Lời này và “Nhà của ta buổi tối không có người, có muốn ở
lại để cảm nhận giường nệm mềm mại hay không?” không khác nhau là mấy, rõ ràng
đến độ Tần Tử Sở sắp không đỡ được.
Nhưng hắn vẫn là giả vờ ngây thơ nhìn Lã Bất Vi, trên mặt
vẫn duy trì tươi cười rất hồn nhiên, hoang mang nói: “Về Tần như thế nào, chúng
ta không phải đã thảo luận qua rồi sao? Nếu có thay đổi, Thái phó để Chương Lê
tiên sinh trực tiếp truyền tin cho ta là được.”
Lã Bất Vi sắc mặt chợt biến đổi —— Chương Lê đã bị hắn nhốt
tại phòng củi!
Hắn làm sao có thể để Chương Lê loại mưu sĩ trí thức và tinh
mắt này lại xuất hiện trước mặt Tần Tử Sở để làm nổi lên chỗ thiếu sót của
mình.
Lã Bất Vi vội vàng ổn định biểu tình trên mặt, lắc đầu nói
sang chuyện khác: “Chương Lê tiên sinh là nhân vật như thế nào, tuyệt không thể
làm chuyện thấp kém này. Nếu công tử cảm thấy kế hoạch không cần thiết phải
tiếp tục tu chỉnh, vậy cứ theo vậy mà an bài đi.”
“Khi quốc chủ trước đây qua đời, Triệu quốc đối với thái y
mấy phen giận dữ, rất nhiều thái y sợ bị liên lụy, đã sớm rời đi, nhưng Bất Vi
nghe nói có một danh y am hiểu nữ khoa ở cách đây không xa.” Rất sợ Tần Tử Sở
nhắc lại chuyện Chương Lê, Lã Bất Vi vội vàng nói sang chuyện khác.
“Kia thật sự là quá tốt.” Lã Bất Vi lúc hắn nhắc tới Chương
Lê lại vội vội vàng vàng nói sang chuyện khác, làm Tần Tử Sở trong lòng càng
cảm thấy đã xảy ra vấn đề lớn.
Hắn thầm nghĩ không tốt, đoán rằng Chương Lê xảy ra chuyện,
thành thật thuận theo lời Lã Bất Vi nói, làm ra vẻ nhớ nhung Triệu Cơ nói: “Đã
tới giờ này rồi, ta phải về nhà nhìn xem hôm nay phu nhân có khó chịu hay
không.”
“Bất Vi tiễn công tử.” Lã Bất Vi thấy Tần Tử Sở không nhắc
lại chuyện Chương Lê, vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
Tần Tử Sở cùng Lã Bất Vi ngồi chung một xe, miễn cưỡng làm
vẻ mặt tươi cười, quả nhiên trên đường xuất phủ không thấy bóng dáng của Chương
Lê.
Hắn vừa về đến nhà, tựa như loài thú bị nhốt phẫn nộ đảo
quanh thư phòng, nhịn không được dùng sức đánh đổ một pho tượng thú bằng đồng.
“… Công tử?” Một giọng nói có chút kinh ngạc bỗng nhiên từ
ngoài tường vang lên, Tần Tử Sở vừa quay đầu, nháy mắt chuyển giận thành vui.
Chương Lê gian nan leo qua tường, bộ dáng so với lúc bọn hắn
vừa gặp nhìn còn chật vật nghèo khổ hơn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh
thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Không đợi Tần Tử Sở mở miệng, Chương Lê liền dùng tay ra
hiệu “Chớ có lên tiếng”.
“Đông” một tiếng động nhỏ vang lên, Chương Lê vốn là hai tay
đang bám lên tường bị ngã xuống đường nhỏ, làm cho Tần Tử Sở cách hắn một vách
tường che miệng cười ra tiếng, buồn rầu trong lòng nhất thời tiêu tan.
Một lát sau, Chương Lê mới một lần nữa từ bờ tường thò đầu
ra, hắn cố sức bám vào vách tường không cao lắm, vẻ mặt nhe răng trợn mắt,
giống như bị té rất đau.
Sau khi thở hổn hển vài tiếng, Chương Lê rất nhanh nói:
“Công tử, hẻm nhỏ thỉnh thoảng cũng sẽ có người đi qua, thứ cho ta vô lễ, nói
ngắn gọn.”
“Tiên sinh có chuyện gì xin hãy nói, đối với ta không cần
giấu diếm.” Tần Tử Sở thu hồi nụ cười trên mặt, lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Chương Lê nhịn không được nhìn khắp xung quanh một phen, sau
khi xác định không có người, mở miệng nói: “Những người cùng đi vừa giúp nhau
cũng vừa đố kỵ nhau, Lã Bất Vi không dung được Chương Lê có thể chứng minh hắn
quả thật toàn tâm toàn ý đi theo công tử, nhưng đồng thời, Lã Bất Vi không dung
ta, cũng sẽ không dung nhiều mưu sĩ ở Tần quốc, hắn dã tâm không nhỏ. Công tử
dùng người này, nhưng không thể để hắn làm chỗ dựa.”
Tần Tử Sở nghe vậy gật đầu, trong lòng càng thêm kính nể
Chương Lê nhìn người chuẩn xác, Lã Bất Vi đúng là người chỉ cần có lợi ích thì
có thể bán đứng bất cứ cái gì.
Tần Tử Sở trong lòng không thích Lã Bất Vi việc gì cũng đều
dùng đến tiền.
Chương Lê thấy Tần Tử Sở không phản bác lời hắn nói, nói
tiếp: “Lã Bất Vi lúc này đối với công tử một lòng hầu hạ, Chương Lê lại không
thể giúp công tử chuyện gấp gì, bởi vậy, Chương Lê tính toán đi trước một bước,
mua chút đồ ăn rồi ở tạm tại núi rừng hoang dã ngoài thành Hàm Đan. Mỗi ngày
sau khi mở cửa thành, giả vờ như tên ăn mày trên núi ẩn núp gần cửa thành, lúc
công tử rời đi, xin buộc một dải lụa màu đen trên cửa xe, để ta có thể biết
công tử rời đi mà bám theo.”
Tần Tử Sở đối với lựa chọn của Chương Lê cũng tỏ ra thấu
hiểu.
Bất luận Lã Bất Vi dùng phương pháp gì làm cho Chương Lê
thành bộ dạng này, ở hẻm nhỏ mới dám cùng hắn gặp mặt, đều chứng tỏ Lã Bất Vi
và Chương Lê đã kết thành thù hận, lúc này đem Chương Lê trở lại bên người sẽ
như cái gai trong mắt Lã Bất Vi, làm cho hai người bọn họ đều mang trong lòng
mưu mô, tính kế lẫn nhau, chi bằng nghe theo lời Chương Lê, trước hết để cho
hắn rời đi, còn mình đi theo Lã Bất Vi đồng thời tiếp tục kế hoạch trước đó.
Việc gì cũng để sau khi thành công trở về Tần quốc mới quyết
định.
“Dị Nhân nghe tiên sinh, nhưng tiên sinh vội vàng rời đi,
trên người không có lộ phí, vừa lúc trong tay Dị Nhân có dư chút tiền.” Tần Tử
Sở nói xong, liền đem ba trăm lượng của Lã Bất Vi lưu lại đưa tới trước mặt
Chương Lê.
Chương Lê cả kinh, vội vàng chối từ: “Công tử, Chương Lê chỉ
cần vài đồng tiền là đủ sống, ba trăm lượng nhiều lắm.”
Tần Tử Sở không để cho hắn cự tuyệt đem tiền nhét vào trong
ngực Chương Lê, hạ giọng nói: “Tiên sinh xin chớ chối từ, đây là toàn bộ tài
sản bên người Dị Nhân. Không chỉ vì giúp tiên sinh trang trải cuộc sống, Dị
Nhân còn hy vọng tiên sinh có thể sử dụng số tiền kia vì Dị Nhân làm một việc.”
“Chuyện gì mà công tử không tin được Lã Bất Vi, mặt khác
muốn phó thác cho ta đi làm?” Chương Lê đối với việc này rất là kinh ngạc.
Hắn tuy rằng đã đối với bụng dạ hẹp hòi của Lã Bất Vi không
có thiện cảm, nhưng có thể nói rốt cuộc, Lã Bất Vi cũng là hy vọng bên cạnh Tần
Tử Sở không có những người khác chia sẻ công lao và địa vị của hắn, Lã Bất Vi
đối với Tần Tử Sở trung thành là không thể nghi ngờ.
Tần Tử Sở lộ vẻ mặt khó xử, trực tiếp đem chuyện Lục Kiều
đầy khéo léo nói ra: “Tiên sinh có điều không biết, trong nhà này vốn có một tỳ
nữ xinh xắn, tên là Lục Kiều, là tâm phúc của Lã Bất Vi. Nàng đêm qua đã cố ý
nhân lúc ta say đến bất tỉnh nhân sự dụ dỗ ta, mà thê thất hiện tại của Dị Nhân
là Triệu Cơ cũng do Lã Bất Vi đem tiểu thiếp của hắn tặng cho, Triệu Cơ trời
sinh tính tình phóng đãng, trước khi mang thai hàng đêm như yêu tinh quấn lấy
ta không tha, hiện tại có mang còn muốn… Ai~ Dị Nhân cảm thấy Lã Bất Vi ngoài
việc theo ta còn muốn nhiều hơn.”
Tần Tử Sở nói xong, Chương Lê trong lòng phát lạnh, sợ tới
mức suýt nữa lại từ đầu tường té xuống!
Hắn nghĩ ngợi xa hơn, lắm mồm nói: “Đều là nữ nhân của Lã
Bất Vi! Chẳng lẽ hài tử trong bụng phu nhân… ?!”
Tần Tử Sở trên mặt cứng đờ, không nghĩ tới lời của mình thế
nhưng sẽ làm Chương Lê liên tưởng chạy lệch đến chủ đề “Phụ thân của Thủy hoàng
đế tương lai rốt cuộc là ai”, hắn vội vàng làm sáng tỏ: “Phu nhân lúc gả cho
ta, tuy rằng đã không còn tấm thân như ngọc, nhưng hài tử trong bụng nàng là
của ta, chắc chắn không thể nghi ngờ. Chính bởi vì này hài tử là của ta, cho
nên, hắn không ngừng sắp đặt thê thiếp xinh đẹp bên cạnh ta để tiêu hao sức lực
của ta, ta mới nói Lã Bất Vi tính toán rất nhiều.”
Chương Lê lập tức hiểu được ý tứ của Tần Tử Sở, không dám
tin trừng lớn mắt, mắng lên: “Quả nhiên là tên con buôn! Không có học thức!
Thái tử (cha của Dị Nhân) còn chưa đăng cơ, hắn lúc nào gặp qua một vị
quốc chủ truyền ngôi cho cháu mà không truyền cho con, dám có chủ ý như vậy,
thật sự là không bằng cầm thú.”
Tần Tử Sở lộ ra nét mặt buồn khổ, tiếp tục bôi đen Lã Bất
Vi: “Tiên sinh không cần kinh ngạc, Lã Bất Vi không là chỉ sử dụng chiêu này
trên người Dị Nhân, Công Tôn Kiền đại phu trông coi ta, đêm qua cũng bị hắn
tặng năm sáu vũ nữ, nghe nói hiện tại sáng sớm đã liệt giường không đứng dậy
nổi.”
“Đê tiện! Cách làm quá thô bỉ! … Quá vô sỉ!” Chương Lê hung
hăng mắng Lã Bất Vi, rất chướng mắt hành động của hắn.
Lại ngẩng đầu nhìn ba trăm lượng mà Tần Tử Sở vẫn luôn giơ ở
trước mặt, nhanh nhẹn ôm vào lòng hứa hẹn: “Công tử không cần lo lắng, Chương
Lê nhất định rất nhanh đem số vàng này biến thành một tài sản, chờ ra khỏi
thành Hàm Đan nghênh đón công tử trở về, không để công tử chịu đựng nỗi khổ
này.”
Tần Tử Sở gật đầu, nhanh chóng nói: “Nếu nơi này không an
toàn, vẫn xin tiên sinh hãy bảo trọng, tức tốc rời đi. Dị Nhân hiện tại hết
thảy đều bình an, tiên sinh không cần lo lắng.”
Chương Lê gật đầu, thân thiết nói: “Đúng vậy, dù sao công tử
tuổi trẻ cường tráng, hai ba nữ nhân vẫn có thể ứng phó. Chương Lê đi trước!”
Dứt lời, Chương Lê từ đầu tường leo ra, chốc lát không thấy
bóng dáng.
Lưu lại Tần Tử Sở đứng ở dưới tường, đối với vị trí Chương
Lê rời đi bày ra tay Nhĩ Khang*, trong lòng nước mắt bi thương chảy
ngược thành sông.
QAQ tiên sinh, cho dù là tuổi trẻ, mỗi đêm hai ba nữ nhân,
ta cũng không chịu nổi a!
Sớm hay muộn sẽ suy thận đến tiểu ra máu!
Hơn nữa, ta mấy ngày nay đều là tự mình làm rất
tốt! (=)) ý là tự dùng tay để xx đó mà)
Từ sau khi Chương Lê rời đi, cuộc sống của Tần Tử Sở như đột
nhiên lâm vào thời kì yên ổn, mỗi ngày buổi sáng đi theo Triệu Cơ đọc sách biết
chữ —— Triệu Cơ bụng nhìn vẫn rất bằng phẳng, nhưng theo khẩu vị càng thay đổi
càng kỳ quái của nàng, Tần Tử Sở vẫn có thể nhìn ra dấu hiệu mang thai —— buổi
chiều trở về thư phòng đọc một quyển thẻ tre tinh xảo, luyện tập năng lực thông
hiểu cổ văn, thuận tiện mở rộng tri thức.
Trí tuệ của cổ nhân gần như làm Tần Tử Sở trợn mắt há mồm,
hiện tại thời Chiến quốc chưa thoát khỏi chế độ nô lệ, nhưng việc khuyến khích
sản xuất, phương pháp mở rộng kinh tế thu nhập, đã được rất nhiều nhà tư tưởng
tại các quốc gia đưa vào thực tiễn, tạo nên một nhóm bá chủ.
Lại hơn một tháng trôi qua, lúc bụng Triệu Cơ to ra giống
như là chiếc trống được thổi hơi, Lã Bất Vi rốt cuộc tự mình đưa tới một vị
danh y làm “lễ vật từ biệt”.
Hắn đứng ở cửa chính không vào, ánh mắt thật sâu nhìn Tần Tử
Sở, hiếm thấy không treo lên chiêu bài tươi cười dối trá, khóe miệng chỉ mang
theo ý cười, ôn hòa nói: “Nghe nói Tần Triệu sắp khởi binh, đến lúc đó chiến sự
diễn ra chỉ sợ sẽ không thể rời đi. Bất Vi vừa không phải người Triệu quốc,
cũng không phải người Tần quốc, một tiểu thương nhân như ta không nghĩ bị cuốn
vào chuyện phiền toái giữa hai nước, ở lại chỗ này thậm chí còn có thể bị bắt
đưa ra chiến trường nguy hiểm, bởi vậy, đặc biệt đến chào từ biệt cùng công
tử.”
Nói xong, Lã Bất Vi quay đầu nhìn về phía nam nhân trung
niên đứng phía sau hắn, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là Vệ thần y, đều là người
Vệ quốc như ta, hắn ở Vệ quốc đã từng đắc tội quan trên, tại Triệu quốc lại bởi
vì quốc chủ trước kia qua đời mà bị tân quân đuổi đi không chỗ dung thân. Vệ
thần y am hiểu nhất chính là nữ khoa cùng nhi khoa, công tử nếu không chê, xin
cho hắn một chỗ dung thân.”
Ánh mắt Tần Tử Sở thoáng chốc sáng lên, đây chính là người
hắn chờ đông chờ tây vẫn luôn không thấy xuất hiện “thầy thuốc khoa phụ sản”!
Hắn vội vàng hướng Lã Bất Vi khom mình hành lễ, cảm kích
nói: “Làm cho Lã đại thương nhân hao tâm tổn trí.”
“Công tử dùng được là tốt rồi, Bất Vi còn vì phu nhân chuẩn
bị một ít dược liệu thường dùng, không phải đồ vật quý gì, nhưng còn có thể đưa
vào. Công tử ra ngoài không tiện, Bất Vi liền tận tâm làm”. Lã Bất Vi nói xong,
người hầu rất nhanh từ hẻm nhỏ đem nhiều gói dược liệu được chất đầy trên xe
ngựa, không ngừng đưa vào trong sân của Tần Tử Sở.
Lã Bất Vi lại liếc mắt nhìn Tần Tử Sở một cái, đột nhiên kéo
lấy tay hắn, dám đem hắn giữ trong ngực mình, thanh âm khẽ biến nói: “Công tử
phải bảo trọng.”
Nói xong, Lã Bất Vi nhanh chóng buông Tần Tử Sở ra, thế
nhưng lại giống như sẽ phải sinh ly tử biệt nên không đành lòng nhìn lại, tựa
như bay rời đi.
Tần Tử Sở đi theo giả vờ như hồn xiêu phách lạc, đau khổ vì
biệt ly, nhìn theo xe ngựa hoàn toàn biến mất.
Theo cùng Lã Bất Vi đến là Công Tôn Kiền há to mồm dùng sức
ngáp một cái, dáng người vốn gầy nhom nhìn thấy càng lúc càng tiều tụy, đáy mắt
một vành đen, hắn lười biếng nói với binh lính trông coi: “Chiếu cố Dị Nhân
công tử cho tốt, ngày thường không cần làm khó hắn.”
Nói xong, Công Tôn Kiền lại ngáp to một cái, lập tức lên xe
rời đi.
Sau mấy tháng đến đây, Tần Tử Sở mẫn cảm phát hiện binh sĩ
Triệu quốc trông coi hắn càng ngày càng có vẻ lười nhác, hơn nữa ánh mắt bọn họ
tràn ngập niềm vui khi thấy người gặp họa.
Đã sắp đến giờ chạy trốn!
Nhưng quay đầu, Tần Tử Sở nhìn thấy Triệu Cơ bụng cao ngất.
Nàng đi lại đã vô cùng khó khăn.
*tay Nhĩ Khang: câu mà ổng nói là: “Tử Vi,
đừng bỏ ta!”