Lã Bất Vi không biến
sắc nhìn chăm chú vào Tần Tử Sở, sau một lúc lâu vẫn chưa dời tầm mắt.
Tần Tử Sở trong lòng
quái dị, nhưng hắn hiểu rõ với loại ánh mắt cay độc này, chính mình phải ngụy
trang, dùng vẻ mặt vô cùng mê muội nhìn đối phương.
Hắn liền để lộ tâm
tình của mình, khi Lã Bất Vi càng nhìn chăm chú thì tay chân hắn càng luống
cuống, đứng ngồi không yên.
“Lã thái phó, đệ tử
trên người có gì không ổn?” Tần Tử Sở mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, ánh mắt
trong suốt ôn hòa, sạch sẽ giống như là chú nai con mới vừa sinh ra. (còn gọi là giả nai(^^;)
Ánh mắt của hắn tràn
đầy tín nhiệm cùng ỷ lại, cùng dĩ vãng cũng không có gì bất đồng.
Lã Bất Vi lập tức thu
hồi vẻ mặt bí hiểm, đem ý tưởng quái dị bỗng nhiên phát sinh trong lòng dằn
xuống, vỗ vai Tử Sở ngửa đầu cười to: “Công tử thường xuyên ra ngoài đi lại,
rốt cục hiểu chuyện, Bất Vi là kinh hỉ khi thấy công tử trưởng thành.”
Tần Tử Sở lập tức lộ
ra tươi cười, khóe mắt vui sướng vì được khích lệ, hắn một phen nắm chặt tay Lã
Bất Vi đang đặt trên vai mình, hưng phấn nói: “Lạn Thượng Khanh* là hiền sĩ nổi
danh ở Triệu quốc, tuy rằng Tần Triệu bất hoà, Dị Nhân vẫn hết sức ngưỡng mộ tài
năng của Lạn Thượng Khan, hy vọng có thể gặp mặt một lần. Thái phó có thể hay
không làm trung gian, giúp Dị Nhân hoàn thành tâm nguyện.”
*Lạn Thượng Khanh: Lạn Tương Như là chính khách nước
Triệu thời Chiến Quốc, nổi tiếng là người giỏi ứng xử để giữ uy tín của nước
Triệu trong chư hầu.
Lã Bất Vi rút tay về
cười lớn nhưng lại cự tuyệt đề nghị của hắn, ôn tồn khuyên bảo: “Công tử vọng
tưởng rồi. Tần Triệu lúc này xung đột không ngừng, Bất Vi nghe nói gần đây Tần
quốc sẽ đối Triệu quốc dụng binh. Công tử không ẩn nấp cho kỹ, như thế nào còn
muốn đi gặpLạn Tương Như đã từng liên tiếp mạo phạm Tần Vương? Việc này không
thể.”
Tần Tử Sở lộ ra ánh
mắt thất vọng, thấp giọng cầu xin: “Thái phó, Dị Nhân nghe nói Lạn Thượng Khanh
bệnh tình nguy kịch, thật sự hy vọng trước khi hắn mất có thể gặp mặt để giãi
bày tâm sự.”
“Công tử không cần
bàn nữa!” Lã Bất Vi rốt cục thu hồi tươi cười, biểu tình nghiêm túc nhìn Tần Tử
Sở, thẳng đến khi thanh niên đối diện co rúm lại phải dời đi ánh mắt, hắn mới
vỗ về bàn tay Tần Tử Sở, nhẹ giọng nói, “Công tử tuổi còn trẻ, không hiểu được
lòng người hiểm ác. Ngươi một lòng ngưỡng mộ Lạn Tương Như, người Triệu quốc
lại trăm phương nghìn kế muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Trong ngôi nhà này, chỉ
có Lục Kiều đáng tin cậy, ngươi có thể cùng nàng thân cận.”
Tần Tử Sở sắc mặt
thoáng chốc trở nên tái nhợt, hắn bất lực mở to hai mắt nhìn Lã Bất Vi, nắm
chặt bàn tay của mình, môi run rẩy không nói nên lời.
Lã Bất Vi nhìn chằm
chằm khuôn mặt tuấn tú trước mắt, nhất thời cảm thấy Dị Nhân tựa như chim sợ
cành cong bộ dáng vô cùng khiến người thương tiếc, hắn đem tay phủ lên mu bàn
tay của Tử Sở, cho đến khi bàn tay mềm mại mảnh khảnh ấm áp trở lại, mới dị
thường ôn hòa nói: “Có Bất Vi ở đây, công tử không cần lo lắng. Bất Vi sẽ đem
ngươi bình an trở về bên Hoa Dương phu nhân cùng Thái tử, hưởng thụ vinh hoa
phú quý.” (Bị sắc dụ rồi! (O_O;)
“Ân, Dị Nhân nghe
theo Thái phó.” Tần Tử Sở rũ xuống đôi mắt, nhu thuận nhận lời.
Lã Bất Vi thấy bộ
dáng Tần Tử Sở, cảm thấy mình đã hoàn toàn khiến đối phương bỏ đi ý tưởng không
thực tế, nhưng lại sợ hắn ngày thường biểu lộ bất ổn sẽ bị thủ vệ phát hiện,
vội vàng trấn an: “Công tử nếu ở tại thư phòng, Bất Vi lập tức sai người đưa
chút kinh thư lại đây, công tử tuy rằng không thích những thứ đó nhưng dù sao
cũng có thể dùng để giết thời gian.”
Tần Tử Sở gật đầu, ỉu
xìu cùng Lã Bất Vi hàn huyên vài câu, ra vẻ đối với kinh thư không hề có chút
hứng thú.
Lã Bất Vi thấy bộ
dáng không có triển vọng của hắn, cũng có chút phiền lòng, mượn cớ còn có việc
buôn bán phải làm, đứng dậy cáo từ.
“Thái phó!” Khi đi
tới cửa, Tần Tử Sở đột nhiên kéo tay áo Lã Bất Vi, có chút chần chờ nói, “Làm
phiền Thái phó truyền lại với người có hẹn với ta, Triệu Cơ mang thai, ta ở nhà
làm bạn với phu nhân, sẽ không đến gặp bọn họ.”
Lã Bất Vi vốn là cho
rằng Dị Nhân đã bị hoảng sợ, càng muốn chạy loạn khắp nơi giải sầu, lúc này
nghe đến hắn quyết định đóng cửa từ chối tiếp khách, không khỏi bày ra tươi
cười, vừa lòng nói: “Bất Vi nhất định truyền lời cho công tử.”
Hắn nhìn xung quanh
vài lần, xác định không người chú ý, nhỏ giọng nói: “Ngày thường ta chuẩn bị
vài binh sĩ Triệu quốc đi theo công tử ra ngoài. Công tử nếu chán ở nhà, đừng
ngại ra ngoài dạo chơi – Bất Vi để lại cho công tử ba trăm lượng chi tiêu.”
“Thái phó, ngươi thật
tốt.” Tần Tử Sở lần đầu thật tâm cảm tạ Lã Bất Vi, không chút khách khí tiếp
nhận ba trăm lượng, cẩn thận cất vào túi trong của ống tay áo.
Sau đó, hắn cung kính
tiễn Lã Bất Vi ra cửa.
Lã Bất Vi nhìn cổng
chính bị binh sĩ Triệu quốc khép lại, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Hắn là thương nhân
vào Nam ra Bắc, tự nhiên có bản lĩnh quan sát xung quanh, tai nghe bốn phương
tám hướng, gần đây Tần quốc liên tiếp vận chuyển lương thảo, mặc dù Triệu quốc
trên dưới không phản ứng, nhưng không thể không làm hắn suy nghĩ.
Lã Bất Vi biết nếu
Tần quốc lúc này khởi binh tấn công Triệu quốc, thắng lợi hay không tạm đặt
sang một bên không đề cập tới, thì tánh mạng Dị Nhân chắc chắn khó giữ được.
Nếu là như vậy, hắn
dù cho táng gia bại sản cũng sẽ mua chuộc thủ vệ các nơi, mang Dị Nhân một mình
chạy trốn về Tần quốc, nhưng sự tình bỗng có thêm phiền toái, Triệu Cơ lại mang
thai!
Triệu Cơ từ trong tay
hắn đưa tới chỗ Dị Nhân, tính toán đâu ra đấy cũng sẽ không vượt quá một tháng,
vậy nói “có mang hai tháng”, bản thân hắn cũng không rõ cái thai trong bụng
Triệu Cơ rốt cuộc là của ai.
Càng không xong chính
là Dị Nhân hôm nay vừa phát hiện Triệu Cơ mang thai liền vội vàng dọn khỏi tẩm
phòng bố trí xa hoa, thà rằng ngủ tại thư phòng trống không, ai cũng có thể
hiểu được Dị Nhân đối với Triệu Cơ tình cảm sâu nặng.
Thời điểm cấp bách,
Lã Bất Vi hắn cho dù là trong tay có nhiều tiền tài hơn nữa, cũng không thể
mang theo phụ nữ mang thai hành động bất tiện cùng đi mà liên lụy chính mình;
nếu đến lúc đó, Dị Nhân không chịu một mình theo hắn chạy thoát thân, nên làm
gì bây giờ?
Nghĩ đến đây, Lã Bất
Vi không khỏi nhíu mày, lại đối với sủng thiếp Triệu Cơ sinh ra một tia chán
ghét – tánh mạng của bản thân hắn và gia đình cùng tiền đồ phú quý đều vướng
bận trên người Dị Nhân, bất luận thế nào, cũng không thể để Triệu Cơ phá hủy.
Nếu thật sự đến lúc
phải lựa chọn… Lã Bất Vi nheo lại ánh mắt đưa ra quyết định tàn nhẫn: mổ bụng
lấy con!
Bước chân đột nhiên
dừng lại, không khỏi vì quyết định của mình mà cảm thấy nghi hoặc.
Lã Bất Vi biết rõ
chính mình không phải người lòng dạ độc ác, trong mắt hắn bất luận kẻ nào cũng
có thể trở thành “hàng hóa” cao giá, mà Dị Nhân rất thích Triệu Cơ, khi bụng
Triệu Cơ càng to ra, hắn sẽ càng ngày càng thích nữ nhân kia; nếu là vì chạy
thoát thân mà giết mẹ lấy con, chỉ sợ Dị Nhân từ nay về sau sẽ đối với mình có
khúc mắc sâu đậm.
Nhưng hắn vì cái gì
lại ở thời điểm tình huống chưa xảy ra đã nghĩ phải làm như vậy?
Lã Bất Vi sắc mặt
trầm xuống, quay đầu lại lại nhìn phủ giam giữ con tin, tâm tình nháy mắt trở
nên phức tạp.
Sắc đẹp mê hoặc con
người, cổ nhân nói không sai.
Không đề cập tới Lã
Bất Vi đã nghĩ đến việc an bài cho vài năm sau, Tần Tử Sở đợi Lã Bất Vi rời đi,
nụ cười trên mặt liền trở nên chân thật.
Giả vờ nhu nhược thật
là một biện pháp tốt!
Hắn tùy tiện thử một
phen, thế nhưng khiến cho Lã Bất Vi nói ra nhiều bí mật hắn nóng lòng muốn biết
– nơi đây ai là người đáng tin cậy.
Nhưng thật sự không
nghĩ tới Lục Kiều tuổi còn nhỏ mà lại là một gián điệp ẩn giấu kỹ càng như vậy.
Nhưng so với biết ai
là “Người một nhà”, hoặc là ai có thể biến thành “Người một nhà”, Tần Tử Sở cảm
thấy những kinh thư sắp được mang đến kia mới là vật quan trọng.
Hắn là người hiện
đại, mà người hiện đại sẽ không có hứng thú tìm hiểu về con dấu hoặc là thư
pháp, không ai biết chữ triện* – thật bất hạnh, Tần Tử Sở chính là một kẻ
“Không biết chữ triện”.
*chữ triện: một kiểu
chữ cổ của thư pháp Trung Quốc
Hay nói cách khác,
Tần Tử Sở bây giờ là một kẻ thất học.
Thật là bi thương mà~
Nhưng một khi kinh
thư mang đến, hắn sẽ tìm về hai mỹ nhân biết chữ, bất luận Triệu Cơ hay Lã Bất
Vi sẽ cho rằng hắn trong thời gian vợ mang thai đi vụng trộm.
Nam nhân trẻ tuổi ham
mê háo sắc là một cái cớ vô cùng tốt, hắn có thể mau chóng học tập văn tự, xem
hiểu sách vở thư tín, để sinh tồn ở thời đại này cần hiểu được càng nhiều tin
tức càng tốt.
Càng hữu ích chính là
mẹ cả Hoa Dương phu nhân nhận hắn làm nhi tử, hắn là con trai trưởng, thân phận
“Con trai trưởng” này là một nghề nghiệp yêu cầu caođòi hỏi rèn luyện hàng
ngày.
Hắn hiển nhiên không
phải là lựa chọn duy nhất của Thái tử phi – Hoa Dương phu nhân.
Tần Tử Sở ý thức được
bản thân mình không cần bản lĩnh xuất khẩu thành thơ, nhưng cũng tuyệt đối
không thể là một kẻ mù chữ dốt đặc cán mai.
Bằng không một ngày
nào đó phụ thân của hắn chợt có ý nghĩ muốn kiểm tra học vấn, chỉ sợ vị trí
“Con trai trưởng” sẽ đổi cho người khác.
“Công tử.” Lục Kiều
dung nhan thanh tú đứng ở cửa nhìn về phía Tần Tử Sở, đôi mắt linh động chăm
chú ngắm nhìn hắn, làm say lòng người.
Trên mặt Tần Tử Sở lộ
ra ánh mắt tán thưởng, rất tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh gọi: “Lục Kiều, lại
đây ngồi với ta một lát.”
Tuy rằng Lục Kiều vốn
có ý lấy lòng Tần Tử Sở, cũng không nghĩ đến ánh mắt của công tử luôn ngày ngày
si mê nhìn phu nhân cũng sẽ đối với nàng dịu dàng như thế, trên mặt đỏ bừng,
càng thêm xinh đẹp.
Nàng bước thật nhanh
đến ngồi bên Tần Tử Sở, trong nhất thời cúi đầu ngại ngùng không nói.
Cô nương tuy không
nói gì, nhưng hắn cũng không thể để bầu không khí trở nên buồn chán như vậy.
Thân là quốc chủ
tương lai, Tần Tử Sở cũng không định đem đất nước của mình giao phó cho Lã Bất
Vi, mà Lã Bất Vi nếu đem hắn “Đầu cơ kiếm lợi”, đương nhiên không phải là làm
từ thiện mà là vì phân chia lợi lộc ngày sau, ngang ngượcmột phương, cho nên
hắn cùng Lã Bất Vi sớm hay muộn cũng đường ai nấy đi.
Lã Bất Vi nếu tiết lộ
với hắn thân phận Lục Kiều, như vậy Lục Kiều ngoài việc là người tin cậy ở
trong trạch viện, còn có thể đem toàn bộ chuyện của mình hết thảy báo cáo cho
Lã Bất Vi, người này nếu không thể giết, thì chỉ có thể mượn sức.
Bởi vậy, hắn dùng
thái độ tự nhiên đối xử với Lục Kiều chủ yếu để lôi kéo nàng, nếu có thể lấy
được tin tức của Lã Bất Vi mà còn khiến Lục Kiều một lòng với mình, đem tin tức
giả dối truyền lại cho Lã Bất Vi thì càng thuận lợi.
Tần Tử Sở nhẹ đưa tay
nâng cằm của Lục Kiều, quan tâm nhìn nữ hài, ôn nhu nói: “Mặt sao lại đỏ như
vậy, không thoải mái sao?”
Lục Kiều xấu hổ một
tay che mặt, một tay cầm vạt váy chạy ra ngoài.
“—— a! Phu nhân!” Lục
Kiều chợt dừng bước, thanh âm kinh ngạc vang lên trước cửa.
Tần Tử Sở cả kinh,
lập tức lao ra, đúng lúc nhìn thấy Triệu Cơ đầy nước mắt nhìn mình, trong mắt
nàng rõ ràng hiện lên 3 chữ “Kẻ bạc tình” to tướng.
… Đây chẳng lẽ là
“Nội bộ mâu thuẫn” trong truyền thuyết?
Nhưng ta chưa chạm
qua người nào hết a!