Có việc muốn nhờ

Tần Tử Sở hạ mắt xuống nhìn về phía Lã Bất Vi, gật đầu.

Lã Bất Vi lập tức đem quần áo của hắn tạm thời đặt trên mặt đất, chủ động vuốt phẳng nội sam, giơ lên tầm tay Tần Tử Sở, cẩn thận theo cánh tay hạ thấp của hắn xuyên qua, đem nội sam trắng như tuyết khoát lên người hắn.

Xoay người lại trước mặt Tần Tử Sở, dừng ở vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Lã Bất Vi bỗng nhiên mở ra năm ngón tay, dừng động tác, đặt lên ngực Tần Tử Sở.

“Chuyện tối ngày hôm qua…” Lã Bất Vi do dự mở miệng, nói còn chưa dứt lời, đã nhíu mày.

Tần Tử Sở vốn cảm thấy Lục Kiều ham muốn hư vinh, nhưng Lã Bất Vi vừa mở miệng, hắn không tránh khỏi nhớ tới Lục Kiều kỳ thật là người Lã Bất Vi an bài.

Như vậy, sự kiện tiên nhân khiêu đêm qua, rốt cuộc là Lục Kiều tự chủ trương, hay do Lã Bất Vi phát hiện hắn thay đổi, cảm thấy không khống chế được hắn, kế đến nhân cơ hội sai khiến nàng?

Tần Tử Sở vẫn duy trì vẻ phẫn nộ, hơi hơi ngưỡng mặt lên, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng mang theo nghi vấn “Ân?”

Lã Bất Vi trầm mặc lắc đầu, một lần nữa vì hắn chỉnh lại vạt áo, vuốt lên nếp nhăn trên áo.

Ngón tay đặt trên chỗ thắt lưng của Tần Tử Sở khẽ động, buộc chặt lại, mắt nhìn xuống, tầm mắt dừng ở đôi chân đang đứng trên mặt đất của Tần Tử Sở.

Chân Tần Tử Sở thon dài, trên ngón chân mảnh khảnh móng chân được cắt quá ngắn, lộ ra da thịt mềm mại, ngón chân màu hồng nhạt mượt mà, lúc này đứng trên mặt đất lạnh khiến ngón chân co lại.

Hắn lùi lại, nhấc chân lên, có thể nhìn thấy được rõ những đường gân mạch trên chân nổi lên, cuối cùng xuyên vào bên trong mắt cá chân nhỏ nhắn rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Quả thực làm cho Lã Bất Vi nghĩ muốn nâng hai chân lên, há mồm cắn vào làn da trên chân hắn, dùng đầu lưỡi từ phía trên liếm qua lại.

Hắn không khỏi xuôi theo suy nghĩ trong lòng quỳ trên mặt đất, tầm mắt hoàn toàn dừng trên hai chân Tần Tử Sở, vẫn không nhúc nhích.

Lã Bất Vi khơi mào đề tài rồi lại không nói, làm cho trong lòng Tần Tử Sở vẫn thắc mắc không thôi.

Phát hiện Lã Bất Vi nhìn hai chân mình chằm chằm, ngẩn người quỳ gối, Tần Tử Sở nhịn không được mở miệng: “Thái phó, chuyện tối ngày hôm qua làm ta cảm thấy vô cùng khuất nhục.”

Lã Bất Vi thân thể chấn động, đột nhiên cứng đờ, theo bản năng đưa tay kéo vạt áo Tần Tử Sở sửa sang lại một phen.

Cho đến khi đem toàn bộ vạt áo vuốt lên, Lã Bất Vi mới trả lời: “Chẳng qua chỉ là một nô tỳ, công tử không thích thì bán đi, dù cho có đánh chết cũng được.”

Lã Bất Vi vốn còn có chút sợ hãi rằng Tần Tử Sở thực sự thích Lục Kiều, nhưng nghe được Tần Tử Sở nói, hoài nghi trong lòng đều tan biến.

Hắn thậm chí dâng lên một cơn thịnh nộ, hận hiện tại không được Tần Tử Sở hạ lệnh để trực tiếp đuổi Lục Kiều đi!

Lã Bất Vi thầm nghĩ: dù sao ta có tiền, mua một vài nha hoàn không thành vấn đề.

Thủ hạ chính là người ngu xuẩn không quan trọng, quan trọng là có nhiều kẻ luôn mưu tính nhỏ nhặt.

Lục Kiều tính kế Tần Tử Sở, đã làm trái ý hắn, hắn hiện tại không thể dung tha cho nha đầu này.

Lã Bất Vi nghĩ đến đây, không khỏi nheo lại hai mắt, lộ ra vẻ âm ngoan, nhưng hắn vẫn quỳ một gối xuống mặt đất, không ngừng động tác trên tay, nhặt lên quần dài, chủ động để Tần Tử Sở tiến lên bước vào ống quần, hắn tự mình kéo lưng quần hướng về phía trước, nhanh chóng dùng thắt lưng dài vòng qua bên hông Tần Tử Sở, rồi một lần nữa vuốt lên nội sam.

Tần Tử Sở cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua dưới thân mình, cúi đầu nhìn, hoàn toàn bị mức độ lạc hậu của quần áo trong thời Chiến quốc làm kinh ngạc rồi.

Toàn bộ nam nhân già trẻ đều mặc quần khố, thật sự là đại trượng phu?! (Bữa giờ em không mặc cái này sao? Không biết nói gì lun (;))

Tầm mắt Lã Bất Vi chăm chú nhìn quanh người Tử Sở vài lần, mới dường như không có gì đứng lên, nắm ngoại bào cẩn thận vì Tần Tử Sở sửa sang lại cho tốt, lấy bàn tay thận trọng đo vòng eo nhỏ gầy của Tần Tử Sở, mắt lộ ra vẻ si mê.

Không hổ là vương tôn công tử, quả nhiên được nuôi dưỡng thật chu đáo, da thịt non mềm, làm người ta thèm muốn.

Hầu kết khẽ nhúc nhích, Lã Bất Vi nuốt một ngụm, rốt cuộc mới nói ra ý kiến của mình: “Công tử nếu không muốn gặp lại Lục Kiều, một lát nàng sẽ không theo công tử trở về.”

Tần Tử Sở gật đầu, tạm dừng một lát nói: “Tốt nhất không cần lấy mạng.”

Vẻ giận dữ trong mắt Lã Bất Vi chợt lóe qua, hắn hoàn toàn không đồng tình Tần Tử Sở thế nhưng còn tính lưu lại cho Lục Kiều một mạng.

Việc sáng sớm nay bị Lã Bất Vi nhìn thấy rõ ràng, với xuất thân và tướng mạo của Tần Tử Sở, đám thị nữ trong phủ có ý với hắn không ít, dám đối với Tần Tử Sở xuống tay, một người cũng không thể tha.

Nếu không ngày sau hắn chẳng phải là sẽ đối mặt với cảnh xuân tươi đẹp khắp sân của Tần Tử Sở, còn phải nhìn Tần Tử Sở hồng tụ thiêm hương làm nhói tim mình sao! (Ý là Tử Sở có nhiều thê thiếp, nữ tì xinh đẹp kề cận)

“Công tử, như thế không thoả đáng.” Lã Bất Vi dứt khoát lên tiếng phản đối ý của Tần Tử Sở, khiến cho hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Lã Bất Vi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Lã Bất Vi đối diện ánh mắt trong sáng của Tần Tử Sở, có chút chột dạ, hắng giọng nói: “Công tử đồng ý buông tha tiện tỳ kia thật là một người lương thiện, nhưng công tử lại quên nữ tỳ muốn bay lên cành biến thành phượng hoàng không chỉ có một mình Lục Kiều. Hôm nay nếu không thể đem Lục Kiều ra giết gà dọa khỉ, mai sau, công tử cùng phu nhân sẽ không có một ngày bình yên —— công tử hãy nghĩ đến hài tử trong bụng phu nhân, nếu phu nhân ngày ngày không được an bình…”

Tần Tử Sở từ khi dựa theo việc dự tính ngày sinh xác định hài tử trong bụng Triệu Cơ là con ruột của “mình”, hoàn toàn trở thành yêu con điên cuồng, mọi việc chỉ cần có liên quan đến tương lai của Thủy Hoàng Đế, đều được suy xét thận trọng; nhưng cũng không có nghĩa là hắn không nghe ra được Lã Bất Vi muốn tàn nhẫn trừng phạt Lục Kiều.

Trên thực tế, ác ý trong lời nói của Lã Bất Vi đã xác định rất rõ ràng .

Chuyện Lã Bất Vi đối với hắn có tình cảm khác thường, Tần Tử Sở sớm đã phát hiện, mà hắn ngay từ đầu đã tính đem Lục Kiều giao cho Lã Bất Vi trừng trị, cũng vì “Gặp mặt tình địch thì mắt long cả lên”.

Một khi xác định chuyện Lục Kiều đã làm không phải do Lã Bất Vi chỉ thị, như vậy sau khi Lã Bất Vi phát hiện việc làm của Lục Kiều, ngoài tức giận vì bị phản bội ra, chắc chắn còn có một cảm giác khuất nhục và oán hận không thể quên được vì bị hạ nhân thọc gậy bánh xe.

Lã Bất Vi xuống tay trừng phạt Lục Kiều, nhất định sẽ ác hơn so với Tần Tử Sở tự mình ra tay, càng tốt, hoàn toàn giúp Tần Tử Sở giải quyết nỗi lo về sau.

Bởi vậy, Tần Tử Sở mới càng phải ở trước mặt Lã Bất Vi xin tha cho Lục Kiều.

Dựa vào hành động thay Lục Kiều cầu xin tha thứ, Tần Tử Sở còn có thể tăng thêm ấn tượng “tính cách nhu nhược” và “niệm tình cũ” trong lòng Lã Bất Vi, điều này sẽ xua tan việc Lã Bất Vi cẩn thận thăm dò.

Lã Bất Vi chủ động nhắc tới bụng của Triệu Cơ, lập tức Tần Tử Sở như là bị dẫn đi sự chú ý: “Ta nghĩ sự việc rất khinh suất, may mà Thái phó nhắc nhở, nếu bác bỏ chẳng phải là hại đến phu nhân và hài tử sao. Sau này phải xử lý việc này như thế nào, mong Thái phó chỉ dạy ta.”

Tuy rằng cuối cùng vẫn phải dựa vào khối thịt trong bụng Triệu Cơ kia mới làm cho Tần Tử Sở thay đổi tâm ý, nhưng Tần Tử Sở vẫn trả lời như trước khiến Lã Bất Vi tâm tình khoái trá.

Lã Bất Vi trên mặt phát ra tươi cười từ nội tâm, tay phủ lên mu bàn tay của Tần Tử Sở, giọng nói ôn hòa: “Công tử không cần lo lắng việc này, có Bất Vi ở đây, nhất định làm ngài hài lòng.”

Nói đến đây, Lã Bất Vi dừng một chút, thân thể nghiêng sát vào Tần Tử Sở bên tai nói: “Công tử tối hôm qua không thắng được tửu lực, sớm bị say, Bất Vi an bài công tử nghỉ ngơi cũng sớm rời tiệc, Công Tôn Kiền thấy vũ cơ tướng mạo đẹp đẽ, dáng người quyến rũ, một hơi đem họ giữ lại một đêm, lúc này còn chưa thanh tỉnh đâu.”

Nói xong Lã Bất Vi thật nhanh cho Tần Tử Sở một ánh mắt “Nam nhân đều hiểu”, trên mặt hiện ra tươi cười ái muội.

Hắn tiếp tục nói: “Bất Vi đêm qua đã nói với hắn mấy ngày này sau khi xử lý hàng hóa mang đến từ Vệ quốc xong, liền rời Hàm Đan. Công Tôn Kiền nửa năm qua đã sớm bị ta dùng bạc mà nuôi, từ cuộc sống giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa thì dễ, nhưng ngược lại thì khó, một khi ta ‘rời đi’, hắn không quá nửa tháng liền sẽ nghèo rớt mồng tơi, bổng lộc nhận được tuyệt đối không đủ chi tiêu hiện tại. Một khi tiền tài trong tay không đủ, Công Tôn Kiền nhất định sẽ lập tức nghĩ đến việc cắt xén của công tử —— mà nếu đã như vậy, Bất Vi tính toán mua vũ cơ qua đêm cùng Công Tôn Kiền, làm cho nhóm các nàng ra sức quấn lấy Công Tôn Kiền, hàng đêm ca múa. Công Tôn Kiền thân thể dù cường tráng cũng không chịu nổi loại tiêu hao này, chỉ cần mười ngày nửa tháng, liền làm hắn không xuống giường được. Đến lúc đó, không có người trông coi ở trên kiểm tra, binh sĩ Triệu quốc trông coi công tử càng dễ dàng bị mua chuộc. Một khi bọn họ thả lỏng cảnh giác, công tử chạy khỏi Hàm Đan sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Tần Tử Sở nghe xong liền gật đầu, càng cảm thấy Lã Bất Vi là một người có ánh mắt độc đáo, lúc nào cũng có thể lập tức phát hiện ra cơ hội.

Lòng dạ độc ác, thủ đoạn đen tối vượt quá thường nhân!

Nếu là Tần Tử Sở lập kế hoạch, lúc đó hắn tuyệt đối sẽ không đem thân thể Công Tôn Kiền và binh lính trông coi mình liên hệ với nhau, Lã Bất Vi nắm trong tay năng lực nhìn thấu nhân tâm, thật sự đáng kinh ngạc.

Chỉ tiếc mọi chuyện đều dựa vào âm mưu quỷ kế và tiền tài mở đường, có thể thuận lợi nhất thời, cuối cùng lại không phải là chính đạo.

Nhưng Tần Tử Sở lộ ra ánh mắt kính nể, trực tiếp gật đầu nói: “Thái phó nói không sai, liền cứ làm theo lời Thái phó. Còn có một chuyện, Dị Nhân muốn làm phiền Thái phó.”

Hiện tại đối với Lã Bất Vi, mỗi một ánh mắt ca ngợi của Tần Tử Sở đều có thể khiến hắn mở cờ trong bụng, liên tiếp hai lần đồng ý, đã làm cho Lã Bất Vi cao hứng đến bất cứ cái gì Tần Tử Sở nói đều cảm thấy tốt.

Lã Bất Vi hào phóng khoát tay chặn lại, cao giọng nói: “Công tử và Bất Vi còn khách khí cái gì? Có chuyện cứ nói thẳng.”

“Dị Nhân thân phận đặc biệt, không thể ở Hàm Đan tùy ý đi lại, lúc này lại sắp trốn đi, hy vọng Thái phó có thể tìm một vị danh y có thể đi theo chúng ta để chăm sóc Triệu Cơ.” Tần Tử Sở lần đầu tiên khom lưng với Lã Bất Vi, tỏ ra vô cùng trịnh trọng.

… hài tử của Doanh Dị Nhân!

Bất luận Tần Tử Sở nói điều gì, trên mặt rốt cuộc chỉ vì sáu chữ (sáu chữ ở trên đó ^^), Lã Bất Vi trong lòng phát lạnh, nội tâm vừa mới dâng trào nháy mắt tỉnh táo lại.

Nam nhân đều có chiếm hữu dục, dù cho Tần Tử Sở không thuộc về Lã Bất Vi, Lã Bất Vi cũng tuyệt sẽ không thích Tần Tử Sở cùng nữ nhân sinh hài tử, nhưng Lã Bất Vi thanh tỉnh biết mình không có tư cách đối với việc này trách móc.

Đích tử của vương tôn Tần quốc sinh con trưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, càng là việc vui mừng to lớn, hắn nên vì Tần Tử Sở cao hứng, cũng phải vì Tần Tử Sở cao hứng.

*thiên kinh địa nghĩa: việc đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi

Trầm mặc một lát, Lã Bất Vi cố gắng lộ ra tươi cười, ngữ điệu không thay đổi nói: “Công tử nếu mở lời, Bất Vi chắn chắn làm hết sức.”

Trên mặt Tần Tử Sở nháy mắt nở rộ lên tươi cười mê người, trở tay nắm chặt tay Lã Bất Vi vẫn đang nắm bàn tay mình, dùng ngữ khí ôn nhu đến gần như thở dài nói: “Dị Nhân mọi chuyện đều phải dựa vào Thái phó, không có Thái phó bên người, Dị Nhân cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Lã Bất Vi trong lòng nóng lên, không khống chế được thanh âm hơi run rẩy của mình mở miệng: “Một khi đã như vậy, công tử hãy ở lại phủ Bất Vi thêm vài ngày, cùng Bất Vi cùng giường mà ngủ, bàn bạc việc trở về Tần đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play