Tần Tử Sở nhắm mắt
lại, hít vào một hơi, hết sức kiềm chế đẩy ra cánh tay của Lục Kiều, thấp giọng
nói: “Lục kiều đừng nói nữa, ta luyến tiếc…”
Lục Kiều đỏ mắt đứng
ở trước mặt hắn, tay không ngừng lau nước mắt, Tần Tử Sở đứng tại chỗ trầm mặc
không nói nhìn nữ hài khóc, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên đem Lục Kiều
ôm vào ngực, bàn tay đặt trên gáy nàng, ôn nhu nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa,
ta thật đau lòng.”
“Công tử, công tử…”
Lục Kiều khóc càng lớn, tựa như một hài tử bị uất ức gắt gao kéo vạt áo Tần Tử
Sở.
Tần Tử Sở không nói
nữa, vỗ nhẹ phía sau lưng Lục Kiều một chút an ủi nàng, làm cho nàng giải tỏa
đau khổ.
Gần nửa canh giờ sau
Lục Kiều rốt cuộc mới ngừng khóc, nhưng nàng vẫn ghé vào trong ngực Tần Tử Sở
không chịu rời đi.
Tần Tử Sở nắm bả vai
nữ hài đem nàng kéo ra, cười nói: “Con mèo nhỏ, rốt cuộc khóc đủ? Ta đói bụng
lắm.”
Lục Kiều đỏ mặt, thẹn
thùng dậm chân trên mặt đất , oán trách nói: “Công tử sao không nói sớm.” Vội
vàng xoay người chạy khỏi thư phòng.
Tần Tử Sở mỉm cười
chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lục Kiều rời đi, khóe miệng tươi cười dần
dần biến mất.
Hắn cảm thấy hoàn
cảnh của mình hiện giờ có nguy cơ thật lớn.
Lục Kiều này quả thật
phi thường có tâm kế, hoàn toàn đem bộ dáng một thiếu nữ lần đầu rơi vào tình
ái thể hiện ra ngoài, nhưng có lẽ vì quá hoàn mỹ ngược lại làm cho người ta cảm
thấy không chân thật.
Ái tình và ghen tị
luôn đi đôi với nhau.
Nếu Lục Kiều thật sự
thích mình thì khi gặp một nam nhân được vô số nữ nhân mơ tưởng, chỉ cần yêu
thích nữ nhân nào thì có thể cho nàng quyền lực địa vị trong thời Chiến quốc,
thái độ của Lục Kiều đối với Triệu Cơ tuyệt đối sẽ không là hoảng hốt, chột dạ
nhút nhát, mà phải là ẩn ẩn lộ ra địch ý, thậm chí ngang nhiên đem tâm lý đối
địch biểu lộ ra ngoài, giống một nữ đấu sĩ muốn đem chiến lợi phẩm đoạt về.
Tần Tử Sở đứng ở cửa,
ngón tay nhẹ nhàng gõ khung cửa, gỗ mun phát ra tiếng vang nặng nề, hắn nghĩ:
Triệu Cơ ở cùng với mình là vì củng cố liên minh chính trị của hắn cùng Lã Bất
Vi; như vậy Lục Kiều đối với hắn có mưu đồ gì?
Không đợi Tần Tử Sở
nghĩ nhiều, ngoài cửa nha hoàn đã xuất hiện.
Hắn theo thói quen
liền tươi cười che dấu cảm xúc, nha hoàn bưng một mâm điểm tâm qua chỗ của hắn
rồi đỏ mặt chạy ra cửa.
Kinh ngạc trên mặt
hắn chợt lóe rồi biến mất, Tần Tử Sở nháy mắt liền hiểu được chính mình nghĩ
quá nhiều!
Lục Kiều còn có thể
có mưu đồ gì chứ?
Nàng không thể thay
đổi xuất thân, nàng là một nô tỳ!
Nữ nhân ở niên đại
này ngoài việc không thể chọn lựa xuất thân thì chỉ có thể dựa vào tuổi trẻ,
sắc đẹp và trí tuệ của mình, Lục Kiều là tâm phúc trong trạch viện của Lã Bất
Vi cho nên nàng nhất định biết Lã Bất Vi tính toán đem hắn về Tần quốc, chỉ cần
có thể trở thành nữ nhân của hắn, như vậy Lục Kiều sẽ từ một nô tỳ biến thành
cơ thiếp của công tử Tần quốc.
Việc mua bán này quả
thực rất có lời!
Tần Tử Sở tự hỏi
chính mình: bên cạnh hắn có cần nữ nhân như vậy sao?
Đáp án thật bi thương
là: cần.
Một người hám lợi như
Lục Kiều với nam nhân khác mà nói e là né còn không kịp, nhưng Tần Tử Sở bên
người ngoài Lã Bất Vi có thể cho hắn ăn nhờ ở đậu và Triệu Cơ lúc nào cũng làm
nũng ngốc nghếch thì một người hữu dụng cũng không có.
Lục Kiều muốn từ chỗ
hắn đạt được vinh hoa phú quý nhưng chỉ là chuyện cơm áo tiêu xài mà thôi, so
với một kẻ đòi hỏi chức tước và đất đai như Lã Bất Vi mà nói thì cái giá phải
trả chẳng là bao.
Chỉ cần Tần Tử Sở
tiếp nhận Lục Kiều, như vậy Lục Kiều sẽ có tác dụng thật lớn, chẳng hạn như
nàng có thể vì Tần Tử Sở giấu diếm không để Lã Bất Vi biết, hơn nữa sẽ đem tin
tức giả truyền lại.
Tần Tử Sở chỉ do dự
một giây đồng hồ rồi lập tức tiếp nhận giao dịch này, đem Lục Kiều thành nữ
nhân trong hậu cung.
Ở hiện đại hắn còn có
thể yêu thích nữ nhân, nhưng ở thời đại này ngay cả tiếng nói chung đều không
có, hắn có thể thích nữ nhân sao? Vì thân thể trẻ trung sao? (Em Tử Sở là song tính luyến à (O_O;) nghi
lắm~)
Tần Tử Sở trong lòng
tự giễu, trên mặt vẫn nở nụ cười hòa nhã ấm áp, đầu ngón tay khẽ động, lấy một
khối điểm tâm đưa vào miệng, món chua kích thích vị giác khiến cho Tần Tử Sở
càng ăn càng đói.
Một lát sau Lục Kiều
bưng đồ ăn trở lại thư phòng, Tần Tử Sở cười tủm tỉm chủ động tiếp nhận khay từ
tay nàng, còn cầm một khối điểm tâm đưa vào miệng nàng.
Hai người trao đổi
một ánh mắt thân mật, Lục Kiều mắc cỡ đỏ mặt, dùng đũa hầu hạ Tần Tử Sở dùng
cơm.
… Làm cho ta cảm thấy
mình là một tên tàn phế.
Niên đại này phương
thức nấu nướng vẫn còn đơn sơ, cơ bản chính là nấu và chưng, gia vị so với hiện
đại còn thiếu nhiều lắm, nhưng bù lại nguyên liệu nấu ăn đều là thiên nhiên và
rất phong phú.
Dù Lục Kiều không uy
hắn ăn cơm Tần Tử Sở vẫn ăn rất ngon miệng, nhưng Tần Tử Sở vẫn biết không nên
để cho Lục Kiều biết chuyện này – nam nữ bất luận ở thời điểm nào cũng nên giữ
thái độ khi nóng khi lạnh để cho đối phương vui vẻ.
Tần Tử Sở đoạt lấy
đôi đũa trong tay Lục Kiều, cười gắp một miếng thịt nhỏ để bên miệng Lục Kiều,
ôn nhu nói: “Đừng chỉ lo cho ta, ngươi cũng ăn một chút đi.”
Lục Kiều há mồm ngậm
miếng thịt, lấy tay che miệng giấu dáng vẻ không nhã nhặn khi nhai thức ăn, mơ
hồ thúc giục: “Công tử đừng lo cho nô tỳ.”
“Được” Tần Tử Sở nhìn
nàng “Ta biết ngươi chưa ăn nên ta lo lắng, nhưng ta sẽ nghe lời ngươi, đừng
bận tâm” ánh mắt hớn hở liếc Lục Kiều một cái, rốt cuộc cầm đũa tự mình ăn.
Lục Kiều ở bên cạnh
hắn luôn nhịn không được muốn cùng với hắn tranh đoạt chiếc đũa để uy cơm, mỗi
lúc như vậy, Tần Tử Sở trên mặt liền treo lên vẻ tươi cười săn sóc, đem thịt mỡ
nhét vào miệng Lục Kiều. (Em ít
có ác với con gái người ta à (´ー`)
Mấy lần liên tục, gần
một nửa thịt trên khay đều vào miệng Lục Kiều, Lục Kiều nhìn đồ ăn ít ỏi còn
lại vội vàng nói: “Nô tỳ còn có việc phải làm, công tử chính mình dùng cơm đi,
nô tỳ một lát trở lại thu dọn.” Rất nhanh rời đi thư phòng.
Tần Tử Sở nhìn đồ ăn
cuối cùng không còn thịt mỡ, trong lòng cũng thực thỏa mãn.
Nếu Lục Kiều mỗi bữa
cơm đều tới quấy rầy hắn thì Tần Tử Sở thề nhất định phải dùng thịt béo nuôi
Lục Kiều đến khi thắt lưng nàng to bằng thùng phuy!
Hắn không tin trên
đời này có một nữ nhân không sợ xấu!
Kết thúc bữa cơm, Tần
Tử Sở quyết định đứng dậy đi vòng quanh tản bộ, “tiện thể” quen thuộc bố cục
trong nhà này để ngày sau chạy thoát khỏi nơi này dễ dàng.
Binh sĩ Triệu quốc
nhìn Tần Tử Sở như hổ rình mồi, trong mắt đầy ác ý, hắn ôn hòa rũ xuống đôi
mắt, chậm rãi đi dạo trong trạch viện.
Lã Bất Vi quả thật
đối hắn dụng tâm, Tần Tử Sở thở dài trong lòng.
Đình viện này không
do hắn chọn nhưng chỗ ngồi ở đây bài trí rất tinh mỹ, thậm chí có khắc hoa văn
cùng văn tự, tiếc là hắn vốn không phải là con rối, bằng không đã đem hết thảy
mọi chuyện ném cho Lã Bất Vi, đâu cần phải phiền lòng không thoải mái như hiện
giờ.
Tần Tử Sở cười tự
giễu, hắn kỳ thật muốn nắm giữ người trong lòng bàn tay.
Hiện tại hắn bằng
lòng nhượng bộ, dựa vào Lã Bất Vi để trở về Tần quốc, nhưng ngày sau Lã Bất Vi
nếu muốn cướp lấy quyền lực từ trong tay hắn, như vậy hai người lúc đó nhất
định không tránh khỏi tranh chấp.
Tần Tử Sở đang nghĩ
tới Lã Bất Vi thì ngoài cửa chính đã vang lên tiếng cãi nhau cùng tiếng bước chân
ồn ào, cảm thấy kinh ngạc, Tần Tử Sở liền đi về hướng cửa chính, đúng lúc nhìn
thấy Lã Bất Vi đang đứng tại cửa, cười ha hả nhét vào trong tay áo binh sĩ một
chút tiền.
“Được rồi, Lã đại
thương nhân, chúng ta kiểm tra qua đều là đồ vật thông thường, để cho bọn họ đi
vào thôi.” Tên binh lính chỉ huy che lại cổ tay áo, sau đó thu hồi vẻ mặt xấu
xa, hào phóng khoát tay, rốt cuộc để cho người hầu nâng lên chồng kinh thư lên
đưa vào trong viện.
“Công tử còn dựa vào
các ngươi chiếu cố.” Lã Bất Vi thái độ hòa nhã nói với binh sĩ Triệu quốc.
Thấy hắn bày ra bộ
dạng này binh sĩ Triệu quốc cũng không làm khó dễ, ầm ừ đáp vài tiếng rồi trở
lại cửa chính, bày ra bộ dáng không chớp mắt, nhìn những người ở cổng đi tới đi
lui.
Lã Bất Vi lúc này mới
xoay người hướng Tần Tử Sở đi tới, vừa thấy hắn liền nở nụ cười: “Tóc công tử
sao vẫn rối tung không buộc lại?”
Tần Tử Sở đưa tay sờ
mái tóc dài đen nhánh, nói: “Tóc đẹp như vậy, buộc lại quá lãng phí.”
Lã Bất Vi luôn luôn
coi trọng việc bảo dưỡng “Hàng hóa đắt tiền”, lời của Tần Tử Sở nói ra tuy ấu
trĩ không thú vị, hắn cũng nghiêm túc nghe.
Bởi vậy lời Tần Tử Sở
nói lúc này vừa vào tai, tầm mắt Lã Bất Vi liền dừng ở đầu vai hắn, tóc dài đen
như mực xõa qua vai, uốn lượn theo cánh tay Tử Sở, phản chiếu màu vàng từ ánh
sáng mặt trời, Tần quốc lấy màu đen làm màu tôn quý, tóc dài quả thực như dòng
nước chảy qua đất đai màu mỡ, non sông gấm vóc.
Lã Bất Vi thích nhất
là vàng, nhìn bộ dáng Tần Tử Sở không khỏi đồng tình nói: “Công tử nói không
sai. Mái tóc công tử búi lên quả thật lãng phí.”
Tần Tử Sở nâng lên
khóe môi cười khẽ, làn mi dày khẽ rũ, đôi môi hồng càng thêm ba phần diễm sắc.
Mẫu thân Hạ Cơ của
Doanh Dị Nhân lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu không tuyệt đối
không thể ở hậu cung trổ hết tài năng, cùng Thái tử xuân phong nhất độ* sinh hạ
Dị Nhân, đáng tiếc Hạ Cơ không biết lấy lòng nam nhân, dần dần bị Thái tử lãng
quên, nhưng Tần Tử Sở hiện tại chiếm dụng khối thân thể này, tướng mạo lại hoàn
toàn di truyền vẻ xinh đẹp của Hạ Cơ, dù ở thời điểm mặt không đổi sắc thì vẫn
là một mỹ nhân, chỉ cần mỉm cười liền làm người ta thấy như tắm trong gió xuân,
một nhan sắc khuynh thành.
*xuân phong nhất độ:
làm chuyện ấy đó mà ^_^;
Lã Bất Vi trong lòng
lại nhảy dựng, nhịn không được nói: “Tướng mạo công tử thật là đẹp, một nụ cười
khiến người ta khó quên.”
Tần Tử Sở sửng sốt,
không nghĩ tới Lã Bất Vi thế nhưng có thể nói ra lời trêu ghẹo như vậy, nhưng
lại vờ như không nhận ra điều đó, nhiệt tình nói: “Dị Nhân thấy thái phó, trong
lòng liền cao hứng nên mới cười. Nếu thái phó thích Dị Nhân thì hãy thường
xuyên đến đây.”
Nếu là làm bộ ra vẻ
tán tỉnh thì lúc này sợ là không người nào so với Tần Tử Sở am hiểu hơn, hắn
biểu lộ vẻ mặt tự nhiên nói ra những lời ái muội, gương mặt Lã Bất Vi quả nhiên
đã trở nên vô cùng xấu hổ.
Tần Tử Sở không nghĩ
tới Lã Bất Vi thế nhưng lại cảm nhận được hàm ý của mình, trong lòng kinh ngạc
không thôi.
Thật là không nghĩ
tới Lã Thừa tướng lưu danh thiên cổ thế nhưng cũng không phải thực sự thẳng
nha!