Không phải là thẳng nam thì càng dễ đối phó!
Tần Tử Sở trong nháy mắt liền hiểu được so với bản
gốc (ý nói là Dị Nhân nguyên bản) mình có thể dựa vào điểm này lợi
dụng nhiều hơn, ít nhất tại thời điểm Lã Bất Vi còn chưa hiểu hết khối thân thể
bề ngoài tuấn mỹ này mà tính kế có lợi cho mình.
Lã Bất Vi mất tự nhiên nhìn xuống, kéo kéo ống tay áo rồi
mới một lần nữa ngẩng đầu, lộ ra tươi cười quen thuộc nói: “Hảo a, công tử
không để ý Bất Vi quấy rầy, vậy Bất Vi nhất định sẽ thường đến. Ha ha, công tử
cùng phu nhân vừa tân hôn, là lúc đương tình nồng ý đậm, làm sao thích Bất Vi
thường lui tới…”
Lã Bất Vi nói đến chỗ này, bất giác dừng lại lời sắp sửa nói
ra, mím môi, ấn đường hiện ra một đạo nếp uốn.
Nhưng liền sau đó, Lã Bất Vi lại dường như không có việc gì
cười rộ lên, đi lên trước vỗ bả vai Tần Tử Sở, cùng hắn đứng sóng vai, ra vẻ ôn
hòa nói: “Công tử và Công Tôn Kiền mấy ngày nay chưa cùng nhau yến tiệc vui
chơi, không bằng đêm mai để Bất Vi làm chủ, chúng ta hảo hảo chè chén một phen,
cũng là để chúc mừng phu nhân có thai.”
Tần Tử Sở tuy rằng không biết “Công Tôn Kiền” là ai, nhưng
nếu Lã Bất Vi nhắc tới, như vậy nhất định là có liên quan đến việc bọn hắn ở
lại Triệu quốc, bởi vậy, hắn lập tức lộ ra tươi cười ngây ngô, gật đầu: “Hảo a,
có con là tin vui, Dị Nhân chắc chắn đến đúng hẹn!”
Lã Bất Vi giữ cánh tay nâng lên của Tần Tử Sở, nhìn chằm
chằm ánh mắt của hắn nói: “Công tử hà tất cùng Bất Vi khách khí, không bằng để
Bất Vi tới đón ngươi, cùng đi xe ngựa của ta.”
Tần Tử Sở lộ ra thần sắc khó xử, chần chờ nói: “Sao có thể,
đến nhà Thái phó uống rượu, lại còn bắt Thái phó tự mình đi xe đến đón ta …”
Lã Bất Vi thuận thế nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, kéo hắn đi
vào phòng, ngồi sát một bên, cười tủm tỉm nói: “Lúc sáng đến đây, ta đã quên
một việc, mẹ cả của công tử – Hoa Dương phu nhân – nghe nói công tử ở Triệu
quốc mỗi ngày tưởng niệm cố hương, mỗi khi đến ngày sinh của quốc quân, Thái tử
và Thái tử phi* đều sẽ trai giới tắm rửa, dâng hương phía tây hướng về cố quốc
cầu chúc quỳ lạy. Vì vậy Thái tử phi cảm động không thôi, đích thân chỉ dẫn cho
các cung nữ may một rương quần áo. Nếu đêm mai công tử dự tiệc, để Bất Vi sai
nô bộc buổi trưa mang tâm ý của Thái tử phi tới cho công tử chọn lựa một phen,
để trong yến tiệc cho Công Tôn Kiền nhìn xem quần áo mới do đích thân Thái tử
phi may, cũng hảo cho hắn biết công tử xưa đâu bằng nay, cũng không phải là
người mà hắn có thể chậm trễ trông coi. A, còn có một việc quên nhắc với công
tử, mẫu thân của Triệu Cơ ta đã theo ý công tử đưa đến đây, thu xếp ở trong một
phòng nhỏ ngoài phố sát với nơi này.”
*quốc quân: chỉ Tần vương, Thái tử: cha của Dị Nhân, Thái tử
phi: Hoa Dương phu nhân
Công Tôn kiền nguyên lai là trông coi tòa nhà này!
… Nhưng việc trông coi nhà cửa đích thực là khá lỏng lẻo.
Tần Tử Sở suy nghĩ một chút, đã hiểu được nguyên nhân trong
đó, nếu Lã Bất Vi nhắc tới Công Tôn Kiền bằng giọng điệu như thế, vậy hắn nhất
định là đã sớm dùng tiền mua chuộc Công Tôn Kiền, rồi mới vào được nơi này cùng
mình quen biết.
Thông suốt thân phận của Công Tôn Kiền, trên mặt tự nhiên mà
lộ ra kinh ngạc, mở miệng nói: “Hoa Dương phu nhân thế nhưng lại cùng cung nữ
tự tay may y bào vì ta? Này, này… Hảo! Đêm mai ta liền thay xiêm y do Thái tử
phi sở làm!”
Lã Bất Vi lúc này mới buông tay Tần Tử Sở, cười nói: “Bất Vi
đêm mai kính cẩn chờ đợi công tử giá lâm.”
Tần Tử Sở giống như một người trẻ tuổi chân chính lộ ra tươi
cười niềm nở: “Không say không về!” (Ở hiện đại Tử Sở chắc cũng gần 30
rồi, còn thân thể này khoảng 20)
“Đi xem ta chọn kinh thư đi, gần đây công tử đã nói không
muốn xuất môn du ngoạn, xem ra đã thay đổi sở thích, Bất Vi vì công tử đưa đến
rất nhiều thứ.” Lã Bất Vi đứng lên chủ động kéo tay Tần Tử Sở, thái độ hết sức
nhiệt tình.
Tần Tử Sở cũng không rút ra bàn tay bị hắn nắm chặt, tùy ý
thuận theo Lã Bất Vi dắt tay mình, hướng giá sách đi đến.
Sau giờ ngọ dương quang chiếu xuống, trên mặt đất hiện rõ
hai bóng dáng liền kề, Lã Bất Vi nhìn thân ảnh sát nhau dưới mặt đất, thần sắc
thỏa mãn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Hắn cảm thụ được bàn tay tinh tế trong tay mình, chỉ cảm
thấy những mỹ nhân mình từng có được đều tầm thường thôi —— Tần Tử Sở là Tần
quốc vương tôn, dù cho hắn không được Thái tử coi trọng, nhưng từ nhỏ được ăn
sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, mười ngón tay chưa từng dính nước lạnh,
được nuôi dưỡng còn khéo hơn cả nhi nữ nhà giàu.
Tần Tử Sở đôi bàn tay trắng nõn tinh tế, ngón tay thon dài,
khớp xương khéo léo, xương ngón tay mềm mại, bộ dáng hoàn toàn chưa từng trải
qua một chút gió sương đối với kẻ toàn tâm toàn ý hướng tới cuộc sống quý tộc
như Lã Bất Vi mà nói, thật sự là rất mê hoặc!
Hắn hài lòng dắt tay Tần Tử Sở, hận hành lang uốn khúc này
sao không dài lại dài thêm một chút.
Nhưng binh sĩ Triệu quốc đâu có bao nhiêu năng lực trông coi
sân vườn này chứ? Qua vài chục bước thì hai người đã tới bên giá sách.
Tần Tử Sở vừa nhìn thì trên mặt liền lộ ra thần sắc kinh
ngạc—— giữa trưa giá sách còn trống rỗng không có một quyển sách, mà giờ nhồi
đầy kinh thư, thẻ tre xanh biếc một màu dùng ngưu cân* buộc lại cẩn thận, vẫn
tản ra mùi hương thanh mát đặc biệt của tre.
*ngưu cân: tên 1 loại cỏ
Chẳng lẽ đều là mới?!
Lã Bất Vi cằm khẽ nhếch, chỉ vào giá sách đầy thẻ tre tự hào
nói: “Ta dùng nhiều tiền triệu tập nhân công, vừa mới chế thành, thẻ tre đều
mài qua, vô cùng bóng loáng, không có dằm tre làm ngón tay công tử bị thương.”
Nói xong, Lã Bất Vi xoay người hướng về Tần Tử Sở, trong mắt
lóe ra vẻ đắc ý rạng rỡ khiến Tần Tử Sở nghĩ thầm không tốt.
Hắn xem nhẹ Lã Bất Vi!
Lã Bất Vi là một kẻ to gan lớn mật, thậm chí dám tính kế với
người nước khác, hắn có ý tưởng gì đều sẽ mọi cách biến thành sự thật —— vô
luận là quyền lợi, địa vị, hay là mỹ nhân.
Tần Tử Sở phát hiện mình cũng sắp đào hầm chôn mình.
May mắn Lã Bất Vi hiện tại đem toàn bộ bản thân và gia quyến
đặt trên người mình, không dám đối với mình làm cái gì, chỉ có thể dùng cách dụ
dỗ, nếu không sau khi đem Triệu Cơ cho Doanh Dị Nhân làm thê tử, bước tiếp theo
Lã Bất Vi chính là muốn hắn đem bản thân hoàn lại!
Tần Tử Sở thật gian nan duy trì vẻ kinh ngạc trên mặt, đi
qua tránh Lã Bất Vi.
Hắn đi đến trước giá sách, hưng trí bừng bừng xem một quyển
thẻ tre, bàn tay Lã Bất Vi đưa giữa không trung, thân thể của hắn cứng ngắc một
lúc, chăm chú nhìn bóng dáng tinh tế của Tần Tử Sở, rốt cuộc buông xuống cánh
tay, che giấu vào y bào, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Tần Tử Sở tay cầm thẻ tre vừa mới khắc, phát ra tiếng tán
thưởng, quay đầu lại dùng ánh mắt cảm kích bao phủ Lã Bất Vi, chân thành nói:
“Thái phó, dụng tâm của ngươi Dị Nhân sẽ báo đáp.”
Ánh mắt Lã Bất Vi vừa nãy còn khó hiểu lập tức khôi phục tự
tin, hắn khích lệ nhìn Tần Tử Sở chờ đợi hắn đem chuyện nói ra.
Tần Tử Sở hít sâu một hơi, rốt cục nói: “Dị Nhân nhất định
chăm chỉ học tập, sẽ không làm xấu thanh danh của Thái phó.”
Lã Bất Vi nhìn chằm chằm Tần Tử Sở một lúc lâu, bỗng nhiên
lắc đầu cười ra tiếng, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, vui mừng nói: “Phải, công
tử nói rất phải! Thỉnh ngài nhất định phải dụng tâm học tập, đừng cô phụ một
phen tâm ý của Bất Vi.”
Nói xong, Lã Bất Vi trực tiếp cáo từ, cũng không quay đầu
lại bước ra khỏi cổng nhà nơi trông coi Tần Tử Sở.
Lã Bất Vi bước lên xe ngựa, ngồi trong xe nhìn phủ con tin
ngày càng xa dần, tâm tình lại càng thêm phức tạp.
Hắn hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Dị Nhân —— Dị
Nhân bị đưa tới Triệu quốc làm con tin đã vài năm, bất luận ra hay vào đều bị
một đám binh sĩ Triệu quốc giám thị, người phụ trách trông coi hắn là Công Tôn
kiền, mặc dù có chức tước nhưng cũng là kẻ lòng tham không đáy, thấy tiền sáng
mắt, thấy Tần quốc chưa từng phái người quan tâm đến sinh hoạt của Dị Nhân,
thậm chí dám ngang nhiên cắt xén bổng lộc của hắn, làm cho cuộc sống của Dị
Nhân quẫn bách, quần áo cũ kỹ, ra vào không có đến một cỗ xe ngựa.
Lã Bất Vi lúc ấy trùng hợp lại ở Hàm Đan, hắn lần đầu đến
đây buôn bán, ánh mắt độc đáo, đem gia sản vốn hưng thịnh tăng thêm không ít,
đi trên xe ngựa lộng lẫy phô trương khắp nơi, Dị Nhân chính là một người trẻ
tuổi thần sắc chán nản đi bộ ven đường.
Đáng kinh ngạc là lúc thoáng nhìn, lại khiến Lã Bất Vi trong
nháy mắt chú ý tới sự tồn tại của Dị Nhân.
Hắn lúc ấy vẫn là bộ dáng thiếu niên, vóc dáng chưa trưởng
thành, ngũ quan cũng không sắc sảo như bây giờ, dù là một thân nam trang, nhưng
mặt hoa da phấn, nếu tô môi đỏ cùng đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển trông chẳng
khác nào nữ nhân thanh tú!
Lã Bất Vi cùng phụ thân kinh doanh buôn bán, thường xuyên đi
lại giữa các quốc gia, của cải ngàn vàng đến mức cấp dưỡng cả thứ nữ Triệu Cơ
của phú hộ nổi danh Hàm Đan làm thiếp. Dị Nhân dù cực kỳ nghèo túng, nhưng dung
mạo lạ thường cùng phong thái trên người khiến Lã Bất Vi nhịn không được dừng
lại xe ngựa, hướng người qua đường hỏi thăm thân phận Dị Nhân —— e rằng khi đó
mình đối với Tần Tử Sở đã nổi lên sắc tâm.
Lã Bất Vi lúc ấy hoàn toàn không nghĩ tới người trẻ tuổi
tướng mạo xuất chúng này quả thật là một thiếu niên, hơn nữa thân phận của hắn
còn là công tử vương tôn đưa đến Triệu quốc làm con tin.
Mất mát trong lòng phút chốc biến mất, Lã Bất Vi lập tức nắm
bắt cơ hội, ý thức được hắn có thể nhờ cậy thân phận của thiếu niên mỹ mạo này
mà trèo lên địa vị cao, thoát khỏi thân phận một thương nhân tuy giàu có nhưng
thấp hèn.
Lã Bất Vi lại liếc mắt nhìn phủ con tin, lắc đầu cười mất
mát, thu hồi tầm mắt.
Hắn biết mình không thể nào nhìn thấy được từ trong phủ hình
bóng Tần Tử Sở, Lã Bất Vi không khỏi trong lòng tự giễu: qua thời gian dài kết
giao, hắn càng ngày càng khinh thường Tần Tử Sở bất tài, tiếp đó lại nảy sinh ý
niệm sai trái, cũng cố tình quên rằng Tần Tử Sở dù vô năng nhưng đã được Thái
tử phi của Tần quốc thu làm con trai trưởng!
Tần Tử Sở có thể mời hắn làm nhập mạc chi tân*, nhưng chính
mình tuyệt đối không có tư cách nhúng chàm Tần Tử Sở.
*nhập mạc chi tân: tình nhân
Tiễn bước Lã Bất Vi, Tần Tử Sở mệt như là vừa đánh trận,
không chỉ thân thể mỏi mệt, tinh thần cũng đồng dạng uể oải, lúc nào cũng phải
diễn kịch với người bên cạnh khiến hắn tiêu hao tinh lực vượt quá mức chịu
đựng.
Tần Tử Sở đưa tay day trán, phát thệ chính mình ngày sau
tuyệt sẽ không như thế lỗ mảng trêu đùa bất kỳ kẻ nào.
Hắn nhớ lại vẻ mặt, hành động và những lời mình mới vừa nói,
lòng trầm xuống, tùy ý từ trên giá sách rút ra một quyển thẻ tre, nâng bước đi
đến tẩm phòng của Triệu Cơ.
Vừa nãy tiếng động ngoài cửa lớn như vậy, dù là Triệu Cơ mỏi
mệt cũng sẽ bị đánh thức. Lúc này nàng ngồi ở trên giường, vẻ mặt tịch mịch
nhìn chằm chằm cây ngô đồng ngoài cửa sổ, vừa thấy thân ảnh Tần Tử Sở, lập tức
kinh hỉ cười.
Tần Tử Sở tuy rằng không yêu thích Triệu Cơ, nhưng bất luận
kẻ nào đối với mình lộ ra tươi cười thành thật, trong lòng đều sẽ ấm áp vô
cùng.
Hắn bước nhanh đến ngồi bên cạnh Triệu Cơ, đem kinh thư đặt
trên đệm, nắm chặt bàn tay Triệu Cơ, nhẹ nhàng hôn lên: “Lã Bất Vi vừa mới đưa
mấy thẻ tre cho ta, để ta học tập đạo lý trong đó. Ta đã sớm nghe nói phu nhân
là nữ nhi danh gia, nên đặc biệt hướng phu nhân xin chỉ bảo, hy vọng phu nhân
có thể chỉ cho ta.”
Triệu Cơ tiếp nhận thẻ tre, vuốt phẳng tấm đệm, nhìn vài lần
sau đó đem cuộn lại như cũ, mở miệng nói: “Chữ trên thẻ tre, thiếp đều nhận
biết, nhưng công tử nếu muốn theo thiếp đọc sách biết chữ, thì phải làm cho
thiếp vui vẻ mới được.”
Tần Tử Sở lại gần khẽ hôn lên tóc mai Triệu Cơ một chút,
cười nói: “Chuyện nào có đáng gì? Phu nhân thay quần áo, ta đi gọi xe ngựa, đêm
nay liền cho ngươi một kinh hỉ.”
Triệu Cơ giữ chặt ống tay áo Tử Sở, nhịn không được truy
hỏi: “Công tử muốn làm gì?”
Tần Tử Sở nhẹ nhàng nháy mắt: “Bí mật, phu nhân đi theo ta
liền biết.”
Triệu Cơ rốt cuộc nhịn không được tò mò trong lòng, để thị
nữ hầu hạ nhanh mặc quần áo tử tế, đang muốn ra ngoài, không nghĩ tới Tử Sở
dùng một mảnh vải che mắt của nàng, một tay ôm lấy nàng vào ngực rồi ngồi vào
xe ngựa, làm cho Triệu Cơ cười đến không dừng được.
Xe ngựa lộc cộc đi qua ngã tư đường ở Hàm Đan, không lâu sau
liền dừng lại, Triệu Cơ lại bị Tần Tử Sở ôm vào trong ngực đi một hồi lâu, đến
khi nàng cảm giác hô hấp Tần Tử Sở bắt đầu trở nên nặng nề, hắn rốt cuộc dừng
bước.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi Triệu Cơ, nàng kinh
ngạc tháo vải che mắt, quả nhiên nhìn thấy một nữ nhân trung niên mắt tràn đầy
nhiệt lệ*.
*nhiệt lệ: nước mắt vui mừng
Nữ nhân lấy tay ôm Triệu Cơ vào ngực, nức nở nói: “Nữ nhi,
ngươi ở bên ngoài chịu khổ rồi!”
Triệu Cơ đầy nước mắt ra sức lắc đầu, lại nói không nên lời,
Tần Tử Sở ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, thấy thế
nào?”
Nàng dùng sức gật đầu, sớm đã khóc không thành tiếng.
“Loảng xoảng ——” một tiếng đổ vỡ vang lên, Tần Tử Sở giương mắt
nhìn ngoài cửa, một gã nô bộc đối diện ánh mắt Tần Tử Sở, trên mặt không còn
huyết sắc.
Hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, không đứng lên nổi!