Tiên sinh của tui là một đóa hoa cao lãnh

☆, Ba


2 năm


11.

“Lần này về ở mấy ngày?” Lúc xuống xe, Cố Hữu Dung hỏi.

“Anh…” Trên mặt Chung Chúc lộ ra mấy phần hổ thẹn, Cố Hữu Dung ôm chầm hắn, như động viên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, “Không sao, em hiểu mà.”

Mặc dù Cố Hữu Dung oán trách muốn chia tay với Chung Chúc trước mặt Bạch Hòa, nhưng đây là người mà Cố Hữu Dung hao tâm tốn trí lắm mới cưa đổ được, đâu phải nói bỏ là bỏ được.

Y có thể vì Chung Chúc giả sở thích, giả cả tính cách, thì cũng có thể giả vờ rộng lượng.

Chung Chúc lại sợ Cố Hữu Dung hiểu mình như vậy, thậm chí có lúc hắn hi vọng rằng tiên sinh của mình có thể nhỏ nhen hẹp hòi một chút, chẳng sợ y nổi cáu lên với mình, chỉ sợ y đem những gì không vui giấu trong lòng, dồn nén thành bệnh.

“Lần này anh sẽ cố gắng ở lâu một chút.” Một lát sau, Chung Chúc hứa hẹn, thật ra từ tận đáy lòng hắn cũng không chắc chắn, lỡ mà… thì sợ là hắn không thể không lựa chọn rời xa Cố Hữu Dung, để tránh làm thương tổn y.

Bởi vì Chung Chúc, không phải là người.

12.

Chung Chúc là rồng.

Trong “Sơn Hải Kinh” (1) có nhắc, “mở mắt lúc quang minh, nhắm mắt lúc thiên hôn địa ám, sống dưới Chung Sơn”, Chúc Cửu Âm (2) , chính là hắn.

Thân là một con rồng già sống từ thượng cổ đến nay, tuổi của Chung Chúc đã sớm đếm không nổi, nhưng vấn đề lớn nhất hắn không phải tuổi tác.

Mà là sống về đêm.

Hắn là hoàn toàn xứng đáng là một thần thú, vạn vật đối với hắn chỉ như rơm rác, từ khi mở mắt đến nay, có thể lọt vào mắt thần của hắn, chỉ có một Cố Hữu Dung mà thôi.

Chung Chúc chưa từng hẹn hò hay giao phối với ai bao giờ, lại bởi vì từ khi đoạt thiên tạo hóa sinh ra hắn đã có hiểu biết, cho nên hắn biết, kỳ động dục của hắn rất dài rất lâu, một khi bắt đầu, chính là trăm năm ròng rã.

Trăm năm, đối với một kẻ có thể sống mấy vạn năm như hắn chẳng qua cũng chỉ một cái búng tay hay chớp mắt, nhưng hắn bây giờ đã vào đời, đương nhiên hắn biết đối với phàm nhân mà nói thì đây là một quãng thời gian dài dằng dặc, không nói đến chuyện làm gì có ai dùng cả đời chỉ để động dục, nếu hắn thật sự phát tình, đến lúc đó còn muốn dùng chân thân để thân mật, tiên sinh của hắn làm sao chịu nổi chứ.

Tiên sinh của hắn lạnh lùng cao lãnh như ánh trăng nơi chân trời, thế nhưng em ấy thật sự chỉ là người phàm, không nói chuyện chưa từng thấy yêu thú, thì cơ thể phàm thai cũng không chịu được loại dằn vặt như thế, hắn thật lòng không nỡ.

Ngày đầu tiên ở bên Cố Hữu Dung, Chung Chúc đã nghĩ kỹ, hắn có thể dùng pháp lực để khống chế dung mạo cùng bạn đời đồng thời già đi, chờ khi Cố Hữu Dung chết, vào thời khắc hồn phách y rời khỏi thân thể, hắn sẽ dùng chân thân khắc lên dấu ấn trên hồn phách y, hắn sẽ mang theo Cố Hữu Dung về Chung Sơn. Nếu như Cố Hữu Dung vào vòng luân hồi, vậy thì hắn sẽ đi xuống địa phủ đập vỡ chén canh Mạnh Bà, để tiên sinh của hắn sẽ giữ lại ký ức đã từng với hắn đi vào luân hồi, hắn sẽ đi sớm để chờ y.

Lòng tham của hắn thật sự không đáy, thậm chí còn không cho phép Cố Hữu Dung lãng quên đi từng mảnh hồi ức bọn họ bên nhau.

Vì đó là minh chứng cho việc cả hai thuộc về nhau.

Chung Chúc vốn cho là mình sẽ nhịn được, bởi vì trông Cố Hữu Dung cũng là kiểu lạnh nhạt, không nóng nảy chuyện chăn gối, nên hắn cũng ép mình kiềm chế bớt. Nhưng mà trước đây không có bạn đời thì thôi đi, bây giờ có rồi, thì càng làm tâm tình bất ổn, chính hắn trở nên khó có thể khống chế, chỉ có thể lựa chọn chật vật cách xa Cố Hữu Dung, chạy trốn tới nơi cách y cả nửa thế giới, mới có thể kiềm lại một, hai phần.

Nhưng hôm nay khi ôm Cố Hữu Dung vào trong ngực, tham niệm bị hắn đè nén lại một lần nữa trồi lên, trong lòng có tiếng nói vang vọng, đoạt lấy em ấy! Xé nát em ấy! Làm cho khắp cơ thể của em ấy đều phủ đầy hơi thở của mình!

——

Chung Chúc: Anh không thể!

Cố Hữu Dung: Em có thể!

13.

Cố Hữu Dung vừa mới vào nhà, đã nhận được hồi âm của chú hai Dung, đối phương nói cho y biết, tất cả tin tức đều bị đè xuống rồi, bây giờ trong giới tuôn ra vụ hôn nhân bí mật của ảnh đế, đội trưởng cua chủ trì, cặp vợ chồng kiểu mẫu kéo nhau ngoại tình vân vân toàn là dưa to, quần chúng ăn dưa đã sắp ăn đến mắc nghẹn, sớm không còn ai quan tâm mấy tấm hình chụp lướt nữa rồi.

Cố Hữu Dung còn chưa kịp nói cảm ơn, chú hai Dung lập tức nói, này không phải là công lao của chú, không biết tay to nào ở đâu ra, dùng mọi cách quét hết tin tức về Cố Hữu Dung.

“Chắc là mấy minh tinh sống bằng mặt sợ con cướp fan nhan sắc của bọn họ, cả đám hợp lại mới làm thành tình cảnh lớn như vậy, con cũng là trùng hợp gặp may đó.” Sau đó chú hai Dung nhanh chóng cúp máy, mấy tin tối nay vừa tuồn ra toàn là chuyện mà chú còn chưa nghe bao giờ, phải nhanh nhanh đi hít hà mới được.

Cố Hữu Dung suy nghĩ một chút, y chỉ gọi điện thoại cho chú hai Dung, những tộc nhân khác đều không liên hệ với mình, nên hẳn còn chưa biết sự việc này, có lẽ lần này y gặp may thật, trùng hợp va phải mấy drama khác.

Mặc kệ kết quả như thế nào, không để cho Chung Chúc biết chuyện này là tốt rồi. Cố Hữu Dung yên lòng, đứng trong phòng tắm lấy gương soi mình chốc lát, xác định trạng thái của mình hôm nay rất tốt, vẫn là đẹp đến kinh thiên động địa, chỉ cần suy nghĩ xem nên làm gì để giữ Chung Chúc lại là được.

Y không biết nấu cơm, không nắm được dạ dày Chung Chúc, chỉ có thể dựa vào thân thể.

Cố Hữu Dung cắn cắn môi dưới, khiến màu môi càng thêm đỏ tươi, lúc này mới đổi sang một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen tuyền rồi bước ra phòng tắm.

Theo lời giới thiệu của chủ shop, đây là áo ngủ tình thú bán chạy nhất của shop bọn họ, che càng kín, càng có thể kích thích được dục vọng muốn xé toạc ra của người yêu.

14.

Cố Hữu Dung bước ra khỏi phòng tắm, chóp mũi đã ngửi được một mùi thơm nồng nặc, y vui vẻ đi đến bên cạnh nhà bếp, Chung Chúc đang múc thịt gà xào sả ớt ra đĩa.

“Sợ em chỉ ăn ức gà không sẽ ngán, nên thêm mấy món khác đổi vị.” Chung Chúc bưng đĩa đặt lên bàn cho y, “Hôm nay diễn mệt như vậy, có đói bụng không? Em ăn trước đi.”

“Em chờ anh cùng ăn.” Cố Hữu Dung không nhịn được xoay người, ngón tay không sợ nóng nhặt nhạnh vài miếng thịt bỏ vào mồm, nhìn thấy đĩa đồ ăn xuất hiện một lỗ nhỏ do bị mình ăn vụng, y mới chột dạ lấy ớt đỏ bên cạnh che lên.

Chung Chúc nhìn bóng lưng Cố Hữu Dung, khe khẽ thở dài.

Cố Hữu Dung chỉ thích mặc những bộ quần áo kín đáo như thế này, thường phục cũng chỉ là áo sơmi quần tây nhẹ nhàng đơn giản hoặc áo phông quần jean đầy hơi thở tươi mát của thanh niên trẻ, màu sắc hoặc là nhạt nhòa, hoặc là đen.

Từ đó chứng minh, Cố Hữu Dung là một người lạnh lùng cấm dục.

Nếu như mình thật sự xông lên… Chỉ sợ sẽ bị Cố Hữu Dung tránh, thậm chí sẽ cho rằng mình là một kẻ chỉ biết tham sắc dục, được voi đòi tiên.

Chung Chúc đành lại một lần nữa nhẩm đọc thanh tâm chú.

15.

Ngoại trừ ức gà luộc, Chung Chúc còn làm thêm vài món ăn thanh đạm nữa, hoàn toàn là dựa theo sở thích của Cố Hữu Dung, Cố Hữu Dung có lời khó nói, nhưng cũng may là tài nghệ nấu ăn của Chung Chúc rất tốt, y ăn cũng rất thỏa mãn.

Nhất thời không khống chế được, ăn no luôn.

Cố Hữu Dung cảm nhận được bụng mình đã no đến căng ra, y trang thủ lúc Chung Chúc đi rửa miệng, đứng bên cửa sổ vén áo ngủ lên nhìn thử.

Sáu múi sơ bụng mỏng manh sắp dồn thành một cục.

Cố Hữu Dung khóc không ra nước mắt, bộ dáng của y như này thì còn sắc dụ tiên sinh nhà mình kiểu gì nữa? Chính y nhìn bụng dưới phình ra của mình còn tự thấy xấu muốn chớt!

16.

Khi bàn tay Chung Chúc thử mon men thăm dò  đến bên người Cố Hữu Dung, thời điểm muốn ôm lấy đối phương, lại bị Cố Hữu Dung nhẹ nhàng đẩy ra.

“Anh ngồi máy bay mệt lắm đúng không? Chúng ta đi nghỉ sớm chút đi.”

——

Chung Chúc: Tiên sinh của tui thật sự không thích tiếp xúc thân mật (ủ rũ cúi đầu.jpg)

Cố Hữu Dung: Lần sau tui sẽ kiên quyết không đến bát thứ hai (phẫn nộ vỗ bụng.gif)

__

(1) Sơn Hải Kinh: Sơn hải kinh 山海经 là một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí. Các phiên bản sớm nhất của tài liệu này có thể đã xuất hiện từ đầu thế kỷ thứ 4 TCN, nhưng hình thức hiện tại không thể đạt được trước thời đại nhà Hán. Phần lớn cuốn sách ghi lại những câu truyện ngụ ngôn về địa lý, văn hóa và thần thoại Trung Quốc trước thời đại nhà Tần. Cuốn sách được chia thành 18 phần, mô tả hơn 550 ngọn núi và 300 con sông.

Theo Wikipedia.

(2) Chúc Cửu Âm: nguyên văn tiếng Trung 烛九阴.

quaithan-18

【Trích từ: Đại Hoang Bắc Kinh】

Tây bắc hải chi ngoại, xích thủy chi bắc, hữu chương vĩ sơn. Hữu thần, nhân diện xà thân nhi xích, trực mục chính thừa, kỳ minh nãi hối, kỳ thị nãi minh, bất thực, bất tẩm, bất tức, phong vũ thị yết. Thị chúc cửu âm①, thị vị chúc long.

【Dịch nghĩa】

Ở phía tây bắc hải ngoại, phía bắc sông Xích Hà 赤河, có ngọn núi tên Chương Vĩ 章尾. Có vị thần, mặt người, thân rắn, toàn thân đều là màu đỏ, cơ thể dài một ngàn dặm, con mắt dựng đứng, mí mắt hợp thành một cái khe, nhắm mắt lại chính là đêm đen, mở mắt ra chính là ban ngày, không ăn đồ vật không ngủ cũng không hô hấp, chỉ nuốt gió và mưa. Ông có khả năng soi sáng địa phương cực kỳ u ám tối tăm, chính là vị thần Chúc Long 烛龙 trong truyền thuyết.

【Chú giải】

① Chúc Cửu Âm 烛九阴: “Chúc 烛” nghĩa là chiếu sáng, “Cửu Âm 九阴” biểu thị nơi cực kỳ u ám tối tăm, cửu 九 là phó từ biểu thị mức độ. Cho nên Chúc Long còn được gọi là Chúc Cửu Âm.

__

Giống rồng sang thế mà nhìn hình thấy xấu lạ…

17.

Tấm ảnh giả gái đầy sóng gió vậy là lắng lại trong yên lặng, Cố Hữu Dung cũng an phận một thời gian, có đi tìm Bạch Hòa thì cũng là nam trang nhẹ nhàng thoải mái.

Ảnh của y không lên hot search nữa, thỉnh thoảng có người chụp trộm y lúc bình thường đăng lên mạng, đều sẽ lập tức bị report bắt gỡ xuống cùng với giấy cảnh cáo của luật sư.

“Tớ thử cả thực liệu, mà không có tác dụng gì cả.”

Trong quán cà phê, Bạch Hòa thất vọng dùng muỗng nhỏ chọt chọt bánh gatô trước mặt, nếu như bây giờ mà có thể hiện nguyên hình, hai cái tai dài của cậu chắc đang rũ xuống.

Vị trung y mà Cố Hữu Dung tìm kiến nghị nên thử dùng thực liệu trước xem sao, nếu như vẫn không được, thì phải khám trực tiếp người bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy, ông chỉ nghe được người ngoài miêu tả, khó mà chuẩn đoán cẩn thận được.

“Nhưng tớ mở miệng như thế nào được, nói thẳng là em biết hết rồi à?” Bạch Hòa khó xử cau mày, tính Đằng Lĩnh kiêu ngạo là chuyện khỏi phải nghi ngờ, trong lòng Bạch Hòa, Đằng Lĩnh chính là đóa tuyết tiên cao quý nhất trên đỉnh Tuyết Sơn, có đôi khi cậu cảm thấy cậu cứ muốn ấy ấy rồi ấy ấy với Đằng Lĩnh như vậy là đang làm bẩn cánh hoa trắng tinh khiết đó.

Nếu như nói với Đằng Lĩnh như vậy, nhất định sẽ là đả kích lớn với đối phương.

Cố Hữu Dung cũng thấy khó, y nâng cằm suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên sáng mắt lên, “Có rồi, để tớ đi nói trước mấy câu với bác sĩ, nói tình huống bây giờ là như vậy, rồi làm một cái hẹn nhóm nho nhỏ, lúc cậu đến dắt giáo sư Đằng theo, để bác sĩ thăm dò thử xem, coi có vấn đề gì không.”

Bạch Hòa suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy cách này là được nhất, đôi mắt to tròn cười lên nhất thời biến thành trăng lưỡi liềm, “Hay lắm! Khi nào được, để tớ kêu Đằng Lĩnh sắp xếp thời gian.”

“Hai ngày này không được, tớ phải về trong tộc một chuyến, tuần sau đi, tớ phải đi hỏi bác sĩ sắp xếp lịch cho bọn mình.”

“Cậu về trong tộc làm gì… a!” Bạch Hòa kinh ngạc thấp giọng thốt lên, “Sắp đến thời gian rồi!”

Trước lúc Cố Hữu Dung bước vào nhân thế thì vẫn chưa chân chính tu thành hình người.

Y có thể hóa thành người, là nhờ vào bảo vật bí truyền của Thanh Khâu Hồ —— nghiêng nước nghiêng thành đan.

Uống thuốc này, hồ tộc không chỉ có thể hóa thành hình người, còn có thể che giấu khí tức của yêu thú, y nghe trưởng lão trong tộc nói, cho dù là thượng cổ thần thú cũng tra xét không ra. Đan dược này là để tránh cho cac tiểu hồ ly chưa va chạm nhiều không cẩn thận làm lộ khí tức, bị đạo sĩ hoặc là những yêu thú khác bắt đi, tuy thuốc tốt, lại có hạn chế thời gian, mỗi hai năm cần uống một viên mới, cũng đồng thời là để phòng cho bọn nhóc ở bên ngoài chơi đến không biết đường về nhà, lấy cớ cho bọn nó về nhà một chuyến, tránh làm đồng tộc lo lắng.

Sau này Cố Hữu Dung đã có thể tự mình hóa thành người, nhưng vẫn muốn dùng đan dược, là để che giấu khí tức, y tự biết pháp lực mình không đủ, không muốn gây ra chuyện gì, lỡ mà không cẩn thận đến vạ lây Chung Chúc, y còn đau lòng hơn cả  chết nữa.

Chung Chúc mồm nói sẽ cố gắng ở thêm mấy ngày lại đi công tác nước ngoài nữa, Cố Hữu Dung treo một nụ cười nhẹ nhàng bao dung tiễn hắn lên máy bay, vừa quay người đã tức đến phải ăn tận mười tám con gà rán.

Nhưng mà Chung Chúc đi lần này, trái lại tạo cơ hội cho Cố Hữu Dung về lại trong tộc một thời gian, nếu không y lại phải kiếm cớ nói dối để về một mình.

18.

Vừa về đến Thanh Khâu, Cố Hữu Dung lập tức biến về hình dạng hồ ly.

Y là một con hồ ly trắng xinh đẹp, toàn thân trắng tinh, chỉ có một vệt đỏ ngay mi tâm, nhưng không ai biết từ đâu mà ra cả, đều đoán là bớt.

Hơn cả, vẫn là ba chiếc đuôi to đong đưa trong gió sau lưng y mới càng bắt mắt.

Cái gọi là “Đức chí điểu thú, tắc hồ cửu vĩ” (1), Cố Hữu Dung là con Cửu Vĩ Hồ quý giá nhất trong tộc Thanh Khâu, là linh thú trời sinh chân chính, trăm ngàn năm mới có một con, toàn tộc đều coi y là bảo vật, ngay cả những con hồ ly còn nhỏ hơn y cũng thuộc lòng nguyên tắc——

Ăn ngon cho Hữu Dung, chơi vui có Hữu Dung.

Tuy Cửu Vĩ Hồ hiếm thấy, nhưng tu luyện thì gian nan hơn cả, Cố Hữu Dung tu luyện hơn ngàn năm mới được có ba đuôi, có thể nói là khó khăn vô cùng.

Ba chiếc đuôi của y vừa lộ ra, chim muông trong núi Thanh Khâu nghe tiếng gió lập tức hành động, ồn ào chạy đến xem y.

Một con chim Quán Quán (2) bay đến trước mặt Cố Hữu Dung, miệng nói tiếng người: “Tiểu Cửu Vĩ, nghe nói ngươi ở nhân gian có người yêu rồi? Tên đó có biết ngươi là yêu không?”

Con chim này còn lớn tuổi hơn cả chú hai Dung, trước đây thường thường ngậm các loại linh quả cho Hữu Dung ăn, Cố Hữu Dung ngồi xổm tại chỗ, vẫy vẫy đuôi, “Tôi vẫn chưa nói cho ảnh biết, tôi phải đợi đến khi nào luyện ra bốn đuôi rồi đem một đuôi cho ảnh, rồi mới nó cho ảnh nghe.”

Chim Quán Quán nhìn về phía sau y, quả nhiên nhìn thấy giữa ba cái đuôi, đã có thêm tàn ảnh mơ hồ nhấp nháy của một cái đuôi nữa, thầm tính không đến mười năm, cái đuôi này đã có thể luyện thành rồi.

Sau khi Cửu Vĩ Hồ luyện được bốn đuôi, thì mỗi đuôi có thể giữ được một mạng, Cố Hữu Dung đã nói vậy, hẳn là định dùng đuôi của mình để kéo dài sinh mạng cho Chung Chúc.

Từ lâu Cố Hữu Dung đã luôn nghĩ, y là yêu thú, lại còn là Cửu Vĩ, hiển nhiên tuổi thọ là vô cùng vô tận, nhưng Chung Chúc chẳng qua chỉ là một phàm nhân, qua trăm tuổi là đã về với cát bụi, Cố Hữu Dung lại không muốn chờ đến khi Chung Chúc chết rồi lại nối tiếp mối tình yêu quỷ chưa dứt, y đã thích Chung Chúc rồi, thì có là lão Diêm Vương cũng không thể tranh người với y.

Chim Quán Quán thở dài, “Cửu Vĩ ngốc, người làm vậy có đáng không?”

Cố Hữu Dung liếm liếm móng vuốt, “Ảnh là bạn đời của tôi, đương nhiên đáng.”

Chim Quán Quán nói tiếp: “Nhưng các ngươi vẫn chưa là bạn đời, ngươi phải suy xét thật kỹ, đừng nhất thời kích động.” Chim Quán Quán cách Cố Hữu Dung phải hai thế hệ, từng đến nhân gian thăm thú, hắn thấy loài người thiếu kiên nhẫn lại hay thay đổi thất thường, chỉ lo Cố Hữu Dung sẽ chịu thiệt.

“Sao lại không phải?” Cố Hữu Dung vừa là thẹn thùng vừa là đắc ý lắc đuôi, “Bọn tôi còn giao phối rồi nữa!”

Chim Quán Quán cả kinh “chít” một tiếng, “Nhưng ta quan sát khí tức của ngươi, rõ ràng vẫn là đồng tử hồ (hồ ly còn tem) mà?”

——

Cố Hữu Dung: Tui tưởng là cứ cọ cọ thì chính là làm!

Chung Chúc: Tui chỉ cọ một lần thôi, tuyệt đối không động dục.

Bạch Hòa: A… vậy là Dung Dung cũng không hơn tui bao nhiêu đúng không?

Đằng Lĩnh: Tiểu Hòa em nghe anh giải thích…

__

(1) “Đức chí điểu thú, tắc hồ cửu vĩ”: nguyên văn “德至鸟兽, 则狐九尾”, tạm hiểu “Đạo đức chạm đến chim muông, thì hồ ly chín đuôi sẽ đến”, tìm chút thông tin tỉnh lược từ baike.baidu.com:

Theo “Hiếu Kinh” Viện binh thần khế nói: “Đức chí điểu thú, tắc hồ cửu vĩ”. Ý muốn nói, chỉ cần bậc quân chủ quản tốt được thiên hạ, đời sống nhân dân ấm no, thì Cửu Vĩ Hồ sẽ xuất hiện để báo điềm lành.

(2) Chim Quán Quán: nguyên văn 灌灌, không tìm được tên tiếng Việt. Có tìm được thông tin từ Niệm Lam:

sonhaidithuchi-015

Quán Quán là một loài chim may mắn, dáng vẻ như chim cưu, kêu lên rất giống tiếng người ngáy ngủ. Nghe nói đặt thịt loài chim này nướng trên lửa, mùi vị vô cùng tươi ngon. Đào Tiềm có thơ viết: “Thanh Khâu hữu kỳ điểu, tự ngôn độc kiến nhĩ. Bản lực mê giả sinh, bất dĩ dụ quân tử.” Truyền thuyết kể rằng đeo lông vũ của Quán Quán ở trên người, có khả năng không bị mê hoặc.

Quán Quán được ghi chép trong《Sơn Hải Kinh · Nam Sơn Kinh》: “Núi Thanh Khâu 青丘, có loài chim, dạng nó như chim cưu (một loại chim họ bồ câu), tiếng nó giống kêu a, tên là Quán Quán 灌灌, mang vào thì không mê hoặc.”

__

Xong bộ này sẽ tẩu hỏa nhập ma…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play