Bản Chép Tay Của Nữ Pháp Y: Thù Đồ

Phần 3: Tình anh em thật giả


1 năm


19.

Án mạng của Lê Hiểu Tĩnh vẫn khó bề phân biệt như cũ, nội tình trong chuyện anh em nhà họ Võ trúng tuyển thi đại học năm đó đã bị Phùng Khả Hân tra ra.

Trong quá trình điều tra thăm hỏi Khả Hân biết được chuyện chủ nhiệm Võ Phùng Đường, người xử lý việc tuyển sinh ở quê hương anh em nhà họ Võ đã được điều lên bộ giáo dục thành phố Sở Nguyên mấy năm trước, năm thứ hai về hưu, được thăng liền 2 cấp chức vụ hành chính, hưởng đãi ngộ ngang cấp chính uỷ. Những đề bạt đặc biệt như vậy đối với công chức đã đến tuổi nghỉ hưu là cực kỳ hiếm. Vì thăm dò nội tình của Võ Bảo Hoa mà 2 ngày trước Khả Hân đã đến tận nhà thăm Võ Phùng Đường, ông ta ấp úng không chịu nói gì. Xế chiều hôm nay ông ta mới chủ động gọi điện thoại đến cho Khả Hân, hẹn cô ấy gặp mặt ở một tiệm trà.

20.

Tiệm trà nằm sâu trong ngõ hẻm, mặt tiền không lớn, người tới dường như đều là khách quen. Trên cửa tiệm trà có hai câu đối:

Đã biết mùi vị trong này rồi

Tìm kiếm cái trong sạch tuyệt đỉnh

Bức hoành là “đi uống chén trà".

Hai câu đối đơn giản miêu tả khát vọng khó có thể vươn tới đỉnh cao của đời người. Đời người như một giấc mộng, không kiềm được mà ngẫm lại. Lúc nào mới nhìn thấu thân đỏ mềm trên 10 trượng nhưng đáy lòng lại mát lạnh.

Võ Phùng Đường chưa đầy 70 tuổi, tóc đã bạc phơ, lưng đã còng, người gầy dơ xương. Ông ta mở một phòng đơn, gọi một bình Thiết Quan Âm nhưng lại không uống, vẻ mặt thẫn thờ ngồi xuống.

Phùng Khả Hân ngồi vào chỗ đối diện ông ta. Đôi môi Võ Phùng Đường khẽ mấp máy, muốn nói nhưng lại không nói nên lời, đôi mắt vẩn đục chảy nước mắt.

Một lúc sau, Võ Phùng Đường thở dài một hơi: "Bí mật này là tâm bệnh lớn nhất của tôi, nếu nói ra thanh danh cả đời sẽ bị huỷ; không nói tôi sẽ chết không nhắm mắt".

Phùng Khả Hân mơ hồ đoán được ông ta muốn nói gì, cũng không nói tiếp, chỉ giúp ông ta rót đầy chén trà.

Võ Phùng Đường khóc nức nở, dốc hết sức lực tát mình hai cái: "Tôi không phải người, không phải thứ tốt lành gì, bị ma quỷ ám nên mới làm lỡ cả một đời của Võ Bảo Kiệt".

20 năm trước, thi đại học công bố danh sách thi đậu, Võ Bảo Kiệt là đứa có tài trong huyện phát huy bình thường, thành tính 567 điểm, hơn điểm chuẩn 15 điểm, còn thành tích Võ Bảo Hoa là 460 điểm, thiếu 7 điểm nữa mới đủ điểm chuyên ngành. Võ Phùng Đường là anh họ của cha Võ Bảo Hoa, giám đốc đương nhiệm xử lý việc tuyển sinh của huyện. Ông ta chịu sự năn nỉ của một nhà Võ Bảo Hoa nên vụng trộm đổi hồ sơ giữa Võ Bảo Hoa và Võ Bảo Kiệt. Võ Bảo Hoa mạo danh thay thế Võ Bảo Kiệt lên đại học, Võ Bảo Kiệt thì thi trượt khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Võ Bảo Hoa "biết ơn" nên sau khi phát tài đã vận dụng quan hệ xã hội điều Võ Phùng Đường đến bộ giáo dục thành phố để ông ta nở mày nở mặt về hưu. Sau này, cũng không biết Võ Bảo Hoa làm cách nào mà sửa lại thành tên ban đầu, tẩy trắng triệt để. Anh ta còn đem lại hạnh phúc cho quê cha đất tổ, lót đường làm cầu cho quê hương, chiêu mộ đám người Võ Bảo Kiệt vào công ty, chăm sóc từng việc một, nếu không phải vì đền bù sai lầm năm đó cũng không biết anh ta làm vậy để làm gì.

Nhắc lại cọc chuyện cũ năm xưa, Võ Phùng Đường hối hận khôn nguôi: "Võ Bảo Hoa tàn nhẫn tâm tư ác độc, làm việc không từ thủ đoạn, tôi chỉ là một quân cờ trong ván cờ của cuộc đời nó, bây giờ tôi đã về hưu rồi, ăn ngon uống tốt. Nhưng mỗi một ngụm tôi ăn đều là thịt của Võ Bảo Kiệt, mỗi một ngụm tôi uống đều là máu của Võ Bảo Kiệt, lương tâm tôi rất hổ thẹn". Ông ta đấm ngực dậm chân, nước mắt tuôn đầy mặt.

Phùng Khả Hân kinh ngạc nhìn ông cụ vừa đáng hận vừa đáng thương đã đến tuổi xế chiều, cũng không biết phải nói gì.

Bây giờ nói ra chân tướng cũng đã quá muộn rồi. Võ Bảo Hoa hay Võ Bảo Kiệt đều đã là người trung niên, cuộc sống đã định hình, không thể làm lại từ đầu. Huống chi hồ sơ của Võ Bảo Hoa đã bị sửa, anh ta còn có tiềm lực tài chính hùng hậu, danh dự quấn thân, chỉ dựa vào lời nói một chiều của Võ Phùng Đường không thể khiến cả ngành giáo dục bắt tay vào điều tra được.

21.

Chúng tôi mang theo một cái "đầu lâu" quay về căn phòng cho thuê của Lê Hiểu Tĩnh.

Cái "đầu lâu" này là mô hình mô phỏng hoàn toàn dựa trên độ dày, độ cứng, độ phân bố mạch máu và kết cấu bên trong của đầu người để chế tạo. Bên ngoài được làm bằng một lớp cao su dẻo dai và độ dày giống với da thịt phụ nữ trẻ tuổi; cao xu bao quanh xương cái đầu lâu, độ cứng giống hệt với xương người; giữa hai bên giăng đầy mạng lưới mạch máu, máu động mạch chảy với tốc độ 50cm/s, máu tĩnh mạch chảy với tốc độ 20cm/s. Chi phí chế tạo cái mô hình này cao đến 3000 tệ mà nhiệm vụ hôm nay của chúng tôi là đập hư nó để tái hiện lại hiện trường sát hại Lê Hiểu Tĩnh.

Tôi cũng bởi vậy mà đau lòng một lúc lâu.

Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, phương thức phá án của Thẩm Thứ ngày càng đơn giản thô bạo hơn.

"Hung khí" là một pho tượng phật bằng đồng tìm được trong thị trường đồ cổ, trọng lượng và hình dáng giống pho sát hại Lê Hiểu Tĩnh như đúc.

Đầu lâu mô phỏng được để cố định trên ghế dựa, cùng chiều cao với tư thế ngồi của Lê Hiểu Tĩnh. Thẩm Thứ vẽ 3 kẻ ngang lên chỗ ót của nó, đó là những vị trí của miệng vết thương trên đầu Lê Hiểu Tĩnh.

Người ra tay là Phùng Khả Hân. Bởi vì Thẩm Thứ chủ quan cho rằng hung thủ có dáng người và thể lực gần giống với Phùng Khả Hân.

Anh ấy căn dặn Khả Hân: "Nhắm kỹ rồi ra tay quyết đoán, một lần thành công luôn, nếu không có nói gì Thục Tâm cũng sẽ không cho chúng ta một cái mô phỏng đầu người nữa đâu".

Khả Hân cũng coi như là người có kinh nghiệm, lúc định "ra tay" vẫn có hơi hoảng sợ, hai lần đã giơ cao tượng phật lên rồi vẫn đặt xuống nhẹ nhàng. Dưới sự "cảnh cáo" của Thẩm Thứ, rốt cuộc cô ấy mới hạ quyết tâm ngắm vào vị trí kẻ ngang trên đầu lâu mô phỏng mà dồn hết sức lực đập xuống. Một tiếng trầm vang lên, "da" của đầu lâu mô phỏng bắn ra, máu văng tung toé. Khả Hân không ngừng cố gắng, hung tợn giơ tượng phật lên cao rồi đập thêm 2 cái vào sau não, điểm đập xuống cực kỳ chính xác, không sai chút nào so với vị trí kẻ ngang của Thẩm Thứ.

Tôi hét to: "Hung thủ đã để lộ sơ hở, chính là Phùng Khả Hân!"

Không ai để ý đến lời trêu chọc của tôi, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào vết máu bắn tung toé ra vách tường và sàn nhà, đỏ thẫm như hoa mai nở rộ phác họa một bức tranh trừu tượng nhìn thấy mà giật mình trên nền vách tường trắng như tuyết.

Nhóm điều tra viên đã thấy nhiều hiện trường thực hiện hành vi giết người nhưng lại là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hiện trường giết người nên có thể thấy được ai cũng ngớ ra. Nếu không trực tiếp ở đó tuyệt đối sẽ không thể nào trải nghiệm được loại cảm giác chấn động mãnh liệt này.

Thẩm Thứ thở dài một hơi, rốt cuộc cũng không uổng phí một phen công sức này.

"Trên tường hiện trường sát hại Lê Hiểu Tĩnh không có chút vết máu nào bị bắn ra". Phùng Khả Hân tự lẩm bẩm.

"Vì vậy nhà của Lê Hiểu Tĩnh không phải hiện trường đầu tiên, có người giết người rồi di chuyển cái xác!" Giọng nói Thẩm Thứ trầm thấp mà đanh thép không thể nghi ngờ.

Từ khi Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại đến khi cảnh sát đến hiện trường, thời gian gấp gáp như thế, ai có thể có năng lực di chuyển cái xác? Ai sẽ dám bất chấp mạo hiểm, bất chấp rắc rối to lớn mà di chuyển các xác?

22.

"Pho tượng phật trong nhà cậu có được từ đâu?" Hứa Thiên Hoa triệu Võ Bảo Kiệt đến một lần nữa.

Sau lần oanh tạc bom nặng ký thứ nhất, Võ Bảo Kiệt vẫn luôn suy sụp uể oải, dáng vẻ anh ta không thiết sống, không để ý đến chuyện cảnh sát thẩm vấn chút nào.

Hứa Thiên Hoa thấy dáng vẻ này của anh ta vừa bực tức vừa đồng cảm: "Võ Bảo Kiệt, rốt cuộc cậu có phải đàn ông hay không?"

Võ Bảo Kiệt hơi ngẩng đầu lên, lông mày nhướng lên một cái: "Anh có ý gì?"

Hứa Thiên Hoa tiếp tục kích động anh ta: "Nếu cậu là đàn ông thì lấy dáng vẻ của đàn ông ra đây! Nếu vụ án này là do cậu làm thì dám làm dám chịu, thẳng thắn thừa nhận. Cậu cũng biết chúng tôi nắm giữ bao nhiêu chứng cứ, phá án chỉ là vấn đề thời gian. Nếu không phải do cậu làm thì cậu phải phối hợp với cảnh sát thật tốt để còn bắt được hung thủ, giải oan báo thù cho Lê Hiểu Tĩnh. Dáng vẻ bây giờ của cậu là tính làm gì?"

Võ Bảo Kiệt đáp lại: "Không phải tôi làm ra án mạng này, anh muốn tôi thừa nhận thế nào? Các anh không nói mình không có bản lĩnh phá án, còn trả đũa nói tôi không phối hợp, hoá ra đuổi bắt hung thủ giết người là trách nhiệm của dân chúng à?"

"Dân chúng có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát điều tra!" Hứa Thiên Hoa quát lớn anh ta: "Pho tượng phật này ở đâu ra?"

"Không nhớ rõ, nhà tôi còn rất nhiều thứ vớ vẩn không đáng tiền như vậy, cụ thể ai đưa tới, đưa tới khi nào, tôi đều không nhớ rõ".

Giọng điệu của Hứa Thiên Hoa vẫn nghiêm khắc như cũ: "Cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, pho tượng phật này là hung khí giết người, còn xuất hiện ở trong nhà cậu, cậu giải thích thế nào? Sau khi Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại, có ai đã vào nhà cậu?"

"Mấy người vào", Võ Bảo Kiệt nói: "Cái người đội trưởng họ Thẩm và một người phụ nữ".

"Trừ bọn họ ra còn ai từng vào không?"

"Người khác?" Con ngươi Võ Bảo Kiệt đảo hai vòng: "Không có người khác".

Hứa Thiên Hoa rất biết cách nhìn mặt mà nói chuyện: "Ăn ngay nói thật, còn ai từng vào?"

"Anh tôi".

"Anh cậu là ai?" "Ông chủ công ty của tôi, Võ Bảo Hoa".

"Những lời cậu nói ra phải chịu trách nhiệm trước pháp luật", Hứa Thiên Hoa cảnh cáo anh ta: "Sau khi vụ án xảy ra, ngoại trừ người từ sở cảnh sát, chỉ có hai người vào nhà cậu là cậu và Võ Bảo Hoa, cho nên tượng phật do một trong hai người mang tới".

Trong mắt Võ Bảo Kiệt loé lên sự kinh ngạc, anh ta tập trung suy nghĩ một lúc mới lắc đầu nói: "Vô lý".

"Cái gì vô lý?"

"Anh muốn vu oan cho tôi và anh tôi, vô lý". Võ Bảo Kiệt cười khẩy.

Hứa Thiên Hoa châm chọc nói: "Mở miệng gọi một tiếng anh mà làm như thân lắm. Cũng được, chúng tôi sẽ cho cậu xem một chút bộ mặt thật của anh cậu".

Anh ấy ấn nút phát, giọng nói già nua của Võ Phùng Đường vang vọng trong phòng thẩm vấn: "Tôi không phải người, không phải thứ tốt lành gì, bị ma quỷ ám nên mới làm lỡ cả một đời của Võ Bảo Kiệt..."

Hứa Thiên Hoa nghiêm túc giới thiệu với Võ Bảo Kiệt: "Võ Phùng Đường, ông cụ nguyên giám đốc xử lý chuyện tuyển sinh của cậu, coi như cậu không biết nhưng cũng phải nghe qua rồi chứ?"

Chân tướng đối với Võ Bảo Kiệt mà nói quá tàn nhẫn nên anh ta mới nghe được một nửa mà mặt đã trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi tuôn như mưa, xụi lơ trên ghế ngồi.

23.

Lúc đại học tuyển sinh bị "miêu ly tráo thái tử", hơn nữa người giở trò còn là "anh em" thân nhất của mình, việc này khác nào đắp một nắm muối lên vết thương đang rỉ máu của anh ta đâu! Đau đến nỗi mỗi dây thần kinh trong người anh ta đều đang run rẩy.

Đương nhiên, biết nói ra chân tướng sẽ đau nhưng còn tốt hơn bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay cả một đời người.

Hứa Thiên Hoa cho Võ Bảo Kiệt uống hai ngụm nước khoáng.

"Tiếp tục nghe không?" Hứa Thiên Hoa đồng tình nhìn người đàn ông thành thật này.

"Nghe", Võ Bảo Kiệt quật cường nói: "Nghe!"

Phần cuối của bản ghi âm là lời sám hối của Võ Phùng Đường: "Võ Bảo Hoa tàn nhẫn tâm tư ác độc, làm việc không từ thủ đoạn, tôi chỉ là một quân cờ trong ván cờ của cuộc đời nó, bây giờ tôi đã về hưu rồi, ăn ngon uống tốt. Nhưng mỗi một ngụm tôi ăn đều là thịt của Võ Bảo Kiệt, mỗi một ngụm tôi uống đều là máu của Võ Bảo Kiệt, lương tâm tôi rất hổ thẹn".

Võ Bảo Kiệt im lặng không nói gì, bắp thịt trên mặt run lên một cái.

Hứa Thiên Hoa bỗng cảm thấy hơi đau lòng --- sau khi vụ án được giải quyết anh ấy đã nói với tôi --- anh ấy cực kỳ đồng tình với cảnh ngộ của Võ Bảo Kiệt. Anh ấy cũng giống Võ Bảo Kiệt, xuất thân từ gia đình nghèo khó khiến cuộc sống của anh ấy càng gian nan hơn, mỗi một thành tích, mỗi một lần tiến bộ đều phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều; sự khinh bỉ và phân biệt đối xử cũng gặp phải nhiều gấp mấy lần người khác. Khó lắm mới gặp được một người tán thưởng anh ấy, chăm sóc anh ấy, có ơn tri ngộ với anh ấy --- giống như Thẩm Thứ vậy, anh ấy thật sự hận không thể làm trâu làm ngựa cho anh ấy, móc tim ra cho anh ấy xem, giao mạng sống của mình vào tay anh ấy.

Một lần trong đời Võ Bảo Kiệt cho là mình gặp quý nhân, thân nhân, ân nhân --- Võ Bảo Hoa. Anh ta đối xử với Võ Bảo Hoa cũng giống như Hứa Thiên Hoa đối xử với Thẩm Thứ vậy, có mặt trăng, mặt trời và trời đất chứng giám.

Khi Võ Bảo Kiệt phát hiện những gì anh ta đã từng tin tưởng không chút nghi ngờ chính là một tràng âm mưu từ đầu đến cuối; thứ làm anh ta cảm động đến rơi nước mắt lại là thứ đạo đức giả nực cười; anh ta có qua có lại nhưng lại là con dao khoét tim lấy máu. Sự phá vỡ này đã đủ để phá huỷ tín ngưỡng và ý chí của anh ta rồi.

Hứa Thiên Hoa không chỉ dừng lại như vậy, anh ấy cảm thấy mình phải có nghĩa vụ để con người thành thật này biết được toàn bộ chân tướng: "Kết quả kiểm trắc gen đã có, đứa con trong bụng Lê Hiểu Tĩnh là của Võ Bảo Hoa".

Giọng anh ấy không cao, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, thậm chí còn có chút do dự. Anh ấy không dám tưởng tượng sau khi Võ Bảo Kiệt biết được chân tướng sẽ phản ứng như thế nào.

Ngoại trừ cha mẹ ra thì Võ Bảo Hoa và Lê Hiểu Tĩnh là hai người Võ Bảo Kiệt yêu nhất, tin tưởng nhất, ý lại nhất. Anh ta còn đang chìm đắm trong đau thương của việc Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại, còn đứng cùng một mặt trận với Võ Bảo Hoa. Lúc này đột nhiên có người nói cho anh ta biết thật ra bọn họ vẫn luôn lừa anh ta, phản bội anh ta, coi anh ta như đứa ngốc mà trêu đùa, tâm trạng của anh ta sẽ như thế nào?

Võ Bảo Kiệt không hề tức giận, không gào thét, thút thít, cái gì anh ta cũng không làm, giống như bị choáng váng vậy, ngơ ngác nhìn Hứa Thiên Hoa, nhìn huy hiệu cảnh sát trên đỉnh đầu anh ấy.

Hứa Thiên Hoa bày giấy chứng nhận giám định gen ra, đặt trên chỗ mà Võ Bảo Kiệt có thể nhìn thấy: "Đây là biên bản giám định do trung tâm xét nghiệm gen công an tỉnh cấp”.

Vành mắt Võ Bảo Kiệt đỏ lên như muốn khóc nhưng lại toét miệng cười, tiếng cười khàn khàn phát ra từ tận sâu cổ họng vừa quái dị vừa đáng sợ khiến người ta không kiềm được mà hoài nghi anh ta điên rồi.

24.

Chiến thuật tấn công tâm lý đã có tác dụng với Võ Bảo Kiệt, cuối cùng anh ta cũng không để lộ dáng vẻ "anh em tình thâm" "nghĩa khí ngút trời" bảo thủ nữa, khai rõ ràng mười mươi chi tiết gặp gỡ giữa Lê Hiểu Tĩnh và Võ Bảo Hoa cho cảnh sát.

Có một tình huống quan trọng thu hút sự chú ý của cảnh sát: "Sau khi Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại chỉ có Võ Bảo Hoa từng đến nhà Võ Bảo Kiệt, đưa cho anh ta chút thức ăn nước uống, khuyên anh ta chú ý giữ gìn sức khoẻ và bớt đau buồn.

Hơn nữa Võ Bảo Kiệt còn xác định nói: "Vốn tôn tượng phật bằng đồng kia không ở trong nhà của tôi, nếu không tôi sẽ không không có một chút ấn tượng nào. Mặc dù nó là hàng nhái nhưng lại được làm bởi người có tay nghề tốt, gia công tinh tế, có khả năng tráo thật thành giả, đặt bán trong tiệm dù có thế nào cũng đáng giá 1800 tệ, sẽ không bị nhét vào nhà tôi một cách tuỳ tiện như vậy nên nó chắc chắn là do Võ Bảo Hoa mang tới. Lúc ấy tôi buồn bực mất tập trung nên anh ta có động tay động chân gì trong nhà tôi tôi cũng sẽ không phát hiện ra".

Đây là lần đầu tiên anh ta không hề gọi Võ Bảo Hoa là "Anh" mà gọi thẳng tên.

25.

Tình tiết vụ án quanh co khúc khuỷu lại quay về điểm ban đầu: Rốt cuộc Võ Bảo Hoa có thời gian gây án hay không?

"Có thể Võ Bảo Kiệt đang giả heo ăn thịt hổ, thật ra người chính là do anh ta giết". Phùng Khả Hân tức giận bất bình.

Hứa Thiên Hoa không đồng ý: "Xem phản ứng của Võ Bảo Kiệt lúc biết được chân tướng thì anh ta không hề ngụy trang. Mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng tôi tin tưởng trực giác và phán đoán của mình". Anh ấy khựng lại rồi đưa ra một giả thiết: "Sau khi Võ Bảo Hoa xuất hiện trong camera đã vụng trộm đặt hung khí vào nhà Võ Bảo Kiệt, ý đồ vu oan rất rõ ràng. Có thể có khả năng như này không, một người khác hoàn toàn sát hại Lê Hiểu Tĩnh, sau khi gây án đem hung khí rời khỏi hiện trường trả lại cho Võ Bảo Hoa. Như vậy mặc dù Võ Bảo Hoa không tự mình ra tay nhưng lại là chủ mưu đằng sau".

Tôi đưa ra dị nghị: "Hình như cậu đã quên triệt để kết luận của chúng ta sau khi phục hồi hiện trường xảy ra hành vi giết người như cũ, nhà Lê Hiểu Tĩnh không phải chỗ đầu tiên, sau khi cô ấy chết mới bị người ta dời thi thể đi!"

"Võ Bảo Hoa có tiềm lực tài chính hùng hậu, người thân tín đông đảo, anh ta có năng lực giết người rồi di chuyển cái xác đi!"

Thẩm Thứ dường như có ý nghĩ khác: "Thí nghiệm phục hồi hiện trường xảy ra hành vi giết người như cũ có thể chứng minh Lê Hiểu Tĩnh không bị sát hại ở nhà mà trong lời khai Võ Bảo Kiệt lại thề son sắt đảm bảo trước khi Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại có nói với anh ta cô ấy đang ở nhà. Có lẽ không phải Võ Bảo Kiệt nói dối cảnh sát mà chính là Lê Hiểu Tĩnh nói dối Võ Bảo Kiệt".

Câu nói sau cùng của Thẩm Thứ có ý hơi kinh động lòng người: Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn rầu rĩ rốt cuộc ai trong hai Võ đang nói dối, sao lại không nghĩ đến chuyện trước khi chết người bị hại đã nói dối nhỉ? Lê Hiểu Tĩnh nói dối là đang ở nhà, Võ Bảo Kiệt lại tin là thật nên sau đó lời chứng và chứng cứ ở hiện trường đều xung đột với nhau khắp nơi.

Nhưng nếu Lê Hiểu Tĩnh không ở nhà lúc bị sát hại thì cô ấy sẽ ở đâu?

26.

Sáng sớm nay xe của Võ Bảo Hoa đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại. Cậu cảnh sát giao thông trông khá khôi ngô ra hiệu cho xe dừng ở sát ven đường, cũng ra hiệu cho người trong xe đi ra.

Tài xế bất đắc dĩ nhìn Võ Bảo Hoa đợi chỉ thị. Võ Bảo Hoa cũng không hiểu chuyện gì, cau mày nói với cậu cảnh sát giao thông: "Có ý gì? Tôi đang vội đi nói chuyện với chủ tịch thành phố Lê". Tuy giọng nói khá trầm nhưng lại để lộ sự oai phong.

Cậu cảnh sát giao thông dường như không nghe thấy tên tuổi của "Chủ tịch Lê", gõ cửa sổ xe khăng khăng bảo anh ta xuống xe.

Võ Bảo Hoa nổi giận trong lòng, việc đầu tiên anh ta làm sau khi xuống xe là dùng điện thoại chụp ảnh cậu cảnh sát giao thông rồi uy hiếp cậu ấy: "Nếu cậu không đưa ra được lý do chính đáng cản xe của tôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện mặc lại bộ cảnh phục này nữa".

Cậu cảnh sát giao thông không vội cũng không buồn để anh ta chụp tuỳ ý: "Chiếc xe này của anh dính đến buôn lậu, tôi theo chỉ thị của lãnh đạo dựa theo pháp luật tiến hành kiểm tra và ngăn cấm, tình huống cụ thể anh hãy đến hỏi chi đội cảnh sát giao thông thành phố".

Võ Bảo Hoa càng tức hơn: "Chiếc xe này của tôi được mua từ cửa hàng 4S chính quy, đã lái 2 năm rồi sao có thể dính đến buôn lậu được?" Nói xong anh ta liền đập một tờ giấy chứng nhận màu đỏ lên trên đuôi xe: "Tôi chính là uỷ viên hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh!"

Không ngờ chiếc xe sang trọng 500 triệu, một tờ giấy chứng nhận màu đỏ và sự không giận tự uy của Võ Bảo Hoa vẫn không thể trấn áp được cậu cảnh sát giao thông nho nhỏ này, thái độ cậu ấy vẫn không nóng không lạnh: "Chỉ thị của lãnh đạo, tạm thời giữ lại xe, người cho đi. Tôi làm việc theo pháp luật, xin đừng lấy bất cứ hình thức gì can thiệp vào việc chấp hành pháp luật".

Ngón tay Võ Bảo Hoa suýt chút nữa đã đụng vào mũi của cậu cảnh sát giao thông: "Con mẹ nó cậu đợi đấy".

Cậu cảnh sát giao thông nói: "Chỗ này là vị trí công tác của tôi, tôi không đi được. Anh về đánh răng cho kỹ, anh vừa là đại biểu vừa là uỷ viên, đừng để mới mở miệng đã hôi không ngửi được".

Võ Bảo Hoa bị chọc cho tức giận đầy bụng mà không có chỗ phát tiết nên nhấc chân lên đá vào cửa xe, trên cửa xe lập tức xuất hiện một vết lõm nhỏ mờ mờ.

Cậu cảnh sát giao thông có hơi chán ghét dáng vẻ làm bừa của anh ta: "Lần này tôi tha thứ cho anh, nếu anh còn lấy bất cứ hình thức gì can thiệp vào việc chấp hành luật pháp, tôi sẽ lập tức áp dụng biện pháp với anh".

Võ Bảo Hoa cũng không dám làm lớn chuyện này giữa đường, anh ta cực kỳ giận dữ mắng cậu cảnh sát giao thông "Khó chơi" rồi hậm hực đi về, tài xế ngượng ngùng đi theo sau lưng anh ta.

Cuối cùng Võ Bảo Hoa vẫn không thể gọi xe về, còn chờ được một cặp còng tay.

27.

Trong tiệc rượu chúc mừng tròn 5 năm ngày công ty thành lập, Võ Bảo Hoa mặt đỏ lừ lừ đang đắc ý phát biểu thì Thẩm Thứ "không biết điều" dẫn đầu mấy tên cảnh sát hình sự xuất hiện, đeo còng tay sáng loáng lên cổ tay Võ Bảo Hoa ngay trước mặt toàn thể nhân viên và toàn thể khách quý.

Cả hội trường xôn xao.

Cùng ngày, các tiết mục truyền hình, giấy báo và Internet đều tiến hành đưa tin về chuyện này, mỗi người nói một kiểu vẫn chưa đi đến đâu.

Nửa tháng sau, phòng hình sự của tòa án nhân dân thành phố Sở Nguyên đã xét xử công khai vụ án Võ Bảo Hoa bị nghi có dính líu đến chuyện sát hại Lê Hiểu Tĩnh.

28.

Công tố viên đã đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi của Lê Hiểu Tĩnh, chứng minh cô ấy bị sát hại lúc mang thai. Mà kết quả giám định gen cho thấy cha về mặt sinh học của thai nhi là Võ Bảo Hoa.

Trên toà án rối loạn tưng bừng.

Kiều Văn San, vợ Võ Bảo Hoa vừa trở về gấp từ nước ngoài cũng ngồi trong khán phòng, mặt cô ta không hề có cảm xúc gì như tim đã sớm khô héo rồi.

Đứa nhỏ của Kiều Văn San và Võ Bảo Hoa mới được sinh ra một tuần trước, là một bé trai nặng 7 cân 4 lạng, cái mũi giống anh ta, cái miệng thì giống cô ta. Cô ta còn chưa kịp bình tĩnh lại từ trong vui sướng của việc mới làm mẹ đã nhận được tin xấu truyền từ bờ đại dương bên kia --- người chồng cô ta tự hào bị cáo buộc giết người, phiên toà xét xử sắp được mở ra. Cô ta chưa kịp đợi vết thương sinh mổ khép lại đã phải ngồi phi cơ bay về. Suốt mười mấy tiếng bay, không một giây phút nào cô ta ngủ được. Ngắm nhìn biển mây ngoài cửa sổ mạn tàu, lòng cô ta đau như cắt, mọi thứ đã từng ảo diệu như một giấc mơ, nay lại không chân thật như vậy.

Giang Nộ Ba, luật sư của Võ Bảo Hoa là người xuất sắc nhất trong những luật sư hình sự của thành phố Sở Nguyên, ông ta từng làm việc ở viện kiểm sát thành phố nhiều năm, hiện có vòng quan hệ rất rộng trong giới pháp luật. Ông ta ăn nói khéo léo, kiên trì nói công tố viên không có chứng cứ trực tiếp, tất cả đều là phỏng đoán chủ quan, yêu cầu tòa tuyên án Võ Bảo Hoa vô tội, thả người trước toà. Giang Nộ Ba đã trần thuật lại các sự kiện và mốc thời gian vào đêm xảy ra vụ án, ông ta cho rằng Võ Bảo Hoa không có thời gian gây án, công tố viên khởi tố chỉ do ăn không nói có.

Giang Nộ Ba bào chữa từ lời khai lấy được của Võ Bảo Kiệt và Triệu Quốc Đống.

Trên toà án lại rối loạn tưng bừng.

Võ Bảo Hoa có động cơ gây án nhưng không có thời gian gây án, chẳng lẽ hung thủ là một người khác hoàn toàn?

29.

Hứa Thiên Hoa với tư cách là nhân chứng cho vụ truy tố, câu nói đầu tiên trên toà đã làm tất cả mọi người phải sợ hãi: "Luật sư biện hộ cho rằng bị cáo không có thời gian gây án là kết luận dựa vào lời khai của Võ Bảo Kiệt và Triệu Quốc Đống. Trên thực tế, lời khai của Võ Bảo Kiệt và Triệu Quốc Đống không khớp với nhau, trước khi người bị hại Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại đã nói dối lúc nói chuyện với Võ Bảo Kiệt!"

"Lúc còn sống Lê Hiểu Tĩnh đã cấu kết với Võ Bảo Hoa, Võ Bảo Kiệt không biết chút gì về chuyện này. Đêm xảy ra vụ án, lúc Võ Bảo Kiệt gọi điện thoại cho Lê Hiểu Tĩnh hỏi cô ấy ở đâu, cô ấy trả lời đang ở nhà, trên thực tế, lúc ấy cô ấy đang ở nhà Võ Bảo Hoa mà Võ Bảo Hoa đang đứng ngay bên cạnh cô ấy!"

Rõ ràng Võ Bảo Kiệt rất khiếp sợ, dường như anh ta vẫn không phản ứng kịp, sững sờ nhìn Hứa Thiên Hoa.

Giang Nộ Ba thì khịt mũi coi thường: "Ăn nói lung tung, lời nói vô căn cứ!" Hứa Thiên Hoa không để ý sự giễu cợt của ông ta: "Đêm đó Lê Hiểu Tĩnh ngả bài với Vũ Bảo Hoa, thắt lưng bức cưới khiến Võ Bảo Hoa nảy sinh ý định giết người. Lúc này Lê Hiểu Tĩnh nhận được điện thoại của Võ Bảo Kiệt, cô ấy nói dối mình đang ở nhà. Võ Bảo Hoa dứt khoát cầm pho tượng phật bằng đồng trong tay lên đập liên tục vào đầu Lê Hiểu Tĩnh gây nên cái chết của cô ấy".

"Có lẽ anh ta không ngờ rằng mấy phút sau Võ Bảo Kiệt sẽ gọi điện thoại đến nhờ anh ta cùng qua nhà Lê Hiểu Tĩnh xem thử. Nhưng não anh ta xoay chuyển rất nhanh, lập tức đặt ra phương án di chuyển cái xác. Sau khi anh ta lau sạch thi thể Lê Hiểu Tĩnh một cách đơn giản đã nhét nó vào cốp xe, sau đó đi đón Võ Bảo Kiệt. Cho dù thế nào đi chăng nữa Võ Bảo Kiệt cũng không thể ngờ được lúc anh ta sốt ruột ngồi xe đến nhà người phụ nữ mình yêu thì thi thể của cô ấy lại nằm trong cốp xe ở sau lưng anh ta".

Bồi thẩm viên chìm đắm trong tình tiết quanh co của vụ án, yên lặng như tờ.

Giang Nộ Ba bỗng nhiên đứng lên: "Phản đối! Công tố viên bịa đặt tình tiết vụ án lừa dối quý toà".

Chủ tọa phiên tòa khuyến khích Hứa Thiên Hoa nói tiếp: "Công tố viên suy luận hợp lý, trong phạm vi cho phép của pháp luật".

Hứa Thiên Hoa nói tiếp: "Lúc Võ Bảo Kiệt và Võ Bảo Hoa đến nhà Lê Hiểu Tĩnh, gọi không mở cửa, Võ Bảo Hoa đề nghị Võ Bảo Kiệt không trực tiếp báo cảnh sát mà bảo anh ta đi tìm nhân viên trực quản lý nhà đất. Trong khoảng thời gian Võ Bảo Kiệt rời đi, Võ Bảo Hoa dùng chìa khoá của Lê Hiểu Tĩnh để mở cửa phòng, đặt thi thể lên sàn nhà trong phòng, còn không quên đặt một nhúm lông giật từ quần áo vải sợi của Võ Bảo Kiệt xuống dưới mặt của thi thể".

Phòng dự thính lại phát ra một trận rít lên.

30.

Võ Bảo Hoa phản bội vợ, vượt quá giới hạn với bạn gái của người anh em khiến cô ấy mang thai đã đủ để người ta khinh thường. Dưới tình huống vượt quá giới hạn với tình nhân khiến cô ấy có mang, anh ta lạnh lùng ra tay giết người cho nên một xác hai mạng, còn tính toán mọi cách hãm hại người anh em của mình, có thể nói là làm đủ trò xấu. Thế mà anh ta công thành danh toại, thích làm việc thiện, thanh danh vang xa? Tương phản này quá lớn khiến người ta nhất thời không thể nào chấp nhận được.

Hứa Thiên Hoa xem thường nhìn bị cáo Võ Bảo Hoa đang ngồi nói: "Anh ta cung cấp đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, thành công chuyển tầm nhìn của cảnh sát đến chỗ Võ Bảo Kiệt, ngày thứ 2 sau khi vụ án mưu sát xảy ra, anh ta tự tay bỏ hung khí --- pho tượng phật bằng đồng có dính máu tươi của Lê Hiểu Đồng vào nhà Võ Bảo Kiệt. Rốt cuộc anh có thù oán gì với anh ấy mà anh ta phải chém tận giết tuyệt như vậy đi đổ tội cho anh ấy?"

Võ Bảo Hoa không phản bác được, khóe miệng anh ta run lên mấy cái, vẻ mặt âm lãnh, âm u, u ám.

Giang Nộ Ba bị Hứa Thiên Hoa bức đến đường cùng vẫn ngoan cố chống cự: "Công tố viên bịa đặt chuyện không có căn cứ, đương sự của tôi cực kỳ thân thiết với Võ Bảo Kiệt, không chỉ đưa anh ta từ nông thôn vào trong thành mà còn sắp xếp công việc, mua nhà ở cho anh ta, tình cảm giữa bọn họ hơn hẳn anh em ruột thịt. Cảnh sát vu cáo hãm hại đương sự của tôi đổ tội cho Võ Bảo Kiệt khiến người biết rõ nội tình cho dù có làm gì cũng không thể chấp nhận được".

Hứa Thiên Hoa cười khẩy nói: "Bây giờ ông còn nói bậy tình cảm anh em làm gì? Được thôi, vậy tôi sẽ để mọi người thấy bộ mặt thật của Võ Bảo Hoa".

Được toà án cho phép, Hứa Thiên Hoa phát bản ghi âm sám hối của Võ Phùng Đường: "Võ Bảo Hoa tàn nhẫn tâm tư ác độc, làm việc không từ thủ đoạn, tôi chỉ là một quân cờ trong ván cờ của cuộc đời nó, bây giờ tôi đã về hưu rồi, ăn ngon uống tốt. Nhưng mỗi một ngụm tôi ăn đều là thịt của Võ Bảo Kiệt, mỗi một ngụm tôi uống đều là máu của Võ Bảo Kiệt, lương tâm tôi rất hổ thẹn".

Mọi người ngồi trên ghế dự thính đều xôn xao, quần chúng kích động phẫn nộ, có người không kiềm chế được mà lớn tiếng trách mắng Võ Bảo Hoa, có người giả bộ nôn nước bọt vào người anh ta. Chủ toạ phiên liền gõ bàn một cái, lớn tiếng áp chế một lúc lâu mới khống chế được cục diện.

31.

Giang Nộ Ba đã sớm nhìn ra Võ Bảo Hoa đã kích thích sự tức giận của rất nhiều người, lúc này nếu quan toà mà phán anh ta tử hình, cho dù có cân nhắc mức hình phạt nghiêm trọng, e rằng mọi người cũng vỗ tay khen hay. Nhưng ông ta đã thu tiền của người ta cũng phải trừ tai hoạ cho người ta, cho dù tình hình có bất lợi thế nào cũng phải tranh thủ đến cùng. Ông ta đứng lên, không để ý đến bầu không khí ngột ngạt cách của đương sự tôi không ngừng, tôi long trọng phản đối sự thiếu chuyên nghiệp và thiếu hiểu biết pháp luật nghiêm trọng này. Ngày 12 tháng 9 năm 2016, văn phòng thông tin viện quốc vụ đã ban hành sách trắng "Tiến bộ mới trong bảo vệ nhân quyền trong lĩnh vực tư pháp của Trung Quốc", trong đó chỉ ra rằng Trung Quốc thực hiện nguyên tắc không bao giờ nghi ngờ tội phạm, tích cực ngăn chặn và sửa chữa những việc kết án oan sai. Cái gọi là không bao giờ nghi ngờ tội phạm để chỉ việc trong tố tụng hình sự, viện kiểm sát có những tình tiết mơ hồ, chứng cứ không đáng tin cậy và không đầy đủ về tội danh của tội phạm hiềm nghi sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, cần đưa ra quyết định không truy tố. Về vấn đề này, tôi kiến ​​nghị tòa án xét xử vụ án theo quy định của pháp luật và tuyên bố đương sự của tôi vô tội".

Không thể không nói Giang Nộ Ba đã lăn lộn trong giới luật sư lâu như vậy ít nhiều cũng có chút trình độ.

Đối mặt với sự khiêu chiến của đối thủ, phía cảnh sát quả quyết đánh trả ném một con át chủ bài ra, mời vị nhân chứng thứ 2 ra toà.

Không sai, con át chủ bài chính là tôi, pháp y trung niên Thục Tâm.

Vừa rồi Hứa Thiên Hoa phát huy không tồi, trên cơ bản đã thuyết phục được bồi thẩm đoàn, về phần rốt cuộc có thể khiến Võ Bảo Hoa tuân thủ pháp luật, chịu hình phạt thích đáng hay không phải xem tôi rồi.

Tôi cực kỳ căng thẳng, tim nhảy loạn cả lên, ra vẻ điềm tĩnh trình bày chứng cứ do bên công tố viên thu được: "Mấy ngày trước, xe Võ Bảo Hoa ngồi, tức xe Mercedes biển A-9 1888 vì dính líu đến buôn lậu nên bị kiểm tra và ngăn cấm. Sau đó cảnh sát phát hiện cốp xe đã dùng rượu cồn để lau đi một lượng máu nhỏ, qua giám định đã xác định là máu của người bị hại Lê Hiểu Tĩnh. Đồng thời còn phát hiện trong cốp xe có hai sợi chỉ thêu mảnh dài 3 milimet, qua giám định, một sợi là vải áo len mà Lê Hiểu Tĩnh đã mặc cùng ngày bị sát hại, một sợi bị tróc ra từ vải trên tất trắng của cô ấy. Cả ba vật chứng đã được Trung tâm Giám định Tư pháp giám định và đủ cơ sở để chứng minh thi thể Lê Hiểu Tĩnh từng nằm trong cốp xe của Võ Bảo Hoa".

Tôi đưa 3 bản báo cáo giám định cho chủ toạ phiên toà.

32.

Giang Nộ Ba thất bại thảm hại vẫn muốn châm chọc tôi vài câu, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Thì ra lúc cảnh sát giao thông kiểm tra và ngăn cấm xe buôn lậu còn phối hợp với cảnh sát hình sự kiểm tra cốp xe, đúng là trận chiến lớn, thảo nào thành phố Sở Nguyên luôn hô hào lực lượng cảnh sát căng thẳng".

Tôi biết ông ta đang ám chỉ rằng quá trình thu thập bằng chứng của cảnh sát bị nghi ngờ là vi phạm thủ tục, chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không sợ ông ta bắt bẻ chi tiết này nên hàm hồ nói: "Đương nhiên, đa số xe cộ không cần kiểm tra cẩn thận như vậy nhưng đối với xe cộ có hiềm nghi không thể cho qua tuỳ tiện được". Tôi không muốn dây dưa tiếp với ông ta còn nói: "Sau khi chúng tôi lấy được chứng cứ trực tiếp đã lập tức xin chứng nhận tra khám của cục tiến hành kiểm tra toàn diện chỗ ở của Võ Bảo Hoa, trên sàn nhà phòng khách và trên ghế sô pha của anh ta đều kiểm trắc ra một lượng máu lớn đã bị lau đi, qua kiểm trắc gen chứng thực là máu của Lê Hiểu Tĩnh, có thể nhận định đây là hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên. Đến lúc này, chúng tôi đã thu được chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, chắc chắn Võ Bảo Hoa là hung thủ giết người rồi di chuyển thi thể đi".

Sau một tiếng, trải qua xem xét của hội thẩm, tòa án phán quyết Võ Bảo Hoa phạm tội cố ý giết người, chịu xét xử 1 tuyên án tử hình, tước quyền chính trị suốt đời. Khi Võ Bảo Hoa nhận tội trước tòa không hề kháng án.

Võ Bảo Kiệt ngồi một bên trong khán phòng, hai tay ôm đầu, tim gan cực kỳ đau nhói, khóc đến mức không nén lại được.

Ngày Võ Bảo Hoa bị hành quyết tiêm tử hình đúng ngày đầy tháng của đứa con trai quốc tịch Mỹ của anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play