“Mẫu thân, ngươi xem
bọn hắn kìa! Hai người bọn họ thế nhưng đồng thời cùng con tiện nhân kia…”
Triệu Cơ nhịn không được căm hờn đứng dậy.
Triệu Tống thị nhanh
chóng che miệng của nàng: “Mau im miệng, cùng công tử có liên quan gì, nào có
bóng dáng của công tử đâu?”
Triệu Cơ không buông
tha nói: “Không nhìn thấy mới chính là chuyện lớn, công tử chắc chắn bị nàng
quấn lấy đến không còn sức lực.”
“Ngươi như thế nào
càng nói càng quá đáng, cho dù công tử muốn người nào, ngươi cũng không thể
quản. Mau im miệng!” Triệu Tống thị nhắc nhở nữ nhi, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép*.
*chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt
hơn.
Chính vì nàng số khổ,
nên càng sợ nữ nhi chọc giận tới trượng phu mà có kết cục giống mình.
Triệu Cơ tức giận bất
bình trừng mắt nhìn xe phía trước, nhưng được Triệu Tống thị nhiều lần khuyên
bảo, rốt cuộc ngậm miệng lại.
Nàng cố vuốt ve qua
lại bụng mình, rốt cuộc nhịn không được dùng sức nện vào bụng một chút, làm
chính mình đau đến chảy nước mắt.
Tần Tử Sở ngồi bên
trong xe phía trước, hoàn toàn không biết mẹ con Triệu Cơ đang nói cái gì.
Hắn và Lã Bất Vi dọc
đường không thể nói chuyện trên trời dưới đất giết thời gian —— đây dù sao cũng
là chạy thoát thân, chứ không phải tham gia chương trình tâm sự —— nhưng ngồi
không khó tránh nhàm chán, trên mặt Tần Tử Sở vô tình lộ ra một chút dấu vết.
Lã Bất Vi vừa thấy
hắn như thế, tâm tình rất tốt, vội vàng từ chiếc tủ bí mật trong buồng xe rút
ra một quyển thẻ tre, đặt trước mặt Tần Tử Sở tựa như hiến báu vật.
Tần Tử Sở tiếp nhận
thẻ tre Lã Bất Vi đưa, ánh mắt sáng ngời, trên mặt liền tươi cười.
Lã Bất Vi ánh mắt
nhìn theo Tần Tử Sở, thấy nụ cười trên mặt hắn, cũng nâng cao khóe miệng, lập
tức ngồi tại chỗ, hăng hái tính toán lợi ích thu được từ chuyến buôn bán này.
Trong nhất thời,
trong buồng xe chỉ còn lại tiếng lộc cộc tiến bước của xe ngựa.
Tuy rằng mỗi người
làm chuyện mình cần làm, nhưng Lã Bất Vi lại cảm thấy lúc này có một sự ăn ý
không nói nên lời giữa hai người, khiến tâm tình của hắn càng thêm vui vẻ, ngay
cả lo lắng trong lòng về chuyến hành trình cũng tiêu tan không ít.
Lã Bất Vi mang theo
một nhà Tần Tử Sở không cần tốn nhiều sức đã chạy khỏi thành Hàm Đan.
Trước khi ra khỏi
thành, hắn thậm chí còn thản nhiên đối với binh sĩ gác cổng đã quen biết nói
vài câu, đưa tặng không ít tiền bạc chuẩn bị sẵn, ra đi càng thêm trót lọt.
Thương nhân ra ngoài
thành có thể kiếm được nhiều lợi ích, ngoại trừ mua thấp bán cao ra, còn thường
phát sinh hành vi buôn lậu.
Bởi vậy, được Lã Bất
Vi nhét tiền đầy tay, binh sĩ gác cổng Triệu quốc trên mặt lộ vẻ “Chúng ta đều
hiểu”, hoàn toàn không lục soát bên trong xe ngựa của Lã Bất Vi, trực tiếp vẫy
tay thét lớn đem bọn họ thả ra ngoài thành!
Công Tôn Kiền từ lúc
tụ họp ở nhà Lã Bất Vi, mang về phủ sáu, bảy vũ nữ xinh đẹp, các nàng rất quyến
rũ, rất quấn quýt si mê.
Công Tôn Kiền đối với
mỹ nhân nào cũng không nỡ để cho các nàng một mình trong khuê phòng, chiếu cố
tới, chiếu cố lui, Công Tôn Kiền liền từ kim thương bất đảo trở nên nước chảy
đá mòn. (ý là chỉ khả năng
“giường chiếu” của ổng bị sa sút =)))
Hai ba tháng ngắn
ngủi, hắn từ một người gầy nhom biến thành một khối thi thể sống bị ép khô,
ngay cả xuống giường cũng tốn sức .
Đám vũ nữ đối với
Công Tôn Kiền gắng sức giở ra hết bản lĩnh không chỉ vì Lã Bất Vi cho các nàng
nhiều vàng, mà còn là để tìm người đàn ông nương tựa suốt đời.
Vừa thấy Công Tôn
Kiền này đã một chân bước vào quan tài, tất cả đều sợ tới sắc mặt tái nhợt,
thậm chí có mấy người to gan dám trộm trang sức vàng bạc trong phủ Công Tôn
Kiền, tùy tiện cấu kết với nam nhân trẻ tuổi cường tráng chạy trốn.
Các nàng chạy trốn
cũng chẳng sao, nhưng quản gia trong phủ Công Tôn Kiền là một người tích cực,
loại chuyện mất mặt này nếu không thay Công Tôn Kiền che giấu thì thôi, ngược
lại còn nhanh nhẩu trực tiếp đi báo quan!
Quan phủ hiệu suất
cũng rất cao, rất nhanh liền đem đám vũ nữ “cướp bóc tiền tài vật chất của Công
Tôn đại phu” bắt trở lại, tiện đường còn báo tin cho phu nhân của Công Tôn
Kiền.
Xem ra đã chọc phải
tổ ong vò vẽ.
Vốn đang yên tâm ở
nhà mẹ đẻ thăm người thân, Công Tôn phu nhân nhận được tin liền tức giận, vội
vàng đi xe ngựa về nhà, thẳng tay đánh chết những vũ nữ còn lại, sau khi hả
giận rốt cuộc mới nhớ tới Công Tôn Kiền, hấp tấp chạy về tẩm phòng xem trượng
phu.
Công Tôn Kiền lúc này
đã là thở ra thì nhiều, mà hít vào thì ít.
Nhưng dù Công Tôn
Kiền mấy tháng nay chơi đùa thoải mái, thê tử đã cùng hắn mười mấy năm vợ
chồng, rốt cuộc đối với hắn vẫn có tình cảm hết sức thâm hậu.
Nhìn thấy Công Tôn
Kiền bộ dáng như sắp chết đến nơi, phu nhân hắn tuy rằng tức giận đến không
chịu được, nhưng vẫn khóc đỏ mắt chăm sóc hắn, mà Công Tôn Kiền cũng vô cùng gắng
sức, đã đem một chân tiến vào quỷ môn quan rút về, từ từ cải thiện sức khỏe.
Không chỉ như thế,
chờ đến lúc Lã Bất Vi từ biệt hắn, phải rời khỏi thành Hàm Đan, Công Tôn Kiền
thậm chí có thể xuống giường, nhờ người nâng đỡ mà đi lại được.
Bởi vậy, Lã Bất Vi
hướng hắn cáo từ, Công Tôn Kiền qua vài ngày liền nhớ đến vương tôn Tần quốc đã
bị hắn quên mất vài tháng.
Trầm ngâm một lát,
Công Tôn Kiền nói khẽ với thê tử: “Phu nhân, ta có chút lo lắng Tần vương tôn
này. Tần vương tôn là người không cần trông coi, có thể tính là không quan
trọng, cũng không phải người khó hầu hạ, những năm gần đây ta phụ trách hắn,
cho tới giờ chưa từng gây phiền toái cho ta.”
Phu nhân của Công Tôn
Kiền trừng mắt nhìn, liếc hắn một cái, hừ lạnh nói: “Ta thấy ngươi là thiếu
tiền mua rượu, mua nữ nhân.”
Công Tôn Kiền lập tức
mặt dày cười rộ lên, đi đến phía sau lấy lòng thê tử, ánh mắt lóe ra vẻ tham
lam.
Hắn hạ giọng nói: “Lã
Bất Vi là một tên thương nhân ngu dốt, lúc trước cố ý tiếp cận tìm mọi cách lấy
lòng ta, còn tưởng ta không biết hắn là muốn làm quen với Tần vương tôn. Tần
quốc trọng dụng pháp gia*, vẫn luôn bài xích thương nhân, ta thấy Lã Bất Vi
muốn dựa vào Doanh Dị Nhân để sang buôn bán ở Tần quốc. Trước mắt hắn phải rời
khỏi Triệu quốc, nói không chừng chính là đi về hướng Tần quốc. Lã Bất Vi nhất
định đưa cho Doanh Dị Nhân không ít vàng bạc. Phu nhân, hắc hắc, cái này… Ngươi
cũng biết, ta lúc trước thần trí mơ màng, để vuột đi không ít gia sản. Dù sao
Doanh Dị Nhân ở Triệu quốc chúng ta không nơi nương tựa , muốn sống đều cần ta
thay hắn nói tốt, đòi chút vàng bạc hẳn là không sao.”
*pháp gia: một trong
những trào lưu tư tưởng chính trị – xã hội thời Chiến Quốc, lấy tư tưởng pháp
trị làm cơ sở.
Phu nhân của Công Tôn
Kiền trầm ngâm một lát, có chút chần chờ nói: “Việc này được sao? Doanh Dị Nhân
rốt cuộc vẫn là Tần vương tôn, Tần quốc thế mạnh, nếu một ngày kia hắn về nước
nhớ tới chúng ta đối đãi với hắn vô lễ như vậy, đây chẳng phải là tai họa ập
lên đầu sao…”
Công Tôn Kiền không
lo lắng xua tay, mắt lộ ra khinh bỉ bĩu môi, cao giọng nở nụ cười.
Tiếng cười dần ngừng
lại, hắn mới một lần nữa mở miệng nói: “Phu nhân có điều không biết, Tần quốc
sắp đánh tới, Doanh Dị Nhân còn có thể dựa vào cái gì. Hắn lập tức sẽ bị giết
để tế cờ! Không bằng chúng ta thừa dịp quốc chủ còn chưa hạ lệnh, nhanh chóng
đem vàng bạc trong tay hắn cướp đoạt không còn một mảnh, nếu không chẳng phải
sẽ rơi vào tay người khác sao.”
Công Tôn Kiền nói
xong, đang muốn cười to lại bị thê tử nhéo mạnh một cái, quay đầu sang chỗ khác
vừa muốn cùng nàng cãi nhau, lại bị gương mặt thảm thiết của thê tử hù dọa, vội
vàng nói: “Phu nhân làm sao vậy?”
Phu nhân của Công Tôn
Kiền nắm chặt tay hắn, run rẩy lắp ba lắp bắp: “Sẽ không phải lại là tên ác quỷ
Bạch Khởi kia mang binh đến tấn công Hàm Đan chứ?”
Công Tôn Kiền nghe
xong lời này trên mặt không còn huyết sắc, qua thật lâu sau, cố gắng nở nụ cười
nói: “Tiền tài chính là vật ngoài thân, ta, ta hiện tại liền phái người đưa vài
thứ cho Dị Nhân công tử, tránh cho hắn ở đây không quen.”
Thê tử của Công Tôn
Kiền nghe xong, trong lòng càng sợ hãi không thôi.
Trận chiến Trường
Bình, Bạch Khởi một lần giết hại bốn mươi vạn binh lính đầu hàng của Triệu
quốc, lúc đó bên trong thành Hàm Đan mỗi ngày phát tang, hàng đêm kêu khóc, cha
khóc con, vợ khóc chồng, con khóc cha, nhớ lại còn làm cho người ta không rét
mà run.
Dù cho người người
Triệu quốc nhắc tới Bạch Khởi đều hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng
khiếp sợ trong lòng hoàn toàn không thể che dấu, nếu nhìn thấy Bạch Khởi thật
thì e rằng sợ tới mức tiểu ra quần.
“Ngươi là đồ chết
tiệt! Ngươi không phải nói đã cắt xén tiền của Dị Nhân công tử à! Nếu tính mạng
chúng ta khó giữ được, đều là bị ngươi hại!” Phu nhân của Công Tôn Kiền hoàn
toàn chống cự không nổi áp lực mà Bạch Khởi mang đến, khàn giọng kêu khóc thành
tiếng.
Nàng kéo áo Công Tôn
Kiền, hung hăng đánh ngực hắn.
Công Tôn Kiền cũng là
vẻ mặt tuyệt vọng như trời sập xuống, hắn trầm mặc tùy ý thê tử đánh, qua một
lúc lâu mới buồn rười rượi dặn hạ nhân: “Đi, đem vật đáng giá trong nhà thu dọn
lại, mấy ngày nữa ta tự mình đưa đến phủ của Dị Nhân công tử, quỳ xuống dập đầu
nhận lỗi với hắn.”
“Không!” phu nhân của
Công Tôn Kiền hét lên một tiếng, kéo tay áo hắn, lo lắng nói: “Chúng ta hãy đợi
một chút, ngộ nhỡ không phải là Bạch Khởi thì sao? Ngộ nhỡ Liêm Pha Đại tướng
quân có thể ngăn cản được thì sao? Chúng ta chờ đến lúc đó nói sau.”
“Đến lúc đó còn nói
cái gì!” Công Tôn Kiền đẩy phu nhân ra, hô to một tiếng.
Phu nhân của Công Tôn
Kiền đứng dậy, rống còn lớn tiếng hơn hắn: “Chẳng lẽ bây giờ ngươi uổng công
đem của cải cho Dị Nhân công tử thì hữu dụng sao? Ngươi khinh thường hắn khờ
khạo thì làm sao hắn đoán được lý do ngươi làm như vậy!”
Công Tôn Kiền bị thê
tử quát đến cứng người, vợ chồng hai người ôm nhau đồng thời nghẹn ngào khóc
rống, giống như quân Tần còn không biết ở chỗ nào đã công phá cửa thành Hàm
Đan.
Hai vợ chồng đang rơi
lệ, đúng lúc này, quản gia đi vào trong phòng nhẹ giọng nói: “Đại phu, phu
nhân, ngoài cửa có một nữ tử áo xanh cầu kiến, nàng tự xưng là Lục Kiều, là tỳ
nữ do Lã đại thương nhân tặng Dị Nhân công tử.”
Công Tôn Kiền đối với
tỳ nữ trẻ trung xinh đẹp trong phủ con tin có chút ấn tượng.
Hắn vốn chột dạ, vừa
nghe nói thị nữ bên người Tần Tử Sở sang đây, càng sợ tới mức suýt té ngã.
Sau khi Công Tôn Kiền
ổn định thân mình, cả người phát run nói: “Để cho nàng vào… lễ độ mời vào,
không được chậm trễ !”
“Dạ, đại phu.” Quản
gia cái gì cũng không hỏi, xoay người tiến ra cửa dẫn theo Lục Kiều tiến vào.
Công Tôn Kiền vừa
thấy bộ dạng Lục Kiều, thoáng chốc kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn
Lục Kiều từ trên xuống dưới.
Nguyên là một thiếu
nữ xinh đẹp hiện tại mặc quần áo rách nát, tóc tuy rằng cố gắng chải vuốt vẫn
lộ ra dầu mỡ bẩn thỉu, trên chân ngay cả giày cũng không có, nhìn cực kỳ nghèo
túng.
Công Tôn Kiền nhịn
không được đứng lên, hắn nhíu mày đi đến trước mặt Lục Kiều, thấp giọng hỏi
chuyện: “Ngươi đây là có chuyện gì? Trong phủ con tin có người sơ suất đối với
công tử?”
Lục Kiều lập tức rơi
xuống hai hàng lệ, trên gương mặt dơ bẩn của nàng gột rửa đi hai vệt bụi màu
đen.
Thiếu nữ che bụng
mình, nức nở nói: “Triệu đại phu, xin ngài hãy nhanh đi tìm công tử, hắn, hắn
bị Lã đại thương nhân lén xúi giục chạy trốn khỏi thành Hàm Đan.”
“Cái gì?!!” Công Tôn
Kiền lần này hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hắn một tay đem Lục
Kiều từ dưới đất kéo đến trước mặt mình, thất thố quát to: “Doanh Dị Nhân làm
sao có thể thoát được, phủ con tin canh phòng nghiêm ngặt, hơn một trăm binh sĩ
còn không trông coi được hắn một người trẻ tuổi tay trói gà không chặt!”
Lục Kiều rũ mắt không
ngừng khóc: “Nô tỳ nói là sự thật, Công Tôn đại phu nếu không nhanh đuổi theo,
chỉ sợ không kịp truy đuổi công tử trở về.”
Công Tôn Kiền không
hề do dự, một phen đẩy Lục Kiều ra.
Hắn xoay người nói
với phu nhân: “Ta đi gặp quốc chủ một chuyến, trong phủ làm phiền phu nhân an
bài.”
Công Tôn phu nhân gật
đầu, Công Tôn Kiền thậm chí không thay đổi quần áo, kéo giầy vội vàng đi.
Công Tôn phu nhân
ngược lại nhìn về hướng bụng của Lục Kiều hơi hở ra, liếc mắt một cái, vân vê
môi không hỏi gì.
Thời chiến loạn, bất
kể đi tới đâu cũng sẽ không bình yên, Lã Bất Vi tuy rằng mang theo Tần Tử Sở
một lòng chạy nạn, nhưng cũng đem bên mình không ít đầy tớ bảo vệ.
Mấy chục nam nhân cao
lớn vạm vỡ vây quanh bên cạnh xe ngựa, đi chung đường thì an toàn, nhưng tốc độ
bất luận thế nào cũng không nhanh.
Lã Bất Vi dám dùng
tốc độ thong thả như vậy đi về phía trước, vốn là vì trong lòng rất nắm chắc,
cũng không phải là không sợ binh sĩ Triệu quốc đuổi bắt.
Nhưng hắn tuyệt đối
không nghĩ tới, vốn nên là mấy ngày sau mới bại lộ việc Tần Tử Sở chạy trốn,
hiện tại đã bị Lục Kiều phá hỏng.
Một đội binh sĩ Triệu
quốc trang bị hoàn mỹ đã lao ra khỏi cửa Nam thành Hàm Đan, hướng về phía bọn
họ, chạy thẳng đến!