Mùa đông gió lạnh thấu xương.

Khoảng 11 giờ 30 phút trong đêm, Võ Bảo Hoa nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Võ Bảo Kiệt.

Bọn họ sống ở một khu nhỏ chỉ cách một con phố, nằm ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Sở Nguyên, lúc này đã yên lặng như tờ giống như một góc bị lãng quên bởi thành phố phồn hoa này vậy.

Bởi vì sốt ruột và lo lắng nên giọng điệu của Võ Bảo Kiệt trong điện thoại cũng bị thay đổi: "Anh, hình như Hiểu Tĩnh đã xảy ra chuyện gì đó, anh lái xe đưa em qua nhìn xem được không?"

Hiểu Tĩnh tên đầy đủ là Lê Hiểu Tĩnh, người dân tộc Mèo ở Tứ Xuyên, hiện đang làm việc ở thành phố Sở Nguyên, là bạn gái của Võ Bảo Kiệt.

Võ Bảo Hoa biết tình cảm giữa hai người bọn họ rất tốt, vội nói: "Chú đừng gấp, cứ nói một chút chuyện gì đã xảy ra trước đi?"

"Em vừa gọi điện thoại cho Hiểu Tĩnh, mới nói được vài câu chợt nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng rất bén nhọn rất, đau khổ ở đầu dây bên kia, sau đó liền bị đứt máy. Em gọi lại thì điện thoại đã tắt máy, em lo lắng cô ấy đã xảy ra chuyện gì, anh đi với em qua xem một chút đi". Năng lực biểu đạt của Võ Bảo Kiệt rất mạnh, tuy nội tâm bất an nôn nóng nhưng anh ta vẫn nói rõ được đầu đuôi câu chuyện.

Tên Võ Bảo Hoa và Võ Bảo Kiệt chỉ khác nhau một chữ, khuôn mặt cũng có chỗ giống nhau --- mặt hình vuông, mắt nhỏ, chỉ là Võ Bảo Hoa cao hơn một chút. Chẳng qua hai người cũng không phải anh em ruột thịt gì, quay về ba thế hệ trước thì đời ông nội hai người là anh em họ. Bọn họ cùng đến từ một thôn làng ở tỉnh lân cận, trong thôn có hơn hai nghìn người thì bảy mươi phần trăm thôn dân mang họ Võ.

Võ Bảo Hoa tuổi trẻ tài cao, mới qua ba mươi tuổi đã nắm giữ một công ty đồ cổ lớn xuất sắc, xông pha nên một mảnh trời riêng trong giới kinh doanh. Sau khi anh ta thành đạt, người trẻ tuổi cùng thôn đến Sở Nguyên đều nhao nhao đầu quân vào, anh ta cũng niệm tình xưa cho bọn họ cầu được ước thấy xếp bọn họ vào mỗi phòng ban trong công ty để chăm sóc nhiều hơn. Vậy nên thanh danh của anh ta ở quê hương cũng được lan xa, mỗi lần quay về cả huyện trưởng và bí thư địa phương đều sẽ đến nhà thăm hỏi, cực kỳ có mặt mũi.

Võ Bảo Kiệt cũng đi làm ở công ty của Võ Bảo Hoa, tình cảm của hai người thắm thiết hơn những người đồng hương khác nhiều. Hai người là bạn cùng lớp từ tiểu học, trung học đến trường cấp 3, còn là bạn thân nhất có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Sau này Võ Bảo Hoa thi đỗ đại học, Võ Bảo Kiệt lại bất ngờ thi trượt. Trong lúc Võ Bảo Hoa học hành, Võ Bảo Kiệt đi làm công ở khắp nơi, ngoài chăm sóc cha mẹ cũng giúp đỡ Võ Bảo Hoa không ít. Bởi vì những lần qua lại này mà sau khi sự nghiệp của Võ Bảo Hoa có thành tựu, anh ta liền chủ động mời Võ Bảo Kiệt đến công ty làm việc dưới trướng anh ta, cũng cố ý đào tạo nên làm việc không được mấy năm đã đề bạt anh ta lên làm phó phòng một phòng ban trong công ty. Trước mặt người khác Võ Bảo Kiệt sẽ gọi Bảo Hoa là "Giám đốc Võ", sau lưng người khác sẽ gọi anh ta là "Anh", quan hệ cũng không khác anh em ruột thịt là bao.

Võ Bảo Kiệt không có nhà ở Sở Nguyên, đúng lúc Võ Bảo Hoa có một toà nhà cũ ở đây chỉ cách biệt thự một con phố, thế là để công ty bỏ vốn cho Bảo Kiệt mua một căn phòng ở chỗ này. Tuy căn phòng hơi rách nát nhưng đối với Bảo Kiệt mà nói đã tốt lắm rồi. Anh ta không thể đền đáp được gì cho Bảo Hoa nên chỉ có thể cảm động đến rơi nước mắt ở trong lòng, cố gắng làm việc gấp bội.

Năm nay Lê Hiểu Tĩnh 25 tuổi, đảm nhiệm công việc lên kế hoạch cho một công ty văn hoá gia đình, đã yêu đương với Võ Bảo Kiệt hơn một năm rồi. Trong lúc đó, dù khó tránh khỏi sóng gió trong chuyện tình cảm nhưng hai người đều cô độc một mình giữa Sở Nguyên nên đã sớm coi đối phương thành người thân cận nhất. Cho nên khi Hiểu Tĩnh có khả năng xảy ra bất trắc, Bảo Kiệt cực kỳ gấp gáp. Anh ta không có xe riêng, nơi ở của Hiểu Tĩnh lại cách anh ta rất xa, bây giờ cũng đã gần nửa đêm rồi e rằng không bắt xe được. Thế là anh ta đành phải mặt dày năn nỉ Bảo Hoa cùng đi với anh ta.

Võ Bảo Hoa kết hôn đã sáu năm rồi nhưng vẫn luôn không có con. Bảy tháng trước, bà xã Kiều Văn San đột nhiên mang thai, hai người ngay lập tức quyết định đến Mỹ sinh con, tìm cách cho đứa bé một cái "hộ khẩu" nước Mỹ. Trước mắt Kiều Văn San đang an tâm dưỡng thai ở Los Angeles, nếu không phải chỉ có Bảo Hoa ở nhà thì kể cả có quan hệ thân mật với anh ta đến mấy Bảo Kiệt cũng không tiện gọi anh ta ra đây giữa đêm khuya.

Võ Bảo Hoa không chút do dự nói: "Chú cứ mặc quần áo tử tế rồi đợi anh ở ven đường, anh lập tức lái xe ra đây".

Sau khoảng chừng mười phút, chiếc Mercedes của Bảo Hoa dừng ở bên người Võ Bảo Kiệt: "Lên xe đi".

01.

Lúc chạy đến nhà Hiểu Tĩnh đã hơn mười hai giờ, bốn phía đen như mực, cả không gian yên tĩnh đến dọa người.

Hiểu Tĩnh ở một cái phòng đơn trong tầng 1, cửa sổ dưới hàng rào chống trộm bị chắn chặt bằng rèm, không có chút tia sáng nào lộ ra ngoài. Võ Bảo Kiệt liều mạng phá cửa, gào thét tên Hiểu Tĩnh khàn cả giọng nhưng từ đầu đến cuối trong phòng đều không có chút tiếng động nào. Ánh mắt anh ta đỏ lên, chân cẳng như nhũn ra, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Võ Bảo Hoa ngăn anh ta lại: "Vẫn chưa xác định Hiểu Tĩnh có thật sự xảy ra chuyện hay không, cảnh sát đến, tiếng động quá ầm ĩ, có thể ảnh hưởng không tốt đến Hiểu Tĩnh. Chủ nhà của em ấy không phải có để lại chìa khóa cho bên quản lý nhà đất à? Chú qua bên phòng trực ban quản lý nhà đất nhờ bọn họ mở cửa giúp, sau khi chúng ta hiểu rõ tình huống rồi quyết định".

Võ Bảo Kiệt đã sớm ruột gan rối bời vội nói: "Có lý, có lý, phòng trực ban quản lý nhà đất ở ngay sau toà nhà này, để em qua đó".

Chủ nhà của Hiểu Tĩnh là một bà cụ, hai năm trước đã qua nơi khác ở cùng với con trai, không có thời gian rảnh rỗi quản lý phòng ở này nên để lại một cái chìa khoá cho bên quản lý nhà đất nhờ bọn họ trông nom hộ. Hiểu Tĩnh cảm thấy trong tay người ngoài có chìa khoá nhà mình rốt cuộc cũng không an toàn cho lắm nên đã phàn nàn với Bảo Kiệt rất nhiều lần, nói muốn đổi khoá cửa khác. Bởi vì mãi vẫn chưa thoả thuận xong với chủ nhà nên đến nay vẫn chưa thay cái mới.

Võ Bảo Kiệt đi mười mấy phút thì dẫn về một người đàn ông đã qua 50. Ông ta là Triệu Quốc Đống, phòng trực ban quản lý nhà đất, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Ông ta liếc mắt nhìn Bảo Hoa và Bảo Kiệt, lớn tiếng ồn ào: "Người ta là phụ nữ độc thân đấy, tôi còn không biết hai người các cậu, hơn nửa đêm không thể tùy tiện mở cửa phòng nhà người ta, tôi sẽ mất chén cơm đấy".

Bảo Hoa và Bảo Kiệt thương lượng với ông ta một hồi, còn đưa cả giấy chứng nhận ra rồi thề với trời, Triệu Quốc Đống vẫn không chịu mở cửa. Võ Bảo Hoa không có cách nào khác đành nói với Bảo Kiệt: "Báo cảnh sát đi. Chuyện này trách anh, lẽ ra phải báo cảnh sát trước".

Sau khi cảnh sát xã chạy từ đồn cảnh sát đến hiện trường tìm hiểu tình huống liền bảo Triệu Quốc Đống mở cửa phòng ra. Tình hình bên trong khiến mấy người đàn ông to cao đều trợn mắt há mồm: Lê Hiểu Tĩnh nằm sấp trên sàn nhà trong phòng ngủ, máu thịt be bét sau ót, đã sớm ngừng thở rồi.

02.

Trên đây là bản sửa sang lại dựa trên lời khai của những người có liên quan đến vụ án đã phát sinh.

Thi thể bị Võ Bảo Kiệt lay động nên vị trí và tư thế đều xảy ra thay đổi, mặt đất cũng bị mấy người lỗ mãng chà đạp cho bẩn cực kỳ. Cảnh sát xã sợ hãi nói sau khi Võ Bảo Kiệt phát hiện Hiểu Tĩnh xảy ra bất trắc, cảm xúc bị kích động nên đã nhào vào lắc lư thi thể cô ấy một hồi lâu.

Chuyện này khiến tôi cực kỳ nổi nóng trực tiếp mắng cậu ấy: "Dù sao cậu cũng là cảnh sát, ngày nào cũng xử lý tranh chấp chuyện nhà cửa nên quên sạch kiến thức cơ bản à! Nếu đã biết trong phòng có khả năng xảy ra chuyện, cậu phải sớm khống chế cục diện, không được để người không liên quan đến gần chứ. Bây giờ hiện trường bị phá hư như vậy rồi cậu định để chúng tôi điều tra vụ án thế nào?"

Nghe tôi cậy già lên mặt quở trách một phen, cậu cảnh sát trẻ tuổi mới vào ngành đỏ bừng cả mặt, cậu ấy cúi đầu không dám ho he tiếng nào. Tôi thấy dáng vẻ cậu ấy đáng thương nên cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

Thi thể bị Võ Bảo Kiệt lật lên, ngửa mặt hướng lên trời, con mắt hơi mở như chết không nhắm mắt vậy. Một chiếc điện thoại nội địa nằm trong tay phải của thi thể.

Trong phòng có dấu vết bị lục lọi, 5 ngăn tủ ngăn kéo và tủ đầu giường đều bị kéo ra, đèn bàn trên tủ đầu giường bị rơi xuống đất, bóng đèn vỡ đầy đất.

03.

"Thoạt nhìn giống đột nhập giết người cướp bóc". Phùng Khả Hân đứng cạnh tôi lẩm bẩm một câu. Cô ấy vừa tỉnh lại từ trong mộng đã vội vàng chạy đến nên vẫn chưa kịp rửa mặt, mắt ngái ngủ, tóc rối tung. Thẩm Thứ nhìn qua chỉnh tề hơn cô ấy nhiều, quần áo và kiểu tóc đều chỉn chu. Tôi vẫn chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng của Thẩm Thứ, bất kể lúc nào, bất kể có căng thẳng đến mấy, anh ấy luôn có thể xuất hiện trước mặt người khác bằng trạng thái tốt nhất. Có lẽ cố ý làm vậy, cũng có lẽ thói quen tự do phát triển. Chắc là anh ấy không cần ngủ đâu, tôi nghĩ vậy, hình như tôi đã từng thấy trong một tiết mục truyền hình nào đó vẫn có người không cần ngủ trên đời này.

Thẩm Thứ gật nhẹ một cái rồi đáp lại Khả Hân: "Cửa sổ nguyên vẹn, không có dấu vết bị cạy ra, dựa vào lời khai của Bảo Kiệt thì vụ án xảy ra lúc người bị hai đang trò chuyện với anh ta, như vậy lúc ấy hung thủ phải ở trong phòng, hơn nữa còn là người mà người bị hại tin tưởng". Hoàn toàn chính xác, người có thể vào phòng Hiểu Tĩnh giữa nửa đêm chắc chắn phải có quan hệ tốt với cô ấy.

Đội trưởng Hứa Thiên Hoa mới tiếp nhận hai đại đội đeo găng tay bao chân tìm tòi trong phòng một hồi lâu rồi nói: "Trong tủ đầu giường có hơn 500 tệ tiền mặt, còn có một cái vòng tay bằng vàng, dường như hung thủ không cần tiền".

Thẩm Thứ nói: "Võ Bảo Kiệt báo án là bạn trai của người bị hại, anh ta nói điều kiện kinh tế của người bị hại bình thường, nếu như hung thủ quen biết người bị hại cũng phải hiểu rõ tình huống này nên hung thủ phần lớn không phải tội phạm giết người lấy tiền, có lẽ là đang tìm kiếm một thứ rất quan trọng với hung thủ".

04.

Hiện trường phân tích không bắt được trọng điểm, Thẩm Thứ lại tìm ba người báo án để đi sâu vào tìm hiểu tình huống. Võ Bảo Kiệt bởi vì quá mức đau thương nên ngồi dưới đất dựa vào tường, hai tay ôm đầu, khó đè nén được sự thống khổ. Thẩm Thứ phái một cảnh sát ra gặng hỏi Võ Bảo Kiệt, trọng điểm là để hiểu biết quan hệ yêu đương giữa anh ta và Lê Hiểu Tĩnh, yêu cầu không cần rõ chi tiết nhưng phải chu toàn mọi mặt. Võ Bảo Hoa thì nắm chặt Triệu Quốc Đống khăng khăng là ông ta đã hại Hiểu Tĩnh, phẫn nộ đến mức định ra tay đánh nhau, may mà có cảnh sát cưỡng ép tách bọn họ ra. Triệu Quốc Đống bị doạ cho tỉnh rượu, không ngừng run rẩy, không ngừng lẩm bẩm ông ta không liên quan đến chuyện này.

Trước mắt xem ra Triệu Quốc Đống có hiềm nghi lớn nhất, ông ta có chìa khoá nhà Lê Hiểu Tĩnh, có thể tự do ra vào, nếu nói ông ta ngấp nghé sắc đẹp và tài sản của Lê Hiểu Tĩnh rồi vào nhà phát tiết dục vọng, về lẽ có thể thuyết phục được. Ngay cả tôi lúc ấy cũng cho rằng khả năng cao Triệu Quốc Đống nghiện rượu này là hung thủ.

Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn kiên quyết không thừa nhận. Ông ta đi làm từ bảy giờ tối không rời phòng trực ban nửa bước, trong khoảng thời gian đó có nhận hai cuộc điện thoại khiếu nại, còn nghiêm túc ghi biên bản. Để giữ vững tinh lực, ông ta mới uống mấy ngụm rượu, trừ chuyện đó ra tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì trái với quy định. Ông ta năm lần bảy lượt năn nỉ cảnh sát không nói chuyện ông ta uống rượu lúc trực ban ra, nếu không thì công việc của ông ta khó mà giữ được, trong nhà vẫn còn hai cái miệng dựa vào chút tiền lương này của ông ta để ăn cơm nữa.

Hiềm nghi của Triệu Quốc Đống không thể loại trừ nhưng cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh ông ta không có hành vi phạm tội nên chỉ có thể tiếp tục để đó. Thẩm Thứ ra lệnh điều tra viên kỹ thuật cẩn thận điều tra hiện trường, pháp y mang thi thể người bị hại về kiểm nghiệm, những người khác chia ra vặn hỏi hai anh em Võ Bảo Hoa và Võ Bảo Kiệt cùng với kiểm tra camera phụ cận và tìm kiếm toàn diện các manh mối.

05.

Điều tra viên kỹ thuật không tìm được hung khí ở hiện trường, trích xuất bốn dấu giày của cảnh sát, Võ Bảo Hoa, Võ Bảo Kiệt, Triệu Quốc Đống từ mặt đất đến sở cảnh sát, nhưng vẫn không có vật chứng gì có giá trị, ngoài ra cũng không phát hiện được dấu giày của những người khác. Không thể xác định được trong nhà người chết có bị tổn thất tài sản hay không. Ở chỗ thi thể nằm sấp phát hiện được một nhúm lông mềm màu trắng vàng dài khoảng 3 cm. Hiện trường cũng không có dấu vân tay nào hợp lệ được trích xuất.

Kiểm nghiệm thi thể thì phát hiện người chết có 3 chỗ bị đập thương đều ở phía sau não, do hung thủ liên tục đập gây ra. Không thể xác định được loại hung khí, dựa vào hình dáng của vết thương và mức độ sâu cạn để phán đoán thì hung khí là một vật hình trụ tròn tương đối nặng. Trên miệng vết thương của thi thể chiết ra được một lượng nhỏ hoá chất màu vàng xanh, vẫn phải đợi một bước xét nghiệm nữa để xác định được thành phần. Trên thi thể vẫn chưa phát hiện ra vết thương khác, ăn mặc chỉn chu, thân dưới không có dấu vết bị xâm phạm. Dây chuyền bạc trên cổ, đồng hồ trên tay với vòng tay phỉ thuý đều ở đây. Thi thể mềm mại chứng tỏ thời gian tử vong chưa lâu. Ngoài ra trong tử cung người chết có phôi thai đã thành hình, dựa vào trình độ phát dục để phán đoán thì đã có ba tháng rồi.

Phát hiện cuối cùng khiến Thẩm Thứ cảm thấy bất ngờ: "Dựa vào ghi chép đối đáp của cảnh sát thì người bị hại và bạn trai công khai Võ Bảo Kiệt không ở chung, hơn nữa theo như Võ Bảo Kiệt nói thì hai người bọn họ đã yêu đương gần một năm nhưng vẫn chưa phát sinh hành vi tình dục. Võ Bảo Kiệt có tình cảm rất phức tạp với người bị hại gồm cả ngưỡng mộ, tôn trọng, ỷ lại và yêu say đắm, lúc còn sống người bị hại kiên trì nói mình là phụ nữ truyền thống, rất bảo thủ trong chuyện tình yêu và hôn nhân, chưa đến ngày kết hôn sẽ tuyệt đối không phát sinh quan hệ thân mật. Nếu Võ Bảo Kiệt không nói láo thì cha của thai nhi trong bụng người bị hại là một người khác hoàn toàn".

"Bây giờ chuyện chân đạp hai thuyền quá thường gặp. Chỉ là", tôi nói: "Có thể Võ Bảo Kiệt đã sớm biết người bị hại không hết lòng với anh ta nên chuyện này cung cấp động cơ gây án cho anh ta".

"Người cha giấu mặt của thai nhi cũng có hiềm nghi to lớn". Thẩm Thứ thêm một câu.

"Nếu Võ Bảo Kiệt thật sự không biết chút gì thì chuyện bị bạn gái phản bội với anh ta mà nói sẽ là một đả kích to lớn đấy". Tôi không kiềm chế được mà cảm thấy bùi ngùi rồi hỏi: "Trên người Triệu Quốc Đống có đột phá gì không?"

"Không, hiềm nghi của ông ta được loại bỏ". Thẩm Thứ nói: "Mấy toà nhà trong khu này rất cũ, có mấy toà nhà không được tu sửa nhiều năm rồi, mái nhà tích tuyết tan dẫn đến hơn mười mấy hộ gia đình ở tầng cao nhất bị rỉ nước. Các cư dân cho rằng công ty quản lý nhà đất không làm tròn trách nhiệm nên phải bồi thường kinh tế. Nhưng công ty quản lý nhà đất này mới đổi nên kiên trì cho rằng đây là trách nhiệm của công ty trước đó, chỉ đồng ý sửa chữa chứ không chịu bồi thường, mấy ngày nay vẫn luôn cãi cọ vì chuyện này. Trong lúc Triệu Quốc Đống trực ban có nhận hai cuộc điện thoại khiếu nại của hai cư dân, một mình ông ta canh giữ ở phòng làm việc rất nhàm chán nên thời gian thương lượng với cư dân khiếu nại rất lâu, mỗi cuộc điện thoại đều nói chuyện hơn nửa tiếng. Thời gian Võ Bảo Kiệt và Lê Hiểu Tĩnh nói chuyện là 11 giờ 15 phút mà trước sau đó 20 phút Triệu Quốc Đống đều đang ở phòng trực ban nên không có thời gian gây án".

06.

"Vậy thì thật kỳ lạ, chìa khoá phòng Lê Hiểu Tĩnh vẫn nằm yên ổn trên kệ giày trong phòng cô ấy, ngoài ra chỉ có Triệu Quốc Đống có chìa khoá, mà cửa sổ lại không có dấu vết bị cạy ra. Có thể có khả năng người gây án mượn hoặc trộm chìa khoá từ chỗ Triệu Quốc Đống rồi đột nhập vào phòng gây án hay không?"

"Có khả năng này. Lúc Lê Hiểu Tĩnh bị giết hại vẫn ăn mặc chỉnh tề, trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa dựa theo lời khai xác thực của Võ Bảo Kiệt thì Lê Hiểu Tĩnh đột nhiên bị giết hại lúc đang nói chuyện điện thoại với anh ta, như vậy hung thủ chắc đã sớm ở trong phòng của cô ấy rồi. Cái này có hai khả năng, một là hung thủ lấy được chìa khoá từ chỗ Triệu Quốc Đống, nhân lúc Lê Hiểu Tĩnh không ở nhà lén lẻn vào, trốn đi làm chuyện xấu. Sau khi Lê Hiểu Tĩnh về nhà không thấy chuyện gì khác thường vẫn bình tĩnh như thường gọi điện thoại với Võ Bảo Kiệt. Lúc này hung thủ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nhưng động cơ làm như thế là gì? Thi thể chưa bị xâm phạm, tài sản ở hiện trường cũng không bị mất đi. Hoặc lúc còn sống Lê Hiểu Tĩnh biết được chuyện cô ấy không nên biết, giữ vật quan trọng không thuộc về cô ấy. Khả năng này rất nhỏ nhưng cũng không thể bài trừ hoàn toàn. Hai là hung thủ có quen biết với Lê Hiểu Tĩnh, hơn nữa quan hệ còn rất gần gũi, ở ngay cạnh Lê Lê Hiểu Tĩnh lúc Võ Bảo Kiệt và Lê Hiểu Tĩnh gọi điện thoại. Nhưng vì sao hung thủ lại không đợi cuộc trò chuyện kết thúc mới gây án nhỉ? Điểm này khiến người ta rất khó hiểu".

"Nếu là tình huống thứ hai thì cha của thai nhi trong bụng Lê Hiểu Tĩnh có hiềm nghi rất lớn. Như Võ Bảo Kiệt đã nói thì anh ta và Lê Hiểu Tĩnh chưa bao giờ thực hiện hành vi tình dục, vậy thì Lê Hiểu Tĩnh đã có một cuộc tình được giấu rất sâu trong lòng đất. Bây giờ Lê Hiểu Tĩnh mang thai, đe doạ đàng trai phải đưa ra lựa chọn, nếu đàng trai không muốn cưới Lê Hiểu Tĩnh sẽ bí quá hoá liều, có động cơ giết người diệt khẩu". Tôi đã thấy rất nhiều bản tin về chuyện bất hoà tình cảm khi không kết hôn nên đã nghĩ đến phương diện này một cách tự nhiên.

Thế mà Thẩm Thứ rất đồng ý: "Đây cũng là một lối tư duy. Việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra tình nhân của Lê Hiểu Tĩnh đã. Sau khi trời sáng, tôi sẽ để Thiên Hoa đưa người đi thăm hỏi quan hệ xã hội của Lê Hiểu Tĩnh, cô lập tức đưa cái thai đi làm kiểm trắc gen. Tôi sẽ bảo Khả Hân lấy trích xuất vật liệu sinh học của Võ Bảo Kiệt để cùng mang đi giám định. Vụ án này trước mắt không có đầu mối, chúng ta không thể tiếp nhận lời khai của Võ Bảo Kiệt một cách vô điều kiện để bị anh ta dắt mũi được".

07.

Khoảng 9 giờ sáng, Hứa Thiên Hoa mang theo một cảnh sát hình sự đến chỗ công ty văn hoá Lê Hiểu Tĩnh làm lúc còn sống. Hình của cô ấy vẫn đang được dán trên bàn tuyên truyền của công ty, bên trên là chữ "Nhân viên ưu tú hàng năm". Trong tấm ảnh, ngũ quan Lê Hiểu Tĩnh thanh tú, tóc được chải gọn ra sau lộ ra cái trán trơn bóng, hàm răng ngay ngắn trắng tinh, nụ cười rực rỡ sáng ngời. Hứa Thiên Hoa nhìn thấy tấm hình này không kiềm chế được mà thở dài thương xót mạng sống thật ngắn ngủi và yếu ớt.

Tăng Kỳ - cấp trên trực tiếp của Lê Hiểu Tĩnh, giám đốc bộ kế hoạch thấy cảnh sát đến cực kỳ kinh ngạc. Khi nghe nói Hiểu Tĩnh gặp điều bất trắc bỏ mình càng khiếp sợ không thôi. Vành mắt bà ta phiếm hồng, cảm xúc rất lâu sau cũng không thể hồi phục. Bà ta nói Hiểu Tĩnh là người con gái xinh đẹp, khôn khéo, làm việc nỗ lực nghiêm túc, công trạng cực kỳ xuất xắc, đồng nghiệp trong công ty đều rất thích cô ấy. Sau khi Hiểu Tĩnh có bạn trai, tất cả mọi người đều mừng thay cho cô ấy, đều đợi được nhìn cô ấy hạnh phúc bước vào lễ đường thành hôn. Dù sao đi chăng nữa thì bà ta cũng không thể tin được Hiểu Tĩnh sẽ chết oan chết uổng, hơn nữa còn bị người khác mưu sát ở trong nhà mình. Tăng Kỳ nói một cách chắc chắn rằng Hiểu Tĩnh không có kẻ thù trong công ty, cũng không bị cuốn vào bất cứ tranh chấp nào. Theo như bà ta biết thì sau khi Hiểu Tĩnh tan làm sẽ ru rú ở trong nhà, cuộc sống đơn giản, hơn nữa cho đến giờ vẫn biểu hiện bình thường, không nhìn ra được chút khác thường nào.

Tăng Kỳ không tin Hiểu Tĩnh có tình nhân: "Sao có thể thế được? Tình cảm giữa cô ấy và Võ Bảo Kiệt tốt như vậy, mỗi lần nhắc đến tên anh ta khuôn mặt cô ấy đều nở rộ nụ cười hạnh phúc. Không thể có khả năng Hiểu Tĩnh thay lòng đổi dạ được, tuyệt đối không có khả năng".

Mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Hiểu Tĩnh đều khẳng định lời giải thích của Tăng Kỳ.

Kết quả điều tra này khiến cảnh sát cảm thấy hoang mang: Nếu cha đẻ của bào thai trong bụng Hiểu Tĩnh là một người khác hoàn toàn thì sao có thể giấu kín đến vậy? Vậy mà người bên cạnh cô ấy đều không nhận ra được bất cứ dấu vết nào. Nếu thai nhi là của Võ Bảo Kiệt, vậy tại sao anh ta lại muốn nói dối?

Chỉ có thể đợi kết quả kiểm trắc gen cởi bỏ mối nghi ngờ rồi.

08.

Qua quá trình xét nghiệm, chất màu vàng xanh được lấy ra từ phần đầu bị thương của thi thể được xác nhận là đồng cacbon-axit có tính kiềm, thường có màu xanh gỉ hoặc màu xanh biếc. Tôi được Thẩm Thứ giải thích như sau: "Sau khi các nhân tố trong không khí gồm khí oxi, CO2 và nước xảy ra phản ứng sẽ sinh ra một thứ có màu xanh biếc, đó chính là đồng. Cho nên hung khí giết chết Lê Hiểu Tĩnh có lẽ là vật phẩm được làm bằng đồng, rất có thể là dụng cụ cũ nhiều năm bằng đồng".

"Trong nhà người chết bày biện đơn giản, không có vật cổ, cũng không có sản phẩm bằng đồng. Hạng người nào sẽ dùng đồ đồng làm vũ khí nhỉ?"

"Đừng quên", tôi nói: "Võ Bảo Hoa là giám đốc một công ty đồ cổ, nhân viên dưới trướng anh ta đều có cơ hội tiếp xúc với đồ đồng".

Thẩm Thứ đồng ý: "Có lẽ trước đó hung thủ chưa mang theo hung khí, việc sát hại Lê Hiểu Tĩnh chỉ là nhất thời nảy lòng tham. Đồ đồng ấy có thể đã bị hung thủ cầm đi, cũng có thể tạm thời để ở trong nhà Lê Hiểu Tĩnh, thậm chí có thể là mầm tai hoạ khơi ra án mạng này".

09.

Tôi nói: "Còn một phát hiện nữa", tôi đưa một túi vật chứng trong suốt cho Thẩm Thứ, bên trong có một nhúm lông mềm màu trắng vàng được lấy từ trên thi thể tại hiện trường xuất hiện án mạng: "Sau khi kiểm nghiệm thì xác nhận là lông nhân tạo, sản phẩm từ sợi hoá học, nhúm lông rơi từ quần áo bằng vải sợi xuống".

Hai mắt Thẩm Thứ phát sáng: "Trên cái mũ quần áo vải sợi mà Võ Bảo Kiệt đội lúc báo án cũng có một vòng lông thú nhân tạo màu trắng rất giống nhúm lông này".

Tôi âm thầm bội phục năng lực quan sát của anh ấy: "Không sai, lúc Khả Hân trích xuất vật liệu sinh học của Võ Bảo Kiệt cũng tiện tay lấy mấy cọng lông từ sợi vải của anh ta, sau khi so sánh thì cả hai hoàn toàn trùng khớp, nhúm lông bên cạnh thi thể là do Võ Bảo Kiệt để lại".

Thẩm Thứ cau mày lại: "Sau khi phát hiện án mạng Võ Bảo Kiệt đã từng ôm thi thể người bị hại nhưng số lượng lông còn sót lại ở hiện trường khá nhiều nên có thể khẳng định không phải tự nhiên bị rụng ra mà bị người khác bứt ra, lúc đám người Võ Bảo Kiệt vào hiện trường nhúm lông này đã ở nơi đó rồi".

Tôi nói: "Có lẽ chúng ta không thể tin tưởng toàn bộ lời khai của Võ Bảo Kiệt".

Thẩm Thứ nói: "Trước khi hung thủ mắc lưới, chúng ta không thể tuỳ tiện tin vào lời khai của bất kỳ ai".

Kết quả kiểm trắc gen ra lò, cha của bào thai trong bụng Lê Hiểu Tĩnh không phải Võ Bảo Kiệt nhưng là thành viên trong dòng họ nhà anh ta.

Độc giả thường xuyên chú ý đến tin tức khẩn chắc sẽ nhớ kỹ cách đây không lâu, sát nhân cuồng ma Cao Thừa Dũng, kẻ sát hại Bạch Ngân đã sa lưới và tự nguyện bị xử tử khi bị so sánh gen dòng họ. Sau khi một người trong dòng họ Cao Thừa Dũng bị bắt, trong lúc so gen, cảnh sát đã phát hiện gen người này và kẻ tình nghi giết người trong vụ án hiếp dâm hàng loạt Bạch Ngân có độ giống nhau rất cao. Cơ quan phá án đã tìm được một tin tức quan trọng có liên quan đến Cao Thừa Dũng trong lượng lớn tin tức, lấy vân tay và DNA của anh ta so sánh với vân tay và DNA để lại ở hiện trường án mạng năm đó mới xác định được thân phận kẻ tình nghi của anh ta.

Trong quá trình điều tra hình sự, dựa trên kỹ thuật sinh học phân tử hiện đại, nghiên cứu sự phân bố kiểu hình của nhiễm sắc thể Y là phương pháp tốt nhất để trực tiếp truy tìm nguồn gốc cha của một quần thể hoặc một người bên nội, cũng là một phương tiện hữu hiệu để xác minh mối quan hệ cha con giữa tổ tiên và con cái. Nên thông qua kỹ thuật kiểm trắc gen, chúng tôi đã xác định được cha của thai nhi đáng thương không được thấy mặt trời kia không phải Võ Bảo Kiệt mà là một người đàn ông có quan hệ huyết thống với Võ Bảo Kiệt.

Như đã đề cập trước đó, sau khi Võ Bảo Hoa thành đạt, có hàng chục người cùng thôn xin vào làm với anh ta, hầu hết những người này đều họ Võ, truy tìm nguồn gốc mấy đời đều có quan hệ thân thích khiến việc điều tra lại càng trở nên khó khăn hơn.

Điều này cũng khiến cảnh sát điều tra chuyển tầm mắt của họ sang Võ Bảo Kiệt một lần nữa.

Đã xác nhận có chuyện Lê Hiểu Tĩnh có tình nhân, hơn nữa hai người còn có thai trong tối, vậy đã nói rõ tình cảm giữa cô ấy và Võ Bảo Kiệt cũng không tốt đến vậy, mà tính chất chuyện bên trên cũng nói rõ cô ấy không truyền thống bảo thủ như Võ Bảo Kiệt nói. Võ Bảo Kiệt có thể đã sớm phát hiện sự phản bội của cô ấy mà nảy sinh động cơ giết người hay không?

"Nhà Lê Hiểu Tĩnh cách nhà Võ Bảo Kiệt nửa tiếng đi xe, chúng tôi đã kiểm tra ghi chép cuộc trò chuyện giữa Võ Bảo Kiệt và Lê Hiểu Tĩnh là 11 giờ 25 phút đêm hôm ấy mà thời gian gọi điện giữa Võ Bảo Kiệt và Võ Bảo Hoa là 11 giờ 30 phút. Khoảng 10 phút sau cũng chính là 11 giờ 40 phút, Võ Bảo Kiệt và Võ Bảo Hoa gặp mặt ở cửa khu. Từ lúc vụ án xảy ra đến khi hai Võ gặp mặt chỉ cách gần 15 phút. Nếu Võ Bảo Kiệt sát hại Lê Hiểu Tĩnh, vậy anh ta tuyệt đối không có đủ thời gian chạy từ chỗ Lê Hiểu Tĩnh về nhà mình. Nói cách khác, anh ta có đầy đủ chứng cứ không có mặt ở đó, có thể bài trừ hiềm nghi". Phùng Khả Hân nói chắc như đinh đóng cột, cô ấy không cho rằng Võ Bảo Kiệt có hiềm nghi.

10.

"Điều kiện tiên quyết là Võ Bảo Kiệt không ngụy tạo lời khai", Thẩm Thứ phân tích: "Dựa theo lời khai của anh ta, hiềm nghi của Võ Bảo Hoa cũng có thể bài trừ. Võ Bảo Hoa và Võ Bảo Kiệt đến từ cùng một nhà nên cũng có thể là tình nhân của Lê Hiểu Tĩnh. Hơn nữa Võ Bảo Hoa công thành danh toại, nếu Lê Hiểu Tĩnh thắt lưng bức cưới rất có thể kích phát động cơ giết người của anh ta. Nếu Võ Bảo Kiệt không có thời gian gây án thì đồng nghĩa với việc Võ Bảo Hoa cũng không có thời gian gây án".

11.

"Vụ án này luôn có chỗ nào đó không hợp lý cho lắm, phải có khâu gì đó quan trọng không đúng". Tôi cũng đau đầu theo bọn họ: "Có thể có khả năng di chuyển cái xác hay không? Hiện trường phát hiện vụ án không có vết máu phun tung toé, điểm ấy khiến tôi rất hoang mang. Nhưng kết quả kiểm tra thi thể có thể xác định được thời gian tử vong cách lúc phát hiện thi thể người bị hại không quá hai tiếng. Trong thời gian ngắn như vậy rất khó để di chuyển cái xác mà không để lại dấu vết".

"Nếu như Võ Bảo Kiệt nói dối về thời gian thì sao?"

"Về thời gian không khớp", Khả Hân nói: "Ghi chép trò chuyện trong điện thoại có thể chứng minh. Mặt khác, tôi đã điều tra điện thoại của Võ Bảo Kiệt, không có ghi chép gọi xe trên phần mềm gọi taxi. Hơn nữa camera ở khu của anh ta cũng cho thấy anh ta có mặt trong camera lúc 7 giờ 23 phút tối sau khi về đến nhà, mãi cho đến 11 giờ 40 phút mới vội vã lên xe rời đi".

Thẩm Thứ lắc đầu: "Như Thục Tâm nói, vụ án này có khâu nào đó quan trọng không được khớp". Anh ấy nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi: "Khả Hân, cô đi điều tra lai lịch của Võ Bảo Hoa một chút, bắt đầu tra từ ngày anh ta đến học đại học ở Sở Nguyên, xem xem anh ta đã từng tiếp xúc với ai, kinh nghiệm làm việc sau khi tốt nghiệp, kiếm được món tiền đầu tiên bằng cách nào, bối cảnh nhà cha vợ, dư luận về chuyện làm ăn, có tin đồn trêu hoa ghẹo nguyệt hay không, chiêu mộ con cháu nhà đồng hương nào, càng rõ ràng càng tốt".

Sau khi Khả Hân đi rồi, tôi khó hiểu nói: "Sao phải bỏ nhiều công sức thế đi điều tra Võ Bảo Hoa?"

Thẩm Thứ nói: "Lẽ thường thôi, người thành công nhất trong gia tộc nhà họ Võ ở Sở Nguyên là Võ Bảo Hoa, anh ta có năng lực phát triển Lê Hiểu Tĩnh thành tình nhân bí mật nhất. Hơn nữa, trước mắt vợ anh ta còn đang chờ sinh ở Mỹ, anh ta có thời gian, tinh lực và nhu cầu để vượt quá giới hạn".

Tôi hơi không phục: "Đây không phải lẽ thường, đây là nhìn kẻ có tiền bằng thành kiến. Võ Bảo Hoa và Võ Bảo Kiệt thân thiết như anh em, nếu anh ta thật sự có ý định tìm tình nhân thì tìm ai không được mà sao phải đào góc tường của anh em? Anh nghĩ tình người quá âm hiểm rồi. Huống chi Võ Bảo Hoa còn không có thời gian gây án. Lúc Lê Hiểu Tĩnh bị giết hại, anh ta còn đang ở trong nhà mình, mười phút sau mới lái xe ra khỏi khu, hoá ra anh ta cưỡi tên lửa bay về à?"

Thẩm Thứ cười: "Cô có cần phải căm phẫn như thế không? Cho dù hiềm nghi của anh ta có lớn bao nhiêu thì thủ tục điều tra hình sự vẫn cần phải làm. Đúng là hôm nay Võ Bảo Kiệt ở nhà nghỉ ngơi, cô đến nhà anh ta một chuyến với tôi đi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play