Tần Tử Sở nhìn bộ
quần áo tinh xảo xinh đẹp này, quả thực như là thấy khủng long đang ở trước mặt
hắn há miệng đe dọa!
Dù Tần Tử Sở tự cho
mình là đầu óc linh hoạt, nhưng vừa thấy Lã Bất Vi đưa váy ân cần nói hắn nhanh
chóng thay vào, nhất thời đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng, căn bản không
biết nên phản ứng ra sao.
“… Công tử?” Lã Bất
Vi khẽ gọi Tần Tử Sở một tiếng, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Hắn thấy vẻ mặt Tần
Tử Sở mờ mịt, mới đem quần áo đặt lên đầu gối của mình, ngón tay chỉ vào quần
áo nói: “Sự việc gấp gáp cần phải linh động, công tử không cần vì việc nhỏ này
mà rối rắm.”
Tần Tử Sở hít sâu một
hơi, rốt cuộc hồi tỉnh lại.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ
qua váy áo mỏng màu hồng nhạt thêu hoa văn tinh tế, trầm mặc một lát, tiếp theo
nở nụ cười, sảng khoái nói: “Thái phó nói phải, tính mạng so với thanh danh
quan trọng hơn.”
Dù sao đi về thời
Chiến quốc, hắn mỗi ngày đều để tóc dài, mặc trường bào, cùng mặc váy cũng
không khác nhau là mấy.
Lại đi để ý việc nhỏ
này, mới là kỳ quái!
Xe ngựa của Lã Bất Vi
rất rộng rãi, có thể để một người trưởng thành đứng thẳng bên trong.
Tần Tử Sở không chút
ngượng ngùng kéo đai lưng, vẻ mặt thản nhiên cởi ra ngoại bào.
Vạt áo của hắn lướt
qua hai má Lã Bất Vi, Lã Bất Vi nhịn không được nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Không có ngoại bào
bảo hộ, hơi lạnh chợt xâm nhập nội sam phong phanh, khiến thân mình Tần Tử Sở
run lên.
Quần áo màu hồng nhạt
mà hắn tạm thời đặt ở một bên đã được Lã Bất Vi nhanh chóng nhặt lên, chủ động
khoác lên vai Tần Tử Sở.
Tần Tử Sở hơi nghiêng
mặt, tóc đen mềm mại thoáng chốc lướt nhẹ qua mặt Lã Bất Vi, đợi tóc đen rũ
xuống, có vài sợi bị Lã Bất Vi nắm vào lòng bàn tay, tinh tế thưởng thức.
Ánh mắt hắn nhìn chằm
chằm vào gương mặt nghiêng tuấn tú của Tần Tử Sở, hầu kết chuyển động lên
xuống, thanh âm khô khốc nói: “Xin cho Bất Vi hầu hạ công tử mặc quần áo.”
Tần Tử Sở đầu tiên là
sửng sốt, sau đó liền cảm nhận một bờ ngực ấm áp kề sát sau lưng mình.
Trong lòng hắn khẽ
cười Lã Bất Vi giả vờ rụt rè, nhưng quả thật không nghĩ ra mình đã làm điều gì
mê hoặc Lã Bất Vi, khiến hắn muốn tỏ vẻ thân thiết đối với mình.
Tần Tử Sở vẫn chưa
vạch trần tâm tư của Lã Bất Vi, mà lại nhanh nhẹn chuyển hướng hai chân đứng
thẳng trên mặt đất.
Hắn duỗi ngang cánh
tay, quay đầu lại dùng một ngữ điệu không chút để ý nói: “Vậy làm phiền Thái
phó, Dị Nhân chưa làm qua loại chuyện này, thật không hiểu làm thế nào để mặc
quần áo nữ nhân.”
Lã Bất Vi nháy mắt
cảm thấy bản thân bị người xúc phạm, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dường như trong
lời nói Tần Tử Sở còn có thâm ý khác.
Lã Bất Vi vẫn luôn
cho rằng Tần Tử Sở mến mộ Triệu Cơ quá sâu sắc, nhưng nếu Tần Tử Sở thật sự
thích Triệu Cơ, dù là chỉ thích thân thể Triệu Cơ trẻ trung xinh đẹp, Tần Tử Sở
làm sao có thể không thưởng thức qua tư thế tuyệt vời lúc mỹ nhân cởi nhẹ nội y
chứ?
Nếu đã thấy qua, lại
như thế nào sẽ “Không hiểu làm thế nào để mặc quần áo nữ nhân”?
Tần Tử Sở có phải hay
không là ám chỉ, hắn chưa bao giờ thích Triệu Cơ, cho nên mới không chuyên chú
liếc nhìn Triệu Cơ một cái…?!
Lã Bất Vi tâm tình
chuyển giận thành vui, có phần si mê nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tần Tử
Sở, lại chậm chạp không dám mở miệng hỏi vấn đề này.
Trong lòng hắn càng
thấp thỏm không yên, động tác trên tay không khỏi chậm lại.
Tần Tử Sở khẽ lắc đầu,
tóc dài như nước theo động tác của hắn nhẹ nhàng đong đưa, vài sợi đang lay
động bị Lã Bất Vi bắt lấy.
Lã Bất Vi thoáng chốc
tỉnh lại, cánh tay ôm trọn vòng eo nhỏ của Tần Tử Sở, dùng một tầng váy dài
quấn lấy, sau đó lợi dụng động tác Tần Tử Sở mặc quần áo, nhân cơ hội đem bàn
tay hắn nắm chặt trong lòng bàn tay mình, vuốt nhẹ vài cái, rồi mới đi đến
trước mặt Tần Tử Sở, mặt cúi thấp nắm đai lưng trong tay, buộc quanh vòng eo
nhỏ gầy.
Bộ quần áo hồng nhạt
mỏng manh đẹp rực rỡ trên người Tần Tử Sở, chẳng những không có vẻ mềm yếu nữ
tính, ngược lại càng tôn lên phong thái như ngọc của hắn, làm tăng thêm khí
chất như trăng sáng trên cao.
Tần Tử Sở giơ tay
lên, có chút hiếu kỳ cầm lấy tay áo rộng, nhìn tỉ mỉ vài lần họa tiết thêu bách
điệp xuyên hoa*, cố ý học theo tư thế của Triệu Cơ nâng tay che hai má, liếc
nhìn Lã Bất Vi một cái.
*bách điệp xuyên hoa:
trăm bướm hút nhụy hoa
Hắn phóng nhẹ thanh
âm, nhu tình như nước nói: “Thái phó thấy Dị Nhân thế nào?”
Tần Tử Sở vốn trẻ
tuổi, trên cằm sạch sẽ nhìn không thấy chút râu nào, hắn lúc này che lại nửa
mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hồn xiêu phách lạc, toàn thân lộ ra phong thái tuyệt
sắc, không phân biệt được là nam hay nữ.
Biến hoá thâm thúy mê
người của Tần Tử Sở phản chiếu rõ ràng trong mắt Lã Bất Vi, làm Lã Bất Vi ngay
cả nói cũng không nên lời, hắn chỉ có thể gật đầu liên tục.
Một lát sau, Lã Bất
Vi cũng phát hiện hành động của mình quá ngốc nghếch.
Động tác của hắn cứng
đờ, vội vàng không gật đầu nữa, giả vờ hắng giọng nói: “Công tử bất luận mặc
quần áo gì cũng đều là rồng phượng trong biển người, nhưng trang phục thô kệch
không xứng với công tử.”
Tần Tử Sở gật đầu một
cái, bắt chước tư thế của nữ nhân đỡ váy ngồi trong buồng xe, vươn tay đem tóc
dài xõa sau lưng vén lên phía trước, nâng cằm nhìn về phía Lã Bất Vi, mở tay
sai bảo: “Thái phó sẽ chải đầu cho ta sao? Kiểu tóc của nữ tử, Dị Nhân cũng
không biết làm.”
Lã Bất Vi giống như
bị khống chế, vội vàng quỳ xuống sau lưng Tần Tử Sở, hai tay giữ lấy mái tóc
đen dầy.
Cho đến khi đầu ngón
tay lướt qua làn da mịn màng sau gáy của Tần Tử Sở, mới sợ hãi bừng tỉnh.
“…Bất Vi cũng không
biết làm thế nào chải kiểu tóc của nữ tử, ta gọi người tiến vào hầu hạ công
tử.” Hắn nhìn bóng lưng Tần Tử Sở, nụ cười miễn cưỡng trên mặt chợt lóe rồi
biến mất.
Đưa tay lau mặt một
phen, Lã Bất Vi đứng dậy hướng ra ngoài thùng xe ngoắc, thật nhanh gọi tới một
người vú già.
Người vú già này
nhanh nhẹn chải cho Tần Tử Sở một kiểu tóc của thiếu nữ, Lã Bất Vi thấy kiểu
tóc của Tần Tử Sở, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, đối với người vú già lạnh
lùng nói: “Chải thành kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng!”
Hắn làm vú già sợ tới
mức cả người phát run, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái thật mạnh.
Tiếp theo, động tác
trên tay người vú già cực nhanh, đổi cho Tần Tử Sở một kiểu tóc lộng lẫy phức
tạp hơn của phụ nữ đã có chồng, rồi vội vàng rời khỏi buồng xe.
Tần Tử Sở vẫn luôn
đưa lưng về phía Lã Bất Vi, hắn nhướng cao lông mày, nói không nên lời, trong
lòng đối với Lã Bất Vi càng thêm khinh bỉ chê cười.
Muốn đem hắn biến
thành “Nữ nhân” để nuôi dưỡng, chơi đùa, Lã Bất Vi dã tâm thật sự là càng lúc
càng lớn.
Chẳng lẽ hắn một chút
cũng không cảm thấy mình đây là người si nói mộng sao?
Nhưng Lã Bất Vi vẫn
còn giá trị lợi dụng, Tần Tử Sở nén xuống tâm tư không vạch trần việc này.
Hắn đưa tay hơi sờ
cằm, không nhịn được cười ra tiếng —— Tần Tử Sở chợt nhớ tới sử sách viết về
việc nam sủng của Triệu Cơ* tiến cung như thế nào!
*nam sủng của Triệu
Cơ: Khi Tần Vương còn nhỏ tuổi, thái hậu Triệu Cơ thường lén lút tư thông với
Lã Bất Vi. Về sau Tần Thủy Hoàng đã lớn, Lã Bất Vi sợ lộ sẽ mang vạ, nên tìm một người
thay thế mình thỏa mãn những nhu cầu sinh lý cho Thái hậu. Người được lựa chọn
chính là Lao Ái. Lã Bất Vi đã cho Lao
Ái giả làm hoạn quan rồi đem dâng cho thái hậu.
“Công tử vì sao lại
cười?” Lã Bất Vi đi đến trước mặt Tần Tử Sở, nhìn từ trên xuống dưới.
Tần Tử Sở trước sau
vẫn duy trì tư thế ngồi điềm đạm của nữ tử.
Hắn giơ tay lên che
khuất hàm dưới, nghe Lã Bất Vi hỏi, đột nhiên nảy ra một trò đùa dai, buông tay
áo xuống, hướng hắn hất càm: “Mặt ta đầy râu mép, Thái phó vẫn cảm thấy không
hề gì sao?”
Lã Bất Vi tiện thể
tới gần Tần Tử Sở, gương mặt sáp lại rất gần, tỉ mỉ quan sát cằm của Tần Tử Sở.
Tần Tử Sở tuổi trẻ,
râu vốn rất ít, hơn nữa vô cùng mềm mại, chỉ một đêm chưa cạo, nhìn cũng không
chướng mắt.
Một tầng mỏng manh
như đường viền lên xuống, thay vì gọi là râu, chi bằng nói là giống như trên
môi của thiếu nữ có ít lông tơ, một chút cũng không chướng mắt, lúc ánh mặt
trời dần lên chỉ nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng.
Lã Bất Vi đưa tay giữ
cằm của Tần Tử Sở, ngón cái si mê dưới cằm sờ mãi không thôi.
Tần Tử Sở trên mặt
càng thêm cười nhạo, Lã Bất Vi dường như bị phỏng tay vội vàng buông ra, bàn
tay nắm chặt buông xuống bên người.
Hắn cúi đầu nhẹ giọng
nói: “Công tử hình thức ra sao, cũng đều là tướng mạo rất tốt.”
Tần Tử Sở thu hồi
tươi cười, mặt không chút thay đổi nói tiếp: “Đúng vậy, đầu cơ kiếm lợi.”
Lã Bất Vi nghe Tần Tử
Sở nói thân mình bỗng giật thót một cái, ngồi cũng không yên.
Hắn không khống chế
được trừng mắt cao giọng nói: “Công tử đang nói cái gì?!”
Tần Tử Sở đứng lên,
nhấc chân đem váy dài vướng bận hất sang bên cạnh, ở trong xe đi vài bước, tiến
về cửa xe rộng mở phía sau, vén lên rèm cửa, làm gió lạnh sáng sớm vù vù thổi
vào buồng xe.
Hắn ngồi ở đuôi xe,
nhân cơ hội đem mảnh lụa màu đen quấn ở cổ tay treo lên cửa xe, phấp phới bay
theo gió, quay đầu nhìn về phía Lã Bất Vi mỉm cười không nói một lời, thật sự
làm cho Lã Bất Vi dưới ánh mắt này đứng ngồi không yên.
Tần Tử Sở bỗng nhiên
cười khẽ ra tiếng, ôn hòa nói: “Thái phó cứ an tâm, ngươi trước kia đã nói rằng
muốn làm rạng rỡ gia môn của ngươi, phải cần ta đạt được vương vị, Dị Nhân biết
rõ đây là một giao dịch hợp lý.”
Dù nói như thế, nhưng
khi gió nhẹ lướt qua Tần Tử Sở, làm tung bay làn tóc đen hai bên má vào thời
điểm đôi mắt hắn lay động, Lã Bất Vi đang đối diện với ánh mắt Tần Tử Sở bỗng
cảm thấy rằng bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó.
Lã Bất Vi thoáng chốc
há mồm muốn biện bạch cho mình, nhưng lời Tần Tử Sở nói là sự thật.
Mà hắn lúc này cũng
đã làm như không phát sinh chuyện gì, khép lại cửa xe, buông rèm cửa xuống, trở
lại ngồi trong buồng xe, càng làm cho Lã Bất Vi không biết nên nói gì.
Xe ngựa Triệu Cơ ngồi
đi sát phía sau chiếc xe ngựa mà Tần Tử Sở và Lã Bất Vi ngồi chung, nhưng tiêu
chuẩn lại thấp hơn một bậc, buồng xe tuy rằng không đến mức có gió lọt vào,
nhưng so với buồng xe đóng kín mà Tần Tử Sở có thể cởi ra cả ngoại bào và y
phục thì không sánh được.
Vì vậy, tuy không rõ
ràng lắm, nhưng xe ngựa Triệu Cơ ngồi cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong
chiếc xe ngựa phía trước.
Một bóng dáng hồng
nhạt cao ráo xinh đẹp đẩy ra cửa sau xe hít thở không khí trong lành, hai tay
mềm mại trơn bóng, khi ánh mặt trời chiếu xuống càng làm tôn thêm vẻ rực rỡ
mượt mà như trân châu!
Triệu Cơ trong lòng
hoảng sợ, đột nhiên nắm chặt bàn tay Triệu Tống thị, căng thẳng hỏi: “Mẫu thân,
ngươi xem buồng xe phía trước có phải có một nữ nhân không?”
Triệu Tống thị nhanh
chóng đỡ lấy Triệu Cơ, ấn bả vai đem nàng ngồi lại trên đệm mềm, an ủi: “Ngươi
sao không để ta đút cho ít điểm tâm? Ngươi hiện tại bụng lớn, cho dù công tử
quay lại, chẳng lẽ ngươi còn có thể hầu hạ hắn? Nếu hắn muốn bỏ ngươi, sẽ không
đem ngươi đi cùng. Ngươi sốt ruột cái gì. Hảo hảo đem hài tử sinh ra mới là
đúng nhất, nếu có con trai thì vị trí của ngươi liền vững chắc. Ta làm thiếp
không sinh nhi tử không sao, nhưng ngươi không thể giống ta.”
Triệu Cơ vuốt ve bụng
đã rất lớn, bỗng nhiên che lại hai má đầy vết lấm tấm, trong mắt lướt qua vẻ
căm hờn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẫu thân nói phải, nhưng công tử từ lúc
phát hiện ta có thai, đã hơn bảy tháng rồi, cho tới bây giờ hắn không chạm qua
ta một cái! Nữ nhi, nữ nhi cũng sẽ muốn nam nhân…”
Triệu Tống thị cả đời
là người phụ nữ quy củ, dù là gả làm thiếp cũng không có khiếu tranh giành, đối
với lời kinh thế hãi tục mà nữ nhi nói vốn không biết nên phản ứng thế nào,
không khỏi trầm mặc xuống.
Không nghĩ tới Triệu
Cơ căn bản không cần Triệu Tống thị đáp lại, nàng vỗ vỗ bụng, có chút oán giận
nói: “Nếu hắn mau sinh ra thì tốt rồi, ta sẽ được cùng công tử hàng đêm triền
miên.”
Lời vừa ra khỏi
miệng, Triệu Cơ ánh mắt đột nhiên sáng lên, hạ giọng nói với Triệu Tống thị:
“Mẫu thân, ta nghe nói nữ nhân trong hoàng cung đều có thể nuôi rất nhiều nam
sủng.”
Triệu Tống thị đã
hoàn toàn bị Triệu Cơ dọa sợ đến mức mặt trắng bệch!