Quần áo nữ

“… Phu nhân…” Tần Tử Sở nhìn chăm chú vào bụng của Triệu Cơ, trong mắt hiện lên vẻ khó xử.

Triệu Cơ một tay đỡ bụng, một tay chống bàn, phía sau còn cần hai thị nữ cùng nhau nâng, mới chậm rãi ngồi dậy dáng vẻ khó coi, nàng đưa tay lên che mặt.

Mang thai giai đoạn đầu tuy rằng thay đổi cũng không lớn, nhưng từ sau khi bụng to ra, mặt nàng vốn trắng nõn mịn màng nay lại xuất hiện đầy những đốm nâu nhỏ lấm tấm, liên tục nổi lên trên gò má, chính mình nhìn cũng cảm thấy chán ghét.

Nghĩ tới bên người Tần Tử Sở vẫn có một đám nữ hài tươi trẻ như hoa đi theo, dù là Tần Tử Sở mỗi lần chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng đều tràn ngập ôn nhu, Triệu Cơ vẫn nhịn không được nhiều lần che mặt lại, không muốn để hắn thấy mặt không đẹp của mình.

Triệu Cơ lắc lư đi đến bên người Tần Tử Sở, Tần Tử Sở lập tức đỡ lấy thắt lưng của nàng, Triệu Cơ được Tần Tử Sở săn sóc cẩn thận liền mặt mày hớn hở, nhẹ giọng nói: “Công tử, có chuyện gì muốn dặn dò thiếp?”

Tần Tử Sở tầm mắt trượt xuống, dừng trên bụng nàng, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Thời gian chạy nạn đương nhiên sẽ không đến theo ý Tần Tử Sở, thời cơ chẳng mấy chốc lướt qua, nếu lúc này không trốn, chỉ sợ sau này rốt cuộc không có biện pháp ly khai.

Nhưng hiện tại Triệu Cơ lúc không có người nâng ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, muốn mang nàng đi chạy nạn, tuyệt đối là người si nói mộng!

Tần Tử Sở cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Cơ, mà là khoát tay với bọn thị nữ, căn dặn: “Các ngươi đều đi xuống, ta có chút chuyện nói riêng cùng với phu nhân.”

Trong tẩm phòng, mấy nữ hài trên mặt đều lộ ra tươi cười chế nhạo, che miệng sắc mặt đỏ ửng ngươi kéo ta, ta kéo ngươi cùng nhau ra ngoài, khiến cho Triệu Cơ đỏ mặt, trong lòng vừa ngượng ngùng lại vừa mang theo chút tự hào không rõ.

Đợi bọn thị nữ toàn bộ rời đi, Tần Tử Sở một bên đỡ Triệu Cơ thong thả đi lại trong phòng, một bên hạ giọng nói: “Hôm nay phu nhân cho gọi một mình lão phu nhân vào, để nàng thu dọn nữ trang vàng bạc —— nhớ kỹ, chỉ có thể mang theo một bọc quần áo, cái khác không cần, bằng không sẽ bị bọn thị nữ trông coi phát hiện —— ngày hôm qua Thái phó truyền tin tức đến cho ta, quân Tần đánh Triệu, Hàm Đan sắp niêm phong thành. Chúng ta phải nhanh chóng chạy khỏi Hàm Đan, nếu không tính mạng khó giữ được.”

Triệu Cơ trên mặt trắng bệch, bàn tay nàng không tự chủ được xoa bụng, hồn bay phách lạc nói: “Thiếp mấy năm nay cũng coi như đã hưởng thụ qua vinh hoa phú quý, có thể không cần những trang sức châu báu này, nhưng ta sắp sinh. Hài tử có thể bị thương không?”

Lời còn chưa dứt, một hàng lệ đã theo hai má Triệu Cơ chảy xuống.

Nàng nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, móng tay dài hoàn toàn bấu vào lòng bàn tay hắn, ánh mắt như là người rơi xuống nước nhìn thấy được khúc gỗ nổi lên, tràn ngập cầu xin, hy vọng Tần Tử Sở có thể cho nàng một lời bảo đảm vẹn toàn.

Tần Tử Sở trên tay tê rần, trong mắt cũng chợt hiện ra do dự.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn khẽ cắn môi, nói rõ lợi và hại: “Phu nhân, Vệ thần y sẽ theo chúng ta cùng rời đi, trên đường đi ngoài ngươi, ta, lão phu nhân và Vệ thần y, những người khác đều không đi theo. Lão phu nhân đã từng sinh hài tử, nàng có thể đỡ đẻ cho ngươi; Vệ thần y sở trường về nữ khoa, đối với những nguy hiểm mà hài tử có thể gặp cũng thông hiểu một ít. Tuy rằng ta không thể nói bọn họ đi theo có thể bảo hộ hài tử trong bụng chu toàn, nhưng nếu chúng ta không đi, liền vĩnh viễn không đi được. Chờ đến khi quân Tần bao vây Hàm Đan, Triệu vương nhất định sẽ chém chúng ta để tế cờ*, đến lúc đó đừng nói hài tử, đến mạng của ngươi cũng không còn.”

*tế cờ: tế trước khi xuất binh

Triệu Cơ sắc mặt càng thêm tái nhợt, bàn tay mềm nhẹ vuốt ve qua lại bụng của mình.

Nhưng làm cho Tần Tử Sở không nghĩ tới chính là, nghe xong những lời này, nàng không hề do dự gật đầu, giọng vô cùng dứt khoát nói: “Thiếp lập tức kêu mẫu thân tiến vào thu dọn đồ đạc.”

Tần Tử Sở nhìn Triệu Cơ, tâm tình phức tạp, hắn nở nụ cười, gật đầu nói nhỏ: “Ngày mai lúc trời vừa sáng, người Thái phó mua được sẽ mở ra cửa hông phía tây. Chúng ta lên xe của hắn, trực tiếp ra khỏi thành, phu nhân cần phải chuẩn bị nhanh một chút.”

Dặn dò xong, Tần Tử Sở xoay người rời đi.

Trong lòng hắn thở dài, không thể không thừa nhận bản thân có chút thất vọng.

Hắn thật tâm hy vọng hài tử trong bụng Triệu Cơ là con mình, mấy tháng qua cùng làm bạn với Triệu Cơ, muốn nói là không có chút tình cảm nào, tuyệt đối là gạt người, nhưng Triệu Cơ vừa mới tự tay đánh vỡ cảm xúc mập mờ vừa phát sinh không bao lâu của Tần Tử Sở.

Triệu Cơ bất kể miệng nói cái gì mà không quan trọng, nghe lời này mà xem. Sự thật là nàng luyến tiếc cuộc sống phú quý an nhàn trong phủ con tin, với lại so với an nguy của hài tử, nàng trước sau càng quan tâm đến mình hơn, nếu không cũng sẽ không trả lời như vừa rồi.

Trên thực tế, lời Tần Tử Sở vừa nói mặc dù là lời nói thật, nhưng cũng có ý thăm dò Triệu Cơ.

Triệu Cơ nếu khăng khăng muốn hài tử sinh ra bình an, không đồng ý rời khỏi Triệu quốc, hắn có thể liên lạc với Chương Lê, mang theo một mình Triệu Cơ cùng tránh ở rừng núi ngoài thành Hàm Đan cách đó không xa, chờ đại quân Tần quốc đến, sẽ đem ngọc bội mang bên mình đưa cho quân Tần.

Đến lúc đó cũng có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ không lo, nhưng với người đang giành giật sự sống còn là Bạch Khởi, thì không phải là một quyết định tốt. Bởi vì thân đang đứng trước trận chiến, bất luận thế nào cũng sẽ không thể vì thân phận cao quý của Tần Tử Sở mà rút về Tần quốc, loại hành vi này quả thực như là bại tướng chạy thoát thân, đối với lòng quân rất bất lợi. (liên quan đến chương 7, Võ An Quân Bạch Khởi được Tần vương cử ra trận)

Nhưng Triệu Cơ vừa nghe nói ở lại bất lợi đối với mình, nàng lại nhanh chóng thay đổi quyết định.

Không thể không nói, tốc độ trở mặt của Triệu Cơ làm cho Tần Tử Sở mở rộng tầm mắt.

Tần Tử Sở ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời trong xanh, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, cảm thấy chính mình quả là ngu xuẩn.

Hắn thế nhưng đối với một nữ nhân được sử sách ghi lại là cùng tình nhân dự tính mưu hại con trai ruột có sự mong đợi, hy vọng nàng dịu dàng tốt đẹp, tràn đầy sự hiền từ của người làm mẹ.

Ở thế giới này, quả nhiên không có người nào có thể đi cùng hắn.

Tần Tử Sở chậm rãi trở về phòng, tùy tiện cầm lấy hai chiếc ngoại bào màu sắc tươi đẹp đã gấp gọn đặt vào trong bao đồ, sau đó lại xé một mảnh y phục màu đen, đem mảnh vải quấn chặt trên cổ tay.

Hắn dùng tay kia cầm một quyển thẻ tre, tâm tư đã sớm bay đến ngàn dặm xa xăm.

Cứng rắn bắt buộc chính mình không lộ ra một điểm khác lạ nào, trong đêm, Tần Tử Sở đem hành trang giấu ở giữa chăn đệm, rồi dọn đồ sang phòng Triệu Cơ.

Biểu hiện của Triệu Cơ hoàn toàn không thể sánh được với vẻ tự nhiên của Tần Tử Sở, từ lúc Tần Tử Sở dặn dò sáng sớm ngày mai sẽ phải rời đi, nhất cử nhất động của nàng cùng bình thường khác biệt lớn đến mức người mù cũng nhìn ra, hai thị nữ đều hoài nghi Triệu Cơ có phải tính làm gì hay không.

Tần Tử Sở vừa vào cửa liền phát hiện không khí quái dị trong phòng Triệu Cơ, hắn mặt dày hướng hai thị nữ lộ ra tươi cười xấu hổ, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Triệu Cơ, trông như cấp bách khó nhịn nổi.

“Hoá ra, phu nhân cả ngày đều đang chờ công tử, khó trách phu nhân đứng ngồi không yên”. Thị nữ hầu hạ bên người Triệu Cơ phát hiện Tần Tử Sở ôm chăn đệm xuất hiện ngoài tẩm phòng, lập tức che miệng cười khẽ. Một thị nữ khác đứng bên cạnh nàng đã nhanh mồm nhanh miệng nói toạc ra việc này.

Tần Tử Sở đối với hai nữ hài thở dài, trong miệng không chút trêu đùa nói: “Hai vị tỷ tỷ nếu nhìn thấy Dị Nhân đến, chẳng lẽ còn muốn lưu lại để đại bị đồng miên* sao?”

*đại bị đồng miên: ngủ chung

Hai thị nữ tuy rằng chưa gả chồng, cũng có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Tử Sở, không khỏi đỏ mặt, chạy như bay ra khỏi tẩm phòng, không trở lại.

Tần Tử Sở thấy các nàng rời đi xa, thu hồi nụ cười trên mặt, nghĩ trong lòng: nếu không phải ta sợ Triệu Cơ lộ ra sai sót, buổi tối cố ý dọn qua đây giúp nàng che dấu, việc trốn đi chỉ sợ đã bị Triệu Cơ làm thất bại.

Triệu Cơ vừa thấy Tần Tử Sở, bất an lo lắng trên mặt lập tức tiêu tan, nắm lấy bàn tay Tần Tử Sở không chịu buông, lại đem mu bàn tay hắn nắm tới mức hằn lên một vết bầm.

“Phu nhân không cần sợ hãi. Ngoan, buổi tối ta ôm ngươi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi, đến giờ ta sẽ gọi ngươi dậy”. Tần Tử Sở ngồi trên nệm, vỗ nhẹ phía sau lưng Triệu Cơ.

Triệu Cơ tuy trong lòng vẫn bất an, căn bản không thể đi vào giấc ngủ, thế nhưng bàn tay vuốt ve lưng nàng rất dễ chịu, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nàng rất nhanh đã ngủ .

Triệu Tống thị so với Triệu Cơ trầm ổn hơn nhiều.

Nàng vẫn luôn trốn ở góc phòng, thấy Triệu Cơ ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đi lên, đem tất cả mấy bao đồ thu xếp được đưa đến trước mặt Tần Tử Sở, thấy Tần Tử Sở nhíu mày nhăn mặt càng thêm nghiêm trọng.

Hắn tuy thấp giọng, nhưng giọng nói rõ ràng rất tức giận: “Lão phu nhân thu thập mấy thứ này để làm gì?”

Triệu Tống thị từ khi sinh ra Triệu Cơ thì không được sủng ái nữa, mấy năm nay hết sức nghèo túng, nàng thật sự sợ nghèo, thấy Triệu Cơ dặn mình đem “vàng bạc trang sức” thu dọn lại, nhìn cái gì cũng cảm thấy tốt, vô tình xếp thành mấy bao lớn.

Nàng nghe ra bất mãn của Tần Tử Sở, xấu hổ cười rộ lên, miệng lại nói: “Đều là thứ tốt, ngày sau e là còn có thể dùng đến.”

Tần Tử Sở thoáng chốc cười lạnh ra tiếng, đưa tay chỉ một vòng khắp tẩm phòng mỉa mai nói: “Lụa trắng trên cửa sổ cũng là thứ tốt, lão phu nhân cũng mang theo luôn đi!”

Triệu Tống thị bị Tần Tử Sở nói da mặt liền nóng lên, gục đầu xuống, vội vàng mở bao ra, có chút tức giận già mồm nói: “Vậy công tử nói xem nên bỏ cái nào.”

Tần Tử Sở tùy tiện nhìn qua mấy bao đồ lớn, lại nhướng mày.

Hắn rốt cuộc nhịn không được tức giận mở miệng: “Đem trang sức của Triệu Cơ để lại, mẹ con các người mỗi người chuẩn bị hai bộ quần áo, còn lại tất cả đều ném ra —— ngay cả giày mới cũng mang theo, lão phụ nhân thật tiết kiệm.”

Triệu Tống thị khẽ lẩm bẩm nói trong miệng, nhưng rốt cuộc biết hiện tại muốn thoát thân phải dựa vào Tần Tử Sở, tuy rằng trong lòng bất mãn thì vẫn lấy ra hơn phân nửa đồ vật, đáng tiếc Triệu Tống thị chính là bằng mặt không bằng lòng, giữ lại rất nhiều vật mà Tần Tử Sở dặn không được mang theo.

Tần Tử Sở liếc mắt đảo qua một cái, bình tĩnh nói: “Lão phu nhân muốn đem nhiều đồ vật như vậy, thì tự mình khiêng là được.”

Triệu Tống thị nghe xong da mặt càng nóng, nàng đương nhiên không mang nổi bao đồ.

Triệu Tống thị lúc tuổi còn nhỏ cũng trải qua mười mấy năm kham khổ, từ ngày được Triệu đại phu nhìn trúng, dù sau này thất sủng, cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng qua chuyện sống chết; hơn nữa mấy ngày nay dọn vào phủ con tin, Tần Tử Sở đối với mẹ con các nàng rất coi trọng, bất luận Triệu Cơ nói yêu cầu gì, Tần Tử Sở đều hết sức làm, điều này làm cho Triệu Tống thị dần dần quên đi thân phận của mình, cho rằng Tần Tử Sở là một nam nhân nhu nhược dễ ức hiếp, lúc chuẩn bị chạy thoát thân tính đem đồ vật nặng cho Tần Tử Sở mang theo.

Triệu Tống thị căn bản không phân biệt rõ đây là chạy thoát thân chứ không phải dạo chơi ở ngoại thành!

Bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, cho đến lúc thời gian gần tới, Triệu Tống thị sợ bị bỏ lại, mới chủ động mở miệng đánh thức Triệu Cơ: “Con gái à, đến giờ rồi, thức dậy đi.”

Triệu Cơ ngủ không an ổn, đêm qua lại chưa thay quần áo, vừa nghe Triệu Tống thị gọi nàng, lập tức đã thức dậy.

Ba người nhẹ bước đi đến cửa bên hông, quả nhiên nhìn thấy cửa bốn bề mở rộng, người trông cửa đã sớm không thấy bóng dáng, mà Vệ thần y đã ở trên xe ngựa của Lã Bất Vi, ở ngoài cửa chờ bọn họ.

Bọn người hầu của Lã Bất Vi ba chân bốn cẳng đem Triệu Cơ cùng Triệu Tống thị đưa lên một cỗ xe ngựa đằng sau, Tần Tử Sở lại bị Lã Bất Vi tự mình mời lên ngồi cùng xe.

“Cửa thành đã giới nghiêm, xin công tử thay bộ quần áo này để che dấu thân phận.” Lã Bất Vi nói xong run run đưa ra một bộ quần áo nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play