Bây giờ là tháng tám, ánh nắng vừa phải, hoa cỏ nở rộ. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được leo lên một chiếc du thuyền.

Cảm ơn cục trưởng, lần đầu tiên trong đời ông ấy đã phê duyệt cho tôi nghỉ mười ngày. Vì vậy tôi đã dứt khoát book một đoàn du lịch bằng du thuyền ‘số hiệu Victoria’ này, lịch trình tám ngày bảy đêm, ở trên chiếc du thuyền chạy dọc khắp Nam Hải của tổ quốc, nhìn cảnh trời xanh mây trắng biển đẹp tráng lệ này cho đã thèm.

Rất nhanh tôi sẽ bước qua ngưỡng bốn mươi tuổi, lần đầu tiên được mở mang tầm mắt, tôi dễ dàng lắm à?

Kết quả vừa bước lên thuyền, tôi đã lập tức hơi hối hận rồi. Cơ mà cảnh sắc bên ngoài quả thật không chê được chỗ nào… Nước biển xanh thẳm, mênh mông không thấy bờ đâu cả. Du thuyền theo gió vượt sóng, ung dung tiến về phía trước, tôi đứng im ở mạn thuyền, tưởng tượng bản thân là Lăng Ba tiên tử.

“Chiếc thuyền giữa cõi bao la

Tiêu dao chẳng biết sẽ là đi đâu

Người như trút vạn nỗi sầu

Dường đang mọc cánh lên chầu cõi tiên”

(Tiền Xích Bích phú của Tô Đông Pha)

Nếu như bạn muốn cử động, bạn có thể vung tay hò hét, nếu như muốn đứng yên thì có thể ngắm trăng ngâm thơ, chỉ riêng phần ý thơ này cũng đủ để tôi cảm thấy giá vé bỏ ra đáng tiền rồi. Tôi rất hối hận việc bản thân đã đi chơi một mình, những du khách khác đều kết bè kết phái đi chung một nhóm với nhau, hoặc là đi thành từng cặp, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Chỉ có riêng tôi, làm gì cũng chỉ có một mình. Lúc ăn buffet, tôi có đi gắp thêm đồ ăn giữa chừng, kết quả đến lúc quay lại thì phát hiện chỗ ngồi đã bị người khác chiếm mất. Lúc nằm phơi nắng trên ghế dài bên cạnh hồ bơi thì tự nhiên có một cặp vợ chồng nằm xuống hai bên trái phải của tôi, vừa cười vừa nói, nước bọt văng tung tóe, người nằm giữa là tôi tự dưng phải chịu tội. Tôi tốt bụng nói không bằng để tôi đổi chỗ cho hai người họ, vậy mà hai người kia lại không biết điều, liên tục xua tay bảo không cần đâu. “Đừng phiền phức như vậy, như vậy cũng tốt rồi.” Vấn đề là chỉ có mình các người thấy ổn thôi có được không, tôi có ổn tí nào đâu.

Nhưng mà, ngoại trừ những chuyện nho nhỏ khó chịu này ra, xét tổng thể thì chuyến du lịch này cũng có thể coi là chuyến du lịch khiến cho người khác tinh thần thoải mái.

Lịch trình một ngày của tôi trong hai ngày đầu tiên trên du thuyền là: Sáng sớm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi sẽ ăn sáng, sau đó thì nằm phơi nắng trên hàng ghế ở boong tàu, vừa đọc sách vừa nghe nhạc rồi ngắm biển, lâu lâu còn có thể nhìn thấy vài chú cá heo nhảy nhót vui đùa. Sau đó, tôi sẽ đi ăn trưa, tắm suối nước nóng, mệt mỏi thì đánh một giấc ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy thì sẽ đi tập thể dục, đánh golf. Sau bữa tối thì sẽ tản bộ, xem phim.

Không có vụ án, không có thi thể, không có đám người Thẩm Thứ, Phùng Khả Hân làm phiền, quả thật giống như đang ở thiên đường vậy.

Tiếc là hoa đẹp nhanh phai, tiệc vui chóng tàn, cuộc sống không thể hoàn toàn theo ý của bản thân được. Thời gian thoải mái này rất nhanh đã bị cắt đứt, khiến cho ngày nghỉ khó có được này của tôi biến thành một cơn ác mộng đuổi mãi không đi.

Chuyện là vào lúc khoảng hai giờ sáng của ngày thứ ba, tôi bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, chuyện này khiến tôi cực kỳ tức giận. Một trong những điều tuyệt vời nhất khi đi nghỉ dưỡng trên du thuyền chính là việc không có bất kỳ cuộc gọi đột ngột nào quấy rầy. Nếu như kiếp này đã định là không thể đếm tiền đến mức tay bong gân thì chỉ cần có thể dành ra mấy ngày ngủ đến khi tự động tỉnh lại như thế này cũng đã đủ an ủi tâm hồn tổn thương vừa phiền muộn vừa bất bình này của tôi rồi. Vậy mà dưới sự chờ mong này tôi lại bị tiếng chuông vào lúc rạng sáng hai giờ của người khác đánh thức, thử hỏi coi ai không nổi điên chứ hả.

Tôi nhìn ra ngoài nửa ngày trời thông qua cửa kính, nhờ vào ngọn đèn lờ mờ bên ngoài miễn cưỡng nhìn thấy hai người mặc đồng phục, là một nam một nữ. Trong chốc lát tôi đã nhớ ra, hai người bọn họ chắc là bảo vệ trên du thuyền này, tôi đã gặp mặt bọn họ hai lần.

“Chuyện gì vậy?” Tôi tức giận hỏi vọng ra ngoài qua cánh cửa.

“Có chuyện quan trọng muốn xin ngài chỉ bảo.” Người nói chuyện là người đàn ông kia, thái độ rất cung kính.

Tôi không muốn mở cửa cho bọn họ. “Đã hơn nửa đêm rồi, có gì thì cứ nói thẳng, đừng câu giờ.” Tôi rất buồn ngủ, muốn trở về vòng tay thân yêu của cái giường yêu dấu.

“Đây là chuyện quan trọng, rất khó để nói ở ngoài này.” Lần này là do người nữ kia nói, âm thanh giòn tan. “Chúng tôi là bảo vệ trên thuyền, xin ngài mau chóng mở cửa, làm phiền ngài rồi.”

Tôi có thể nghe được sự vội vàng trong giọng nói khiêm nhường của bọn họ, nếu không phải thật sự có chuyện gấp thì bọn họ chắc sẽ không đứng đây kêu cửa vào lúc này. Tôi vẫn luôn là người mềm lòng, cho nên lập tức mặc đồ đàng hoàng, mở cửa mời hai người bọn họ vào.

Dưới ánh đèn, tôi có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của hai người bọn họ. Nam tầm hai mươi sáu - hai mươi bảy tuổi, cao một mét tám, rất đẹp trai, chỉ là đôi mắt có hơi nhỏ, nếu nhìn không kỹ thì sẽ không thấy đâu hết. Người nữ thì trẻ hơn một chút, khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, cao không tới một mét sáu, mặt tròn, làn da trắng hồng, mắt to tròn hai mí, giống như sinh viên.

Người nam giơ chứng minh thân phận cho tôi xem. “Tôi là Khâu Dã, đội trưởng đội cảnh sát của Số Hiệu Victoria.”

Người nữ không có chứng minh thân phận nhưng cũng vội vàng tự giới thiệu: “Thành viên tiểu đội một của bội bảo vệ, Trương Minh Minh.”

Tôi không cầm chứng minh thân phận của Khâu Dã, chỉ nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Ngài là pháp y?” Khâu Dã hỏi thẳng.

Tôi giật nảy mình. “Làm sao cậu biết?”

“Ngài điền mục nghề nghiệp trên phiếu báo danh.” Khâu Dã giải thích. “Thật ra chúng tôi cũng không chú ý đến nghề nghiệp của toàn bộ hành khách, chỉ là đặc biệt chú ý đến những nghề nghiệp tương đối khác biệt như là cảnh sát, bác sĩ này nọ.”

“Những nghề nghiệp này có gì khác biệt?” Tôi vẫn chưa hiểu được vấn đề.

“Nói sao để ngài hiểu nhỉ? Ngài nhìn xem. Trên con tàu Số Hiệu Victoria này có hơn một ngàn hành khách muốn trải qua tám ngày bảy đêm trên biển. Trên đường đi cần phải ăn uống ngủ nghỉ, vui chơi giải trí, xã giao tiệc tùng, giống như một xã hội thu nhỏ, ai biết được có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra hay không. Mà vì lý do ngân sách và quy định nên hãng du thuyền không có đủ khả năng để điều phối đủ nhân viên cần thiết cho chuyến đi, cho nên chúng tôi đặc biệt chú ý đến những người làm nghề bác sĩ, cảnh sát hay là huấn luyện viên bơi lội này nọ để có thể kịp thời xin sự giúp đỡ từ họ.” Vẻ ngoài của Khâu Dã không tồi, mồm mép cũng rất lưu loát.

Tôi nói: “Được, tôi đây vừa là cảnh sát vừa là bác sĩ, là đối tượng trọng điểm mà các người giám sát nhỉ. Nói đi, trên thuyền xảy ra chuyện gì?” Khâu Dã đón đầu dài dòng đến vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“Có một hành khách bị giết hại.” Trương Minh Minh nói nhỏ vào lỗ tai của tôi. “Chúng tôi mong chị giúp đỡ ngó hiện trường một cái xem sao.” Lúc cô ấy thì thầm thì mở to hai mắt, miệng chu ra, tỏ vẻ bí ẩn, tuổi còn trẻ mà đã có phong thái của một bà tám hàng real rồi.

Tôi giật mình. “Là ẩu đả đánh nhau sao?” Mọi người trên du thuyền này đều ăn uống no say như hận không thể mọc ra cái miệng thứ hai, loại chuyện say rượu đánh nhau thật sự không hiếm lạ gì.

“Không phải.” Trương Minh Minh chớp đôi mắt to tròn của mình, nói: “Là giết người có chủ đích.”

Khâu Dã tiếp lời: “Một giờ trước, một nữ hành khách ở tầng 3 phòng loại một view biển đã kinh hoàng báo án nói rằng chồng của cô ta bị giết hại. Chúng tôi đến căn phòng của bọn họ tra xét, chồng của cô ta–Ngô Hữu Đức chết ở trên giường, màu tưới văng tung tóe trong căn phòng mười mấy mét vuông, cảnh tượng giống như phim kinh dị vậy. Chúng tôi sợ phá hư hiện tường cho nên không dám bước vào trong, cũng không muốn kinh động đến những hành khách khác nên đã đóng cửa lại. Mặc dù tôi làm bảo vệ trên thuyền được mấy năm rồi, nhưng tình huống như thế này vẫn là lần đầu gặp được. Sau khi báo cáo tình huống cho giám đốc thì đối phương đã kêu chúng tôi tới tìm ngài xin giúp đỡ. Giám đốc nói, cực kỳ xin lỗi vì đã phá hỏng tâm trạng tốt khi đi du lịch của ngài, nếu như ngài chịu giúp đỡ thì giám đốc sẽ chi trả một nửa chi phí mà ngài đã chi ra trong nửa cuộc hành trình này.”

Tôi nói: “Số tôi trời sinh là dùng để cống hiến cho y học mà, đến cả lần đầu tiên trong đời đi du thuyền cũng không trốn được việc phải khám nghiệm tử thi mà. Nếu đã đụng phải rồi thì còn biện pháp nào nữa đâu? Nhưng mà tôi không có công cụ chuyên dùng, chỉ phán đoán bằng mắt thường mà thôi, có thể nhìn ra bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.” Tôi nghĩ việc ngủ một giấc thật ngon đêm nay đã bay cao bay xa bay mãi rồi. Theo lý thuyết thì công ty du lịch hẳn phải nên bồi thường cho tôi, nhưng mà không biết như vậy có phù hợp với quy định hay không, có lẽ phải xin phép cấp trên thử xem sao. Nếu như không làm trái với quy định thì tôi lập tức trung thực nhận lấy không chút khách sáo nào.

Du thuyền số hiệu Victoria có tất cả sáu tầng, trừ tầng cao nhất là đại sảnh dùng để ăn chơi nghỉ dưỡng thì năm tầng còn lại đều được chia khoang. Tầng dưới cùng không có cửa sổ, gọi là nội khoang, giá rẻ nhất. Khoang ở tầng hai và tầng ba có một cửa sổ có view biển, nhưng vì lý do an toàn nên cửa sổ đó không mở được, giá cao hơn nội khoang một chút. Cá nhân tôi cho rằng phòng có view biển giá cả không xứng đáng với chất lượng, nhưng mà đây lại là lần đầu tôi đi du thuyền nên không có kinh nghiệm, não bị chập mạch cho nên book một căn phòng view biển, bây giờ có hơi hối hận rồi. Tầng bốn tầng năm của du thuyền là phòng có ban công, giá không hề rẻ, còn có boong tàu chuyên dụng, có thể ngồi uống rượu ngắm gió biển cùng với người trong lòng, thưởng thức cảnh đẹp của Nam Hải, quên hết mọi chuyện phiền muộn, vừa lãng mạn lại độc đáo. Chỉ là du thuyền càng xa bờ thì rung lắc càng dữ dội, muốn hưởng thụ cảm giác lãng mạn ấy đồng nghĩa với việc nhất định phải tiếp nhận cảm giác buồn nôn do sóng biển mang lại, cho nên kính xin những cô cậu trai xinh gái đẹp bị say sóng hãy cân nhắc cẩn thận, nôn thốc nôn tháo trước mặt người trong lòng cũng không phải là hành động ghi điểm trong mắt đối phương đâu. Cái gì? Bạn nói tôi ghen tị? Kệ xác bạn.

Phòng của tôi ở tầng hai, nơi xảy ra chuyện thì ở tầng ba, có thể đi lên đó bằng cầu thang, cũng có thể chọn đi thang máy. Ánh đèn trên hàng lanh dài dằng dặc mờ căm, xung quanh vắng tanh không có một bóng người, rất dễ kích thích dục vọng phạm tội của những kẻ có ý nghĩ xấu xa.

Khâu Dã và Trương Minh Minh đi trước tôi, bọn họ dừng chân tại căn phòng có số 3113. Đây là một trong những căn phòng nằm sâu trong góc, đối diện là phòng giặt ủi và kho chứa đồ, bên cạnh là cửa sổ của mạn tàu, vắng lặng yên tĩnh, quả thật là vị trí phạm tội hoàn hảo.

Cửa phòng khóa chặt, Khâu Dã rút ra một chiếc thẻ từ, vạch một đường trên khóa cửa, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở ra. Anh đẩy cửa bước vào, sau đó lùi sang một bên, để cho tôi có thể xem xét tình huống trong phòng.

Một thi thể nam chỉ mặc đúng một cái quần lót nằm vặn vẹo trên giường, bởi vì mất máu quá nhiều mà toàn thân hiện ra màu trắng xanh dưới ánh đèn yếu ớt. Một chiếc chăn thấm máu được trải từ góc giường xuống đất, có vẻ như đối phương đã đắp chăn đi ngủ trước khi bị giết.

Quả đúng như Khâu Dã miêu tả, máu tươi văng tung tóe đầy khắp phòng, giống như cảnh tượng cực kỳ khoa trương trong các bộ phim kinh dị vậy, từ trên trần nhà đến vách tường, thậm chí là mặt đất đều là một màu đỏ thắm, khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ có phải toàn bộ máu trong cơ thể của thi thể đều phun ra hết toàn bộ hay không.

Hai mắt của Khâu Dã sáng ngời, anh kiểm tra thi thể, lại nhìn về phía tôi, dáng vẻ có hơi hăng hái đối với án mạng. Trương Minh Minh thì vẫn luôn trốn ở sau lưng đối phương, không dám nhìn vào bên trong dù chỉ là một cái liếc mắt.

Tôi phân công bọn họ: “Bước vào trong một bước, đóng cửa lại. Sau đó đứng im ở cửa, không cho nhúc nhích kẻo phá hư hiện trường.”

Hai người máy móc làm theo.

Chờ cánh cửa đóng lại, tôi cúi người cởi giày ra, cẩn thận từng li từng tí đi dọc theo dấu chân nhuốm máu chưa khô dưới mặt đất đến bên cạnh thi thể.

Tôi nhìn thấy rõ được bộ dạng của đối phương, tuổi tác tầm trên dưới bốn mươi lăm tuổi, chiều cao chừng một mét bảy, thân thể mập mạp, có thể nhìn ra cân nặng đã vượt quá chín mươi kg. Lông trên người rất rậm, có râu quai nón, hai mắt nhắm nghiền, miệng há to hết cỡ, biểu cảm dữ tợn đáng sợ. Hàm răng đen vàng lại mọc nhấp nhô không đều nhau, bên trong còn đọng một lớp muội than rất dày, có thể nhìn thấy đối phương nghiện thuốc cực kỳ nặng.

Trên phần cổ bên phải có một vết cắt rất sâu, vết máu xen lẫn lớp mỡ trắng vàng chảy ra ngoài, nếu phán đoán dựa trên kinh nghiệm thì vết thương dài tầm mười cm, sâu khoảng hai đến ba cm. Trừ những cái đó ra thì vẫn chưa phát hiện bất kỳ vết thương nào khác. Hiện trường không có dấu vết đánh lộn, hẳn đối phương đã bị giết khi đang say giấc nồng.

Trên dưới toàn thân đối phương, ngoại trừ chiếc quần lót duy nhất ra thì trên cổ tay trái vẫn còn đeo một chiếc apple watch. Tôi mang găng tay cao su… Lúc đi ra ngoài tôi rất hay đem theo một đôi găng tay cao su bên người, không thể nói rõ là vì sao, đa số là do bệnh nghề nghiệp, đúng lúc lần này có thể xài tới nó… Tôi cẩn thận tháo apple watch ra, bỏ vào trong túi nhựa. Nghĩ một hồi thì tôi thò tay xuống dưới gối đầu phía dưới thi thể tìm tòi một lúc, quả nhiên mò được một chiếc điện thoại di động, thế là cũng cho vào túi nhựa.

Tôi lại kiểm tra một vòng, nơi này bày trí giống với những căn phòng view biển khác, diện tích trên dưới mười mét vuông, một giường một tủ, một cái TV và một ghế sopha, liếc qua là thấy ngay. Cửa tủ mở rộng, bên trong bị bới tung lộn xì ngầu, vali du lịch thì nằm trên giường, đồ vật bên trong cũng rơi tán loạn trên đất, đa số là nội y và tất chân, đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu. Hung thủ hình như đang tìm thứ gì đó, hoặc là giết người cướp của.

Hai bảo vệ đứng ngoài cửa nhìn tôi chằm chằm, trong lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi.

Tôi lại không có nghĩa vụ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hai người bọn họ, chỉ hỏi: “Đã xác định được thân phận người chết chưa?”

“Vẫn chưa kịp điều tra.” Khâu Dã đáp.

“Người báo án là vợ của nạn nhân à?”

“Đúng vậy.”

“Người đó đang ở đâu, đưa tôi đi gặp.”

Vợ người chết đang ở trong phòng an ninh của du thuyền, do một nhân viên công tác trông chừng. Người phụ nữ tên Mai Lệ này tuổi tác chưa tới bốn mươi, gương mặt xinh đẹp, dáng người được giữ gìn rất khá, mặc đồ thời thượng cũng rất có chất riêng, mặc dù đã khóc trôi lớp trang điểm nhưng vẫn không khiến khí chất ưu nhã của đối phương có chút ảnh hưởng nào, khiến cho người khác bất luận sự việc ra sao cũng không thể nghĩ rằng đối phương có liên quan đến hiện trường án mạng của người đàn ông béo mập kia.

“Tôi tên Thục Tâm, là pháp y.” Tôi chủ động giơ tay ra, đối phương vô thức giơ tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Cô phát hiện chồng của mình bị giết vào lúc nào?”

“Mười một giờ bốn mươi lăm phút, tôi về phòng sau khi buổi diễn tấu nhạc jazz kết thúc.” Mai Lệ có chút nghẹn ngào. “Đêm nay, trên du thuyền có biểu diễn nhạc jazz, tôi rất thích nghe nhạc hội, nhưng ông Ngô lại không thích nghe, chỉ muốn nằm ngủ trong phòng, cho nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc đi một mình. Sau khi buổi diễn kết thúc, tôi trở lại phòng thì phát hiện…” Mai Lệ nhớ lại tình trạng thê thảm của chồng mình, che mặt khóc rống không ngừng.

Tôi biết đêm nay du thuyền quả thật có đêm hội nhạc jazz, bắt đầu vào lúc chín giờ tối, kết thúc vào lúc gần nửa đêm. “Cô không về phòng giữa chừng trong lúc nhạc hội diễn ra chứ?”

“Không có, tôi rất thích nhạc jazz, cho nên ngồi trên ghế nghe nhạc không rời đi phút nào.”

Tôi khẽ lướt qua váy dài bó sát mà cô ta đang mặc trên người, kiểu dáng, họa tiết, đường may đều cực kỳ tinh tế, rất phù hợp khi đi xem nhạc hội. “Khi cô về phòng, cửa phòng bị khóa đúng không?”

“Đúng vậy.” Mai Lệ nói. “Phòng bị khóa lại, thẻ của tôi lại không ăn, tôi phải cà rất nhiều lần mới có thể mở cửa được.”

“Chồng của cô làm nghề gì?”

Tôi đột ngột chuyển câu hỏi khiến cho Mai Lệ không thể theo kịp tiết tấu của tôi, cô ta chần chờ một lúc rồi nói: “Anh ấy là phó tổng quản lý của công ty bảo hiểm ở thành phố Gian Tân.”

“Cho nên hai người các cô là người của thành phố Giang Tân?”

“Đúng vậy.”

“Công việc của cô là gì?”

“Tôi sao?” Mai Lệ nói. “Tôi không đi làm, ở nhà làm bà chủ gia đình.”

“Hai người có con không?”

“Không, chúng tôi không có.” Mai Lệ do dự nói. “Chồng tôi có một đứa con riêng với vợ trước, sắp được hai mươi tuổi rồi, chuẩn bị lên đại học. Tôi với anh ấy không có con.”

“A.” Tôi nói. “Hai người kết hôn được mấy năm rồi?”

“Ngày mai là kỷ niệm tròn tám năm ngày cưới của chúng tôi.” Mai Lệ khóc.

“Tám năm, tám năm.” Tôi lẩm bẩm. “Trước khi kết hôn với nạn nhân cô có kết hôn với ai khác chưa?”

“Không có.” Mai Lệ trả lời rất chắc chắn.

“Tình cảm giữa hai vợ chồng cô tốt không?”

“Rất tốt.” Mai Lệ nói. “Anh ấy rất chiều tôi.”

“Có người đột nhập vào phòng của hai người.” Tôi nói. “Hai người đem theo đồ vật có giá trị quan trọng nào hay sao?”

“Tôi cũng không rõ,” Mai Lệ nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Ông Ngô mang theo mấy vạn tiền mặt trong người, hôm qua còn ghé vào cửa hàng miễn thuế trên thuyền mua cho tôi chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, nói là quà mừng kỷ niệm ngày cưới, còn chưa kịp đeo cho tôi nữa. Chỉ có từng đó đồ thôi, vì sao lại dẫn đến họa sát thân chứ?”

Chỉ có từng đó? Tôi nghĩ thầm, thật sự là ban ngày không hiểu được bóng tối của màn đêm, tôi đã gặp qua nhiều kẻ giết người vì mấy chục vạn rồi. Nhưng mà những lời này tôi không nói ra, chỉ hỏi tiếp: “Ngoại trừ cô và ông Ngô, còn có ai khác chạm vào thẻ ra vào của hai người hay không?”

“Không có.” Mai Lệ rất xác định. “Thẻ ra vào được tôi để cùng với đồ vật bên người, không có khả năng có người chạm vào nó được.”

“Vì sao ông Ngô lại không đi nghe nhạc hội cùng với cô?”

“Anh ấy không thích. Buổi chiều hai người chúng tôi vẫn luôn ngâm suối nước nóng, sau khi ăn cơm tối xong thì anh ấy bản bản thân mệt mỏi, muốn trở về phòng nằm, tôi đành phải đi một mình.”

Tôi hỏi vấn đề cuối cùng: “Có ai có thể làm chứng việc cô đi nghe nhạc hội hay không?”

Mai Lệ cảnh giác nói: “Cô có ý gì?”

Tôi có ý gì? Chính là ý trên mặt chữ. Bảy mươi phần trăm các vụ án mạng đều do người quen làm ra, chuyện người đầu gối tay ấp giết hại lẫn nhau nhìn mãi thành quen rồi. Ngô Hữu Đức bị sát hại, người bị tình nghi đầu tiên chính là Mai Lệ cô, tôi còn có ý tứ gì chứ?

Tôi lặp lại một lần nữa vấn đề của mình: “Có ai có thể làm chứng việc cô đi nghe nhạc hội hay không?”

Mai Lệ hung tợn nhìn chằm chằm tôi, nửa ngày sau mới nói tiếp: “Người ngồi cạnh tôi có thể chứng minh.”

“Ai?”

Mai Lệ suy nghĩ một lúc, không biết có phải bày vẽ hay không: “Tên là… Lãnh. Tên này rất đặc biệt, cho nên tôi nhớ rất kỹ.”

“Cô có phương thức liên lạc của anh ta không?”

Mai Lệ không tình nguyện trả lời: “Tôi có số điện thoại của anh ta, là do đối phương chủ động cho tôi.”

“Đưa tôi xem thử nào.”

Mai Lệ mò ra một dãy số, đưa điện thoại di động của mình cho tôi nhìn.

Lãnh Tuấn, 1385674****, thời gian thêm là mười giờ năm mươi phút tối hôm qua, lúc đó nhạc hội đã diễn ra được hơn phân nửa.

“Lúc cô nghe nhạc hội còn rảnh rỗi làm quen bạn mới sao, có phải là buổi biểu diễn quá nhàm chán, không hợp với khẩu vị của cô hay không?”

Mặt Mai lệ hơi đỏ ửng. “Không phải là bạn bè gì cả, chỉ là tùy tiện trò chuyện hai câu mà thôi. Sau đó anh ta kiên trì muốn lưu số của tôi, cho nên tôi cũng lưu số của anh ta.”

Tôi không thích nghe cô ta giải thích, nói với Trương Minh Minh: “Căn phòng xảy ra án mạng không thể ở lại, trên du thuyền còn phòng nào trống để cho Mai Lệ nghỉ ngơi hay không?”

Trương Minh Minh vội nói: “Giám đốc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mời cô Mai đến căn phòng trên tầng nghỉ ngơi, toàn bộ phí tổn sẽ do bên công ty chi trả.” Cô ấy xoay người làm động tác ‘mời’, thái độ rất cung kính. Bên phía du thuyền đoán chừng cũng bị vụ án này đọa phát khiếp, cố hết sức trấn an gia đình của người bị hại.

Tôi nói với Mai Lệ: “Lúc cô không ở trong phòng thì không được ngắt kết nối điện thoại.” Cô ta đồng ý, sau đó đi cùng với Trương Minh Minh.

Khâu Dã vẫn luôn đứng dựa tường, yên lặng không lên tiếng, chờ đến khi Mai Lệ đi xa mới hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”

Tôi nói: “Trên du thuyền xảy ra án mạng, du thuyền có thể trở về điểm xuất phát hay không?”

Khâu Dã lộ ra biểu tình lực bất tòng tâm. “Khẳng định không thể, trở về địa điểm xuất phát đồng nghĩa với việc bội ước, công ty không có nhiều tiền để bồi thường như vậy đâu. Giám đốc nói, trước tiên phải bảo quản thi thể và hiện trường án mạng thật tốt đã, chờ đến khi du thuyền cập bờ thì giao cho cảnh sát giải quyết.”

Tôi đặt mình vào vị trí của công ty du thuyền mà suy nghĩ, cảm thấy việc quay lại điểm xuất phát quả thật không thực tế. Nếu làm vậy thì không chỉ thu nhập lần này đổ sông đổ bể thì những tin tức tiêu cực cũng sẽ bủa vây, gây ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của họ. Giống như những thương gia khác, công ty du thuyền vẫn luôn tô son trát phấn lên mặt của mình, việc che giấu tội ác trên thuyền cũng phải càng lâu càng tốt, cho nên bọn họ chỉ có thể chở một thi thể đột tử cùng với những hành khách khác vượt qua một tuần ‘thời gian tốt đẹp’ này. Người xưa có câu ‘lên thuyền giặc’ cũng ám chỉ chuyện này, nói một cách cay nghiệt thì là mỗi một con thuyền đều là một thuyền hải tặc giấu mình, nếu như đã bước lên thuyền thì sống hay chết đã không còn do bạn quyết định nữa.

“Thi thể của Ngô Hữu Đức xử lý như thế nào? Nếu như để im trong phòng, chờ đến lúc thuyền cập bến thì sẽ sớm thối rữa đến má nhìn không ra rồi.”

“Giám đốc dặn dò là bảo thi thể vào trong tủ lạnh để bảo quản.”

“Tủ lạnh? Không phải tủ lạnh chứa thịt chứ?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Không phải, là tủ lạnh chuyên dùng để bảo quản thi thể.” Khâu Dã nói nhỏ. “Nhiều hành khách như vậy ra biển, không ai chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện xui rủi nào, người chết trên du thuyền cũng không phải là chuyện mới lạ gì cho cam. Đương nhiên đa số là chết do bệnh tật, rất ít người chết do bị giết. Công ty du thuyền bày sẵn hai cái tủ lạnh lớn, chuyên dùng để bảo quản thi thể.”

“Như vậy cũng được.” Tôi nói. “Chờ đến lúc thuyền cập bến, thi thể cũng không bị phân hủy đến mức không thể khám nghiệm tử thi được. Còn nữa, hiện trường vụ án không được phép dọn dẹp, phải giữ nguyên hiện trạng của nó, chỉnh nhiệt độ phòng xuống mức thấp nhất, phòng ngừa máu trong phòng bị vữa ra. Nếu như xử lý qua loa căn phòng đó sẽ có thể tiêu hủy chứng cứ, khiến cho vụ án tăng thêm độ khó, tiến độ phá án và bắt hung thủ cũng lâu hơn.”

“Dựa vào ý của ngài thì trước khi xuống thuyền vụ án này không thể phá được?” Bên trong con mắt nhỏ của Khâu Dã tràn ngập tiếc nuối.

“Phá án là cả một công trình hệ thống rõ ràng, cậu cho rằng tôi nhìn hiện trường bằng hai con mắt thường, sau đó nói vài câu nhảm nhí với gia đình người bị hại, vài phút sau là có thể phá được vụ án này rồi? Nếu như tôi có bản lĩnh này thì Thẩm Thứ đã sớm bái tôi làm thầy rồi.”

“Thẩm Thứ là ai?”

“Là… thôi bỏ đi, nói ra cậu cũng không biết.” Tôi xua tay. “Chúng ta quay trở về hiện trường xem lại lần nữa.”

Tôi nhớ tới mấy chục vạn tiền mặt còn có chiếc đồng hồ Vacheron Constantin mà Mai Lệ đã nói, nếu như bị lấy cắp thì vụ án này sẽ điều tra theo hướng giết người cướp của.

Thật sự là không trâu bắt chó đi cày mà, tôi nghĩ. Lượng tri thức về hình sự trinh sát ít đến thảm thương của tôi vậy mà lại thành chỗ dựa của Khâu Dã và Trương Minh Minh, thật sự là một trò hề mà. Lần đầu tiên trong đời đi du lịch trên du thuyền chỉ sợ bị phá hủy triệt để rồi, đáng thương cho nửa tháng tiền lương của tôi… Tôi quyết tâm nghĩ, dứt khoát không xin chỉ thị của lãnh đạo, trực tiếp vui vẻ nhận ưu đãi sale off 50% chi phí chuyến đi mà công ty du thuyền cho tôi, đây là những gì tôi nên có, mặc kệ đời tôi nghe theo tiếng gọi con tim.

Tôi tìm kiếm toàn bộ thi thể của Ngô Hữu Đức nửa ngày trời cũng không tìm thấy mấy chục vạn tiền mặt kia, ví tiền của đối phương vẫn còn, bên trong có hơn hai trăm ngàn tiền lẻ… điều này không hợp với lẽ thường. Ngô Hữu Đức là người có mặt mũi của công ty bảo hiểm, đi biển du lịch mười ngày mà mang có nhiêu đây tiền thì ai coi ra gì, tám chín mươi phần trăm là một số lượng tiền mặt lớn đã bị lấy mất. Lại tìm kiếm thêm một lúc nữa thì phát hiện một hộp đồng hồ trên tủ đầu giường, vẫn còn mới tinh. Hộp làm bằng da cá sấu, có màu đen, phía trên khắc chữ vàng, lộng lẫy sang trọng. Trên hộp còn viết chữ tiếng anh ‘Vacheron Constantin’, đồng hồ bên trong đã bị người cướp mất.

Khâu Dã thổn thức không thôi: “Đồng hồ có đắt đến mức nào đi nữa thì làm sao quý giá bằng sinh mệnh con người chứ!”

Tôi nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ mạn tàu, sắc trời lờ mờ, cơn buồn ngủ không thể kháng cự nổi ập tới, tôi ngáp dài, nói: “Tôi đi chợp mặt một lúc đây, phải nghỉ ngơi lấy sức, có việc gì chờ trời sáng lại nói.”

Chịu giày vò mấy tiếng trong màn đêm như thế này khiến cho tôi mệt đến ngất ngư. Tuổi tác lớn rồi, thể lực không còn tốt như lúc trước nữa. Nhớ cái năm tôi vừa gia nhập đội cảnh sát, quá mức nhiệt tình, có thể thức trắng hai ba đêm không chợp mắt vì một vụ án. Còn bây giờ, chỉ cần ngủ ít một giờ thì cả ngày đều uể oải mệt mỏi. Tôi trốn vào phòng của mình, đóng cửa thật kỹ, đánh một giấc ngon lành tới sáng.

Lúc mở mắt ra thì đã là tám giờ bốn mươi lăm phút sáng. Tôi xử lý qua loa bản thân rồi mở cửa ra, khi nhìn thấy Khâu Dã và Trương Minh Minh cung kính đứng trước cửa ra vào, tôi sửng sốt: “Hai người các cậu không nghỉ ngơi à?”

Trương Minh Minh vội vàng nói, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng thanh thúy: “Bọn tôi không mệt. Chúng tôi đã phong bế hiện trường dựa theo lời của ngài, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Tôi nói: “Cái người tên Lãnh Tuấn kia ở phòng nào vậy? Chúng ta đi thăm hỏi anh ta nào.”

Theo như ghi chép thì Lãnh Tuấn ở phòng 5025, là một trong những căn phòng quý giá nhất trên du thuyền này, cho thấy điều kiện kinh tế của người này rất khá.

Cửa mở ra, một đôi nam nữ tầm bốn mươi mấy tuổi, trên người mặc đồ bơi, cầm khăn tắm nhìn chằm chằm chúng tôi. “Sao vậy?”

“Anh là Lãnh Tuấn?”

“Đúng vậy, làm sao? Mấy người là ai?” Giọng nói của Lãnh Tuấn đặc sệt khẩu âm vùng Đông Bắc, thái độ hùng hổ dọa người, dáng vẻ muốn xông lên đánh nhau.

“Đội cảnh sát hình sự.” Tôi giơ thẻ chứng minh thân phân ra. “Hai người bọn họ là bảo vệ trên du thuyền. Hai người đợi một lát rồi hay đi bơi, có chuyện muốn hỏi thăm các người một chút.”

Người phụ nữ thấy chúng tôi đi vào phòng, có hơi ngượng ngùng quay lưng bước vào phòng ngủ. Lãnh Tuấn không quan tâm, ông ta mặc đồ tắm, quấn một cái khăn tắm ngồi xuống sopha. Ông ta châm một điếu xì gà, ngồi bắt chéo hai chân, chân trước rung đùi, mỡ heo núc ních trên bụng của ông ta cũng run theo, run đến ớn lạnh…

Lãnh Tuấn phun ra một vòng khói, liếc xéo tôi: “Trên thuyền còn có cảnh sát hình sự à? Bắt tội phạm bỏ trốn sao?”

Trong đầu tôi không tự chủ được thốt ra mấy chữ ‘nhà giàu mới nổi’, dựa vào hình dáng mập mạp nay của Lãnh Tuấn, tôi chỉ cần lấy điện thoại di động chụp lại, tạo thành một gói biểu tượng cảm xúc, chắc chắn sẽ là hot đến phỏng tay. Tôi bình tĩnh hỏi: "Anh có đi xem buổi hòa nhạc jazz tối qua không?"

Lãnh Tuấn nhướng mày. “Làm sao ngài biết?”

Tôi tiếp tục hỏi, không trả lời: “Anh biết Mai Lệ không?”

Người phụ nữ mặc đồ tắm lúc trước đi ra khỏi phòng ngủ, cô mặc một chiếc váy trắng dài, trên cạp váy còn đính những viên bảo thạch màu đen hình bầu dục, trên lưng giống như mọc ra con mắt sáng như gà chọi, nghe tôi nói ra tên của một người phụ nữ thì lập tức cảnh giác dỏng tai lên.

“Không biết.” Lãnh Tuấn trả lời không chút suy nghĩ.

“Lúc hai người đi nghe hòa nhạc còn ngồi chung một chỗ, hai người còn lưu số của nhau, anh nhớ kỹ lại đi.” Tôi nhắc nhở ông ta.

Người phụ nữ kia hét lớn một tiếng, bổ nhào đến trước mặt Lãnh Tuấn, xuất ra ‘cửu âm bạch cốt trảo’, trong chớp mắt, trên gương mặt lạnh lùng kia lập tức xuất hiện một bạt tay đỏ chói.

Lãnh Tuấn không còn ‘lạnh lùng’ nữa, ông ta giận tím mặt: “Võ Mị, cô muốn chết à?”

Võ Mị gào thét: “Ông nghe hòa nhạc với ai? Làm loạn trong nhà chưa đủ, còn muốn quen bạn gái mới trên du thuyền này à, ông không thể biết thân biết phận một lúc được sao?!”

Lãnh Tuấn cũng nói to, dùng khí thế đè ép cô: “Gọi cô đi cô than mệt không chịu đi, tôi còn có thể đi với ai? Người đàn bà kia là tôi gặp lúc nghe hòa nhạc, cô ta nhất quyết đòi lưu số của tôi, tôi cũng không thể khiến người ta mất mặt chứ?”

Tôi nói: “Võ Mị, trước tiên cô đừng có quậy nữa, chờ chúng tôi giải quyết công sự xong thì hai người đóng cửa bảo nhau, muốn làm gì thì làm. Lãnh Tuấn, anh thừa nhận bản thân quen Mai Lệ, vậy tôi hỏi anh một vấn đề, rất quan trọng, anh nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi.. Tối hôm qua, trong lúc nghe hòa nhạc, Mai Lệ có rời đi giữa chừng hay không?”

Lãnh Tuấn đáp: “Không có, nửa bước cũng không rời đi. Sao thế? Cô ta xảy ra chuyện rồi à?”

Tôi chỉ muốn xác nhận chứng cứ ở chỗ Lãnh Tuấn, không muốn nhiều lời với ông ta: “Được rồi, anh phải chịu trách nhiệm pháp luật đối với lời nói của mình.” Nói xong, tôi lập tức đi ra ngoài. Lúc đi đến cổng, tôi quay lại hỏi: “Lãnh Tuấn, anh làm nghề gì?”

Lãnh Tuấn ngồi thẳng người dậy, bên trong ánh mắt ti hí tràn ngập tự tin: “Cô biết game ‘Cái Thế Anh Hùng’ đang hót hòn họt trên mạng chứ? Nó là do tôi phát hành!”

Tôi hờ hững lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.” Nói xong, tôi dẫn theo hai bảo vệ đi ra khỏi phòng.

Tôi yên lặng tìm một chỗ ngồi che gió trên boong thuyền, ngồi xuống, order một ly nước ép rau củ từ từ thưởng thức, Khâu Dã và Trương Minh Minh thì ngồi bên cạnh tôi.

Bây giờ khoa học sức khỏe tràn lan, người người nhà nhà ai cũng có thể bịa ra mấy bài báo lá cải lừa gạt người khác. Các chuyên gia chăm sóc sức khỏe thì khuyên nên dùng nước ép rau củ, nhưng thật tình tôi không thể làm theo được, chịu đựng cái mùi vị kỳ lạ của cà rốt và cần tây sống, tưởng tượng bản thân mình như một chú thỏ trắng nhỏ bé hạnh phúc, cố tỏ ra vui sướng nuốt xuống.

Trương Minh Minh tỏ vẻ thần bí quay ra nói với tôi: “Chị Thục Tâm, nói cho chị biết một chuyện, cả em và Khâu Dã đều thi đỗ vào trường cảnh sát đó, sau khi chuyến đi lần này kết thúc, hai bọn em sẽ xin nghỉ việc, để tháng sau còn chuẩn bị nhập học.”

“Ồ, chuyện tốt nha, vậy thì sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.”

Khâu Dã thành khẩn nói: “Chị là tiền bối, mong chị có thể thật tâm dẫn dắt bọn em.”

Tôi đáp lời: “Hiện tại tôi chưa thể làm điều đó được, sợ rằng lại khiến các cậu trở nên hống hách. Nếu có cơ hội tôi sẽ đưa Thẩm Thứ đến giới thiệu với các cậu làm quen.” Chợt tôi lại quay ra chất vấn Trương Minh Minh: “Nói đi, có phải hai người tình yêu tình báo gì không? Lại còn dám liếc mắt đưa tình sau lưng tôi, tưởng sau gáy tôi không có mắt sao?”

Trương Minh Minh đỏ mặt: “Cậu ấy có ý như vậy, nhưng em vẫn chưa đồng ý. Trong lòng cảm thấy không yên. Chị Thục Tâm, sao em cứ cảm giác, cuộc sống sau khi kết hôn còn khó hơn nhiều so với việc làm cảnh sát ấy?”

Tôi thực sự thấy đồng cảm sâu sắc: “Khó hơn nhiều đấy chứ. Em cứ thử nhìn xem, trên thế giới này có rất nhiều cảnh sát giỏi, nhưng có được mấy người có một hôn nhân viên mãn?”

Khâu Dã lo lắng: “Chị Thục Tâm, chị đừng hù dọa cậu ấy nữa, bây giờ thứ cậu ấy thực sự cần nhất là động viên.”

Tôi đành lên tiếng: “Trông cậu gấp gáp kìa, chả nhẽ cậu không thấy ánh mắt Minh Minh nhìn cậu như muốn nuốt chửng cậu đến nơi à, bây giờ đừng nói là đe dọa, cho dù em ấy biết trước mặt mình là hố lửa, thì em ấy cũng sẽ không chút do dự gì mà tình nguyện nhảy xuống đó thôi. Mấy thanh niên trẻ người non dạ ai cũng thế cả, nếu tôi luyện không qua biển lửa vài lần thì sẽ không bao giờ có chuyện dục hỏa trùng sinh* đâu.”

*Dục hỏa trùng sinh: Nghĩa là sống dậy từ trong đống tro tàn, như các cụ có câu Phượng Hoàng niết bàn-dục hỏa trùng sinh, Phượng Hoàng là giống loài chim tôn quý, mỗi lần niết bàn đổi kiếp đều phải trải qua biển lửa, thiên kiếp, bị cháy thành tro bụi, mỗi lần như vậy Phượng Hoàng không những không chết mà còn như được tái sinh và ngày càng mạnh hơn.

Khâu Dã toát cả mồ hôi mở miệng nói: “Chị Thục Tâm, chúng ta nói về vụ án này đi, tiếp theo nên làm gì?”

Tôi hỏi: “Cậu nghĩ được gì rồi?”

Khâu Dã đáp: “Có vẻ như kẻ phạm tội là người quen của nạn nhân, hung thủ hiểu rất rõ tình hình kinh tế của Ngô Hữu Đức, biết anh ta cầm theo số tiền mặt lớn như vậy, vì thế rất có khả năng cũng biết anh ta vừa mua được một chiếc đồng hồ quý giá, vậy nên thấy hơi tiền liền nổi máu tham lên kế hoạch ra tay.”

Tôi tiếp lời: “Thế nên cậu nghĩ động cơ giết người là vì tiền?”

“Chị không nghĩ như vậy sao?” Hiển nhiên Khâu Dã không nghĩ đến những trường hợp khác.

“Nhìn vào thì có lẽ không phải như vậy.” Tôi nói tiếp: “Nếu hung thủ cần tiền, thì không nhất thiết đã phải ra tay giết hại người khác. Mai Lệ nói rằng chiều hôm qua cô ta luôn tắm suối nước nóng cùng Ngô Hữu Đức, như vậy hung thủ chắc chắn sẽ có đủ thời gian để lẻn vào phòng lấy trộm, nhưng hung thủ lại không chọn ra tay vào khoảng thời gian này. Ngoài ra, hung khí mà hung thủ dùng để cắt yết hầu nạn nhân cũng không phải tiện tay lấy ở nơi gây án, mà là thủ sẵn bên người, sau khi gây án cũng mang đi, chứng tỏ hung thủ đã sớm ủ mưu, lên kế hoạch chu đáo. Cho nên tôi nghĩ việc trộm cắp tài sản của Ngô Hữu Đức chỉ là cái vỏ ngụy trang mà thôi, giết chết Ngô Hữu Đức mới chính là mục đích thực sự.”

Khuôn mặt đẹp trai của Khâu Dã hiện lên vẻ rối rắm: “Vậy thì…?”

“Trên cổ tay Ngô Hữu Đức đeo một chiếc đồng hồ thông minh có ghi lại nhịp tim thay đổi trước và sau khi tử vong của anh ta. Thời điểm anh ta bị sát hại là khoảng 9h43 tối hôm qua, nhưng trước đó, tim không có dấu hiệu đập mạnh, chứng tỏ không hề xảy ra việc xô xát, Ngô Hữu Đức bị dao cắt đứt yết hầu khi đang ngủ. Cho thấy mục đích của kẻ sát nhân rất rõ ràng, nên kẻ đó mới có thể ra tay dứt khoát như vậy.”

Khâu Dã cũng đồng ý với tôi: “Hình như đúng là như vậy.”

“Hơn hết còn có một vấn đề mấu chốt chính là, hung thủ đã lẻn vào phòng Ngô Hữu Đức bằng cách nào. Cửa được khóa tự động, vì vậy chắc chắn trường hợp quên khóa cửa sẽ không xảy ra. Người có thể dùng thẻ cửa mở cửa phòng của Ngô Hữu Đức, ngoại trừ vợ chồng bọn họ ra, thì còn có ai được?” Tôi cảm thấy âm điệu của mình đột nhiên trở nên nghiêm khắc hẳn đi, giọng nói của tôi như được lên cao đến đỉnh điểm khi nói ra câu hỏi cuối cùng.

Khâu Dã và Trương Minh Minh bị dọa sợ, hoảng hốt nói: “Bọn em có thẻ phòng vạn năng, có thể mở hơn 90% cửa phòng trên du thuyền. Nhưng mà, bọn em thề với trời, không bao giờ có chuyện dùng thẻ phòng này vì lý do cá nhân, cũng tuyệt đối không làm ra bất kỳ chuyện gì trái pháp luật cả.” Hai người bọn họ như sắp chửi đổng đến nơi, ra sức thề thốt, đến nỗi đỏ bừng cả mặt.

Tôi tiếp tục nói thêm: “Hai người các cậu đều già đầu cả rồi cũng đâu còn trẻ nữa, hiện tại giá nhà lại cao như vậy, chả nhẽ các cậu lại không nảy ra ý nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền trả tiền đặt cọc hay sao?” Mấy lời này của tôi đúng là rất đáng khinh, nhưng mạng người quan trọng, thà rằng oan uổng ngàn người, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua một người.

Khâu Dã nóng nảy: “Có trời đất chứng giám, chị Thục Tâm, em làm việc trên du thuyền này cũng hơn bốn năm rồi, có loại người lắm tiền nhiều của nào mà em chưa từng gặp, đồ vật xa xỉ quý giá cỡ nào em chưa từng nhìn thấy chứ, nhưng cho đến bây giờ em vẫn chưa bao giờ động tâm với những thứ vốn không thuộc về mình.” Trương Minh Minh đứng bên cạnh cậu ta cũng liên tục gật đầu như giã tỏi.

“Thế còn những người khác đâu? Những ai có khả năng vào được phòng nạn nhân?”

Khâu Dã do dự trong chốc lát, rồi như hạ quyết tâm mở miệng nói: “Ngoại trừ phòng an ninh ra, thì chỉ còn tổng giám đốc có thẻ phòng vạn năng.”

“Tổng giám đốc đó tên là gì?”

“Mã Thượng Tào.” Trương Minh Minh nhanh mồm nhanh miệng nói: “Là con cháu của một gia đình cách mạng, ông nội ông ấy từng là đội trưởng đội du kích trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật. Ông ấy vô cùng giàu có, mấy chục nghìn đô còn không đủ để ông ấy ăn hai bữa cơm, không thể có chuyện giết người vì tiền được.”

Quá trình tích lũy ban đầu của mấy nhà tư bản đều dính máu tươi, lời này do chính Mã Khắc Tư–nhà tư tưởng vĩ đại đầu tiên của dòng họ Lão Mã nói ra. Tuy nhiên, nếu tổng giám đốc Mã muốn giết người nào đó, theo lý thuyết mà nói cũng sẽ không có chuyện ra tay trên chiếc du thuyền thuộc sở hữu của mình như vậy. Chính vì vậy, ba nghi phạm có khả năng phạm tội–Tổng giám đốc Mã, Khâu Dã và Trương Minh Minh, vì không có động cơ gây án, nên tạm thời được loại khỏi danh sách tình nghi.

Trên gương mặt Khâu Dã lại hiện lên vẻ do dự, người thanh niên này ngập ngừng vài giây rồi quyết định nói ra, nhưng anh không còn vẻ thoải mái như thường nữa, mở miệng nói: “Thật ra thẻ phòng có thể sao chép được. Trên thị trường có bán một loại máy chuyên dùng để sao chép thẻ phòng, chỉ với giá một hay hai trăm nhân dân tệ thôi, chỉ cần có thẻ mẹ, đặt vào trong máy, thì mấy giây sau lập tức có được một cái thẻ con y hệt rồi. Theo lý mà nói thì thẻ của tất cả các phòng trên du thuyền này đều có thể dễ dàng bị sao chép. Điều này gây khó khăn rất nhiều đến công tác an ninh, tạm thời chưa thể tìm được biện pháp giải quyết phù hợp.”

“Điều kiện tiên quyết là buộc phải có thẻ mẹ trong tay.” Tôi nói tiếp: “Như vậy chắc hẳn hung thủ phải lên kế hoạch để có được thẻ mẹ, thế thì sẽ giúp thu hẹp lại phạm vi của kẻ tình nghi, tương đối có lợi đối với công tác điều tra phá án.”

Tôi vội vàng gửi thông tin của vụ án cho Thẩm Thứ, nói hiện tại bản thân mình đã hãm sâu vào trong đó rồi, nhất định phải nhanh chóng phá được vụ án này, muốn mời anh ấy đến tương trợ.

Thẩm Thứ đồng ý với phân tích của tôi, có khả năng Ngô Hữu Đức chết vì bị báo thù hoặc bị sát hại vì mâu thuẫn tình cảm, còn cướp tài sản chỉ là màn bom khói ngụy trang mà thôi. Anh ấy hứa sẽ cử người đến điều tra công việc và cuộc sống của Ngô Hữu Đức ngay lập tức rồi sẽ cho tôi câu trả lời nhanh nhất có thể.

Tôi vẫn còn nghi ngờ Mai Lệ. Cho dù cô ta không phải là hung thủ tự tay giết chết Ngô Hữu Đức, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cô ta là người trong cuộc được. Nói sao nhỉ? Khi tôi nhìn thấy cô ta vào tối qua, cô ta sạch sẽ tinh xảo đến mức hoàn hảo, trên người không lấy một vệt máu nào, cũng không có vẻ lem luốc hay hỗn độn gì cả. Trong khi đó hiện trường án mạng của Ngô Hữu Đức thì rối tinh rối mù, máu văng lênh láng khắp trần nhà, vách tường và cả mặt đất. Theo lý mà nói, trong khoảnh khắc Mai Lệ mở cửa, hẳn sẽ phải khiếp đảm với hoảng sợ tột độ, hay ngã gục trên mặt đất mới đúng, không thì cũng phải lao vọt tới trước thi thể Ngô Hữu Đức, nếu cả người cô ta dính đầy máu, tôi còn có thể hiểu được. Nhưng chính trạng thái hoàn mỹ của cô ta lại khiến tôi cảm thấy hoài nghi cô ta vốn đã mở cửa phòng ra quan sát một lúc rồi mới chạy đi gọi người tới. Lẽ nào cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho cái chết đột ngột của Ngô Hữu Đức?

Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ của tôi mà thôi, chính vì thế tôi không có quyền gì để triệu tập giam giữ Mai Lệ cả. Tôi can thiệp vào vụ án này chỉ đơn giản vì muốn giữ lại chứng cứ còn sót. Còn về việc phá án và bắt hung thủ thì phải để người và đơn vị được cấp quyền tới chấp hành thực thi, tôi không thể lấn qua được.

Suốt một ngày, tôi chẳng còn tâm trí nào thưởng thức đồ ăn ngon và gió biển trên du thuyền này nữa, điều này khiến tôi cảm thấy có chút phiền não. Tôi gửi email cho Thẩm Thứ, hỏi anh ấy rằng nếu tôi đồng ý thì liệu công ty du lịch có thể hoàn trả một nửa chi phí của chuyến đi cho tôi hay không. Rất nhanh sau đó Thẩm Thứ đã trả lời tôi, anh ấy nói anh ấy chưa gặp phải trường hợp như này bao giờ, trong điều khoản đề ra cũng không có quy định nào liên quan, anh ấy phải xin ý kiến chỉ đạo của cấp trên rồi mới có thể cho tôi câu trả lời chính xác.

Ban đêm nằm ở trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại nhớ đến tình trạng thê thảm khi tử vong của Ngô Hữu Đức, tưởng tượng đến hình ảnh thi thể của anh ta bị đóng băng trong tủ đông lạnh, nhớ đến Mai Lệ, người luôn xinh đẹp, tinh tế và tỉ mỉ, khiến tôi lăn qua lăn lại nửa ngày mới chìm vào giấc ngủ. Đoán chứng mới ngủ chưa đầy một tiếng đồng hồ thì tôi đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, khi mở cửa ra, đối diện tôi là Khâu Dã và Trương Minh Minh với vẻ mặt rối rắm.

Lại có chuyện gì đó xảy ra thêm lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play