Cái gọi là “Quan huyện không bằng hiện quản”, Tần Tử Sở hiện
nay ở Triệu quốc làm con tin, người trông coi hỏi hắn vay tiền, hắn còn có thể
nói gì đây?
Tần Tử Sở trên mặt lộ ra vẻ lo sợ, nhịn không được liếc Lã Bất
Vi một cái như đang tìm kiếm chỗ dựa, lập tức cúi đầu đưa tay vào trong ống tay
áo, lấy ra một túi vàng nhanh chóng nhét vào trong tay Công Tôn Kiền: “Công Tôn
đại phu nếu cần, cứ việc cầm, Dị Nhân còn có mười lượng, mời Công Tôn đại phu
uống rượu.”
Công Tôn xóc túi tiền, vẻ vừa lòng trong mắt chợt lóe rồi
biến mất.
Sau khi vương tôn Tần quốc bị phái tới Triệu, Tần quốc lại
làm như là không có người này, cho tới bây giờ không gặp qua người nào đến quan
tâm Doanh Dị Nhân một chút, cơm áo hiện tại hắn dùng đều do Triệu quốc cung
cấp.
Doanh Dị Nhân một năm có thể có được bao nhiêu lương thực và
tiền của, Công Tôn Kiền biết rất rõ.
Tuy rằng đại thương nhân Lã Bất Vi cùng Tần Tử Sở hiện tại
biểu hiện vô cùng thân cận, nhưng Công Tôn Kiền một chút đều không cho rằng Lã
Bất Vi lại giúp đỡ hắn —— có mắt đều thấy Lã Bất Vi đem chiếc giày hỏng mình
chơi chán cho Tần Tử Sở, Tần Tử Sở còn phải ngàn lần cảm tạ. (ở đây chỉ
Triệu Cơ – người phụ nữ hư hỏng)
Công Tôn Kiền đem tiền của Tần Tử Sở thu vào tay, trong nháy
mắt liền treo lên tươi cười, bàn tay dùng sức vỗ vai hắn một cái, cao giọng
cười nói: “Công tử hào phóng giúp tiền, thật không hỗ là nhân trung long
phượng*. Ôi, xem ra mắt ta nhất định là đã mờ, hôm nay công tử đã đổi mới xiêm
y? Lụa đỏ thắm thật thích hợp với công tử, khiến công tử thật đẹp a, ha ha ha
ha ~”
*nhân
trung long phượng: rồng phượng trong loài người
Trên mặt Tần Tử Sở đi liền lộ ra tươi cười, vuốt lên đầu vai
bị Công Tôn Kiền vỗ vào, ra vẻ khoe khoang nói: “Nhờ có Hoa Dương phu nhân
không vứt bỏ, nhận ta làm con trai trưởng, lại lo lắng ta ở Triệu quốc chịu
khổ, tự mình sai bảo cung nữ may rất nhiều quần áo cho ta. Hoa Dương phu nhân
vốn là nữ tử Sở quốc, Sở quốc chuộng màu đỏ, nàng may trường bào cho ta đều lựa
chọn màu sắc rực rỡ diễm lệ.”
Nói xong, Tần Tử Sở giơ cánh tay lên, đem tay áo phất trước
mặt Công Tôn Kiền.
Công Tôn Kiền tập trung nhìn vào, thật đúng là như thế!
Trường bào của Tần Tử Sở cổ áo và cổ tay thêu lên đầy hoa
văn Đan Phượng (phượng hoàng đỏ) múa lượn xung quanh, kỹ thuật phức tạp
tinh xảo, vừa nhìn không có gì đặc biệt, bây giờ thấy quần áo toàn thân cũng
thêu như vậy thực là phí phạm, thợ thêu bình thường sẽ không nhận việc hao phí
như vậy, mà cũng không có vương công quý tộc nào nuôi nổi thợ thêu tay nghề như
thế.
Doanh Dị Nhân này thăng chức rất nhanh a!
Công Tôn Kiền tròng mắt đổi hướng, liền đem vàng cầm chưa
nóng tay đút lại trong tay Tần Tử Sở, cười nịnh nói: “Công tử ngày nào đó giàu
sang, cũng đừng quên giao tình của chúng ta ở Triệu quốc.”
Tần Tử Sở trên mặt tươi cười thêm nhiệt tình, lại đưa túi
tiền trả lại tay Công Tôn, dùng giọng điệu tràn ngập cảm xúc nói: “Đến nơi này
làm con tin nào có dễ dàng, không ít vương tôn ngay cả mạng sống cũng không
còn. Tử Sở mấy năm nay vài lần gặp nguy, may mà Công Tôn đại phu chu toàn mới
có thể giúp ta lưu lại tánh mạng. Vàng này thực không đáng so với ân cứu mạng
của Công Tôn đại phu, xin Công Tôn đại phu đừng chối từ.”
Trong mắt Công Tôn Kiền rốt cuộc lộ ra một chút vẻ kinh
ngạc, giương mắt nhìn chằm chằm Tần Tử Sở so với hắn cao hơn gần nửa cái đầu,
nửa ngày chưa nói nên lời.
Hắn đối với Tần Tử Sở rốt cuộc là cái dạng gì, trong lòng
Công Tôn Kiền hắn rất rõ.
Mùa xuân xén bớt thức ăn, mùa hè bớt nước đá, cuối mùa thu
trộm thóc, vào mùa đông đoạt than, tuy rằng không đến mức khiến Tần Tử Sở quá
túng thiếu, nhưng tuyệt đối không hưởng thụ đến mức tốt nhất của bậc vương tôn
công tử, thậm chí để cuộc sống của hắn vô cùng sa sút.
Nếu nói Tần Tử Sở đối với hắn ghi hận trong lòng, mỗi ngày
chửi mắng sau lưng, Công Tôn Kiền cũng không ngạc nhiên.
Nhưng hắn thật sự một chút cũng không nghĩ tới Tần Tử Sở sẽ
nói ra những lời gần như thành thật đến thế —— dù là Công Tôn Kiền ở trước mặt
Triệu vương ngẫu nhiên nói tốt mấy lần, đều chỉ là vì đào thêm nhiều ích lợi từ
trong tay Tần Tử Sở.
Nhưng mọi người đều thích nghe lời tán dương.
Tính toán kỹ càng, Công Tôn Kiền nhịn không được theo lời
Tần Tử Sở nói cảm thấy mình là một người phẩm chất cao thượng, nhiều năm cắt
xén đổi lấy tính mạng của Tần Tử Sở thật không là gì.
Bọn họ đây là cùng có lợi!
“Công tử thật là một người thông hiểu.” Công Tôn Kiền cao
giọng, vỗ bả vai Tần Tử Sở vài cái.
Lúc lấy lại tiền Tần Tử Sở cho, Công Tôn Kiền càng cảm thấy
yên tâm thoải mái, trong nháy mắt liền quên vừa rồi chính mình đã nghĩ sau khi
Tần Tử Sở lên như diều gặp gió có thể sẽ trả thù.
Lã Bất Vi chậm rãi đi theo sau hai người, ánh mắt vẫn luôn
dừng ở bên mặt Tần Tử Sở, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Tần Tử Sở đối với hắn vẫn luôn hết sức ỷ lại, Lã Bất Vi biết
rất nhiều bí mật nhỏ mà Tần Tử Sở không muốn người khác biết, một trong số đó
là cảm nhận của hắn đối với Công Tôn Kiền.
Tần Tử Sở hẳn là cực chán ghét Công Tôn Kiền khắc nghiệt đối
với mình!
Lã Bất Vi nghĩ thầm rằng: Tần Tử Sở rốt cuộc là sau khi có
hài tử thật sự trưởng thành lên, không quan tâm sự tình trước kia; hay là hắn
đem tất cả buồn khổ cùng phẫn hận dằn xuống đáy lòng, chờ đợi thời cơ trả thù?
Lã Bất Vi nội tâm ngạc nhiên lại nghi ngờ, nhịn không được
vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Tử Sở, thấy hắn đối với Công Tôn Kiền vẫn cười như
đắm trong gió xuân, thậm chí có một ý nghĩ hắn sắp thoát khỏi khống chế của
mình.
Hắn đi nhanh vài bước, chạy tới bên người Tần Tử Sở, hoàn
toàn không khống chế được mình, một phen giữ chặt cánh tay, đem vạt áo Tần Tử
Sở kéo đến hơi mở rộng.
Tần Tử Sở cảm thấy đêm nay Lã Bất Vi phản ứng quả thực là
quái lạ.
Hắn quay đầu mờ mịt nhìn Lã Bất Vi, bàn tay tự nhiên kéo ống
tay áo lên, đối với việc mặc trường bào vô kế khả thi* —— mặc và cởi y phục đều
không phải tự mình động thủ, Tần Tử Sở trước mắt còn chưa nắm được kỹ năng này.
*vô kế khả thi: không tìm được cách giải quyết
Lã Bất Vi đối diện ánh mắt sáng ngời trong vắt của Tần Tử
Sở, nháy mắt tỉnh táo lại, hắn theo bản năng treo lên tươi cười, sau khi dừng
lại, mới mở miệng: “Bất Vi vừa nãy hoa mắt, cho rằng công tử sắp té ngã, nhịn
không được từ đằng sau kéo công tử một phen. Ha ha ha, thật sự là hổ thẹn. Ai~,
ngày hôm qua ban đêm tính toán sổ sách. Vẫn xin công tử không cần so đo.”
Tần Tử Sở không rõ ý tứ Lã Bất Vi, cho rằng hắn ám chỉ mình
không cần đối với Công Tôn Kiền biểu hiện quá mức thân mật, trên mặt lộ ra tươi
cười chế nhạo, miệng nói: “Lã đại thương nhân sự nghiệp lớn, cũng nên chú ý
thân thể sớm đi nghỉ ngơi.”
Lã Bất Vi nhận bậc thang Tần Tử Sở đưa tới, thuận thế leo
xuống núi, cười ha hả lắc đầu cảm khái: “Ai~, không phải bởi vì sự nghiệp lớn
đâu? Hàm Đan hiện tại buôn bán không tốt lắm. Ta đang chuẩn bị đưa hàng hóa ra
ngoài, tính toán khởi hành về nước nghỉ ngơi một thời gian. Thê tử chắc cũng
nhớ ta.”
Tần Tử Sở lúc này mới hậu tri hậu giác* ý thức được Lã Bất
Vi so với hắn còn lớn tuổi hơn, đã sớm lập gia đình, trên mặt không khỏi lộ ra
suy nghĩ.
*hậu tri hậu giác: thấy rồi mới hiểu
Lã Bất Vi chú ý tới vẻ mặt Tần Tử Sở, nháy mắt dập tắt nghi
hoặc trong lòng, càng cảm thấy rằng Tần Tử Sở đơn thuần đáng yêu.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng đi nhiều: “Công tử sẽ không cho
rằng Bất Vi còn quan tâm Triệu Cơ chứ? Nàng bất quá là mỹ nhân ta cấp dưỡng
trên đường đi buôn bán, công tử không cần để ý.”
Tuy rằng yên tâm với suy nghĩ của Tần Tử Sở, Lã Bất Vi vẫn
cố ý xỏ xiên Tần Tử Sở một chút, để hắn ý thức được thân phận vương tôn của
mình cùng Triệu Cơ là cỡ nào không xứng đôi, càng ám chỉ Triệu Cơ bản tính tham
lam hư vinh, phá hỏng quan hệ vợ chồng này của bọn họ.
Tần Tử Sở trong lòng không có Triệu Cơ, nên dù là nghe ra ý
tứ trong lời nói của Lã Bất Vi, cũng không có gì đáng lo.
Hắn giả vờ không nghe ra ý tứ của Lã Bất Vi, mỉm cười nói:
“Chỉ là muốn biết mỹ nhân nào có thể buộc được trái tim của Lã đại thương nhân,
tẩu phu nhân ắt hẳn là có nhan sắc khuynh thành.”
Lã Bất Vi ngưng mắt nhìn Tần Tử Sở, lộ vẻ tiếc nuối đưa tay,
dẫn hắn cùng Công Tôn Kiền vào trong ngồi, trong miệng tự giễu nói: “Cưới vợ
thì chọn vợ hiền. Bất Vi lúc trước nghe theo lời phụ thân, cưới một vị tiểu thư
phú hộ Vệ quốc. Ai~, hiền lành thì hiền lành, thật đúng là làm người ta chẳng
muốn về nhà.”
Loại đùa giỡn đơn thuần giữa nam nhân với nhau này liền làm
Công Tôn Kiền cùng Tần Tử Sở đều nở nụ cười.
Lã Bất Vi vỗ vỗ tay, dàn nhạc hắn mời đến lập tức thổi lên,
đám vũ nữ cũng nối đuôi nhau ra, thân thể xinh đẹp múa may, liên tục quay quanh
chỗ ba người ngồi.
Thị nữ bên cạnh Công Tôn Kiền không ngừng rót rượu cho hắn,
ánh mắt đục ngầu của hắn nhìn chằm chằm chỗ đám vũ nữ ngồi, một ly lại một ly
đem rượu nuốt vào miệng, Lã Bất Vi cũng theo nhạc khúc nhẹ giọng ngâm nga.
Chỉ riêng Tần Tử Sở đã quen nhìn ca múa hiện đại hoành
tráng, đối với biểu diễn trong yến tiệc vô cùng lạnh nhạt.
Lã Bất Vi nhìn vẻ hoàn toàn không tập trung của Tần Tử Sở,
cho thị nữ bên cạnh hắn một ánh mắt, để thị nữ càng thêm ân cần vì hắn gắp thức
ăn rót rượu.
Tần Tử Sở không muốn làm thị nữ khó xử, nồng độ rượu nếu
không quá cao, hắn cũng không ngại một ly lại một ly uống vào.
Có đám vũ nữ giúp vui, màn đêm buông xuống, tiệc tối tự
nhiên không phải chỉ uống rượu là xong việc.
Không lâu sau, ba người trưởng nhóm xinh đẹp đã ra vẻ thẹn
thùng, dưới chân run lên chia nhau tiến vào ngực Lã Bất Vi, Công Tôn Kiền và
Tần Tử Sở, nhất thời trong phòng oanh thanh yến ngữ*, rất náo nhiệt.
*oanh thanh yến ngữ: thanh âm như oanh, tiếng nói như yến
Tần Tử Sở đối với những nữ nhân này cũng không có hứng thú,
thái độ đối đãi mỹ nhân trong ngực liền có chút lãnh đạm, vũ nữ cũng chưa gặp
qua loại khách nhân thanh cao như Tần Tử Sở, thấy thủ đoạn phong lưu của mình
không hiệu quả, cũng liền khôn khéo cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, Tần
Tử Sở rất nhanh từ trong miệng nàng hỏi rõ phố lớn ngõ nhỏ của thành Hàm Đan ở
nơi nào.
Nhưng dù rượu đưa vào miệng nồng độ thấp, Tần Tử Sở uống
liên tiếp không ngừng một đêm, dần dần cũng không khống chế được, cảm thấy trời
đất quay cuồng.
Tần Tử Sở lắc lắc đầu, chống bàn đứng lên, sắc mặt ửng đỏ
nhìn về phía Lã Bất Vi lộ ra tươi cười mờ mịt nói: “Lã đại thương nhân, cho
phép ta đi trước… Ân, cáo từ…”
Lã Bất Vi thấy Tần Tử Sở mặt mày hỗn loạn, trong lòng kinh
hoàng, trực tiếp đi lên, một phen nắm chặt bàn tay của hắn, lôi kéo đi ra sau
viện: “Công tử nếu say, đừng ngại nghỉ lại trong nhà Bất Vi tối nay.”
Hắn nói xong lời này, dường như cảm thấy chính mình vội vàng
quá mức, nhịn không được bỏ thêm một câu: “Yến tiệc trước kia, công tử cũng
thường ở lại trong nhà Bất Vi nghỉ ngơi, phu nhân sẽ không trách tội công tử.”
Dứt lời, Lã Bất Vi dường như là sợ Tần Tử Sở cự tuyệt, trực
tiếp đem hắn giao cho vài nữ hầu đi sau nâng đỡ, chính mình xoay người đi nhanh
về phía yến hội giữa sân.
Lã Bất Vi cố ý cao giọng nói: “Ta đi xem Công Tôn đại phu,
tránh cho hắn cũng say đến bất tỉnh nhân sự.”
Tần Tử Sở dưới chân như nhũn ra, một chút khí lực vừa rồi
hoàn toàn là chống đỡ cuối cùng, hiện tại bị một đám nữ hầu giúp đỡ thật là
thất lễ, giãy dụa cũng không xong, chút thanh tỉnh còn lại đã tiêu hao gần hết,
toàn bộ nhờ vào các nàng dìu mới không ngồi dưới đất.
Rốt cuộc khi nằm lên chăn đệm mềm mại, hắn đã thấy đầu óc
cháng váng, không còn nhìn rõ thứ gì.
Bọn thị nữ nối đuôi nhau ra ngoài, thân thể Tần Tử Sở bị
trường bào bao bọc không ngừng nóng lên, làm hắn càng cảm thấy khô nóng đến
không chịu nổi.
Giữa xoang mũi Tần Tử Sở phát ra âm thanh bất mãn, rất không
thành thạo lôi kéo đai lưng.
“Dị Nhân, ngươi cảm giác thế nào, có phải hay không đầu có
chút…” Lã Bất Vi bưng đến một đĩa canh giải rượu, vén màn lên, đột nhiên nhìn
thấy Tần Tử Sở quần áo hỗn độn, thanh âm trực tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn bỏ qua canh giải rượu, như mê muội đi lên trước, nắm
chặt bàn tay Tần Tử Sở, cởi bỏ đai lưng cùng y bào một chút, đem Tần Tử Sở lột
đến không còn một mảnh.
“Tí tách” một tiếng, máu màu đỏ sậm rơi trên đệm, Lã Bất Vi
không dám tin che mũi lại.