Tiên nhân khiêu*

Lòng bàn tay dính máu quả thực khiến Lã Bất Vi tưởng như là bị bỏng.

Hắn sợ tới mức từng bước một lui về phía sau, giẫm lên trường bào ngồi bệt xuống đất, làm đổ toàn bộ canh giải rượu, chạy nhào ra khỏi phòng.

Lã Bất Vi mặt tái mét đi vào trong sân, vẻ mặt đáng sợ như là ác quỷ vừa trốn khỏi địa ngục.

Hắn vội vàng thở hổn hển, đi vòng quanh sân, dưới chân càng chạy càng nhanh.

Đột nhiên dừng bước, Lã Bất Vi nện một quyền trên thân cây, nhất thời cảm thấy xương ngón tay đau đớn, tức giận trong lòng chợt tiêu tan.

Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười khổ, lắc lắc đầu, lê bước chậm rãi đi về sân của mình.

Lục Kiều ló đầu ra nhìn vào sân vài lần, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ ngực, thật cẩn thận nhấc váy đi qua cửa.

Xác định bên người Tần Tử Sở không có ai, Lục Kiều hưng phấn liếm môi, ánh mắt bỗng sáng lên.

Nàng nhẹ chân nhẹ tay khép lại cửa chính và cửa sổ, quỳ gối trước mặt Tần Tử Sở nói nhỏ: “Công tử, công tử, ngươi đã ngủ chưa?”

Giọng cao của nữ nhân vào ban đêm nghe có chút chói tai, Tần Tử Sở nhăn mày, phát ra một tiếng rên khó chịu, kéo chăn lên gắt gao che lỗ tai, nghiêng người đem toàn bộ thân mình cuộn lại.

Nụ cười trên mặt vừa nãy của Lục Kiều liền cứng đờ, nhìn chăn đệm không một khe hở bó tay không biết làm gì.

Nàng rất muốn làm cho Tần Tử Sở say rượu loạn tính, nhưng Tần Tử Sở phải phối hợp mới được.

Hắn đem chính mình bọc lại chặt chẽ, ngay cả một góc chăn cũng không chừa cho mình, chẳng lẽ nàng phải cởi hết rồi ở ngoài chăn một đêm lạnh lẽo, sau đó sẽ khóc lóc kể lể với Tần Tử Sở sao!

Lục Kiều mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn Tần Tử Sở dù đã say quên cả phương hướng cũng không nguyện ý phối hợp một chút với mình, đầu óc chuyển không ngừng, nhưng trong nhất thời thật sự không thể nghĩ ra biện pháp, ở trong phòng toát mồ hôi.

Thời tiết đã là đầu hạ, cửa sổ toàn bộ đóng chặt, cảm thấy oi bức đương nhiên không phải một mình Lục Kiều, không đợi nàng nghĩ ra biện pháp, Tần Tử Sở đem mình hoàn toàn bọc trong chăn càng là một thân đổ đầy mồ hôi.

Hắn không thoải mái nhúc nhích thân thể, không lâu sau như tằm trong chăn tìm kiếm, chậm rãi thoát ra.

Ngực trắng như ngọc cùng chân dài thon thả hoàn toàn loã lồ trong không khí, ánh sáng của ngọn đèn như sắc hồng của lửa chiếu vào người Tần Tử Sở, làm sắc mặt Lục Kiều ửng đỏ.

Nàng lập tức run rẩy bắt đầu nhanh chóng cởi ra quần áo, còn xé không tiếc, ném đầy trên mặt đất.

Lục Kiều đem chính mình bao phủ vào lồng ngực ấm áp của Tần Tử Sở, từ từ nhắm hai mắt phát ra một tiếng thở dài, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa sợ, nhưng lại có một loại cảm thụ kích thích mà nàng không lý giải được cứ quanh quẩn mãi, khiến cho Lục Kiều nhịn không được vươn tay ôm lấy thân thể Tần Tử Sở, mở ra hai chân kẹp lấy đùi Tần Tử Sở vuốt ve qua lại, dưới thân dần dần có một luồng nhiệt.

Lục Kiều dù sao cũng ít kinh nghiệm.

Nàng chưa trải đời, căn bản không hiểu đây là cảm giác gì, lại càng không hiểu được sau đó nữa nên làm cái gì, chính là theo bản năng cảm nhận được nhu cầu của nữ giới, trên người Tần Tử Sở liên tục vặn vẹo cọ xát, hy vọng được hắn đáp lại.

Tần Tử Sở chỉ cảm thấy nóng, không phải là dục hỏa đốt người, mà là chăn bông mùa hè oi bức!

Hắn vô thức giãy dụa thân thể, cánh tay duỗi ra, trực tiếp đem cái “Chăn bông” trên người này kéo xuống, để qua một bên, nhưng“Chăn bông” vẫn cứ tản ra hơi nóng, làm hắn bất mãn cau mày, lại dùng chân đạp vài cái, đem đá ra xa.

Cảm thấy nguồn nhiệt đã rời xa, Tần Tử Sở đang ngủ rốt cuộc thả lỏng vẻ mặt, nghiêng người nằm trong chăn, cọ xát chăn mền vài cái, rất nhanh lại say ngủ.

Lục Kiều cả người trần trụi bị Tần Tử Sở đá khỏi chăn, cánh tay nhỏ gầy vòng trước ngực, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, không thể nói rõ là cảm giác phẫn nộ hay tuyệt vọng đem nàng đánh đến đầu óc cháng váng.

Nàng quay đầu nhìn về phía thân thể thoải mái của công tử tuấn tú, nước mắt bỗng dưng từ hốc mắt rơi ra, che mặt vừa khóc vừa ngồi dậy.

Tần Tử Sở hoàn toàn không biết gì cả, tự mình chiếm giữ hơn phân nửa giường mà ngủ.

Sắc trời từ mờ tối trở nên sáng trong, Lục Kiều trên mặt cũng càng ngày càng tuyệt vọng, nhìn trước mắt bộ dáng ngủ say của Tần Tử Sở mà oán hận, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, làm đau chính mình.

“… Ân, ân ~?” Tần Tử Sở nhịn không được phát ra rên rỉ khó chịu, hai bên đầu của hắn đau nhức, khó chịu như là bị một đàn voi giẫm qua.

Nghiêng mặt cọ cọ đệm giường, Tần Tử Sở mới chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng vừa mở mắt, vừa lúc đối diện với cặp mắt sưng như quả đào của Lục Kiều, nháy mắt đem cơn buồn ngủ của hắn sợ đến mức không cánh mà bay.

Tần Tử Sở đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt trừng to, một lúc lâu cũng không nói gì.

Đợi hắn có thể tiếp thu hình ảnh chấn động trước mắt, nhìn chính mình toàn thân trần như nhộng, kéo mạnh chăn xuống đất, kiểm tra hết lần này đến lần khác dấu vết trên chăn và giường.

Bên trên là một vết đỏ chói mắt, tính theo vị trí, hắn nằm thẳng trên chăn, chỗ bên dưới thắt lưng vừa khớp.

Tần Tử Sở hô hấp cứng lại, vẻ chán ghét xẹt qua trong mắt hắn.

Tần Tử Sở biết phẩm chất khi uống rượu của mình rất tốt, cũng không phải là dạng rượu vào loạn tính, nhưng nếu trên giường nhiễm một vết máu, như vậy tối hôm qua lúc hắn say đến bất tỉnh nhân sự, nhất định là Lục Kiều chủ động hướng dẫn mình với nàng làm ra loại chuyện này.

Quả thực làm người ta ghê tởm!

Tần Tử Sở gắt gao nắm chặt đệm giường, tóc đen dày đặc rủ trên đệm, hoàn toàn cản trở Lục Kiều nhìn trộm tầm mắt của hắn, để Tần Tử Sở có thời gian tự do ngắn ngủn.

Hắn dần dần tỉnh táo lại, vẫn không thể tin chính mình tối hôm qua đối với Lục Kiều làm chuyện này.

Tần Tử Sở hít sâu một hơi khẽ cắn môi, quyết định đối với nàng thăm dò một chút.

Mang trên mặt tươi cười áy náy, Tần Tử Sở kéo chăn bị hắn đặt một bên, chủ động đem Lục Kiều bọc lại trong đó, cách chăn đem Lục Kiều ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng nói: “Đừng sợ, ngày hôm qua ta có làm đau ngươi không? Ta cam đoan, về sau tuyệt đối đều là sung sướng được không? Đừng thương tâm, ngươi khóc làm ta đau lòng.”

Lục Kiều cả một đêm ủy khuất, không cam cùng oán hận nháy mắt đều hòa tan bởi cử chỉ dịu dàng như nước của Tần Tử Sở.

Nàng nghẹn ngào ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Tần Tử Sở, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, ôm chặt lấy eo hắn, hoàn toàn đem mặt chôn vào trong ngực Tần Tử Sở thất thanh khóc rống, giống như chính mình thật sự là thiếu nữ đáng thương bị cường bách cả một đêm.

Tần Tử Sở đưa tay đặt lên gáy của Lục Kiều, để nàng trong ngực mình tha hồ khóc.

Trong đầu Tần Tử Sở tràn ngập giận dữ băng lãnh, làm hắn muốn hung hăng đẩy nữ nhân nhân phẩm thấp kém trong ngực ra, nhưng hắn biết rõ lấy tình cảnh hiện tại của mình, cái gì không thể làm, và cái gì không nên làm.

Đi sai một bước, Tần Tử Sở ngay cả tính mạng cũng khó giữ được, hắn còn chưa đến mức bốc đồng.

Tần Tử Sở lãnh tĩnh đem lửa giận ép vào đáy lòng, rốt cục tỉnh táo ý thức được rằng trên thế giới này, thứ duy nhất có thể giúp hắn chống lại sự nhục nhã chính là quyền lực!

Chỉ có nắm trong tay quyền lực tối cao không người nào địch nổi, hắn mới có tư cách đối với kẻ khác phục thù.

“Hảo, đừng khóc nữa, để ta nhìn xem ngày hôm qua có phải bị thương hay không.” Tần Tử Sở cất giọng dịu dàng, hoàn toàn thỏa hiệp, trong mắt cũng tràn ngập áy náy cùng thua thiệt.

Làm Lục Kiều nháy mắt hồi tưởng lại đêm qua dán vào thân thể khô nóng và cảm thụ rối loạn bất an, nàng bỗng nhiên kẹp chặt hai chân, cảm thấy dưới thân lần thứ hai truyền đến cảm giác ướt át.

Tần Tử Sở sắc bén phát hiện động tác của Lục Kiều, không khỏi hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt càng thêm thâm thúy, hắn siết hai cổ tay Lục Kiều lại một chỗ, trực tiếp giúp nữ hài, tiến vào chăn.

“A! Công tử…” Lục Kiều kinh hô một tiếng, càng dùng sức kẹp chặt hai chân.

Tần Tử Sở treo lên mặt tươi cười trấn an, cánh tay lại trực tiếp đem hai chân Lục Kiều kéo cao, ngón tay theo dưới thân nàng không chút thương tiếc chen vào.

“A!!” Lục Kiều đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, huyết sắc trên mặt biến mất đến không còn một mảnh, nước mắt bỗng từ khóe mi lăn xuống, không ngừng giãy dụa đạp hai chân.

Tần Tử Sở ngón tay tiến vào thân thể Lục Kiều nháy mắt liền cảm nhận được hơi trơn dính, nhưng hắn càng rõ ràng hơn chính là lối vào kia cảm giác hơi chặt, điều này làm cho Tần Tử Sở càng thêm phẫn nộ.

Hắn bị người lường gạt.

Nếu là Lục Kiều thật sự thất thân cho mình, hắn tuy rằng phẫn nộ nhưng cuối cùng cũng bằng lòng để Lục Kiều đi theo bên cạnh mình, cho nàng một miếng cơm ăn; nhưng hành vi hiện tại của Lục Kiều rõ ràng là tay không bắt sói trắng*, đem hắn trở thành tên ngốc đùa giỡn!

*tay không bắt sói trắng: chỉ hành động của kẻ lừa đảo, sói trắng là loài quý hiếm, ý nói kẻ này khoe khoang tay không bắt sói, nhưng thực ra là lừa gạt

Tần Tử Sở rốt cuộc kiềm nén không được lửa giận trong lòng, rút ra ngón tay, đem chất lỏng trơn dính toàn bộ xát lên chăn, tuỳ tiện phủ thêm ngoại bào hướng nhanh ra cửa.

Lục Kiều tuy rằng chưa hầu hạ qua nam nhân, nhưng cũng rõ ràng lúc này nam nhân đẩy mình ra chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Nàng cố nén đau đớn dưới thân, giãy dụa từ trong đệm bò lên, ôm đùi Tần Tử Sở, nước mắt một lần nữa chảy ra, nghẹn ngào nói: “Công tử đừng rời bỏ ta.”

“Kéttt ——” tiếng động nhẹ nhàng vang lên làm người ta giật mình, khiến Tần Tử Sở theo bản năng dừng lại, kéo quần áo che lại thân dưới.

Hắn nhìn chăm chú, đối diện là Lã Bất Vi cũng bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Lục Kiều còn muốn vinh hoa phú quý, nhưng cũng không phải bản tính dâm đãng, nàng thét chói tai bọc nhanh chăn lại, hoàn toàn không có dũng khí ngẩng mặt.

Một lát sau, đã đủ để Lã Bất Vi đoán ra một màn trước mắt rốt cuộc là phát sinh như thế nào.

Sắc mặt hắn âm trầm, thần sắc so với khổ chủ Tần Tử Sở bị tiên nhân khiêu* càng khó nhìn hơn, trầm giọng đối với Lục Kiều đang trốn tránh hét lớn: “Lục Kiều, ngươi thế nhưng lại làm loại chuyện này, nhanh cút ra ngoài cho ta!”

Lục Kiều cả người chấn động, thân thể không ngừng run run nghẹn ngào, nghe xong liền bọc lại chăn đơn, thậm chí không mặc quần áo tử tế thì đã thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng.

Tần Tử Sở nhìn một màn trước mắt, trong lòng càng cảm thấy thật mỉa mai.

Lục Kiều vì cái gì có gan trắng trợn tính kế mình, nhưng đối mặt với Lã Bất Vi lại một tiếng biện giải cũng không dám?

Tần Tử Sở nhất thời cảm thấy mình bị sự thật đập vào mặt, hắn dùng sức nắm vạt áo, thấy mình không có mặt mũi gặp người, càng không có tư cách khinh thường Lã Bất Vi.

Lã Bất Vi thấy Tần Tử Sở hai chân dẫm trên mặt đất, ngón tay gắt gao nắm lấy y bào, đầu ngón tay đỏ thẫm, không nhịn được một trận đau lòng.

Hắn xoay người nhặt lên từng thứ áo lót, quần dài đi đến trước mặt Tần Tử Sở, ngẩng mặt lên, quỳ một gối xuống khẽ cười nói: “Bất Vi hầu hạ công tử thay quần áo.”

*Tiên nhân khiêu: chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường là do hai người nam nữ phối hợp với nhau. Người nữ dùng tình dục để câu dẫn đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play