Lã Bất Vi sửa lại ngay
ngắn vạt áo trước, đối với bọn họ chắp tay, trên mặt treo lên nụ cười khách
sáo.
Hắn vội vàng đem một
túi tiền dầy cộm nhét vào tay của đội trưởng: “Tướng quân vất vả, không biết có
chuyện gì? Ta và Công Tôn đại phu của Triệu quốc có chút giao tình, nếu như có
việc gì, kính xin các vị giúp đỡ.”
Tên tiểu tướng* đầu
lĩnh xóc túi tiền trong tay, cũng không mở ra, trực tiếp đưa cho người hầu phía
sau.
*tiểu tướng: thời xưa
chỉ tướng trẻ, ngày nay thường dùng để ví von
Hắn nhìn chằm chằm
vào ánh mắt của Lã Bất Vi, trên mặt nở một nụ cười lạnh như băng, bàn tay vung
lên, đối với các tướng sĩ phía sau hạ lệnh nói: “Tịch thu cho ta, Tần vương tôn
có lẽ cũng ở trong đó!”
Lã Bất Vi vội vàng
lấy ra thêm vài túi tiền dầy cộm giống như vậy giơ lên đỉnh đầu, liên tục chắp
tay không ngừng cầu xin: “Xin tướng quân thủ hạ lưu tình*, tiểu nhân mang theo
đều là thổ sản** của Triệu quốc, sợ rằng sẽ đổ vỡ, xin hãy cẩn thận một chút,
làm phiền các vị. Số tiền này coi như mời các vị quân gia uống rượu.”
*thủ hạ lưu tình: vì
tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết.
**thổ sản: sản vật có
tiếng ở một địa phương.
Tiểu tướng không
khách khí lấy túi tiền vào tay, tất cả đều để cho đồng bạn phía sau phân chia.
Hắn thấy Lã Bất Vi
không ngừng cầu xin một câu đều chưa nhắc tới Tần vương tôn, chỉ lo quan tâm
tới hàng hóa mang bên mình, trong lòng lơi lỏng không ít, sắc mặt theo đó mà
hòa hoãn lại.
Tiểu tướng gật đầu:
“Đi, ngươi không cần nhiều lời. Nếu không có Tần vương tôn, các huynh đệ sẽ
không làm khó dễ ngươi.”
“Đa tạ các vị quân gia,
đa tạ đa tạ!” Lã Bất Vi đối với tiểu tướng cúi đầu khom lưng thiên ân vạn tạ*.
*thiên ân vạn tạ: cảm
ơn ân huệ ngàn vạn lần
Lã Bất Vi nhìn người
hầu của mình một cái, bọn họ liền vô cùng phối hợp chủ động mở ra một cái rương
lớn đủ để chứa một nam nhân trưởng thành, trong đó hàng hóa sắp xếp ngay ngắn,
không để lộ chút dấu vết có người nào ẩn nấp.
Ánh mắt của tiểu
tướng rốt cục dừng ở hai người ngồi trên xe bò, Lã Bất Vi chặn lại nói: “Mau
vén rèm xe phía sau lên cho quân gia xem qua.”
Nói xong lời này, hắn
hướng về phía tiểu tướng cười giải thích: “Xin quân gia chờ một chút, hai mỹ
thiếp của tiểu nhân cần ít thời gian sửa sang lại xiêm y…”
Không đợi Lã Bất Vi
nói nguyên nhân, tiểu tướng đã một tay rút kiếm giở lên rèm che của buồng xe.
Diễm sắc thoáng qua
trước mắt, tiểu tướng mở to hai mắt hướng vào trong nhìn chằm chằm không ngừng,
tròng mắt muốn rớt trong xe .
Một cánh tay thon dài
mềm mại như ngọc duỗi ra ngoài áo lông, mỹ nhân mặt đỏ ửng, đôi mắt quyến rũ
rưng rưng, bộ dáng xinh đẹp không thể kiềm chế được; mà một mỹ nhân khác bộ
ngực đầy đặn nửa lộ, nằm nghiêng bên cạnh mỹ nhân lộ ra cánh tay, không ngừng
thở hổn hển.
Hai nàng đang ở trong
xe tự an ủi lẫn nhau!
Tiểu tướng nuốt một
ngụm nước bọt, nhớ tới Lã Bất Vi lúc ra khỏi buồng xe quần áo xốc xếch, đỏ mặt
lên, lập tức hiểu được trong xe vừa mới xảy ra chuyện gì.
Hắn nhanh chóng buông
rèm xuống lui ra phía sau vài bước, đối với Lã Bất Vi thu hồi vẻ mặt tươi cười,
trong lòng cực kỳ hâm mộ diễm ngộ* của Lã Bất Vi, lại căm ghét hắn một tên
thương nhân thấp hèn thế nhưng lại có được hai mỹ nhân, không khỏi tránh né Lã
Bất Vi, không muốn dây dưa tới hắn.
*diễm ngộ: gặp được
những thứ xinh đẹp
Lập tức, tiểu tướng
nhớ mình đến để giải quyết việc công, nét mặt hắn nghiêm túc, ra vẻ ngang ngược
nói: “Nếu không che giấu Tần vương tôn, các ngươi đi nhanh đi, không cần ảnh
hưởng chúng ta bắt người.”
“Dạ dạ dạ, đa tạ quân
gia chiếu cố, kính xin thay ta hỏi thăm đến Công Tôn đại phu.”
Lã Bất Vi liên tục
lui về phía sau, mang theo nụ cười nịnh nọt đặc thù của một nam nhân hèn nhát
che ở trước buồng xe, làm tiểu tướng lãnh binh tỏ vẻ xem thường trừng mắt nhìn
hắn vài lần, sau đó hét lớn một tiếng: “Chúng ta đi!”
Trên dưới một trăm
binh sĩ Triệu quốc huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức chỉnh đốn đội ngũ lên ngựa,
giống như lúc tới nhanh chóng rời đi.
Lã Bất Vi thở dài một
hơi, trước tiên vội vàng vén rèm che của buồng xe lên, muốn biết rốt cuộc là
cảnh tượng gì làm cho binh lính Triệu quốc rất muốn gây khó dễ cho hắn lại
không cẩn thận kiểm tra buồng xe có giấu thêm người nào hay không, ngược lại
vội vàng rời đi.
Nhưng lúc Lã Bất Vi
giương mắt nhìn lên, lại chỉ thấy được trán Tần Tử Sở đầy mồ hôi lạnh, vẻ hoảng
hốt lo sợ ôm Triệu Cơ sắc mặt tái nhợt, không ngừng thấp giọng an ủi.
Trên mặt Triệu Cơ nổi
lên một tầng đỏ ửng làm lòng người lo lắng, ngón tay nắm chặt tay áo Tần Tử Sở,
dùng sức đến nỗi làm hỏng tơ lụa đắt tiền.
“Đây là có chuyện
gì?” Lã Bất Vi thấy tư thế này, không khỏi sửng sốt.
Nếu là nữ nhân sinh
hài tử, tiểu tướng Triệu quốc căn bản không cần thất thố thành bộ dáng cứng đờ
kia, nhưng… Tần Tử Sở cùng Triệu Cơ ở trong xe, cũng không thể làm những chuyện
khác.
“Thái phó, hôm nay là
ngày nào?” Một đường vội vàng chạy thoát thân, Tần Tử Sở đã quên chiều nay là
lúc nào.
Hắn rốt cuộc nhớ ra
từ ngày bắt đầu trốn đi, Triệu Cơ liền phải đối mặt với ngày sinh theo dự tính!
Lã Bất Vi không rõ
nên liếc nhìn Tần Tử Sở một cái, mặc dù không biết vào lúc Triệu Cơ sắp sinh
hắn hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Hai mươi sáu tháng giêng.”
Tần Tử Sở trên mặt
trắng bệch, nhìn bộ dáng so với Triệu Cơ đau đến mặt không còn chút máu không
kém nhau là mấy.
Hắn bối rối nhìn về
phía Lã Bất Vi, giọng nói mơ hồ căn dặn: “Mau tìm một cái thôn… không phải, ta
là nói tìm một chỗ an tĩnh, để cho Vệ thần y nhìn gấp! Nếu nàng sắp sinh, nhanh
chóng nấu nước chuẩn bị một chút.”
“Đi mời Vệ thần y
theo.” Lã Bất Vi quay đầu dặn dò người hầu, chính mình vẫn đứng cạnh xe không
rời một bước.
Tần Tử Sở không khỏi
có chút bất mãn đối với hành động của Lã Bất Vi, nghĩ thầm rằng: ngươi tích cực
đi theo như vậy làm gì? Thật sự cho rằng Triệu Cơ sinh hài tử cho ngươi sao?
Triệu Tống thị ở một
bên, ý nghĩ trong lòng cũng không khác lắm.
Nàng trực tiếp chen
qua Lã Bất Vi, vọt tới trên xe, thậm chí ngay cả Tần Tử Sở cũng không khách khí
mà đẩy xuống xe, trong miệng nói: “Đi xuống, đều đi xuống. Có phụ nhân nào sinh
hài tử mà nam tử vây quanh. Công tử yên tâm giao cho ta đi.”
Tiếng nói vừa dứt,
Triệu Tống thị kéo Vệ thần y vào buồng xe, không khách khí buông rèm che xuống,
ngăn trở tầm mắt bên ngoài.
Lã Bất Vi và Tần Tử
Sở liếc nhau, đều lộ ra chút bất đắc dĩ và khẩn trương.
Lã Bất Vi kéo Tần Tử
Sở đi vào xe của mẹ con Triệu Cơ ngồi lúc đầu, nhẹ giọng an ủi: “Công tử không
cần lo lắng nhiều, thế gian có nữ nhân nào không sinh hài tử đâu? Ngươi không
phải sợ, Triệu Cơ nhất định sẽ bình an sinh ra hài tử.”
Tần Tử Sở muốn lộ ra
tươi cười, nhưng khi hắn làm biểu cảm này, chính là khóe miệng co rút một chút,
cả người như cũ cứng nhắc.
Từ lúc hắn xuất hiện,
vì để có thể bảo vệ tính mạng của mình thêm an toàn, không ngừng lập kế hoạch
trốn khỏi Triệu quốc —— Thủy Hoàng Đế* bệ hạ tương lai đã không phải là sinh ra
bên trong phủ con tin ở Triệu quốc nữa.
*Thủy Hoàng: có nghĩa
là “hoàng đế đầu tiên”
Lúc này, không có các
nô tỳ vây quanh, càng không có nhiều người bảo vệ, Thủy Hoàng Đế đang ở trong
xe bò nơi thôn quê hoang vu chờ được sinh ra.
Lịch sử thay đổi!
Ai còn có thể bảo đảm
Doanh Chính an toàn vô ưu sinh ra ở thế giới này đây?
Nếu hắn đem nam thần
của mình hại chết thì làm sao bây giờ!
Tần Tử Sở không ngừng
tự nói với mình chắc chắn không có việc gì đâu, Doanh Chính là chân long thiên
tử*, hắn nhất định có thể bình an sinh ra, nhưng trong lòng lại quay cuồng, sầu
lo không dứt.
*chân long thiên tử:
Trung Quốc xưa nay đều cho rằng “hoàng đế” là rồng thật từ trên trời hạ phàm.
Vệ thần y lúc này rốt
cuộc từ trong buồng xe bước ra, hắn đi đến bên ngoài xe của Lã Bất Vi và Tần Tử
Sở, thấp giọng nói: “Phu nhân là lần đầu sinh, sẽ không quá nhanh, nhưng lão
phu thấy mạch của phu nhân vững vàng, thể lực dồi dào, sẽ không có nguy hiểm.”
Bất luận lúc nào, có
thể nghe được một câu bảo đảm của đại phu sẽ khiến cho người ta yên tâm hơn
nhiều.
Tần Tử Sở nghe Vệ
thần y nói, vẻ khẩn trương trên mặt biến mất không ít, nhưng xoay mặt rồi lại
nhíu mày.
Hắn nói với Lã Bất
Vi: “Trời vừa đổ cơn mưa, hoàn toàn không thể nhóm lửa được, phu nhân sinh xong
cần nấu nước và vải sạch, vậy giờ phải làm sao mới tốt?”
Lã Bất Vi lại không
hiểu lo lắng của Tần Tử Sở, hắn không đồng ý nói: “Công tử, chúng ta đang ở nơi
thôn quê hoang vu, đi đâu mà tìm thôn trấn che gió tránh mưa. Như vậy chấp nhận
một chút đi. Phụ nhân bình thường sinh con, cũng không thấy có nhiều yêu cầu
như vậy.”
Tần Tử Sở nghe Lã Bất
Vi nói xong, nhịn không được muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt của Lã Bất Vi,
cuối cùng đem điều muốn nói nuốt xuống, rũ mắt ôn nhu nói: “Vậy mong Thái phó
xuất ra một chút vải mịn sạch sẽ, cho phu nhân dùng.”
Lã Bất Vi thấy Tần Tử
Sở ngoan ngoãn nghe lời mà vẻ mặt sầu lo, không đành lòng cầm tay hắn, dịu dàng
an ủi: “Đây là tự nhiên. Bất Vi nếu có thể cũng làm vì công tử. Chẳng qua nhóm
lửa rất khó, Bất Vi thật sự không có biện pháp.”
Tần Tử Sở lúc này
không còn lòng dạ nào cùng Lã Bất Vi đấu trí.
Hắn giữ vững tinh
thần giương khóe miệng đối với Lã Bất Vi cười cười, vì để Lã Bất Vi câm miệng,
thân mình dứt khoát hướng về phía trước, mặt đối mặt đem trán gối lên đầu vai
của Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi cả người
chấn động, sau một lúc lâu cứng nhắc, mới thử đưa tay ôm bả vai của Tần Tử Sở.
Thấy Tần Tử Sở cũng
không phản đối, không khống chế được càng cười càng đắc ý, bàn tay vỗ nhẹ qua
lại trên lưng hắn, khẩu bất đối tâm nói: “Công tử sau này còn có rất nhiều hài
tử, đến lúc đó sẽ không khẩn trương như vậy. Lần đầu tiên khó tránh khỏi như
thế, lúc trước Bất Vi khi có con, ở trong sân đi vòng quanh một ngày một đêm,
tiếng khóc nỉ non của hài tử vừa sinh ra lại đem ta dọa ngất.”
Tần Tử Sở rầu rĩ “Ân”
một tiếng, cũng không đáp lại nhiều, Lã Bất Vi cho rằng hắn vẫn không yên tâm
về Triệu Cơ, cũng liền câm miệng không nhiều lời nữa.
Thời gian không ngừng
đi về phía trước, không chút nào ngừng nghỉ.
Triệu Cơ rốt cuộc
không chịu đựng được từng đợt co rút đau trong bụng truyền đến, nàng cảm thấy
nếu mình có thể lấy ra một con dao găm, nhất định sẽ đem bụng xé ra chấm dứt
trận tra tấn không ngừng nghỉ này.
Từng giọt mồ hôi
không ngừng rơi xuống từ đỉnh đầu của Triệu Cơ, khiến mái tóc dài của nàng dính
trên mặt.
Triệu Cơ cảm thấy
bụng dưới có một trận đau đớn kịch liệt, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa kêu
một tiếng thảm thiết, tiếng kêu thê lương xuyên thấu núi rừng trùng điệp, không
ngừng khuếch tán ra ngoài, lúc nửa đêm u ám mưa rơi vô cùng dọa người, đến mức
vô số phi điểu theo tiếng rít vỗ cánh hướng ra phía ngoài bay đi.
Ánh sáng màu đỏ diễm
lệ chợt xua tan màn đêm u tối, xóa đi cả mưa đêm ẩm ướt lạnh lẽo, mang đến cho
đội buôn ánh bình minh ấm áp vui vẻ, mà chim tước vốn đang cất tiếng rít lớn đã
biến thành tiếng hót du dương, lông chim đẹp đẽ được khoác lên hào quang, ở
trong rừng bay lượn tựa như phượng hoàng đỏ đang dạo chơi giữa trời.
“Trong tầng mây có
rồng, có rồng đang bay!!!” Một hán tử trợn to mắt, không dám tin hô to ra
tiếng.
Cùng lúc đó, một
tiếng hổ gầm hùng tráng khiến kẻ khác không tự chủ mà phục tùng chợt vang vọng
khắp núi rừng.
Tần Tử Sở ngẩng đầu
híp mắt nhìn tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ
“……”.
Hắn nhớ rõ sử sách
miêu tả cảnh tượng lúc Thủy Hoàng Đế sinh ra, cũng không giống như hắn là cha
ruột của hài tử, nhưng cảnh tượng trước mắt như thế, Tần Tử Sở dù cố chấp cũng
không thể không nói: hoá ra cổ nhân viết nên sử sách thay vì nói là khoa
trương, không bằng nói là cảnh tượng được miêu tả vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Doanh Chính quả thật
là “Chân long thiên tử”!
Chỉ sinh ra thôi, mà
khí thế đã kinh người như vậy.
Tiếng rung động của
vó ngựa bỗng nhiên lại vang lên, Tần Tử Sở trên mặt trắng bệch, theo bản năng
nhìn về phía Lã Bất Vi, Lã Bất Vi cũng dùng ánh mắt hoảng sợ như vậy đối diện
hắn.
Hai người trong lòng
đồng thời nói: không tốt, bị Triệu binh phát hiện !
Chỉ có hài tử của
vương tôn quý tộc lúc sinh ra mới có “Hiện tượng dị thường”, Tần vương tôn nhất
định ở bên trong đội buôn của Lã Bất Vi.
Tiểu quỷ Doanh Chính
vừa sinh ra, quả thực như đại hồng danh* trong trò chơi bị hệ thống phát lệnh
truy nã!
*đại hồng danh: người
chơi có tên màu đỏ, trong game online.
“Chạy mau!” Lã Bất Vi
vươn tay kéo Tần Tử Sở, định kéo hắn một mình rời đi.
Tần Tử Sở ngừng lại,
cuối cùng lựa chọn đẩy Lã Bất Vi ra, xoay người tiến vào trong xe ngựa.
Lã Bất Vi cắn răng
nhìn Tần Tử Sở, bỗng nhiên đối với tôi tớ đắc lực bên người nói: “Chúng ta rời
đi trước, tạm thời trốn.”