1.

Cố Hữu Dung mặc một chiếc đầm chiết eo dài màu đỏ tiến vào “Tiệm thú cưng Tiểu Bạch”, trong lúc đông khách nhất.

Trong cửa hàng có không ít người đang tự lựa đồ cho thú cưng của mình, cậu còn đang bận rộn giới thiệu sản phẩm, thấy người đến cũng không dừng lại bắt chuyện được.

Nhưng Cố Hữu Dung cũng không đợi cậu ta đến nói chuyện, quen tay quen chân đến quầy thu ngân đứng, tháo kính râm ra, hé ra một đôi mắt long lanh rực rỡ.

Mắt của Cố Hữu Dung là mắt phượng vô cùng xinh đẹp, hôm nay y cố ý makeup thành phong cách lãnh diễm (lạnh lùng xinh đẹp), đuôi mắt đo đỏ cùng eyeliner hơi dài càng làm thêm ba phần diễm sắc, không ít khách trong tiệm không tự chủ được bị người đẹp này thu hút.

Cố Hữu Dung giơ tay chỉnh chỉnh lại lọn tóc dài xoăn lọn màu nâu nhạt, viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út chói muốn mù mắt người, chứng minh hoa đã có chậu.

Cố Hữu Dung cởi áo khoác để qua một bên, ôn hòa cười với cô gái đứng ở quầy thu ngân, lấy một cây gậy chọc mèo màu hồng phấn đưa cho cô gái, “Quốc khánh có ưu đãi hả, mua hai bao cát mèo được tặng một gậy chọc mèo.”

Giọng nói trầm thấp hơn so với con gái bình thường, nhưng lại mang theo một tầng ý nhị khác biệt.

Nụ cười này gần như muốn làm chói mù mắt cô gái, cô nàng ngất ngây ngây ngất nhận lại cây gậy, mất nửa ngày mới trả lời được: “Chị ơi, chị đẹp quá đi!”

Nụ cười của Cố Hữu Dung lại càng thêm chân thành, đôi môi đỏ như một bông hoa hồng nở rộ, “Cảm ơn, em cũng đáng yêu lắm.”

Lưu lượng khách đến hơn một tiếng sau mới bắt đầu giảm bớt, chủ tiệm Bạch Hòa đứng lên thẳng lưng vươn vai, nhảy chân sáo đến máy nước nóng rót hai ly nước, đưa một ly cho Cố Hữu Dung.

“Chủ tịch Chung lại đi công tác à?” Bạch Hòa hỏi.

Cố Hữu Dung nhấp một ngụm nước, rất cẩn thận không để làm trôi mất son, rồi lại không có chút rụt rè nào lườm cậu một cái.

“Tớ với ảnh sắp chia tay đến nơi rồi.”

Bạch Hòa cả kinh hít vào một hơi, “Sao thế?”

“Một năm 365 ngày, thì ảnh hận không thể dành 300 ngày đi công tác rồi, hôm trước mới về nhà, hôm nay lại đi nữa, ý gì hả, nhìn cái mặt này của tớ làm ảnh ngán lắm à?”

Bạch Hòa vội vàng khuyên nhủ: “Không có chuyện đó đâu, Hữu Dung cậu đẹp như thế, chắc là do chủ tịch Chung bận quá hay sao á?! Dù sao thì cả một tập đoàn lớn như vậy, nghiệp vụ toàn cầu nữa, nên là 300 ngày thì… hình như cũng hơi bận quá?”

Nói đến cuối, Bạch Hòa cũng không chắc chắn lắm.

“Chung thị gì chứ, tớ cần gì của ảnh đâu? Tiền? Thanh Khâu…” Cố Hữu Dung chợt ngừng nói, cùng Bạch Hoa phòng bị nhìn xung quanh, thấy chừng một vị khách hàng đang nghiêm túc lựa đồ, không chú ý cuộc đối của thoại bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tóm lại, tớ biết là ảnh không muốn nhìn thấy tớ mà, đi ra ngoài không chừng là bị con yêu tinh nào dụ dỗ rồi.” Cố Hữu Dung kiên định nói.

“Chung tổng không phải loại người như vậy đâu.” Bạch Hòa hỏi, “Cậu có biết ảnh đi đâu không?”

“Đương nhiên, ngày nào ảnh chẳng gọi điện thoại báo cáo hành trình.” Cố Hữu Dung vừa nói, vừa cầm lấy điện thoại ra mở lưu trữ thông báo cho Bạch Hòa nhìn, một hàng tên “Tiên sinh”, Bạch Hòa nghiêng đầu nhìn một cái, số giờ trò chuyện mỗi ngày đều từ ba tiếng trở lên.

“Ảnh còn lúc nào cũng đòi call video, những lúc khác thì thôi bỏ đi, ngay cả khi đi ăn với đối tác bàn công việc cũng không yên, vẫn muốn call video, tớ nói lệch múi giờ ngay lúc tớ đang ngủ, thì ảnh lại kêu tớ cứ để điện thoại bên gối đi, màn hình tối thui thì thấy quái gì chứ, thì ảnh nói nghe tiếng tớ thở thôi ăn cơm cũng ngon, cậu nói coi ảnh có bệnh không chứ?”

Cố Hữu Dung thấp giọng oán trách một hồi, thấy Bạch Hòa không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, đối phương ý vị thâm trường cười với y, “Rõ ràng Dung Dung cậu cũng rất hưởng thụ mà.”

Mặt Cố Hữu Dung khẽ hồng lên vì thẹn, y giơ tay lên bóp má Bạch Hòa, hưởng thụ cảm giác mềm mại của phần da thịt dưới tay, nói tránh đi: “Tiểu Bạch sờ đã ghê, Đằng giáo sư nhà cậu thật có phúc.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cười hì hì của Bạch Hòa lập tức xụ xuống.

“Đằng Lĩnh. . .” Cậu đặt ly nước sang một bên, gục lên trước đài khe khẽ thở dài, “Bọn tớ mới là có thể phải chia tay đây này.”

Cố Hữu Dung: Tớ có tính gì với ảnh đâu!

Đằng Lĩnh: Tính hắn ta quá già.

Chung Chúc: . . . (Chuyện này quả thật không có cách nào phản bác)

Bạch Hòa: Tính anh ta không tắm.

Chung Chúc: Tôi có tắm!

2.

“Không thể nào?” Cố Hữu Dung kinh ngạc, y từng tiếp xúc với Đằng Lĩnh rồi, mặc dù không quá thích khí tức âm lãnh trên người đối phương, nhưng không thể phủ nhận, tên đó thật sự là thương Bạch Hòa thương đến đặt trên đầu tim, che chở đủ chỗ, ngay cả nói chuyện cũng lo lớn tiếng sẽ dọa Bạch Hòa sợ.

“Thật, cậu có tưởng nổi không, bọn tớ hẹn hò cũng ba năm rồi, chỉ có hôn môi thôi.” Bạch Hòa nhỏ giọng nói.

Cố Hữu Dung trợn tròn cặp mắt, thiếu chút nữa đã quên giả giọng, “Có hôn lưỡi không?”

Mặt Bạch Hòa lập tức đỏ lên, lắc đầu một cái.

“Ba năm, chỉ hôn môi, cả lưỡi cũng không có…” Cố Hữu Dung hít một hơi khí lạnh, “Đằng Lĩnh có phải không được hay không?”

“Làm gì có?” Bạch Hòa nhỏ giọng phản bác, “Tờ từng thấy rồi, ảnh… chỗ đó rất lớn.”

Cố Hữu Dung chợt cảm thấy mình so với Bạch Hòa còn kinh nghiệm phong phú hơn, bây giờ có thể tự xung phong làm tư vấn tình cảm của đối phương ——

Mặc dù từ lúc y lui tới với Chung Chúc đến nay, cũng chỉ lên giường có một lần.

Nhưng! Mà! Một! Vẫn! Nhiều! Hơn! Không!

“Ây, vậy cậu có thấy hắn ta cứng lên chưa?” Cố Hữu Dung hỏi.

Bạch Hòa suy nghĩ một chút, chần chờ lắc đầu một cái.

Cố Hữu Dung như chém đinh chặt sắt nói: “Vậy hắn ta chính là không được rồi.” Y tỉ mỉ phân tích cùng Bạch Hòa, “Cậu nghĩ một chút xem, cậu đã có nhu cầu ở phương diện kia, thì cậu cảm thấy như Đằng Lĩnh là một người đàn ông trưởng thành bình thường, chẳng lẽ lại không có à?”

Bạch Hòa căn bản chưa từng cùng ai thảo luận qua vấn đề như vậy bao giờ, ngoại trừ Đằng Lĩnh, cũng chưa từng hẹn hò với người nào nữa, trước giờ cậu quen tin tưởng Cố Hữu Dung, giờ phút này nghe đối phương phân tích như vậy, nhất thời suy nghĩ theo lời y, cuối cùng từ từ đứng thẳng người, lẩm bẩm nói: “Không lẽ nào…”

Cậu cà cà mặt lên mặt bàn bóng loáng, trong giọng nói mang chút nghẹn ngào, “Tớ còn định trong lúc giao hợp… thì có thể chia sẻ tuổi thọ cho ảnh nữa, nếu như không được, thì biết làm thế nào đây…”

Bạch Hòa là thỏ yêu, nhưng tiên sinh nhà cậu lại là phàm nhân, Bạch Hòa đã sớm chuẩn bị kỹ càng, quay về tộc mình tìm một loại bùa chú, để khi giao hợp với bạn đời đọc lên, thì có thể cùng chung tuổi thọ.

Cố Hữu Dung lo âu nhìn về phía Bạch Hòa, “Cậu…”

Lời còn chưa dứt, khách hàng bên kia đã chọn được lồng chim vừa ý, đem tới quầy thu ngân tính tiền.

Cố Hữu Dung lập tức mỉm cười, “Xin chào, thanh toán ở đây.”

Đằng Lĩnh: Anh không được? Không, anh được!

Chung Chúc: Tôi có tên rồi, khà khà.

3.

Khi trời chạng vạng tối, tiệm thú cưng đóng cửa sớm, Bạch Hòa và Cố Hữu Dung đi ăn lẩu, đến quán lẩu, người phục vụ nhìn thấy Cố Hữu Dung đi ở phía trước, nhanh chóng chào hỏi: “Xin chào người đẹp, xin hỏi ngài đi mấy người?”

Cố Hữu Dung cười một tiếng, “Hai người, muốn phòng riêng.”

Vào phòng, Cố Hữu Dung phất chiếc đầm dài màu đỏ thẫm, đĩnh đạc ngồi lên ghế dựa, tà váy rộng theo động tác của y vẽ ra một đóa hoa trên không.

Bạch Hòa vội vàng đóng cửa thay y, “Dung Dung cậu chú ý hình tượng một chút đi.”

Cố Hữu Dung cười mà ánh mắt cong cong, “Tớ cũng đâu phải là đại minh tinh gì đâu, một diễn viên kịch thôi, hơn nữa, bây giờ tớ đang mặc đồ nữ, cũng không ai nhận ra tớ là ‘Dung Cố’ được.”

Lúc Cố Hữu Dung diễn trong đoàn kịch thì sẽ dùng tên giả, trên poster cũng luôn để là “Dung Cố” .

Bạch Hòa vẫn là hơi khẽ cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy nghiêm túc, “Vẫn phải chú ý một chút mới được.”

“Được được được.” Cố Hữu Dung giơ tay đầu hàng, trong lúc còn đang trêu đùa Bạch Hòa, bỗng nhiên điện thoại y vang lên, y liếc nhìn màn hình một cái, lập tức thay đổi sắc mặt, “Ôi phắc! Tiểu Bạch cứu tớ!”

Bạch Hòa thò đầu sang nhìn, trên màn hình đang hiện lời mời call video, tên người gửi là ‘Tiên sinh’.

Cậu vô thức liếc nhìn đồng hồ, “Không phải cậu nói Chung tổng đi công tác nước ngoài à? Bên anh ta phải là đêm khuya chứ ?”

“Ảnh gọi tới là để giám sát tớ ăn cơm đó, không nhận là chết chắc, sao tớ lại quên chuyện này chứ!” Cố Hữu Dung đã nhảy cẩng lên từ trên ghế, cầm điện thoại nhét vào trong tay Bạch Hòa, “Nhanh, cậu yểm trợ cho tớ, tớ đi thay quần áo.”

Bạch Hòa cũng cuống lên, cậu rất sợ Chung Chúc, không phải là do đối phương quá hung dữ, mà chỉ đơn thuần là do hắn có một loại khí tràng áp chế rất mạnh, làm mỗi lần cậu nghĩ tới chuyện mình bị một con người gây áp lực, là Bạch Hòa lại thấy mình làm xấu mặt giới yêu quái.

Cậu run rẩy chọt lên chỗ nhận cuộc gọi, mặt của Chung Chúc lập tức xuất hiện trên màn hình, “Hữu Dung… Bạch Hòa?”

Bạch Hòa theo bản năng đứng nghiêm mình, quy củ đáp một tiếng, “Xin chào Chung tổng.”

Chung Chúc bóp mi tâm một cái, “Chào cậu, không cần khách sáo như vậy… Hữu Dung đâu?”

“Hữu Dung, à, Dung Dung đi vệ sinh!” Bạch Hòa nháy mắt một cái, nói: “Cậu ấy còn sợ ngài gọi không thấy ai bắt máy sẽ lo lắng, ban nãy cậu ấy còn đặc biệt dặn tôi, khi nào thấy điện thoại thì phải nhận!”

Bạch Hòa vừa nói vừa tự khâm phục sự thông minh nhanh trí của mình, cậu trông Chung Chúc có vẻ cũng tin mình, gương mặt lạnh lùng nhu hòa xuống.

Bạch Hòa và Chung Chúc không lời gì để nói, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc, Bạch Hòa thực sự không chịu nổi cảm giác đè nén khi đối mặt trực tiếp với Chung Chúc, đành chuyển sang camera sau hướng vào nồi lẩu đỏ rức đang sôi sung sục, “Ừm à, Chung tổng này, tối nay bọn tôi ăn lẩu đó, ngài từng thấy lẩu chưa? Tôi cho ngài nhìn thử nha?”

“Nhìn gì thế?”

Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên cạnh cửa, trong lòng Bạch Hòa hô to một tiếng được cứu rồi, nhanh chóng quăng điện thoại qua.

Một người thanh niên đang đứng bên cửa, trên người y mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần dài, gò má trắng noãn không nhiễm một hạt bụi, càng hiện ra mi mắt tinh xảo tự nhiên.

Đây chính là Cố Hữu Dung mới ban nãy còn tô môi son đỏ rực như lửa.

Lúc này mái tóc nâu dài xoăn lọn của y đã trở lại là tóc dài đen bóng thẳng tắp, bị cột gọn sau gáy, nhưng lại không mang chút cảm giác nữ tính nào, trái lại còn khiến y mang mấy phần cấm dục, dù đang đứng trong quán lẩu khói lửa dầu mỡ, tiếng người lao nhao cũng chỉ giúp y thêm chút trần tục.

Y nhìn về phía màn hình điện thoại, giọng nói như hạt châu rơi mâm ngọc, “Chung Chúc.”

Bên phía Chung Chúc rất tối, Cố Hữu Dung chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ cùng cửa kính sát dất sau lưng hắn ánh lên ánh đèn điện của vô số ngôi nhà, nhớ đến Chung Chúc một mình ở nước ngoài, trong lòng bỗng mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên nhu hòa không ít, “Sao còn chưa ngủ?”

“Sợ em lại không chịu ăn cơm, sao lại đến quán lẩu? Còn kêu lẩu cay nữa, không phải em vẫn luôn nói không thích mấy thứ này mà, ngại nặng mùi.” Chung Chúc dịu dàng hỏi.

Trái với giọng điệu tương đối ôn nhu, ánh mắt của hắn lại sắc bén, mượn bóng đêm che giấu, Chung Chúc tham lam nhìn người yêu trong màn hình đang ở một nơi khác, nhưng không dám nhìn quá lâu, tựa như sợ làm khinh nhờn đến Cố Hữu Dung.

Cố Hữu Dung nhấp môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Tiểu Bạch thích, đòi đến ăn. Huống chi gọi nước không có thịt thì phí lắm, cũng không phải anh không biết, mình em cũng không ăn được gì.”

Không biết vì sao Chung Chúc cười một tiếng, “Nhịn một chút, chờ anh về luộc ức gà cho em ăn.”

Cố Hữu Dung gật đầu một cái, “Được, em đợi anh về nhà.”

Đợi đến lúc đồ ăn lên đủ, Chung Chúc mới cúp điện thoại, Bạch Hòa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Cố Hữu Dung, “Không thích ăn lẩu? Một mình ăn không hết? Thích ăn ức gà luộc? Luộc nước trắng? Không phải nước dùng Tứ Xuyên?”

Nghe mỗi một câu cậu hỏi, đầu Cố Hữu Dung rũ thấp thêm một chút, cuối cùng bất đắc dĩ gắp một đũa đầy thịt trâu nhúng lẩu, “Tớ biết làm sao chứ, tại Chung Chúc thích loại hình như tiên uống sương này chứ bộ!”

Nụ cười của y thoạt nhìn có chút khổ sở.

Chung Chúc: Người yêu nhà mình đẹp nhất, khà khà.

Đằng Lĩnh: Anh cũng muốn gọi điện thoại.

4.

Bạch Hòa nhớ lại cảnh trước đây cậu hầu Cố Hữu Dung xem clip phỏng vấn Chung Chúc, Chung Chúc nói gì Cố Hữu Dung chép lại cái đó, chép đầy cả một quyển vở còn kĩ lưỡng nghiêm túc hơn cả học sinh tiểu học, người phóng viên trong đó có hỏi một câu là hình mẫu lý tưởng của Chung Chúc là gì, lúc đó Chung Chúc nói thích tính cách lạnh lùng trong trẻo thiên về thanh cao, Cố Hữu Dung lập tức tìm đủ tất cả các thể loại tài liệu về hình tượng đó để học theo.

Sau đó y thấy hầu như khẩu vị của đóa hoa cao lãnh nào cũng đều là thanh đạm cả, vì vậy y cố ép mình nuốt ức gà luộc vừa khô ngắt vừa nhạt nhẽo, cuối cùng còn từ chối lời mời của một công ty giải trí nổi tiếng, đi đoàn kịch làm một một diễn viên kịch “không cầu danh lợi chỉ vì đam mê”.

“Dung Dung, vì sao cậu lại thích Chung tổng như vậy?” Bạch Hòa nhịn không được, tò mò hỏi.

Cố Hữu Dung cũng ngạc nhiên, hình như y chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Lúc này, con tôm bóc vỏ vừa cho vào nồi đã chín, thịt tôm hồng hồng lăn qua lộn lại trong nồi lẩu cay đỏ rực.

Cố Hữu Dung cầm muôi múc một cái, cho vào trong miệng.

“Có lẽ là giống như việc tớ thích ăn thịt vậy, là một loại bản năng.”

“Thật là lãng mạn quá.” Bạch Hòa nâng mặt cảm thán.

Mặt Cố Hữu Dung đỏ lên, “Nói tớ làm gì, nói chuyện cậu kìa, cái kia… Đằng giáo sư đã như vậy rồi, cậu tính làm sao?”

Nói đến Đằng Lĩnh, Bạch Hòa có chút sầu lo, “Tớ chưa bao giờ nghĩ tới ảnh có lẽ là… Tại tớ không biết quan tâm ảnh gì cả.”

“Chuyện như thế, một tên đàn ông như hắn ta nhất định không dám nói ra đâu, chắc cũng không muốn để cậu biết đâu.” Cố Hữu Dung an ủi: “Thầy trong đoàn kịch của tớ có quen ông bác sĩ Trung y nổi tiếng lắm, nghe nói trị bệnh này hay lắm.”

“Nhờ cậu hỏi giúp tớ nha.” Bạch Hòa gật đầu, “Tớ sẽ trị với ảnh.”

“Nếu như không chữa hết… Phi phi phi, không thể nào.” Cố Hữu Dung lắc lắc đầu, chỉ sợ làm Bạch Hòa buồn.

“Không sao.” Bạch Hòa cười một tiếng, “Tớ vẫn sẽ bên ảnh, không hết cũng không sao, tớ vẫn sẽ thích ảnh.”

“Nhưng tớ nghe nói kỳ động dục của thỏ… cậu cũng sắp trưởng thành rồi, đến lúc đó thì làm sao? Nếu không giao hợp với bạn đời, sao cậu chịu được?”

Cố Hữu Dung nói “trưởng thành”, đương nhiên chỉ tuổi trưởng thành của thỏ yêu, nhớ lại bé thỏ con gặp ai cũng run rẩy mà y gặp lúc học đại học sắp lớn đến nơi rồi, Cố Hữu Dung bỗng dâng lên một loại ưu thương mang tên nhà có con trai mới lớn.

Không ngờ là, y thấy Bạch Hòa cắn cắn môi, như là đang hạ quyết tâm.

Cậu nhìn về phía Cố Hữu Dung, ánh mắt kiên định, “Nếu như ảnh không chữa được, tớ sẽ tự thiến luôn.”

Cố Hữu Dung kinh ngạc đến làm rớt đồ ăn trên đũa xuống nồi, Bạch Hòa thốt lên: “Bao tử kìa!”

“Không được! Bao tử chỉ có 15 giây! Lâu hơn là mất hết cả linh hồn!”

Cố Hữu Dung và Bạch Hòa lập tức sốt sắng quơ đũa vớt từ đáy nồi vớt lên.

——

Chung Chúc: Cậu ta… dũng cảm đấy.

Đằng Lĩnh: … Đừng mà, Tiểu Hòa!!

5.

Đằng Lĩnh vừa mở cửa nhà, lập tức có một người từ trong nhà bật ra, đâm đầu vào trong ngực anh.

Đằng Lĩnh đem cặp đi lên để ở một bên trong hộc tủ, ôm chầm lấy người trong ngực, “Tiểu Hòa, em sao vậy?”

“Muốn ôm anh.”

Bạch Hòa chôn đầu trong ngực anh cọ qua cọ lại, giọng điệu buồn buồn.

“Anh cũng ôm em một cái đi mà.” Bạch Hòa lại làm nũng, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Đằng Lĩnh, nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu vươn đầu lưỡi giống như thăm dò, liếm một đường đến môi dưới Đằng Lĩnh, muốn cạy mở bờ môi của đối phương.

“Híttt…”

Đằng Lĩnh hít vào một hơi, nhẹ nhàng đẩy Bạch Hòa ra, “Tiểu Hòa chờ chút, anh đi đổi quần áo, hôm nay anh làm thí nghiệm, quần áo không sạch sẽ.”

Bạch Hòa nhìn thấy bóng lưng Đằng Lĩnh đi dần xa, bờ vai cậu ngay lập tức sụp xuống, cậu chạy về phòng ngủ, gửi tin nhắn cho Cố Hữu Dung.

[Tớ ôm ảnh, còn hôn cổ anh nữa, tính hôn môi ảnh, mà ảnh đẩy tớ ra.]

Cố Hữu Dung đang mặc áo của Chung Chúc nằm trên giường chơi game, trông thấy tin nhắn lập tức ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm nghị.

[Đến thế mà còn đẩy ra được? Tối nay cậu thử lại, nếu như vẫn không được, thì ngày mai tớ sẽ đi hỏi xin liên lạc với bác sĩ.]

[Ừm vậy đi, tớ thử lại xem.]

Bạch Hòa sợ Cố Hữu Dung lo lắng, còn cố tình gửi sticker hình con thỏ hân hoan nhảy tưng tưng qua, sau đó cậu đặt điện thoại xuống, hít sâu mấy cái.

Đằng Lĩnh đang ở trong phòng tắm nhanh chóng tạt mấy xô nước lạnh, bởi vì dục vọng quá lớn, mắt anh dần hiện lên ánh sáng lục sắc rực rỡ, con ngươi thẳng đứng thoắt ẩn thoắt hiện.

Bây giờ còn chưa được… Đằng Lĩnh vẻ mặt lạnh như băng nhìn mình trong gương, lại đọc thầm một lần thanh tâm chú, xác nhận con mắt đã khôi phục bình thường, lúc này mới đổi sang áo ngủ rộng rãi đi vào phòng.

Bạch Hòa đang ngồi ở cuối giường, vừa trông thấy Đằng Lĩnh lập tức vui vẻ nở nụ cười, lại nhào vào trong lồng ngực đối phương, giống như bị mắc chứng cuồng tiếp xúc cơ thể, không thể rời khỏi Đằng Lĩnh một bước.

Đằng Lĩnh cười nhẹ một tiếng, đem người ôm vào lòng mình, cúi đầu hôn một cái lên trán cậu.

Môi Đằng Lĩnh có chút lạnh, chạm vào trán Bạch Hòa, tựa như một bông hoa tuyết không tiếng động lặng lẽ rơi xuống.

Trong lòng Bạch Hòa có hơi kích động, cậu có thể cảm nhận được bàn tay của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve bên hông mình, làm có cậu hô hấp rối loạn, hai chân bủn rủn như sắp gục xuống, mềm nhẹ tựa vào người Đằng Lĩnh.

“Đằng Lĩnh , em muốn…” Giọng Bạch Hòa như có thể chảy ra đường, vừa ngọt vừa dính.

Nhưng Đằng Lĩnh chỉ hôn lên môi Bạch Hòa, phủ kín hết môi, nhưng lại kiềm chế mà chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc với bờ môi mềm mại của cậu.

Sau đó anh ôm Bạch Hòa đặt trên giường, đắp chăn cho cậu, “Tiểu Hòa, em ngủ trước đi, anh còn có chút chuyện chưa xử lý xong.”

Đối mặt với đôi mắt ướt át của Bạch Hòa, bàn tay Đằng Lĩnh đang buông bên người không tự chủ nắm chặt lại, cúi người hôn lên trán cậu một lần nữa.

“Ngủ ngon.”

Như một nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường, không có chút dục vọng nào.

——

Đằng Lĩnh: Thật ra anh cũng muốn huhu.

Chung Chúc: Thật ra anh cũng muốn huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play