Tiên sinh của tui là một đóa hoa cao lãnh

☆, bốn


2 năm


19.

Một câu đó của chim Quán Quán đánh bay ba hồn bảy vía của Cố Hữu Dung, y không kịp nói từ giã, lập tức chạy như điên đến địa phận của hồ tộc.

Trưởng lão hồ tộc đang chờ y, còn chưa kịp lấy nghiêng nước nghiêng thành đan ra, đã trông thấy Cố Hữu Dung chạy đến trước mặt mình, nói năng lộn xộn hỏi ông: “Trưởng lão, con, con vẫn còn là đồng tử hồ?”

Trưởng lão liếc mắt một cái đánh giá y từ trên xuống dưới, không hiểu ra sao gật đầu, “Đúng vậy.”

Cố Hữu Dung như gặp phải thiên lôi, giữa yêu thú không có giấy đăng ký kết hôn cũng không có nhẫn cưới, giao phối chính là phương thức chứng minh duy nhất của cả hai, trong lòng hay cả trong nhận thức của y đều đã cho rằng mình và Chung Chúc đã ấy ấy rồi, còn chạy đi nghĩ kế cho Bạch Hòa.

Trong khi rõ ràng y mới là người cần phải nghĩ!

Cố Hữu Dung vừa tức vừa gấp, chạy đến một đỉnh núi nhỏ trên Thanh Khâu, tìm chỗ có tín hiệu tốt gọi điện thoại cho Chung Chúc.

Y thật sự quá tức giận quá khó chịu, cho nên không nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của trưởng lão đằng sau y: “Uống thuốc! Con còn chưa ăn đan dược!”

20.

Cố Hữu Dung giận đùng đùng bấm điện thoại gọi cho Chung Chúc, sau một giây bên kia tiếp ngay lập tức.

“Anh! Anh… đang bận à.”

Vừa nhìn thấy mặt Chung Chúc, Cố Hữu Dung tựa như một quả cầu da xì hơi, yếu ớt không phát giận được.

Chung Chúc lại biến sắc.

“Hữu Dung, em đang ở đâu?”

Cố Hữu Dung vẫn còn nhớ mình phải giữ hình tượng hoa sen trắng cao lãnh trước mặt Chung Chúc, thế là y hắng giọng một cái, giả vờ tùy ý nhìn ngọn núi đằng sau, “Ngoại ô thành phố, em đi leo núi.” Y đoán hẳn là Chung Chúc chưa từng thấy núi thần Thanh Khâu trong truyền thuyết bao giờ, nên cũng không có ý định nói thật.

Chung Chúc trầm mặc trong chốc lát, thở ra một ngụm khí, như là đã hạ được quyết tâm làm điều gì đó: “Đuôi của em lộ ra kìa.”

Cố Hữu Dung vừa cúi đầu nhìn, vốn dược hiệu của nghiêng nước nghiêng thành đan đã hết từ trước đó, thêm nữa là y đang ở một nơi dư thừa linh khí như Thanh Khâu, nên thân thể theo bản năng biến thành hình dạng nửa người nửa thú, để có thể hấp thụ nhiều tinh hoa trời đất hơn nữa.

Ngay lúc này, ba chiếc đuôi cùng một cái đuôi khác như ẩn như hiện đang lắc lư trong gió, vô cùng vui vẻ thả bay bản thân.

Cố Hữu Dung nhìn đuôi một cái lại nhìn Chung Chúc một cái, ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra mà la lên một tiếng, vứt điện thoại đi.

21.

Chung Chúc đi vào phòng họp, “Xin lỗi, mọi người tiếp tục họp đi, tôi phải về nước trước, báo cáo cuộc họp gửi mail qua cho tôi.”

Trợ lý bước lên, “Chung tổng, có chuẩn bị vé máy bay cho ngài không…”

“Không cần, tự bay.”

22.

“Tự bay? Chung tổng lái được máy bay luôn à?”

“Hình như cũng không có lạ, dù sao Chung tổng cũng là thiên tài… chắc sếp không bị gì đâu nhỉ?”

“Mỗi một lần được biết thêm về Chung tổng, sự nể phục của tui với sếp lại cao thêm một bậc… Trợ lý tiên sinh, nhớ ghi câu đó vào báo cáo luôn nha.”

23.

“Mẹ! Trên trời có con rồng đang bay!”

“WOW, máy bay lớn quá… ủa, hình như hơi dài…”

24.

“Chúc Long đại nhân đích thân đến, đối với Thanh Khâu thật sự là…”

Chung Chúc giơ tay cắt ngang lời khách sáo của trưởng lão hồ tộc, hơi thở bất ổn, “Trưởng lão, tôi đến tìm Hữu Dung.”

Trưởng lão hé mắt, “Không là tôi muốn từ chối Chúc Long đại nhân, nhưng mà bây giờ Hữu Dung đang độ kiếp.”

Chung Chúc cả kinh, “Cái gì?”

“Thời gian cũng chỉ khoảng mười phút mà thôi, đột nhiên ban nãy Hữu Dung có giác ngộ, ngài xem, lôi kiếp sắp tới.”

Lúc này Chung Chúc mới kịp phân tâm liếc mắt nhìn qua sắc trời, trên đỉnh núi Thanh Khâu phủ một vùng u ám, tia sấm màu bạc chớp lóe trong tầng mây thật dày.

Giữa mày Chung Chúc nhanh chóng nhăn chặt, lập tức vọt tới sau núi, hắn phóng ra khí thế của rồng thần thượng cổ, bách thú trong núi vội vàng bỏ trốn, không kẻ nào dám thử vận chạy đến gần hắn cả.

Sau núi, đã có một đạo thiên lôi đánh xuống, đánh vào Cố Hữu Dung làm y thét lên một tiếng kinh hãi, không duy trì hình người được nữa, biến về hình dạng của hồ, ba chiếc đuôi ngoe nguẩy trong gió ỉu xìu rũ trên đất.

Nhưng sau khi lôi kiếp hạ xuống thì cái đuôi thứ tư sau lưng y cũng trở rõ ràng hơn một chút.

Chung Chúc biết đây là con đường tu luyện mà Cửu Vĩ buộc phải trải qua, không dám đi lên làm phiền, chỉ đành cắn răng nhẩm đếm đến hết bốn chín ba sáu đạo thiên lôi, chờ cho lôi kiếp vừa qua, lập tức bay lên ôm con hồ ly to lớn bị sét đánh đến thoi thóp vào trong ngực.

Ba mươi sáu đạo thiên lôi, đánh mất tiêu một thân lông trắng xinh đẹp của Cố Hữu Dung, y vừa mở mắt ra là thấy Chung Chúc, lập tức giãy mạnh.

Y phải là một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chứ không phải là một bông sen đen thui bị sét đánh ngoài khét trong mềm!

Làm sao Chung Chúc nỡ lòng buông y ra, “Vì sao lại giác ngộ? Có phải không cần anh nữa không?” Giọng nói của hắn còn có hơi run run.

“Không… Không phải…” Cố Hữu Dung lấy điện thoại bị y vứt nhưng được tiểu hồ ly tha về, mở album meme ra, gửi tin nhắn cho Chung Chúc.

Chung Chúc cúi đầu nhìn.

Hoa sen nở rộ.

Em nghĩ thông rồi.jpg

25.

Trước đây Cố Hữu Dung luôn muốn sống theo tiêu chuẩn đối tượng của Chung Chúc, bây giờ bị người yêu mình nhìn thấy cảnh tượng mình bị sét đánh thành cục than xấu xí, trong lòng khổ sở, lại nhớ đến chuyện hai người còn chưa từng giao phối bao giờ, bạn đời chỉ là hai chữ có tiếng mà không có miếng, thế là không còn sức giả vờ nữa.

Y khôi phục tinh thần, lắc mình cho rớt hết lông bị cháy, rồi ngồi liếm liếm lông tơ mới mọc bóng bẩy như nước.

“Em là hồ ly, còn là Cửu Vĩ Hồ.”

Chung Chúc vội vã nói: “Anh là rồng, Chúc Cửu Âm.”

Cố Hữu Dung không hứng thú lắm “nha” một tiếng, “Em không phải hoa sen trắng.”

Chung Chúc không hiểu lắm “à” một tiếng.

“Em không thích ức gà luộc, em thích nước lẩu bò, em ăn nhiều lắm, còn thích ăn thức ăn nhanh, em có rất nhiều váy đầm giày cao gót, em cũng không phải quyến rũ trời sinh, em thích đắp mặt nạ, còn dùng mỹ phẩm nữa…” Cố Hữu Dung nhắm mắt nói hết một lèo, y ủ rũ quay đầu đi chỗ khác, nằm xuống đưa lưng về phía Chung Chúc.

Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy hắn trả lời, Cố Hữu Dung liếm liếm móng vuốt, cố gắng chớp mắt.

Y là Cửu Vĩ Hồ cao quý nhất của Thanh Khâu, cho dù là bị đá, cũng không thể tùy tiện rơi nước mắt.

Lúc này, Chung Chúc lại lên tiếng.

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như sợ đánh vỡ một cơn mơ.

26.

“Vậy em có thích phịch không?”

27.

“Em muốn đi chơi với bạn trước!” Cố Hữu Dung từ chối thẳng lời mời giao phối một trăm năm của Chung Chúc, dùng móng vuốt vỗ lên mặt đối phương.

Trước đây y vẫn luôn che giấu tính tình của mình, ra vẻ lạnh lùng không chịu thân thiết với người khác, bây giờ có thể thoải mai bộc lộ bản thân, như một đóa hoa hồng đến mùa, cuối cùng đã có thể nở rộ, phát ra mùi hương say đắm cùng vẻ đẹp diễm lệ hơn người, đẹp đến mức khiến người ta động lòng.

Bây giờ Chung Chúc cũng không cần phải che giấu tình cảm và ham muốn chiếm hữu của mình nữa, hắn định biến thành rồng chở Cố Hữu Dung về nhà, nhưng gần đây đường hàng không bị kiểm soát chặt quá, vùng trời thủ đô không cho bay.

Đành phải dẫn theo Cố Hữu Dung đi thị sát một vòng công ty con của Chung thị ở thành phố gần đây, sau đó nhờ người ta đưa cho hắn một chiếc xe.

Cuối cùng Cố Hữu Dung cũng không cần phải che che giấu giấu nữa mà có thể thoải mái chọn quần áo trong không gian giới chỉ, y đổi sang một cái váy lụa màu trắng vô cùng thục nữ, ngồi ở ghế lái phụ tô son.

Trừ cái ảnh lần trước, Chung Chúc chưa từng thấy Cố Hữu Dung mặc như vậy bao giờ, hắn không nhịn được quay đầu sang liếc nhìn Cố Hữu Dung một cái.

Cố Hữu Dung dùng khóe mắt liếc xéo, “Làm sao nào, không đẹp à?”

“Đẹp lắm, nhưng sao lại là loại váy này?” Chung Chúc thẳng thắn kể lại chuyện lần trước vô tình nhìn thấy bức ảnh chụp Cố Hữu Dung mặc đồ nữ, cả việc hắn cho người đè tin tức xuống.

Cố Hữu Dung “hừm” một tiếng, âm sắc cố ý nâng cao lên một chút, mang theo một chút cảm giác  khó phân nam nữ.

“Không phải anh thích sao, nên em mới mặc.”

Tuy rằng không làm sen trắng phiên bản nam được, nhưng bản nữ y vẫn có thể làm.

28.

“…lúc đó anh chỉ thuận miệng nói thôi, anh lại chưa từng động tâm với ai bao giờ, nếu như lúc đó hỏi đàn ông, anh cũng sẽ nói là anh không thích.”

“Ý là đang nói em ngốc nên mới tin là thật chứ gì.”

“Nếu như khi đó anh biết sẽ được gặp em, nhất định anh sẽ nói người anh thích là một con hồ ly đực tên là ‘Cố Hữu Dung’, còn phải là Cửu Vĩ cao quý nhất, phải thích mặc đồ nữ, thích ăn lẩu…”

Cố Hữu Dung sờ sờ gò má.

Đỏ quá rồi. Không cần má hồng nữa.

29.

Trong lòng Đằng Lĩnh có nỗi khổ.

Không biết dạo gần đây Bạch Hòa tiên sinh nhà anh bị làm sao, mỗi ngày thay đổi làm đủ các món tráng dương bổ thận.

Không ăn, tiên sinh sẽ buồn.

Ăn, thì anh càng buồn hơn.

Tối nay lại là tôm bóc vỏ xào hẹ cật heo xào lăn với canh đại bổ, Đằng Lĩnh ăn xong chỉ bụng dưới bốc lên luồng tà hỏa khó nhịn, anh nhìn vòng eo tinh tế một tay nắm trọn của Bạch Hòa, tay phải gắng gượng bóp gãy một cái muỗng inox.

Bạch Hòa cả kinh, “Không bị thương chứ?” Vội càng chạy đến bên cạnh Đằng Lĩnh cầm tay anh tỉ mỉ xem.

Đằng Lĩnh chỉ cảm thấy tay phải chợt ấm áp, một đôi tay nhỏ bé trắng trẻo mịn màng phủ lên, ngón tay Bạch Hòa vừa dài vừa nhỏ, bụng ngón tay mềm mềm, chỗ đốt có màu hồng nhạt.

Đằng Lĩnh mạnh mẽ đứng lên, “Tiểu Hòa, anh… anh chợt nhớ trong phòng nghiên cứu còn có việc, anh đi qua xem rồi về ngay.”

“Đằng Lĩnh…”

“Đừng đợi anh, em đi ngủ sớm chút đi.” Đằng Lĩnh do dự một giây, lại xoay người ôm lấy Bạch Hòa, vóc người của tiên sinh của anh nho nhỏ, vừa vặn để anh ôm vào lòng.

Nhưng tiểu tiên sinh nhà anh, trong sáng ngây thơ như một tờ giấy trắng.

Đằng Lĩnh không dám động vào cậu, chỉ có thể vừa ra khỏi nhà, lập tức nhanh chóng hóa thành nguyên hình, một con rắn to trên lưng có cánh xuất hiện, nhảy một phát bay thẳng tít lên trời, lăn lộn trên biển mây trong chốc lát, rồi cẩn thận che dấu hơi thở, vờn quanh bên ngoài căn hộ của bọn họ.

Pháp lực của Bạch Hòa thấp kém, đương nhiên không hề hay biết, ngoài cửa sổ có một đôi mắt rắn lạnh lẽo, đang dùng một ánh mắt nóng bỏng bao vây lấy mình.

Cậu thất vọng cầm chén đũa đi rửa, một mình ngồi trên ghế salon xem tivi chờ Đằng Lĩnh trở về, được một lúc đã bắt đầu buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống, tấm chăn mỏng khoác hờ trên người như sắp rơi xuống đất.

Một luồng khí âm lãnh lưu từ ngoài cửa sổ tràn vào, đến trước Bạch Hòa thì lại trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Luồng khí kia cẩn thận từng li từng tí nâng tấm chăn lên, một lần nữa khoác lên người Bạch Hòa.

30.

[Dung Dung… tối nay tớ chơi món nặng đô nhất cũng không xi nhê gì hết, nghe theo cậu đi, mai tớ đi cùng Đằng Lĩnh đến.]

[Được, Tiểu Bạch cậu đừng lo, nhất định Đằng Lĩnh sẽ khỏi thôi, nếu như loài không trị được… mặc dù trong hồ tộc không có thuốc, nhưng bọn mình có thể hỏi Chung Chúc thử, ảnh sống lâu như vậy, chắc chắn biết một vài bài thuốc hay.]

[Thỏ con gớt nước mắt.jpg]

[Nếu thật sự không được, cậu xoạc hắn luôn!]

——

Đằng Lĩnh: Tôi được!!!

31.

“Ngứa quá… Không cho sờ, hôm nay có việc.” Cố Hữu Dung dùng sức giãy dụa, như một con cá trơn trượt không dính tay, chui ra khỏi bàn tay Chung Chúc.

Chung Chúc dựa vào bên giường, nhìn y đứng trước tủ chọn quần áo.

Bây giờ tất cả quần áo trong không gian giới chỉ của Cố Hữu Dung đã được lấy ra hết, treo trong tủ quần áo của hai người, Chung Chúc còn cho người sửa một căn phòng trong nhà lại thành phòng chứa quần áo và phòng trang điểm, Cố Hữu Dung thích vô cùng.

“Cái váy màu xanh đẹp đó.”

Chung Chúc nói.

Ngón tay Cố Hữu Dung trượt tới chiếc váy dài bằng lụa, sợi vải màu xanh làm nổi bật lên đầu ngón tay trắng óng ánh như ngọc của, y dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc váy như đang nghịch, lại cầm một cái áo sơmi ra.

“Hôm nay mặc cái này.”

Y lại chọn lựa một lúc, tìm cho Chung Chúc một bộ cũng từa tựa, hai người như đang mặc đồ đôi vậy.

Lại dây dưa thêm một lúc rồi mới mặc xong quần áo, Chung Chúc cột mái tóc đen dài của Cố Hữu Dung lên, không nhịn được thả trí tưởng tượng vào trong một trăm năm đó, hắn nên thưởng thức mái tóc đen này như thế nào.

“Hẹn gì mà không thể chờ đến sau động phòng của chúng ta chứ…”

Cố Hữu Dung đoạt lại tóc mình từ trong tay hắn, “Chờ chúng ta động phòng xong, người đến hẹn cũng chết sớm rồi.”

Tuy nói như vậy, trong lòng Cố Hữu Dung thật ra cũng rất mong đợi.

Là một trăm năm đó nha.

Khà khà khà.

32.

Không khí của buổi hẹn thoải mái tùy ý, lão trung y lớn tuổi, nhưng tâm thái lạc quan, như lão ngoan đồng, chỉ một lúc đã hòa mình với mọi người, dẫn theo mấy cậu thanh niên, dạy bọn họ câu cá.

Chung Chúc ngồi xa xa, một tay thoạt nhìn như tùy ý khoát bên hông Cố Hữu Dung, lại thỉnh thoảng vuốt nhẹ sóng eo của đối phương, Cố Hữu Dung đẩy tay hắn, “Sao trước đây em lại không nhận ra anh là loại người như thế này.”

Chung Chúc lại thuận thế siết chặt tay y đặt bên môi khẽ hôn một cái, “Bây giờ em biết rồi.”

Lúc này, Bạch Hòa nắm tay Đằng Lĩnh đi đến.

Cố Hữu Dung quơ quơ bàn tay mười ngón đan nhau với Chung Chúc, vừa cẩn thận dặn dò một lần, “Hai người đó đến rồi, em đã nói cho Tiểu Bạch biết thân phận của anh rồi, tuy rằng cậu ấy là yêu, nhưng lại là thỏ, nhát gan, tiên sinh của cậu ấy chỉ là phàm nhân, anh đừng có làm họ sợ.”

Chung Chúc đã sớm biết chuyện này, trước đây hắn chỉ cho là Cố Hữu Dung không biết, thấy Bạch Hòa cũng không có ác ý với Cố Hữu Dung nên không lo, bây giờ hắn liếc mắt nhìn theo hướng y chỉ, không khỏi cười nhẹ một tiếng, “Em xác định bên cạnh cậu ta là phàm nhân?”

Cố Hữu Dung sững sờ, giờ y đã biết thân phận Chung Chúc , đương nhiên y cũng biết vạn vật trong thế gian đều khó mà che đi chân thân trước mặt Chung Chúc—— như y ăn đan dược bí truyền hồ tộc là ngoại lệ.

“Ý anh là sao? Hắn ta không phải người? Là quỷ? Có làm hại Tiểu Bạch hay không?”

Thấy Cố Hữu Dung sốt sắng như vậy, Chung Chúc vội vàng nói: “Đừng sợ, hắn ta không phải quỷ, còn có hại hay không, thì khó nói, Bạch Hòa là thỏ đúng không?”

Cố Hữu Dung vội vàng gật đầu không ngừng, “Đúng vậy.”

“Đứng bên cạnh cậu ta là một con rắn.”

“… Rắn?”

“Đúng, Tứ Tượng chi hạ (1), hắn ta là Đằng Xà (2).”

__

(1) Tứ Tượng chi hạ: nguyên văn 四象之下, tạm dịch “dưới hàng Tứ Tượng”.

Tứ tượng hay tứ thánh thú, tứ linh là một khái niệm hình tượng bộ bốn trong khoa học thiên văn, triết học, phong thủy,… phương Đông.

Tứ tượng (Si Xiang) là bốn thánh thú trong các chòm sao Trung Hoa cổ đại:

Thanh Long của phương Đông

Bạch Hổ của phương Tây

Chu Tước của phương Nam

Huyền Vũ của phương Bắc

Mỗi thánh thú cai quản một phương và tượng trưng cho một mùa, chúng có những đặc điểm và nguồn gốc riêng. Chúng được miêu tả đầy sinh động trong thần thoại và trí tưởng tượng của người Trung Hoa, và cả trong Manga và Anime của Nhật

Tứ tượng được đặt cho những cái tên loài người tương ứng khi Đạo giáo trở nên phổ biến. Thanh Long có tên là Mạnh Chương (孟章), Chu Tước là Lăng Quang (陵光), Bạch Hổ là Giám Binh (監兵), và Huyền Vũ là Chấp Minh (執明).

Theo Wikipedia.

(2) Đằng Xà: nguyên văn 腾蛇 , trên Từ điển Hán Nôm dịch là rắn bay hay rắn thần.

Vài thông tin tìm được trên baike.baidu.com:

5366d0160924ab184ec1d23935fae6cd7a890bec

Đằng Xà, hay còn gọi là Phi Xà, là một loại rắn biết cưỡi mây đạp gió, là một trong các tiên thú. Cũng là một trong các tinh tú, xuất phát từ “Sơn Hải Kinh – Trung Sơn Kinh” có “Câu Trần Đằng Xà”.

Theo truyền thuyết dân gian, Đằng Xà cùng với Câu Trần là Thần thú ngang hàng nhau, đứng dưới hàng Tứ Tượng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play