Lục Mạo Vương

Nữ tử ngẩng đầu nhìn hướng Tử Sở, thấy thần sắc trên mặt hắn không rõ, trong lòng run lên, đôi mắt nàng ngấn lệ, dường như muốn khóc.

Nàng buông tay Tử Sở, lau nước mắt, thấp giọng nói: “Công tử không muốn có con cùng với thiếp sao?”

Tử Sở lúc này mới dời tầm mắt, nhìn vẻ mặt bi thương của nàng, trong lòng khẽ thở dài.

Có lẽ chủ nhân thực sự của thân thể này sẽ rất vui mừng khi biết nữ nhân trước mặt mình mang thai – khi nãy nàng xưng là “thiếp”, mà Tử Sở kì thực không rõ nàng là chính thất hay chỉ là thê thiếp của nam nhân này – nhưng đối với hắn mà nói, có một nữ nhân vô cùng quen thuộc thói quen sinh hoạt của thân thể này bên cạnh tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Ngộ nhỡ bị nàng nhìn ra sơ hở gì, cho là hắn bị yêu ma xâm nhập, thì vô cùng phiền toái.

Nhưng trước mắt nữ tử này đang mang thai, với hắn mà nói lại là một cơ hội tốt, chỉ cần hắn tỏ ra ôn nhu săn sóc thì nữ tử sẽ cho rằng hắn vui mừng khi có hài tử, mà không để ý những vấn đề khác.

Tử Sở lập tức tươi cười, chăm chú nhìn vào ánh mắt của nữ tử, chủ động lau khô nước mắt của nàng, nắm chặt tay nàng đặt lên môi khẽ hôn, ngữ điệu ôn hòa nói: “Không thể nào có chuyện đó, ta rất cao hứng, nhất thời phản ứng không kịp thôi. Chính là… Ngươi nhỏ tuổi như vậy, có thể hay không… ?”

Nữ tử lập tức chuyển từ buồn sang vui, hờn dỗi liếc hắn một cái: “Thiếp năm nay đã mười tám, nên có hài tử rồi”.

Tử Sở chủ động kề sát bụng nàng, mang theo điểm trêu đùa nói: “Để ta sờ lại xem sao”.

Nữ tử ngượng ngùng, không giống lúc đầu chủ động mà ngược lại né tránh động tác của Tử Sở, vội vàng nói: “Công tử, đừng ~”

Tử Sở cũng biết điều liền buông bàn tay mềm mại của nữ tử ra, đỡ bờ vai của nàng dựa vào vai mình, dịu dàng nói: “Vừa nãy tại sao lại cảm thấy ta không cao hứng khi biết ngươi mang thai?”

Dung nhan yêu kiều hiện lên thần sắc u buồn, nghiêng người, vùi đầu vào ngực của Tử Sở, khẽ than thở: “Trong lòng công tử nghi ngờ thiếp, nhất định là còn để tâm chuyện thiếp đã từng nương thân ở chỗ của Lã Bất Vi. Nhưng Lã Bất Vi chẳng qua chỉ là một tên thương nhân tầm thường, không thể so sánh với công tử. Công tử quên ngày đó ngài hướng Lã Bất Vi nói muốn lấy thiếp, thiếp là cam tâm tình nguyện sao? Thiếp, thiếp đối công tử nhất kiến chung tình, mong công tử thương hại, không cần nhắc lại sự việc đã qua”.

Tần Tử Sở: “…………”

Lã, Lã Bất Vi?

Thân thể mềm mại của mỹ nữ vẫn nằm trong lòng Tần Tử Sở, ngực của nàng khẽ chạm vào hắn, là một nam nhân thì sẽ không cầm lòng được, nhưng hiện giờ hắn đối với mỹ nữ này một chút ý nghĩ cũng không có, vì tin tức vừa nghe được làm cho hắn choáng váng đầu óc.

Lã Bất Vi là ai?

Tần Tử Sở mặc dù thuộc chuyên ngành kỹ thuật, nhưng nam nhân nào lại không thích lịch sử và chính trị? Hơn nữa trải qua chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm ở trong nước, sẽ không người nào không biết Lã Bất Vi là ai.

Lã Bất Vi ở Triệu quốc phát hiện ra Doanh Dị Nhân, vì thế liền dùng nhiều vàng và tài ăn nói, khuyên Hoa Dương phu nhân nhận Dị Nhân làm con trai trưởng, còn dâng ái thiếp Triệu Cơ cho Dị Nhân làm vợ. Sau Doanh Dị Nhân làm vua được ba năm thì mất, con của hắn cùng Triệu Cơ là Doanh Chính – tức Tần Thủy Hoàng – lên ngôi, vì vua còn nhỏ nên Lã Bất Vi chiếm quyền, khuynh đảo triều chính, dưỡng ba ngàn môn khách soạn ra bộ sách truyền lại đời sau.

Đương nhiên, công trạng và thành tích của Lã Bất Vi trong lịch sử đều không quan trọng.

Quan trọng là, “Doanh Chính” rốt cuộc là con của Dị Nhân, hay của Lã Bất Vi, cho đến nay cũng chưa có ai biết!

Nếu mỹ nhân trong ngực là “tự mình” chủ động yêu cầu Lã Bất Vi đưa tới, thân phận của nàng không nghi ngờ gì chính là Triệu Cơ, mà thai nhi trong bụng nàng là … Doanh Chính sao? Hoặc là Lã Chính?

Tần Tử Sở cười nhạt nhìn lên màn trướng, không nghĩ tới là mình sẽ tính toán được ngày sinh của Doanh Chính bởi một lý do vô cùng nực cười này, kế tiếp sẽ chứng minh được hài tử trong bụng Triệu Cơ rốt cuộc là của ai.

Về phần “chính mình”, tất nhiên là vị Lục Mạo Vương lưu truyền thiên cổ – Doanh Dị Nhân*!

*Doanh Dị Nhân: con trai thứ 10 của An Quốc Quân, vị vua thứ 33 của nước Tần. Do mẹ ông không được thái tử yêu nên Dị Nhân phải làm con tin của Tần ở nước Triệu. Lã Bất Vi, một thương nhân có tiếng lúc đó đang buôn bán ở Hàm Đan trông thấy Dị Nhân và có ý định giúp ông làm thái tử nước Tần, mưu dựa vào Dị Nhân để mình cũng được thành danh.

Lã Bất Vi lấy tiền mua của báu vật lạ, đem sang Tần, dâng những vật ấy cho Hoa Dương Phu nhân. Nhân đó, Lã Bất Vi kể Dị Nhân tài giỏi, khôn ngoan, giao với người các nước, bạn hữu khắp thiên hạ. Hoa Dương phu nhân không có con, Bất Vi khuyên nhận Dị Nhân làm con nuôi. Hoa Dương phu nhân nghe theo, vào xin An Quốc Quân lập Dị Nhân làm thừa tự.

Ở hiện đại thì bị tên bạn trai cắm sừng, hiện tại vừa khéo, chẳng những bị cắm sừng mà còn là tới mấy thập niên.

Tần Tử Sở nhíu mày, nhịn không được nắm lấy một lọn tóc dài xõa qua vai, tốt lắm, vẫn là màu đen, chợt cảm thấy phấn chấn hơn.

Mỹ nhân còn đang dựa vào ngực Tần Tử Sở, nước mắt nàng làm ướt vạt áo của hắn, nhưng Tần Tử Sở thật sự không có tâm tình dỗ dành nàng.

Thuận tay đẩy Triệu Cơ ra, Tần Tử Sở tóc tai bù xù xuống giường, vội vàng bỏ lại một câu “Ta phải đi ra ngoài một chút” liền bỏ chạy đến không thấy bóng dáng, hắn hiện tại cần suy xét rõ ràng tình cảnh của mình.

Nếu chỉ là một vị “Công tử” của gia đình bình thường thì tốt, nhưng ở thời Chiến quốc, “Công tử” không chỉ là một cách xưng hô, mà đó còn là chỉ long tử phượng tôn.

Thân phận hắn hiện tại đại khái là con trai trưởng – Thái tử Tần quốc, mà điều gay go chính là, hắn vẫn đang ở Triệu quốc làm con tin, tánh mạng không có gì bảo đảm.

Tần Tử Sở đứng ở góc đình viện, cây ngô đồng tán lá rộng lớn che khuất ánh nắng đầu hạ chói chang, chỉ ở khoảng giữa của lá lưu lại những vệt nắng thưa thớt chiếu rọi trên người, nắng ấm làm cho cả người thoải mái vô cùng.

“Công tử, ngài có gì muốn phân phó?” Một thị nữ khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi đỏ mặt tiến đến trước mặt Tử Sở nhỏ giọng nói.

Ngoài hành lang gấp khúc có ba nữ hài trạc tuổi đang chờ nàng, thấy ánh mắt hàm tiếu của Tần Tử Sở nhìn qua, đều cảm giác đôi mắt ẩn tình đó đang nhìn mình, các nàng không khỏi cúi mặt ngượng ngùng cười.

Tần Tử Sở mỉm cười tháo xuống hoa cài tóc của nữ hài trước mặt, sau đó nâng mặt nàng, một lần nữa cài hoa vào tai, dịu dàng nói: “Đáng tiếc hoa này đã nở, nếu thay bằng một nụ hoa thì càng thích hợp với ngươi hơn”.

Thị nữ trên mặt càng thêm đỏ ửng, cúi đầu ấp úng nói không ra lời.

Tử Sở buông tay, thấy thời gian không còn sớm, rốt cuộc nói: “Ngươi đến vừa đúng lúc, đem chăn đệm của ta sang thư phòng đi. Phu nhân có thai, nên cẩn thận một chút.”

“Công tử thật biết chăm sóc.” Thị nữ lộ ra vẻ mặt hâm mộ đối với Tử Sở, nàng do dự một lát, tiếp tục nói, “Nô tỳ gọi là Lục Kiều. Công tử muốn đem chăn đệm đặt tại vị trí nào ở thư phòng?”

Tần Tử Sở thần sắc tự nhiên trả lời: “Không bằng, Lục Kiều cô nương mang ta đến đó tận mắt xem đi.”

Thật tốt quá, rốt cuộc biết thư phòng ở nơi nào!

Tần Tử Sở trong lòng cảm thán, nhấc chân đi theo phía sau Lục Kiều, để nàng dẫn đường đi đến thư phòng.

Mặc dù là đây là nhà mình, nhưng rường cột chạm trổ trước mắt cũng không làm cho Tần Tử Sở cảm thấy dễ chịu.

Bước năm bước có một tốp thủ vệ, mười bước một trạm canh gác vây quanh sân, lúc tầm mắt lạnh lẽo của họ đảo qua mình liền lộ ra một sự phòng bị và dò xét, dường như có rất nhiều thù hận.

Đi qua một đoạn hành lang gấp khúc, chính là thư phòng.

Lã Bất Vi mua một gian phòng vô cùng rộng lớn, điểm hiếm thấy chính là phòng tràn ngập ánh sáng – thời đại này phòng ốc phần lớn có cửa sổ nhỏ hẹp, ánh sáng chiếu vào vô cùng ít, nhưng căn phòng này bất luận là giữ ấm hay chiếu sáng đều tốt hơn một chút, nhưng khi hắn bước vào trong nháy mắt liền nhíu mày.

Thư phòng trống không, tại sao cái gì cũng không có?!

Không đợi Tần Tử Sở bày tỏ bất mãn của chính mình, Lục Kiều đã trở lại nhanh nhẹn giải thích: “Công tử, ngài bình thường không đọc sách, mà kinh thư sách vở nơi này lại đắt đỏ nên Lã đại nhân không mua. Thư phòng luôn trống, hiện tại vừa vặn đổi thành phòng ngủ.”

Tần Tử Sở nghe tên “Lã Bất Vi”, trong lòng vô cùng phiền chán, nhưng hắn không biểu lộ ra cảm xúc chân thực của mình, trước sau như một ôn hòa mỉm cười, gật đầu, tựa như hết sức đồng ý mà nói: “Quả thật, ta đang ở nơi đất khách xa lạ, may có thái phó giúp ta thu xếp, nếu không ta không biết phải sống thế nào.”

“Nơi này ánh nắng rất tốt, ta nghĩ đem chăn đệm đặt ở đây đi.” Tần Tử Sở thu hồi một chút nét âm trầm, chỉ vào chỗ ánh nắng đang chiếu, tràn đầy hứng thú đề nghị.

“Ha ha, Dị Nhân, hóa ra ngươi ở trong này! Làm ta tìm mãi!” Một giọng nam thật lớn từ phía sau truyền đến, chỉ nghe tiếng thôi cũng khiến người khác có cảm tình.

Tần Tử Sở đứng tại chỗ, vội vàng xoay mặt về hướng người vừa tới, nhoẻn miệng cười.

Thị nữ Lục Kiều bên cạnh hắn người đã quỳ xuống hành lễ: “Lã thái phó.”

Thân phận người vừa tới không nghi ngờ gì, chính là tảng đá lớn trong lòng Tần Tử Sở – Lã Bất Vi.

Lã Bất Vi xua tay bảo Lục Kiều lui ra, có vẻ do ánh nắng chói mắt nên híp mắt nhìn về phía Tần Tử Sở, thanh niên này hôm nay khiến hắn cảm thấy không như trước. Tướng mạo của Dị Nhân rõ ràng không có gì thay đổi, thậm chí tóc tai bù xù lôi thôi, nhưng không rõ vì lẽ gì, Lã Bất Vi lại cảm thấy bên trong như thay đổi thành người khác, dáng đứng thẳng tắp không như quá khứ phô trương thanh thế, hắn bình tĩnh thong dong, giống như đem hết thảy đều nắm giữ trong tay, đứng ở thư phòng vắng vẻ giống như một bức hoạ đẹp đẽ bắt mắt.

Không đợi Lã Bất Vi mở miệng, Tần Tử Sở đã chủ động đi đến trước mặt hắn, trực tiếp nói: “Đa tạ thái phó quan tâm, Triệu Cơ có thai, đây là hài tử đầu tiên ta! Ha ha, hắn nhất định là nam hài!”

Đây là vui đến hồ đồ rồi, nên mới khoe khoang với hắn?

Hoài nghi vừa rồi của Lã Bất Vi bỗng tiêu tán như hoa trong gương, trăng trong nước. Dị Nhân chính là cái gối thêu hoa*, biết rõ hắn lưu luyến Triệu Cơ, lại lại nhiều lần nhắc tới nàng, thật sự là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không có triển vọng!

*gối thêu hoa: chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài chứ không có tài năng.

“Đây quả là chuyện tốt.” Lã Bất Vi khẩu bất đối tâm* cười chúc mừng, làm ra vẻ quan tâm ngồi trước mặt Tần Tử Sở kéo tay hắn hỏi, “Hài tử mấy tháng rồi?”

*khẩu bất đối tâm: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo

Tần Tử Sở lộ ra vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới xấu hổ nói: “Còn nhỏ lắm, mới hai tháng. Vừa nghe phu nhân nói có, ta vội vàng dọn đến thư phòng ngủ.”

“Công tử đối với phu nhân quả là một lòng say mê.” Lã Bất Vi cười nói, sau đó hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Ta lần này từ Hàm Dương trở về, mẹ cả của công tử là Hoa Dương phu nhân để ta mang về mấy ngàn lượng vàng để cho công tử xã giao, không biết công tử đối với số tiền kia có tính toán gì không?”

Tần Tử Sở chẳng hề để ý khoát tay, chỉ vào thư phòng trống nói: “Trước lúc phu nhân hạ sinh, ta sẽ ngụ ở nơi này, ngày thường chiêu đãi khách nhân sẽ không hổ thẹn. Thái phó mua chút kinh thư để vào giá sách đi.”

Lã Bất Vi nhìn bộ dáng Tần Tử Sở, chỉ biết hắn nói chuyện căn bản không có đầu óc, nhưng phế vật như vậy càng dễ khống chế và lợi dụng.

Lã Bất Vi sảng khoái nói: “Bất Vi sẽ không để cho công tử thất vọng, chắc chắn sẽ an bài ổn thỏa cuộc sống hàng ngày của công tử.”

Tần Tử Sở trong lòng châm chọc, nhưng vẫn lộ ra ánh mắt nhiệt tình, hồn nhiên nhìn về phía Lã Bất Vi, gật đầu đi theo hắn.

Hắn liếc mắt một cái khiến Lã Bất Vi trong lòng nhảy dựng, nhất thời cảm thấy hôm nay Tần Tử Sở cực kỳ tuấn mỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play