Bản Chép Tay Của Nữ Pháp Y: Thù Đồ

Phần 2: Chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh


1 năm


09.

"Đã hơn tám giờ, bây giờ đến nhà Trần Gia Gia có phải đã quá muộn rồi không?" Khả Hân có hơi không chắc chắn mà nói ra suy nghĩ.

"Thừa dịp lửa nóng rèn sắt đi." Thẩm Thứ kiên trì đi một chuyến: "Nói chuyện cố gắng ôn hòa, đừng tạo thành khủng hoảng cho bọn họ.”

Nhà Trần Gia Gia ở đường Vọng Hoa, quận Thiết Tây, lái xe đến Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý phải mất nửa giờ.

"Đi xe buýt cộng thêm thời gian đi bộ, cho dù như thế nào cũng phải một tiếng rưỡi." Thẩm Thứ vừa lái xe vừa nói: "Mỗi ngày cô ta đều về nhà, cũng thật vất vả.”

Chung cư rất lớn, cũng rất cũ, tuổi của tòa nhà này phải trên ba mươi năm. Hai người đi theo địa chỉ đến gõ cửa một căn nhà trên tầng hai, người mở cửa là Trần Trọng, phóng viên ảnh vừa nhảy việc đến “Phổ cập hệ thống Pháp luật”, vừa mới đối mặt với bọn họ tại hiện trường án mạng.

Trần Trọng mặc quần mùa thu lỏng lẻo, giặt nhiều đến nỗi không nhận ra màu sắc vốn có của nó, bỗng nhiên thấy bọn họ nên không khỏi sửng sốt: "Các anh... Tôi là một phóng viên ảnh, văn bản không thuộc trách nhiệm của tôi, sao còn tìm đến nhà tôi?”

Thẩm Thứ thấy anh ta cũng rất giật mình, nhất thời không rõ tình huống. Nhưng đầu óc anh ấy xoay chuyển rất nhanh, anh ấy không đề cập đến Trần Gia Gia, theo lời Trần Trọng nói: "Có hơi nói nhỏ thành to, làm anh sợ hãi, thật ngại quá. Cục thành phố gần đây có chút tức giận với truyền thông báo chí, muốn thắt chặt tình trạng chém gió, viết bậy viết bạ. Báo cáo của "Phổ cập hệ thống Pháp luật" của các anh luôn khách quan, hơn nữa còn là đơn vị hợp tác của Ủy ban Pháp luật thành phố, Cục thành phố dự định đưa các anh ra làm điển hình tích cực, cho nên cử chúng tôi đến thăm hỏi, kiểm định, phát huy nhiều nhịp điệu chính, năng lượng tích cực, làm tấm gương sáng cho các đơn vị truyền thông khác.”

Trần Trọng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng không cần để anh tự mình tới đây. Ông nội tôi ơi, đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự Cục thành phố đích thân tới nói chuyện tuyên truyền, đây không phải là dùng pháo phòng không bắn muỗi sao?" Anh ta vừa thả lỏng, miệng lưỡi lại bắt đầu ngọt xớt.

Thẩm Thứ tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nhiệm vụ phía trên giao phó, có thể làm gì khác chứ? Chuyện tuyên truyền, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tôi là người chịu trách nhiệm công tác của đội Cảnh sát Hình sự, hỏi qua tuyên truyền một chút cũng không tính là dùng pháo phòng không bắn muỗi.”

Trần Trọng bán tín bán nghi, nhưng cũng không tiện đẩy bọn họ ra ngoài: "Nhà tôi nhà nhỏ cửa nhỏ, anh là lãnh đạo cao nhất từ trước đến nay đến thăm, rồng đến nhà tôm, rồng đến nhà tôm.”

10.

Hai người thuận thế đi vào phòng. Ánh đèn lờ mờ, trang trí đơn sơ, ti vi kiểu cũ mười bảy inch nhìn qua có cảm giác của những năm 80, trong phòng tràn ngập mùi hương ấm áp dễ chịu.

Trần Trọng khập khiễng rót nước cho hai người, Thẩm Thứ hỏi: "Lão Trần, chân của anh sao lại bị thương tật thế?”

Trần Trọng tự giễu cười: "Khi còn trẻ không biết lượng sức mình, leo lên đỉnh núi chụp mặt trời mọc, bị gãy, lại còn gặp phải tên bác sĩ gà mờ, cho nên trở thành bộ dáng này. Khó có lúc hai vị lãnh đạo đến cửa, trong nhà ngay cả lá trà cũng không có, các anh uống tạm chút nước nóng đi." Nói xong đặt hai chén trà xuống trước mặt hai người, hơi nước mờ mịt, làm mờ tầm mắt.

Khả Hân tò mò: "Không phải còn có đãi ngộ của tòa soạn sao? Sau khi nghỉ hưu, anh lại còn làm việc trên “Phổ cập hệ thống pháp luật”, cầm hai phần lương, sao anh không sửa sang nhà cửa một chút?”

Trần Trọng thở dài: "Nhắc tới toàn là nước mắt. Vợ tôi chạy theo người khác từ hai mươi năm trước, một ông già như tôi kéo theo hai đứa con gái, có thể sống sót cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhà có thể gọn gàng đến đâu chứ? Nói như thế nào cũng tốt hơn ổ chó một chút không phải sao?" Không nghĩ tới người đàn ông ngày thường cợt nhả này lại cất giấu tâm sự đầy chua xót như vậy.

Thẩm Thứ mượn cơ hội hỏi: "Hai đứa con gái kia đâu? Không có ở nhà à?”

Trần Trọng chần chờ một chút: "Tình huống nhà chúng tôi có chút đặc biệt, bọn nhỏ bình thường không gặp khách, nhưng thân phận của hai người anh lại không giống thế, nếu đã hỏi tới, thì xem một chút đi." Anh ta đẩy cánh cửa phòng đen nhánh ra, nói với bên trong: "Gia Gia, có khách tới nhà.”

Một cô gái rụt rè đến cửa, không dám ngẩng đầu nhìn họ. Cô gái mười tám mười chín tuổi, tóc dài ngang vai, quần áo cũ kĩ, nhưng không che giấu được dung nhan xinh đẹp, dáng người thướt tha. Vòng cổ thạch anh màu trà rủ xuống trên cổ, là món đồ trang sức duy nhất trên người cô.

Trần Trọng nói: "Chào hỏi đi.”

Lúc này cô gái mới lẩm bẩm nói: “Chào chú." Thanh âm nhỏ nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

Thẩm Thứ và Khả Hân vội vàng trả lời "Ừm", đi theo Trần Trọng vào phòng.

11.

Trước cửa sổ treo rèm vải nhung nặng nề, trong phòng chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng, hai chiếc giường đơn cộng với một bàn một ghế, nhồi nhét trong không gian chật cứng, còn có thêm ba người chen vào nữa, ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn.

Một cô gái béo phì ngồi trên giường, cúi đầu chơi với một con búp bê bằng vải, rất tập trung chăm chú, dường như không phát hiện ra có người lạ đứng trước mặt.

Trần Trọng nói: "Đây là con gái lớn của tôi, Trần Tư Tư." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con bé có chứng tự kỷ, không biết giao tiếp với người khác, các anh đừng trách.”

Điều này làm cho Thẩm Thứ và Khả Hân vô cùng giật mình. Cô gái trước mắt này khoảng hai mươi tuổi, liếc mắt thấy người cao khoảng một mét sáu lăm, cân nặng ít nhất một trăm ký. Ánh mắt của cô ta ngốc trệ, động tác vụng về, thỉnh thoảng cổ họng còn phát ra tiếng "ách ách" vô nghĩa, khiến cho người ta chua xót.

Thẩm Thứ quay đầu nhìn thoáng qua Trần Trọng và Trần Gia Gia, vẻ mặt bọn họ bình tĩnh mà tràn đầy yêu thương, không thấy chút khó khăn nào, làm cho người ta cảm thấy sức mạnh nội tâm của bọn họ cực kỳ lớn.

Thẩm Thứ hơi gật đầu, quay lại phòng khách cùng Khả Hân, ngồi xuống trên chiếc ghế vang lên tiếng kẽo kẹt.

12.

Trần Trọng cười cười nói: "Tư Tư bốn tuổi được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, tôi và mẹ con bé sợ sau khi chúng tôi chết không có ai chăm sóc con bé, cho nên quyết định có thêm một đứa con nữa, cứ như vậy mà có Gia Gia. Ai ngờ Gia Gia còn chưa tròn một tuổi, mẹ con bé đã chịu không nổi cuộc sống khổ sở này, để lại một lá thư rồi đi biệt tăm biệt tích, nhiều năm như vậy rồi còn chưa từng trở về. Nhờ Gia Gia hiểu chuyện, từ nhỏ đã gánh vác gánh nặng gia đình, lo trong lo ngoài giúp tôi. Ngay cả khi con bé đi học đại học, nó vẫn khăng khăng đi làm ngày ba giờ và trở về nhà để chăm sóc chị gái mình. Nếu như không có con bé, tôi và Tư Tư chỉ sợ đã chết cùng nhau từ lâu rồi." Anh ta nhẹ nhàng khéo léo nói, không nhanh không chậm, không buồn không vui, giống như chỉ đang kể một câu chuyện hư cấu.

Thẩm Thứ phối hợp cười khổ một tiếng, muốn hỏi Trần Gia Gia và Vương Tử Hiên có dây mơ rễ má gì trong cuộc sống và học tập hay không, lời nói đến bên miệng rồi nhưng cho dù như thế nào đi nữa cũng không nói nên lời. Anh ấy nhớ tới cái cớ vừa rồi khi vào cửa, nghĩ đến nói dối, liền nói: "Nhìn xem ảnh hiện trường hôm nay anh chụp đi, đừng bỏ lỡ chuyện quan trọng.”

Trần Trọng khởi động máy tính xách tay, mở thư mục, nói: "Hình ảnh được lưu bên trong, anh tự xem đi."

Thẩm Thứ tùy tiện xem qua. Kỹ thuật chụp ảnh của Trần Trọng quả thật không tồi, lúc đó cách hiện trường mấy mét, nhưng ảnh chụp đều lấy được góc đẹp nhất, vô cùng rõ ràng. Thẩm Thứ chọn ra mấy tấm hình quá đẫm máu, nói lưu lại tư liệu là được rồi, không nên đăng tải công khai. Trần Trọng liên tục đồng ý.

Thẩm Thứ đóng thư mục, đang muốn đóng máy tính thay anh ta, lại nhìn thấy trên màn hình máy tính có một tấm ảnh chụp chung của ba bố con Trần Trọng. Lúc chụp đang là hoàng hôn, ánh chiều ta bao phủ bờ sông, hai cô gái mặc váy trắng ngồi cạnh nhau, Trần Trọng mặc một chiếc áo thun cổ chữ V đứng ở một bên. Một nhà ba người vui vẻ tươi cười, rất hòa thuận, nhìn không ra sự đau khổ hay gian nan nào.

Trên cổ Trần Trọng và Gia Gia đều treo một sợi dây chuyền thạch anh màu trà.

Trong lòng Thẩm Thứ động một cái, hỏi: "Bức ảnh này chụp rất đẹp, hình như là ở bên bờ sông?”

Trần Trọng nói: "Mùa hè năm ngoái chụp bên bờ sông Gia Lăng, đó là chuyến đi xa duy nhất của gia đình ba người chúng tôi, rất có ý nghĩa kỷ niệm.”

Thẩm Thứ chỉ vào sợi dây chuyền thạch anh màu trà trên ảnh, dùng giọng đùa giỡn khoa trương nói: "Sợi dây chuyền này rất đẹp, nhưng đeo trên cổ anh sao lại cảm thấy không hợp nhỉ?”

Trần Trọng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Là Gia Gia mua cho tôi. Con gái nhà người ta ai cũng có một đống vòng cổ, vòng đeo tay, chuỗi hạt gì đó, con nhà chúng tôi đến một món trang sức cũng không có, con bé cũng không mở miệng đòi, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Ba năm trước, trong sinh nhật lần thứ mười sáu của con bé, tôi đã đưa con bé đến chợ buôn hàng hóa nhỏ, nói đắt tiền thì tôi không mua nổi, mua một món giá rẻ, cũng coi như là tâm ý của một người cha. Ban đầu con bé nói không cần, nhưng không thể lay chuyển được tôi, chọn tới chọn lui thì chọn được cái này, chín mươi chín nhân dân tệ, còn mua cho tôi thêm một chiếc. Tôi nói tôi là một ông già đeo thứ này sẽ chọc cho người ta chê cười, con bé không chịu, nói nếu như tôi không mua, con bé cũng sẽ không mua, tôi đành phải mua thêm mỗi người một cái. Sau khi trở về con bé mới nói, mặt dây chuyền này là thạch anh màu trà, chòm sao của tôi là Thủ Hộ Thạch, muốn tôi đeo mỗi ngày để ra vào bình an, thuận buồm xuôi gió. Anh nói xem có một đứa con gái tri kỉ như vậy, có phải là ông trời ban cho tôi không?" Nói đến đây, trong mắt Trần Trọng như có ánh sáng phát lên lấp lánh.

Thẩm Thứ nhìn cái cổ trơ trọi của anh ta: "Con gái bảo anh ngày nào cũng đeo, sao anh không làm theo?”

Trần Trọng vô cùng ảo não: "Tôi làm mất rồi. Tôi là một người hồ đồ, mất mấy tháng rồi, muốn mua một cái giống hệt như thế nhưng chưa rảnh, Gia Gia còn an ủi tôi, nói không cần vội vàng, cứ từ từ đến chợ tìm, nhất định có thể mua được.”

Trần Gia Gia ngồi cùng một bên, không hề lên tiếng.

Thẩm Thứ cố ý nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, các anh nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ kỹ lời tôi nói, ảnh chụp quá đẫm máu nhất định không thể đăng tải công khai.”

Hai người ra khỏi cửa lên xe, Khả Hân nhịn không được hỏi: "Anh thấy thế nào? Cha con nhà họ Trần có đáng nghi không?

Thẩm Thứ trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Khó nói, động cơ gây án là gì?”

13.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thứ vừa mới vào phòng làm việc, thư ký lập tức đưa cho anh ấy một tờ giấy ghi số điện thoại: "Sinh viên Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý gọi tới, nói là có việc liên quan đến vụ án của Vương Tử Hiên, xin anh nhất định phải gọi lại và nhất định phải giữ bí mật với bên ngoài.”

Thẩm Thứ lập tức bấm số. Điện thoại mới vang lên một tiếng, đối phương liền nghe máy: "Đội trưởng Thẩm? Là đội trưởng Thẩm phải không?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bên kia mới nói: "Tôi là Cố Văn Văn.”

Thẩm Thứ giữ im lặng, anh ấy không vội vàng hỏi, để Cố Văn Văn tự mình nói.

Cố Văn Văn hạ giọng, tựa hồ sợ bị người khác nghe thấy: "Có phải tối hôm qua Trịnh Thiều Hàm nói với các anh mặt dây chuyền thạch anh màu trà kia là của Trần Gia Gia không?”

Thẩm Thứ không trực tiếp trả lời: "Cậu nhớ ra tình huống gì, nói thẳng đi.”

Cố Văn Văn nói: "Hôm qua tôi mất ngủ cả một đêm, hai người nhất định đang điều tra Trần Gia Gia, phải không?”

Thẩm Thứ vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi: "Cậu rất quan tâm cô bé này sao?”

Cố Văn Văn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "Nếu các anh cho rằng Trần Gia Gia là nghi phạm, vậy thì tôi phải nói cho hai người biết, là do Vương Tử Hiện làm tổn thương cô ấy trước, rất có thể Gia Gia đã bị cậu ta cưỡng hiếp!”

Thẩm Thứ nói: "Làm sao cậu biết?”

Dũng khí Cố Văn Văn tăng lên, nói ra tất cả những lời còn nghẹn lại trong lòng: "Gia Gia thích ca hát, làm quản lý hội người hâm mộ. Một tháng trước, cô ấy và tôi đã hẹn gặp nhau trong ký túc xá của tôi sau giờ học để thảo luận về việc tổ chức các hoạt động. Vừa vặn ngày đó tôi có việc nên về phòng chậm, cũng không gọi được cho Gia Gia, cho nên không thể thông báo cho cô ấy. Khi tôi vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ thì bắt gặp Gia Gia khóc lóc chạy ra ngoài, quần áo xộc xệch, giày cũng bị mất một chiếc. Tôi muốn ngăn cô ấy hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy phớt lờ tôi, đẩy tôi ra rồi bỏ chạy. Tôi vào phòng liền thấy Vương Tử Hiên trần truồng nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng, vừa nhìn đã biết là dùng ma túy quá liều. Nhất định là trong trạng thái vô cùng phấn khởi cậu ta đã bộc phát thú tính, cưỡng hiếp Gia Gia. Lúc đó tôi vô cùng tức giận, thật sự muốn nhặt thứ gì đó lên đập nát đầu cậu ta. Thật ra, ngày hôm qua khi các anh nói cho tôi biết Vương Tử Hiên bị người ta giết, tôi cũng rất giật mình, nhưng tôi không hề cảm thấy khó chịu chút nào, tôi cảm thấy đây là cậu ta tự tìm, tội của cậu ta đáng bị như thế.”

"Vương Tử Hiên có tiền sự về tội hiếp dâm sau khi sử dụng ma túy không?" Thẩm Thứ muốn thừa dịp cảm xúc Cố Văn Văn bị kích động, đào thêm chút thông tin.

"Chuyện này tôi chưa tận mắt nhìn thấy." Cố Văn Văn nói, "Có đôi khi cậu ta sử dụng ma túy cùng với một hai người phụ nữ, hey yo xong lập tức làm loạn. Cậu ta không thiếu phụ nữ, không tội gì phải cưỡng hiếp. Nhưng ngày hôm đó... Tôi nghĩ là cậu ta hút thuốc phiện quá liều, tinh thần rối loạn.”

"Nhưng sao trước đó cậu không báo cảnh sát." Trong giọng nói của Thẩm Thứ mang theo sự trách móc.

Cố Văn Văn ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Dù sao tôi cũng không tận mắt nhìn thấy cậu ta hiếp dâm, hơn nữa, tôi sợ cậu ta trả thù. Tuy nhiên, nếu Trần Gia Gia chọn báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ làm chứng cho cô ấy.”

Thẩm Thứ nghe ra sự chân thành của cậu ta, trực giác nói cho anh ấy biết, có lẽ anh ấy nên tin tưởng người trẻ tuổi có bề ngoài khác biệt này.

14.

Buông điện thoại xuống, Thẩm Thứ phân công cho Phùng Khả Hân và Hứa Thiên Hoa chia làm hai đường, bí mật điều tra quan hệ xã hội của Trần Trọng và Trần Gia Gia.

Căn nhà nhỏ họ Trần âm u cũ nát, Trần Tư Tư đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cùng với chiếc vòng cổ thạch anh màu trà dạng giọt nước đó, đều ở trước mắt anh ấy không thể nào xua tan được.

Từ khi vụ án xảy ra đến nay, tôi đã tham khảo rất nhiều tư liệu, nghiên cứu chấn thương do bẫy lợn rừng gây ra. Đây là một chủ đề xa lạ với tôi. Hiện tại nghề săn bắn gần như đã không còn xuất hiện trong thành phố, thỉnh thoảng có người làm, nhưng phần lớn là làm với mục đích giải trí, hơn nữa bẫy lợn rừng cũng đặt ở trong khu vực do cơ quan có thẩm quyền phân định, chuyện vô ý làm người đi đường bị thương rất ít khi xảy ra.

Vương Tử Hiên bị thương ở chân rất nghiêm trọng, vết thương vừa dài vừa sâu, mà trước mắt chỉ có thể mua được bẫy lợn rừng trên thị trường có uy lực nhỏ hơn, không có cách nào tạo thành vết thương giống như thế. Theo phân tích của thợ săn có kinh nghiệm, bẫy lợn rừng mà Vương Tử Hiên giẫm phải là công cụ săn bắn thủ công, chất liệu thép tinh khiết, trong dân gian chỉ có một lượng nhỏ còn sót lại.

Kết quả điều tra của Khả Hân càng làm nặng thêm nghi vấn gây án của cha con nhà họ Trần.

Theo lời tiết lộ đến từ đồng nghiệp cũ của Trần Trọng, khi còn trẻ, Trần Trọng rất thích săn bắn, hơn nữa còn là một thợ săn khá giỏi, từng bắt được hai con chó sói, chuyện này đã gây ra không ít xôn xao trong giới phóng viên. Chân anh ta bị thương cũng là do lúc lên núi săn thú vô tình ngã xuống khe núi, người biết rất nhiều. Mà anh ta lại nói với Thẩm Thứ rằng chân anh ta bị gãy do lên đỉnh núi chụp ảnh mặt trời mọc, nếu như không phải trong lòng có quỷ, vì sao phải nói dối?

Trần Gia Gia nghi ngờ bị hãm hiếp - bẫy lợn rừng - mặt dây chuyền thạch anh màu trà, chuỗi chứng cứ đã nguyên vẹn, cha con nhà họ Trần có động cơ sát hại Vương Tử Hiên.

Khả Hân xin chỉ thị của Thẩm Thứ: "Bước tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

Thẩm Thứ chậm rãi kiên định nói: "Xin lệnh khám xét, tiến hành khám xét nhà họ Trần.”

15.

Khả Hân dẫn đầu đoàn nhân viên điều tra đến gõ cửa nhà họ Trần. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đứng trước cửa, sững sờ nhìn họ.

Khả Hân đưa cho cô ta giấy chứng nhận cảnh sát và lệnh khám xét: "Cô là người nhà anh ấy sao?”

Người phụ nữ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nói cà lăm: "Tôi... Họ Lý, là bảo mẫu chăm sóc... hai đứa con gái của anh ấy. Các cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho Trần Trọng, bảo anh ấy mau chạy về nhà.”

Khả Hân ngăn cô ta lại: "Không cần gọi điện thoại, không liên quan gì đến cô, cô nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”

Người phụ nữ họ Lý vội vàng trở lại phòng Trần Tư Tư, áp sát rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, giữ chặt tay cô ấy, sợ cô ấy bị kinh sợ. Trần Tư Tư vẫn không hề phản ứng, cô ấy dựa nghiêng vào đầu giường, ngoài mặt vẫn như đang đi vào cõi tiên, làm như không thấy mấy người đàn ông to xác xông vào cửa vậy.

Nói xen vào mấy câu. Trước khi tôi viết vụ án này, tôi đã cố ý hỏi tâm trạng của Khả Hân khi dẫn người đi lục soát nhà họ Trần. Nhưng ban đầu Khả Hân không chịu nói, chỉ qua loa cho có lệ với tôi: "Chúng ta làm cảnh sát hình sự, đen trắng rõ ràng. Khi làm việc chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không có thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xộn.”

Tôi không tin: "Tại sao lại lộn xộn? Mọi người đều có cảm xúc, đều đồng cảm với kẻ yếu, khinh thường những kẻ làm xằng làm bậy, ỷ thế ăn hiếp người khác. Cho dù cha con nhà họ Trần có phải là hung thủ hay không, bọn họ đều tương đối yếu thế, hoàn cảnh sống vô cùng khó khăn. Nếu như không phải bị Vương Tử Hiên ức hiếp tàn nhẫn, chỉ sợ đời này cũng sẽ không liên quan đến bốn chữ "hung thủ giết người".

Khả Hân vẫn cứng miệng: "Luật pháp không nói tình người, hung thủ giết người phải trả giá, đây là một chân lý đơn giản mộc mạc.”

Tôi nói: "Nếu Trần Trọng và Trần Gia Gia xảy ra chuyện gì, Trần Tư Tư sẽ phải làm sao? Cuộc sống sau này của cô bé sẽ bi thảm như thế nào, cô đã bao giờ nghĩ về nó chưa?”

Khả Hân không trực tiếp trả lời: "Thục Tâm, cô nói những lời này giống như dùng roi quất vào lòng tôi vậy.”

Khám xét nhà họ Trần xong có thu hoạch khá phong phú.

Một chiếc bẫy lợn rừng khổng lồ nằm lặng lẽ phía dưới cùng của tủ quần áo, nó được lau chùi rất cẩn thận, bề mặt không có vết bẩn; Tuy rằng kiểu dáng cũ kỹ, nhưng tay nghề lại vô cùng tinh tế, cầm trong tay nặng trịch, có thể kết luận là dùng thép nguyên chất hỗn hợp gang chế tạo thành, uy lực không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với sức mạnh của sản phẩm giá rẻ cùng loại bán trên thị trường.

Trong một chiếc ngăn kéo tại bàn làm việc, bọn họ tìm thấy một sợi dây chuyền rỉ sét, không phải vàng cũng không phải bạc. Đế vòng cổ trơ trụi, không thấy mặt dây chuyền đâu.

Các nhân viên điều tra cũng thu thập được mấy đôi giày, có cả nam và nữ. Làm như vậy là bởi vì trước đó Thẩm Thứ đã từng căn dặn, một khi có phát hiện quan trọng, nhất định phải mang tất cả những đôi giày thể thao của nhà họ Trần về đội Cảnh sát để làm chứng cứ. Cũng may trong nhà anh ta không có nhiều giày lắm, ngoại trừ một đôi giày da và giày vải của bảo mẫu nhà Trần Trọng, chỉ có bốn đôi giày bình thường, nhân viên kỹ thuật mặc kệ chủ nhân đôi giày là ai, bỏ chúng vào trong túi hết.

Khi Khả Hân hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nhìn Trần Tư Tư một cái, cô ấy vẫn nằm nghiêng trên đầu giường, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không biết chút gì về biến cố của gia đình này.

16.

Tôi không chậm trễ một phút đồng hồ nào, lập tức tiến hành giám định mấy vật chứng Khả Hân mang về.

Mặc dù bẫy lợn rừng đã được rửa sạch, nhưng dưới sự kiểm tra của thuốc thử Luminol*, dấu vết không thể che giấu. Tôi đã trích xuất ba dấu vân tay máu đầy đủ trên nó. Qua xét nghiệm, vết máu nhỏ trên bẫy lợn rừng là máu người, hơn nữa hoàn toàn trùng khớp với nhóm máu của Vương Tử Hiên, trên cơ bản có thể nhận định đây chính là công cụ được đặt tại hiện trường vụ án mạng Vương Tử Hiên khiến cậu ta bị thương nặng.

(*) Khi xịt luminol lên bề mặt khả nghi, tắt điện và đóng kín cửa sổ, bề mặt dính máu sẽ phát ra ánh sáng xanh dương ngả xanh lá trong khoảng 30 giây.

Trong số bốn đôi giày thể thao thu thập được từ nhà họ Trần, có ba đôi nữ, một đôi nam, đều được rửa sạch sẽ, nhưng đế giày vẫn còn một chút vết bẩn và bùn đất. Tôi cẩn thận cạo lớp bùn đất đó bằng dao, đặt nó vào những ống nghiệm riêng biệt rồi dán hình ảnh chiếc giày tương ứng trên mỗi chiếc ống nghiệm để tránh nhầm lẫn. Việc tách và kiểm tra các loại đất này mất ít nhất hai mươi tư giờ.

Ngoại trừ một cái lỗ hổng nho nhỏ ra, sợi dây chuyền rỉ sét loang lổ kia hoàn toàn phù hợp với mặt dây chuyền trong tay Vương Tử Hiên.

Tâm trạng của tôi rất buồn bã, loại cảm xúc này chưa từng có. Đáng lẽ ra vụ án sắp rõ ràng, hẳn là tôi nên vui mừng mới đúng, nhưng cho dù như thế nào đi nữa tôi vẫn không vui nổi. Chuyện quái gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi thông cảm với kẻ giết người sao? Đây là một xu hướng nguy hiểm và phải được uốn nắn kịp thời.

Tôi cầm điện thoại báo cáo kết quả giám định với Thẩm Thứ, giọng điệu của anh ấy ở đầu kia rất bình tĩnh nói: "Trở về nói tiếp, Trần Trọng đang ở trong phòng làm việc của tôi.”

Tôi gần như chạy nhanh về phía phòng làm việc của Thẩm Thứ, nhưng mấy người Khả Hân và Hứa Thiên Hoa cũng đã đến, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Thẩm Thứ.

Khả Hân thì thầm tâm sự: "Trần Trọng đến đầu thú.”

Theo lời khai của Trần Trọng, có thể Khả Hân và mấy người nhân viên kỹ thuật chân trước vừa rời đi, bảo mẫu đã lập tức gọi điện thoại cho anh ta giải thích tình hình. Anh ta ý thức được sự việc không thể che giấu được nữa, lập tức đặt công việc xuống rồi chạy về nhà, đồng thời gọi Trần Gia Gia trở về. Anh ta đưa hết số tiền tích góp mấy năm nay cho Trần Gia Gia, dặn dò cô bé nhất định phải chăm sóc tốt cho chị gái, nhất định phải học xong đại học. Sau khi có được lời hứa của Trần Gia Gia, anh ta mới đi xe điện đến đội Cảnh sát đầu thú, cũng nhờ vả Thẩm Thứ thay mặt anh ta bảo quản, nhất định phải trả lại cho Trần Gia Gia.

17.

Lời khai của Trần Trọng khiến người ta thổn thức không thôi. Anh ta đã phát giác ra tâm tình của Gia Gia khác thường từ lâu rồi. Mặc dù bình thường Gia Gia nói chuyện không nhiều, nhưng tính cách vẫn vui vẻ, sau khi hoàn thành việc học và chăm sóc Tư Tư, chuyện cô bé thích nhất chính là nghe nhạc và ca hát. Nhưng một tháng trước, tính tình cô bé đột nhiên thay đổi, không chỉ trầm mặc ít nói, còn thường xuyên ôm anh ta khóc. Trần Trọng vô tình nhìn thấy dáng vẻ thương tâm muốn chết của con gái, lòng đau như bị dao cắt. Dưới sự an ủi và truy hỏi không ngừng của anh ấy, Gia Gia mới nói ra chân tướng: Cô bé bị Vương Tử Hiên cưỡng hiếp. Một thiếu nữ như bông hoa xinh đẹp chưa bao giờ yêu đương, tràn đầy kỳ vọng đối với đối với cuộc sống và tình yêu, lại cứ thế mà bị móng vuốt dơ bẩn bẻ gãy, ném vào bùn nhão, dày xéo chà đạp. Làm sao có thể nuốt trôi được loại sỉ nhục này? Đau đớn này làm sao có thể diễn tả thành lời? Sự thù hận khắc cốt ghi tâm đến mức nào?

Sau khi Trần Trọng biết được chân tướng, giống như bị sét đánh trúng đầu, cả người như bị mây mù che phủ. Sâu thẳm trong trái tim anh ta có một giọng nói đang kêu gọi, làm cho anh ta không thể cưỡng lại: Báo thù cho con gái của mình, để cho những kẻ xấu xa phải nhận báo ứng, sử dụng máu của kẻ thù để rửa sạch cơ thể và tâm trí bị làm bẩn của con gái. Không phải anh ta không nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng sau khi hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Vương Tử Hiên, anh ta từ bỏ —— dùng trứng chọi đá, anh ta không có đủ sức lực và tự tin. Anh ta cũng đã cân nhắc lỡ như bị bắt vào tù, thậm chí lấy mạng đền mạng, hai đứa con gái sẽ cô độc không có nơi nương tựa. Nhưng mà, suy nghĩ này chợt lóe lên, giọng nói báo thù cuối cùng đã chiếm thế thượng phong, rốt cuộc, anh ta cũng đã nghe theo lời kêu gọi của ma quỷ.

Trần Trọng lo lắng bởi vì mình đi lại bất tiện, không đối phó được Vương Tử Hiên tuổi trẻ cường tráng, lập tức nảy sinh ý định dùng bẫy lợn rừng bẫy cậu ta. Anh ta từng săn bắn, sử dụng bẫy lợn rừng rất quen tay, ngay cả chó sói cũng bắt được dễ như trở bàn tay, huống chi một thanh niên hư hỏng ngoài mạnh trong yếu!

Anh ta cẩn thận chọn địa điểm và thời gian gây án, không thể cách thành phố quá xa, sẽ khiến Vương Tử Hiên nghi ngờ. Cũng không thể quá gần, sợ vừa vặn có người qua đường đi ngang. Thời gian không thể quá muộn, cũng không thể quá sớm, hoàng hôn là tốt nhất. Kế hoạch của anh ta rất hoàn hảo, cũng đã nghĩ đến rất nhiều chi tiết, lại hết lần này tới lần khác không nghĩ ra việc sau khi khống chế được Vương Tử Hiên thì nên làm gì?

Thanh niên hư hỏng bị kẹp chặt, nằm sấp trên mặt đất khóc lóc xé gan xé phổi, có thống khổ, cũng có tuyệt vọng, điều này làm cho Trần Trọng sinh ra khoái cảm rất lớn. Sau khi sự phấn khích biến mất, anh ta bắt đầu do dự và nghĩ phải thả người ra sao? Không được, đắc tội với "nhân vật lớn" như vậy, nếu như thả hổ về rừng, nhất định sẽ bị trả thù vô cùng thê thảm. Vứt bỏ, mặc kệ cậu ta, để cho cậu ta tự sinh tự diệt? Đó dường như cũng là một ý tưởng. Hay quyết định nhanh chóng, giết cậu ta? Nhưng anh ta lại không có can đảm như vậy.

Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt thiếu gia độc ác: "Cậu có biết tôi không?”

"Cha Trần Gia Gia, con mẹ nhà ông!" Vương Tử Hiên kêu lên xé gan xé phổi, hai tay bất chợt kéo vạt áo Trần Trọng.

Trần Trọng hoảng hốt, anh ta liều mạng lui về phía sau, muốn tránh thoát khỏi sự lôi kéo của đối phương. Trong lúc kinh hoảng thất thố, anh ta nhặt lên một tảng đá trong tầm tay, đập mạnh về đầu Vương Tử Hiên, một cái, hai cái... Thẳng cho đến khi Vương Tử Hiên biến thành hồ lô máu, ngã trên mặt đất không nhúc nhích…

Thẩm Thứ lẳng lặng nghe lời khai của Trần Trọng, đợi anh ta nói xong, mới đưa ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: "Làm sao anh lấy được sự tin tưởng của Vương Tử Hiên, để cậu ta đi đến nơi xa xôi như vậy?”

Trần Trọng dường như không hề để ý đến kết cục lấy mạng đổi mạng mà anh ta phải đối mặt chút nào hết, thời gian dài tự thuật làm cho trên mặt anh ta hiện lên một tầng đỏ ửng, Thẩm Thứ đặt ra câu hỏi lại khiến cho anh ta nở ra một nụ cười đắc ý: "Tôi dùng điện thoại di động của Gia Gia gửi tin nhắn cho cậu ta, lừa cậu ta ra ngoài. Anh không tìm thấy dấu vết nào trong điện thoại di động của cậu ta à? Vậy thì đúng rồi. Cậu ta có hai chiếc điện thoại di động, một là để sử dụng hàng ngày, đó là cái anh tìm thấy tại hiện trường; Một cái khác là cậu ta chuyên dùng để lừa gạt mấy cô gái, mua ma túy, ngay cả người nhà cậu ta cũng không biết số này. Tên khốn kiếp này, tôi lấy danh nghĩa của Gia Gia liên lạc với cậu ta, cậu ta còn thật sự cho rằng Gia Gia thích cậu ta, con mẹ nó, cậu ta đúng là một tên ngu xuẩn. Tôi đã lấy chiếc điện thoại đó sau khi giết cậu ta, các anh không hề phát hiện ra sao?”

Thẩm Thứ lắc đầu một cái: "Cái điện thoại kia hiện tại đang ở đâu?”

"Ném rồi." Trần Trọng dương dương đắc ý: "Ném vào con sông sau thành phố, chôn trong bùn rồi.”

18.

Ghi lời khai xong, Thẩm Thứ sai người nhốt Trần Trọng vào tù. Trần Trọng bị còng tay, khập khiễng đi ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng, trên mặt lộ ra nụ cười mỹ mãn, bóng người tập tễnh biến mất ở cuối hành lang.

Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng có sự cay đắng và áp lực không thể nói thành lời.

Gió nổi lên rồi. Sau một vài cơn gió mùa xuân, sẽ lại đưa đến một thế giới muôn màu muôn vẻ. Quá khứ - bất luận là oanh liệt như thế nào, lại khiến cho người ta nhớ mãi không quên ra sao, cuối cùng vẫn sẽ trở thành hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ. Thời gian trôi qua cũng chưa bao giờ vì bất cứ ai mà dừng lại.

Khi tôi đau lòng, lại có hai người nữa đi vào cánh cửa đó, người phía trước tôi quen, là Chủ nhiệm bộ phận chính trị Cục Công an thành phố Sở Nguyên - Chu Khiếu Thiên, người đàn ông dáng vẻ giàu có trắng trẻo mập mạp phía sau kia dường như cũng quen mặt, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra đã từng gặp người này ở nơi nào. "Văn phòng đội trưởng Thẩm các người ở đâu?" Chu Khiếu Thiên cao giọng hỏi, có một tia khí phách không coi ai ra gì.

Cảnh sát nhân dân nhận ra ông ta vội vàng chỉ vào phòng làm việc của Thẩm Thứ. Chu Khiếu Thiên cùng người đàn ông đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Khả Hân nhỏ giọng nhắc nhở tôi: "Người phía sau là bố của Vương Tử Hiên, Vương Đức Phúc.”

"Đúng, chính là ông ta, thường xuyên nhìn thấy ông ta trong tin tức thành phố." Tôi không khỏi cảm thán, "Tin tức thật sự nhanh nhạy, Trần Trọng vừa mới tự thú, ông ta đã lập tức tìm tới cửa.”

Hai người bọn họ cùng Thẩm Thứ ở trong phòng làm việc nói chuyện gì đó không biết. Thẩm Thứ người này ở đối mặt với những vụ án luôn trái phải rõ ràng, chưa bao giờ mơ hồ, không chịu cúi đầu trước bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào, bất cứ chuyện gì quấy nhiễu việc phá án. Nhưng trong việc đối phó với các mối quan hệ xã hội, luôn luôn giỏi giảng hòa, làm dịu, thậm chí có chút “xảo quyệt”, anh ấy có đủ "kiến thức chính trị", giữa cứng và mềm, giữa bá đạo và thỏa hiệp, duy trì sự cân bằng tinh tế, để cấp trên không tức giận, cấp dưới không oán hận.

Sau khi tôi thất bại không bẫy anh ấy nói ra được thì không hỏi lại nữa, anh ấy không chịu nói, cũng không có ai cạy được miệng anh ấy. Tóm lại, trước khi Vương Đức Phúc rời đi đã nắm chặt tay Thẩm Thứ, nước mắt đầy mặt, giống như coi anh ấy là người bạn đáng tin cậy nhất, ngay cả Chu Khiếu Thiên ngạo mạn cũng đỏ mắt. Đây là bản lĩnh lôi kéo người khác của Thẩm Thứ, bất kể là trời sinh hay là ngày ngày rèn luyện, chúng tôi đều không thể bắt chước được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play