Sau vụ án của Trương Ngọc Hạm, không đếm được có bao nhiêu truyền thông thông qua các loại con đường liên hệ với tôi, ngóng trông có thể khai quật ra được chuyện xưa phía sau, phát được tin tức có một không hai. Có động lấy tình, có du lấy lợi, tất cả bị tôi dùng chiêu số lấy bốn lạng đẩy ngàn cân chắn ngược lại. Nói thật, tôi thật sự không thích đám truyền thông ngửi mùi tìm đến này.
Nhưng người phóng viên đến hôm nay không giống nhau, Báo Trung ương, nghe nói cấp bậc tổng biên tập của bọn họ cao ngang với Chủ tịch tỉnh của chúng tôi, vì vậy không chậm trễ được. Người phóng viên này gần 30 tuổi, là một người phụ nữ xinh đẹp, đảm nhiệm Phó Giám đốc ban tin tức xã hội, cùng cấp với Cục trưởng của chúng tôi.
Cục trưởng liên tục dặn dò tôi: “Nhất định phải tiếp đãi lãnh đạo từ Bắc Kinh đến hẳn hỏi, cục của chúng ta được xuất hiện trên Báo Trung ương, nó giống như lần đầu tiên con gái lớn lên xe hoa, ngàn vạn đừng làm hỏng.”
Tôi cảm thấy rất áp lực, vô cùng phản cảm: “Lãnh đạo các anh tiếp đãi lãnh đạo, nói chuyện sẽ thuận tiện hơn. Một lính hầu, củ khoai tây như tôi xen lên trước làm gì.”
Cục trưởng rất không vui: “Ăn nói kiểu gì vậy? Đến lượt cô dạy tôi làm việc như thế nào hả? Tất nhiên phương hướng chung vẫn do tôi quyết định, nhưng người ta nói muốn phỏng vấn mấy cảnh sát tuyến chính.
Cô là người bác sĩ pháp y giỏi nhất trong cục của chúng ta, việc nhân đức không nhường ai. Tiếp theo Đài truyền hình Trung ương còn phải làm một kỳ chuyên đề, sau đó cô cũng sẽ xuất hiện và lộ mặt trước nhân dân cả nước.”
Tôi liên tục chối từ: “Mỗi lên báo thôi cũng đã cố làm, còn lên TV! Thôi, khuôn mặt già nua cũ kỹ này của tôi vẫn không nên xuất đầu lộ diện, làm mất mặt cục của chúng ta.”
Vốn dĩ vụ án này có thể kinh động đến truyền thông cấp Trung ương, bởi vì vụ án của Trương Ngọc Hạm là một diễn viên nổi tiếng, thần tượng đang nổi, số lượng fans trên Weibo hơn trăm vạn. Sau khi có vài truyền thông địa phương nghe được tiếng gió anh ta bị bắt, chen chúc xô nhau đến như ruồi bọ, nhưng bản thảo đều bị “phía trên” giữ chặt, quyết định được đưa ra bởi truyền thông Bắc Kinh.
Nữ phóng viên xinh đẹp của Báo Trung ương gọi là Tiếu Tường, mặc trên người một bộ trang phục màu đen ôm gọn, vừa đẹp vừa giỏi giang. Cô còn mang theo một cấp dưới, gọi là Hồ Hoa Hoa, đang đọc nghiên cứu sinh ở Đại học Nhân Dân khoa Báo Chí, hiện đang thực tập ở một tòa soạn báo.
Tiếu Tường chuẩn bị tốt bút ghi âm, máy tính và nước khoáng, nhìn dáng vẻ chuẩn bị một cuộc nói chuyện dài với tôi: “Nếu vậy thì đầu tiên cô giới thiệu lại vụ án từ đầu đến cuối, có chỗ nào không rõ thì tôi sẽ nhắc lại hỏi, bớt việc tiết kiệm thời gian.” Cô ấy kiến nghị.
“Truyền thông các cô chỉ chú ý đến thân phận đại minh tinh của Trương Ngọc Hạm, loại thân phận này và án kiện hình sự liên hệ lại với nhau sẽ sinh ra sự tương phản rất lớn. Thật ra án tử của anh ta cũng không phức tạp, xa xa không bằng sự khúc chiết ly kỳ của một án tử khác mà anh ta dẫn phát. Trước mắt mặc dù hai án kiện này được tách ra điều tra và giải quyết, nhưng nếu muốn hiểu rõ ràng nguyên nhân hậu quả, cần thiết đặt ở một chỗ để nói.”
“A? Còn là án trong án?” Hai mắt của cấp dưới đi theo Hồ Hoa Hoa tỏa sáng: “Chị Tưởng, án tử này càng có chỗ nhai.” Giống như đang thảo luận món ăn ngon hiếm lạ gì đó. Cậu ta mới từ vườn trường đi ra xã hội, từ lý luận tiếp xúc thực tế, đúng là lúc tràn ngập tò mò, nhiệt tình mười phần.
Tiếu Tường không muốn đánh mất tính tích cực của cậu ta, gật đầu nói: “Nghe lời của Cảnh sát Nhân dân, cô có thể bắt đầu bất cứ chỗ nào cô muốn, chúng tôi sẽ ước lượng lại khi viết bản thảo.”
“Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với vụ án này bởi vì một cái chết đột ngột của một cậu bé.” Tôi nói.
Thời điểm xuân hạ giao nhau năm trước, tôi nhân được điện thoại xin giúp đỡ của Phùng Khả Hân, cô ấy nói đang ở một hiện trường, có chút do dự, mời tôi đến hỗ trợ. Ngay lập tức tôi ngồi xe đến Bệnh viện trực thuộc 1 của Đại học tỉnh Y.
Ở trong phòng bệnh một người trên tầng sáu, một cậu bé đột ngột ly thế, mười mấy người nhà khóc thành một đoàn, cực kỳ bi thương.
Phùng Khả Hận khoanh tay đứng trước giường, một bộ không sờ được đầu óc, nhìn thấy tôi như nhìn thấy cứu tinh: “Chị Thục Tâm, chị đã đến, nhanh giúp em nhìn xem, hiện tại trong đầu em toàn keo dán.”
Cô ấy nhỏ giọng giới thiệu qua về vụ án bên tai tôi: “Cậu bé tên là Lăng Lộ Lộ, bảy tuổi, mắc bệnh tim bẩm sinh, là khách quen của bệnh viện này, Lần này nằm viện gần hai tuần, bệnh tình ổn định, bác sĩ nói chờ hai ba ngày nữa thì có thể xuất viện. Nhưng ba giờ trước, Lăng Lộ Lộ đột nhiên ngừng hô hấp, người nhà thấy khả nghi, lập tức báo cảnh sát. Trên người cậu bé không có vết thương ngoài, bác sĩ chủ trị cho rằng bệnh tim đột ngột phát dẫn đến người bệnh tử vong, cũng không có chỗ nào khả nghi. Nhưng người nhà không thuận theo không buông tha, một hai phải báo cảnh sát để nhận được câu trả lời.”
Tôi lật cái chăn trên người cậu bé lên, một người phụ nữ thê lương kêu lên: “Cô làm cái gì vậy?” Nói xong xông đến, mạnh mẽ đẩy tôi đụng vào một bên. Đột nhiên tôi không kịp phòng bị, lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững được, xương sườn bị người phụ nữ đâm đau.
Phùng Khả Hân nổi giận: “Chương Duyệt San, cô làm gì vậy hả? Đánh cảnh sát là phạm pháp, hiện tại tôi có thể bắt cô ngay lập tức.”
Tôi nhìn về chỗ Khả Hân lắc lắc tay: “Không có việc gì.” Quay lại nói với Chương Duyệt San: “Tôi tên là Thục Tâm, là pháp y của Cục Công an thành phố. Con cái gặp phải chuyện bất trắc, tâm tình của cô không tốt, tôi có thể hiểu được. Chúng ta phối hợp một chút, điều tra rõ tình huống, cũng coi như có một cái công đạo với đứa trẻ, đừng làm cho cậu bé ra đi không rõ ràng, cô nói xem có phải hay không?”
Chương Duyệt San nhìn qua ba mươi mấy tuổi, cao lớn chắc nịch, trên khuôn mặt to tròn tái nhợt bôi một lớp phấn dày, giống như một mâm gốm sứ màu trắng phản quang. Cô ta ngang ngược nói: “Tôi là mẹ ruột của đứa bé, việc này tôi quyết định, đứa bé đã đi rồi, không cần lại quấy rầy đến nó. Nếu thế giới này có lỗi với nó, vậy để nó có thể an giấc ngàn thu ở một thế giới khác.”
Chương Duyệt San càng nói càng lớn tiếng, người nhà sôi nổi vây lại khuyên giải. Một người đàn ông đeo kính nói với cô ta một lúc lây, cô ta mới hơi bình tĩnh lại chút. Một người phụ nữ trang điểm quyến rũ không có mắt chen lên, không biết nói gì đó, Chương Duyệt San lại bùng nổ, giơ chân đánh vào người phụ nữ kia, vài người đến kéo mang túm mới ngăn cô ta lại được.
Khả Hân nhỏ giọng nói: “Người đàn ông đeo kính tên là Lăng Vân Chí, đã ly hôn với Chương Duyệt San, sinh thời Lăng Lộ Lộ ở chung một chỗ với bố. Người phụ nữ ăn mặc xa hoa kia tên là Mã Gia, là mẹ kế của Lăng Lộ. Trước khi chị đến họ đã cãi nhau một trận. Nghe qua có vẻ Mã Gia là tiểu tam trèo lên, oán hận giữa hai bên chất chứa rất sâu.”
Tôi nhân cơ hội xốc chăn trên người cậu bé lên xem, Lăng Lộ Lộ mặc trang phục bệnh nhân, chỉ có phần đầu lộ ra ngoài. Làn da trắng trong suốt, hai mắt nhắm nghiền, môi hơi nhếch, tóc tiều tụy, giống như đã chết rất lâu; trên má che kín mấy nốt đỏ lấm tấm, rậm rạp giống như bệnh sởi. Lòng tôi hơi động, cởi bỏ trang phục bệnh nhân, phát hiện trước ngực cũng không có đốm đỏ. Tôi lại nhanh chóng xem xét cẳng chân và hai chân, cũng không có đốm đỏ. Bộ vị nằm trong tầm nhìn có thể thấy rõ của thị lực không thấy ngoại thương.
Trong đội ngũ hỗn chiến có một người phụ nữ đầu tóc hoa râm, đột nhiên cảm xúc hỏng mất, ngồi dưới đất đấm chân khóc rống: “Đứa bé vừa mới nhắm mắt, bọn mày lại ồn ào nhốn nháo ở chỗ này, người già không có tôn nghiêm, người trẻ không biết kiểm điểm, nữ không hiền, nam bất hiếu, gia môn bất hạnh. Chúng mày hại chết con còn chưa đủ, còn muốn cực chết bộ xương già này của tao, chúng mày mới thanh tịnh đúng hay không?”Bà cụ này có kinh nghiệm khóc nháo phong phú, lúc đấm chân còn mang theo tiết tấu, khóc nức nở có bài bản hẳn hoi, thoáng chốc đã đè ép âm thanh cuộc cãi vã xuống.
Thẳng đến khi Lăng Vân Chí ôm hai tay của bà cụ, kéo bà ta lên trên ngồi: “Mẹ, trên mặt đất lạnh, có chuyện gì thì ngồi vào ghế nói.” Bà cụ lại chụp vài cái vào đùi theo tiết tấu, sau đó mới ỡm ờ thuận theo đứng dậy, ngồi trở lại trên ghế dựa.
Tôi nhẹ nhàng túm ống tay áo của Lăng Vân Chí, nhỏ giọng nói: “Cái chết của đứa bé có chỗ khả nghi, muốn giải phẫu xong mới có thể xác định được nguyên nhân chết.”
Lăng Vân Chí giật mình há to miệng: “Giải phẫu? Tôi chưa nghĩ đến cái này, không tốt lắm thì phải?”
Chương Duyệt San nhếch lỗ tai, nghe tôi nói như vậy lại nổi giận đùng đùng nhìn về hướng tôi: “Đánh rắm! Ai muốn giải phẫu con trai tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó.” Cô ta trợn to hai mắt, lỗ mũi phun khí, bày ra tư thế muốn đánh nhau.
Tôi bội phục sức chiến đấu của cô ta từ tận đáy lòng, không dám đối đầu trực diện với mũi nhọn của cô ta, vẫn chỉ nói với Lăng Vân Chí: “Theo kinh nghiệm của tôi, Lăng Lộ Lộ không giống như chết vì bệnh tim, càng có thể do hít thở không thông mà chết. Nhưng trước khi giải phẫu thi thể, không ai có thể kết luận dễ dàng. Người nhà các người đưa ra ý kiến, nếu muốn điều tra rõ chân tướng, đồng ý giải phẫu thì đưa thi thể đến đơn vị khám nghiệm tử thi được chỉ định, đưa đến càng sớm càng tố, hiệu quả khám nghiệm tử thi sẽ càng tốt.”
Mã Gia vây lại, hát đệm nói: “Nếu không thuận theo ý kiến của cảnh sát, làm khám nghiệm tử thi, tôi cảm thấy đứa nhỏ này chết không rõ ràng.”
Không đợi Lăng Vân Chỉ tỏ thái độ, Chương Duyệt San lại nhảy chân lên: “Nằm mơ! Bọn mày đừng nghĩ! Đồ kỹ nữ, đồ đê tiện, hồ ly tinh như mày, hại tao tan cửa nát nhà, còn muốn hại con trai tao chết không toàn thây, lương tâm của mày bị chó ăn!”
Mã Gia làm kẻ thứ ba, vậy mà lại có thể chiến thắng được đối thủ cường đại như vậy, thành công thượng vị, làm tôi không thể không cảm thán sức mạnh thần kỳ của tình yêu.
Người đàn ông có dung mạo đáng khinh như Lăng Vân Chí lại có mị lực lớn như vậy, cũng làm cho tôi cảm thấy không thể tưởng tượng.
Chiến hỏa vừa mới được bình ổn lại bốc cháy hừng hực. Đang lúc hỗn chiến, một nữ y tá xinh đẹp hơn hai mươi tuổi xuất hiện ở cửa, cô ấy nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh cửa kính: “Xe chở tử thi đã đến, đã đổi xong áo liệm chưa?”
Người nhà đứng nhìn nhau không nói gì, qua một lúc lâu Lăng Viễn Chí mới nói: “Đồng Đồng, chúng tôi có việc phải thương lượng, vẫn chưa đổi áo liệm, cô bảo xe chở tử thi đi trước đi.”
Đồng Đồng không chịu: “Thi thể để bên ngoài trong thời gian quá dài sẽ không tốt với người chết. Phòng bệnh cũng phải nhường ra, còn có người bệnh phải đi vào ở.”
Chương Duyệt San tự chủ trương: “Không cần thương lượng, tiễn con đi thôi, đến nhà xác rồi đổi áo liệm. Tôi là mẹ đẻ của đứa bé tôi quyết định.” Lúc cô ta nói “tôi là mẹ đẻ của đứa bé”, rất có ý công khai chủ quyền, những người khác đều câm miệng.
Tôi lại làm nỗ lực cuối cùng: “Nguyên nhân đứa bé chết rất khả nghi, sau hỏa táng sẽ không có cơ hội vạch trần chân tướng.”
Chương Duyệt San dứt khoát lưu loát vẫy vẫy tay, ý nói “ý tôi đã quyết, không cần nhiều lời”.
Đồng Đồng nhún vai, nhìn ta đầy đồng tình.
Nghe đến đó, Tiếu Tường rất hưng phấn nói: “Tôi phát hiện cô là một cao thủ kể chuyện xưa, sinh động như thật, tôi như lạc vào trong cảnh vậy.”
Hồ Hoa Hoa hát đệm nói: “Đúng vậy, trình độ tự sự này không thể kém hơn phóng viên chúng tôi.”
Tiếu Tường liếc mắt nhìn cậu ta: “Nói cái gì vậy? Người ta là tác gia tiểu thuyết trinh thám, trình độ cao hơn phóng viên nhiều.”
Tôi vội khiêm tốn: “Làm gì có làm gì có, tôi chỉ là nghiệp dư thôi, tùy tiện gõ chữ trong thời gian rảnh rỗi để giải buồn, chưa thể gọi là tác gia. Người khác gọi tôi một chữ tác gia, tôi thật sự rất hoảng.”
Tiếu Tường không chấp nhất với chuyện tôi có phải tác gia hay không, tiếp theo nói: “Đứa nhỏ này qua đời hình như không liên quan đến Trương Ngọc Hạm?”
Hồ Hoa Hoa nói: “Không phải là con riêng của Trương Ngọc Hạm chứ?”
“Sức tưởng tượng rất phong phú, cậu còn có tiềm chất làm tác gia hơn tôi đó.”
Hồ Hoa Hoa gãi đầu, cười ha ha.
Tôi tiếp tục nói án tử: “Ngày thứ ba sau khi Lăng Lộ Lộ chết, thi thể đã bị hỏa táng, bạn bè thân thích tổ chức một lễ tưởng niệm phạm vi nhỏ cho cậu bé.
Chương Duyệt San trước sau không đồng ý để cảnh sát giải phẫu thi thể, vì vậy nguyên nhân chết của Lăng Lộ Lộ vẫn còn là một ẩn số.”
Tiếu Tường khó hiểu hỏi: “Dưới tình huống bác sĩ chủ trị cho rằng Lăng Lộ Lộ chết bệnh, chỉ bằng mấy điểm đỏ trên mặt cậu bé, cô đã đưa ra nghi ngờ, cũng yêu cầu giải phẫu thi thể, căn cứ vào cái gì vậy?”
“Không phải mấy điểm đỏ, là một mảng phát ban.” Tôi sửa đúng cho cô ấy.
“Hít thở không thông chết?” Tiếu Tường lặp lại nói.
“Đúng vậy, nói thông tục, người bị bóp chết, siết cổ chết hoặc chết ngạt, trên mặt sẽ xuất hiện nhiều vết hồng cùng loại. Nhưng phần cổ của Lăng Lộ Lộ không có vết thương, chắc không phải bị bóp chết hoặc siết cổ chết. Nếu người giám hộ của cậu bé đồng ý khám nghiệm tử thi, tôi sẽ có một cơ hội rất lớn để chứng minh Lăng Lộ Lộ bị mưu hại chết.”
Lòng hiếu học của Hồ Hoa Hoa nổi lên: “Nếu người giám hộ của Lăng Lộ Lộ đồng ý khám nghiệm tử thi, chị có cách nào để chứng minh cậu bé hít thở không thông chết?”
“Cái này phải nói đến tri thức chuyên nghiệp. Hít thở không thông chết được chia thành năm loại lớn: Ngạt cơ học, ngạt do điện, ngạt do nhiễm độc, ngạt do thiếu oxy trong không khí, ngạt bệnh lý. Ngạt cơ học là phổ biến nhất trong thực hành pháp y. Phát ban trên mặt Lăng Lộ Lộ, tên khoa học là xuất huyết dưới da, sinh ra do huyết áp trong tĩnh mạch kịch liệt tăng cao nên vỡ ra. Loại chấm xuất huyết này biểu hiện chủ yếu ở mặt mũi, đồng thời còn đọng máu bên trong khí quan xuất huyết ở màng nhầy, khi khám nghiệm tử thi có thể phát hiện khí phế thũng và hiện tượng phù phổi. Nếu có những bằng chứng đó, cơ bản có thể xác nhận người chết chết do ngạt thở.”
Hồ Hoa Hoa lắc đầu: “Cái hiểu cái không, sâu xa khó hiểu.”
“Có một câu, khác nghề như cách núi. Nhưng tôi không thể nắm chắc mười phần trước khi khám nghiệm tử thi, người nhà của người chết lại kiên quyết phản đối khám nghiệm tử thi, đành phải tôn trọng ý nguyện người nhà cậu bé.”
Tiếu Tường nói: “Điều kỳ là nhất là mẹ kế của người chết tán thành khám nghiệm tử thi, mẹ ruột lại kiên quyết phản đối, ba ruột do dự, rất nhiều điều kỳ quái ở đây. Cuối cùng nguyên nhân chết của Lăng Lộ Lộ đã được xác nhận chưa?”
Tôi thừa nước đục thả câu: “Đừng nóng vội, nghe tôi từ từ nói cho cô.”
“Lễ tưởng niệm của Lăng Lộ Lộ tôi cũng đi. Thi thể của cậu bé sẽ bị hỏa táng sau lễ tưởng niệm, đáp án sẽ hóa thành tro tàn, vĩnh viễn bị mai táng, lòng tôi có chút không cam lòng. Tham dự lễ tưởng niệm của cậu bé, tôi muốn lại tranh thủ một lần cuối cùng. Tất nhiên, tôi biết loại nỗ lực này là phí công.”
“Đưa tiễn sinh mệnh trẻ nhỏ đặc biệt làm người thương cảm. Lúc trước hai nhà Lăng, Chương đã thuyết minh, hoạt động lần này muốn xông ra ý『 hồi tưởng 』, không cần thiết phải khóc sướt mướt. Mọi người cùng nhau hồi ức lại những điều thú vị, ấm áp trong sinh hoạt với người chết từng tí một, hộ tống cậu bé đi lên thiên đường trong bầu không khí ấm áp.”
“Có 50 người tham dự lễ tưởng niệm. Lăng Viễn Chí, Chương Duyệt San, Mã Gia đều đi, còn có một vài người thân bạn bè, và cả giáo viên cùng bạn học của Lăng Lộ Lộ. Bác sĩ chủ trị Triều Văn Đạo và nữ y tá Đồng Đồng trong lúc cậu bé điều trị ở Bệnh viện trực thuộc cũng đến.”
“Triều Văn Đạo là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, cao gầy, đeo kính, bộ dáng tiêu chuẩn phần tử trí thức. Anh ta hồi ức nói, bốn lần Lăng Lộ Lộ vào ở Bệnh viện trực thuộc, anh ta chứng kiến Lộ Lộ trưởng thành. Từ lúc bi bô tập nói đến khi có thể không ngừng nói, từ lúc tập tễnh bước đi đến khi có thể nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên như chim nhỏ, Lộ Lộ thông minh lanh lợi hoạt bát đáng yêu đã hòa tan tâm của anh ta.
“Ngày đó Đồng Đồng mặc một bộ váy liền áo màu xanh biển, tóc dài đen nhánh mượt mà xõa tung trên vai, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn ấm áp, làn da của cô ấy trơn bóng giống như gốm sứ. Cô ấy chia sẻ với mọi người tính cách ấm áp của Lăng Lộ Lộ, cô ấy nói Lăng Lộ Lộ là thiên sư rơi xuống nhân gian, tri kỷ, ấm áp, mang đến cho cô ấy rất nhiều vui sướng và cảm động, làm cô ấy cảm nhận chính xác được hạnh phúc nhỏ không chỗ không ở trong sinh hoạt.”
“Từ ngữ cô ấy dùng lúc đó đẹp hơn rất nhiều, tôi kể lại không tốt.” Tôi nói.
“Hạnh phúc nhỏ?” Tiếu Tường không rõ lắm.
“Từ này có nghĩa là trong lòng mơ hồ chờ mong những điều nhỏ nhặt vừa vặn xảy ra trên người mình, mang đến niềm hạnh phúc và thỏa mãn nhỏ bé. Hình như xuất phát từ tùy bút của Haruki Murakami, rất nổi tiếng ở hiện tại, được giới thanh niên văn nghệ săn đón.” Hồ Hoa Hoa giải thích còn tốt hơn bách khoa điện tử.
“A.” Tiếu Tường tự giễu nói: “Xem ra tôi không vào được vòng thanh niên văn nghệ.”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe đến từ này, trở về đi lên mạng tìm tòi mới hiểu rõ.” Tôi nói: “Cho dù như thế nào, Lăng Lộ Lộ rời đi, cho dù người còn sống không cam lòng như thế nào cũng cần phải tiến về phía trước. Bất kể trong sinh hoạt, hay trong công việc, khó tránh khỏi có những tiếc nuối như vậy. Nhiều năm trôi qua, tôi đã sớm học được quên đi, không dây dưa với quá khứ, không làm bạn cùng với tiếc nuối và sự thất bại. Nếu không phải án tử thứ hai dẫn dắt ra bản án cũ, có lẽ oan khuất của Lăng Lộ Lộ vĩnh viễn không thể giải tội.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT