01.

Cuối xuân.

Trái đất đã ấm trở lại từ lâu, nhưng hoa vẫn chưa nở, lá cây vẫn còn xanh mơn mởn, sớm muộn gì vẫn còn hơi lạnh. Ngược lại thì mưa rất nhiều, hết trận này đến trận khác, vạn vật tràn đầy sức sống, chờ đợi thời cơ thích hợp để sinh sôi nảy nở.

Vào lúc hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ như máu, nhuộm lên rừng cây một màu đỏ tươi, giống như một bức tranh nổi tiếng thuộc trường phái ấn tượng. Không thể nhớ nổi tên nó là gì, chỉ nhớ nó đã được bán với giá trên trời, hai trăm triệu nhân dân tệ tại nhà đấu giá Sotheby's. Một khách hàng Trung Quốc bí ẩn có đôi mắt thưởng thức châu báu tinh tường, phóng khoáng giơ tấm thẻ đấu giá lên khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Một thi thể người đàn ông nằm ngửa ở góc trên bên trái của "Bức tranh nổi tiếng thuộc trường phái ấn tượng", tư thế rất kỳ lạ —— hai chân gấp lại, cánh tay phải duỗi thẳng về phía trước, tay phải nắm chặt, dường như muốn nắm lấy cái gì đó.

Sau khi tôi xuống xe vội vàng chạy tới hiện trường, hơi thở còn gấp gáp chưa khôi phục, Thẩm Thứ đã chạy tới nói: "Một giờ trước nhận được tin báo đã lập tức phong tỏa hiện trường, vẫn luôn chờ cô." Giọng điệu rất bình thản, nhưng mấy chữ cuối cùng nghe vào khiến người ta thật sự không thoải mái, giống như là đang chê tôi chạy tới đây chậm.

Tôi há miệng, muốn nói không quen đường, lại đúng lúc giờ cao điểm mọi người tan tầm, thật sự không dám chậm trễ một phút nào. Nhưng lời vừa đến bên miệng đã bị tôi nuốt xuống —— sau khi người này làm đội trưởng, nói chuyện luôn âm dương quái khí*, giống như đang muốn đánh người, nhưng không có chứng cứ xác thực, dứt khoát không để ý tới anh ấy nữa.

(*) Âm dương quái khí: Từ ngữ nói ra bình thường nhưng âm điệu cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà phán đoán

Tôi nhanh nhẹn mang giày vào: "Bắt đầu làm việc."

02.

Thi thể nằm trong bụi cỏ hỗn loạn, cành khô lá rụng chất thành đống, cộng thêm việc mấy ngày mưa nay mưa tầm tã, cỏ cây và bùn đất vô cùng ẩm ướt, mùi tanh xông thẳng vào mũi.

Nhìn qua tuổi của thi thể này không lớn lắm, tầm hai mươi tuổi, tóc nhuộm vàng, quần áo thời trang, áo khoác Burberry trên người không giống đồ giả, điều kiện kinh tế có lẽ là không tệ.

Màu máu trên mặt đã rút đi hết, trong màu trắng bệch có màu xanh, mí mắt hé mở, lộ ra một đường trắng bạc như mắt cá.

Miệng mở ra thật lớn, giống như đang kêu cứu, vừa giống như đang cầu xin tha thứ.

Vết máu khô dính vào răng, khiến cho sắc mặt của cậu ta càng lộ ra vẻ đáng sợ.

Chất lượng tóc của thi thể rất tốt, mềm mại như tơ lại đặc biệt dày, có lẽ tóc này mới được nhuộm, màu vàng bao trùm đến cả chân tóc.

Trên đầu có mười mấy chỗ do bị vật cứng đánh vào, sâu nông khác nhau, đa số chạm đến lớp biểu bì, chỉ có hai chỗ làm nứt hộp sọ, tạo thành vết lõm. Cẳng chân phải và mắt cá chân có hơn mười vết thương bị xé rách, hình như đã từng bị sói, lợn rừng hoặc các loại dã thú khác cắn xé, vết thương sâu đến xương mác*, động mạch cũng bị cắt đứt. Một lượng lớn máu thấm vào bùn đất dưới người cậu ta, đất màu đen phì nhiêu ánh lên màu đỏ nhạt.

(*) Xương mác là một xương dài, mảnh khảnh, nằm ở ngoài cẳng chân và nằm ngoài xương chày. Đây là một xương phụ vì thế người ta có thể lấy bỏ 2/3 trên xương mác cũng không ảnh hưởng đến chức năng của chi dưới.

Ngoài ra, ở sau gáy, lưng và mông cơ thể có những mảng lớn thi đốm màu sắc xanh tím.

Tôi cẩn thận bẻ ngón tay cứng ngắc của thi thể ra, thấy trong tay có một thứ —— kích thước bằng cái móng tay, màu nâu trà, hình giọt nước mắt. Tôi dùng nhíp gắp nó lên, bỏ vào túi đựng vật chứng, xoay người giao cho Thẩm Thứ.

"Có thể xác định nguyên nhân cái chết không?" Anh ấy hỏi.

"Nhìn qua thì mấy chục vết thương ngoài da này đều không gây nguy hiểm đến tính mạng, muốn biết có thương tổn bên trong nào khác hay không thì cần khám nghiệm tử thi mới có thể xác nhận." Tôi nói.

"Phân tích tình huống trước mắt, nếu như sau khi cậu ta bị thương được cứu chữa kịp thời, xác suất sống sót rất lớn, phán đoán sơ bộ nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều dẫn đến suy tim. Chấn thương đầu là do vật cứng đập vào, nguyên nhân chấn thương ở cẳng chân phải và mắt cá chân tạm thời chưa thể xác định được, có lẽ do một dụng cụ giống như răng cưa hoặc bị dã thú cắn xé gây ra."

Tôi dừng một chút: "Căn cứ vào mức độ co cứng của thi thể cùng sự ổn định của nốt ban tử thi mà phán đoán, thời gian tử vong là khoảng hai mươi bốn giờ.”

Thẩm Thứ gật đầu bày tỏ sự đồng ý: "Vài phút trước các trinh sát viên đã phát hiện một tảng đá nhọn dính máu trong bụi cỏ cách thi thể hơn mười mét, rất có thể đó chính là hung khí vào đập đầu thi thể." Không đợi nói xong, anh ấy nhíu mày, kề sát gần Phùng Khả Hân: "Sao lại có nhiều phóng viên tới đây như vậy chứ?”

03.

Trên ngọn đồi cách đó mấy mét có bảy tám phóng viên đang đứng, dựng lên "Trường thương đoản pháo", nhắm ngay hiện trường vụ án mạng và cảnh sát hình sự rồi không ngừng ấn nút chụp.

Phùng Khả Hân cũng gãi đầu: "Truyền thông cướp tin tức sắp cướp đến điên luôn rồi, vừa xảy ra vụ án hình sự đã lập tức chạy đến hiện trường, tốc độ không hề chậm hơn chúng ta. Phản ánh với ‘Ban Tuyên giáo tỉnh ủy’ nhiều lần cũng không có hiệu quả gì, chúng ta lại càng không thể cưỡng chế can thiệp vào việc tự do thu thập thông tin của cánh báo chí phải không?”

"Cô gọi bọn họ sang một bên, có thể báo cáo tình huống vụ án, nhưng đừng nói bậy bạ, đừng chủ quan suy đoán, đừng tiết lộ quá nhiều chi tiết, đừng giúp hung thủ, cũng đừng gây rối cho cơ quan công an". Thẩm Thứ rõ ràng hơi tức giận. Điều này cũng khó trách, chuyện báo chí gây ra phiền phức đã xảy ra nhiều lần. Bọn họ cũng đã từng nghĩ tới việc khởi tố mấy cơ quan báo chí đưa tin thiếu chính xác, thiếu đạo đức nghề nghiệp, nhưng ‘Ban tuyên truyền’ trong cục không phối hợp, hơn nữa cho dù thắng kiện thì có thể làm gì chứ? Các phương tiện truyền thông không sợ xin lỗi công khai, điều này chỉ có thể khuếch trương danh tiếng của bọn họ, đồng thời khiến cho cho đội Cảnh sát hình sự xấu hổ. Thật sự là đậu phụ rơi vào đống tro, thổi không nỡ đánh không được.

"Bằng không tôi gọi bọn họ tới, anh tự cà khịa họ nhé?" Phùng Khả Hân dè dặt xin chỉ thị. Cánh phóng viên vẫn có vài phần sợ hãi đối với Thẩm Thứ không cần giận dữ cũng tự có uy nghiêm.

Cánh phóng viên lôi thôi lề mề kéo đến gần, phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc, có Liêu Thừa Vũ, Lý Lệ của đài ‘Truyền hình thành phố phát sóng buổi sáng’, phóng viên ảnh Trần Trọng của ‘Báo Pháp luật’, Từ Đình và Trương Thành Thuận đến từ ‘Cổng thông tin’, còn có hai thanh niên mới ra mắt, nhìn dáng vẻ ngây ngô đó chắc hẳn là thực tập sinh. Trong lòng tôi tiếc nuối thay cho họ: Làm cái gì đó tốt chút thì không làm, lại muốn làm phóng viên, paparazzi, phơi bày vết thương đẫm máu của người khác ra, đào bới theo chiều sâu rồi còn đào bới theo chiều rộng, đặt dưới ánh đèn sân khấu để khán giả thưởng thức, miếng bánh bao đẫm máu này ăn vào có thoải mái không?

Thẩm Thứ không hề khách khí với bọn họ: "Vụ án này vừa mới xảy ra, một chút mặt mũi cũng không có, lúc các anh về viết báo cáo nhớ viết vừa vừa thôi, viết đúng sự thật, đừng có mà thêm dầu thêm muối. Nói đến sứ mệnh và đạo đức của phóng viên thì các anh còn hiểu rõ hơn tôi nhiều, không cần ngoài miệng đường đường chính chính, dưới ngòi bút ngông cuồng không có căn cứ lừa gạt độc giả chỉ là chuyện nhỏ, nếu làm chậm trễ việc phá án, trong số mấy người các anh không ai có thể chịu nổi trách nhiệm này đâu." Thẩm Thứ tương đối quen thuộc với mấy phóng viên chạy tuyến pháp luật này, lúc này lại không có người ngoài ở đây nên dạy dỗ bọn họ không chút lưu tình.

Liêu Thừa Vũ của Đài Truyền hình thường xuyên xuất hiện trong tiết mục, có chút danh tiếng, nghiễm nhiên là lão đại của đám người này. Anh ta cợt nhả nói với Thẩm Thứ: "Đội trưởng Thẩm, mấy người có mặt hôm nay anh vẫn chưa yên tâm sao? Đều là người đáng tin cậy, hai người miệng chạy nhanh hơn xe lửa đó đã bị chúng tôi đuổi việc từ lâu rồi.”

Trần Trọng mượn gió bẻ măng nói: "Đội trưởng Thẩm, bản thảo hôm nay do anh kiểm định, chỉ nói việc nên nói, việc không nên nói chúng tôi cam đoan không nói một câu, anh yên tâm." Anh ta là người lớn tuổi nhất trong đám người này, hơn năm mươi tuổi, dường như chân ngắn hơn một đoạn, đi từng bước từng bước khập khiễng. Mặc dù đã khá lớn tuổi, nhưng giọng điệu nói chuyện lại ngọt xớt, có chút khiến cho người ta thấy phiền chán.

Tôi đã gặp anh ta vài lần, liền hỏi: "Anh Trần, không phải ‘Báo Pháp luật’ kinh doanh không tốt nên đã đóng cửa cho êm chuyện rồi sao? Tất cả các biên tập viên đã nghỉ hưu trước thời hạn, làm sao ông còn chạy đến hiện trường thế?”

Trần Trọng cười ha ha: "Tôi còn trẻ trung khỏe mạnh, muốn ở nhà dưỡng lão sớm hơn chút nhưng lại không biết nhảy quảng trường, đành phải bàn bạc công việc trên ‘Phổ cập hệ thống Pháp luật’, phát huy năng lượng còn dư.

Tôi tiếp tục trêu đùa anh ta: "Hóa ra anh đã bắt kịp thời đại, trở thành một IT, giỏi lắm."

Thẩm Thứ không nhịn được bực bội: "Đến lúc đó sẽ biết, trong lòng các anh hiểu rõ là được, trong tin tức hôm nay nếu có chỗ nào xuyên tạc sự thật, đội Cảnh sát hình sự sẽ không bỏ qua cho các anh đâu.

Lúc này Phùng Khả Hân đi tới, kề sát lỗ tai Thẩm Thứ nói mấy câu, để tránh cho các phóng viên nghe thấy nên cô ấy cố gắng đè thấp giọng nói.

04.

Danh tính của nạn nhân đã được xác định. Các trinh sát kỹ thuật đã tìm thấy chứng minh thư trong ví của cậu ta, qua xác minh của cơ quan chức năng, cậu ta tên là Vương Tử Hiên, sinh năm 1998, sinh viên năm ba khoa Kiến trúc đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý. Cha của cậu ta tên là Vương Đức Phúc, là một nhà phát triển bất động sản nổi tiếng của thành phố Sở Nguyên, đại biểu của Đại hội Nhân dân thành phố, có ảnh hưởng nhất định trong giới chính trị và thương mại.

Tôi cũng hạ thấp giọng nói: "Vương Đức Phúc? Cái tên này rất quen thuộc, hình như có hai lần hội nghị liên minh cảnh sát và nhân dân thuê địa điểm tại công ty của ông ta.

Thẩm Thứ nói: "Chính là ông ta, ông ta luôn tích cực xây dựng mối quan hệ tốt với cảnh sát, chuyện lớn chuyện nhỏ nào cũng chủ động chạy trước chạy sau, bỏ tiền góp sức, thành phố còn trao giải thưởng công dân tốt cho ông ta." Anh ấy sợ bị các phóng viên nghe bằng một tai, lại bắt gió bắt bóng viết bừa bãi, lập tức để lại hai nhân viên kỹ thuật tiếp tục dọn dẹp hiện trường, cũng lệnh cho những người khác chia nhau điều tra.

Phùng Khả Hân lái xe đến Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý.

Nhà trường đã nhận được thông báo của cảnh sát, vô cùng coi trọng chuyện này, phái viện trưởng đến tiếp đón, giáo viên chủ nhiệm Trịnh Thiều Hàm của Vương Tử Hiên cũng đi cùng.

Trịnh Thiều Hàm hai mươi lăm tuổi, ăn mặc thời trang, thoạt nhìn không khác gì một sinh viên đại học. Nhưng cô ta cư xử rất lão luyện, nói chuyện cẩn thận, lộ ra sự thành thục không phù hợp với tuổi tác.

Theo lời giới thiệu của cô ta, Vương Tử Hiên khi còn sống được coi là sinh viên xuất sắc phát triển toàn diện "Đức Trí Thể Mỹ Lao", cậu ta yêu âm nhạc, đã thành lập một ban nhạc, đảm nhận vai trò nghệ sĩ guitar kiêm ca sĩ chính, nhiều lần đoạt giải thưởng trong các buổi biểu diễn văn nghệ các cấp. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định cậu ta có thể chiếm được một vị trí trong danh sách nghiên cứu sinh được cử đi. Cô ta vừa khiếp sợ vừa đau thương trước cái chết ngoài ý muốn của Vương Tử Hiên, trong lúc nói chuyện có vài lần hốc mắt đỏ lên, nhìn ra được tình cô trò hơi quá mức.

Vương Tử Hiên và một nam sinh sống chung trong một căn phòng ngủ. Theo lời Phùng Khả Hân miêu tả, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy tuyệt đối không tin phòng ngủ của học sinh sẽ xa hoa như vậy, so với phòng tám người sơ sài ở Học viện Cảnh sát, quả thực là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất. Phòng ngủ rộng khoảng một trăm mét vuông, ở giữa là phòng khách và phòng ăn, mỗi bên có một phòng ngủ, chia ra hai phòng tắm riêng biệt; sàn nhà được lát gỗ cứng, đồ nội thất trong phòng đều là đồ gỗ cao cấp, TV, máy tính, máy giặt, bồn tắm mát xa, đầy đủ tất cả mọi thứ. Chi phí thuê hàng tháng của mỗi người là hơn năm nghìn nhân dân tệ.

Trịnh Thiều Hàm cho biết, đây là ký túc xá sinh viên cao cấp nhất của Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý, tổng cộng chỉ có ba phòng, chủ yếu là để đáp ứng nhu cầu đặc biệt của sinh viên có điều kiện gia đình vượt trội, để bọn họ có thể sống và học tập trong một môi trường tốt hơn. Sau đó Phùng Khả Hân thẳng thắn thừa nhận với tôi, cô ấy sợ lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt nhà giáo nhân dân, cố gắng kiềm chế bản thân, không dám biểu lộ vẻ hâm mộ hay ghen tị đối với căn phòng ngủ này.

Nam sinh cùng Vương Tử Hiên ở chung trong căn phòng xa hoa tên là Cố Văn Văn, tên lộ vẻ trung tính, vóc người cũng có chút khó phân biệt cao to hay thư sinh. Mái tóc dài màu vỏ quýt, khuôn mặt sắc bén tái nhợt, đôi mắt như được phác họa, cao ngạo đẹp trai lạnh lùng, hình thành tương phản rất lớn cùng với thân phận sinh viên khoa Triết học của cậu ta. Bản thân cậu ta cũng đa năng, đam mê tham gia các hoạt động xã hội, đồng thời là Chủ tịch Hiệp hội người hâm mộ trường và Chủ tịch Hiệp hội Nhiếp ảnh, theo đuổi các ca sĩ Nhật Bản và Hàn Quốc, chơi với máy ảnh cao cấp, giành được một số giải thưởng nhiếp ảnh cấp thành phố.

Cũng có lẽ là bởi vì có xuất thân "cao quý", Cố Văn Văn không hề tỏ ra kinh sợ đối với Phùng Khả Hân và Trịnh Thiều Hàm, ngược lại có chút lạnh nhạt, không để ý. Cậu ta nói thời gian nghỉ ngơi của cậu ta và Vương Tử Hiên khác nhau, phong cách âm nhạc yêu thích cũng hoàn toàn trái ngược, mặc dù hai người ở chung phòng, nhưng bình thường rất ít nói chuyện, cho nên cậu ta cũng không hiểu rõ Vương Tử Hiên. Lần cuối gặp mặt là ba ngày trước, bởi vì Vương Tử Hiên thường xuyên cùng bạn bè đi chơi suốt đêm nên cậu ta cũng không để trong lòng. Cậu ta hoàn toàn không biết gì về vòng bạn bè của Vương Tử Hiên cả.

Mãi đến khi Phùng Khả Hân nói ra tin Vương Tử Hiên bị sát hại, Cố Văn Văn mới lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Cậu ta mở to đôi mắt đen nhánh, nói chuyện cũng không lưu loát: "Cậu ta bị người khác... Giết sao? Làm sao có thể được? Thật đáng sợ!" Không trách cậu ta phản ứng mãnh liệt, nếu người bên cạnh đột nhiên đột tử, cho dù là ai đi nữa thì trong chốc lát đó cũng khó có thể tiếp nhận.

Phùng Khả Hân truy hỏi Cố Văn Văn đã từng nghe thấy Vương Tử Hiên nhắc đến việc có mâu thuẫn với người nào không, dưới tình huống bị kích động Cố Văn Văn thốt lên: "Cậu ta cả ngày lêu lổng với mấy người trong xã hội, chuyện gì cũng dám làm, ai biết cậu ta có chọc phải người nào hay không.”

Trịnh Thiều Hàm bất mãn nói: "Người cũng đã chết rồi, tích một chút khẩu đức đi, nói chuyện phải chịu trách nhiệm.”

Phùng Khả Hân bất mãn liếc cô ta một cái, lại cổ vũ Cố Văn Văn nói: "Có cái gì thì nói cái đó, cảnh sát sẽ điều tra, không cần cậu phải chịu trách nhiệm.”

Nhưng Cố Văn Văn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, thoái thác nói mình và Vương Tử Hiên không quen biết, không biết chuyện gì hết.

Phùng Khả Hân tiếp tục đến gặp mấy người bạn học của Vương Tử Hiên, tất cả mọi người đều ấp úng, muốn nói lại thôi, thoái thác nói không giao tiếp nhiều với Vương Tử Hiên, không biết cuộc sống riêng tư của cậu ta. Phùng Khả Hân không điều tra được điểm mấu chốt, buồn bực trở về đội cảnh sát.

05.

Khám nghiệm tử thi xác nhận Vương Tử Hiên chết vì mất máu quá nhiều sau khi bị thương nặng, không phát hiện dấu hiệu thương tổn bên trong hay trúng độc; Vết thương ở mắt cá chân và bắp chân rất có quy tắc, không có diện tích bề mặt lớn da bị rơi ra, có thể loại trừ các vết cắn của động vật hoang dã. Vết máu trên tảng đá được tìm thấy tại hiện trường trùng khớp với nhóm máu của Vương Tử Hiên, được xác định là hung khí, nhưng bởi vì nước mưa dội sạch và các lý do khác nên không thể trích xuất dấu vân tay hợp lệ.

Thẩm Thứ cau mày: "Tảng đá hung thủ dùng để đánh vào đầu Vương Tử Hiên là tiện tay lấy được tại hiện trường, sau khi gây án thì ném nó lại hiện trường, có lẽ không có ý định giết người từ trước. Hơn mười vết thương do bị đánh đều tương đối cạn, chứng tỏ sức lực của hung thủ không đủ lớn, suy nghĩ không ổn định, không phải là người phạm tội nhiều lần. Vết thương trên đùi được hình thành như thế nào, cô có suy nghĩ gì không?”

Tôi mạnh dạn nói ra giả thiết của mình: "Hình như được tạo thành do bị kẹp vào bẫy thú. Bộ bẫy thú có răng cưa, lực cắn rất mạnh, một khi con mồi bị kẹp vào càng giãy dụa thì răng cưa càng xâm nhập sâu. Có thể Vương Tử Hiên bị sa vào bẫy thú dưới tình huống không hề phòng bị gì, giãy dụa kịch liệt dẫn đến việc răng cưa làm tổn thương xương đùi. Hung thủ thừa dịp cậu ta đang bị hạn chế hoạt động, nhặt một tảng đá từ trên mặt đất, đánh liên tục vào đầu cậu ta, khiến cậu ta ngất xỉu, sau đó vì mất máu quá nhiều mà chết." Lúc xuất hiện, tôi đã lập tức tưởng tượng ra cảnh gây án này, bởi vì lúc ấy ý nghĩ chưa chắc chắn cho nên không báo cho Thẩm Thứ biết.

Thẩm Thứ vỗ tay: "Đáng lẽ phải nhìn ra vết thương này do bẫy thú tạo ra từ lâu rồi, hơn nữa không phải là bẫy bắt chuột hay bắt thỏ rừng, mà là bẫy dùng để bắt dã thú cỡ lớn, dân gian thường gọi là bẫy lợn rừng. Hiện trường vụ án nằm ở rìa thành phố, cách đường xe chạy chỉ hơn mười mấy mét, tuy là rừng rậm, nhưng chưa bao giờ có dã thú lớn chạy đến đây, thợ săn sẽ không đặt bẫy thú ở đó. Đây rất có thể là do hung thủ cố ý bày ra cái bẫy này, đặc biệt dùng để đối phó Vương Tử Hiên." Nói xong lập tức phái người đi điều tra việc sử dụng bẫy lợn rừng ở Sở Nguyên.

Đầu óc Thẩm Thứ xoay chuyển rất nhanh, tôi mới bắt đầu, anh ấy đã đưa ra kết luận. Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lý luận của anh ấy vẫn chưa đủ chặt chẽ: "Nếu do hung thủ cố ý bố trí, vậy tại sao không tiện tay chuẩn bị hung khí? Điều này mâu thuẫn với những gì anh đã phân tích trước đó là "không có ý định giết người từ trước".”

"Không khó giải thích, hung thủ ôm hận trong lòng đối với Vương Tử Hiên, sắp đặt tất cả muốn mưu hại cậu ta, nhưng không có suy nghĩ rõ ràng kế tiếp nên làm cái gì. Sau này vì một nguyên nhân nào đó, hung thủ thuận tay nhặt đá đập về phía Vương Tử Hiên.”

Tôi tiếp tục nghi ngờ: "Có khả năng người đặt bẫy thú và người đánh vào đầu không phải cùng một người mà không phải sao?”

Thẩm Thứ trả lời rất nhanh: "Trên lý thuyết thì chuyện này có thể xảy ra, sau khi Vương Tử Hiên bị bẫy thú kẹp, vừa vặn có người đi ngang qua, thấy tiền bạc nên nảy sinh ý định, sát hại cậu ta. Nhưng ví tiền, đồng hồ, điện thoại di động và các tài sản khác trên người cậu ta đều ở đây, vì vậy có thể loại trừ khả năng này.”

Không thể nói rõ là do miệng lưỡi của anh ấy quá nhạy bén, hay là suy nghĩ rõ ràng, tôi luôn có thể bị anh ấy thuyết phục một cách dễ dàng: "Hiện tại người trong thành phố biết dùng bẫy thú không nhiều lắm, đây là một manh mối vô cùng có giá trị, tìm hiểu theo hướng này, nói không chừng có thể phá án.”

"Còn có cái này, " Thẩm Thứ lấy ra viên thạch anh hình “giọt nước mắt” màu trà nâu tìm được từ tay thi thể: "Thứ này có lẽ là Vương Tử Hiên kéo xuống từ trên người hung thủ, cũng rất có giá trị phá án.”

Đây là một mặt dây chuyền thạch anh màu trà tinh xảo, trong suốt dưới ánh đèn, tỏa sáng lấp lánh, đầu “giọt nước mắt” lấp lánh có một lỗ hổng, xem ra là được giật từ trên dây chuyền xuống.

Tôi tiếp tục tỉ mỉ quan sát hai lần: "Loại mặt dây chuyền pha lê này rất phổ biến trên thị trường, giá cả cũng rẻ, có thể thấy được điều kiện kinh tế của hung thủ bình thường, hơn nữa phần lớn là phụ nữ.”

06.

Lúc này, Phùng Khả Hân cũng chạy về, cô ấy bắt đầu báo cáo kết quả.

"Vương Tử Hiên rất phức tạp, có hai mặt", cô ấy nói: "Nhóm giáo viên đánh giá cậu ta rất cao, chẳng hạn như thành tích xuất sắc, sẵn sàng giúp đỡ người khác, tích cực tham gia vào các hoạt động xã hội, giành được không ít vinh dự về cho trường cũ. Nhưng các bạn cùng lớp dường như có một số đánh giá tiêu cực về cậu ta, lại không dám hoặc không muốn nói rõ ràng. Nghe nói hầu như cậu ta không đi học, thành tích học tập và giải thưởng các loại là được mua bằng tiền. Giáo viên chủ nhiệm của Vương Tử Hiên cùng tôi đi gặp bọn họ, tạo thành áp lực tâm lý rất lớn cho học sinh, sau đó tôi quay đầu đi gặp bọn họ một lần nữa, tranh thủ tìm hiểu tình huống toàn diện và chân thực hơn.”

Thẩm Thứ gật đầu một cái: "Nếu muốn đi tới đó một lần nữa thì hai chúng ta cùng đi, không cần thông qua ban giám hiệu, trực tiếp đến tiếp xúc với bạn cùng phòng, bạn học và bạn cùng ban nhạc của Vương Tử Hiên, tranh thủ đào ra chút manh mối." Anh ấy dừng lại rồi nói tiếp: "Cục trưởng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói cảm xúc của Vương Đức Phúc gần như sụp đổ, ngồi trong văn phòng bí thư Ủy ban Pháp luật thành phố khóc lóc kể lể hơn một giờ, nói nhà ông ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là Vương Tử Hiên, kỳ vọng đặt vào cậu ta rất lớn. Cậu ta vừa mất, trời trong nhà cũng sắp sụp đổ, muốn bí thư Ủy ban Pháp luật báo thù rửa hận cho con của ông ta. Cục trưởng nhấn mạnh, vụ án này phải được phá, không kể bỏ ra bao nhiêu công sức, nhanh chóng phá án.”

Phùng Khả Hân có chút phản cảm: "Án mạng đương nhiên sẽ được phá, đây là sứ mệnh của chúng ta, không cần cục trưởng nhấn mạnh, chúng ta cũng sẽ cố gắng hết sức. Vương Đức Phúc làm như vậy, giống như chúng ta bị ông ta đẩy đi làm việc vậy. Nỗi đau mất con là điều dễ hiểu, nhưng việc nhúng tay vào cơ quan công an là vượt quá giới hạn rồi đấy.”

Thẩm Thứ cười cười: "Đừng để ông ta làm rối loạn tiết tấu, chúng ta cứ đi theo bước chân của mình." Nói xong lại đưa mặt dây chuyền thạch anh màu trà phát sáng lên cho cô ấy nhìn, cũng bảo cô ấy chụp mấy tấm ảnh: "Cô chạy đến chợ đá quý một chút đi, xem xem trên thị trường có nhiều cái này không, bán bao nhiêu tiền.”

Đang nói, phòng xét nghiệm đã gửi kết quả phân tích máu của Vương Tử Hiên tới, tôi lấy máy tính bảng ra kiểm tra, kết quả khiến tôi sợ hết cả hồn: "Trong máu của Vương Tử Hiên chứa liều lượng ma túy rất lớn, cậu ta dùng ma túy!" Quay ngược lại hỏi Phùng Khả Hân: "Cô đã từng thấy học sinh giỏi toàn diện "Đức Trí Thể Mỹ Lao" sử dụng ma túy chưa?”

Phùng Khả Hân không khỏi bực bội: "Tôi chỉ kể lại đánh giá của thầy cô cậu ta về cậu ta mà thôi, tôi cũng không phải thần tiên, có thể đoán được cậu ta nghiện ma túy sao?”

Thẩm Thứ nói: "Đừng ồn ào nữa, chúng ta lập tức đến trường một chuyến nữa, không thông qua ban giám hiệu, trực tiếp tìm hiểu tình hình với học sinh.”

Thẩm Thứ cho phép tôi về nhà nghỉ ngơi trước, kéo Phùng Khả Hân đến Trường Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý điều tra.

07.

Khi xe chạy vào khuôn viên trường, ánh hoàng hôn đã kéo xuống, trăng sáng sao thưa. Sinh viên đi cùng nhau theo từng tốp năm tốp ba, hoặc thì thầm, hoặc vui cười thỏa thích; mấy nhóm người chơi bóng ở sân thể dục nhiệt huyết ngất trời, trong không khí tràn ngập hơi thở thanh xuân nồng đậm không thể tan đi.

Phùng Khả Hân không ngừng cảm thán: "Đây mới là cuộc sống đại học, thời gian tôi ở Học viện Cảnh sát chỉ được coi là đi tu hành mà thôi.”

Thẩm Thứ nói: "Cho nên cô thành Phật, những đứa nhỏ bây giờ thì vui vẻ đấy, nhưng những ngày tháng cực khổ còn ở phía sau.”

Bọn họ mất một khoảng thời gian dài mới tìm được Cố Văn Văn trong một hội trường nhỏ. Đêm đó người hâm mộ sẽ tổ chức hoạt động tập thể, Cố Văn Văn là người dẫn đầu, cậu ta mặc bộ đồ màu xanh da trời lấp lánh, trang điểm lên còn xinh đẹp hơn so với ban ngày. Tìm một nơi vắng vẻ, đầu tiên Thẩm Thứ cảm ơn cậu ta vì đã phối hợp với công tác của cảnh sát, sau đó hỏi cậu ta mấy câu về Vương Tử Hiên.

Cố Văn Văn rất không kiên nhẫn: "Các người không tranh thủ thời gian tìm hung thủ, hỏi thăm nhân phẩm của người khác làm cái gì chứ? Chẳng lẽ nói nhân phẩm của cậu ta không tốt thì bị giết là đáng đời sao?”

Thẩm Thứ nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của cậu ta, kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi là cảnh sát hình sự, không phải thẩm phán, không đưa ra kết luận cho người khác, sẽ không bởi vì nhân phẩm của người khác tốt hay xấu mà ảnh hưởng đến việc phá án. Chúng tôi phân rõ ràng giữa nạn nhân và thủ phạm, ngay cả khi thủ phạm phạm tội ác tày trời, cũng được pháp luật bảo vệ, không cho phép bất cứ ai lạm dụng quyền hạn; cho dù là thủ phạm có bao nhiêu lý do chính đáng đi nữa thì chúng tôi vẫn sẽ bắt giữ họ và tòa án sẽ đưa ra phán quyết công bằng. Mỗi hung thủ phạm tội đều có động cơ, chúng tôi đào sâu quan hệ xã hội của Vương Tử Hiên là để tìm ra nghi phạm có quan hệ, thậm chí là thù hận với cậu ta, để phá án nhanh nhất có thể.”

Cố Văn Văn cái hiểu cái không, dưới sự kiên nhẫn khuyên bảo của Thẩm Thứ dần dần dỡ bỏ phòng tuyến tâm lý: "Vương Tử Hiên này, nói như thế nào đây, nếu dùng một từ để hình dung thì chính là bá đạo. Trong nhà cậu ta có tiền, tính cách lại rất mạnh mẽ cố chấp, cậu ta có thể dễ dàng sở hữu những thứ mà người khác phải rất khổ sở phấn đấu mới có được. Cậu ta không có kiên nhẫn theo đuổi con gái, có coi trọng thì tiêu chút tiền, cứng rắn một chút, lập tức giải quyết xong, lỡ như có chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát sẽ có bố cậu ta thay cậu ta ra mặt giải quyết. Chúng tôi thường nói với nhau rằng cậu ta cũng không thể kiêu ngạo cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay phụ nữ. Không ngờ tới còn chưa tốt nghiệp đại học mà cậu ta đã xảy ra chuyện, báo ứng đến hơi sớm rồi.”

Thấy vậy, Thẩm Thứ thẳng thừng hỏi: “Cậu ta có sử dụng ma túy trong phòng ngủ không?”

Cố Văn Văn cười: "Mùi ma túy xông vào đau cả đầu, tôi có thể không ngửi được sao? Cậu ta nghiện ma túy rất nặng, sau khi sử dụng ma túy thì tâm tình phấn khởi, hành vi bất thường, bình thường tôi sẽ không ra khỏi phòng, mặc cho cậu ta làm bậy trong phòng khách.”

Phùng Khả Hân nhịn không được hỏi: "Cậu không phản ánh với nhà trường sao?”

Cố Văn Văn trợn trắng mắt: "Tôi là cảnh sát phòng chống ma túy hay là bí thư đoàn ủy, đến lượt tôi quản sao?" Tiếp theo lại lẩm bẩm một câu: "Hơn nữa trường học cũng không có khả năng không biết chuyện này.”

Thẩm Thứ không dây dưa với đề tài này nữa, cho Cố Văn Văn xem mặt dây chuyền thạch anh màu trà: "Cậu thấy ai đeo thứ này không?”

Đồng tử Cố Văn Văn phóng đại, hỏi ngược lại: "Cái này lấy từ đâu ra?”

Thẩm Thứ phát giác được dường như cậu ta biết mặt dây chuyền này, hàm hồ trả lời cậu ta: "Có liên quan đến vụ án. Cậu đã bao giờ thấy nó chưa?”

Cố Văn Văn phục hồi tinh thần, thẳng thừng phủ nhận: "Không có, chưa từng thấy.”

Thẩm Thứ biết Cố Văn Văn ăn mềm không ăn cứng, muốn cậu ta thoải mái nói ra sự thật nhất định phải tìm được lối đi vào sâu trong nội tâm cậu ta, đang suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: "Cảnh sát Phùng, cô cũng ở đây sao.”

Phùng Khả Hân đáp lại: "Đúng vậy, cô Trịnh, thật trùng hợp, lại gặp cô rồi." Cô ấy ghé sát bên tai Thẩm Thứ nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm lớp của Vương Tử Hiên - Trịnh Thiều Hàm, chúng ta bị theo dõi rồi.”

08.

Lời còn chưa dứt, Trịnh Thiều Hàm đã đi giày cao gót đến trước mặt bọn họ, mùi nước hoa hoa hồng khuếch tán trong không khí, nồng đến mức khiến cho mũi người ta ngứa ngáy: "Công việc của các cô thật vất vả, qua giờ tan tầm còn chưa được về nhà nghỉ ngơi. Tôi tổ chức một bài giảng cho sinh viên ở trên lầu, đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng của các cô, không dám chắc chắn cho nên đến đây xem.”

Khả Hân không muốn giải thích nhiều với cô ta, đẩy Thẩm Thứ ra: "Đây là đội trưởng Thẩm của chúng tôi."

Trịnh Thiều Hàm vội vàng nói: "Anh chính là đội trưởng Thẩm nổi tiếng đấy phải không? Trong buổi làm việc của tỉnh đoàn, tôi thấy trên tường có bức ảnh chụp khi anh được bầu vào top mười thanh niên tiêu biểu của tỉnh năm ngoái, cùng với những bức ảnh của các chính trị gia, cộng đồng doanh nghiệp, các ngôi sao văn hóa, thể thao". Cô ta cố ra vẻ thân thiết nói, "Đội trưởng Thẩm là đẹp trai nhất, nam tính khí khái nhất." Giọng điệu có hơi chút khoa trương, nhưng thoải mái tự nhiên, không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Trịnh Thiều Hàm vừa đi tới, Cố Văn Văn lập tức né tránh, dường như không muốn gặp mặt cô ta.

Thẩm Thứ khách sáo đáp lại hai câu, sau đó đưa mặt dây chuyền thạch anh màu trà kia cho cô ta xem: "Cô đã từng thấy có người đeo sợi dây chuyền như vậy chưa?”

Trịnh Thiều Hàm mở to hai mắt nhìn một hồi, cố gắng nhớ lại, muốn đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền thạch anh để kiểm tra nhưng bị Thẩm Thứ ngăn cản. Cô ta thở dài một hơi, chắc chắn nói: "Trần Gia Gia, đây là mặt dây chuyền của Trần Gia Gia!”

"Là học sinh của cô sao?" Thẩm Thứ Hỏi.

"Đúng vậy." Trịnh Thiều Hàm nói: "Sinh viên khoa Kiến trúc, khác khoa với Vương Tử Hiên, nhưng học chung với nhau rất nhiều tiết học. Bây giờ con bé không có ở trường học. Gia đình con bé ở trong thành phố này nên con bé về nhà mỗi ngày sau giờ học.”

"Trần Gia Gia và Vương Tử Hiên này," Thẩm Thứ hơi chần chờ: "Là người yêu sao?”

"Không phải." Trịnh Thiều Hàm nói rất chắc chắn: "Vương Tử Hiên không có bạn gái, cậu ta cũng không có khả năng thích Trần Gia Gia. Điều kiện gia đình của cậu ta rất vượt trội, bản thân lại vô cùng xuất sắc, nữ sinh theo đuổi cậu ta ai cũng có điều kiện tốt hơn Trần Gia Gia.”

"Cho nên cô dựa vào suy nghĩ chủ quan đoán bọn họ không phải là người yêu của nhau, mà không phải chắc chắn một trăm phần trăm?" Thẩm Thứ không muốn mơ hồ, không rõ ràng.

"Chắc chắn một trăm phần trăm." Trịnh Thiều Hàm nói: "Mỗi học sinh trong khoa tôi đều nắm chắc.”

"Giữa hai người bọn họ có khúc mắc hay mâu thuẫn gì không?" Thẩm Thứ vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Theo tôi biết thì không có" Trịnh Thiều Hàm nói: "Bọn họ vốn là người của hai thế giới, bởi vì học đại học nên mới giao tiếp qua loa với nhau, nhưng không có điều kiện khách quan để quen biết thân thuộc. Về phần Trần Gia Gia có lén lút thích Vương Tử Hiên hay không, có làm ra chuyện quá đáng với cậu ta hay không thì tôi cũng không biết.”

Trịnh Thiều Hàm đánh giá hai người quá chủ quan, đó là kết luận dựa trên giá trị quan của cô ta, chưa chắc đã phù hợp với sự thật. Thẩm Thứ biết hỏi tiếp chỉ có thể bị cô ta dẫn đi lạc lối, lập tức hỏi cô ta địa chỉ nhà Trần Gia Gia, sau đó cùng Khả Hân rời khỏi trường học.

“Con mắt trên gáy" của anh ấy nhìn thấy Cố Văn Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play