Tần Tử Sở đứng do dự
một chút, cuối cùng vẫn đem Lục Kiều sợ tới mức mặt tái nhợt ôm vào trong ngực,
nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, phu nhân nhất thời tức giận, nàng là nữ nhân ôn
nhu rộng lượng.”
Lục Kiều vành mắt
ngấn lệ, khổ sở nói: “Công tử, đều do nô tỳ chọc giận phu nhân, nô tỳ đáng
chết.”
“Đừng nghĩ nhiều,
ngoan, ở trong này nghỉ ngơi một chút, chờ ta trở lại. Ta đi tẩm phòng xem phu
nhân thế nào, nàng đang có mang, ngày thường vẫn dựa vào các ngươi săn sóc.”
Tần Tử Sở như thể hoàn toàn không biết lời mình nói có ác ý, mỉm cười dịu dàng
lau đi nước mắt của nữ hài, xoay người bước nhanh đuổi theo về hướng tẩm phòng.
Đề thi cuối kì:
Hỏi: lão bà mang thai
và nữ tì mới vừa mê hoặc mình thì ai trọng yếu hơn?
Đáp: trọng yếu như
nhau.
Người bình thường
nhìn đến câu hỏi này nhất định sẽ chọn một trong hai, nhưng với Tần Tử Sở mà
nói thì đáp án này là lựa chọn tốt nhất.
Bất luận hài tử trong
bụng Triệu Cơ là của ai thì trong lịch sử vẫn là “Tần Thủy Hoàng”!
Hiện đại có ai gặp
qua Tần Thủy Hoàng chưa? Tần Tử Sở tám tháng sau có thể nhìn thấy đứa bé này.
Huống chi có “Tần
Thủy Hoàng” thống nhất thì mới bảo đảm có nước Trung Hoa, mới có vương triều
phong kiến Trung Hoa đầu tiên, thì đời sau mới có thể sử dụng đến chế độ Tam
tỉnh Lục bộ* khi vương triều phong kiến sụp đổ.
*chế độ Tam
tỉnh Lục bộ: sáng lập bởi nhà Tùy, được thừa kế và hoàn thiện hơn bởi
nhà Đường.
Tam tỉnh: Thượng thư
tỉnh, Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh.
Lục bộ: Bộ lại, Bộ
hộ, Bộ binh, Bộ lễ, Bộ hình, Bộ công.
Cho dù là bị cắm
sừng, Tần Tử Sở cũng chấp nhận , hắn thật sự luyến tiếc hài tử trong bụng Triệu
Cơ, làm thái thượng hoàng không có gì là không tốt.
Nam thần của toàn dân
Đại Trung Hoa, ta nguyện ý làm cha ngươi!
Về phần Lục Kiều, nếu
Lã Bất Vi đã nói trong nhà này nàng là người duy nhất đáng tin cậy, như vậy tác
dụng của Lục Kiều tuyệt đối không chỉ có truyền đạt lại tin tức.
Nàng nhất định là một
người rất có thủ đoạn, nói không chừng còn nắm giữ một ít tin tức khiến Lã Bất
Vi không thể không trọng dụng nàng, nếu không Lục Kiều tuyệt đối không thể bộc
lộ tài năng giữa rất nhiều thị nữ mà Lã Bất Vi mua về.
Cho nên vì mạng sống,
phải lấy lòng một nữ hài mới biết yêu, hơn nữa còn cố ý liếc mắt đưa tình với
mình, thật quá khó sao?
Tần Tử Sở có thể tự
nói với chính mình, không phải là bán tiếng cười, bán sắc, bán sự dịu dàng thôi
sao, hẳn là không thành vấn đề.
<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Trí nhớ của hắn không
tồi, tìm phương hướng cũng rất tốt, chỉ cần đi qua một lần, Tần Tử Sở có thể
nhớ được rành mạch đường từ đình viện trở lại thư phòng.
Thể lực của nam nhân
so với nữ nhân vẫn chiếm ưu thế hơn.
Triệu Cơ mang thai
hai tháng, cho dù tức giận nàng cũng rõ so với sự bực tức của mình thì bảo vệ
cho hài tử trong bụng quan trọng hơn, tuy rằng xoay người bỏ đi cũng đi không
nhanh, Tần Tử Sở đi vài bước đã đuổi kịp nàng.
Từ phía sau ôm lấy
Triệu Cơ, ánh mắt lo lắng nhìn vẻ mất mát, thương cảm cùng phẫn nộ trên mặt của
Triệu Cơ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tần Tử Sở hôn nhẹ lên
trán Triệu Cơ, ôn nhu nói: “Tiểu bại hoại, đừng có đoán mò.”
Có lẽ là trong thời
gian mang thai cảm xúc bất ổn, Triệu Cơ xoay mặt đi, ra vẻ không để ý đến phản
ứng của Tần Tử Sở, hắn cũng không sinh khí, ôn tồn giải thích: “Phu nhân, sự
tình không như ngươi nghĩ, ta thế nào lại chú ý tới Lục Kiều, có một số việc
ngươi không hiểu, ta cũng không dám nói cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần biết
chúng ta là vợ chồng, ta đối với tiểu nha đầu kia không có loại ý tưởng này,
nàng vẫn còn là một hài tử.”
“Hài tử? Mười lăm cập
kê, nàng vẫn là hài tử? Ngươi muốn gạt ta!” Triệu Cơ nhịn không được đẩy mặt
Tần Tử Sở ra, giãy dụa xô hắn rồi đứng lên, làm thị nữ trong phòng sợ tới mức
vội vàng chạy ra ngoài.
Bước qua cánh cửa,
Tần Tử Sở thật cẩn thận để Triệu Cơ ngồi an ổn bên trong, rồi ghé sát mặt nàng
nhẹ giọng nói: “Lã thái phó nói e là quốc quân* sẽ đối Triệu quốc khởi binh,
Lục Kiều là người hắn tin cậy.”
*quốc quân: Tần vương
Thần sắc kinh ngạc
trên mặt Triệu Cơ chợt lóe rồi biến mất, trong mắt lại nổi lên lửa giận, nghĩ
thầm: Lã Bất Vi tên nam nhân đáng chết, lúc trước đối với ta thương yêu chiều
chuộng, rốt cuộc vì vinh hoa phú quý đem ta cho Dị Nhân, ta thật vất vả mới
khống chế được người này, ngươi lại đem một tiểu yêu tinh xinh đẹp đến bên cạnh
hắn!
Triệu Cơ không phải
là một nữ nhân thông minh nên nàng cũng sẽ không giả tạo, lúc này trong lòng
oán giận Lã Bất Vi trên mặt sẽ tự nhiên thể hiện ra, đối với Tần Tử Sở thái độ
cũng không khỏi dao động.
Vùi đầu dựa sát vào
ngực hắn, Triệu Cơ hờn dỗi: “Công tử sau này đừng hù dọa thiếp. Vừa mới nhìn
thấy công tử thân cận nha hoàn kia, thiếp thương tâm muốn chết.”
Tần Tử Sở vỗ nhẹ lòng
bàn tay nàng một chút, cười hôn lên mặt nàng, bàn tay đặt lên bụng Triệu Cơ ôn
nhu nói: “Ta nếu là người như vậy thì sao lại lấy ngươi làm vợ. Lần sau trước
khi giận dỗi, hãy nghĩ đến con của chúng ta, ta muốn mang các người trở về Tần
quốc cùng chung hưởng vinh hoa phú quý, cho ngươi ăn mỹ thực tốt nhất, mang
trang sức đẹp nhất, mặc lụa là hoa lệ nhất, để con của chúng ta làm Thái tử,
ngày sau tiếp quản giang sơn gấm vóc này.”
Nữ nhân đều là thích
nghe lời ngon ngọt, Triệu Cơ cũng không ngoại lệ, đối mặt với ánh mắt thâm tình
của nam nhân tuấn tú tuyệt trần như Tần Tử Sở, trong lòng không kìm nổi sự
say mê đối với tương lai tốt đẹp mà Tần Tử Sở miêu tả, mềm nhũn nói: “Công tử
nói phải, đều là thiếp không hiểu chuyện. Thiếp sẽ không như vậy nữa.”
Tần Tử Sở cúi xuống,
trên bụng nàng hôn hôn, trêu đùa: “Ngươi cáu kỉnh ta cũng cao hứng.”
Vẻ đẹp của nam nhân
nếu đo bằng việc nói dối giữa ban ngày, thì Tần Tử Sở chắc chắn là một mỹ nam
tuyệt sắc. (Ý là em nói dối tài quá, dỗ ngọt phụ
nữ cũng quá giỏi, phải nói là hàng cao thủ a~)
Triệu Cơ hoàn toàn bị
câu nói sau cùng hắn thuyết phục, liền ghé vào trong ngực hắn, đưa tay vào vạt
áo Tần Tử Sở dùng ngón tay vuốt ve qua lại, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tần Tử Sở thân thể
cứng đờ, không khỏi sinh ra một cảm xúc mâu thuẫn, hắn biết bất kể mình nói dối
êm tai cỡ nào thì kỳ thật đối với Triệu Cơ đang mang thai cũng không có dục ♂ cầu. (chữ
này để nguyên văn nha =)), chết cười với em à, ai bảo…)
Ai có thể có dục vọng
đối với người đang mang thai Tần Thủy Hoàng a?
Tưởng tượng một chút
liền muốn héo luôn rồi!
Hắn vội vàng ngăn bàn
tay đang sờ loạn ngực mình của Triệu Cơ, vẻ mặt không tán thành, đầu ngón tay
búng trán nàng một cái: “Mau buông tay, nữ tử khi đang mang thai, vợ chồng thân
cận đối với hài tử trong bụng sẽ có hại.”
Triệu Cơ lộ ra vẻ mặt
mờ mịt, hiển nhiên không hiểu biết gì về việc giữ gìn trong thời gian mang
thai, khiến Tần Tử Sở tìm được cách né tránh.
Hắn đổi tư thế để
Triệu Cơ nằm gối lên đùi mình, tựa như lúc đang giảng bài, mềm mỏng lại nghiêm
túc nói dối nàng: “Thời điểm mang thai nếu cử động mạnh, hài tử yếu ớt trong
bụng liền bị thương, cho nên có người không rõ nguyên nhân mà xuất huyết sẩy
thai, còn một số người khác không có phản ứng gì nhưng hài tử sau khi sinh cũng
yếu đuối nhiều bệnh, tuổi thọ không dài.”
Nói xong lời này,
dường như sợ chưa đủ để hù dọa Triệu Cơ, hắn cố ý cúi nhìn Triệu Cơ hỏi: “Ngươi
cũng gặp qua rồi phải không?”
Triệu Cơ trên mặt
trắng bệch, không kìm lòng nổi gật đầu nói: “Công tử nói phải, Triệu thị tại
Hàm Đan cũng coi như có chút tiếng tăm. Ta từ nhỏ quả thật gặp qua không ít nữ
nhân xuất huyết sẩy thai và hài tử sinh hạ sau vài ngày sẽ chết, hóa ra, hóa ra
nguyên nhân là như vậy.. ?”
Tần Tử Sở không chút
do dự gật đầu làm Triệu Cơ ấn tượng sâu sắc: “Đúng vậy, nếu không sao ta vừa
nghe nói ngươi mang thai, lập tức liền muốn dọn ra ngoài, ta sợ va chạm hài tử
của chúng ta a. Đúng rồi, ta còn không nói cho ngươi biết, đêm hôm qua ta mơ
thấy rất nhiều điềm lành, thai nhi nhất định là một nam hài.”
Nghe được Tần Tử Sở
hào hứng cùng nàng trò chuyện về hài tử, bất an của Triệu Cơ với Tần Tử Sở rốt
cuộc biến mất với vô hình.
Giai đoạn đầu mang
thai thân thể rất mỏi mệt, một lát sau nàng thiếp đi, diễn trò phải làm cho
trọn, Tần Tử Sở như người chồng tốt nhẹ nhàng đỡ Triệu Cơ vào nằm bên trong, vì
nàng đắp chăn rồi mới lặng yên rời đi.
Đi đến ngoài cửa, Tần
Tử Sở thấp giọng phân phó vài thị nữ canh giữ ở ngoài: “Cẩn thận chú ý thân thể
phu nhân, không được sơ suất! Hiện tại trong phủ phu nhân là trọng yếu nhất.”
“Dạ, công tử.” Bọn
thị nữ vội vàng đáp lại.
Một lần nữa trở lại
thư phòng, hắn thấy Lục Kiều biểu tình thấp thỏm ngồi ở cửa sổ, vẻ mặt quả thật
khiến người ta yêu mến, nhưng Tần Tử Sở có thể xác định biểu tình trên mặt nữ
hài không phải là xuất phát từ thật tâm mà là cùng hắn giống nhau, đều là giả vờ.
Nhìn thấy Tần Tử Sở
xuất hiện, Lục Kiều cơ hồ là nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt, đôi mắt rất sống
động biểu đạt ý nghĩ trong lòng —— phu nhân không định đem ta đuổi đi?
Tần Tử Sở mở ra hai
tay đón được thân thể mềm mại của nữ hài, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lưng
nàng, ôn hòa nói: “Đừng lo lắng, phu nhân vừa mới mang thai, trong lòng sợ hãi,
cảm xúc không ổn định. Ta đã dỗ dành nàng nghỉ ngơi, không còn giận ngươi.”
Dứt lời, Tần Tử Sở
giống như ý thức được hành động của mình không đúng, hắn vội vàng đẩy Lục Kiều
ra, chính mình cũng lui về phía sau mấy bước, khiến khoảng cách của hai người
xa ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Tần Tử Sở âm thầm
lắng nghe nhưng tiếng bước chân lui ra khỏi phòng lại chưa từng vang lên, một
đôi tay nhỏ bé đột nhiên vòng qua, đó là Lục Kiều từ phía sau ôm lấy thắt lưng
của Tần Tử Sở.
“Công tử, Lục Kiều,
Lục Kiều… Xin cho ta chăm sóc công tử suốt đời…” Thanh âm mềm mại của thiếu nữ
nghẹn ngào sau lưng hắn.
Tần Tử Sở đứng tại
chỗ không nhúc nhích, hoàn toàn không đáp lại, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên, hắn rất
nhanh liền cảm giác được ngoại bào cùng nội sam đều bị nước mắt thấm ướt, trong
lòng yên lặng nói: công lực này khiến người ta không phục không được.
Không biết còn tưởng
rằng ngươi nợ ta tam sinh tam thế, hiện tại muốn đem nước mắt một đời trả lại
báo ân cho ta, nhưng thời gian hai ta quen nhau rõ ràng còn không quá một bữa
cơm trưa.
Lục Kiều cô nương,
ngươi không biết là chính mình khóc hơi quá sao?
Một tiếng thở dài
nặng nề từ chỗ đang kề sát làm hai gò má Lục Kiều chấn động, thanh âm Tần Tử Sở
ôn nhu lại áp lực vang vọng trong gian phòng trống : “Lục Kiều, ngươi xứng đáng
được một nam nhân tốt che chở yêu thương ngươi cả đời, người này không phải là
ta. Dị Nhân thân tại Triệu quốc ăn bữa nay lo bữa mai, còn có thê thất, ta
không thể ủy khuất ngươi!”
“Lục Kiều không quan
tâm! Công tử, ta thật sự một chút cũng không quan tâm!” Mắt thấy Tần Tử Sở xoay
người, Lục Kiều kích động, nước mắt thoáng chốc rơi xuống, thật sự là lê hoa
xuân đái vũ*.
*lê hoa xuân đái vũ:
giống như hoa lê dính hạt mưa, dùng để
miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
… Những lời này thật
sự là khiến ta đau nhức.
Ta chẳng phải ghét
nhất là tiểu tam* sao?
*tiểu tam: kẻ thứ ba,
chỉ những người xen vào tình cảm của người khác
Bản thân mình trước
khi xuyên qua vừa mới bị ngoại tình, quả thực muốn thay ánh trăng kia tiêu diệt
ngươi!