Mãi đến sau này tôi mới biết được, trước khi Thẩm Thứ rời khỏi huyện Đại Oa, từng có một lần trò chuyện thật lâu với Tưởng Khấu Khấu.
Ngay trước cổng Trường THPT số 2 huyện Đại Oa nơi cô ta đang giảng dạy, vào một buổi trưa nọ, đằng sau lưng hai người họ là những cô cậu học sinh trẻ trung phơi phới đang nô đùa ầm ĩ, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mới của cỏ cây đang nảy mầm.
"Chồng của cô vô tội, chỉ là phòng vệ chính đáng, không có cố ý giết người." Thẩm Thứ nói thẳng vào vấn đề.
"Phải không?" Tưởng Khấu Khấu hỏi với giọng điệu hờ hững: "Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Hình như cô chẳng hề để ý chút nào đến việc cậu ta có phạm tội hay không nhỉ?"
"Để ý thì thế nào? Mà không để ý thì lại thế nào?" Tưởng Khấu Khấu cười miễn cưỡng: "Cuộc hôn nhân của chúng tôi từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, vốn đã không khác gì hai người dưng cả. Anh ấy đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài."
"Có phải người đang làm việc ở Đài truyền hình huyện Đại Oa kia không?"
"Tôi cũng chẳng có hứng thú muốn biết người đó là ai."
"Được thôi. Chẳng qua hiện tại cô và Cổ Kiếm Phong vẫn còn là vợ chồng về mặt pháp luật, nên tôi cần phải thông báo cho cô biết kết quả điều tra của phía cảnh sát."
"Anh muốn nói thì cứ nói đi." Tưởng Khấu Khấu trả lời vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
"Thời điểm mà Vương Triết gây án rất kỳ lạ, hoặc là nói cho đúng thì rất trùng hợp, đêm hôm đó Cổ Kiếm Phong không có đi xã giao, mà cô thì thật hiếm thấy là lại tham gia một buổi tiệc."
"Anh muốn nói chuyện gì đây?"
"Vương Triết cực kỳ quen thuộc với tình hình an ninh của nhà cô, có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, thậm chí cậu ta còn nắm giữ chìa khóa điều khiển từ xa của cửa gara nhà cô. Sau khi cậu ta tiến vào gara, tiện tay nhặt một cây búa sắt đã để sẵn ở đó từ trước lên, đi xuyên qua cánh cửa gỗ quên khóa lại hoặc cố ý không khóa nối thông giữa gara với phòng khách. Điều đáng chú ý là, lúc này trong túi quần của cậu ta đã cất giấu sẵn một con dấu cổ có giá trị không nhỏ của nhà cô. Khi cậu ta xông vào phòng khách, thật khéo lại gặp đúng lúc Cổ Kiếm Phong đang mơ màng buồn ngủ ở trên ghế sofa, điều này khiến cho cậu ta có cơ hội ung dung giơ búa sắt lên giết người. Cô không cảm thấy rằng tất cả mấy chuyện này đều quá ư trùng hợp, dấu vết cũng quá là rõ ràng hay sao?"
"Tôi không biết, đây là chuyện của phía cảnh sát các anh mà, có quan hệ gì với tôi đâu?"
"Trong suốt quá trình này có ẩn giấu hai manh mối quan trọng: Một là, huyện Đại Oa chỉ có một cửa hàng có thể sao chép chìa khóa điều khiển từ xa của cửa gara, hơn nữa thật khéo là cửa hàng đó có lắp đặt camera giám sát có độ phân giải cao, chúng tôi đã cho trích xuất các băng ghi hình trong vòng một tháng trước khi xảy ra vụ việc, kiểm tra từng cái một, quả nhiên đã tìm thấy được hình ảnh của Vương Triết. Vào một buổi trưa một tuần trước khi gây án, cậu ta có cầm một chiếc chìa khóa điều khiển từ xa đến cửa hàng này, yêu cầu sao chép thêm một cái giống vậy. Cái chìa khóa này, chỉ có thể lấy được từ chỗ cô hoặc là Cổ Kiếm Phong mà thôi, cô chưa từng phát hiện chìa khóa cửa gara của cô đã biến mất hả?"
"Chưa từng." Tưởng Khấu Khấu bình tĩnh kiên quyết phủ nhận.
"Manh mối thứ hai là, chúng ta định thử tìm ra nguyên nhân khiến Cổ Kiếm Phong nằm lim dim ngủ gật trên ghế sofa lúc vụ án xảy ra. Dĩ nhiên là, ai cũng đều có lúc ngủ gà ngủ gật ở trên ghế sofa, nhưng thời điểm mà Cổ Kiếm Phong ngủ mê man rất kỳ lạ. Cậu ta đang ở độ tuổi khỏe mạnh nhất, tinh thần và sức lực đều dồi dào, hầu như mỗi ngày đều phải tới rạng sáng mới lên giường đi ngủ. Hôm đó cậu ta hiếm thấy lại có ở nhà, lại còn đang xem một bộ phim mà cậu ta cực kỳ yêu thích, thế nhưng cậu ta vẫn không thể chống cự nổi cơn buồn ngủ, đến cả chuyện trong nhà có người đi vào mà cũng không biết, mãi đến khi có người tấn công cậu ta, cậu ta mới tỉnh lại. Có phải là có người đã cố tình sắp đặt để cậu ta ngủ thiếp đi vào lúc đó hay không đây? Chúng tôi đã điều tra hồ sơ khám chữa bệnh trong thời gian gần đây của những người bên cạnh cậu ta, quả nhiên đã tra ra được vào hai tuần trước có người đã được bác sĩ kê cho đơn thuốc gây dễ ngủ, mà người đó chính là cô."
Lúc nói tới chỗ này, có người chào hỏi với Tưởng Khấu Khấu: "Cô Tưởng, còn chưa về nhà à?" Là một người phụ nữ đeo mắt kính tầm ba mươi tuổi.
Tưởng Khấu Khấu vẫy vẫy tay: "Cô đi trước đi, tôi nói chút chuyện với người quen cái đã." Lại nói với Thẩm Thứ: "Là đồng nghiệp của tôi."
Người phụ nữ kia đánh giá Thẩm Thứ từ trên xuống dưới, không hề che giấu lòng tò mò và tinh thần bát quái (*) của mình chút nào, sau khi rời khỏi vẫn quay đầu nhìn quanh vẻ lưu luyến không nguôi.
(*) Từ lóng mang ý nghĩa "lắm chuyện/ nhiều chuyện"
Đoạn “nhạc đệm” nhỏ này khiến cho bầu không khí khẩn trương giữa hai người thoáng được làm dịu, Tưởng Khấu Khấu tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Cổ Kiếm Phong ở bên ngoài bao dưỡng (*) người phụ nữ khác, tôi bị stress nặng nề, ngủ không ngon giấc, mua một lọ thuốc ngủ để uống thì có vấn đề gì chứ?"
(*) Mối quan hệ dùng tiền làm cơ sở để duy trì quan hệ tình dục trong thời gian dài. Người bỏ tiền và người được bao dưỡng thông qua thỏa thuận đạt được nhận thức chung, toàn bộ chi phí sinh hoạt của người được bao dưỡng sẽ do người bao dưỡng chi trả, là quan hệ tình dục có cơ sở dựa trên tình yêu.
"Trước đây cô không hề có hồ sơ bệnh án cần phải dùng tới thuốc ngủ."
"Bất cứ việc gì cũng đều sẽ có lần đầu tiên, không phải sao?"
Thẩm Thứ cười cười, không tiếp tục so đo miệng lưỡi vô nghĩa về chuyện này với cô ta nữa, anh ấy tiếp tục quăng ra một vấn đề khác: "Trên mạng có tin đồn, nói rằng Vương Triết từng thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đối với cô, mà cô thì từ trước tới giờ vẫn luôn không thừa nhận."
"Không phải là sự thật, kêu tôi thừa nhận cái gì?"
"Người phụ nữ chen chân vào cuộc hôn nhân của cô và Cổ Kiếm Phong kia, đang công tác tại Đài truyền hình huyện Đại Oa, cũng từng có giao tiếp với tôi, gần đây cô ấy đang ghi hình bộ phim『Kỷ niệm tròn bốn mươi năm cải cách và mở cửa』, để ca ngợi sự phát triển kinh tế và văn hóa của huyện Đại Oa, bao trùm tất cả các lĩnh vực của toàn huyện, kể cả việc kiến thiết đội ngũ công an. Với tư cách là đại diện của cơ quan cấp trên, tôi từng trả lời cuộc phỏng vấn của cô ấy. Trong một lần cực kỳ ngẫu nhiên trước khi tới huyện Đại Oa, lúc tôi đang xem lướt qua mấy đoạn phim thô (*) mà cô ấy đã quay chụp được, thì nhìn thấy chiếc xe SUV hãng Honda của cô đang đỗ trước cổng khách sạn Thiên Hi của huyện Đại Oa."
(*) Dailies: Thuật ngữ dùng để miêu tả về các cuộn phim đã được in tráng tại lab, nó bao gồm các phân đoạn hay phân cảnh phim được quay từ ngày hôm trước và được sử dụng dụng để trình chiếu cho đạo diễn, nhà sản xuất cũng như các thành viên có liên quan trong đoàn phim xem xét rút kinh nghiệm.
Cơ thể Tưởng Khấu Khấu bỗng hơi khẽ run rẩy: "Chỉ cần không vi phạm pháp luật, xe của tôi có thể tùy tiện dừng đỗ ở bất cứ nơi nào, có gì kỳ lạ sao?"
"Khách sạn Thiên Hi là khách sạn cao cấp nhất của cả huyện, tiền thuê phòng một ngày của một căn phòng bình thường đã hơn ba trăm tệ, hơn nữa nó còn nằm ở vị trí cực kỳ hẻo lánh, giao thông lại bất tiện, trừ công nhân viên chức ra, có rất ít khách du lịch tự do (*) đến ở. Thời điểm ghi hình đoạn phim thô đó của Đài truyền hình huyện Đại Oa là lúc ba giờ rưỡi chiều ngày mười lăm của tháng trước, lúc ấy cô đi tới đó làm gì?"
(*) FIT (Frequent Independent Travelers): Khách du lịch tự do, khách lẻ không đi theo các chương trình tour do các đại lý du lịch tổ chức và họ thường đặt phòng qua các kênh như Booking, Agoda, Traveloka…
Tưởng Khấu Khấu bĩu môi nói: "Đi gặp bạn."
"Tôi còn xem lướt thêm những đoạn phim thô khác của Đài truyền hình nữa. Bởi vì khách sạn Thiên Hi là bộ mặt của huyện Đại Oa, nên từ đầu đến cuối có tổng cộng bảy đoạn phim thô lúc ghi hình đã lấy nó làm bối cảnh, trong đó có ba đoạn phim để cho chúng tôi phát hiện ra hình ảnh chiếc xe của cô có xuất hiện, xem ra người bạn kia của cô rất thích khách sạn đó nhỉ."
"Có phạm pháp không?"
"Không, hoàn toàn hợp pháp. Nhưng điều trùng hợp là, mỗi một lần lúc xe của cô xuất hiện, luôn có thể nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Vương Triết, tổng cộng ba lần, không có một lần ngoại lệ. Chính mấy đoạn phim này, đã khiến cho tôi có được hiểu biết hoàn toàn mới đối với tình tiết vụ án, và cũng đã thúc đẩy tôi đi tới Đại Oa một chuyến."
"Đó là bãi đậu xe công cộng, ai cũng có thể đậu xe ở chỗ đó."
"Nghiêm khắc mà nói, khu vực kia được dùng để cho khách của khách sạn đậu xe. Khách sạn Thiên Hi mới được khánh thành không lâu, các công trình bảo đảm an ninh rất hoàn thiện, thông tin của khách lưu trú được ghi chép và lưu giữ rất hoàn hảo. Trong hệ thống máy vi tính của khách sạn, chúng tôi đã tra ra được hồ sơ ghi nhận Vương Triết thường xuyên đến thuê phòng. Thật trùng hợp là, mỗi lần Vương Triết vào ở, đều có thể nhìn thấy hình ảnh của cô xuất hiện trong camera giám sát của khách sạn, gõ cửa phòng Vương Triết, sau đó biến mất ở phía sau cánh cửa."
Khuôn mặt của Tưởng Khấu Khấu trở nên trắng bệch, thân thể của cô ta run rẩy khe khẽ, một hồi lâu sau mới nghiến chặt răng, giậm giậm chân: "Tôi không có làm chuyện thương thiên hại lý (*), không cần phải thanh minh với anh."
(*) Thành ngữ dùng để hình dung làm những việc hung ác tàn nhẫn, táng tận lương tâm.
Ánh mắt của Thẩm Thứ trở nên sắc bén tựa như dao, trông cứ như là muốn mổ xẻ phân tích những bí mật sâu thẳm trong nội tâm của cô ta, anh ấy nói với giọng điệu từ tốn nhưng không kém phần kiên định: "Giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chân tướng, mãi mãi âm ỉ như ngọn lửa, mãi mãi như cây kim đâm cho đau nhói. Tôi chờ ngày cô ra tự thú."
Phải hơn ba tháng sau vụ án này mới xem như trần ai lạc định.
(*) Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc
Sáng hôm đó, Tưởng Khấu Khấu đột nhiên xuất hiện ở Đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên. Cô ta vòng qua không làm việc với Cục Công an huyện Đại Oa, mà đến tận Cục Công an thành phố chỉ đích danh, nói là sẽ chỉ tự thú với một mình Thẩm Thứ thôi. Thật không may là Thẩm Thứ đã đi họp ở trung tâm thành phố, năm giờ chiều mới trở lại Đội Cảnh sát, Tưởng Khấu Khấu đành đứng ngồi không yên mà đợi anh ấy mấy tiếng đồng hồ ở trụ sở của Đội cảnh sát.
"Hiện tại tôi sống không bằng chết." Trong giọng nói của Tưởng Khấu Khấu ngập tràn cay đắng. Dáng vẻ cô ta trông rất tiều tụy, làn da không còn láng mịn, đầu tóc thì trông giống như đã rất lâu rồi chưa gội, quần áo trên người thì nhăn nhúm, thậm chí còn có mấy vết bẩn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, khác một trời một vực với sự gọn gàng sạch sẽ trước đây của cô ta.
"Sau khi cái tên khốn nạn Cổ Kiếm Phong đó ra khỏi trại tạm giam thì đã ly hôn với tôi ngay" Tưởng Khấu Khấu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cũng không biết anh ta đã đi công chứng căn biệt thự nhỏ kia là tài sản riêng trước khi kết hôn từ lúc nào nữa, cái tên cáo già cạn tình bạc nghĩa đó nói rằng căn nhà kia là tài sản của ông bà anh ta để lại, không có chút xíu quan hệ nào với tôi cả, trong giấy công chứng vậy mà còn có cả chữ ký của tôi nữa chứ! Thứ khốn nạn! Nếu như tôi biết có tờ công chứng này, tôi căn bản sẽ không kết hôn với anh ta. Trừ căn nhà đó ra Cổ Kiếm Phong còn có cái đéo gì? Tuổi tác thì lớn hơn tôi, tiền cũng chả có bao nhiêu, năng lực tình dục cũng chẳng ra làm sao, người giống như anh ta, tôi giơ tay quơ đại cũng được một mớ." Tâm trạng của Tưởng Khấu Khấu trở nên xúc động, cực kỳ phẫn nộ, nói năng cũng trở nên thô tục.
Thẩm Thứ đã đi họp cả ngày ở tận trung tâm thành phố, bây giờ lại còn bị bắt ngồi nghe Tưởng Khấu Khấu lải nhải oán trách không ngừng, anh ấy không thể không dùng ngón trỏ xoa bóp huyệt thái dương, để giảm bớt cơn đau đầu.
"Anh ta vừa nói ra chuyện muốn ly hôn, Cục Dân chính liền cho làm thủ tục ngay, cực kỳ nhanh chóng. Bình thường nếu có hai vợ chồng nào đó đánh nhau bể đầu chảy máu đến Cục làm thủ tục ly hôn, bọn họ còn phải đứng ra hòa giải vài lần kìa. Lần này Cổ Kiếm Phong vừa nói muốn ly hôn, bọn họ không thèm nói thêm một lời thừa thãi nào, đã trực tiếp đóng dấu."
"Lý do mà Cổ Kiếm Phong muốn ly hôn với cô là gì?" Ngồi nghe cả buổi trời, tới lúc này Thẩm Thứ mới hỏi ra một câu.
"Anh ta nói tôi muốn giết anh ta, mắng tôi lòng dạ độc ác như rắn rết, nói tôi là Phan Kim Liên (*)." Tưởng Khấu Khấu gần như òa khóc.
(*) Một phụ nữ lẳng lơ ngoại tình giết chồng, được mệnh danh là "Đệ nhất dâm phụ" trong các tác phẩm văn học của Trung Quốc
"Thế nên cô mới tới đây tự thú?"
"Nếu như chỉ là ly hôn với Cổ Kiếm Phong thì cũng được đi" Tưởng Khấu Khấu nói: "Nhưng mà, sau khi mấy người các anh rời khỏi huyện Đại Oa, Vương Đại Khánh bắt đầu tiến hành màn trả thù điên cuồng đối với tôi. Nhà anh ta tiền nhiều mà quyền cũng nhiều, thao túng cả 2 giới “hắc bạch lưỡng đạo” (*), muốn đối phó người phụ nữ từ nơi khác đến như tôi thì dễ như chơi. Trường THPT số 2 huyện Đại Oa ngay cả lý do cũng lười kiếm, trực tiếp sa thải tôi ra khỏi trường. Tôi tới Cục Giáo dục để khiếu nại, ngay cả cổng cũng không thể vào được. Muốn tìm một chỗ để thuê trọ cũng tìm không ra, căn bản là không có ai dám cho tôi thuê nhà. Tôi đi tới đâu, sau lưng cũng có mấy người trông giống như du côn đi theo phía sau, quấy rối, hăm dọa tôi. Dù cho tôi có trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, cũng liên tục có chuyện xảy ra, hoặc là kính cửa sổ bị người khác đập vỡ, hoặc là có người đạp phá cửa phòng của tôi, đến cuối cùng, chủ nhà nghỉ bình dân cũng đuổi tôi ra ngoài. Bây giờ tôi không có chỗ ở, không có việc làm, không có tiền, an toàn của bản thân cũng không được bảo đảm, có thể nói là sống không bằng chết, có lẽ đây chính là báo ứng." Tưởng Khấu Khấu bật khóc, nước mắt chảy xuống hai bên má, lưu lại hai vệt nước uốn lượn ngoằn ngoèo.
(*) Hắc đạo: dân giang hồ, xã hội đen; Bạch đạo: dân kinh tế làm ăn chân chính hoặc phía cơ quan chính phủ
"Lúc tôi điều tra phá án ở huyện Đại Oa, đã dự đoán được kết quả sẽ như vậy." Thẩm Thứ dường như không hề bị tình cảnh bi thảm của Tưởng Khấu Khấu làm cho cảm động: "Cô đã gây thù chuốc oán với hai gia tộc có máu mặt của huyện Đại Oa, bọn họ chắc chắn sẽ sử dụng đủ loại thủ đoạn để trả thù cô. Dù cho cô có chạy tới nơi khác, cũng không thể nào tránh thoát khỏi sự quấy nhiễu của bọn họ. Đến cuối cùng, có lẽ cô sẽ cảm thấy nhà tù mới là chốn dung thân an toàn nhất, yên tâm nhất."
Tưởng Khấu Khấu im lặng nhìn Thẩm Thứ, trong mắt của cô ta ánh lên những giọt nước mắt trong suốt, không biết là vì bi thương, hối hận, đau đớn, hay là vì tự xót thương cho bản thân mình?
"Thực ra anh đã sớm biết rõ chân tướng là tôi kêu Vương Triết đi giết Cổ Kiếm Phong nhỉ. Tôi cũng từng có tình cảm với Cổ Kiếm Phong, nhưng rất là ngắn ngủi, sau khi kết hôn còn chưa tới một năm đã hao mòn hầu như không còn gì nữa. Cảm giác của người phụ nữ trong hôn nhân là nhạy bén nhất, Cổ Kiếm Phong chẳng qua chỉ xem tôi là một cái “bình hoa” dùng để khoe khoang với bên ngoài và là công cụ sinh sản mà thôi, từ trước đến nay anh ta chưa từng xem tôi là con người. Tôi có máu có thịt, cần được người khác yêu thương, cần có người ở cạnh bên quan tâm chăm sóc, nhưng Cổ Kiếm Phong không thể cho tôi những thứ này. Không sai, Vương Triết đã cưỡng hiếp tôi, cậu ta là một “quan nhị đại” (**) không chuyện ác nào không làm, là “hoa hoa công tử” (***) suốt ngày ăn nhậu cờ bạc gái gú, nhưng cậu ta mang đến cho tôi cảm giác được người khác quan tâm, thương yêu, chiều chuộng. Đúng thế, tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ta, tôi là một con đàn bà đê tiện đắm mình trong sa đọa truỵ lạc, không thể cứu chữa,tôi vậy mà lại có quan hệ cực kỳ thân mật với một tên nhóc vô lại xấu xa đồi bại nhỏ hơn tôi cả chục tuổi, lại còn từng cưỡng hiếp tôi nữa." Tưởng Khấu Khấu mặc dù nói ra như vậy, nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút xíu tự trách nào. Đôi má của cô ta phơn phớt ửng hồng, dường như là đang nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc lúc ở bên Vương Triết.
(*) Thường dùng để chỉ những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng không có đầu óc, thiếu hụt trí tuệ và tài năng. Cũng giống như bình hoa, tác dụng của nó chẳng qua chỉ là dùng để cắm hoa, làm nền, là vật đựng trang sức, thực tế không có tác dụng gì lớn.
(**) Con cái của các vị quan lại, chính trị gia, những người nắm quyền lực trong bộ máy nhà nước
(***) Cậu ấm của những gia đình giàu sang quyền quý, ăn mặc xa xỉ, chỉ biết ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng
"Cô có thể lựa chọn ly hôn với Cổ Kiếm Phong mà."
"Tôi cũng từng nghĩ tới rồi, nhưng mà Cổ Kiếm Phong nắm giữ tài sản rất là chặt chẽ, căn biệt thự nhỏ kia lại là cơ nghiệp mà ông bà của anh ta để lại, nếu như tôi chủ động yêu cầu ly hôn, thì tôi sẽ chẳng có được thứ gì cả. Tôi không muốn xưa kia hai bàn tay trắng đi kết hôn, giờ đến khi ly hôn cũng lại ra đi chỉ với hai bàn tay trắng. Nếu như anh ta chết, mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn. Trên thế giới này, trừ tôi ra, anh ta không còn có người thân ruột thịt nào khác, tất cả tài sản của anh ta đều sẽ thuộc về tôi." Tưởng Khấu Khấu không hề che giấu sự máu lạnh và lòng tham lam của cô ta.
"Việc Cổ Kiếm Phong bao dưỡng nhân tình, ở một mức độ nào đó cũng đã kích thích khiến cho cô nổi lên ý định giết người đúng không?"
" Đúng!" Khuôn mặt Tưởng Khấu Khấu có hơi dữ tợn: "Cái tên khốn nạn đó, có thể mấy tháng liền không chạm vào tôi một lần, nhưng lại bao dưỡng “tiểu tam” ở bên ngoài, chứng tỏ không phải là anh ta không “cứng” được, mà là không “cứng” được khi “làm” với tôi. Đây là sự châm biếm và nhục nhã lớn nhất đối với tôi, bất kể như thế nào tôi cũng không thể chịu đựng được nữa, anh ta phải trả giá đắt cho những việc này, phải trả giá bằng máu."
Thẩm Thứ nhìn người phụ nữ như mắc chứng cuồng loạn (*) này, vậy mà lại thấy có hơi đồng tình với cô ta, im lặng một hồi lâu, mới nói: "Cô và Vương Triết dày công sắp đặt một cái kế hoạch đột nhập vào nhà trộm cắp giết người, tự cho là tuyệt đối không có sơ hở. Thế nhưng dù suy tính cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có sai sót, cô không ngờ được là thuốc ngủ không có tác dụng rõ ràng đối với Cổ Kiếm Phong, hoặc có thể là vì cô lo sợ sau khi cậu ta chết phía cảnh sát khi khám nghiệm thi thể sẽ kiểm tra ra thành phần thuốc ngủ, nên đã giảm bớt liều lượng, do đó cậu ta đã tỉnh lại được ngay khoảnh khắc gặp phải tấn công; mà Vương Triết lại là một tên tốt mã giẻ cùi (**), trong lúc đang vật lộn kịch liệt thì bị Cổ Kiếm Phong đẩy ngã xuống cầu thang té chết. Mọi chuyện trên thế giới này, sẽ không hoàn toàn phát triển dựa theo những gì cô đã sắp đặt, luôn luôn có “bất ngờ” tồn tại."
(*) Hysteria hay chứng cuồng loạn là một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh. Bệnh phát sinh từ sự lo lắng quá mức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Hysteria thường là kết quả từ cuộc xung đột nội tâm bị dồn nén…
(**) Hình thức bên ngoài bảnh bao sáng sủa mà đầu óc tối tăm, rỗng tuếch, không ra gì, không làm được gì có ích. Giống như chim giẻ cùi, một loài chim có sắc lông sặc sỡ, vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhưng chỉ biết kêu với thứ âm thanh xoèn xoẹt như mài dao, hoặc rít lên như tiếng sáo chói tai, chứ không biết luyến láy hót ca
"Vốn dĩ phía cảnh sát huyện Đại Oa đã bắt giam Cổ Kiếm Phong lại rồi, thêm vào đó Vương Đại Khánh cũng âm thầm lén lút ra tay, nếu như các anh không đột nhiên chen vào một chân, khả năng cao là hiện tại Cổ Kiếm Phong đã bị bắn chết. Nếu mà như thế, Vương Đại Khánh cũng sẽ không tới quấy rối tôi, và toàn bộ tài sản của nhà họ Cổ cũng sẽ rơi vào tay tôi, cuộc đời của tôi sẽ trở nên khác hoàn toàn." Trong giọng nói của Tưởng Khấu Khấu lộ ra nỗi tiếc hận khôn nguôi.
Thẩm Thứ đột nhiên cảm thấy chán ghét người phụ nữ đã lâm vào bước đường cùng rồi mà còn ôm ảo tưởng không thực tế này, anh ấy không muốn lãng phí thời gian nói chuyện tiếp với cô ta nữa, bèn gọi hai cảnh sát đi vào, áp giải cô ta đi đến phòng thẩm vấn để lập biên bản.
Tưởng Khấu Khấu thú nhận không chút giấu giếm về hành vi phạm tội phối hợp với Vương Triết lập kế hoạch giết hại Cổ Kiếm Phong, ngoan ngoãn ấn dấu tay vào biên bản thẩm vấn.
Mấy tháng sau, Tòa án nhân dân huyện Đại Oa tuyên bố Tưởng Khấu Khấu phạm tội cố ý giết người, bởi vì có tình tiết giảm nhẹ là tự thú, tuyên án tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị mười năm. Tưởng Khấu Khấu tại tòa án bày tỏ phục tùng phán quyết, không kháng án.
Một năm sau, Trương Tiểu Vân sinh cho Cổ Kiếm Phong một thằng cu trắng trẻo mập mạp. Tôi bấm ngón tay tính thử thời gian mà cô ấy mang thai, vậy mà lại là lúc Tưởng Khấu Khấu bị giam vào tù. Vận mệnh ly kỳ khúc chiết biết bao, hoang đường châm chọc biết bao.
Sau đó, tôi đã viết vụ án này vào luận văn, còn giành được giải ba của cuộc thi viết luận văn hằng năm của ngành công an. Về mối quan hệ giữa Tưởng Khấu Khấu và Vương Triết, tôi đã trình bày và phân tích như sau:
Không cần phải che giấu, trong tiềm thức của rất nhiều phụ nữ đều đã từng xuất hiện hình ảnh mình bị cưỡng hiếp, nhưng điều cảm nhận được lại là vui thích và hưng phấn. Điều này tuyệt đối không biểu thị các cô ấy khát khao bị bạo lực, điều mà các cô ấy ước ao là, được đối phương dùng sức mạnh để vuốt ve mơn trớn, cả thể xác và tinh thần đều bị chinh phục.
Trong vụ án này, Tưởng Khấu Khấu đã "yêu" kẻ cưỡng hiếp mình là Vương Triết, khả năng rất cao đã chịu ảnh hưởng của hội chứng Stockholm (*) do cưỡng hiếp gây ra. Cũng giống như trường hợp thông qua một trận đánh nhau hết mình để phát triển mối quan hệ bạn bè hữu nghị vậy, đây là kết quả “tốt đẹp” mà những hành vi có tính chất tàn phá tạo ra. Có một số người đàn ông cho rằng, cưỡng ép người phụ nữ xảy ra quan hệ tình dục với mình là sẽ có được cả thân lẫn tâm của đối phương, từ đó thuận lý thành chương mà tiến đến một mối quan hệ lãng mạn. Loại suy nghĩ này xuất phát từ tính ảo tưởng có trong những dục vọng nguyên thủy của nhân loại, khắc sâu vào trong đáy lòng của bọn họ. Mà có một số người phụ nữ bị làm hại vì để thoát khỏi nỗi đau đớn bị người khác cưỡng hiếp, đã chọn lựa cách giải quyết là yêu cái người đã hãm hại mình đó: Nếu như tôi yêu kẻ đó, vậy thì sẽ thành “người mà bạn yêu muốn làm gì với bạn mà chả được”, không phải sao? Tôi cần phải yêu kẻ đó, nếu không tôi thật quá bẩn thỉu, quá là khổ đau. Những người phụ nữ bị làm hại này cho rằng số phận của bản thân gắn liền với kẻ làm hại đời mình, xem tương lai của thủ phạm là tương lai của chính mình, coi sự an nguy của thủ phạm là an nguy của bản thân, gửi gắm cả thể xác và linh hồn, vinh quang và nhục nhã của mình vào trên người của thủ phạm.
(*) Một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình
Vậy nên, Tưởng Khấu Khấu sẽ "yêu" Vương Triết, người nhỏ hơn cô ta cả chục tuổi, đồng thời phối hợp với cậu ta cùng nhau tính kế giết hại chồng mình. Với tư cách là nhân viên cảnh sát điều tra hình sự, chỉ đơn giản phê phán sự suy đồi đạo đức của xã hội thì còn xa mới đủ, trong càng nhiều trường hợp, chúng ta cần phải đối mặt và chấp nhận sự méo mó trong bản tính con người, bóc tách nó ra từng tầng một, chịu đựng mùi máu tanh và hôi thối của nó, để có thể nhìn tới hạt nhân bên trong nó, để thấy được tất cả những điều “tất nhiên” đằng sau những tội ác “ngẫu nhiên”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT