★ Doanh Chính đích thật là huyết thống hoàng thất của Tần
quốc ~
★ Lão tử đã giải được một câu đố thiên cổ ~
★ Con ta là nam thần, A ha ha ha ~
★ Trúng giải thưởng này, đời này ta sống thật đáng ~
Ý nghĩ này cứ mãi
quẩn quanh trong lòng Tần Tử Sở, làm cho tâm tình của hắn trước sau duy trì ở
mức “Vui sướng —— quá mức vui sướng”.
Dọc đường đi tay Tần
Tử Sở vẫn không rời khỏi bụng Triệu Cơ, viện hơn mười loại lý do, sờ đến nỗi
Triệu Cơ đỏ bừng, thân thể mềm nhũn, dựa vào trong ngực của hắn khe khẽ làm
nũng.
Tần Tử Sở thấy ánh
mắt đầy xuân ý của Triệu Cơ đang nhìn mình, rốt cuộc như bị một chậu nước lạnh
dội lên người, lý trí trở về.
“Tuyệt đối không thể,
phu nhân chẳng lẽ không quan tâm hài tử đầu tiên của chúng ta sao?” Tần Tử Sở
nét mặt căng thẳng, nhíu chặt lông mày, nghiêm túc nhìn về phía Triệu Cơ.
Triệu Cơ ánh mắt lộ
ra vẻ ủy khuất, nắm lấy đai lưng mà mình vừa xả xuống, hừ một tiếng, nhanh
chóng đem quần áo sửa sang lại, đến khi về tới phủ, trên mặt vẫn là vẻ cứng
nhắc, hiển nhiên là hờn dỗi Tần Tử Sở.
“Phu nhân cẩn thận,
để ta đỡ ngươi xuống xe.” Tần Tử Sở ân cần đối Triệu Cơ mở ra vòng tay, không
nghĩ tới Triệu Cơ cười lạnh một tiếng, giẫm lên lưng nô bộc tự xuống xe, khoác
lên cánh tay của Triệu Tống thị, trực tiếp đi về hướng tẩm phòng.
Tần Tử Sở bất đắc dĩ
cười, chỉ xem như Triệu Cơ đang mang thai nên cảm xúc không ổn định, nhìn nàng
bước vào tẩm phòng, rồi mới nhấc chân trở về thư phòng, hoàn toàn không lo lắng
đến giận dỗi thực sự của nữ nhân là do không được thỏa mãn nhu cầu.
Lục Kiều cầm một cái
khăn chậm rì rì lau giá sách, có vẻ tâm tư đang để tận đâu, mặt mang theo hai
phần giận dữ, ba phần tương tư, năm phần buồn bã, tầm mắt từ cửa sổ không ngừng
nhìn ra ngoài —— cửa sổ đối diện đường từ cửa chính đến tẩm phòng, có thể đem
hành động thân thiết của Tần Tử Sở cùng Triệu Cơ nhìn thấy rất rõ ràng.
Mắt thấy Tần Tử Sở
đối Triệu Cơ săn sóc dịu dàng, Lục Kiều cơ hồ nghiến chặt răng.
Hài tử, đều là vì hài
tử trong bụng!
Công tử ban đầu đối
với phu nhân rõ ràng chính là say đắm, căn bản không như bây giờ ôn nhu săn
sóc, tình ý triền miên, từ khi phu nhân vừa nói có thai, thái độ của công tử
lập tức liền thay đổi.
Nữ nhân quả nhiên vẫn
cần dựa vào con cái để trói buộc trái tim của nam nhân!
Triệu Cơ thật là một
tiện phụ! Ỷ vào chính mình mang thai, mặt nặng mày nhẹ với công tử.
Ngươi cứ làm ầm ĩ đi,
chờ sau khi ngươi sinh hạ hài tử, để xem công tử còn có thể chiều chuộng ngươi
như thế không.
Trong lòng âm thầm
mắng to một phen, đến lúc Tần Tử Sở tiến vào thư phòng, Lục Kiều lại cố ý diễn
trò trước mặt Tần Tử Sở, bỗng chốc thu hồi toàn bộ cảm xúc trên mặt, lộ ra vẻ
mừng rỡ không thôi, như con chim yến chui vào lòng hắn.
Tần Tử Sở nhìn thấy
một thân ảnh màu xanh đậm hướng mình nhào tới, theo bản năng giang hai tay đỡ,
không có phòng bị, nên bị Lục Kiều đụng phải, lui về phía sau một bước mới đứng
vững được.
Đợi khi thấy rõ trong
ngực là Lục Kiều, trên mặt Tần Tử Sở lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, cong ngón tay
búng lên trán nàng một chút, buông nữ hài ra, thận trọng lùi lại hai bước, cùng
nữ hài duy trì một khoảng cách thân mật vừa phải, cúi đầu nhìn nàng quan tâm
nói: “Vừa rồi vẻ mặt sao lại thương tâm như vậy, ai khi dễ ngươi?”
Lục Kiều gục đầu
xuống cắn môi, lại dùng sức lắc đầu, thanh âm mang theo nức nở nói: “Có thể ở
bên cạnh công tử là Lục Kiều có phúc ba đời, không có ai khi dễ Lục Kiều.”
Nụ cười trên mặt Tần
Tử Sở hoàn toàn biến mất, hắn dừng bước lại, hai tay nắm chặt bả vai Lục Kiều,
nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng: “Lục Kiều, ngươi đang gạt ta. Có chuyện gì
khó nói hãy nói ra, không cần kìm nén.”
~\(≧▽≦)/~ có chuyện mất
hứng thì hãy kể ra, để cho ta cao hứng. (Cái emo đó là của em Tử Sở đó ạ =)) )
Lục Kiều quả nhiên
trúng kế, vừa nghe Tần Tử Sở cổ vũ, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, nức nở
nói: “Thật sự không có ai khi dễ Lục Kiều, Lục Kiều chính là, chính là hận
không thể cùng công tử làm bạn sớm hôm, đã thấy phu nhân mặt nặng mày nhẹ với
công tử —— Lục Kiều đau lòng vì công tử.”
Tần Tử Sở sờ đỉnh đầu
Lục Kiều, hạ giọng: “Nữ nhân mang thai lúc sinh con phải đi qua quỷ môn quan,
phu nhân lần đầu có thai, trong lòng sợ hãi, ta nghĩ đem nàng xuất môn giải sầu
kết quả còn làm cho phu nhân mất hứng, nên nàng mới giận ta. Ngày sau đừng nghĩ
như vậy nữa. Đúng rồi, ngày mai ta muốn đi tới phủ Thái phó dự tiệc, một mình
ngươi ở trong phủ buồn chán, cùng ta đi đi, cũng có thể nhân cơ hội này thả
lỏng.”
Tần Tử Sở chờ mong
nhìn Lục Kiều, đưa tay lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: “Ngươi thật sự là
làm từ nước mà, sao lại thích khóc vậy? Không có ta che chở, sau này biết làm
thế nào.”
Lục Kiều nhẹ nhàng
hít mũi, khóe mắt, chóp mũi lộ ra màu hồng nhạt, càng có vẻ làm người ta trìu
mến, nàng nín khóc mỉm cười, chủ động nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, đỏ mặt gắt
giọng: “Lục Kiều cả đời đều đi theo công tử, không lo lắng chuyện sau này đâu.”
“Ngươi a!” Tần Tử Sở
lắc đầu, dường như là không có biện pháp đối với Lục Kiều nói một tiếng, giương
mắt nhìn thẻ tre chỉnh tề trên giá sách cùng khăn lau Lục Kiều đang nắm trong
tay, có chút giống như một bà mẹ dặn dò: “Việc nặng thì giao cho hạ nhân làm,
đừng quá mệt nhọc.”
Lục Kiều bỗng nhiên ý
thức được bản thân bị sự quan tâm chu đáo của Tần Tử Sở làm cảm động, nháy mắt
trong lòng bối rối, trong mắt không tự chủ được lộ ra vẻ quyến luyến, ái mộ,
thế nhưng không thể như thường ngày nói ra lời êm tai, chỉ có thể nắm chặt tay
áo Tần Tử Sở, đỏ mặt cúi đầu không nói.
Lục Kiều chuyển biến
rất rõ ràng, Tần Tử Sở giả vờ không thấy cũng không được, nhưng trong lòng hắn
vô cùng kinh ngạc trước thay đổi của nữ hài.
Nhưng bất luận Lục
Kiều hiện tại đối với hắn là thật tâm, Tần Tử Sở cũng hiểu rõ, với người theo
đuổi tình cảm thuần khiết như mình, vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp nhận một tình
yêu mà ban đầu đã chứa đầy mưu mô tính toán; hơn nữa, Lục Kiều một khi động
chân tình, đối Tần Tử Sở mà nói ngược lại là phiền toái, bởi vì Lục Kiều làm
mọi chuyện sẽ dần dần không còn chừng mực, thậm chí sẽ làm hại đến an toàn của
mình.
Hiện tại hắn cảm thấy
Lục Kiều không thể hợp tác, lợi dụng, mà là một người phiền toái!
Tần Tử Sở suy nghĩ
một chút, quyết định tạm thời án binh bất động, hắn nếu theo lời Chương Lê đã
nói, trước hết cần trở về Tần, như vậy quân cờ Lục Kiều do Lã Bất Vi đem đặt
bên cạnh mình rất nhanh sẽ mất đi giá trị, ảnh hưởng không lớn lắm.
Chỉ cần nhẫn nại một
thời gian, Lục Kiều sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt làm hắn chướng mắt
nữa.
Bởi vậy, động không
bằng tĩnh.
Đến lúc đó hắn mang
theo Triệu Cơ rời đi, chẳng lẽ Lục Kiều còn có thể một đường đuổi tới Hàm Dương
đối với hắn hô lớn “Chúng ta thật lòng yêu nhau! Không cần ngăn cản chúng ta
cùng một chỗ!” sao?
Đương nhiên không có
khả năng, cho nên, thời điểm dùng Lục Kiều, Lục Kiều có thể đem làm quân cờ;
thời điểm không cần nàng, nàng ngay cả giá trị làm quân cờ cũng mất đi.
Tùy ý trấn an Lục
Kiều vài câu, Tần Tử Sở lấy một quyển thẻ tre nắm trong tay vuốt ve mặt trúc
bóng loáng.
Sắc trời đã tối, dù
đã thắp đèn, trong phòng vẫn vô cùng u ám, Tần Tử Sở vốn định đi tẩm phòng của
Triệu Cơ để cùng nàng chuyên tâm học chữ triện, nghĩ như thế nhưng lại cảm thấy
Triệu Cơ cùng mẫu thân vừa mới đoàn tụ, nhất định có nhiều điều thân mật muốn
nói, dù có đón tiếp hắn thì cũng là không tình nguyện, nên hắn không đi nữa.
Dù không biết chữ
triện, Tần Tử Sở cũng không khó khăn tự mình thắp đèn ban đêm, hắn cầm thẻ tre
từ từ ngồi một hồi, đã cảm thấy hai chân run lên.
“Đang ngồi” bây giờ
là thân trên thẳng tấp quỳ trên mặt đất giống như đi viếng, dưới thân nhiều
nhất là một cái đệm, Tần Tử Sở không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, căn bản
chống đỡ không được bao lâu.
Có thể không dựa vào
Lã Bất Vi đương nhiên là tốt nhất, nhưng trong tay của hắn chỉ có ba trăm
lượng, không nói đến việc ứng phó đám tướng sĩ Triệu quốc trông coi tựa như
lang như hổ kia, lại nói phu xe có bằng lòng bỏ nhà bỏ cửa đưa hắn về Tần quốc
hay không cũng là vấn đề.
Huống chi, con ngựa
hắn nuôi trong phủ kia thật sự trông bộ dáng không giống như có thể cường tráng
một đường chạy về Tần quốc.
Nếu nghĩ muốn tự mình
đi, trước tiên cần chuẩn bị, mua rất nhiều vật phẩm, Tần Tử Sở bị người trông
coi, nếu là liên tiếp ra ngoài chọn mua, nhất định sẽ bị kẻ có ý phát hiện mưu
đồ, trốn đi gần như định trước là thất bại.
Hắn hít một hơi, xoay
người đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài: xem ra muốn chạy
trốn vẫn cần người quen biết rộng, hành động thuận tiện là Lã Bất Vi.
Ơn cứu mạng, hắn nhất
định trả nợ cho Lã Bất Vi .
Một đôi tay mềm mại
khoát lên vai Tần Tử Sở, có chút run rẩy từ cổ hướng vạt áo trước của hắn, cởi
bỏ quần áo.
Thân thể Tần Tử Sở
bỗng nhiên cứng đờ, đột nhiên xoay người bắt lấy bàn tay, đem nữ tử hung hăng
đẩy trên mặt đất, lộ ra vẻ giận dữ —— người tới quả nhiên là Lục Kiều.
“Ngươi thật sự làm ta
thất vọng rồi!” Tần Tử Sở trừng mắt nhìn Lục Kiều trầm giọng, nét mặt căng
thẳng, đùng đùng nổi giận nói: “Trở về phòng của ngươi hảo hảo ngẫm lại chính
mình nên làm gì, đừng để cho ta buổi tối nhìn thấy ngươi! Tiệc tối ngày mai
ngươi cũng không cần phải đi!”
Dứt lời, Tần Tử Sở
đem thẻ tre trong tay ném mạnh trên mặt đất, quay lưng xốc lên tấm đệm, ngoại
bào cũng không thoát, đem chính mình bao bọc lại.
Lục Kiều hốc mắt đỏ
lên, che mặt khóc không ra tiếng chạy khỏi thư phòng.
Nghe được tiếng bước
chân nữ hài rời đi, sống lưng buộc chặt của Tần Tử Sở chợt thả lỏng, nhất thời
có một cảm giác đã giải quyết được một một phiền toái lớn, hắn hài lòng nhắm
mắt lại, rất nhanh chìm vào trong mộng.
Khi dễ tiểu cô nương
là nhân tra*, ở nơi này không nếu không nhân tra người khác, chính là bị người
khác nhân tra!
*tra: cặn bã, xấu xa, đê tiện,… Vd: tra công (-_-メ)
Tần Tử Sở hắn thà
rằng làm nhân tra!
Sáng sớm hôm sau gặp
mặt Lục Kiều, nữ hài cúi mặt xuống không dám nhìn Tần Tử Sở, hắn cũng liền tiện
thể ra vẻ như vẫn chưa nguôi giận bày ra bộ dáng lạnh lùng với nàng.
Lúc ăn sáng không khí
quả thực làm người ta hít thở không thông, mặc dù là Tần Tử Sở cố ý làm, nhưng
đối với không khí như vậy, hắn cũng sẽ không muốn ăn, đẩy đồ ăn sáng chỉ ăn chưa
đến một nửa so với hôm qua ra, tùy tiện cầm một quyển thẻ tre, nhấc chân đi vào
phòng Triệu Cơ.
Triệu Cơ lúc này mặt
mày hớn hở, đang cùng Triệu Tống thị ngồi một chỗ vui vẻ cười nói.
Cả người nàng lại
không còn cảm giác dè dặt và căng thẳng, vừa thấy Tần Tử Sở mang theo thẻ tre
đến, mở miệng cười nói: “Công tử thật là một người không chịu thiệt, hôm qua
mới đến dỗ dành khiến thiếp vui vẻ, sáng sớm hôm nay liền muốn thu hồi vốn.”
Tần Tử Sở vừa thấy
không khí tốt đẹp này, dường như xị mặt nói: “Chỉ thu hồi vốn thôi đâu có đủ?
Ta còn muốn ở lại nơi này cùng phu nhân dùng một bữa ăn sáng mới có lời!”
Triệu Cơ sửng sốt,
lập tức bị Tần Tử Sở chọc cười không ngừng, nhanh chóng sai bọn thị nữ đem cho
hắn thêm một phần đồ ăn sáng, sau khi ăn xong, Triệu Tống thị vô cùng hiểu ý
rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai vợ chồng bọn họ.
Tần Tử Sở theo Triệu
Cơ biết được rất nhiều chữ, trước khi đi lo lắng phân phó: “Đừng cho những
người khác nhắc tới sự tình của tên nô tài ngày hôm qua, chúng ta chỉ là đi đón
mẫu thân ngươi trở về.”
Triệu Cơ gật đầu, vội
vàng nói: “Mẫu thân đã dặn dò ta, nô bộc kia ta sai người dẫn đi nghỉ ngơi,
cũng không chiếu cố gì nhiều.”
Tần Tử Sở vừa lòng
gật đầu, nghĩ thầm rằng: có một mẫu thân hiểu chuyện ở bên người chăm sóc Triệu
Cơ, thật sự là khiến người ta yên tâm hơn.
Trước khi mặt trời
lặn, Lã Bất Vi đúng hẹn tự mình đưa tới mấy rương lớn y phục tinh xảo, Triệu Cơ
sau khi tự tay thay quần áo cho hắn, cười đưa Tần Tử Sở lên xe ngựa, Lục Kiều
lặng lẽ thay thế một người nữ hầu đi cùng hắn.
Bởi vì không ngồi cùng một chỗ, Tần Tử Sở đối
với việc này không hề cảnh giác.