Bản Chép Tay Của Nữ Pháp Y: Thù Đồ

Phần 2: Kế Hoạch Hoàn Hảo


1 năm


Người khách ở phòng 5012 là Cổ Hậu, bị giết ngay trong phòng mình. Hiện trường tử vong gần như sao chép lại từ vụ án của Ngô Hữu Đức, trong không gian rộng hơn mười mét vuông máu chảy đầm đìa, trên cổ của thi thể có một vết cắt, làn da bên ngoài và mỡ lẫn lộn vào nhau, đây chính là vết thương dẫn đến tử vong. Cửa tủ quần áo bị mở rộng, vali hành lý cũng bị lục lọi lung tung.

Điểm khác biệt duy nhất ở hiện trường lần này chính là quần lót của người chết bị tuột xuống dưới đầu gối, phần háng máu thịt lẫn lộn.

Liên tục xảy ra hai vụ án giết người trên du thuyền, làm cho Khâu Dã không giữ được bình tĩnh, lúc anh nói chuyện quai hàm cũng run rẩy: "Nạn nhân tên Cổ Hậu, vợ là Tiền Huệ, mang theo hai đứa con lên du thuyền đi du lịch. Sau khi ăn cơm chiều xong, vợ hắn dẫn hai con lên trên boong tàu xem phim chiếu ngoài trời, lúc trở về mới phát hiện Cổ Hậu đã bị giết hại.

Tôi biết đêm nay trong khoảng thời gian từ chín giờ đến mười hai giờ trên boong tàu đã diễn ra hoạt động chiếu phim ngoài trời, chính là bộ phim hoạt hình ‘Na Tra đại náo thủy cung’.

Tôi nhíu mày nói: "Vụ án thứ hai chắc chắn không phải do hung thủ tùy tiện gây ra, mà thật sự nhắm vào Cổ Hậu, mục đích của tên này chính là trả thù.

Khi Ngô Hữu Đức bị giết, tâm trạng Khâu Dã có chút kích động. Anh chờ mong sẽ có một cuộc điều tra thật đã ghiền. Có điều, hiện tại sự phấn khích đó đã bị thay thế bằng sợ hãi và bối rối. Trong ánh mắt người đàn ông cao to lại lộ ra cảm xúc hoảng loạn bất lực giống như một con mèo bị lạc đường. Tâm trạng không ổn định khiến cho Khâu Dã nghi ngờ bản thân có thể trở thành một cảnh sát tốt hay không.

Trương Minh Minh không giữ được bình tĩnh, cô ấy nói: "Chị Thục Tâm, bây giờ phải làm sao? Cục trưởng vừa mắng bọn em té tát, nói chúng em không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ hành khách. Nhưng mà tầng trệt rộng như vậy, phòng ở cũng nhiều, bọn em làm sao biết được người nào là mục tiêu gây án của hung thủ chứ?

Tôi không biết trả lời cô ấy thế nào, im lặng cởi giày, đi vào hiện trường án mạng.

Người chết nhìn qua chưa đến bốn mươi tuổi, thân thể cao lớn, phần thân trên trần trụi, trên cổ có một vết dao rất dài, các mô liên kết dưới da và các cơ nằm chằng chịt, có thể nhìn thấy động mạch chủ chỉ còn lại thành mạch.

Nửa người dưới của nạn nhân có một chiếc quần lót tam giác bị tuột xuống tới đầu gối. Khu vực giữa hai chân máu tươi đầm đìa, hai viên tinh hoàn vẫn còn, nhưng dương vật đã bị cắt đứt toàn bộ. Vết cắt cũng không trơn nhẵn, rõ ràng hung thủ phải tốn khá nhiều sức mới làm xong.

Lúc bị sát hại, Cổ Hậu đang mặc quần lót ngủ trên giường. Kẻ giết người ra tay rất nhanh gọn, một dao mất mạng, không để hắn có cơ hội chống cự và cầu cứu nào.

Đồ vật bên trong ngăn tủ và vali đều đã bị thay đổi vị trí, nhưng cách ngụy tạo chứng cứ vụng về như vậy không thể làm rối loạn mạch suy luận của tôi được, chứng tỏ hung thủ không phải giết người vì tiền.

Tôi quay đầu hỏi Khâu Dã: "Tủ đông còn chỗ không? Mang thi thể này bỏ vào đi, cần phải bảo quản cho tốt!"

Quai hàm của Khâu Dã run run: "Có, còn... một chỗ. Nếu lại xảy ra án mạng lần nữa, tủ đông sẽ... không chứa hết."

"Người nhà của nạn nhân ở đâu? Đưa tôi đi gặp họ."

Tiền Huệ và hai đứa bé đang chờ trong phòng an ninh. Bà ta bất lực ngồi khóc, con bà ta vừa an ủi vừa dùng khăn tay lau nước mắt cho Tiền Huệ, đúng là một cậu bé ấm áp.

Tiền Huệ và Mai Lệ bằng tuổi, nhưng bề ngoài lại rất khác nhau. Mai Lệ xinh đẹp, nhã nhặn còn Tiền Huệ thì mập mạp, ăn mặc không gọn gàng. Mái tóc ngắn của bà ta bết dầu, bù xù, giống như vài ngày chưa gội. Nửa người trên Tiền Huệ mặc một chiếc áo sơ mi dính đầy bụi đất, là loại áo người già hay mặc, thậm chí trên áo còn rách hai lỗ nhỏ khó nhìn thấy được. Phía dưới, bà ta mặc một chiếc quần đùi bằng vải jean đã bị giặt đến phai màu, chân thì mang đôi dép kẹp loại mười đồng.

***

Lời editor: Sức mạnh của vẻ bề ngoài. Đẹp thì là cô ta, xấu thì là bà ta mặc dù bằng tuổi :))))

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt con trai của Tiền Huệ: "Anh bạn nhỏ mấy tuổi rồi? Tên cháu là gì vậy?"

"Cháu tên là Cổ Bảo Ngọc, năm nay sáu tuổi." Bé trai nói rất to, dường như rất tự hào về tên của mình.

"Tên rất hay," Tôi khen nó: "Tại sao mẹ cháu lại khóc vậy?"

"Công chúa chết rồi, mẹ đau lòng."

Tôi ngẩn ra mất hai giây, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới hiểu được, cậu bé đang nói về nội dung bộ phim hoạt hình mà nó vừa mới xem xong.

Tôi dỗ dành nó: "Dì và mẹ cháu có việc vô cùng quan trọng cần nói với nhau, cháu đi ra ngoài chơi cùng dì kia được không?" Tôi chỉ vào Trương Minh Minh nói.

Cổ Bảo Ngọc nâng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn cô ấy, gật nhẹ đầu: "Dạ."

Đợi Trương Minh Minh dẫn đứa nhỏ đi rồi, tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi Tiền Huệ: "Điều kiện kinh tế của chồng cô không tệ phải không?"

Bà ta không nghĩ tôi lại hỏi vấn đề này, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu mới trả lời: "Phải, ông ấy làm giám đốc điều hành của một công ty chứng khoán, tiền lương một năm hơn một triệu tệ*."

(*) Hơn 3 tỷ 3 tiền Việt. Vẫn không bằng làm pha chế ở Việt Nam 🐧

"Vậy còn bà, có việc làm không?"

"Không có, từ sau khi tôi kết hôn với Cổ Hậu thì không ra ngoài làm việc nữa."

"Chồng bà đối xử với bà như thế nào? Ông ta có ngoại tình không?"

Tiền Huệ hơi tức giận: "Cô có ý gì?"

"Ông ta có tình nhân bên ngoài không?" Tôi nói thẳng ra.

Những người theo chủ nghĩa nữ quyền có thể sẽ muốn giết tôi. Nhưng mà tôi thật không thể không nghĩ như vậy. Cổ Hậu chưa đến bốn mươi tuổi, thân cao hơn một mét tám, vừa có tiền vừa có địa vị, cả ngày đối mặt với một bà nội trợ đầu bù tóc rối, nếu ông ta không ngoại tình, như vậy có thể được xem là tấm gương cho đàn ông. Cái chết thê thảm của Cổ Hậu làm cho tôi nghĩ rằng động cơ giết người của hung thủ là do chuyện tình cảm nam nữ. Nếu có thể chứng minh được lúc còn sống ông ta có tình nhân bên ngoài, vậy thì Tiền Huệ chính là người thứ nhất bị tình nghi.

"Không có," Tiền Huệ lớn tiếng nói: "Tuyệt đối không, sao suy nghĩ của cô lại bẩn thỉu như thế, người cũng đã chết, vậy mà cô còn muốn gieo tiếng xấu cho chồng tôi!” Bà ta tức giận đỏ mặt, hận đến mức muốn ăn thịt tôi.

"Bình tĩnh, tất cả đều vì điều tra vụ án, tôi không hề có ác ý." Chờ gân xanh trên trán bà ta từ từ lặn xuống, tôi mới tiếp tục hỏi: "Tại sao Cổ Hậu không đi xem phim cùng mẹ con cô?"

"Cả ngày nay gia đình chúng tôi đều ở trên boong tàu. Sau khi ăn xong cơm chiều, chồng tôi nói bản thân quá mệt mỏi, hơn nữa ông ấy cũng không thích xem phim hoạt hình, nên mới trở về phòng đi ngủ. Thật không ngờ, đợi đến lúc tôi và các con xem phim xong quay về, lại phát hiện chồng tôi... Đã chết..." Tiền Huệ không nói tiếp được nữa, che mặt khóc nức nở.

"Cổ Bảo Ngọc không nhìn thấy hiện trường nơi cha nó bị sát hại sao?"

"Tôi dùng cơ thể mình chắn nó ở phía sau, không để nó nhìn thấy. Đến bây giờ, Bảo Ngọc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

"Vậy là bà đã biết trước sẽ có chuyện xảy ra, nên khi vừa mở cửa đã chắn Cổ Bảo Ngọc ở phía sau?"

“Biết trước?” Tiền Huệ nghi ngờ ngẩng đầu, ngay lập tức thay đổi vẻ mặt. Bà ta không thể kìm nén sự tức giận, hung dữ chửi rủa tôi: “Người phụ nữ xấu xa, đồ đê tiện, liên tục vu oan hãm hại tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô mau cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”

Âm thanh giận dữ gào thét của phụ nữ đáng sợ bao nhiêu? Bốn vách tường của phòng an ninh gần như rung chuyển. Tôi nghĩ hỏi tiếp cũng vô ích, liền rời khỏi phòng an ninh, đóng cửa lại, để cho bà ta tự mình gào rống.

Mấy ngày liên tục không được ngủ ngon, đầu tôi cực kỳ đau, huyệt thái dương nhảy lên, giống như có một cây búa nhỏ không ngừng gõ trên đầu. Tôi nói với Khâu Dã, có chuyện gì thì đợi sáng mai rồi nói, bây giờ tôi phải đi ngủ. Quay lại phòng, vừa ngã đầu xuống giường, tôi lập tức ngủ say.

Không biết đã ngủ bao lâu, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Thẩm Thứ gọi đến. Tôi mơ màng ấn nhận, đặt điện thoại vào sát lỗ tai: “Có chuyện gì vậy sếp?”

“Lý lịch của Ngô Hữu Đức đã điều tra xong. Dựa theo lời kể của bạn bè và đồng nghiệp anh ta, tình cảm của Ngô Hữu Đức và Mai Lệ không tốt lắm. Đồng thời, anh ta cũng có quan hệ thân mật với vài người phụ nữ. Ngô Hữu Đức còn bao nuôi dài hạn một cô gái từ nông thôn lên thành phố làm thuê, tên là Tuyết Mai. Vì chuyện này, Mai Lệ thường xuyên cãi nhau với anh ta, còn đến phòng làm việc của sếp Ngô Hữu Đức làm ầm ĩ, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Bởi vì năng lực làm việc của anh ta rất mạnh, giỏi mở rộng thị trường, phát triển khách hàng mới, nên rất được công ty trọng dụng. Tài chính của Ngô Hữu Đức tương đối sạch sẽ, danh tiếng cũng tốt, ngoại trừ lăng nhăng thì không có tật xấu nào khác.

“Cảm ơn sếp, đây chính là vấn đề tôi muốn biết.” Tôi vô cùng buồn ngủ: “Sau Ngô Hữu Đức, trên du thuyền lại xảy ra thêm một vụ án mạng tương tự.” Tôi miêu tả tình trạng của Cổ Hậu khi bị giết cho Thẩm Thứ: “Lý lịch của người bị hại, nhất là xích mích trên phương diện tình cảm, tôi cũng muốn điều tra.”

Thẩm Thư đồng ý rồi dặn dò tôi chú ý an toàn.

Tôi vô tình nhắc đến: “Chuyện công ty du thuyền muốn giảm một nửa chi phí cho tôi, có cần xin ý kiến của cấp trên không?”

"Cục trưởng nói, cô ở trên du thuyền không có quyền chấp pháp, chỉ có thể áp dụng kiến thức chuyên nghiệp của mình để giúp bảo vệ các tình tiết ở hiện trường, cung cấp manh mối phá án, nhưng mà phân tích và báo cáo của cô không có giá trị pháp luật. Vì vậy, cô cũng không được phép nhận bất cứ chi phí gì, nếu không chính là lạm dùng quyền lực thực hiện hành vi phạm pháp. Cục trưởng nhờ tôi chuyển lời cho cô, trên phương diện tài chính không thể để người ta bắt được nhược điểm. Hiện tại, Ủy ban kỷ luật điều tra rất nghiêm ngặt, đừng chạm vào họng súng."

Tôi nóng nảy bật người dậy: "Đây mà là chuyển lời sao? Rõ ràng là trắng trợn cảnh cáo, ông ta nghĩ tôi là ai? Một nửa chi phí chỉ khoảng ba nghìn tệ, tôi cũng không thiếu."

Dường như Thẩm Thứ không muốn nghe tôi khoe khoang sự giàu có: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp điện thoại đây. Chúc cô ở trên du thuyền ăn ngon ngủ tốt, điều tra thuận lợi."

Tôi dùng sức ném di động, tức giận đầy bụng. Đúng là muốn vả vào cái miệng rộng của mình vài cái, ban đầu không nên dính vào vụ án mạng này.

Có câu nói thế nào nhỉ? Đúng rồi! Chính là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng Khâu Dã và Trương Minh Minh lại giống như âm hồn không tan. Tôi vừa cúp điện thoại thì bọn họ lại đến đây.

Tôi không thể mất mặt được. Hơn nữa, tương lai tôi và hai người đó có thể sẽ trở thành đồng nghiệp. Tôi phải dựng nên hình ảnh một người kiên nghị, thông minh. Ví dụ như Thẩm Thứ, ai biết hình tượng của anh ấy trước mặt mọi người là thật hay giả chứ?

Tôi mời bọn họ vào phòng rồi đóng cửa lại. Trương Minh Minh giống như bị hù dọa, trong đôi mắt to tròn toát ra vẻ sợ hãi: "Trên thuyền liên tục chết hai người, không biết hung thủ còn tiếp tục gây án nữa hay không. Cục trưởng đã mắng chửi chúng em thậm tệ. Tiếp theo phải làm gì đây, chị Thục Tâm?” Trương Minh Minh ngước mắt nhìn tôi, dường như đã xem tôi là chỗ dựa của cô ấy.

"Là một nhân viên cảnh sát, phải luôn giữ được bình tĩnh, lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề." Tôi kín đáo động viên cô ấy, thật ra cũng là đang trấn an chính mình: "Hung thủ có vô số cách để giết người, rất khó đề phòng. Chúng ta chỉ có thể từ từ xua tan sương mù, mở ra con đường đi tìm sự thật."

Đôi mắt của Khâu Dã vụt lên ánh sáng hy vọng: "Chị Thục Tâm, có phải chị đã tìm được manh mối phá án rồi không?"

Tôi nhíu mày, chậm rãi đi tới đi lui, ngón cái và ngón trỏ gõ vào nhau, cảm thấy mình rất giống Sherlock Holmes hoặc Poirot: "Cổ Hận là bị cắt cổ mà chết. Sau khi hung thủ giết hắn, tại sao còn cắt đi bộ phận sinh dục của hắn?”

Khâu Dã đúng lúc tiếp lời: "Có phải là tâm lý báo thù không? Nhục nhã thi thể người bị hại để trút giận?"

Tôi khen ngợi nói: "Chính xác! Vì vậy tôi cho rằng, khả năng hung thủ là phụ nữ rất lớn. Hơn nữa, trong quá trình gây án, tên này mang theo oán hận cực độ và tâm lý trả thù biến thái. Trong số những vụ án hình sự tôi đã đọc, dường như tất cả các án kiện mà nạn nhân bị thiến đều liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ, nếu không phải là vợ thiến chồng thì là bạn gái thiến bạn trai. Ngô Hữu Đức và Cổ Hậu lần lượt bị giết, hiện trường của hai vụ án có rất nhiều điểm giống nhau, có thể là do cùng một hung thủ liên tục gây án. Nhưng mà, sự căm ghét của người này đối với Cổ Hậu càng lớn hơn, hoặc có thể nói kẻ giết Cổ Hậu có tâm lý trả thù rất sâu với đàn ông."

Dù sao Trương Minh Minh vẫn còn trẻ, có chỗ hiểu chỗ không, muốn nói gì đó nhưng không dám lên tiếng.

Tôi tiếp tục nói: "Phụ nữ ngày nay không chỉ cần phải có sự nghiệp giống như đàn ông, mà trong hôn nhân còn gánh vác trách nhiệm giúp chồng dạy con, trên phương diện tình cảm, có lẽ còn phải đấu trí với tiểu tam. Đối mặt với nhiều thách thức như vậy, một số người tâm lý không vững vàng sẽ mất khống chế, dùng thủ đoạn cực đoan để chấm dứt "cuộc chiến". Nếu là như vậy, tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ."

Khâu Dã gãi đầu, nhăn mày nói: "Có điều, chúng ta không có cách nào chứng minh được tình cảm của vợ chồng Ngô Hữu Đức và vợ chồng Cổ Hậu xảy ra vấn đề."

"Ít nhất cũng biết được đúng là Ngô Hữu Đức có tình nhân bên ngoài," Tôi nói "Đồng nghiệp ở đội Hình cảnh đã giúp tôi xác minh, Ngô Hữu Đức đã phản bội Mai Lệ một thời gian dài, tình cảm của hai người sớm đã rạn nứt. Nhưng mà lúc tra hỏi Mai Lệ, cô ta không hề nhắc đến chuyện Ngô Hữu Đức bao nuôi phụ nữ, khiến cho tôi nảy sinh nghi ngờ với cô ta."

Khâu Dã phân tích: "Mai Lệ không có việc làm, hai vợ chồng họ cũng không có con. Nếu tùy tiện ly hôn, cô ta rất khó nhận được tiền chu cấp, cuộc sống sẽ rơi vào khó khăn, mức sống cũng giảm sút. Nếu Ngô Hữu Đức không chết bình thường, cô ta sẽ được thừa kế phần lớn tài sản, hơn nữa còn nhận được tiền bảo hiểm. Tất cả những điều này tạo thành động cơ giết người của Mai Lệ.

Tôi khích lệ anh: "Nói tiếp đi."

Khâu Dã phấn khởi nói: "Mai Lệ có điều kiện và năng lực gây án. Cô ta có thẻ phòng, có thể nhân lúc Ngô Hữu Đức ngủ say mở cửa đi vào, nhanh chóng cắt cổ ông ta. Tuy rằng Ngô Hữu Đức khỏe mạnh hơn cô ta rất nhiều, nhưng lại không có cơ hội chống cự. Thậm chí, trước khi ra ngoài cô ta đã cho Ngô Hữu Đức uống thuốc an thần để dễ dàng hành động. Trên du thuyền không đủ điều kiện để khám nghiệm tử thi. Đợi đến lúc thuyền cập bến, lượng thuốc an thần trong cơ thể chỉ còn sót lại cực kỳ ít, rất khó kiểm tra được. Đây có lẽ là một trong những động cơ để Mai Lệ lựa chọn gây án trên du thuyền." Khâu Dã nói năng hùng hồn, rất có phong thái của Phùng Khả Hân.

“Có điều,” Sự sắc bén trong lời nói của Khâu Dã thay đổi, vẻ mặt hơi chán nản, “Mai Lệ không có thời gian gây án. Cô ta vẫn luôn ở buổi hòa nhạc, có nhân chứng, chỉ điểm này đã có thể loại bỏ hiềm nghi của Mai Lệ.”

Trương tiếp lời: “Lỡ như Mai Lệ và Lãnh Tuấn quen nhau từ trước thì sao? Có thể bọn họ đã thỏa thuận với nhau, hợp tác gây án và giúp nhau làm chứng?

Tôi nói: “Cũng có khả năng này, nhưng xác suất cực kỳ nhỏ. Nếu Mai Lệ đúng là hung thủ, tính từ lúc rời khỏi chỗ ngồi đến khi thực hiện hành vi phạm tội và xóa sạch dấu vết, cần thời gian ít nhất là bốn mươi phút. Đêm đó, buổi hòa nhạc được tổ chức trong một hội trường nhỏ, khán giả không quá một trăm người. Tôi đã hỏi qua người ngồi bên cạnh và phía sau Mai Lệ, bọn họ đều chắc chắn rằng trong lúc diễn ra buổi hòa nhạc, cô ta chưa từng rời khỏi chỗ ngồi. Mai Lệ không có thời gian để giết người.”

Nghe tôi nói như vậy, Trương cảm thấy khó hiểu: “Nhưng mà, lúc nãy chị đã ám chỉ… Mai Lệ chính là hung thủ.

Tôi nói: "Mai Lệ có động cơ và điều kiện để giết Ngô Hữu Đức, nhưng chưa chắc cô ta đã làm như vậy. Biểu hiện của Tiền Huệ cũng không bình thường. Trong đêm khuya, một người mẹ dẫn theo đứa bé sáu tuổi trở về phòng, thông thường đều là mở cửa để cho đứa nhỏ đi vào trước, bản thân mới đi theo vào rồi đóng cửa lại. Nhưng sau khi mở cửa phòng, bà ta lại cố gắng ngăn đứa bé ở phía sau, nhìn khắp phòng vài lần rồi mới đi báo án, cho nên đến bây giờ Cổ Bảo Ngọc vẫn không biết cha nó đã chết. Dường như Tiền Huệ đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với việc Cổ Hậu bị sát hại."

Khâu Dã có chút đăm chiêu: "Hai người đều bị tình nghi, nhưng đều không có thời gian hành động."

Tôi lớn tiếng nói: "Trao đổi nạn nhân?"

Khâu Dã và Trương Minh Minh lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vô cùng kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nói: "Bảy năm trước, Thẩm Thứ từng xử lý một vụ án mạng tương tự, tôi giúp đỡ trong toàn bộ quá trình điều tra. Hai người chồng có kế hoạch xấu không hề quen biết nhau, ở trên mạng thỏa thuận xong với nhau, trao đổi lẫn nhau để giết vợ của đối phương. Bởi vì hai người đều không có thời gian gây án nên rất nhanh đã được loại bỏ nghi ngờ. Nếu không phải cảnh sát nhạy bén bắt giữ bọn họ, kiên nhẫn tra hỏi mới phá được vụ án mạng đó. Hai vụ án của Ngô Hữu Đức và Cổ Hậu có nhiều điểm giống với kiện án trao đổi giết vợ bảy năm trước, chính là hung thủ và nạn nhân hoán đổi vị trí với nhau. Cho dù Mai Lệ và Tiền Huệ có quen biết trước hay không, chúng ta có thể tìm được dấu vết từ bản ghi chép."

Khâu Dã thở dài một hơi: "Không ngờ còn có án mạng lạ kỳ như vậy, đúng là chưa từng nghe thấy."

Tôi nói: "Đợi đến lúc cậu làm Cảnh sát Hình sự sẽ có thể gặp được án mạng càng kỳ lạ hơn so lần này."

Đúng là không ngoài dự đoán, Tiền Huệ nói đêm hôm trước, vào khoảng thời gian Ngô Hữu Đức bị giết, bà ta và Cổ Bảo Ngọc ngủ ở trong phòng. Bởi vì lúc đó Bảo Ngọc đã ngủ, cho nên bà ta không có nhân chứng mục kích. Tiếp theo chúng tôi phải tra hỏi Mai Lệ, nếu trong khoảng thời gian Cổ Hậu bị hại, cô ta cũng không có nhân chứng. Như vậy sẽ có lý do xếp cô ta vào danh sách đối tượng tình nghi chính.

Bên phía du thuyền sắp xếp cho Mai Lệ một phòng ngủ mới, hơn nữa còn thăng hạng khoang thuyền. Chúng tôi đến phòng Mai Lệ tìm mẹ con cô ta, nhưng bọn họ không có ở đó. Bây giờ cũng đã trễ, Trương Minh Minh hơi bực bội, phàn nàn nói: Chồng cô ta vừa mới bị giết, vậy mà còn có tâm trạng đi khắp nơi."

Tôi ngáp một cái: "Mệt muốn chết, tôi đi ngủ trước, mai nói tiếp."

Cả đêm, tôi liên tục gặp ác mộng, lúc thì mơ thấy trên du thuyền lại phát hiện một thi thể máu thịt lẫn lộn, có khi lại mơ thấy Tiền Huệ vẻ mặt hung ác cầm một con dao sắc bén trong tay, chỉ cần một dao đã cắt đứt động mạch của Ngô Hữu Đức, máu văng tung tóe khắp nơi. Cũng may, tối nay không có án mạng xảy ra.

Ăn sáng xong, tôi đến phòng Mai Lệ tìm cô ta lần nữa, cuối cùng cũng gặp được.

Khuôn mặt Mai Lệ uể oải, dường như ngủ không ngon. Cũng phải thôi, gặp được tai họa bất ngờ như vậy, mặc kệ là ai cũng không có cách nào ngủ ngon.

"Sao các người lại tới nữa?" Mai Lệ rất khó chịu.

Bị người khác làm khó dễ là chuyện thường ngày đối với tôi, trước nay đều không để trong lòng. Tôi vừa chen vào phòng vừa làm dịu lại cảm xúc của cô ta.

"Buổi tối ngày hôm trước cô đã ở đâu?" Tôi hỏi.

Mai Lệ giật mình: "Tối hôm trước? Tôi đang nghe hòa nhạc, không phải tôi đã kể với cô rồi sao?"

"Không phải đêm chồng cô bị giết, mà là đêm trước nữa."

"Rốt cuộc cô muốn nói gì chứ?" Mai Lệ lên giọng "Nếu việc phá án gặp trở ngại, không tìm được phương hướng, tôi có thể hiểu là năng lực của cô có hạn, không thể mong đợi mỗi cảnh sát đều giống như Sherlock Holmes, nhưng cô bám chặt lấy tôi không buông là có ý gì?" Cô ta bắt đầu mỉa mai khiêu khích.

Tôi nhe răng cười với cô ta, cảm thấy lời nói của Mai Lệ thật là hài hước. Tôi hỏi lại lần nữa: "Buổi tối hôm trước, trong khoảng thời gian từ chín giờ đến mười hai giờ, cô đang ở đâu?"

Mai Lệ tức giận nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nhìn cô ta. Nửa phút sau, cô ta bắt đầu né tránh, định đơn giản đánh lạc hướng nói: "Tôi uống rượu ở quán bar."

"Chỗ nào?" Tôi hỏi. Trên thuyền Victoria có hai quán bar, ở tầng hai là quán bar Tâm Ngữ, còn một quán bar nổi tiếng ở tầng ba.

"Ở quán bar nổi tiếng." Mai Lệ nói nhỏ.

"Không có ai làm chứng phải không?"

Mai Lệ trợn mắt nhìn tôi: "Lãnh Tuấn có thể làm chứng cho tôi, quán bar cũng có camera, cô có thể kiểm tra."

"Buổi tối hôm trước cô uống rượu cùng với Lãnh Tuấn?" Tôi không thể tưởng tượng được. Nói thế nào thì chồng cô ta cũng vừa bị giết chết, vậy mà tối hôm sau Mai Lệ lại đi uống rượu với người đàn ông khác, cho dù tình cảm vợ chồng không tốt cũng nên giả bộ một chút mới phải.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi," Mai Lệ nhận ra sự khác thường trong giọng nói của tôi: "Tôi và Lãnh Tuấn là ngẫu nhiên gặp nhau, thấy tâm trạng tôi không tốt nên mới ngồi chung với tôi một lát."

"Một lát là bao lâu?"

"Khoảng hai ba tiếng."

Tôi đến quán bar nổi tiếng kiểm tra băng ghi hình buổi tối hôm trước, thật sự tìm được bóng dáng của Mai Lệ và Lãnh Tuấn, bọn họ ngồi ở một góc sáng sủa trong quán bar, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dáng vẻ cực kỳ thân mật. Người không biết tuyệt đối không tin được bọn họ chỉ vừa quen biết nhau hai ngày, mà tối hôm trước chồng của nhà gái còn bị người ta cắt cổ giết chết.

Số lượng camera trên thuyền Victoria có hạn, khu vực gần quán bar, nơi công cộng như phòng khiêu vũ, ngay cả thang máy và các lối đi nhỏ đều không có. Nghe nói là vì làm hài lòng khách hàng, nhất là khách nữ, vì họ thích mặc đồ bơi đi khắp nơi, không muốn để lộ cơ thể mình dưới camera.

Tuy rằng hành vi của Mai Lệ và Lãnh Tuấn rất quá đáng, nhưng không hề phạm pháp, cảnh sát không thể xen vào quan hệ của bọn họ. Điểm quan trọng nhất chính là, Mai Lệ không có thời gian để giết Cổ Hậu.

Điều này triệt để phá vỡ suy luận "trao đổi giết chồng" mà tôi đã nghĩ.

Trắng tay rồi!

Thật làm khiến cho người ta mất tinh thần. Tôi dần cảm nhận được sự bất lực của Thẩm Thư và Phùng Khả Hân khi không phá được vụ án mạng lâu nay.

Nhìn thì có vẻ như đã tìm ra sự thật, tất cả manh mối đều chỉ theo hướng đó, nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Tôi nói rõ với Khâu Dã và Trương Minh Minh, tôi bỏ cuộc, muốn giúp nhưng không giúp được. Nếu đã không giỏi dò xét, suy đoán thì đừng làm những việc ngoài khả năng của mình. Đợi đến lúc du thuyền cập bến rồi bàn giao cho cảnh sát.

Tối đó, tôi ngủ rất ngon!

Đêm đó, không có án mạng xảy ra.

Ngày hôm sau, tôi nhận được email từ Thẩm Thư về việc điều tra lý lịch của Cổ Hậu: Ba mươi chín tuổi, giám đốc tài chính của công ty Aurora Digital, tổng thu nhập từ tiền lương năm ngoái và hoa hồng là một triệu năm trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ. Cuộc sống rất phóng túng, trăng hoa, tình nhân của anh ta – Tề Việt là một sinh viên năm nhất, mười chín tuổi. Vợ anh ta đã nhiều lần tổ chức vây đánh Tề Việt nhưng không thành công. Tiền Huệ từng phản ánh tình trạng này với học viện nghệ thuật – nơi Tề Việt đang theo học, phía học viện bày tỏ họ không tiện can thiệp vào cuộc sống riêng tư của sinh viên, không thể đưa ra bất cứ hình phạt nào. Đến bây giờ, Tiền Huệ và Cổ Hậu vẫn chưa ly hôn.

Tôi cười khổ, tắt máy tính, thay đồ bơi rồi đi ngâm suối nước nóng.

Tổng giám đốc của du thuyền Victoria còn cố ý đến gặp tôi, nói rất nhiều lời cảm ơn và khen ngợi. Tôi nói án mạng vẫn chưa phá được nên không dám nhận lời khen. Ông ta nói không sao, trên du thuyền điều kiện có hạn, không bột bố gột nên hồ. Tôi nói, cảm ơn Mã tổng đã thông cảm. Ông ta còn cố ý nhắc đến việc trả lại một nửa chi phí du lịch. Tôi nghiêm túc trả lời, lãnh đạo cấp trên không cho phép tôi nhận bất cứ bồi thường về kinh tế nào từ phía du thuyền, nếu không chính là vi phạm kỷ luật, xin đừng nhắc lại chuyện này nữa. Mã tổng là người từng trải, rất nhanh đã hiểu, luôn miệng nói tuyệt đối không gây phiền toái cho tôi. Bọn họ sẽ chọn cách khác để bày tỏ sự cảm ơn, bảo đảm mọi người đều hài lòng.

Sau khi Mã tổng rời đi, tôi ngâm mình trong suối nước nóng, cảm nhận làn nước ấm áp trong veo cọ rửa da thịt, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, cả cơ thể cực kỳ thoải mái. Nhớ lại những lời nói lúc nãy của tôi và ông ta, đúng là một người khôn khéo, thảo nào có thể trở thành tổng giám đốc của du thuyền Victoria.

Xã hội phức tạp giống như một bộ máy khổng lồ, ở đó mỗi người là một bộ phận, đều có tác dụng riêng của mình, mà ông trời đã sớm sắp đặt. Liệu đây có được xem là quan niệm về cuộc sống hay không?

Phần 3 Người Thứ Ba Trốn Thoát

Buổi tối, tôi lên giường từ sớm, vùi mình vào chăn bông mềm mại ấm áp. Nhìn ra ngoài cửa sổ một vầng trăng sáng mờ nhạt, thờ ơ nhìn những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.

Sáng mai, chuyến du lịch trên thuyền sẽ kết thúc. Tôi vừa mới nghĩ như vậy, chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, là loại tiếng chuông kiểu cũ, rất lớn.

Tôi không bắt máy, trùm chăn không nhúc nhích. Tiếng chuông reo mấy mươi giây rồi vậy dừng lại. Một phút sau, nó lại vang lên. Tôi giống như cao tăng đang ngồi thiền, nằm im trong chăn bông. Khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, cuối cùng tôi cũng không kìm lòng được bắt máy, áp điện thoại vào lỗ tai nhưng không lên tiếng.

Bên kia truyền đến giọng nói rụt rè: "Có phải chị Thục Tâm không?" Là Trương Minh Minh.

"Phải." Tôi trả lời cho có.

"Chị Thục Tâm, em biết không nên làm phiền chị, nhưng mà chúng em thật sự không biết phải làm gì bây giờ. Em và Khâu Dã thật sự rất sợ hãi." Cô ấy tạm ngừng một lát rồi nói: "Mai Lệ đã chết."

Tôi giật mình, từ trên giường ngồi dậy: "Ở đâu?"

"Chỗ góc cầu thang tầng trệt của du thuyền, là cầu thang nhỏ ở đuôi thuyền." Trương Minh Minh sợ tôi tìm sai vị trí, đặc biệt nói rõ là ở cầu thang nhỏ. Du thuyền Victoria có bốn thang máy và hai thang bộ, cầu thang nhỏ ở đuôi thuyền chuyên dùng trong tình huống khẩn cấp, bình thường hầu như không có ai qua lại.

Tôi vội vàng mặc quần áo, chạy đến đuôi thuyền. Sau khi đi xuống ba tầng lầu, qua ba ngã rẽ, nhìn thấy Khâu Dã và Trương Minh Minh đang hoang mang lo sợ, ngóng trông tôi đến.

Dưới chân hai người có một thi thể nằm ngửa mặt lên trời, vì đèn quá tối, tôi không xác định được phải là Mai Lệ hay không.

"Phát hiện lúc nào?"

"Hai mươi phút trước." Khâu Dã nói: "Em và Minh Minh đi tuần tra đến chỗ này. Thật ra, bình thường chúng em không đến chỗ này, cũng không biết đêm nay làm sao lại muốn xuống đây nhìn xem, kết quả phát hiện thi thể trên mặt đất. Em đã thông báo cho Mã tổng, ông ta nói tốt nhất vẫn là mời chị giúp đỡ, nhưng đừng trực tiếp đi gõ cửa, gọi điện thoại là được rồi. Nếu chị không muốn xuống thì không cần miễn cưỡng." Khâu Dã thật thà, lặp lại nguyên xi lời nói của Mã Tổng.

Tôi bước đến gần hơn, nhìn rõ mặt của xác chết, chắc chắn là Mai Lệ. Người phụ nữ này rõ ràng ngày hôm qua vẫn sống sờ sờ, bây giờ lại biến thành thi thể lạnh như băng, tôi cảm thấy bị sốc, cũng hơi đau xót.

Ai giết cô ta?

Mai Lệ mặc một chiếc váy dài màu đen. Tuy rằng rất lộn xộn, nhưng vẫn nhìn ra được chất liệu vải rất tốt, chắc là giá cả không thấp. Trên chân cô ta mang một đôi xăng đan cao gót, làm nổi bật mắt cá chân nhỏ nhắn, hấp dẫn.

Trước lúc chết, cô ta chăm chút trang điểm như vậy để lấy lòng ai sao?

Phần bụng của cô ta có một vết thương, máu nhuộm lên chiếc váy đen nên không nhìn rõ. Cô ta chảy máu không nhiều, có lẽ máu đã chảy ngược vào khoang bụng và vùng chậu. Không biết là ai tạt rất nhiều nước lên đầu Mai Lệ, tóc dài ướt sũng, nước chảy thành dòng.

Tôi chụp ảnh thi thể từ các góc độ khác nhau. Sau đó mở đèn pin trên điện thoại, kiểm tra đôi mắt, khoang miệng, tay chân và vết thương ở phần bụng. Miệng vết thương không quá sâu, lại tương đối nhỏ hẹp, có lẽ hung khí là dao gọt hoa quả. Nguyên nhân tử vong là vỡ động mạch chủ ở bụng, không chảy quá nhiều máu. Nếu sau khi bị thương được cấp cứu kịp thời, có thể cứu sống.

"Thời gian chết vào khoảng hai đến ba giờ." Tôi nói.

Trường Minh Minh đầy một bụng thắc mắc: "Chỗ này tối như vậy, bình thường cũng không ai đi lại, cô ta đến đây làm gì chứ? Tại sao trên đầu lại bị tạt nhiều nước như thế?"

Tôi quan sát xung quanh, phát hiện một chiếc thùng nhựa nằm trên sàn. Tôi đi qua, dùng khăn tay xách nó lên, đưa cho Khâu Dã: "Đây là thùng mà kẻ tình nghi dùng để chứa nước tạt lên đầu Mai Lệ, phía trên có dấu vân tay, bảo quản cho tốt, tương lai có thể dùng làm bằng chứng trước tòa."

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Khâu Dã bỏ chiếc thùng vào cái túi to, mờ mịt nói.

"Sau khi hung thủ giết chết Mai Lệ mới tạt nước lên đầu cô ta, đây là một hành động vô thức, chứng minh ba điều. Thứ nhất, giết Mai Lệ không phải là ý định ban đầu của hắn ta/ ả ta, tạt nước lên đầu nạn nhân vì muốn cứu sống cô ta. Thứ hai, Mai Lệ có liên quan đến cái chết của Ngô Hữu Đức và Cổ Hậu, nói cách khác, cái chết của cô ta không phải được lên kế hoạch từ trước mà là ngoài ý muốn. Thứ ba, hung thủ không giữ được bình tĩnh, việc dọn dẹp hiện trường sau khi gây án rất vội vã, chắc chắn sẽ để lại chứng cứ." Tôi tự thuyết phục chính mình trước khi nói với Khâu Dã và Trương Minh Minh, càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy, giọng của tôi ngày càng lớn hơn.

"Nhưng bây giờ hung thủ đã về phòng, chúng ta vẫn chưa tìm được mục tiêu, hắn ta/ ả ta có rất nhiều thời gian để tiêu hủy chứng cứ." Khâu Dã thiếu tự tin nói.

"Có thể hẹn Mai Lệ đến chỗ này chắc chắn kẻ đó phải có quan hệ thân thiết với cô ta. Trên du thuyền Victoria, người nào có thể làm được chuyện này?" Tôi nhắc nhở Khâu Dã.

"Lãnh Tuấn!" Khâu Dã và Trương Minh Minh đồng thanh trả lời, ánh mắt sáng lên.

Chúng tôi gõ cửa phòng 5025 một lúc lâu, mới có người ra mở cửa.

Lãnh Tuấn nhô đầu ra, hầm hầm nhìn chúng tôi: "Làm gì thế? Khuya khoắt như vậy, không để cho người ta ngủ hay sao?" Giọng Đông Bắc đặc sệt.

"Mạng người quan trọng, không thể chờ thêm được, vào trong rồi nói." Tôi không để ý sự ngăn cản của Lãnh Tuấn, mạnh mẽ chen vào cửa. Bởi vì không có quyền điều tra, tôi không thể quá hùng hồn, chỉ đành phải ba phần cứng rắn, bảy phần đeo bám.

Trương Minh Minh và Khâu Dã thuận thế đi vào theo. Lãnh Tuấn tuy rằng nói chuyện lớn tiếng, thật ra tính cách rất hiền lành, thấy chúng tôi ý chí vững vàng, cũng đành mặc kệ. Anh ta hạ thấp giọng nói: "Vợ tôi còn đang ngủ, các người đừng làm ồn. Có chuyện gì?"

"Hôm nay ông có gặp Mai Lệ không?" Tôi hỏi.

"Không có," Lãnh Tuấn trả lời: "Làm sao?"

Tròng mắt ông ta đảo loạn, ánh mắt tránh né, tôi đoán ông ta đang nói dối, quyết định lừa Lãnh Tuấn: "Nghĩ cách giải quyết cho tốt, nếu chúng tôi không có căn cứ chính xác, sẽ không đến tìm ông lúc nửa đêm sao? Ông có lẽ không biết trên du thuyền có bao nhiêu camera nhỉ? So với tưởng tượng của ông thì nhiều gấp ba lần! Đây là việc lớn liên quan đến mạng người, làm giả bằng chứng sẽ có hậu quả thế nào, ông nên suy nghĩ cho rõ."

Lãnh Tuấn hoảng sợ, lúc nói chuyện lưỡi cũng thắt lại: "Cái... Cái gì mà mạng người quan trọng chứ?"

"Đừng diễn kịch nữa!" Tôi hét vào mặt ông ta, sợ chưa đủ uy phong, tôi còn bắt chước dáng vẻ hung dữ của Cục trưởng: "Thành thật khai báo, tại sao ông lại giết Mai Lệ?"

"Cái gì? Mai Lệ bị giết rồi?" Lãnh Tuấn sợ hãi la lên.

"Ông xã, làm sao vậy? Ai bị giết?" Võ Mị khoác áo ngủ đi ra, tóc bù xù, vẻ mặt buồn ngủ.

Tôi không quan tâm đến cô ấy, tiếp tục lạnh lùng công kích Lãnh Tuấn: "Lần cuối ông gặp Mai Lệ là lúc nào?"

"Phải... Tối nay lúc tám giờ," Trong lúc hoảng loạn, Lãnh Tuấn trở nên thành thật, "Ở trên boong tàu, tôi và cô ta nói với nhau vài câu, Mai Lệ muốn mời tôi đến quán bar, tôi không đồng ý. Mai Lệ bị giết sao? Đáng sợ quá, hung thủ là ai chứ?"

"Cái gì? Tối nay ông lại đi gặp con điếm kia? Lãnh Tuấn, ông là đồ con rùa." Võ Mị cực kỳ tức giận, la hét xông lên đánh đấm Lãnh Tuấn.

Tôi cao giọng lấn át tiếng la hét của Võ Mị: "Thành thật ngồi xuống cho tôi, bây giờ không phải là lúc tranh giành tình cảm, hơn nữa người làm cho cô ghen đã chết. Nếu làm chậm trễ thời gian phá án, các người có chịu trách nhiệm nổi không?" Vì để cô ấy bình tĩnh lại tôi chọn cách nói nặng nề hơn.

Võ Mị nhìn tôi, dừng tay. Trương Minh Minh bước lên, kéo cả người cô ấy ấn lên sô pha. Lãnh Tuấn giũ cánh tay, chỉnh lại quần áo, rõ ràng đã quen với việc này.

Tôi tiếp tục gặng hỏi Lãnh Tuấn: "Mai Lệ mời ông đi quán bar, sao ông không đồng ý?"

Lãnh Tuấn liếc nhìn Võ Mị rồi nói: "Chuyện này không phải rất bình thường sao? Tôi là người đã có gia đình, đi cùng một góa phụ làm gì? Lộ ra ngoài sẽ bị người ta chê cười."

Võ Mị ngồi trên sô pha vặn vẹo mông, hừ một tiếng.

Tôi hỏi: "Sau khi hai người tách ra, Võ Mị đi đâu?"

"Điều này tôi không biết, cô ấy chưa nói. Tôi đi ngâm suối nước nóng một lát rồi về phòng. Hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của tôi và Võ Mị, chúng tôi gọi người sắp xếp bàn ăn, uống chút rượu vang. Tôi say rượu có chút mơ màng, liền trực tiếp đi ngủ, không đi đâu cả."

"Ông về phòng lúc mấy giờ?"

"Khoảng chín giờ rưỡi."

"Còn Võ Mị?" "Khi tôi về phòng, cô ấy đang tắm rửa."

"Hai người ra ngoài chơi, lại không đi cùng nhau, làm sao chơi?"

Lãnh Tuấn nhếch môi cười, lộ ra hàm răng màu vàng nâu: "Vợ chồng già, dính với nhau cùng một chỗ cũng không có ý nghĩa gì."

"Tôi dùng nhà vệ sinh một lát được chứ?"

Võ Mị có chút không vui, mở miệng định nói gì đó. Tôi nhìn cô ấy: "Nếu không tiện thì thôi vậy."

Võ Mị nuốt lại lời định nói ra, phất tay: "Không có việc gì, cô dùng đi."

Tôi từ phòng vệ sinh đi ra, cảm thán nói: "Phòng nhìn ra biển đúng là tốt, ngay cả nhà vệ sinh cũng lớn gấp đôi phòng phía trong, bên cạnh bồn tắm lớn còn có cửa sổ, vừa ngâm mình vừa thưởng thức cảnh biển, người giàu thật là biết hưởng thụ."

Lãnh Tuấn cười ha ha, vẻ mặt đầy hài lòng. Võ Mị khinh thường liếc mắt nhìn ông ta, rồi quay đầu sang hướng khác.

Tôi quay lại vấn đề chính: "Trên du thuyền đã xảy ra vài vụ án mạng, thật sự làm cho người ta thổn thức."

Vẻ mặt Lãnh Tuấn buồn bã: "Đúng vậy, hai vợ chồng Mai Lệ đều đã mất mạng, chắc chắn là bị kẻ thù theo dõi... Từ từ, cô nói là vài vụ án mạng?" Ông ta gằn giọng khi nói hai chữ "vài vụ".

"Chính xác là ba vụ, ngoại trừ vợ chồng Mai Lệ còn có một người đàn ông khác bị hại. Mà cái chết của vợ chồng Mai Lệ có ít nhiều liên quan đến ông, kỳ lạ không?"

Lãnh Tuấn nóng nảy: "Cái gì? Có quan hệ với tôi? Tôi chỉ gặp mặt Mai Lệ hai ba lần mà thôi, cô đừng vu oan cho tôi."

Ông ta lo lắng, không tự chủ được mà nâng cao giọng nói, giống như lúc cãi nhau. Khâu Dã thét vào ông ta: "Thành thật trả lời vấn đề, đừng tỏ vẻ ngạc nhiên."

"Đúng vậy, trong vòng một tiếng đồng hồ trước khi hai vụ án của vợ chồng Mai Lệ xảy ra, vừa khéo là ông đều gặp Mai Lệ, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?"

"Không phải trùng hợp thì còn có thể là gì chứ?"

"Vào đêm Ngô Hữu Đức, cũng chính là chồng của Mai Lệ bị giết, đúng lúc ông cùng xem biểu diễn với cô ta. Bình thường ông rất thích nhạc Jazz sao?"

"Thích." Lãnh Tuấn trừng to mắt, trả lời chắc chắn: "Tôi thích nhất là nhạc Jazz, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ đi nghe. Tối hôm đó, hội trường buổi biểu diễn âm nhạc quá nhỏ, nên lượng vé có hạn, Võ Mị chỉ mua được một vé cho tôi."

Tôi chuyển hướng Võ Mị: "Buổi hòa nhạc ngày đó, chỗ ngồi chiếu theo vị số trên vé đúng không? Cô chọn vị trí số mấy?"

Võ Mị giống như không còn tức giận, nói: "Làm gì có cơ hội chọn chỗ ngồi, có thể cướp được một vé là đã cảm ơn trời đất. Nếu biết lúc nghe nhạc anh ta còn lăng nhăng, tôi thà rằng lấy vé cho chó ăn cũng không đưa anh ta."

Trương Minh Minh thích nhất là chó, vì bênh vực chúng mà trách móc: "Cô tưởng cái gì cũng có thể cho chó ăn sao."

Tôi nói với Lãnh Tuấn: "Ông cũng xem như làm được một chuyện tốt. Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc, chồng của Mai Lệ là Ngô Hữu Đức bị giết, vốn dĩ cô ta bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng có nhân chứng mục kích là ông nên cô ta được rửa sạch hiềm nghi."

Lãnh Tuấn nói: "Không phải có ba vụ án mạng sao? Còn lại một người là ai? Các người cũng thật kín miệng, chuyện này nếu để hành khách trên du thuyền biết được, không thể tránh khỏi một trận náo loạn."

Tôi nói: "Một người bị hại khác tên là Cổ Hậu, hắn và chồng của Mai Lệ có rất nhiều điểm giống nhau, đều xấp xỉ bốn mươi tuổi, điều kiện kinh tế tốt, cùng vợ đi du lịch."

Võ Mị chen vào nói: "Điều kiện kinh tế của hành khách trên du thuyền đều khá tốt không phải sao?"

Tôi trả lời: "Chắc là vậy. Hai người đàn ông bị hại còn có một điểm giống nhau, chính là đang có vợ nhưng vẫn bao nuôi tình nhân bên ngoài."

Võ Mị căm hận phun một ngụm xuống sàn nhà: "Không có một tên đàn ông nào tốt."

Khâu Dã không vui: "Cô đừng vơ đũa cả nắm được không?"

Trương Minh Minh cũng hùa theo: "Đàn ông tốt rất nhiều, nhưng cô phải có mắt nhìn mới được."

Lãnh Tuấn không vui: "Ý cô là tôi không phải đàn ông tốt?"

Võ Mị mắng ông ta: "Ông có thể tự biết mình một chút không? Nếu ông là đàn ông tốt, thì mèo sẽ không ăn thịt, chó cũng không ăn phân."

Tôi vội vàng hòa giải: "Sau khi Ngô Hữu Đức và Cổ Hậu bị hại, rất nhiều điểm đáng ngờ đều khiến cho tôi nghĩ đến một vụ án mạng mà tôi và đồng nghiệp từng xử lý, hai người chồng trao đổi giết chết vợ của đối phương. Tôi mới nghĩ đây cũng là vụ án cùng nhau trao đổi giết người, hai người vợ sẽ trao đổi giết chết người chồng phản bội, vừa có thể thoát tội lại có thể nhanh chóng thoát khỏi chồng mình, được thừa hưởng di sản, vẹn cả đôi đường. Nhưng mà, sau khi xác minh tôi phát hiện mình đã sai, một trong hai người vợ, lúc hai vụ án mạng xảy ra đều có chứng cứ ngoại phạm vô cùng chính xác, hoàn toàn bác bỏ giả thuyết của tôi. Tôi rất thất vọng, cho đến khi Mai Lệ bị giết, tôi mới chợt nhận ra, phía sau hai vụ án mưu sát còn có hung thủ thứ ba tồn tại."

Nghe tôi nói xong, Khâu Dã và Trương Minh Minh vô thức đến gần tôi, lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hiếu kì. Bọn họ giống như đang hồi hộp nghe chuyện xưa, muốn ngừng mà không được. Lãnh Tuấn cũng tự giác há miệng, giống như một đứa bé đầy tò mò. Võ Mị lại cúi đầu thờ ơ, tỏ vẻ mình là người ngoài cuộc.

"Vết thương của Mai Lệ nằm ở bụng, miệng vết thương nhỏ hẹp, có lẽ là dao gọt hoa quả hoặc một loại dụng cụ cắt tỉa cỡ nhỏ gây ra, giống với hung khí dùng để giết Ngô Hữu Đức và Cổ Hậu. Vóc dáng của Mai Lệ tầm trung, chiều cao khoảng một mét sáu mươi tư, mà hung thủ chỉ kịp đâm vào bụng của cô ta, cho nên dáng người sẽ thấp hơn Mai Lệ một chút, có lẽ không cao hơn một mét sáu."

"Khác với hai vụ án mạng được lên kế hoạch chu đáo xảy ra trước đó, sau khi hung thủ giết Mai Lệ, còn nước tạt một thùng nước lên đầu cô ta, hòng cứu sống Mai Lệ, chứng tỏ hung thủ chỉ nhất thời nổi lên ý xấu."

"Hiện trường phát hiện án mạng là trong một góc dưới cầu thang, vô cùng vắng vẻ, rất ít người đi lại. Như vậy, hung thủ chắc chắn rất quen thuộc với Mai Lệ, ít nhất hai người cũng từng tiếp xúc với nhau hoặc đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó, mới có thể dễ dàng hẹn cô ta đến nơi ấy."

Trương Minh Minh đang chìm trong cảm xúc, theo phản xạ tự nhiên nói: "Vậy thì kẻ giết Mai Lệ một người thấp bé, không đủ kinh nghiệm gây án, từng có tiếp xúc với cô ta và là một phụ nữ không có động cơ rõ ràng để giết người?"

Lãnh Tuấn mỉa mai: "Đó không phải chính là cô sao? Ông ta tự nghĩ rằng lời nói của bản thân rất hài hước, cười đến mức thịt mỡ trên bụng cũng run rẩy.

Cơn giận trong lòng tôi bùng lên, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên tát hai cái vào gương mặt béo ú của Lãnh Tuấn. Có thể sống một cách hèn hạ như thế sao? Hai ngày trước còn thân mật với Mai Lệ, bây giờ cô ta bị giết, vậy mà ông ta còn có thể cười vui vẻ như vậy! Bộ mặt xấu xí như thế, đúng là đồ vô liêm sỉ, tôi cảm thấy đáng tiếc cho Võ Mị và Mai Lệ. Vì thế mới nói, loại phụ nữ vì tiền mà đánh mất lòng tự trọng sao có thể nhận được sự tôn trọng thật lòng từ người khác.

Tôi dùng ánh mắt cổ vũ nhìn chằm chằm vào Trương Minh Minh, đồng ý với ý kiến của cô ấy: "Chính xác, hung thủ chính là một phụ nữ như thế. Điều này lý giải vì sao giả thiết vụ án hai người đàn bà trao đổi giết chồng lúc trước của tôi khó có thể thành lập, bởi vì đây là vụ án ba người phụ nữ cùng nhau lên kế hoạch trao đổi giết chồng!"

Hình như Trương Minh Minh bị hoảng sợ, tuy rằng cô ấy không nói ra, nhưng cơ thể rõ ràng hơi run rẩy. Hôn nhân đầy sạn, cuộc sống tràn ngập cạm bẫy, liệu cô gái hiền lành chưa kết hôn này đã chuẩn bị tốt hay chưa?

Tôi nói: "Ba người phụ nữ A, B, C đều cực kỳ không hài lòng đối với người chồng ngoại tình của mình, thậm chí là oán hận. Nhưng mà, bọn họ đều phụ thuộc vào kinh tế của chồng, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, sau khi ly hôn, chất lượng cuộc sống sẽ bị giảm xuống, rõ ràng đây không phải là lựa chọn tốt. Kết quả lý tưởng chính là người chồng đột ngột qua đời, để lại một khối tài sản lớn, giúp cho họ có cuộc sống áo cơm không lo, vừa có thể hả giận lại giải quyết được nỗi lo về cuộc sống, hai bên đều tốt. Nhưng mà, ba ba người chồng vừa đến tuổi trung niên đều không thể chết sớm, cho nên ba bà vợ đã nóng lòng tiễn họ đi trước.

"Vốn A, B và C cũng không quen biết nhau, bọn họ vì có hoàn cảnh giống nhau nên mới trở thành đồng minh trên diễn đàn, lập ra kế hoạch giết chồng mà ba người cho rằng vô cùng hoàn hảo."

"Bọn họ thuyết phục chồng mình lên du thuyền Victoria cùng một thời gian, đồng thời lén lút làm lại thẻ phòng của mình. Vì thế, kế hoạch được tiến hành rất gọn gàng. B giết chồng của A, làm giả hiện trường cướp của giết người, bản thân A lại có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, mà B thì không có mối quan hệ nào với người bị hại, tuyệt đối sẽ không bị cảnh sát nghi ngờ. Sau đó C giết chồng của B, tương tự B cũng sẽ an toàn. Chỗ này chợt xuất hiện một chi tiết nhỏ, C có sự căm thù đàn ông mạnh nhất, nên sau khi ả ta giết chồng của B, còn cắt bộ phận sinh dục của hắn vứt xuống biển. Tất nhiên, việc làm này ngoại trừ để lại dấu vết về tâm lý ở hiện trường, thì không hề tạo ra ảnh hưởng quá lớn nào đối với kế hoạch trao đổi giết chồng.

"Theo kế hoạch, tiếp theo có lẽ là A giết chết chồng của C, nhưng không biết vì nguyên nhân nào đó mà A lại lùi bước, có thể là do sợ hãi hoặc bởi vì sau khi tiếp xúc với chồng của C, ả ta đã nảy sinh tình cảm với hắn, nên A không chịu ra tay. Điều này khiến cho C rất tức giận. Lúc C hẹn A ra thương lượng, hai người đã xảy ra một trận cãi vã dữ dội. C không kiềm chế được tức giận đã lỡ tay giết chết A. Trong lúc bối rối, C tạt một thùng nước lên đầu A, có ý muốn cứu sống ả, nhưng không thành công. Bởi vì lần gây án này quá vội vàng, nên C không có thời gian lau chùi dấu vết ở hiện trường, dấu vân tay của C đã để lại trên thùng nước. Mặc dù đang ở trên du thuyền, không đủ điều kiện lấy dấu vân tay, nhưng phá án chỉ là vấn đề thời gian. Sáng sớm ngày mai, du thuyền sẽ vào bờ, đến lúc đó sự thật tất nhiên sẽ sáng tỏ."

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Võ Mị đã trở trắng bệch. Mọi người đều chú ý đến dáng vẻ hoảng loạn, lo lắng của cô ta.

Tôi tranh thủ nói: "Đúng vậy, trong câu chuyện này, A là Mai Lệ, B là Tiền Huệ và C chính là Võ Mị. Tiền Huệ giết Ngô Hữu Đức, Võ Mị giết Cổ Hậu, tiếp theo sẽ là Mai Lệ giết Lãnh Tuấn!"

Khi Lãnh Tuấn hiểu được, ông ta sợ đến mức nhảy dựng từ trên sô pha: "Cái gì? Dựa vào! Muốn giết tôi? Võ Mị, tôi cho cô ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng không cần cô làm, tiền cũng tự do xài, sao cô còn hợp tác với người khác giết tôi? Cô có lương tâm hay không?"

Trong lúc bối rối, Võ Mị chối cãi theo phản xạ: "Làm gì có chuyện đó? Ông lại nghe cô ta nói bậy bạ." Vì quá lo lắng nên lời giải thích không rõ ràng, khiến người khác không thể tin được.

Tôi mỉm cười, bác bỏ lời giải thích của cô ta: "Sau khi hung thủ giết Mai Lệ, trên người chắc chắn bị dính máu, có thể còn có dấu vết. Kẻ giết người đã mang hung khí rời khỏi hiện trường, nhưng không có thời gian chạy lên lầu sáu để vứt xuống biển, càng không thể tùy tiện giấu lung tung trên du thuyền. Khả năng lớn nhất chính là mang về phòng mình, sau khi rửa sạch sẽ giấu đi, chờ cơ hội tiểu bằng chứng." Tôi chuyển hướng nhìn sang Lãnh Tuấn vẫn đang lo sợ: "Khi ông trở về, có phải Võ Mị đang ở phòng vệ sinh không?"

"A!" Lãnh Tuấn dường như đã mất năng lực suy nghĩ và nói chuyện, "A" vài tiếng, nhưng không thể trả lời câu hỏi của tôi.

"Lúc nãy tôi vào phòng vệ sinh, muốn tìm xà phòng để rửa tay, nên tùy tiện lục lọi trong tủ, kết quả tìm được thứ này." Tôi lấy ra một túi vật chứng trong suốt, đựng một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao dài nhỏ nhưng rất sắc bén: "Con dao gọt hoa quả này tất nhiên đã được rửa sạch, bên ngoài không nhìn thấy vết máu. Trên du thuyền không có đèn laze, có điều, tôi đã tìm được vật này trong phòng y tế." Tôi đưa ra một đồ vật hình trụ màu đen cho họ xem: "Đây là đèn tia cực tím, là dụng cụ sát trùng trong y tế. Nếu trên con dao này có vết máu còn sót lại, khi bị đèn tia cực tím chiếu vào sẽ có màu nâu đất."

Tôi tắt đèn trong phòng, mở đèn tia cực tím lên chiếu vào lưỡi dao, trên đó xuất hiện màu nâu nhàn nhạt. Giống như tôi đã nói, ban đầu nó là vết máu màu đỏ tươi, tuy rằng đã bị rửa sạch, nhưng máu vẫn còn bám vào trên lưỡi dao.

"Dựa vào kỹ thuật hiện nay, vết máu còn sót lại trên con dao này cũng đủ để xét nghiệm ADN. Tại sao hung khí giết Mai Lệ lại ở trong phòng của cô? Cô làm sao giải thích?"

Sắc mặt Võ Mị đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện biểu cảm dữ tợn: "Có gì phải giải thích, chính là tôi làm! Cô nói đúng, mục đích lần này tôi lên du thuyền là để giết chết Lãnh Tuấn!"

Bộ dạng cô ta điên cuồng, hận không thể bước lên cắn Lãnh Tuấn vài cái: "Đồ rùa đen nhà ông, tôi hai mươi mốt tuổi đã đi theo ông, tuổi trẻ tốt đẹp nhất đều dành cho ông, vậy mà ông lại không chịu kết hôn, không cho tôi danh phận. Mười năm trước, lúc tôi mang thai, ông mới bị ép phải miễn cưỡng cưới tôi. Sau khi kết hôn, ông lại ở bên ngoài lăng nhăng. Ông đúng là không kén chọn, dạng người gì cũng có thể qua lại được. Tôi nhẫn nhịn mười năm, rốt cuộc không chịu được nữa, tôi phải giết ông mới có thể hả giận. Đời này tôi không giết được ông, kiếp sau cũng muốn làm cho ông chết. Lúc còn sống, không làm gì được ông, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông." Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, trên trán nổi gân xanh.

Lãnh Tuấn không hề bị khí thế của cô ta dọa sợ, ông ta hét lên: "Cô dùng cái thai để bức hôn, lại muốn tôi thật lòng? Không phải là vì tiền của tôi sao? Trong lòng tôi hiểu rõ, cô đừng hòng gạt tôi! Tôi làm gì có lỗi với cô? Số tiền mấy năm nay tôi đưa cho cô có thể mua được mười người phụ nữ. Tất cả đàn bà đều vì tiền, đừng cmn giả vờ ngây thơ với tôi. Dựa vào bề ngoài của tôi, năm đó khi còn đi học, không có nữ sinh nào nhìn tôi một cái. Hiện tại tôi thành công, có tiền, trở thành ông chủ công ty khoa học kỹ thuật, tinh anh trong giới IT, phụ nữ mới giống như ruồi bọ bu vào người tôi, cô cho rằng tôi không biết trong lòng cô nghĩ gì à? Cô và những người phụ nữ bên ngoài có gì khác nhau? Đều dùng thân thể đổi lấy tiền tài. Cô muốn tôi một lòng một dạ, mãi mãi trung thành, cô xứng sao? Chính cô không cảm thấy buồn cười à? Cô cứ mơ đi! Chờ cô bị bắt vào tù, tôi sẽ tìm một trăm người phụ nữ, mỗi ngày đổi một người. Cuộc sống tốt đẹp của tôi vừa mới bắt đầu thôi!"

Võ Mị tuyệt vọng gào thét, cô ta muốn xông lên liều mạng với Lãnh Tuấn, nhưng lại bị Khâu Dã và Trương Minh Minh giữ chặt.

Tôi nói với hai người họ: "Tìm người khống chế Tiền Huệ đưa đi. Sáng mai xuống thuyền, nhất định không được để lộ ra, sau khi thuận lợi giao người cho cảnh sát, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành tốt đẹp."

Một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Cảnh sát Hàng hải đã chờ sẵn ở bến tàu, áp giải Võ Mị và Tiền Huệ đi.

Lãnh Tuấn mỉm cười, đứng trên boong thuyền vẫy tay với Võ Mị. Tôi rất muốn đá ông ta xuống biển cho cá mập ăn.

Tiền Huệ và Võ Mị trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội. Bọn họ và Mai Lệ cùng nhau lập kế hoạch ba người phụ nữ trao đổi giết chồng, rất giống với suy luận của tôi.

Mã tổng giám đốc của công ty Victoria rất biết đối nhân xử thế, dùng danh nghĩa an ủi quyên góp ba mươi nghìn nhân dân tệ cho Cục Công an, trên một mặt của cờ thi đua có viết "Bảo vệ nhân dân yêu thương nhân dân". Cục trưởng hào phóng cho tôi một nghìn tiền thưởng, tôi cực kỳ cảm động.

Sau khi trường cảnh sát khai giảng, Khâu Dã và Trương Minh Minh gửi cho tôi một bức ảnh bọn họ mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt trẻ tuổi kết hợp với cảnh phục, đúng là rất phù hợp.

Lãnh Tuấn thì sao? Thời buổi này, không, có lẽ là từ khi có loài người, đã không thiếu loại đàn ông như ông ta. Lãnh Tuấn xem cuộc đời là trò chơi, nên không bị tổn thương trong tình cảm. Ông ta có tiền và tài nguyên, vì vậy những người phụ nữ muốn không làm mà có ăn đều muốn bám vào Lãnh Tuấn, người này ngã xuống sẽ có người khác xông lên. Trên du thuyền, ông ta trốn thoát được một lần, sau này liệu còn có thể may mắn như vậy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play