Dù sao cũng không ngủ được, bên ngoài truyền đến tiếng động lạ, Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ một hồi, nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Trước khi chọn nhà này cậu cũng đã cân nhắc qua, bên cạnh Dương Tuyển giả có hai căn khác, đối diện cũng có một căn, nhưng Yến Thừa Cựu kiên quyết chọn căn ngoài cùng, cũng là căn phòng có nhiều ánh nắng nhất.
Đêm đã khuya, sao trên trời sáng lạ thường. Yến Thừa Cựu cảm thụ gió thổi cỏ lay khắp bốn phía, im lặng đếm.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám.
Có tổng cộng mười hai người.
Mười hai người thân thủ bất phàm ẩn nấp gần đây, có vẻ như tất cả họ đều đến vì mình?
Yến Thừa Cựu không khỏi tò mò, cậu tự hỏi bản thân rất ít ra ngoài sau khi đến căn cứ, cũng không có nhiều cơ hội đắc tội người khác. Hiện tại đột nhiên có nhiều người có trình độ cao như vậy, chẳng lẽ vì cậu đã mua nhà gần Dương Tuyển giả nhất này chăng?
Không đến nỗi vậy chứ.
Mặc dù võ công của Yến Thừa Cựu không tệ, lớn lên dưới sự chăm sóc của ông ngoại, sau đó trực tiếp vào học viện. Suy cho cùng vẫn là đứa nhỏ, tất nhiên không nhận ra mình có rất nhiều khuyết điểm, khiến người khác hoài nghi hàng đầu.
Chịu đòn đầu tiên là hai quả trứng đã được thụ tinh mà Yến Thừa Cựu mang về.
Các loại quân đội trực thuộc trong nước rất nhiều, việc họ một chọi một với Dương Tuyển giả có thể không đủ, nhưng nhiều năm rèn luyện và hiểu biết lẫn nhau đủ để họ không thua kém, ngay cả Dương Tuyển giả cũng đành ôm hận bỏ trốn. Không phải những binh lính này chưa từng bắt con non hoặc trứng Dương Tuyển thú, mà là số lượng có thể ấp nở quá ít, hơn nữa đẳng cấp của các Dương Tuyển thú khác nhau cũng không giống nhau.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Và hai quả trứng mà Yến Thừa Cựu mang về rõ ràng có giá trị hơn những gì cậu tưởng tượng.
Lần đầu tiên gặp con gà trống to lớn đó, Yến Thừa Cựu không chắc mình có thể đối đầu trực diện với nó chứ đừng nói đến một con gà mái to gấp đôi con gà trống. Nếu chỉ thừa dịp Dương Tuyển thú không chú ý trộm trứng cũng không phải không thể, nhưng Yến Thừa Cựu đã tự mình mang về hai quả, hồ sơ cho mượn túi ngủ cho thấy cậu mới ra ngoài được một ngày rưỡi. Điều này có nghĩa gì, trang trại thậm chí còn không gần nhà an toàn của họ, phải loại trừ vài giờ khi mặt trời ló dạng. Yến Thừa Cựu đột nhiên xuất hiện trong nhà an toàn, anh họ Tạ Tư Hàm lại không có xe, vậy làm thế nào mà Yến Thừa Cựu một mình mang về hai quả trứng cao bằng nửa người từ trang trại?
Mà khi Yến Thừa Cựu đổi trứng lấy vật tư, cậu không chọn bất cứ thứ gì, lại cố tình chọn ngôi nhà bên cạnh Dương Tuyển giả, nhất quyết không chịu dọn ra ngoài. Sau đó, Dương Tuyển giả đã đặt phòng cũng gửi hai quả trứng và một con Dương Tuyển thú sống dở chết dở làm “tiền nhà”.
Rõ ràng, con gà trống và hai quả trứng do Dương Tuyển giả gửi đến giống y hệt hai quả trứng do Yến Thừa Cựu mang tới.
Kết nối tất cả các manh mối này lại với nhau và câu trả lời sẽ rõ sàng.
Yến Thừa Cựu lai lịch bất minh và bản lãnh cao cường, rất có thể cùng nhóm với Dương Tuyển giả, bí mật đến với tư cách là nội gián. Tuy nhiên, những người trong Viện Hàn lâm Khoa học và các cấp trên của chính phủ rất khó hiểu trước kết luận này, nếu đây là sự thật thì Yến Thừa Cựu đã để lộ quá nhiều sai sót, chỉ thiếu viết trên mặt bốn chữ lớn ‘tôi rất khả nghi’. Hơn nữa, bọn họ đều biết tình hình của mình, nơi nhỏ bé này không có gì đáng để người khác quan tâm. Vì tránh đánh rắn động cỏ, các quan chức cấp cao không thể trực tiếp bắt Yến Thừa Cựu và Tạ Tư Hàm để thẩm vấn, vì vậy họ phải đặt các binh lính và nhà nghiên cứu cấp cao do quốc gia cử đến bên cạnh Dương Tuyển giả, đồng thời nhắc nhở họ chú ý Yến Thừa Cựu nhiều hơn.
Động tĩnh buổi tối không chỉ một mình Yến Thừa Cựu nghe được, những bộ đội đặc chủng kia cũng đều nghe thấy.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Cục diện giữa Dương Tuyển giả cùng người bình thường hầu hết là không chết không thôi, căn bản không có khả năng chung sống hòa bình, Dương Tuyển giả khó có thể chủ động sống trong một ngôi nhà an toàn, tất nhiên phải chú ý tới, mà người nọ còn dùng thẻ bài làm vũ khí là đủ nhắc họ về người nổi tiếng trong số Dương Tuyển giả.
Ngay cả Dương Tuyển giả cũng được xếp loại trong quân đội.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Ẩm Vô, người sử dụng thẻ bài làm vũ khí, là người giỏi nhất trong số họ.
Trước ngày tận thế Lâm Ẩm Vô là một người xuất chúng. Theo điều tra, y đã thể hiện chỉ số IQ phi thường khi còn học tiểu học, y tỏ ra không thương xót với những con vật bị chết và bị thương nặng, điều này từng khiến các bạn cùng lớp và giáo viên rất sợ hãi. Cha mẹ anh không ở gần y, thậm chí còn đưa y đến bác sĩ tâm lý. Nhưng bác sĩ tâm lý không nhìn thấy gì, ngoại trừ việc các thiên tài luôn khác biệt. Ở trường trung học cơ sở, Lâm Ẩm Vô đột nhiên trở nên nổi tiếng, trưởng thành, ổn định, vui vẻ và hào phón, đến trung học, y đã đỗ vào trường đại học tốt nhất với tư cách là học sinh đứng đầu trong kỳ thi cấp tỉnh, mọi thứ dường như hoàn hảo.
Nhưng chính vì quá hoàn hảo nên khiến người ta nghi ngờ.
Y không thích quyền lực, sắc đẹp, tình dục, hút thuốc hay uống rượu, thay vào đó, y bị ám ảnh bởi một số môn thể thao ngoài trời thú vị, nhưng thời gian của mỗi lần ám ảnh sẽ không quá ba tháng. Các huấn luyện viên đã từng dạy y đều thừa nhận rằng người này là một người đam mê bẩm sinh và có thể học được rất nhiều điều một cách nhanh chóng. Ngay cả khi khóa huấn luyện quân sự có liên quan đến bắn mục tiêu, y đã khiến các huấn luyện viên sửng sốt với số điểm hoàn hảo trong 10 vòng ngắm mục tiêu.
Điều quan trọng nhất là Lâm Ẩm Vô đã chủ động chạy đến mặt trời sau khi biết tác hại của ánh nắng đen đối với con người.
Sau khi sống lại, y cũng không làm những chuyện thương thiên hại lý gì, ngược lại độc lai độc vãng, hành động theo nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người. Người nhà và bạn bè đều nói trước và sau khi Lâm Ẩm Vô thức tỉnh đều không thay đổi, cảm giác vẫn giống hệt như trước.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Cho đến khi một cuộc nội chiến nổ ra giữa những Dương Tuyển giả, Lâm Ẩm Vô và những thẻ bài đã trở nên nổi tiếng. Có gần một trăm Dương Tuyển giả đã bao vây Lâm Ẩm Vô vào đêm hôm đó, không ai trong số hàng trăm người này sống sót thành công, thậm chí một số người bị thương nặng đã mất trí, nói nhảm và cuối cùng chết vì nhiều lý do.
Rất có khả năng Yến Thừa Cựu có liên quan gì đó với Dương Tuyển giả như vậy, làm sao người của Học viện Khoa học có thể đứng ra bảo vệ việc này?
Những bộ đội đặc chủng đang lau vũ khí trong phòng thì nghe thấy tiếng động.
Đãi ngộ của họ không tốt bằng Yến Thừa Cựu, để chăm sóc lẫn nhau, cứ ba người một phòng, hai bộ đội đặc chủng một nghiên cứu viên, trao đổi thông tin với nhau.
“Hổ ca, em thấy Yến Thừa Cựu đối diện kia thoạt nhìn ngốc nghếch lại dễ bắt nạt, chẳng lẽ hắn và Dương Tuyển giả cùng một nhóm sao?” Thanh niên hơi nhỏ tuổi không nhịn được hỏi: “Hắn còn nói ‘chào buổi chiều’ với em nữa a.”
Yến Thừa Cựu tạo cảm giác như một đứa em hàng xóm, hầu như không có tính uy hiếp.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, cậu xem trong đám Dương Tuyển giả có ai mà giống hung thần ác sát hả?” Lý Hổ trầm mặt cắm con dao găm vào mép giày, “Cậu đừng quên trứng gà mà thằng nhóc ấy và Lâm Ẩm Vô mang đến là cùng một loại.”
Lý Hổ vừa dứt lời, thanh niên lập tức ngừng nói.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Trước khi đến, họ đã xem một số video, được cho là tập hợp các cảnh mà Lâm Ẩm Vô để lại sau trận chiến. Nghĩ rằng một cuộc thảm sát đơn phương như vậy sẽ xảy ra với họ, cho dù Yến Thừa Cựu có vô hại đến đâu, hắn cũng không phí tâm tư thương hại.
“Lần này, tất cả các đội đều cử tinh anh đến, đừng có lơ là.” Lý Hổ trừng mắt nhìn thanh niên.
“Hổ ca yên tâm, lúc nãy em nói như thế là do nhớ em trai thôi.” Thanh niên bối rối trả lời.
“Bên ngoài có người.” Lý Hổ vừa định gật đầu, đột nhiên chú ý tới bên ngoài xuất hiện bóng người, “Tôi đi ra ngoài nhìn một chút, cậu ở lại đây bảo vệ nghiên cứu viên.”
“Hổ ca, nghiên cứu viên đã ngủ rồi, em cùng anh đi ra ngoài thì tốt hơn.” Thanh niên lắc đầu nói, “Nếu đối phương lợi hại, cho dù có em canh giữ ở đây cũng không thể bảo vệ nghiên cứu viên được, chúng ta nhanh đi xem rồi sớm quay lại.”
Lý Hổ hơi chần chừ, rồi rất nhanh quyết định, “Được, chúng ta lập tức ra ngoài!”
Những đội khác cũng như vậy, rất nhanh, tinh anh của mười hai đội và sáu đội đã bố trí mai phục, chờ mục tiêu xuất hiện.
Ngay khi Yến Thừa Cựu xuất hiện, lập tức bị khóa làm mục tiêu chính.
Chẳng lẽ là Yến Thừa Cựu lảng vảng trước cửa nhà bọn họ, cậu về muộn như vậy là có chuyện gì? Mọi người không khỏi cảm thấy có chút trông gà hóa cuốc, khi nhìn thấy Yến Thừa Cựu từ cửa sổ như không trọng lượng “lơ lửng” rơi xuống, trong lòng bọn họ càng cảnh giác hơn.
Đây chắc chắn không phải là một hành động mà con người có thể làm được.
Yến Thừa Cựu và Dương Tuyển giả tuyệt đối có quan hệ!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Các vị tới tìm tôi sao?” Yến Thừa Cựu thấy mười hai người trầm mặc hồi lâu, nhịn không được mở miệng hỏi. Cậu rất có hảo cảm với quân nhân, lúc này nếu không tranh đấu là tốt nhất, “Nếu có chuyện gì, các vị cứ nói thẳng với tôi?”
Đúng lúc này, một tiếng súng đột nhiên vang lên sau lưng Yến Thừa Cựu.
Chết tiệt, là thằng nào nổ súng?
Mười hai bộ đội đặc chủng rủa thầm trong lòng, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc giơ vũ khí lên và lao về phía Yến Thừa Cựu.
Trong khoảnh khắc, Yến Thừa Cựu đột ngột xoay người, cơ thể vuông góc 90 độ với mặt đất, cậu khom người để tránh viên đạn, dùng chân tạo thành hình bán nguyệt, tận dụng lúc cúi xuống để tránh dao găm của người đầu tiên lao lên.
“Vì sao các người động thủ với tôi?” Yến Thừa Cựu vươn tay nhanh như chớp, lập tức nắm lấy tay đang cầm dao găm, thoáng dùng sức con dao liền tuột khỏi tay rơi xuống đất. Trên mặt Yến Thừa Cựu tràn đầy tức giận, “Đánh lén là sai!”
“Đừng nói nhảm nữa!” Thấy mình bị Yến Thừa Cựu dễ dàng bắt được như vậy, bộ đội đặc chủng vừa lo vừa giận, đá vào bụng Yến Thừa Cựu một cước.
Những người khác cũng nhanh chóng điều chỉnh thế trận, tấn công bốn phương tám hướng vào Yến Thừa Cựu.
Hai quyền khó địch bốn tay.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lúc này, Yến Thừa Cựu chỉ có thể thả người kia để tránh cú đá của đối thủ, hoặc cố chịu đòn để chống đỡ lại. Thế nhưng không ngờ Yến Thừa Cựu không tránh không né, tùy ý bọn họ tấn công vào mình.
Đùng.
Bộ đội đặc chủng kia biến sắc, sao hắn cảm thấy như thể mình đã đá vào một tấm thép?
“Đến lượt tôi.” Yến Thừa Cựu không phải không biết tức giận, bị một đám người quần ẩu và đánh lén, ai mà chịu được. Nếu bọn họ không chịu lắng nghe, vậy đánh tới khi bọn họ chịu nghe mới thôi.
Bộ đội đặc chủng chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ nâng mình lên, lúc nhận ra thì đã bị ném lên không trung.
Đợi đã, chẳng lẽ là…
Yến Thừa Cựu cầm lấy tay người này đang cầm chùy, xoay một vòng tròn lớn trong không trung, dùng tư thế càn quét xông về phía đám người đang vây công.
Bùm, bùm, bùm.
Những bộ đội đặc chủng xông lên phía trước nhất thời không thể né tránh, đành phải bị “vũ khí người” này đá bay.
Trong nháy mắt, cục diện trên sân thay đổi chóng mặt.
Lâm Ẩm Vô trốn trong bóng tối, siết chặt khẩu súng lục trong tay thành một quả bóng và ném nó ra sau đầu, nhìn bộ dạng Yến Thừa Cựu chiến đấu không khỏi cười thầm: “Lúc nãy bị đá trúng, bụng cậu ta liền ngưng tụ sức mạnh, chẳng lẽ nội công trong truyền thuyết là có thật?”
Thú vị, loại công pháp này còn thú vị hơn nhiều so với đám người kia.