Một ngày không gặp, Lã Bất Vi lại nhạy bén phát hiện khắp
người Tần Tử Sở là một bầu không khí vô cùng vui sướng, thoải mái giống như
trút bỏ được tất cả gánh nặng trên vai.
Điều này làm cho Lã Bất Vi trong lòng vô cùng buồn bực, nhịn
không được mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua bên cạnh công tử đã xảy ra chuyện tốt gì
sao?”
Tần Tử Sở nhìn về phía Lã Bất Vi, càng cười đến sảng khoái,
nghĩ trong lòng: ngươi hiện tại còn hoài nghi hài tử trong bụng Triệu Cơ là của
ai phải không? Không sao, ngươi cứ tiếp tục rối rắm đi, nhưng mà nam thần là
con ta a~!
Hắn lại cố tình lắc đầu nói: “Không, không có gì đặc biệt.”
“Vậy…có phải là do người nào đặc biệt không?” Lã Bất Vi không
buông tha hỏi.
Nghe Lã Bất Vi truy hỏi, Tần Tử Sở sửng sốt, hân hoan quá
đỗi rốt cuộc dần dần lắng xuống, hắn thu lại tươi cười đang lộ ra quá mức, chỉ
còn đôi mắt là vẫn lóe ra mừng vui rạng rỡ.
Tần Tử Sở ngữ điệu ôn nhu nói: “Hôm qua ta đem mẫu thân của
phu nhân đón về, tâm tình của phu nhân quả nhiên đã tốt hơn nhiều, hôm nay cùng
ta đọc sách, vẻ đẹp hồng tụ thiêm hương*, Thái phó nhất định hiểu được—— nàng
vui vẻ, mới có thể làm cho ta vui vẻ.”
*hồng tụ thiêm hương: ý nói thư sinh trong lúc học tập có
thiếu nữ xinh đẹp kề bên học cùng
Lã Bất Vi nghe nói như thế, không biến sắc nhìn về phía tẩm
phòng của Triệu Cơ trong phủ con tin mà nhíu mày, nhưng lúc quay sang nhìn Tần
Tử Sở, lại tươi cười tán dương: “Công tử đối với phu nhân thật sự là dụng tâm.”
Tần Tử Sở gật đầu, hướng Lã Bất Vi cười, lời nói như dao:
“Đúng vậy, ta thích phu nhân, nhìn nàng vui vẻ, ta liền thêm vui vẻ. Ôi, có thể
gặp gỡ Triệu Cơ thật sự là có phúc ba đời!”
Lã Bất Vi siết chặt nắm tay, miệng lại như không có việc gì
tiếp tục nói: “Vậy công tử không bằng hãy nói ra chuyện vui mừng đi.”
Tần Tử Sở đương nhiên sẽ không nói “Nhìn thấy ngươi đã nghĩ
đến ngươi ngủ với Triệu Cơ lâu như vậy, kết quả không bằng lão tử sinh lực tốt,
hài tử trong bụng Triệu Cơ là của ta”, chuyện này hẳn sẽ dẫn đến liên minh
chính trị sụp đổ. Hắn kề sát vào tai Lã Bất Vi, nhẹ giọng nói: “Lúc đón mẫu
thân của phu nhân, Thái phó có biết ta gặp ai không?”
Lã Bất Vi chỉ cảm thấy một mùi hương thơm ngát tiến vào
trong xoang mũi của mình, làm đầu óc hắn say đắm đến choáng váng, không khỏi
hít sâu một hơi, thân thể không thể khống chế càng nghiêng về hướng Tần Tử Sở,
thanh âm hơi run run nói: “Công tử nói, là người phương nào?”
Tần Tử Sở đem mặt hướng về Lã Bất Vi, nhẹ nhàng mỉm cười,
càng thêm hạ giọng nói: “Một người vô cùng hữu dụng, hắn có thể làm cho chúng
ta vừa về nước liền được quốc quân trọng dụng. Nhưng việc này nếu muốn thành
công, lại cần Thái mau chóng đưa chúng ta về nước…”
Hô hấp ấm áp mà ướt át thổi tới bên mặt Lã Bất Vi, hắn nháy
mắt cảm thấy nửa khuôn mặt đều tê rần, một luồng nhiệt theo hai má vọt tới dưới
thân, hắn không được tự nhiên dịch chuyển chân, che lại chỗ giữa hai chân, đầu
óc có chút hỗn độn hỏi: “Ân? Ý công tử là?”
Tần Tử Sở thấy thời khắc không sai biệt lắm, cúi đầu cười
khẽ, dãn ra khoảng cách với Lã Bất Vi, quay ra ngoài cửa xe cả giận nói: “Cẩu
nô tài, còn chưa cút lại đây? Đắc tội bản công tử, còn muốn ở bên cạnh ta giả
chết sao?”
Tần Tử Sở quát một tiếng lớn đến cả nửa con phố cũng nghe
được, lập tức Chương Lê vẻ mặt đau khổ từ sau xe đã chạy nhanh tới, bước chân
tập tễnh, nhìn bộ dáng như vừa mới bị thương, đi đứng rất không thuận tiện, cố
sức tới thùng xe, tựa hồ như vất vả đuổi theo tiến lên giữa xe ngựa.
Tần Tử Sở lộ ra tươi cười vừa ác ý lại càn rỡ, chỉ ngoài cửa
sổ, hung hăng nói: “Chậm một chút, cho hắn bò lên.”
Phu
xe nhìn về phía Lã Bất Vi xin chỉ thị, Lã Bất Vi lập tức xua tay để hắn theo
lời Tần Tử Sở giảm tốc độ, Chương Lê rốt cuộc bò lên xe trong tư thế khó coi,
hắn vấp chân một cái, trực tiếp ngã sấp xuống trước mặt Tần Tử Sở.
Tần Tử Sở vươn tay chỉ vào Chương Lê đang ngã sấp xuống, lại
phát ra tiếng cười càn rỡ, thấy Lã Bất Vi liên tiếp nhíu mày, nghĩ thầm rằng:
đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, khiến người ta cảm thấy không
chút chân thật. (ý em nói chính mình, làm hơi quá (^_^;))
Đợi lúc không còn ai chú ý, Tần Tử Sở thu hồi vẻ khoa trương
trên mặt, hạ giọng, vội vàng nói: “Thái phó, đây là Chương Lê tiên sinh, ta từ
nơi hắn nghe nói Phạm Tuy mà quốc quân trọng dụng đã bị Triệu quốc mua chuộc,
chuẩn bị đem lời gièm pha hại chết Võ An quân, nếu chúng ta mau chóng về nước,
ngăn cản âm mưu này, nhất định có thể được quốc quân coi trọng. Nhưng ta sợ tai
vách mạch rừng, không thể không ra hạ sách này, với Chương Lê tiên sinh lại
nhục nhã nhiều lần. Hay là để tiên sinh tạm thời đi theo bên người Thái phó,
tránh cho hắn chịu ủy khuất này.”
Lã Bất Vi vừa nghe lời này, lập tức hướng Tần Tử Sở hỏi kỹ
càng sự tình hắn đã nói, Chương Lê tuy nghe ra Tần Tử Sở mười câu thì luôn có
một hai câu là giả , nhưng hắn trước sau vẫn quỳ trên mặt đất, duy trì tư thế
dập đầu, không đối với lời Tần Tử Sở nói đưa ra bất cứ nghi ngờ gì.
Thân là một mưu sĩ, Chương Lê biết rõ, so với kẻ đang bỏ
tiền giúp Tần Tử Sở là Lã Bất Vi thương nhân Vệ quốc, hắn và Tần Tử Sở cùng là
người Tần mới vốn là liên minh, bất luận thế nào, Tần Tử Sở cũng sẽ thân thiết
với mình hơn, mà chính mình cũng nên đối đãi Tần Tử Sở như thế.
Lã Bất Vi sau khi làm rõ nguyên nhân sự việc, đối với đề
nghị sớm rời đi vô cùng động tâm, hắn mặc dù có nhiều tiền, nhưng tin tức có được
cũng không phải mắt thấy tai nghe. Nhưng nay Chương Lê mang đến tin tức Tần
Triệu giao tranh rõ ràng sẽ đến sớm hơn so với dự đoán của hắn.
Thời điểm không có chiến tranh, thủ vệ thành Hàm Đan tuy rất
chặt chẽ, nhưng không khẩn trương như lúc hậu chiến, nhưng đồng thời, vào thời
điểm không khai chiến, Triệu quốc có thể triệu tập rất nhiều người để đuổi bắt
Tần Tử Sở chạy trốn.
Lã Bất Vi do dự một chút, vẫn là quyết định chờ thêm một
chút —— chờ đến lúc tin Tần quốc tấn công Triệu quốc hoàn toàn bùng nổ, lúc
thương nhân các nước đều chạy thoát thân về nước của mình, thì thời cơ của bọn
họ đã tới!
Khi đó rất dễ dàng thừa dịp hỗn loạn trốn thoát, hơn nữa xen
lẫn bên trong thương đoàn, binh sĩ Triệu quốc cũng khó phân biệt thân phận của
bọn họ.
Hạ quyết tâm, Lã Bất Vi đối Tần Tử Sở cùng Chương Lê đi thi
lễ, sau đó mở miệng: “Vậy thỉnh công tử cùng Chương Lê tiên sinh an tâm một
chút chớ nóng vội, sự tình tuy rằng khẩn cấp, nhưng so với tính mạng của Võ An
quân, công tử lại càng nên chú ý tới an nguy của mình. Vả lại chờ Bất Vi tìm
hiểu khắp nơi cho rõ thời gian chuẩn xác quân Tần tới, đến lúc đó Hàm Đan đại
loạn, nhóm thương nhân nhất định dẫn người nhà chạy trốn, chúng ta lúc này mới
đi, vừa có thể bảo đảm tính mạng bản thân không lo, vừa có thể nhân cơ hội đổi
đường đi, trực tiếp tìm quân Tần nhờ cậy. Đến lúc đó chứng minh thân phận, công
tử lo gì tướng quân lãnh binh không phái người bảo hộ công tử mau chóng trở lại
bên người quốc quân? Bộ dạng này trở về không phải càng dễ dàng gặp quốc quân,
đem sự tình giải thích sao?”
Tần Tử Sở cũng nghĩ như vậy, tuy rằng “Cứu chiến thần Bạch
Khởi một mạng” với Tần Tử Sở có sức hấp dẫn lớn, nhưng hắn cứu Bạch Khởi điều
kiện trước tiên là không ảnh hưởng đến an nguy của mình.
Thời gian mà Lã Bất Vi suy xét cũng hợp ý Tần Tử Sở, nhưng
hắn lại không thể trực tiếp đồng ý đề nghị của Lã Bất Vi —— Chương Lê vừa mới
gia nhập, mà hắn còn đảm nhiệm vai trò mưu sĩ, bởi vậy Tần Tử Sở vì xây dựng
hình tượng chiêu hiền đãi sĩ của mình, phải hướng về Chương Lê để hỏi ý kiến.
“Tiên sinh cảm thấy đề nghị của Thái phó như thế nào?” Tần
Tử Sở nhìn về phía Chương Lê, ánh mắt thành khẩn bộc trực.
Chương Lê gật đầu: “Lã Thái phó nghĩ hợp với ý của ta, nhưng
Chương Lê cảm thấy có một số việc có thể làm trước. Lã Thái phó nếu vốn là một
thương nhân, như vậy nhất định thường ra vào Hàm Đan đem hàng hóa buôn bán vận
chuyển đi đi về về, có quan hệ thân thiết với thị vệ thủ thành. Nếu chuẩn bị
rời đi, Thái phó không bằng hiện tại làm ra vẻ chuẩn bị rời đi Hàm Đan, bên
ngoài lén xây một tòa nhà gỗ, đem gia tài ra khỏi Hàm Đan. Đồng thời, đối với
bạn bè thân quen từ biệt, đưa chút quà tặng, để lúc Thái phó rời đi bọn họ mở
rộng cổng lớn —— như vậy đến thời điểm ra đi sẽ càng hợp lẽ, dù có đem theo
công tử cũng sẽ không có người nghĩ nhiều.”
Lã Bất Vi gật đầu đồng tình, đối với ý tưởng chu toàn của
Chương Lê liên tiếp khen ngợi: “Chương Lê tiên sinh quả nhiên là người tài, Bất
Vi học thức nông cạn, may mà tiên sinh nhắc nhở mới có thể chu toàn. Công tử có
tiên sinh, như hổ thêm cánh.”
Chương Lê tuy rằng hoàn thiện kế hoạch thoát khỏi Hàm Đan
của nhóm người Tần Tử Sở, nhưng hắn cũng khiến trong lòng Lã Bất Vi xuất hiện
một bóng ma.
Lã Bất Vi gia tài dù nhiều đi nữa, rốt cuộc vẫn là thương
nhân, tầm nhìn có hạn.
Hắn vẫn chưa theo người khác học tập, dù ánh mắt tinh tường,
nhưng ở mặt học thức lại hoàn toàn không thể cùng mưu sĩ chân chính ganh đua
cao thấp, nói rõ lợi và hại, liên tiếp đem khuyết điểm chỉ có thể dùng nhiều
tiền của mình bại lộ đến rõ ràng.
Chương Lê lại là mưu sĩ luôn đi theo võ tướng, hắn sớm đã
quen nói chuyện thẳng thắn. Lúc ở bên Bình Nguyên Quân còn tự nhắc nhở chính
mình thân đang tha hương nơi dị quốc, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm,
sau gặp được Tần Tử Sở, trong lòng thả lỏng cảnh giác, lộ ra khôn khéo, nói
không lựa lời.
Nghe được Lã Bất Vi khen ngợi, Chương Lê chẳng những không
im miệng, ngược lại tiếp tục nói: “Lã Thái phó đêm nay mở tiệc chiêu đãi công
tử cùng Công Tôn Kiền đang trông coi công tử, đừng ngại lúc uống say, tiện thể
hướng hai người chào từ biệt. Công Tôn Kiền trong ngực ôm mỹ nhân, nhuyễn ngọc
ôn hương làm sao chú ý cái khác, lo gì hắn không nới lỏng cảnh giác và cho rằng
công tử lại trở nên không nơi nương tựa, trở lại lúc tiền tài không nhiều chứ?
Không có Thái phó hằng ngày chiếu cố, Công Tôn Kiền tự nhiên cảm thấy công tử
yếu ớt rụt rè, cuối cùng càng không nghĩ sẽ lại đi gặp công tử để ép bức kiếm
thêm lợi ích vào túi hắn.
Tần Tử Sở hoàn toàn bị đám người mưu sĩ tinh thông của thời
Chiến quốc này chinh phục, hắn dùng sức vỗ tay, nhịn không được khen ngợi: “May
mắn gặp được tiên sinh, tiên sinh suy xét đích thực là rất chu toàn.”
Lã Bất Vi trong mắt tối tăm càng thêm rõ ràng, hắn lại dõi
theo nụ cười của Tần Tử Sở, bộ dáng Tần Tử Sở tựa hồ vô cùng cao hứng khi có
một mưu sĩ.
Hắn chớp mắt, kế sách diệt trừ Chương Lê nổi lên trong lòng.
Lã Bất Vi cao giọng nói: “Công tử, ngươi đã thấy nô tài kia
không vừa mắt, giao cho Bất Vi đi, ngày mai ta đem bán hắn, tránh cho công tử
phải chướng mắt.”
Tần Tử Sở căn bản không biết tính toán trong lòng tới Lã Bất
Vi, còn nghĩ hắn giống kế hoạch của mình lúc nãy, lập tức dùng cơn giận còn sót
lại chưa tan nói: “Thái phó mau đem hắn mang đi đi, thật làm cho người phiền
lòng!”
Chương Lê rất phối hợp phát ra lời cầu xin, ba người liền
như vậy cùng nhau ăn ý hoàn toàn với Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi tự mình đỡ bàn tay Tần Tử Sở xuống xe, vẻ mặt ngạo
mạn nhìn Chương Lê liếc mắt một cái, khóe miệng xuất ra một tia cười lạnh, đối
với người hầu nói: “Vậy dẫn hắn đi, trông chừng, đừng cho hắn đi loạn.”
Chương Lê đối diện ánh mắt lạnh lùng của Lã Bất Vi, thầm
nghĩ không tốt, trên mặt như cũ vẫn duy trì vẻ cầu xin, nghe theo người hầu đi
đến hậu viện, người hầu thấy hắn không ồn ào náo loạn, cũng không làm gì, trực
tiếp rời khỏi phòng chứa củi, cả cửa cũng không khóa phân phó: “Ngươi trước hết
chẻ củi đi.”
“Dạ, dạ, dạ!” Chương Lê cúi người không ngừng vâng dạ, chờ
đến khi người hầu vừa ly khai, lập tức trèo tường chạy thoát ra ngoài.
Tần Tử Sở đi đến chính viện ngồi xuống, rốt cuộc trông thấy
Công Tôn Kiền trong truyền thuyết, hắn tướng mạo tầm thường không đặc biệt,
dáng người gầy, ánh mắt vẩn đục lộ ra vẻ tham dục dơ bẩn.
“Ha ha ha, lại gặp mặt công tử, gần đây trong tay có chút
việc, không biết công tử có thể giúp đỡ một phần không?” Vừa thấy được Tần Tử
Sở, Công Tôn Kiền lập tức xông tới, lòng bàn tay hướng về phía trước bày ra tư
thế đòi nợ.
Tác
giả nói ra suy nghĩ của mình: hệ thống thông báo: tiểu đội [ về Tần ], trí giả
xuất hiện.
Hệ
thống thông báo: tiểu đội [ về Tần ], nội chiến, trí giả thoát đội.