Bản Chép Tay Của Nữ Pháp Y: Thù Đồ

Phần 2: Người hiềm nghi số 1


1 năm


12 (Thượng).

Võ Bảo Kiệt quá mức đau buồn nên Võ Bảo Hoa bảo anh ta nghỉ ngơi ở nhà một khoảng thời gian rồi hẵng quay về làm việc. Tôi và Thẩm Thứ gõ cửa nhà anh ta, cặp mắt sưng đỏ của anh ta kinh ngạc đánh giá chúng tôi một hồi lâu rồi mới yếu ớt hỏi: "Đã bắt được hung thủ rồi à?"

Thẩm Thứ nói: "Đang chiêng trống rùm beng để điều tra, sắp có manh mối rồi". Nói xong liền tiện thể chen qua cửa, đảo khách thành chủ nhẹ nhàng qua cửa.

Nhà Võ Bảo Kiệt có hai phòng, một phòng khách, xem chừng hơn 50 mét vuông. Trong phòng không có bao nhiêu đồ đạc nhưng rất lộn xộn, xung quanh chồng chất quần áo, thùng giấy, đồ chơi văn hoá đồ cổ. Trên bàn cơm có một hộp mì ăn liền đã bóc ra, đáy hộp vẫn còn nước mì, bên trên phủ một tầng dầu trơn màu trắng, nhìn qua đã để vài ngày rồi.

Tinh thần Võ Bảo Kiệt sa sút ngồi trên ghế sô pha, đắm chìm trong thế giới của riêng mình coi chúng tôi như người trong suốt.

Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ta không giống giả bộ, là khổ sở thật tâm. Chỉ là bây giờ người xấu kỹ thuật diễn xuất tốt rất nhiều nên tôi khuyên mình không thể bị anh ta lừa.

Thẩm Thứ quơ lấy một chiếc cốc Lưu Ly tỏa ra ánh sáng lung linh từ trên bàn trà, dựa vào ánh sáng mà xem kỹ lưỡng: "Thứ này rất đáng tiền đúng không? Cậu cứ tuỳ tiện để đó như vậy à?"

Võ Bảo Kiệt khép hờ miệng, phản ứng mất một lúc lâu mới nói: "Giả, hàng vỉa hè, không đáng tiền".

Thẩm Thứ cẩn thận từng li từng tí đặt vật kia xuống rồi lắc đầu nói: "Phương diện đồ chơi văn hoá đồ cổ tôi là người ngoài nghề, nếu có người cầm mấy đồ này lừa tôi chắc vừa xong một cái lại được một cái".

Võ Bảo Kiệt sững sờ nhìn anh ấy, không biết có phải do nghe được lời anh ấy nói hay không. Thẩm Thứ đành phải trực tiếp đặt câu hỏi: "Cậu làm việc gì ở công ty Võ Bảo Hoa?"

Võ Bảo Kiệt máy móc trả lời: "Phó giám đốc mua hàng".

"Nội dung công việc cụ thể là gì?"

"Mua hàng, nghĩa trên mặt chữ, cũng là chọn mua, mua một số thứ có chỗ đặc biệt hoặc vật kỷ niệm mang tính thời đại từ thị trường đồ cổ và dân gian sưu tầm rồi thanh tẩy và đóng gói, tất cả đều tiêu thụ trong cửa hàng trực thuộc công ty". Võ Bảo Kiệt nói rõ ràng đâu ra đấy về công việc của mình.

"Vật mua được đều không rẻ đâu nhỉ?" Thẩm Thứ khom người về phía trước, dáng vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo.

Võ Bảo Kiệt theo bản năng nói: "Cực kỳ tiện nghi, đều là hàng nhái cả, mười mấy tệ mấy chục đồ. Hàng thật đâu dễ với tới được, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện trên thị trường cũng có mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm. Nếu như công ty có ý định tậu về thì phải do thành viên hội đồng quản trị trực tiếp ra mặt bàn bạc, đều là cuộc làm ăn mấy chục vạn, mấy trăm vạn, cấp độ của tôi không tiếp xúc được".

Tôi nghe anh ta nói với vẻ nho nhã, không giống người bình thường từ nông thôn vào thành phố làm công liền chen vào nói hỏi: "Cậu từng đi học à?"

Võ Bảo Kiệt hơi lúng túng xoa hai tay: "Tốt nghiệp trung học không thi lên đại học liền không học nữa. Lần đấy cả thôn chúng tôi chỉ có mình Bảo Hoa thi lên đại học, một mình thi đỗ khoa học tự nhiên đại học Sở Nguyên, số anh ấy có tiền đồ nhất rồi. Nếu như Bảo Hoa không đưa theo tôi, chắc bây giờ tôi vẫn đang trồng trọt ở nông thôn đấy".

Tôi an ủi anh ta: "Tốt nghiệp trung học cũng đủ rồi, rèn luyện ngoài xã hội cũng không dựa cả vào tri thức trong sách vở". Tôi liếc qua trang phục bằng vải sợi bày ra trên giường, thấy trên mũ nó khảm một sợi chỉ nhỏ như sợi lông, là lông thú nhân tạo màu trắng vàng, không kiềm được mà nghĩ đến chuyện thi thể người phụ nữ nằm sấp trên mặt đất đè lên một nhúm lông. Tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua Thẩm Thứ, anh ấy vẫn tỉnh bơ như hoàn toàn không để ý.

Thẩm Thứ tiếp tục nhắc đến việc nhà cửa: "Đến Sở Nguyên mấy năm rồi?"

"Ờm, bốn năm", Võ Bảo Kiệt nói: "Sau khi tốt nghiệp trung học thì ở nhà trồng trọt hai năm, rốt cuộc vẫn không cam lòng nên vào thành phố làm công, đều làm việc chân tay, mấy năm qua đi cũng không kiếm được tiền, thời gian cũng hoang phí. Lúc nản lòng thoái chí thì Bảo Hoa cho tôi cơ hội, để tôi vào công ty anh ấy làm việc, làm mấy năm mới bắt đầu từ từ khấm khá hơn".

"Võ Bảo Hoa đối xử với cậu không tệ, phòng này là công ty mua cho cậu à?"

"Đúng, hai chúng tôi là bạn thân, nhiều năm như vậy anh ấy chăm sóc tôi như anh ruột vậy". Mỗi lần nói đến đề tài này, Võ Bảo Kiệt đều khó mà che giấu được nội tâm kích động của mình.

"Cậu và Lê Hiểu Tĩnh quen biết thế nào?" Rốt cuộc Thẩm Thứ cũng hỏi đến đề tài quan trọng.

Võ Bảo Kiệt nghe thấy tên Lê Hiểu Tĩnh lại giống như bị sấm đánh vậy, lập tức uể oải, giọng nói bị đè xuống thật trầm: "Thông qua bạn bè giới thiệu mà quen biết, hai chúng tôi vừa gặp đã thấy cực kỳ hợp ý, tôi đã sớm nhận định cô ấy ở trong lòng, kiếp này không phải cô ấy sẽ không cưới, ai mà ngờ rằng... Ai mà ngờ rằng duyên phận của chúng tôi lại cạn như thế". Anh ta nói chuyện mà nước mắt tuôn như suối, ôm mặt khóc nức nở. Tôi dựa vào tính đoán mò nếu anh ta đang không diễn trò thì anh ta là một người đàn ông tốt trọng tình trọng nghĩa.

Thẩm Thứ dường như cũng không muốn kích thích anh ta tiếp nên quơ lấy đồ chơi văn hoá bên người lật qua lật lại xem: "Sao cậu lại để đồ đưa công ty ở nhà?"

Võ Bảo Kiệt ngừng đau buồn nhưng vẫn mất hồn mất vía, mãi cho đến khi Thẩm Thứ hỏi một lần nữa anh ta mới trả lời: "Hả? Đây là vật bị đào thải, không tẩy được hoặc đặt trong cửa hàng bán lẻ cũng không ai muốn nên tôi thu gom lại, đợi khi nào về nhà mang theo cho mấy đứa nhóc chơi".

Có vẻ như Thẩm Thứ cảm thấy rất hứng thú nên đã đi lại hai vòng trong căn phòng nhỏ hẹp này, anh ấy nhặt một cái bát trúc bị hư hại và một pho tượng phật bằng đồng loang lổ màu xanh đồng lên. Pho tượng phật này cao chừng một thước, có cái bệ hình tròn, nhìn qua rất nặng. Thật ra tôi cũng chú ý nó rất lâu rồi, nhất là bên rìa cái bệ còn có vết tích màu đỏ sậm khiến lòng người nảy sinh nghi ngờ.

Võ Bảo Kiệt kinh ngạc nhìn Thẩm Thứ, dường như đang nghi ngờ tại sao chi đội trường cục công an lại cảm thấy hứng thú với đống đồng nát sắt vụn của anh ta. Thẩm Thứ gõ nhẹ vào cái bát trúc, nói với giọng buồn buồn: "Gần đây tôi bỗng yêu thích mấy thứ cổ này mà tay nghiệp dư cái gì cũng không hiểu nên cậu cho tôi hai món này chơi đùa được không? Không thì để tôi dùng tiền mua cũng được".

Võ Bảo Kiệt muốn nói lại thôi: "Anh... Cứ tự nhiên đi, đều là thứ không đáng tiền, còn pho tượng phật này... Cái này..."

Thẩm Thứ vội nói: "Nếu cậu không tiện cứ việc nói".

Võ Bảo Kiệt hiển nhiên sẽ không phải người nói "Không" với người khác, tuy anh ta do dự nhưng vẫn nói: "Anh cứ cầm đi, không sao đâu".

Ý của Thẩm Thứ tôi hiểu rõ ràng nhưng Võ Bảo Kiệt có hiểu không? Hay định hiểu nhưng giả vờ hồ đồ? Rất khó để tin vận khí của chúng tôi có thể tốt như vậy, cũng rất khó để tin hung khí của sát nhân cứ thế mà nhét tuỳ tiện trong nhà Võ Bảo Kiệt.

Thẩm Thứ được voi đòi tiên, ước lượng hai thứ này: "Cũng nặng lắm, cậu có cái túi hay không? Cho tôi một cái, tôi cầm cho dễ".

Nhìn ra được Võ Bảo Kiệt là một người tốt tính, tuy bây giờ anh ta hoàn toàn không có tâm trạng loay hoay với đồ cổ nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của Thẩm Thứ, lục lọi một cái túi vải dầy cho anh ấy.

Thẩm Thứ cất hai thứ đồ này vào trong túi, lại ước lượng rồi hài lòng nói: "Như vậy dễ cầm hơn nhiều rồi".

Rốt cuộc Võ Bảo Kiệt vẫn không kiềm được hỏi: "Anh tìm tôi... Là chuyện liên quan đến vụ án của Lê Hiểu Tĩnh à?" Thời kỳ quan trọng điều tra phá án hai chúng tôi lại chạy đến nhà anh ta lảm nhảm việc nhà, còn mặt dày xin đồ vật cũng khó trách sao Võ Bảo Kiệt lại đặt câu hỏi.

Nghe anh ta hỏi như vậy, Thẩm Thứ bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Lúc còn sống, ngoài trừ chơi với cậu, Lê Hiểu Tĩnh có chơi với bạn nam khác nào không?"

Võ Bảo Kiệt khẽ giật mình: "Anh có ý gì?"

Thẩm Thứ không để ý đến câu anh ta hỏi lại, tiếp tục ép hỏi: "Theo cậu biết thì cô ấy có qua lại thân thiết với bạn nam nào khác hay không?"

Võ Bảo Kiệt cực kỳ phản cảm đáp lại: "Không có".

"Cậu có chắc không?"

"Xác định 100%",

"Trước cậu thì sao? Cô ấy có bạn trai hay không?"

"Tôi không biết, từ trước đến giờ tôi chưa từng hỏi. Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Võ Bảo Kiệt đã hơi mất kiên nhẫn.

"Lúc Lê Hiểu Tĩnh bị giết hại đã mang thai ba tháng, đứa bé không phải của cậu". Thẩm Thứ nói ra chân tướng một cách tàn nhẫn.

Cả người Võ Bảo Kiệt chấn động, anh ta ngây ngốc một hồi rồi cười lạnh nói: "Anh nói dối".

"Anh ấy không nói dối", tôi "đâm thêm một dao" vào trái tim đang rỉ máu của người đàn ông có vẻ đàng hoàng trung hậu này: "Tôi là pháp y kiểm tra thi thể của Lê Hiểu Tĩnh, tôi đã tự tay lấy thai nhi đã thành hình từ trong bụng cô ấy ra".

Võ Bảo Kiệt ngạc nhiên nhìn tôi, miệng anh ta khép hờ, dường như bị tin tức bất thình lình này làm cho choáng váng. Anh ta đã mất đi năng lực suy nghĩ, cũng mất đi bản năng vui sướng đau buồn, anh ta cứ kinh ngạc nhìn tôi như vậy, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

Thẩm Thứ không buông tha mà tiếp tục xát muối vào vết thương của anh ta: "Cậu cẩn thận nghĩ lại xem đứa bé trong bụng Lê Hiểu Tĩnh có khả năng là của ai nhất?"

"Người nào cũng không phải!" Đột nhiên Võ Bảo Kiệt gầm thét giống như nổi điên vậy, giọng nói của anh ta vang dội một cách lạ thường giống dã thú trong rừng lâm vào cảnh khốn cùng mà cáu kỉnh, cuồng dã, phẫn nộ, tuyệt vọng, chấn động đến mức tai tôi vang lên tiếng ong ong: "Là của tôi, đứa bé là con tôi!" Thẩm Thứ đã gặp nhiều người bỗng ngã từ trên mây xuống đáy cốc mà thất lễ nhưng anh ấy không hề vì Võ Bảo Kiệt điên cuồng mà thay đổi: "Chúng tôi đã làm kiểm trắc gen, cha đứa bé không phải cậu mà là một thành viên nam nào đó trong nhà họ Võ".

Không biết Võ Bảo Kiệt có nghe rõ Thẩm Thứ nói hay không, anh ta gào thét tan nát cõi lòng: "Ra ngoài, các người đi ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi". Trong thời gian ngắn như vậy, anh ta liên tiếp bị hai thứ đả kích nặng nề đã gần như điên dại rồi. Người yêu chết và bị phản bội, rốt cuộc cái nào đả kích lớn hơn đây?

Thẩm Thứ biết cuộc nói chuyện hôm nay cuối cùng vẫn không hỏi được gì đành phải nói: "Cậu suy nghĩ lại cho kỹ đi, nếu như nhớ lại chỗ nào khả nghi, cho dù nhỏ bé thế nào, không chắc chắc thế nào đều có thể nói với tôi. Có thể nhìn như manh mối không có ý nghĩa nhưng sớm làm cho chân tướng tình tiết vụ án rõ ràng cũng là để Lê Hiểu Tĩnh nhắm mắt được dưới suối vàng".

Một câu Võ Bảo Kiệt cũng không nghe lọt, anh ta điên cuồng xua đuổi chúng tôi: "Các người đi ra người, lập tức đi ra ngoài!"

13.

Tôi thở dài thật sâu, Thẩm Thứ đi ra khỏi cửa phòng trước. Phản ứng của Võ Bảo Kiệt như trong dự liệu, người đàn ông với số phận nhiều thăng trầm này chắc chắn tối nay sẽ không ngủ, có lẽ sau này sẽ càng khó ngủ trong đêm.

Quay trở về đội cảnh sát, Thẩm Thứ giao pho tượng phật bằng đồng cầm từ nhà Võ Bảo Kiệt về cho tôi để tôi xét nghiệm màu xanh đồng và vết tích màu đỏ sậm khả nghi trên đó rồi xác nhận có phải vật giống với thứ được lấy ra từ miệng vết thương trên đầu Lê Hiểu Tĩnh hay không.

Tôi xem thường: "Khoa trương quá đấy? Chẳng lẽ đang yên đang lành hung khí sẽ bày trong nhà Võ Bảo Kiệt để anh hạ bút thành văn à? Phim truyền hình kém chất lượng nhất cũng không dám viết như thế đâu".

Thẩm Thứ để lộ vẻ mặt sâu xa khó lường: "Chuyện trên thế giới này rất khó nói. Có đôi khi chính là trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức khiến người ta khó có thể tin được, trùng hợp như bị cố ý sắp đặt vậy".

14.

Phùng Khả Hân bận rộn đi thăm hỏi ba đơn vị và mười nhân viên liên quan cả ngày mới làm rõ được lai lịch của Võ Bảo Hoa.

"Thành tích học tập của Võ Bảo Hoa trong lúc học đại học chỉ bình thường nhưng những phương diện khác đều thể hiện rất xuất sắc, anh ta đã từng đảm nhiệm chủ tịch hội sinh viên của khoa và phó chủ tịch hội sinh viên của trường, tổng thư ký Liên đoàn sinh viên tỉnh, tham gia đảng vào năm thứ hai đại học và là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Sau khi tốt nghiệp, anh ta công tác tại uỷ ban liên đoàn tỉnh một năm, sau đó từ chức và đến Thượng Hải xây dựng tập đoàn sản nghiệp văn hoá Thiên Hành Kiện có phạm vi kinh doanh bao gồm buôn bán đồ cổ, triển lãm và tổ chức các hoạt động văn hoá cỡ lớn, dưới trướng có 3 công ty con và một trung tâm triển lãm đều cực kỳ phát đạt, làm việc rất có tầm ảnh hưởng trong giới. Trước mắt anh ta đang đảm nhiệm uỷ viên hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh, phó chủ tịch hội liên hiệp công thương nghiệp tỉnh và mấy chức vụ xã hội khác".

"Anh ta thích làm việc thiện, thiết lập quỹ từ thiện và làm rất nhiều hạng mục công ích nên dư luận rất tốt. Hơn nữa sau khi thành đạt anh ta còn quay về quê hương lót đường làm cầu, còn chiêu mộ biết bao nhiêu người trẻ tuổi ở quê hương về làm việc dưới trướng công ty để chăm sóc nhiều hơn, chính là ý “phú quý đừng bao giờ quên nhau” nên 3 năm liên tiếp được đánh giá là doanh nhân xuất sắc của thành phố Sở Nguyên".

"Anh ta kiếm được món tiền đầu tiên thế nào thì không cách nào biết được, chỉ biết tập đoàn sản nghiệp văn hoá Thiên Hành Kiện khởi đầu với số vốn đăng ký là 2 triệu nhân dân tệ, đồng thời gia tăng vốn đầu tư qua từng năm, mức định giá hiện tại của tập đoàn là khoảng 300 triệu nhân dân tệ. Kiều Văn San, vợ của anh ta là bạn học thời đại học của anh ta, hai người bắt đầu quen nhau từ năm thứ ba đại học và kết hôn sau khi tốt nghiệp. Trước mắt Kiều Văn San đang chờ sinh ở Mỹ, sắp đến ngày chuyển dạ rồi".

"Cha của Kiều Văn San là Kiều Chửng Dân, nguyên giám đốc sở văn hóa tỉnh, hiện đang đảm nhiệm bí thư thị ủy thành phố Lưu Dương. Người ta đồn rằng chuyện Võ Bảo Hoa phát tài có quan hệ mật thiết với sự nâng đỡ của Kiều Chửng Dân".

Thành phố Lưu Dương là thành phố cấp tỉnh trực thuộc quyền quản lý của tỉnh Tùng Giang, tổng sản lượng kinh tế của nó được xếp vào hàng đầu trong số các thành phố cấp tỉnh trong tỉnh, Kiều Chửng Dân cũng là một nhân vật chính trị nặng ký ở tỉnh Tùng Giang.

"Có một chuyện rất kỳ lạ", Phùng Khả Hân nói: "Lúc Võ Bảo Hoa mới vào đại học dùng tên Võ Bảo Kiệt -- không sai, giống như đúc tên người anh em đồng hương của anh ta, mãi cho đến năm thứ 3 đại học mới đổi tên thành Võ Bảo Hoa. Chuyện này bạn học và giáo sư của anh ta đều có thể làm chứng. Hơn nữa ngày sinh của anh ta cũng đã bị sửa đổi, trước khi đổi tên ngày sinh của anh ta là mùng 5 tháng 5 năm 1978, sau khi đổi tên thì là mùng 1 tháng 6 năm 1977, ngày sinh trước đó trùng khớp với ngày sinh của Võ Bảo Kiệt thật. Nhưng việc anh ta đổi tên và đổi ngày sinh chỉ có thể chứng thực từ miệng người biết chuyện, đã mất chứng nhận văn bản. Theo các nhân viên công tác tại cơ quan lưu trữ hồ sơ của trường đại học mà anh ta theo học, hồ sơ của anh ta đã bị mất vào lúc anh ta học năm thứ 3 đại học, hồ sơ hiện tại đã được xây dựng lại dựa trên các chứng chỉ do bộ cấp. Chuyện này cực kỳ kỳ lạ".

15.

"Ừm, anh ta đã từng mạo nhận dùng thân phận của Võ Bảo Kiệt". Thẩm Thứ phân tích.

"Tôi nghi ngờ thế này", Phùng Khả Hân nói: "Nói không chừng Võ Bảo Hoa này đã thay thế Võ Bảo Kiệt lên học đại học. Sau đó anh ta vất vả kinh doanh, cộng thêm với gặp may đúng dịp nên bò được lên nhân vật quyền thế, cậy vào sự giúp đỡ bên ngoài mà đổi lại thành thân phận ban đầu và xóa sạch dấu vết những việc đã làm". Phùng Khả Hân rất tức giận, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

"Cho nên Võ Bảo Hoa chưa chắc đã như Võ Bảo Kiệt nói, đối xử chân thành với anh ta như anh em". Thẩm Thứ bổ sung nói.

"Cũng không phải, tình nghĩa anh em chỉ là ngụy trang, hút máu người anh em mới là mục đích thật sự của Võ Bảo Hoa. Anh ta là kẻ trộm", Phùng Khả Hân nói: "Anh ta trộm cuộc đời của Võ Bảo Kiệt, lừa người anh em cả một đời, anh ta chắc chắn sẽ phải trả giá đắt vì những gì anh ta đã làm!" Cảm xúc của Phùng Khả Hân rất kích động, cô ấy rất ít khi nói chuyện lớn tiếng như vậy trước mặt Thẩm Thứ.

Trái lại thì Thẩm Thứ vẫn giữ được bình tĩnh, suy nghĩ một lúc mới nói: "Chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy rồi rất khó để kiểm chứng, hơn nữa cho dù muốn tra cũng phải do Võ Bảo Kiệt khiếu nại trước mới được, chúng ta vẫn nên tập trung tinh lực vào chuyện phá án án mạng và bắt giam đi. Cha của thai nhi trong bụng Lê Hiểu Tĩnh là người trong dòng họ của Võ Bảo Kiệt nên hiềm nghi của Võ Bảo Hoa rất lớn, cô nghĩ biện pháp kiểm tra gen của Võ Bảo Hoa, tra rõ xem anh ta có phải cha về mặt sinh học của thai nhi hay không. Nếu có thể xác nhận được chuyện này, anh ta đã có động cơ để sát hại Lê Hiểu Tĩnh".

16.

Lúc Thẩm Thứ phá án dường như luôn có "vận cứt chó", kết quả giám định tượng phật bằng đồng lấy từ nhà Võ Bảo Kiệt được lòi ra là: lớp màu xanh đồng trên thân tượng phật hoàn toàn giống với thành phần vật còn sót lại ở miệng vết thương trên đầu Lê Hiểu Tĩnh; qua xét nghiệm chất màu đỏ sậm tích tụ ở cái bệ tượng đồng được xác nhận là máu người, hơn nữa còn trùng khớp với nhóm máu của Lê Hiểu Tĩnh.

Về cơ bản có thể xác định pho tượng phật bằng đồng này chính là hung khí sát hại Lê Hiểu Tĩnh.

Vật chứng này xuất hiện rất kỳ quặc.

"Có thể triệu tập Võ Bảo Kiệt rồi à?" Tôi hỏi.

"Chuỗi chứng cứ không đủ hoàn chỉnh". Thẩm Thứ xem thường.

"Vẫn chưa hoàn chỉnh?" Tôi hỏi lại: "Nhúm lông bị đè dưới mặt thi thể là vải sợi trên mũ Võ Bảo Kiệt, không thể nào tự nhiên tróc ra một nhúm được, phải bị kéo rơi lúc đánh nhau; hung khí tìm được trong nhà Võ Bảo Kiệt. Kết hợp 2 điểm này anh ta đã có hiềm nghi to lớn đạt đến tiêu chuẩn triệu tập rồi". Tôi đã lăn lộn với đám người Thẩm Thứ lâu đến mức phân tích được tình tiết vụ án rõ ràng đâu ra đấy.

"Động cơ đâu?"

"Lê Hiểu Tĩnh phản bội anh ta còn gì". Tôi nói: "Anh đừng thấy Võ Bảo Kiệt giống cái gì cũng không biết, lúc mới nghe thấy chân tướng vừa khiếp sợ vừa đau lòng, nói không chừng anh ta đang diễn trò đấy. Đàn ông trời sinh đã là diễn viên rồi, giỏi nhất là diễn phim tình cảm. Nói không chừng anh ta đã sớm nhận ra Lê Hiểu Tĩnh thay lòng đổi dạ, cố tình tỉnh bơ sắp đặt kế hoạch giết người trong bóng tối đấy. Đa số chó cắn người đều không sủa". Tôi càng nói càng hăng hái.

"Nhưng anh ta không có thời gian gây án". Thẩm Thứ vẫn tỏ vẻ hoài nghi.

"Trước mắt chúng ta suy tính ra thời gian gây án đều dựa vào lời khai của Võ Bảo Kiệt, nếu anh ta cố ý nói dối thì sao?" Tôi đối đáp trôi chảy.

Thẩm Thứ có vẻ như đã bị tôi thuyết phục: "Ừm, vẫn cần phải triệu tập Võ Bảo Kiệt".

17.

Tình tiết bên dưới là những gì tôi thấy từ video trong phòng dữ liệu. Để tái hiện chân thực cảnh tượng lúc đó, tôi đã xem hai lần để đảm bảo rằng không có quá nhiều sự khác biệt về chi tiết.

Võ Bảo Kiệt ngồi trong phòng tạm giữ của đội cảnh sát, trông rất tiều tuỵ, mái tóc dài xơ xác rối tung, mặt giống như đã mấy ngày rồi chưa rửa, dính đầy bụi đất, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm người khác để lộ sự hung ác.

Hứa Thiên Hoa phụ trách thẩm vấn, bên cạnh có một cảnh sát viết biên bản. Võ Bảo Kiệt nặng nề kể lại một cách chi tiết toàn bộ quá trình phát hiện Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại, không có sự chênh lệch với biên bản trước đó. Nếu anh ta đang nói dối thì năng lực nói dối của anh ta khá mạnh, muốn đào được tình hình thực tế từ miệng anh ta không khả thi cho lắm.

Võ Bảo Kiệt nỗ lực khống chế cảm xúc phối hợp làm việc với cảnh sát nhưng thỉnh thoảng vẫn nói hai câu phát tiết tâm trạng bất mãn của mình: "Hiểu Tĩnh đã bị giết hại mấy ngày rồi, các người cầm lương của quốc gia không tích cực đuổi bắt hung thủ còn nhìn tôi chằm chằm không tha, định làm ra án oan tranh công với cấp trên à?"

Hứa Thiên Hoa không để ý đến sự châm chọc khiêu khích của anh ta, chỉ dựa theo chỉ thị của Thẩm Thứ từng lớp từng lớp tăng thêm sức nặng cho anh ta, đánh sâu vào tuyến phòng thủ tâm lý của anh ta. Quả bom nặng ký được ném ra đầu tiên là nhúm lông màu trắng vàng thu được từ hiện trường giống hệt với sợi lông trên mũ vải sợi của Võ Bảo Kiệt: "Cái này rơi từ trên quần áo của cậu xuống đúng không?"

Võ Bảo Kiệt không hiểu cho lắm: "Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Anh có ý gì?"

Hứa Thiên Hoa hầm hầm giận dữ: "Lúc chúng tôi phát hiện thi thể của Lê Hiểu Tĩnh thì nhúm lông này bị đè ở dưới thân cô ấy!" Anh ấy bỗng cất cao giọng doạ Võ Bảo Kiệt khẽ run rẩy.

Tinh thần Võ Bảo Kiệt sốt sắng lên, vẻ mặt ửng đỏ, trán chảy đầy mồ hôi: "Từ mùa đông đến giờ tôi đã mặc bộ sợi vải này rồi, có mấy sợi lông rơi ở nhà Hiểu Tĩnh thì có... Có gì kỳ lạ?"

Hứa Thiên Hoa dùng sức gõ cái bàn: "Cậu nghĩ kỹ xem, đây không phải nhúm lông tự nhiên tróc ra mà bị người khác cố tình giật ra!"

Từng giọt mồ hôi của Võ Bảo Kiệt nhỏ xuống: "Sao có thể thế được? Cái này là... Là... Lúc tôi lay thân thể Hiểu Tĩnh... Rơi xuống". Anh ta nhận ra tình hình đang bất lợi cho anh ta, từ sự căm phẫn trong cảm xúc mà bắt đầu mưu cầu tự vệ.

Hứa Thiên Hoa cười nhạt, tiếp tục gia tăng áp lực cho anh ta, nhẹ nhàng đặt pho tượng phật bằng đồng lên bàn: "Pho tượng phật này ban đầu đặt ở nhà cậu, là Thẩm Thứ hỏi cậu mua nó đúng không?"

Dễ nhận thấy Võ Bảo Kiệt ruột gan rối bời, anh ta nhìn chằm chằm tượng phật một lúc lâu, không dám vì lời nói mà chết: "Đúng... Đúng... Không?"

Hứa Thiên Hoa quát lớn: "Pho tượng phật này chính là hung khí sát hại Lê Hiểu Tĩnh!"

Long trời lở đất, Võ Bảo Kiệt không hề phòng bị liên tiếp bị đánh cho tan tác: "Không thể nào, cái này... Sao có thể thế được?"

"Nói, vì sao hung khí sát hại Lê Hiểu Tĩnh lại xuất hiện trong nhà cậu?"

"Tôi không biết", Võ Bảo Kiệt vừa giật mình vừa đau lòng: "Sao tôi biết được? Các người tính sai phải không? Pho... Tượng phật này sao lại là hung khí giết người được? Chuyện này... Đúng là..."

Ánh mắt Hứa Thiên Hoa sắc nhọn như kiếm như muốn đâm thẳng vào tận sâu trong lòng anh ta để đào ra bí mật ẩn sâu của anh ta vậy.

Thẩm vấn mà cả đôi bên đều rơi vào trầm tư, không khí tại hiện trường nhất thời ngưng đọng lại.

Võ Bảo Kiệt cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên, hai quả bom nặng ký này hiển nhiên đã phá huỷ tuyến phòng thủ tâm lý của anh ta.

Hứa Thiên Hoa lại ép sát hơn một bước: "Lúc Lê Hiểu Tĩnh còn sống, trừ cậu ra vẫn còn tình nhân bí mật, có phải cậu ghi hận trong lòng mới giết cô ấy hay không?"

Cơ thể Võ Bảo Kiệt rung dữ dội, cảm xúc cực kỳ kích động: "Anh nói bậy, anh... Nói bậy!" Không biết anh ta đang phủ định sự thật Lê Hiểu Tĩnh đã vượt rào lúc còn sống hay đang phủ nhận chứng cứ hiềm nghi anh ta là kẻ giết người nữa. Chân tướng bất ngờ nối đuôi nhau từ cái này đến cái khác khiến anh ta không thể chống đỡ được. Hai con mắt anh ta đỏ ngầu, khoé miệng co rúm lại, lã chã chực khóc.

Hứa Thiên Hoa thành công bức Võ Bảo Kiệt đến đường cùng theo chỉ thị của Thẩm Thứ, lúc này trái tim của anh ta đã căng thẳng đến cực điểm, chỉ hơi đụng chạm sẽ rạn nứt. Anh ta là hung thủ cũng được, có ẩn tình khác cũng được, cuối cùng thì chân tướng cũng sẽ nổi lên mặt nước thôi.

Trạng thái tinh thần của Võ Bảo Kiệt không thích hợp để tiếp tục chịu thẩm vấn, cảnh sát vẫn tạm giữ anh ta theo pháp luật. Bước đi này cũng là cố ý sắp đặt, tránh để anh ta tiếp xúc với người ngoài và ký kết giữ miệng cho nhau; mặt khác cũng để anh ta bình tĩnh suy nghĩ một thời gian.

Chân tướng lúc gần lúc xa, hốt hoảng như đã trông thấy nó nhưng đưa tay bắt mới phát hiện có một cái tường thuỷ tinh rất dày vắt ngang trước mặt, chân tướng ngay trong gang tấc lại xa đến nỗi không thể chạm vào.

18.

Xế chiều hai ngày hôm sau, Phùng Khả Hân đã lấy được báo cáo kiểm trắc gen của Võ Bảo Hoa: Độ thích hợp với gen của bào thai trong bụng Lê Hiểu Tĩnh cao đến 99. Mà 99% được xác nhận là cha con trên ý nghĩa sinh học.

Phần báo cáo này vừa hợp tình hợp lý nhưng cũng ngoài dự liệu. Nói nó hợp tình hợp lý là vì trong số những người đàn ông của gia tộc nhà họ Võ đến Sở Nguyên phát triển, Võ Bảo Hoa lăn lộn vui vẻ sung sướng nhất, anh ta có cơ hội tiếp cận Lê Hiểu Tĩnh, có năng lực để phát triển cô ấy thành tình nhân bí mật, hơn nữa vì vợ của anh ta đang chờ sinh ở Mỹ nên có nhu cầu tìm kiếm tình nhân. Nhưng kết quả này lại ngoài dự liệu vì Võ Bảo Hoa là người Võ Bảo Kiệt tin tưởng, ỷ lại, thân thiết nhất, vậy mà anh ta lại ra tay cướp đoạt tình yêu của người anh em, vô sỉ lừa gạt tình cảm của Lê Hiểu Tĩnh, đùa bỡn thân thể cô ấy, bất chấp tình nghĩa anh em với Võ Bảo Kiệt, bất chấp đánh giá của xã hội, phớt lờ người vợ đang chờ sinh ở nước Mỹ xa xôi.

Dựa vào điều kiện kinh tế của Võ Bảo Hoa mà muốn có tình nhân thì lựa chọn của anh ta cực kỳ rộng, cần gì phải đào góc tường của người anh em chứ? Nhìn bằng góc nhìn của phụ nữ thì tôi thật sự không thể nào hiểu được cách làm của Võ Bảo Hoa.

Cho dù có thế nào thì báo cáo kiểm trắc gen vẫn khiến đám điều tra viên vừa hưng phấn vừa hoang mang. Hưng phấn vì vụ án đã có người hiềm nghi mới, phương hướng điều tra mới; còn hoang mang vì dựa theo lời khai của Võ Bảo Kiệt, Võ Bảo Hoa vốn không có thời gian gây án, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến bên cảnh sát vẫn chưa triển khai điều tra anh ta.

"Võ Bảo Hoa có động cơ sát hại Lê Hiểu Tĩnh", tại cuộc họp hội ý vụ án, Phùng Khả Hân chắc nịch nói: "Võ Bảo Hoa phát tài dựa vào cha vợ nâng đỡ; tuy vợ của anh ta không trực tiếp tham gia quản lý kinh doanh nhưng vẫn luôn nắm giữ một nửa cổ phần của công ty, nếu hai người họ chia tay, Võ Bảo Hoa sẽ phải đối mặt với kết cục không có cả người lẫn của. Đối với chuyện bị công danh trói buộc quấn thân mà nói, anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận được. Lúc còn sống Lê Hiểu Tĩnh đã mang thai hơn ba tháng, sắp không thể che giấu nổi nữa, phải xử lý như nào chắc chắn phải quyết đoán. Không bài trừ khả năng Lê Hiểu Tĩnh ôm con bức kết hôn, Võ Bảo Hoa lo lắng bị Võ Bảo Kiệt phát hiện chân tướng, cũng sợ bị cả nhà vợ thanh tẩy trả thù nên dứt khoát giết Lê Hiểu Tĩnh diệt khẩu".

Những lời Phùng Khả Hân nói mọi người đều từng nghĩ tới ít nhiều. Võ Bảo Hoa có hiềm nghi gây án to lớn, điểm này không thể nghi ngờ được.

"Chúng ta cùng hồi tưởng lại một chút vụ án đã phát sinh". Hứa Thiên Hoa nói: "Võ Bảo Kiệt gọi cho Lê Hiểu Tĩnh vào lúc 11 giờ 25 phút đêm xảy ra vụ án, sau khi nối máy hỏi cô ấy đang ở đâu, Lê Hiểu Tĩnh trả lời "Em đang ở nhà". Hai người nói chuyện chưa đến 2 phút đồng hồ thì Lê Hiểu Tĩnh hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó không có tiếng gì nữa. Sau khi thẩm tra, thời gian nói chuyện điện thoại không sai. Sau 3 đến 4 phút, Võ Bảo Kiệt gọi điện thoại cho Võ Bảo Hoa, nhờ anh ta đưa qua nhà Lê Hiểu Tĩnh xem thử. 11 giờ 40 phút, hai người gặp mặt ở cửa khu nơi Võ Bảo Kiệt sống, có camera ở cửa khu làm chứng. Nửa tiếng sau, hai người đến khu Lê Hiểu Tĩnh ở, gõ cửa không có ai trả lời. Khoảng 5 phút sau, một mình Võ Bảo Kiệt đi tìm Triệu Quốc Đống, nhân viên trực của công ty quản lý nhà đất, bị dây dưa nên mười mấy phút sau mới quay về cửa phòng Lê Hiểu Tĩnh. Vì Triệu Quốc Đống từ chối mở cửa phòng nên hai anh em nhà họ Võ mới bất đắc dĩ phải báo cảnh sát. Sau khi đồn cảnh sát xã khu điều động cảnh sát thì 20 phút sau, các điều tra viên của đội cảnh sát hình sự mới đến hiện trường. Thông qua trạng thái của thi thể mà phán đoán từ khi Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại đến lúc điều tra viên tham gia không quá 2 tiếng đồng hồ, nói cách khác, lời khai của Võ Bảo Kiệt về thời gian Lê Hiểu Tĩnh bị sát hại không sai mà cả ba người Võ Bảo Kiệt, Võ Bảo Hoa và Triệu Quốc Đống đều không có thời gian gây án".

Hứa Thiên Hoa phân tích nhịp nhàng ăn khớp không chút kẽ hở, nhóm điều tra viên đều trâm tư không nói gì.

Nếu vụ án này không phải do Võ Bảo Hoa hoặc Võ Bảo Kiệt làm vậy sẽ là ai chứ? Vẫn còn hung thủ ẩn náu chưa tiến vào tầm mắt của cảnh sát ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play