“Nữ nhi ngoan, ngươi
cũng không thể nghĩ như vậy, phàm là nữ nhân tìm nam sủng, chẳng phải là người
có quyền thế sao? Mạng của ngươi dựa vào sự sủng ái và bảo vệ của công tử, nếu
như chọc giận công tử, ngày sau phải bị tội.” Triệu Tống thị cũng không nghĩ
Triệu Cơ đã bị dục vọng ám đầy đầu, mắt thấy nữ nhi càng nói càng quá đáng, vội
vàng ngăn cản nàng.
Triệu Cơ lại sờ bụng
mình, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, bỗng nhiên nói: “Mẫu thân, ta rốt
cuộc hiểu được, hai người Lã Bất Vi và công tử, không phải có tiền thì là có
thế, bọn họ muốn loại nữ nhân gì mà tìm không được. Ta lại được coi là gì? Cho
dù công tử thích hài tử, hắn hôm nay có thể để cho ta sinh, ngày mai cũng có
thể để cho những nữ nhân khác sinh. Xuất thân của ta như vậy, việc phế hay lập
thê tử còn không phải bằng một câu nói của công tử sao.”
Triệu Tống thị càng
bị Triệu Cơ dọa đến mức vô cùng sợ hãi, bất chấp nàng là một phụ nữ có thai,
vươn tay gắt gao che lại miệng của Triệu Cơ, quyết không để cho nàng nói thêm
một câu nào nữa.
Triệu Cơ nấc nghẹn
rên rỉ, nhưng tay Triệu Tống thị hoàn toàn không buông lỏng.
Thể lực của phụ nữ có
thai sao có thể so sánh với với người bình thường, nàng chỉ cảm thấy trước mắt
mơ màng, bụng lại có chút co rút đau đớn.
Dù là Triệu Cơ có ý
nghĩ điên cuồng, nàng cũng biết mình hiện tại phải dựa vào khối thịt trong bụng
này, tuyệt đối không thể để cho nó bị bất cứ thương tổn gì.
Nàng buông lỏng hai
tay đang kháng cự Triệu Tống thị, ôm chặt lấy bụng mình, nước mắt thoáng chốc
lăn xuống.
Triệu Tống thị vừa
thấy Triệu Cơ như thế, bị dọa sợ tới mức hồn vía lên mây, thoáng chốc xụi lơ ở
trong buồng xe, ngay cả sức lực kêu thầy thuốc cũng không còn.
Cũng không biết qua
bao lâu, co rút đau đớn trong bụng Triệu Cơ rốt cuộc dần dần bình ổn, nhưng
quần áo toàn thân nàng sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hoàn toàn không còn bộ dáng
kiêu ngạo ban nãy, thoạt nhìn tái nhợt mệt mỏi.
Triệu Tống thị thận
trọng nhìn Triệu Cơ, thấy vẻ mặt nàng thả lỏng rốt cuộc mới đỡ nàng nằm thẳng
trong buồng xe, nhẹ nhàng vuốt ve bụng an ủi nói: “Đều là ta không tốt, nhưng
ngươi sau này cũng không thể làm ầm như vậy. Hài tử sắp ra đời, nếu để cho công
tử nghe thấy ngươi nói những lời này, coi như không còn gì có thể che chở cho
ngươi nữa.”
Triệu Cơ gật đầu, lau
đi mồ hôi trên đầu, bộ dáng rốt cuộc có chút yên tĩnh.
Triệu Tống thị thấy
nữ nhi an tĩnh lại, cũng không dám nhiều lời, sợ chính mình dong dài ngược lại
kích thích tâm lý phản nghịch của Triệu Cơ.
Trong khoảng thời
gian ngắn, buồng xe chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Triệu Cơ và tiếng gió
lạnh “vù vù” thổi vào.
Khi Lã Bất Vi hối lộ
Công Tôn Kiền và lính canh cửa thành, đã nói là hắn phải về quê nhà Vệ quốc, Vệ
quốc nằm ở phía Đông Nam Triệu quốc; lúc này trên dưới Triệu quốc đang bày thế
trận chờ quân Tần đến, nên chỉ có thể mở ra cho Lã Bất Vi cánh cửa mà Triệu Vệ
hai nước thường sử dụng là cửa Nam, nhưng Tần quốc lại ở phía Tây Nam Triệu
quốc!
Nếu nhìn vào bản đồ
thì vị trí địa lý giữa Vệ quốc và Tần quốc gần như nằm trên một đường thẳng
hướng từ Đông sang Tây.
Sau khi Lã Bất Vi
mang theo thuộc hạ từ cửa Nam thành Hàm Đan ra ngoài, muốn trực tiếp thúc ngựa
phi nước đại về phía Hàm Dương cũng không phải không được, nhưng loại ngựa quèn
hắn mua chuyên dùng để chở hàng đem so sánh tốc độ với ngựa chiến của Triệu
quốc, thì hắn hoàn toàn không có lòng tin.
Vì đề phòng Công Tôn
Kiền lập tức phát hiện Tần Tử Sở cùng theo hắn chạy trốn, báo lên cho Triệu
vương, đồng thời binh sĩ Triệu quốc sẽ thẳng theo hướng Hàm Dương đuổi bắt, Lã
Bất Vi hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, dọc theo đường lớn
chạy về nơi có khoảng cách gần với Triệu quốc nhất, và cũng tiếp giáp với Vệ
quốc là Ngụy quốc.
Lúc này Ngụy quốc và
Tần quốc mới trao đổi hiệp ước đồng minh không lâu. Tuy rằng Triệu quốc và Ngụy
quốc có quan hệ thông gia, nhưng thời Chiến Quốc quan hệ của các quốc gia đang
lúc thân thiết cũng là quan hệ cạnh tranh.
Ngụy vương nhát gan
sợ phiền phức, thoạt nhìn cũng không muốn đắc tội với Tần quốc thế lực ngày
càng mạnh mẽ.
Việc buôn bán của Lã
Bất Vi vào Nam ra Bắc, đối với tình hình giữa các quốc gia có hiểu biết căn
bản, hắn hơi suy nghĩ một chút liền đối với phu xe căn dặn: “Đi Ngụy quốc, dọc
theo Hoàng Hà* mà đi.”
*Hoàng Hà: sông dài
thứ hai của Trung Quốc
Thời đại này tên gọi
địa lý và hiện đại khác biệt khá xa, Tần Tử Sở không học chuyên về cái này, dĩ
nhiên sẽ không nắm được Lã Bất Vi tính toán đi con đường nào.
Nhưng dù sao đi nữa,
hiện tại Lã Bất Vi và hắn là châu chấu bị buộc chung trên một sợi dây thừng, Lã
Bất Vi lựa chọn phương hướng nhất định là trải qua suy nghĩ tường tận để đưa ra
một con đường an toàn.
Không nghĩ tới Lã Bất
Vi quả thật là một người chu đáo.
Hắn nhìn trộm Tần Tử
Sở, trên mặt mỉm cười, thật cẩn thận kéo tấm thảm trên mặt đất, trực tiếp đem
đặt trên bàn.
Trên thảm nhung màu
trắng ngà vẽ những đường vân với nhiều màu sắc nổi bật, khi nhìn kỹ chính là
bản đồ của các quốc gia!
Tuy rằng hình vẽ khá
sai lệch, nhưng đây cũng vẫn là bản đồ Chiến quốc!
Tần Tử Sở nháy mắt
liền tái mặt, hắn dù không có tri thức cũng hiểu được bản đồ của niên đại này
là một vật chiến lược, cá nhân tuyệt đối không tư cách sở hữu một tấm bản đồ.
Nhưng khi Lã Bất Vi
đem bản đồ bày trước mặt hắn, giải thích về lộ trình dự tính đi sau này, Tần Tử
Sở căn bản không cách nào mở miệng chỉ trích Lã Bất Vi to gan lớn mật, bởi vì
mình mới là người cuối cùng thu được lợi ích từ tấm bản đồ này. (vì mục đích của bản đồ là đưa Tử Sở
về Tần)
Tần Tử Sở trong lòng
cười lạnh, chẳng lẽ người cuối cùng được lợi là mình có thể gạt bỏ Lã Bất Vi
chỉ vì hắn lộ ra dã tâm qua chi tiết nhỏ này sao?
Trên mặt bày ra bộ
dáng đơn thuần không suy nghĩ nhiều, Tần Tử Sở gần như ghé sát vào tấm thảm
nhung xem ký hiệu của các địa danh, lát sau mới lộ ra vẻ kính nể nhìn về phía
Lã Bất Vi: “Thái phó thật sự là có cách. Bản đồ này thật là tuyệt diệu! Cửu
Châu* toàn bộ đều thu vào trong mắt!”
*Cửu Châu: chỉ chín
khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.
Dù Lã Bất Vi mới vừa
nãy còn sợ hãi Tần Tử Sở, bây giờ bỗng nhiên thấy gương mặt xinh đẹp đó tán
thưởng mình, đầu óc của Lã Bất Vi vẫn là chậm đi nửa nhịp.
Hắn hoàn toàn không
nhịn được bản tính thích khoe khoang của nam nhân, thuận miệng liền đem chuyện
làm thế nào để vẽ được bản đồ Chiến quốc nói hết với Tần Tử Sở.
Lã Bất Vi trên mặt
cười đắc ý: “Bất Vi ngày thường vào Nam ra Bắc, gặp một nhóm những thương nhân
khác có cảnh ngộ giống mình; bởi vì phong tục của các quốc gia khác biệt,
thương nhân đối xử với nhau có khi tốt khi xấu, hai bên trong lúc nói chuyện
phiếm sẽ vô ý nói ra nhiều thứ. Buôn bán khắp nơi mạo hiểm rất lớn, nếu làm mất
lòng người bản xứ mà xử lí được thì là việc nhỏ, còn làm không tốt cả mạng cũng
không còn để trở về. Bất Vi viết rõ ràng lên tấm thảm nhung này những thành
trấn đã nghe qua, cũng để nhắc nhở mình không phạm vào điều kiêng kị của nơi
đó, không nghĩ tới nhiều năm tích lũy, toàn bộ thiên hạ đều thu lại trên đây.”
Tần Tử Sở biết nội
dung vẽ trên tấm thảm nhung này có giá trị thế nào, càng biết Lã Bất Vi đối với
hắn ôm ấp tâm tình.
Cho dù hắn mở miệng
đòi, Lã Bất Vi cũng sẽ không đưa, bản thân hắn lại không có cách đem đồ mang
đi, nên giờ nói mình muốn thứ này ngược lại sẽ phỏng tay.
Tần Tử Sở làm ra vẻ
quê mùa nhìn món đồ chơi vừa quý vừa lạ xem đi xem lại mấy lần, mới lưu luyến
đem bản đồ trả lại cho Lã Bất Vi.
Hắn mở miệng nói:
“Vật này rất quý giá, Thái phó nhất định phải cất kỹ. Chờ đến Hàm Dương hiến
tặng cho quốc chủ, quốc chủ nhất định vui mừng đến nhướng mày, cho Thái phó
thăng quan tiến chức.”
Lã Bất Vi vừa nghe
Tần Tử Sở nói, cảm thấy rất có lý.
Trong lòng hắn có dã
tâm không thể nói, mỗi ngày quan sát vuốt ve tấm bản đồ này, sớm đã hoàn toàn
ghi tạc nó trong đầu, dù đem bản đồ hiến cho Tần vương, tự mình cũng có thể vẽ
lại y như vậy.
Do đó, thay vì đem
bản đồ giữ trong tay, không bằng đem nó bán ra, đổi một giá tốt!
Lã Bất Vi vội vàng
đối với Tần Tử Sở thi lễ: “Đa tạ công tử nhắc nhở.”
Tần Tử Sở dường như
vô tư nở nụ cười, quay đầu kề sát vào Lã Bất Vi nhẹ giọng nói: “Thái tử có rất
nhiều con, Dị Nhân thân là vương tôn làm con tin ở Triệu quốc rất được coi
trọng, nhưng nếu trở về nước, liền chìm trong một đám huynh đệ, không có biểu
hiện gì đặc biệt. Đến lúc đó mong là Thái phó hãy giúp đỡ ta nhiều hơn.”
Lã Bất Vi nghe Tần Tử
Sở nói, trong lòng càng cao hứng.
Tần Tử Sở càng nói rõ
ngày sau còn cần hắn trợ giúp, lại càng có thể chứng minh bản thân Tần Tử Sở
không có bản lãnh thật sự, không thể một cước đá hắn đi.
Tần Tử Sở cố ý nhắc
đến, lập tức bị Lã Bất Vi tự cho rằng Tần Tử Sở tuổi trẻ khẩn trương, sợ một
khi về nước, mình lại đi đầu tư cho vương tôn khác, nên trước tiên tự nói với
hắn không cần thay lòng.
Lã Bất Vi trên mặt
không hiện ra, nhưng trong lòng quả thực là thoải mái.
Từ lúc Lã Bất Vi thấy
rõ địa vị chênh lệch giữa mình và Tần Tử Sở, tuy rằng lòng dạ trong sáng muốn
kết giao với Tần Tử Sở, nhưng xuất phát từ quan niệm của một nam nhân mà nói,
hắn vẫn vô cùng hy vọng Tần Tử Sở mọi chuyện đều dựa dẫm vào mình, sẽ không ly
khai mình.
Bởi vậy, thấy Tần Tử
Sở không hỏi thăm Chương Lê một tiếng, trong lòng một mặt vui mừng vì Tần Tử Sở
tín nhiệm mình, đồng thời càng sợ là Tần Tử Sở sẽ quay lại tính sổ hắn.
Lã Bất Vi vì thế mỗi
ngày lại sợ thêm một chút.
Lúc này thời cơ vừa
đến, Lã Bất Vi vội vàng đối với Tần Tử Sở chứng tỏ tấm lòng: “Bất Vi mong công
tử không vứt bỏ, nhất định vì công tử chết cũng không từ.”
Tần Tử Sở nắm chặt
hai tay Lã Bất Vi, nghiêm túc nói: “Thái phó nhất thiết phải bảo trọng chính
mình. Thái phó đối đãi như thế nào với Dị Nhân, Dị Nhân nhất định báo đáp gấp
trăm lần, để kỳ vọng làm rạng rỡ gia môn của Thái phó trở thành sự thật.”
Lã Bất Vi trong lòng
càng thêm cảm động, bị Tần Tử Sở dụ dỗ, hoàn toàn không truy đến cùng ý nghĩa
sâu xa trong lời nói của hắn.
Tần Tử Sở nhân cơ hội
nói: “Buồng xe quả thực có chút ngột ngạt, nếu Thái phó không lạnh, vậy thì mở
cửa sổ ra để ta hóng mát được chứ?”
“Công tử cảm thấy khó
chịu sao không nói sớm?” Lã Bất Vi nói xong vội vàng vì Tần Tử Sở mở rộng cửa
sổ.
Nhìn thấy “Nữ tử” y phục
màu hồng nhạt cũng làm cho Lã Bất Vi chết mê chết mệt, Triệu Cơ ngồi ở xe phía
sau càng thêm tức giận đến méo mặt.