19.
Tiễn hai người đi, Thẩm Thứ nhốt mình trong văn phòng, một giờ sau mới đi ra. Anh ấy bảo Khả Hân ra ngoài cùng với anh ấy một chuyến, nhưng không nói đi đâu.
Khả Hân và Thẩm Thứ lái xe thẳng đến hiện trường vụ án mạng của Vương Tử Hiên. Khả Hân không biết dụng ý của Thẩm Thứ, nhưng nếu Thẩm Thứ không mở miệng, cô ấy cũng không tiện truy hỏi.
Hai người dừng xe trước đài tưởng niệm anh hùng nhân dân cách hiện trường án mạng không xa, Thẩm Thứ hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay chào một nam sinh nhuộm tóc màu cam, đeo theo một chiếc máy chụp hình SLR, thì ra là Cố Văn Văn. Khả Hân còn đang buồn bực, Cố Văn Văn đã đi tới, mở cửa xe ra, ngồi xuống hàng ghế sau.
Xe rẽ qua hai khúc cua, phía trước không còn đường lớn, ba người xuống xe, đi lên núi. Thẩm Thứ bảo Cố Văn Văn dừng lại cách hiện trường án mạng hơn mười mét, anh ấy và Khả Hân đi thẳng đến nơi phát hiện thi thể của Vương Tử Hiên. Khả Hân thấy nơi Cố Văn Văn đứng chính là nơi các phóng viên đứng chụp ảnh ngày xảy ra vụ án, mơ hồ đoán được mục đích của chuyến đi này.
20.
Thẩm Thứ ngồi xổm xuống, trong tay cầm mặt dây chuyền thạch anh màu trà đó, cũng đưa cho Khả Hân. Cố Văn Văn ở xa điều chỉnh tiêu cự, liên tục ấn nút chụp rồi phất tay ra hiệu cho Thẩm Thứ.
Sau đó, nhóm hai người quay về bên cạnh Cố Văn Văn, lấy ảnh chụp trong máy ảnh ra xem xét. Dưới bội số lớn của máy ảnh, mặt dây chuyền thạch anh nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả kết cấu cũng có thể nhận ra.
Khả Hân đến đây mới bừng tỉnh: "Mặt dây chuyền thạch anh màu trà này, Cố Văn Văn có thể chụp được, Trần Trọng nhất định cũng có thể chụp được.”
Cố Văn Văn nói: "Tôi đã từng nghe nói về Trần Trọng, anh ta là thành viên của Hiệp hội Nhiếp ảnh thành phố, rất nổi tiếng trong giới.”
Khả Hân nói: "Chúng ta không thấy hình ảnh mặt dây chuyền này trong máy tính của anh ấy.”
Thẩm Thứ nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Vụ án này không đơn giản như vậy, có một số chi tiết còn phải điều tra thêm.”
Bảy giờ tối, trong phòng làm việc của Thẩm Thứ vẫn còn sáng đèn. Tôi gõ cửa hỏi: "Sếp, ăn cơm chưa?"
"Tiểu Hà mua hai cái bánh bao nhân thịt, cho tôi một cái, hương vị không tệ lắm." Hình như Thẩm Thứ còn chưa thỏa mãn: "Hôm nào tôi mời cô ăn. Sao cô không đi làm?”
"Đây không phải là đang chờ kết quả xét nghiệm của Trần Trọng sao, mới đi ra ngoài, vốn định ngày mai báo cáo với anh, thấy phòng làm việc của anh còn bật đèn cho nên tới đây." Tôi nói: "Một số bằng chứng là đúng. Trong bẫy lợn rừng lục soát được từ nhà Trần Trọng có vết máu của Vương Tử Hiên, sợi dây chuyền kia cũng trùng khớp với mặt dây chuyền thạch anh màu trà, mức độ hao mòn, dấu vết đứt gãy hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ chủ nhân của sợi dây chuyền đã ở hiện trường khi Vương Tử Hiên bị sát hại, hơn nữa từng phát sinh tranh chấp với cậu ta. Bằng chứng quan trọng nhất là một đôi giày du lịch nam, đế giày dính đất từ hiện trường vụ án mạng. Nhà họ Trần chỉ có một người đàn ông, là Trần Trọng.”
Thẩm Thứ nói: "Không đủ thuyết phục, Trần Trọng đã đến hiện trường phỏng vấn vào ngày hôm sau khi vụ án xảy ra, rất nhiều người đều có thể chứng minh, cho nên bùn đất dưới đế giày có thể là ngày hôm sau giẫm lên.”
Tôi nói: "Nhưng Trần Trọng cũng không đến gần thi thể, mà chúng ta tách ra được một lượng nhỏ vết máu của Vương Tử Hiên trong bùn đất dưới đế giày, điều này đủ để chứng minh sau khi Vương Tử Hiên mất máu, anh ta đã giẫm lên vết máu.”
Thẩm Thứ gật đầu bày tỏ đồng ý: "Như vậy chuỗi chứng cứ sẽ hoàn chỉnh.”
Hơn tám giờ tối tôi mới tan làm về nhà. Sắc trời hoàn toàn tối, trăng sáng thành một hình cong nhàn nhạt, nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy; Các ngôi sao treo đầy bầu trời, nhưng không đủ để chiếu sáng con đường. Tôi ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt, xuyên qua cửa sổ xe quan sát bầu trời đêm, trong lòng hoàn toàn không có chút thoải mái và thỏa mãn nào sau khi phá được vụ án đó, thậm chí còn có một suy nghĩ vặn vẹo bồi hồi sâu trong nội tâm: Nếu Trịnh Thiều Hàm không nhận ra mặt dây chuyền thạch anh đó, nếu Thẩm Thứ không quyết đoán quyết định tiến hành điều tra nhà họ Trần, nếu Trần Trọng không tự thú, có lẽ, vụ án sẽ không thể thuận lợi phá giải như vậy, có lẽ, sẽ trở thành một vụ án treo, ai biết được?
Trần Trọng đã bị giam giữ ba ngày. Vương Đức Phúc gây áp lực với cấp trên, yêu cầu nhanh chóng xét xử lại vụ án. Thế nhưng Thẩm Thứ lấy đủ loại lý do để thoái thác, chậm chạp không báo cáo viện kiểm sát, có lẽ nội tâm của anh ấy cũng tràn ngập sự mâu thuẫn và giãy dụa.
Sáng hôm đó, tôi đến văn phòng Thẩm Thứ đưa một bản báo cáo kiểm tra thương tích nặng của vụ án, nhịn không được hỏi anh ấy: "Anh định xử lý vụ án của Trần Trọng như thế nào?”
Anh ấy dường như có một chút bối rối: "Ai? À, Trần Trọng, vụ án đó…” Anh ấy trầm ngầm một lúc lâu, nhưng mà vẫn chưa nói ra nguyên nhân, đọc xong báo cáo kiểm tra tôi đưa tới, anh ấy ký tên: "Buổi sáng không có chuyện gì khác đúng không, theo tôi đi đến nhà Trần Trọng một chuyến.”
Tôi hơi sửng sốt, lại dường như hiểu được ý tứ của anh ấy: "Quả thật nên đi một chuyến, không biết hai chị em kia thế nào rồi. Chúng ta đi tay không ổn chứ? Hay là, mua một ít trái cây đi?”
"Được, mua một hộp táo mang qua." Thẩm Thứ nói.
Trần Gia Gia mở cửa cho chúng tôi, cô bé nhìn thoáng qua Thẩm Thứ, có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: "Hai người tới rồi à? Vào đi.”
Phòng được dọn dẹp sạch sẽ, cửa sổ mở ra, ánh nắng mặt trời và gió nhẹ luồn vào, không khí mùa xuân tràn ngập, thêm một chút hương vị động lòng người cho ngôi nhà đơn sơ.
21.
Tôi đặt hộp táo xuống, vào trong thăm Trần Tư Tư. Sắc mặt của cô bé vẫn lạnh lùng như cũ, cơ thể mập mạp nằm trên bàn như một ngọn đồi nhỏ, đang dùng bút chì vẽ lung tung trên giấy.
Tôi nhỏ giọng gọi tên cô bé: "Tư Tư."
Cô bé đảo mắt nhìn tôi, đột nhiên hét lên, âm thanh kia thê lương đến mức khiến người ta khiếp sợ. Tôi giật mình, sau khi lùi lại một bước, tôi cố gắng mỉm cười và mở rộng bàn tay của tôi để thể hiện sự thân thiện.
Trần Gia Gia xông vào, trấn an cô bé: "Không sao đâu, không có việc gì." Cũng nói với tôi: "Hai ngày nay chị ấy phản ứng vô cùng mãnh liệt khi nhìn thấy người ngoài, hình như bệnh tình nặng thêm, thực sự rất xin lỗi." Tôi ngượng ngùng lùi ra ngoài cửa nói: "Không sao đâu, tôi không nên làm phiền cô ấy."
Trấn an Tư Tư xong, Gia Gia đi ra, cũng quay người đóng cửa lại, cô bé rót nước cho chúng tôi.
Thẩm Thứ ngăn cô bé lại: "Không khát, chúng tôi ngồi một lát liền đi.”
Gia Gia ngồi xuống đối diện hai người chúng tôi tôi, hai đầu gối dán chặt vào nhau, cô bé cúi đầu, dáng vẻ rất câu nệ: "Cái kia, bố cháu thế nào rồi?”
"Bố cô không sao," Thẩm Thứ nói: "Một mình ở một phòng, không ai bắt nạt anh ấy. Ăn được cũng ngủ được, tâm tình rất vững vàng, nhìn qua còn mập hơn so với hai ngày trước một chút. Hôm qua tôi đã nói chuyện với anh ấy, nói với anh ấy rằng người của đội Cảnh sát hình sự sẽ chăm sóc hai đứa con anh ấy, sau này chúng tôi có thời gian sẽ đến đây để xem, cô có việc gì mệt nhọc không làm được cứ nói một lời, các chàng trai của đội Cảnh sát hình sự rất khỏe mạnh.
Trần Gia Gia hơi cúi người về phía trước, cảm ơn: "Cám ơn chú.”
"Cô không đi học sao?" Tôi hỏi.
Trần Gia Gia nói: "Sau khi cha cháu xảy ra chuyện, cháu đã không đi học nữa, không thể để chị gái tôi ở nhà một mình. Cháu còn chưa nghĩ được sau này phải làm sao, có thể sẽ nghỉ học.”
Tôi không trả lời, trong lòng có chút khó chịu.
Dường như Thẩm Thứ đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: "Vụ án của bố cô… Cô biết đấy, bối cảnh gia đình của người bị hại không bình thường, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc cân nhắc mức hình phạt. Tuy nhiên, cảnh sát sẽ làm hết sức mình để nhấn mạnh với các công tố viên và tòa án về các tình tiết giảm nhẹ, chẳng hạn như thiệt hại mà nạn nhân gây ra cho gia đình cô khi còn sống và việc bố cô đầu thú, tất cả đều được xem xét khi đưa ra phán quyết.”
Tôi nghĩ Trần Gia Gia sau khi nghe được những lời này sẽ rất xúc động, thậm chí khóc thành tiếng, nhưng cô bé bình tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả vành mắt cũng không đỏ, vẫn là một dáng vẻ nhu nhược ngượng ngùng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Các cô chú cứ làm việc công bằng đi, cháu tin tưởng chính phủ."
Cổ Trần Gia Gia trắng như ngọc, một sợi dây chuyền dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, mặt dây chuyền thạch anh màu trà hình giọt nước mắt treo ở cuối sợi dây, dường như đang yên lặng kể lại câu chuyện buồn vui hợp tan của đời người.
Thẩm Thứ quan sát sợi dây chuyền kia, hỏi: "Sợi dây chuyền này của cô nhìn qua mới hơn bố cô rất nhiều, mua cùng một lúc sao?”
Gia Gia theo bản năng sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ: "Đúng vậy, mua vào ngày sinh nhật ba năm trước của cháu,cháu đeo giữ gìn cẩn thận hơn bố một chút." Điều này phù hợp với những gì Trần Trọng đã nói trong lần điều tra cuối cùng.
Thẩm Thứ cười cười, giống như đọc thuộc lòng nói: "Năng lượng từ trường của thạch anh màu trà được dẫn xuống, đối với người tính tình không tốt, tâm tình phập phồng bất định, hiếu động mà nói, có tác dụng ổn định bình tâm rất tốt. Những người tiếp xúc với từ trường mạnh mẽ, cũng có thể thông qua tinh thể màu trà để giải phóng tồn đọng trong cơ thể không thể có được năng lượng giải phóng, do đó làm giảm các triệu chứng chóng mặt.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, không biết tại sao anh ấy đột nhiên không ngừng nói ra những lời này.
Thẩm Thứ hỏi Gia Gia: "Kiến thức về những chòm sao của tôi gần như bằng không, tạm thời chỉ có một đoạn tệ hại vừa rồi, không biết nói có đúng hay không?”
Gia Gia miễn cưỡng trả lời: "Cháu không biết, cháu cũng không hiểu lắm.”
Thẩm Thứ tiếp tục: "Sinh nhật của bố cô là ngày 4 tháng 7, Cự Giải, phải không?”
Gia Gia ngập ngừng nói: "Đúng vậy.”
"Lần trước bố cô nói với chúng tôi, mua hai sợi dây chuyền thạch anh màu trà cùng lúc là đề nghị của cô, bởi vì thạch anh màu trà là đá thủ hộ chòm sao của anh ấy. Tôi cũng đã xem xét rất nhiều tài liệu, tất cả đều nói rằng chòm sao thích hợp để đeo đồ trang sức thạch anh màu trà là Bạch Dương và Ma Kết, nó cũng là đá bảo vệ của Song Ngư, nhưng hoàn toàn không phù hợp với Cự Giải. Là tôi tìm hiểu sai thông tin, hay là bố cô đang nói dối?”
Nói tới đây tôi mới hiểu được, hôm nay Thẩm Thứ đến cửa nhà họ Trần không phải đơn giản chỉ là đi thăm hai chị em này, anh ấy còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.
22.
Gia Gia cũng không bị anh ấy làm cho sợ hãi, vẻ mặt của cô bé vẫn lạnh nhạt, giống như nói chuyện thường ngày: "Là bố cháu nhớ nhầm rồi. Thạch anh màu trà là đá bảo vệ của cháu, sinh nhật của cháu là ngày 1 tháng 3, Song Ngư. Bố cháu vẫn luôn không hiểu rõ mấy chòm sao này, khó tránh khỏi việc nói sai.”
Tôi thở dài trong im lặng. Trần Gia Gia nhìn qua rất yếu đuối, nhưng lại là một đối thủ mạnh.
Thẩm Thứ không chịu buông tha: "Nếu là sinh nhật của cô, mua đá thủ hộ của cô, không cần phải đưa theo bố cô đi. Cho nên thật ra thì lúc ấy hai người chỉ mua một chiếc đúng không?”
Gia Gia một mực khẳng định: "Mua hai cái, cháu và bố cháu mỗi người một cái, chị cháu không thể đeo trang sức, cho nên không mua cho chị ấy.”
Thẩm Thứ từng bước áp sát, anh ấy lấy ra một cái máy tính xách tay từ trong ba lô, khởi động, mở một tấm ảnh lên: "Đây là máy tính của bố cô, lần trước chúng tôi đến cửa nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình máy tính là ảnh chụp chung của một nhà ba người, bố cô nói là chụp khi đi du lịch sông Gia Lăng, cô và bố cô đều đeo một sợi dây chuyền thạch anh màu trà, điều này dường như có thể chứng minh hai người quả thật từng cùng nhau mua một sợi dây chuyền cùng loại. Nhưng qua phân tích của các nhân viên điều tra cục thành phố, bức ảnh này đã được chỉnh sửa, nhân vật và bối cảnh là thật, sợi dây chuyền trên cổ bố cô là được thêm vào.”
Giọng Thẩm Thứ không cao, nhưng giọng điệu nghiêm túc, khí thế bức người, điều này làm cho tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, không biết vì sao anh ấy lại làm khó một cô gái có vận mệnh bấp bênh như thế. Tôi bỗng nhiên phát hiện, dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy có chút làm cho người ta chán ghét.
Gia Gia đối đáp trôi chảy: "Bố cháu làm nhiếp ảnh mà, thích mân mê mấy phần mềm chỉnh sửa, ông ấy có sửa qua bức ảnh này hay không, cháu cũng không thể xác định được.”
Thẩm Thứ có chuẩn bị mà đến, mặc dù Gia Gia trả lời không có kẽ hở nào, nhưng không thể ngăn được miệng anh ấy: "Loại dây chuyền thạch anh màu trà này trên thị trường cũng không thấy nhiều, thành phố Sở Nguyên chỉ có mấy cửa hàng đá quý có sẵn. Bây giờ ý thức an toàn của các thương gia rất mạnh mẽ, mỗi cửa hàng được cài đặt nhiều hơn một chiếc camera, chúng tôi kiểm tra từng nhà, cuối cùng trong video giám sát của chợ bán buôn hàng hóa nhỏ phía nam thành phố tìm thấy bóng dáng của bố cô. Chiều hôm xảy ra vụ án Vương Tử Hiên, ông ấy mua một sợi dây chuyền thạch anh màu trà tại một quầy hàng ở chợ Thành Nam, giống hệt cái mà cô đang đeo.”
Gia Gia thuận theo, giống như chuyện này không đáng nhắc tới: "Vòng cổ của bố bị hỏng, ông ấy rất tiếc, đã muốn mua một cái giống nhau như đúc từ lâu rồi.”
Thẩm Thứ cười cười, không còn dây dưa với chuyện sợi dây chuyền nữa. Anh ấy trầm mặc một lúc lâu, dường như có chút phiền muộn, rốt cục vẫn phải nói: "Bố cô vào tù, cô còn có thể tiếp tục chăm sóc chị gái của cô. Có lẽ băn khoăn lớn nhất của anh ấy chính là ở chỗ này, rốt cuộc thì anh ấy vẫn phải đi trước chị gái của cô, chẳng may người nhận tội và chấp hành hình phạt là cô, nửa đời sau của chị cô không có người chăm sóc, cuộc sống sẽ vô cùng thê thảm.”
Tôi lo lắng nhìn thoáng qua Gia Gia, không biết Thẩm Thứ hùng hổ chèn ép người có tạo thành áp lực tâm lý cực lớn cho cô bé hay không.
Gia Gia bĩu môi một cái, giống như đang cười khổ, đây là lần đầu tiên trong tối nay cô bé biểu lộ cảm xúc, cô bé nhẹ nhàng lắc đầu: "Chú đang nói cái gì vậy?”
Thẩm Thứ nghiêng người về phía cô bé, dường như đang tâm sự: "Chúng tôi tìm thấy bẫy lợn rừng ở nhà cô, trên đó còn sót lại vết máu của Vương Tử Hiên. Có bùn đất từ hiện trường vụ án trên giày thể thao của bố cô; Vương Tử Hiên cầm mặt dây chuyền thạch anh màu trà trên sợi dây chuyền của bố cô. Cộng thêm lời khai của bố cô, chuỗi chứng cứ vô cùng hoàn chỉnh, vụ án này đã có thể viết ra một dấu chấm.”
Gia Gia có thể nghe ra ý tứ trong lời anh ấy, lập tức lấy tĩnh chế động, cúi đầu không nói.
Thẩm Thứ không để ý tới sự hờ hững của cô bé, hoặc là nói cô bé miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nhưng mà vụ án này còn tồn tại một khả năng khác." Anh ấy dừng một chút, để ý quan sát phản ứng của Gia Gia: "Người gây án thật ra là cô, bố cô vì bảo vệ cô, thật ra mà nói là vì bảo vệ cô và chị gái cô, anh ấy chủ động ôm tội danh này vào người. Tôi tin chắc rằng trước khi đầu thú nhất định anh ấy đã có một cuộc nói chuyện dài với cô, để thuyết phục cô chấp nhận sự sắp xếp hao tâm tổn trí của anh ấy, anh ấy làm cô lung lay, khi hiểu lý lẽ, cô và anh ấy đúng chung một chiến tuyến, cùng nhau đối phó với cuộc điều tra của cảnh sát.”
Cho đến bây giờ tôi mới hiểu được mục đích thực sự sau chuyến đi này của Thẩm Thứ, sự thay đổi của vụ án khiến tôi bất ngờ, thậm chí khó có thể tin được. Mặc dù Trần Gia Gia có động cơ gây án, nhưng từ lúc bắt đầu điều tra, tất cả manh mối và chứng cứ đều chỉ vào Trần Trọng, mà trọng điểm điều tra cũng tập trung vào Trần Trọng, chẳng lẽ cảnh sát vẫn luôn bị hai cha con này chi phối sao?
Trần Gia Gia cũng không bị giả thuyết táo bạo của Thẩm Thứ chọc giận, chỉ nói: "Trí tưởng tượng của chú quá phong phú, chân tướng không phải như vậy." Giọng điệu của cô bé rụt rè, nhưng lập trường của cô bé rất vững chắc.
Nếu Thẩm Thứ đã mở đầu, dường như cũng thả lỏng một chút, anh ấy tiếp tục nói: "Nếu cô mới là thủ phạm thực sự, phản ứng của bố cô nhìn qua càng thêm hợp lý. Khi anh ấy xuất hiện phỏng vấn vụ án mạng Vương Tử Hiên, nhận ra cô và vụ án này có mối quan hệ rất mật thiết, đầu óc anh ấy xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến việc cảnh sát sẽ thiết lập cô là nghi phạm, cho nên trong thời gian ngắn đã nghĩ ra biện pháp ứng phó. Lúc đó anh ấy có hai lựa chọn, một là tiêu hủy hết tất cả chứng cứ, làm cho cảnh sát mặc dù nghi ngờ cô, nhưng bởi vì chứng cứ không đủ nên không thể kết thúc vụ án. Hai là ôm toàn bộ tội danh vào người anh ấy, anh ấy bị tống vào tù, bảo vệ sự tự do của cô, bảo đảm sau khi anh ấy qua đời Trần Tư Tư sẽ không đến mức không có người chăm sóc. Vế đầu tiên đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng anh ấy không có cách nào làm hoàn toàn chặt chẽ được, không thể làm cảnh sát không tìm ra được lỗ hổng, càng không có cách nào cam đoan cảnh sát sẽ ngu xuẩn giống như mong đợi của anh ấy, cho nên anh ấy quyết đoán lựa chọn biện pháp thứ hai. Anh ấy có thời gian để xử lý bẫy lợn rừng, khiến cảnh sát không thể tìm thấy nó. Nhưng anh ấy không làm như vậy, mà cố ý muốn rửa sạch bẫy lợn rừng, giấu ở trong nhà. Anh ấy đã làm việc trên Báo Pháp luật và “Phổ cập hệ thống pháp luật” trong nhiều thập kỷ, làm báo cáo chuyên sâu về hàng trăm trường hợp, làm sao có thể không biết cách để làm sạch được chứ, Luminol vẫn có thể phát hiện ra vết máu nhỏ còn sót lại trong bẫy lợn rừng. Anh ấy làm như vậy thật ra là cố ý dẫn hướng điều tra của cảnh sát hướng về phía anh ấy, có thể dễ dàng lấy được sự tin tưởng của người khác hơn việc anh ấy chủ động đầu thú.”
"Để chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, chiều cùng ngày anh ấy đi chợ bán buôn hàng hóa nhỏ mua một sợi dây chuyền thạch anh màu trà. Trong camera giám sát anh ấy không che dấu bất cứ điều gì, độ phân biệt rất cao, thế nhưng" Nói đến đây, Thẩm Thứ lấy ra một tờ báo pháp lý, mở ra cho Trần Gia Gia xem, "Đây là tờ báo ba năm trước, lúc ấy bố cô bé còn đang làm việc trên Báo Pháp luật, trong ấn bản thứ hai, anh ấy đã làm cả phiên bản chuyên đề "Công trình Thiên Võng". Tôi nhớ lúc đó anh ấy còn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tất cả mọi thứ, hơn nữa còn tiến hành phỏng vấn tại chỗ với một số cảnh sát nhân dân phụ trách “Công trình Thiên Võng”, toàn bộ vấn đề được hoàn thành rất xuất sắc. Không nói khoa trương, mức độ hiểu biết của bố cô bé về dự án Thiên Võng vượt qua đại đa số cảnh sát nhân dân không phải là cảnh sát tuyến đầu của cục thành phố. Vì vậy, anh ấy để lại một hình ảnh rõ ràng và có thể phân biệt trong camera giám sát của thị trường bán hàng hóa nhỏ vào buổi chiều ngày xảy ra vụ án ngoại trừ cố ý thì không thể tìm thấy một lời giải thích nào hợp lý hơn.
"Mà trên đôi giày bố cô để ở nhà dính bùn đất và vết máu của Vương Tử Hiên, điều này không phù hợp với tâm lý của nghi phạm bình thường. Đại đa số mọi người sau khi phạm tội, sẽ không để giày mang đến hiện trường ở nhà, bố của cô càng không nên phạm sai lầm cấp thấp như vậy. Tất cả chứng cứ đến đều quá dễ dàng, chuỗi chứng cứ quá đầy đủ, khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra nghi ngờ.”
Nói đến đây, trong căn phòng cách đó mấy bước đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, cao vút mà thê lương, đưa toàn bộ những người đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú lắng nghe phân tích vụ án sợ hết hồn. Tôi nhảy dựng lên từ trên ghế như phản xạ có điều kiện, đột nhiên ý thức được đây là âm thanh phát ra từ căn phòng bên cạnh của Trần Tư Tư.
Trần Gia Gia vội vàng chạy vào phòng, thuận tay đóng cửa lại. Hai chị em ở trong phòng một lúc lâu, không biết Gia Gia dùng phương thức nào để trấn an Tư Tư, cuối cùng Tư Tư cũng yên tĩnh lại.
Tôi và Thẩm Thứ không nói gì với nhau. Dáng vẻ của anh ấy mờ mịt buồn bã, trong mắt có cái gì lấp lánh, đó là biểu tình tôi chưa từng thấy trên mặt anh ấy. Tôi bỗng nhiên muốn khóc, không thể nói rõ vì sao, chính là không hiểu sao lại chua xót. Số phận chết tiệt này!
Gia Gia nhẹ nhàng quay trở lại, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Thẩm Thứ, cô bé không nói lời nào, đôi mắt to đẹp nhìn thẳng anh ấy.
Dường như Thẩm Thứ không dám đối mặt với cô bé, anh ấy quay đầu sang một bên, hỏi: "Chị cô… Không sao chứ?"
"Chị ấy không có việc gì, ngủ rồi."
Thẩm Thứ có hơi xấu hổ, trầm mặc một hồi lâu, mới tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tôi và Cố Văn Văn cùng nhau làm thí nghiệm. Chắc hẳn cô biết Cố Văn Văn, hai người cùng một hội người hâm mộ.”
“Biết." Gia Gia nói: "Rất quen thuộc.”
Thẩm Thứ nói: "Ngày phát hiện ra thi thể Vương Tử Hiên, bố cô đã đến hiện trường phỏng vấn. Khi Thục Tâm đưa mặt dây chuyền thạch anh màu trà trong tay nạn nhân cho tôi, bố cô vừa vặn chụp được ảnh. Tôi bảo Cố Văn Văn đứng ở vị trí mà bố cô đứng hôm đó, mô phỏng chụp vài tấm ảnh. Thiết bị nhiếp ảnh của cậu ta không chuyên nghiệp như bố của cô, kỹ thuật nhiếp ảnh cũng không có kinh nghiệm như anh ấy, nhưng mặt dây chuyền thạch anh màu trà trong bức ảnh rõ ràng có thể phân biệt được. Vì vậy, trong cuộc phỏng vấn đó, bố cô đã chụp được mặt dây chuyền thạch anh màu trà còn sót lại tại hiện trường vụ án, anh ấy nhận ra đây là đồ trang sức của cô. Sau khi ý thức được án mạng có liên quan đến cô, anh ấy lập tức phản ứng, bày ra cục diện này, ôm tất cả tội danh vào người mình.”
Sắc mặt của Gia Gia vẫn bình tĩnh như nước, trầm mặc không nói nên lời.
Thẩm Thứ cũng không nói nữa, trong căn phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực gấp mấy lần, dường như chúng tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, nhịp đập có tiết tấu đánh vào thần kinh căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thứ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục suy đoán của anh ấy: "Mặc dù bố cô đã cung cấp cho cảnh sát chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, nhưng ít nhất có hai chỗ không thể tự làm hoàn chỉnh. Đúng như lời anh ấy nói, anh ấy dùng điện thoại di động của cô lừa Vương Tử Hiên đến nơi xảy ra vụ án, nhưng sau khi mục tiêu xuất hiện, anh ấy sẽ không thể tiếp tục giấu diếm thân phận, như vậy thì anh ấy dụ dỗ mục tiêu giẫm trúng bẫy lợn rừng như thế nào đây. Ngoài ra, giám định pháp y cho thấy, mặc dù Vương Tử Hiên có nhiều vết thương ở đầu, nhưng vết thương không nghiêm trọng, chỉ làm tổn thương bề mặt, chứng tỏ lực cánh tay của hung thủ nhỏ hơn, giống như phụ nữ gây án." Nói tới đây, anh ấy nghiêng đầu nhìn cửa phòng Trần Tư Tư, sau khi xác nhận không có động tĩnh gì mới hạ quyết tâm: "Tuy chân bố cô bị tàn tật, nhưng cánh tay của anh ấy rất lớn, đồng nghiệp của anh ấy đã chứng thực, có lẽ là do khi còn trẻ anh ấy thích săn thú, trong giới báo chí hiếm có đối thủ nào có thể vật tay thắng anh ấy, ngay cả một vài tên tuổi lớn cũng chịu lép vế. Cho nên, nếu là bố cô gây án, vết thương trên đầu nạn nhân nhất định sẽ không như vậy.”
Thẩm Thứ nói xong, rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
23.
Gia Gia cúi đầu không nói, thật lâu sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.
Thẩm Thứ ý bảo tôi rời đi. Tôi theo phía sau anh ấy chậm rãi đi ra cửa phòng, lúc quay đầu lại nhìn, Gia Gia vẫn ngồi tại chỗ, một tay đùa nghịch vòng cổ thạch anh màu trà trên cổ, ánh mắt sáng lên, dường như hàm chứa nước mắt.
Sáng hôm sau, Trần Gia Gia đến đội Cảnh sát hình sự đầu thú, khai nhận toàn bộ quá trình cô bé đã lên kế hoạch sát hại Vương Tử Hiên.
Ba tháng sau, vụ án được Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Sở Nguyên tuyên án. Sự thật Trần Gia Gia giết người được thành lập. Cố Văn Văn chịu áp lực rất lớn xuất hiện tại tòa án, chứng minh lúc còn sống Vương Tử Hiên dùng ma túy loạn tính, cưỡng hiếp Trần Gia Gia, mới dẫn đến vụ án này. Hơn nữa đội Cảnh sát hình sự chứng minh Trần Gia Gia có tình tiết tự thú, trước khi bị bắt thì học giỏi, tính ác chủ quan tương đối nhẹ, tòa án quyết định xử bản án nhẹ nhất, tuyên phạt Trần Gia Gia mười lăm năm tù.
Trần Trọng phạm tội khai man, quấy nhiễu tư pháp, bị tuyên phạt ba năm tù. Xem xét rằng anh ấy muốn chăm sóc con gái lớn của mình, Trần Tư Tư, cho nên tòa án đã quyết định thi hành án treo và ra lệnh cho anh ấy thường xuyên báo cáo cho cơ quan tư pháp địa phương.
Cha mẹ Vương Tử Hiên không phục trước kết quả mà tòa án đưa ra, bỏ ra số tiền lớn thuê đoàn luật sư giỏi nhất kháng cáo lên Tòa án nhân dân cấp cao, yêu cầu kẻ giết người đền mạng. Hai tháng sau, Tòa án nhân dân cấp cao bác bỏ kháng cáo và giữ nguyên bản án.
Đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên quyên góp mười nghìn nhân dân tệ cho Trần Tư Tư, đồng thời vận động gia đình đội Cảnh sát, thay phiên nhau đến nhà họ Trần chăm sóc cô bé.
Cho đến nay, trong ngăn kéo bàn làm việc của Thẩm Thứ còn lưu giữ một mặt dây chuyền thạch anh màu trà, đó là Gia Gia đưa cho anh ấy trước khi vào tù. Mặt dây chuyền trong suốt, phảng phất như nước mắt trong trẻo của người thiếu nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT