Yến Thừa Cựu cả đêm không ngủ, chuyện này đối với cậu không hề gì, cho dù ba ngày không nhắm mắt, cậu vẫn tràn đầy sức sống, nhưng hôm nay trông có chút phờ phạc.
“Chào buổi sáng.” Yến Thừa Cựu mở cửa, người lính đối diện nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt và cố gắng mỉm cười. Hôm qua hắn vừa mới đấu với Yến Thừa Cựu, vết thương vẫn còn đau nhức, nhưng hắn vẫn tỏ ra kính trọng thực lực của người này.
“Chào buổi sáng.” Yến Thừa Cựu gật đầu nói.
“Yến tiên sinh cũng dậy sớm như vậy sao?” Người lính ở đối diện không khỏi hỏi: “Bây giờ mới rạng sáng mà.”
“Tôi luyện võ.” Yến Thừa Cựu nhìn vết thương trên mặt hắn, trong lòng có chút xấu hổ, tối hôm qua bọn họ cùng nhau xông lên, chính mình động thủ cũng không có quá nhiều cố kỵ, thế nhưng giờ nhìn tình trạng vết thương như vậy lại cảm thấy thật ngại.
“Cái kia, vết thương trên mặt anh, để tôi ấn thử xem.” Yến Thừa Cựu chủ động nói, nếu dùng nội lực đẩy ra, vết sưng ngày mai nhất định sẽ biến mất. Nói xong, Yến Thừa Cựu không khỏi giơ tay, muốn chuộc lỗi.
Làm sao người lính dám cho Yến Thừa Cựu chạm vào một lần nữa? Đêm qua, Yến Thừa Cựu được họ trực tiếp phong cho danh hiệu “King Kong hùng mạnh”, nếu bị cậu ấn vài cái, mặt hắn không phải là bị thương mà sẽ bị biến dạng.
“Không, không cần.” Hắn lùi về sau hai bước, khuôn mặt cười gượng gạo, “Tôi… ách xì.” Còn chưa nói xong đã hắt xì một tiếng, “Chút thương nhỏ này có là gì đâu, hơn nữa làm mất thời gian của Yến tiên sinh. Xin lỗi, tôi đang cảm.”
Yến Thừa Cựu nghe thấy giọng điệu từ chối của đối phương, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, có lẽ mình ra tay quá nặng rồi.
“Tiểu Trần, cậu còn lải nhải cái gì? Sắp đến giờ rồi…” Khi hai người đang lúng túng, người lính khác từ phòng đối diện đi ra nói.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“A, đi liền đây.” Thanh niên tên Tiểu Trần thầm thở phào nhẹ nhõm, “Yến tiên sinh, chúng tôi đi trước.”
“Ừm” Yến Thừa Cựu gật đầu.
Ngay sau đó, những người lính ở các phòng khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng, chào hỏi Yến Thừa Cựu xong liền đi huấn luyện. Bây giờ mặt trời xuất hiện càng lúc càng sớm, áp lực đối với bọn họ cũng rất lớn. Còn về việc có nên ở lại giám sát Yến Thừa Cựu… Khụ khụ, so với sức mạnh của họ, những camera mới được lắp đặt trong hành lang có hiệu quả hơn.
Cậu nhìn bóng lưng của những người lính này rời đi, phát hiện ánh mắt của bọn họ không nhìn về phía căn phòng mà Lâm Ẩm Vô ở, nói cách khác, bọn họ thậm chí còn không biết Lâm Ẩm Vô đã ở?
Yến Thừa Cựu suy nghĩ một hồi, quyết định đến phòng của Lâm Ẩm Vô để xem trước.
Nhớ tới Lâm Ẩm Vô kia bản lãnh cao thâm khó dò, Yến Thừa Cựu không khỏi cẩn thận hơn.
Cậu dồn gần như toàn bộ nội lực vào chân, hận không thể chân không chạm đất, ẩn dấu toàn bộ khí tức, chớp mắt đã đến trước phòng Lâm Ẩm Vô, áp tai vào tấm ván cửa, và chăm chú lắng nghe tình hình trong phòng.
Lạ thật, sao không có âm thanh?
Trong lòng Yến Thừa Cựu cả kinh, đêm qua rõ ràng cậu nghe Lâm Ẩm Vô vào phòng này, tại sao bây giờ không có âm thanh nào trong phòng? Chẳng lẽ các Dương Tuyển giả có thể ngủ mà không cần thở?
“Cậu đang làm gì đó?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Trong lúc Yến Thừa Cựu còn đang tự hỏi, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.
Yến Thừa Cựu bị dọa đến run người, ngón chân không biết khi nào đã rơi xuống đất. Khi bị bắt quả tang đang nhìn trộm nhà người ta, dù tâm lý của Yến Thừa Cựu có tốt đến đâu cũng không thể kìm lại được, chưa kể từ nhỏ cậu đã khao khát trở thành một Cổ Võ tông sư được mọi người ngưỡng mộ, loại chuyện bắt gà trộm chó này chưa từng làm qua. Ngay lập tức, mặt đỏ bừng đến tận cổ, căn bản không thể phản bác Lâm Ẩm Vô.
Hình như Lâm Ẩm Vô dường như vừa từ bên ngoài trở về, ăn mặc rất nhàn nhã, không còn là bộ âu phục tỉ mỉ trước đó mà là một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, thậm chí còn không đeo kính, cả người trông trẻ ra bảy tám tuổi, nếu không phải có đôi mắt vàng kim và thân phận là Dương Tuyển giả, chắc chắn có thể được gọi là một thanh niên đẹp trai dịu dàng và vô hại.
Tích tắc tích tắc.
Yến Thừa Cựu nghe thấy âm thanh, nhịn không được nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trên mặt đất là một con cá lớn dài chừng một mét, nửa sống nửa chết, thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt nước. Một con cá lớn như vậy rất có cảm giác tồn tại, nhưng đứng với Lâm Ẩm Vô thì rất dễ bị bỏ qua.
“Anh đi câu cá sao?” Yến Thừa Cựu đánh vỡ trầm mặt, không nhịn được hỏi.
Lâm Ẩm Vô nhìn chằm chằm Yến Thừa Cựu, thấy cậu không được tự nhiên nói sang chuyện khác cũng không vạch trần, “Năng lượng chứa trong thức ăn bình thường quá thấp, chỉ có động vật và thực vật biến dị mới có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của chúng ta.”
“Ồ.”
Yến Thừa Cựu không biết nói sao, hiểu biết của cậu về Dương Tuyển giả có hạn, cậu không biết gì về cuộc sống hàng ngày của Dương Tuyển giả.
“Nhà ăn nằm ở đâu?” Lâm Ẩm Vô liếc Yến Thừa Cựu một cái, Yến Thừa Cựu lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn tiến lên xách con cá, dù sao bây giờ cậu cũng chột dạ, giúp chút chuyện cũng là việc nên làm.
“Anh tìm nhà ăn làm gì?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sắc mặt Lâm Ẩm Vô có chút quái lạ: “Cậu có biết nấu ăn không?”
“… Không biết.”
“Như vậy con cá này phải mang đến nhà ăn.” Lâm Ẩm Vô thản nhiên nói, “Cậu mang nó tới nhà ăn đi, đầu cá làm canh, phần thịt còn lại có thể hấp hoặc nướng chín, làm xong thì đưa ta.” Lâm Ẩm Vô vung tay về phía Yến Thừa Cựu, “Làm xong thì bưng vào đây cho ta.”
Nói xong, Lâm Ẩm Vô vòng qua Yến Thừa Cựu và mở cửa, lúc Yến Thừa Cựu phản ứng thì cửa đã đóng lại.
…
Tôi vẫn chưa đồng ý mà.
Yến Thừa Cựu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, rồi nhìn con cá hấp hối trong tay, cảm giác tội lỗi và hoang mang trong lòng cậu đã hoàn toàn biến mất, rõ ràng đối phương tự ý chạy tới giao dịch với mình, này là thái độ giao dịch hử? Có là Phật cũng bị tức chết thôi, Yến Thừa Cựu vô cùng phẫn nộ, không nhịn được chất vấn, “Lâm tiên sinh, có phải anh sai tôi quá tiện tay rồi không?”
“Nếu cậu không sợ ta ra ngoài gây náo loạn, ta đi cũng được.” Giọng Lâm Ẩm Vô từ trong phòng truyền ra, nhất thời những lời muốn nói của cậu đều nghẹn trong bụng.
Cư dân trong ngôi nhà an toàn có vẻ đang làm tốt, nhưng trên thực tế, tinh thần của họ đã căng thẳng đến một mức độ nhất định, chỉ cần thêm chút chuyện nhỏ là khiến bọn họ ép vỡ. Nếu Dương Tuyển giả quang minh chính đại xuất hiện trong nhà ăn, rối loạn ra sao Yến Thừa Cựu không cần nghĩ cũng biết.
Cậu vốn bị quản lý cấp cao trong khu nhà an toàn xác định là kẻ khả nghi, nếu Lâm Ẩm Vô đến nhà ăn, chỉ sợ nước bẩn trên người dù có rửa cỡ nào cũng không sạch được.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, Yến Thừa Cựu nhận ra rằng mình đang bị Lâm Ẩm Vô chèn ép?
… Ông ngoại thường cảm thán ‘Nhân tâm bất cố’, vậy ông có biết những “cổ nhân” ấy có đức tính gì không?
Bó tay rồi, phải trách mình trước đây thiếu kinh nghiệm nên giờ chỉ biết bịt mũi chịu thua. Yến Thừa Cựu xoay người chuẩn bị xách con cá qua phía nhà ăn, tình cờ nhìn thấy vài người mặc áo khoác trắng đang nhìn mình, xem bộ dạng trông giống như những người từ Học viện Khoa học.
… Xong, lần này triệt để rửa không sạch rồi.
Lúc Yến Thừa Cựu xách con cá tới nhà ăn đã thu hút rất đông người xem. Trước đây, những Dương Tuyển thú bị quân lính bắt đều được người dân vây quanh, nếu được coi trọng liền trực tiếp đưa thẳng đến Học viện Khoa học. Một mình Yến Thừa Cựu khiêng một con cá lớn đi trên đường như thế quả thực hiếm thấy. Trong khu nhà an toàn không có nhiều trò giải trí, mọi người đang làm việc cật lực để sinh tồn, không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy, kêu bạn bè chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thỉnh thoảng cũng có vài người dư thừa thức ăn muốn trao đổi với Yến Thừa Cựu, người bình thường ăn thịt Dương Tuyển thú cũng có chỗ lợi, nhưng không thể ăn nhiều được. Yến Thừa Cựu nghĩ tới tính tình của Lâm Ẩm Vô, cậu đành phải từ chối đồng thời tăng tốc độ và tiếp tục chạy về phía nhà ăn.
“Đầu cá nấu canh, phần còn lại nửa hấp nửa nướng được không, giá cả tính thế nào?” Yến Thừa Cựu một đường đi tới phía sau nhà ăn, ném cá xuống đất, nói với mấy đầu bếp.
Khi những người đầu bếp nhìn thấy con cá lớn trong tay Yến Thừa Cựu, sợ đến tái mét, cuối cùng, một người đàn ông trông khỏe mạnh tiến tới nói, “Chúng tôi sẽ chuẩn bị cá miễn phí cho cậu, nhưng nếu cậu muốn lấy đầu cá nấu canh, cần chuẩn bị một cái nồi lớn. Chúng tôi cũng không muốn nhiều lắm, xương cá cho một phần ba, không, một phần năm là được.” Đại hán nói xong, thấy Yến Thừa Cựu im lặng, vội vã bổ sung, “Con cá này của cậu quá lớn, muốn cạo sạch vẩy mất công lắm, phải dùng dao chuyên dụng của nhà bếp mới xẻ được thịt nó, một phần năm xương cá đem đổi với Học viện Khoa học để bù đắp tổn thất, sau cùng cũng không còn lại bao nhiêu.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Nếu xương của Dương Tuyển thú được mài tốt, chúng có thể biến thành vũ khí không thể phá hủy, hiện tại đạn dược đang thiếu hụt, việc cung cấp vũ khí được làm từ xương Dương Tuyển thú cung không đủ cầu.
“Khi nào có thể làm được?”
“Ngày mai đi, chủ yếu là khó giết nó.”
“Chậm quá.” Yến Thừa Cựu liếc nhìn phòng bếp, tùy ý cầm dao làm bếp lên, “Tôi mổ giúp mấy người, mau đi chuẩn bị những nguyên liệu khác đi.”
“Được được được.”
Thứ mà Yến Thừa Cựu lấy ra là một con dao chặt xương, rất nặng và thường được dùng để chặt xương, nhưng nó không thể nghi ngờ là con dao sắc nhất và nặng nhất trong nhà ăn.
“Đừng nhìn, mau đi chuẩn bị nguyên liệu đi.” Đại hán kia cũng biết rõ, người này có thể mang được con cá lớn đến đây khẳng định có bản lĩnh, bọn họ ở đây nhìn chằm chằm để làm gì?
“Đi ngay, đi ngay.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Chẳng mấy chốc, các đầu bếp đã vào vị trí của mình, không nhìn về phía Yến Thừa Cựu nữa.
Yến Thừa Cựu đứng trước con cá lớn này, con dao rút xương sáng loáng trong tay.
Cổ Võ được chia thành nội lực và ngoại lực, ngoại lực chủ yếu dùng quyền chưởng cước đao kiếm thương làm chủ. So với nội lực phải khổ luyện mấy chục năm hiệu quả không bao nhiêu, hiệu quả của ngoại lực rõ ràng hơn, phổ biến hơn. Theo cách nói của người bình thường, nội lực chủ yếu là để phòng ngự, và ngoại lực là để tấn công.
Yến Thừa Cựu còn trẻ, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, nếu luyện ngoại lực quá sớm chỉ làm thân thể bị tổn thương, được nhỏ mất lớn, vì thế đối với đao kiếm thương pháp cậu chỉ biết những chiêu cơ bản. Bất quá những chiêu thức này cũng đủ để mổ cá.
Khi con dao lóc xương chạm vào thân cá, Yến Thừa Cựu liền cảm nhận độ cứng của nó.
Đúng như những gì các đầu bếp đã nói, để mổ con cá này tốn rất nhiều sức. Cũng may xương cá rất rõ ràng, cắt dọc theo bộ xương của cá có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Yến Thừa Cựu càng phấn khích, bàn tay đang cầm dao di chuyển càng nhanh.
Chỉ là trong mắt các đầu bếp, bộ dạng của cậu khó tránh khỏi đáng sợ.
Cái này… Người này tuổi còn trẻ như vậy, mổ cá làm sao có thể khiếp sợ đến thế? Vừa mổ vừa cười, trông giống như một kẻ điên cuồng mổ xẻ trong truyền thuyết a!