Truy binh

Thời đại Chiến Quốc, đất nước Trung Hoa chia năm xẻ bảy, suốt mấy trăm năm qua chiến loạn không ngừng.

Tuy rằng năm nay là một năm được mùa, trong thôn trấn cũng tổ chức lễ mừng, nhưng nam tử cày bừa vẫn không đủ ăn, nữ tử dệt vải vẫn không đủ sống.

Bởi vậy, tuy rằng tập tục ăn mừng năm mới ở phủ của vương công quý tộc lúc đó đã bắt đầu lưu truyền, nhưng vẫn không thể phổ biến rộng rãi đến nhà dân.

Tần Tử Sở ngồi trong xe ngựa lắc lư gần một ngày, chỉ còn nửa cái mạng, hắn không nghĩ tới mình lại say xe nghiêm trọng như thế.

Trước lúc mặt trời lặn, đoàn người rốt cuộc tới một thôn xóm đổ nát cách thành Hàm Đan không xa, cửa sổ phòng tốt nhất trong thôn vẫn đầy lỗ thủng, gió bắc thổi vù vù vào phòng, lạnh đến nỗi Tần Tử Sở không ngừng run lên, nhưng nhờ vậy mà hắn tỉnh táo không ít.

Đầu năm nay, dù là ngựa quèn cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng trong nhà, Lã Bất Vi lộ liễu mang theo ngựa trở thành mục tiêu quá lớn, bởi vậy vừa vào thôn, bọn người hầu nhanh chóng đến thôn bên cạnh đem mấy con ngựa đổi thành xe bò.

Mà Lã Bất Vi vừa thấy bộ dạng Tần Tử Sở ốm yếu mặt trắng môi tái, đang dặn bảo kẻ dưới một chút, chợt nghĩ không ra bản thân vốn muốn nói gì.

Hắn hắng giọng, xoay người phân phó: “Nhanh đem áo lông hỏa hồ (cáo đỏ) ta mua ở Triệu quốc ra cho phu nhân khoác thêm.”

Lã Bất Vi nói ra danh xưng truyền vào tai Tần Tử Sở, làm cho hắn nhịn không được nhíu mày.

Lã Bất Vi lại vô cùng tự nhiên nở nụ cười, đi đến trước mặt hắn, đem tóc mai có chút lộn xộn của Tần Tử Sở vén sau tai, nắm tay hắn nói: “Xưng hô lúc trước không thể dùng nữa, nếu không đi tới đâu cũng đều có người biết.”

Nói xong, Lã Bất Vi tiếp nhận áo lông do đầy tớ đưa tới bao bọc lấy Tần Tử Sở, chiều cao của hai người không kém nhau mấy, nhưng hắn lại to gan nắm bả vai Tần Tử Sở để xoay người lại, lấy tay đẩy phía sau lưng, dùng giọng có chút sủng nịch nói: “Phòng cũng sắp lạnh rồi, ta đã sai người đem chăn mền chuẩn bị tốt, chậu than cũng đã đem đến.”

Tuy biết rằng Lã Bất Vi đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi của hắn, nhưng Tần Tử Sở hết lần này tới lần khác không có cách phản bác lời Lã Bất Vi.

Hắn cảm thấy có chút bực bội, hít sâu một hơi tự nói với mình tương lai còn dài, ngay sau đó, xoay người vào phòng.

Lã Bất Vi làm việc rất tỉ mỉ, nếu hắn đối với người hầu nói rằng người mặc cẩm bào hồng nhạt chính là “Phu nhân”, như vậy Tần Tử Sở vốn là ai cũng không quan trọng, nam nữ tôi tớ trong đội buôn chỉ còn lại một cách xưng hô “Phu nhân” với Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở nếu là “Phu nhân”, như vậy đương nhiên hắn cùng với Lã Bất Vi ở chung một phòng, vì vậy, hai người ngược lại đem Triệu Cơ chưa biết sự tình đến ở phòng bên cạnh.

Triệu Cơ hung tợn trừng mắt liếc nhìn phòng ở giữa một cái, được Triệu Tống thị vỗ về, kiềm nén bực bội trong lòng, chậm rãi đỡ bụng đi vào phòng sát bên.

Nhưng ban đêm, nàng lại ngủ không được, bụng co thắt liên tục, đau không ngừng.

Nàng cho rằng mình sắp sinh, trong đêm nhịn không được kêu Vệ thần y đến bốn, năm lần, khiến cho mấy người trong viện không ai nghỉ ngơi tốt được.

Qua năm chính là lúc xuân hàn*, cả đêm qua có một cơn mưa dông, trời lạnh hơn.

*xuân hàn: tiết lạnh mùa xuân

Bùn đất vốn ẩm ướt, trơn trượt lại bị đóng băng đến cứng rắn. Xe bò thồ rất nhiều hàng hoá, còn có vài kiều khách, trượt trên bùn đất đông cứng; mà sắc trời vẫn âm u như trước, không có chút dấu hiệu trời quang nào, nhìn thấy như sắp có một trận mưa tuyết.

Chân trời cuồn cuộn mây đen kéo đến, thỉnh thoảng truyền ra một tiếng sấm nổ vang, làm cho Triệu Cơ vốn không khỏe sợ tới mức liên tiếp thét chói tai.

“Bảo nàng yên lặng một chút đi!” Lã Bất Vi bất mãn nhíu mày, cũng không thèm nhìn tới Tần Tử Sở liền trực tiếp dặn người hầu.

Tần Tử Sở giống như không nghe thấy Lã Bất Vi đang phái người hầu khiển trách phu nhân của mình, vẻ mặt bình tĩnh đọc quyển thẻ tre cầm trong tay, trên mặt không nhìn ra một điểm gợn sóng.

Lã Bất Vi trộm liếc Tần Tử Sở một cái, thấy bộ dáng hắn thản nhiên tự đắc, lửa giận trong lòng càng hừng hực thiêu đốt.

Vốn tưởng rằng ngày hôm qua cùng ngủ một giường, cuối cùng có thể nhân cơ hội nhìn lén gương mặt khi ngủ của Tần Tử Sở một chút, để xua tan đi nỗi tương tư, không nghĩ tới Tần Tử Sở lại ngủ không sâu giấc đến kỳ lạ như vậy, chỉ cần có một chút động tĩnh, ánh mắt liền tỉnh táo, đứng dậy vọt tới phòng Triệu Cơ gọi đại phu!

Kết quả Triệu Cơ không có việc gì, bản thân Lã Bất Vi bị Tần Tử Sở quá khẩn trương mà dẫm lên sáu lần.

Tần Tử Sở quả thật dáng người thon gầy, da dẻ săn chắc, nhưng dù vậy hắn cũng là một nam nhân trưởng thành, trọng lượng cả người tập hợp lại trên chân dẫm xuống bắp chân Lã Bất Vi, làm hôm nay hắn suýt nữa què một chân mà trèo lên xe. (chắc chắn là cố tình (^.^ ))

“Mau dừng lại, mau dừng lại!!” âm thanh chói tai của Triệu Tống thị già nua lại một lần nữa vang lên.

Lã Bất Vi nháy mắt cúi mặt, quay đầu lạnh lùng nhìn về xe phía sau, mặc dù chưa nói câu nào, nhưng Tần Tử Sở có thể từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra sự ghét bỏ.

Tần Tử Sở buông thẻ tre trong tay xuống, trực tiếp đứng dậy nói: “Ta đi xem phu nhân, nàng có thai đã lâu, mỗi ngày lo lắng sợ hãi, không có ta bên cạnh an ủi không được.”

Lã Bất Vi trực tiếp kéo tay áo của Tần Tử Sở cự tuyệt: “Ngươi bây giờ là ‘Phu nhân’ của ta, đi an ủi một người ‘thiếp’ thì không phù hợp.”

Tần Tử Sở cười như không cười nhìn về phía Lã Bất Vi, chậm rãi đem ống tay áo từ trong tay hắn kéo ra, nhẹ giọng nói: “Lúc này mới tỏ rõ ta là người hiền lương thục đức, lòng dạ khoan dung, có phong thái mẫu nghi thiên hạ.”

Lời còn chưa dứt, Tần Tử Sở đã cầm váy nhảy xuống xe, đi thẳng đến buồng xe của Triệu Cơ.

Lã Bất Vi nhíu mày, gắt gao nắm chặt tay.

Ánh mắt hắn theo cửa xe vẫn còn lay động hướng ra ngoài, người mà hắn nhớ thương hôm nay đã không còn một chút nào vẻ điềm đạm của nữ tử, trực tiếp cầm váy cuốn lên thắt lưng, lộ ra ống quần thêu màu hồng, hai chân dài dùng sức đạp một cái, trực tiếp nhảy lên xe phía sau.

“Tiện nhân này, ngươi làm sao… Công tử?!!” Giọng Triệu Cơ thay đổi chói tai, đang thét lên một nửa bỗng trở nên vô cùng kinh ngạc hỏi.

Lã Bất Vi cười nhạo một tiếng, trong lòng khinh thường Triệu Cơ thật ngu dốt, nhưng trong chớp mắt, tươi cười đã biến mất sạch sẽ.

Hắn nhớ tới Triệu Cơ làm thế nào bày ra vẻ mặt lẳng lơ đa tình và thân thể quyến rũ khiến cho Tần Tử Sở bị một điệu múa của nàng mê hoặc, sai lầm rước nữ nhân dâm đãng vào nhà!

Trong lòng nhớ lại, Lã Bất Vi sắc mặt vốn u ám càng đen như đáy nồi —— Triệu Cơ có thể gặp mặt Tần Tử Sở, là bởi vì mình nghe nói Triệu Cơ xinh đẹp, đem nàng đón vào nhà làm thiếp.

Triệu Cơ thật là một tai họa!

Lã Bất Vi càng nghĩ càng giận, hoàn toàn không muốn nhìn bộ dáng Tần Tử Sở đối với Triệu Cơ ôn nhu săn sóc, vội vàng đưa tay đóng chặt cửa xe, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng buồng xe Triệu Cơ đóng không kín, nàng cùng Tần Tử Sở nói những gì, Lã Bất Vi nghe rõ mồn một.

Hắn vểnh tai, không biết Tần Tử Sở nói gì mà Triệu Cơ lại không kêu gào nữa!

“Phu nhân cảm thấy ta thích hợp với màu sắc mềm mại này sao?” Tần Tử Sở đối với Triệu Cơ nhẹ nhàng mềm giọng.

Triệu Cơ liếc sang Tần Tử Sở một cái, yếu ớt nói: “Công tử tướng mạo đường đường, màu sắc nào cũng hợp.”

“Có phải nơi này không thoải mái hay không? Ta nhẹ nhàng xoa bụng cho ngươi một chút, khá hơn chút nào không?”

Những lời này của Tần Tử Sở rốt cuộc làm cho Lã Bất Vi rất rõ ràng, hắn từ những lời này vẽ ra cảnh Triệu Cơ như chim nhỏ nép vào ngực Tần Tử Sở, mà ánh mắt Tần Tử Sở lộ ra đầy ôn nhu, đem hai tay thon dài bao phủ lên bụng Triệu Cơ mềm nhẹ vuốt ve, khẽ dỗ dành.

Hắn cảm thấy phổi của mình sắp phải nổ tung!

“Ôi chao, không cần ~ công tử, hắn đá ta đấy! Thật là không ngoan.” Triệu Cơ hờn dỗi một tiếng, thanh âm tràn đầy sinh lực, hoàn toàn không giống ngày hôm qua kêu gào như sắp chết đến nơi.

“Nói bậy, con của chúng ta như thế nào lại không ngoan, hắn là sốt ruột đi ra, tránh cho ngươi khỏi mệt, quả thật là biết thương người” Tần Tử Sở dịu dàng hôn lên bụng Triệu Cơ, bàn tay tinh tế vuốt ve.

Bụng của Triệu Cơ tròn chín tháng liền dần dần thay đổi, vốn cảm thấy rất căng phồng thế mà giờ thấy nhỏ hơn một chút.

Vươn tay đặt lên bụng, hắn càng có thể cảm nhận rõ ràng hơn sinh mệnh nhỏ bên trong.

Hài tử chưa ra đời thường sẽ chuyển động tay chân, niềm vui này hoàn toàn không thể diễn tả thành lời.

Từ khi thai của Triệu Cơ bắt đầu đạp, hắn thích nhất chính là vuốt bụng nàng nói mấy lời ngốc nghếch, không ngừng khen ngợi đứa trẻ còn chưa sinh ra.

Triệu Cơ tuy trên mặt tươi cười, nhưng lại có suy nghĩ khác, càng cảm thấy Tần Tử Sở đối với hài tử trong bụng nàng coi trọng lạ thường, cũng không phải là thật tâm thích mình.

Tần Tử Sở tiếp tục nhẹ nhàng mát xa bụng của Triệu Cơ, ngẩng đầu, dùng vẻ mặt dịu dàng hướng về ánh mắt khác lạ của Triệu Cơ nói: “Mấy ngày nay vất vả cho phu nhân.”

Triệu Cơ trong lòng hoảng sợ, suy nghĩ lúc nãy bỗng nhiên bị lời nói của Tần Tử Sở đánh tan.

Đối mắt long lanh không biết vì sao lại trào ra nước mắt, đọng lại trên vành mắt của Triệu Cơ.

Nàng một phen giữ chặt bàn tay Tần Tử Sở, chôn mặt vào trong, lần đầu không nghĩ dùng nước mắt làm thủ đoạn tranh giành sủng ái.

Nàng dùng sức lắc đầu, hít hít mũi: “Sinh con dưỡng cái là đạo lý hiển nhiên, thiếp rất vui mừng có thể có hài tử của công tử.”

Nếu là trước kia Tần Tử Sở nhất định sẽ rất cảm động, nhưng hiện tại nghe xong lời này trong lòng lại không có chút dao động nào, hắn mỉm cười ôm chặt Triệu Cơ, một chữ cũng không đáp lại.

Xe ngựa vẫn đang trong cơn mưa rả rích lạnh buốt đi về phía trước.

Vùng đất này bằng phẳng, tìm không thấy chỗ trú mưa, nên cũng không định che mưa, tiếp tục lắc lư đi về phía trước, nhưng đường trơn trợt căn bản không đi nhanh được.

Khi mặt trời ngả về hướng Tây, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến rung động mãnh liệt, nhưng nơi này là rừng núi hoang vu, vốn không có người nào đi qua!

Lã Bất Vi nhìn đội buôn có chút hoảng loạn, nhướng mày, không vui nói: “Tiếp tục đi, có cái gì mà hốt hoảng? Thiên hạ này không thái bình, nhưng chúng ta mang theo nhiều vũ khí phòng thân như vậy, có gì đáng sợ.”

Bị Lã Bất Vi lớn tiếng quát, người đi theo đội buôn và bọn người hầu lập tức yên tĩnh lại.

Lã Bất Vi lo lắng nhìn quanh buồng xe phía sau vài lần, do dự một chút, đứng dậy dặn dò: “Đưa hai vị phu nhân vào xe của ta.”

Người hầu động tác rất nhanh, thật cẩn thận cùng Tần Tử Sở đỡ Triệu Cơ tiến vào bên trong buồng xe của Lã Bất Vi. Lúc này, rung động của vó ngựa từ phía sau càng ngày càng gấp gáp, một đội binh sĩ Triệu quốc mặc áo giáp đã vọt tới trước mặt đoàn xe, ngăn cản đường đi của bọn họ.

“Đi ra, đều đi ra, để cho chúng ta kiểm tra một chút.” Ngoài buồng xe la hét ầm ĩ không ngừng, Lã Bất Vi trong lòng kinh sợ, giương mắt nhìn về phía Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở mặt không đổi sắc, rất nhanh ôm lấy Triệu Cơ cùng lăn vào trong thảm nhung, rồi đưa tay đem quần áo của hai người lôi kéo đến xốc xếch.

Lã Bất Vi nháy mắt hiểu được ý Tần Tử Sở, tiếp theo nới lỏng đai lưng.

Hắn đang muốn mở cửa xe, nhưng lại ngừng một lát, xoay người đem áo lông khoát lên bờ ngực lộ ra của Tần Tử Sở, mới sắc mặt không vui đẩy cửa xe ra.

Binh sĩ Triệu quốc vốn đang la hét ầm ĩ nhất thời dừng lại, toàn bộ đội ngũ đều tĩnh lặng.

Có nhiều binh lính từng trải trên mặt đã treo lên nụ cười xấu xa, chụm đầu ghé tai không ngừng nhìn hướng buồng xe dò xét, hận không thể kéo xuống màn che, đem mỹ nhân bên trong nhìn cho thật rõ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về vấn đề lễ mừng năm mới, tác giả tham khảo ý kiến từ Tuyển tập hay về văn hóa phong tục của Trung Quốc , trước khi có nhà Hán, người dân có cuộc sống khó khăn, nhưng đối với họ thì đây là ngày tương đối đặc biệt.

Vương Lập Quần của “Bách gia giảng đàn” đọc trong sử ký cũng nói bởi vì Doanh Chính sinh ra vào tháng giêng, mới bị đặt tên là Chính, cho nên liền ngầm thừa nhận là tháng giêng của năm.

Chiến Quốc Sách , Đông Chu Liệt Quốc Chí đều không nhắc tới vấn đề tương tự, tác giả lười chưa đọc toàn bộ sử ký .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play