Tiên sinh của tui là một đóa hoa cao lãnh

☆, năm


2 năm


33.

Tuy Đằng Xà là thần thú, nhưng cũng là rắn mà!

Cố Hữu Dung kinh hãi đến biến sắc, thật sự muốn nhảy lên hét to: “Tiểu Bạch chạy mau”.

Bạch Hòa lại không hề có cảm giác gì, trái lại là Đằng Lĩnh đã nhận ra được khí tức của rồng từ Chung Chúc, lộ ra tư thái đề phòng.

Bây giờ Cố Hữu Dung đã có bốn đuôi, lại được Chung Chúc chỉ điểm, dần dần cũng phát hiện Đằng Lĩnh không đúng, y chỉ cảm thấy hãi hùng đến khiếp vía, Bạch Hòa là một con thỏ, có con rắn mỗi ngày bên cạnh, đây không phải là tự mình tìm chết à?

Còn về vấn đề của Đằng Lĩnh… y chưa từng nghe có con thần thú nào bất lực cả.

Từ đó suy ra, Đằng Lĩnh nhất định là đang lừa dối Bạch Hòa, vậy mà Bạch Hòa còn định tự thiến mình vì tên lừa đảo đó!

Mặt Cố Hữu Dung lộ vẻ tức giận, thiệt thòi cho y để ý mặt mũi Bạch Hòa mà che giấu cho Đằng Lĩnh, ngay cả Chung Chúc cũng không nói cho, không ngờ lại bị hắn lừa.

Y nặn nặn đầu ngón tay Chung Chúc, thấp giọng nói: “Anh cản hắn giúp em, chuyện này em phải nói cho Tiểu Bạch.”

Chung Chúc nói: “Nhưng anh không thích nói chuyện với người lạ.”

Cố Hữu Dung nhớ lại Chung Chúc đối với người ngoài thì lạnh nhạt lãnh đạm, cũng cảm thấy có chút làm khó hắn, “Thế thì… em bồi thường cho anh?”

“Anh nói với hắn một câu, chúng ta thêm mười năm.”

Cố Hữu Dung hít vào một ngụm khí lạnh, “Bao nhiêu?”

Chung Chúc cũng cảm thấy có hơi quá, thế là đành phải bớt lại, “Vậy thì thêm một năm.”

——

Cố Hữu Dung: Chẳng qua là em cảm thấy rất kinh ngạc thôi chứ chưa hề có ý nói mười năm không tốt! Đổi giọng nhanh như vậy thì sao em nói mười năm được nữa!

34.

Bạch Hòa bị Cố Hữu Dung lôi vào trong biệt thự, còn tưởng là đối phương muốn nói cho mình biết bí phương chữa bệnh gì đó, vì vậy vỗ vỗ tay Đằng Lĩnh nói, “Chờ em một chút rồi em đến tìm anh sau nha.”

Đằng Lĩnh hôn khẽ lên trán cậu một cái, “Được.”

Cố Hữu Dung lặng lẽ lườm Đằng Lĩnh một cái, đồ lừa đảo.

Chung Chúc không định che đi khí tức trước mặt Đằng Lĩnh, khí thế của rồng thần thượng cổ vừa ra, sắc mặt Đằng Lĩnh lập tức nghiêm nghị, “Các hạ có gì chỉ giáo?”

“Mời ngồi.”

Chung Chúc quý một chữ như quý vàng, trong lòng yên lặng bật ngón tay. Một năm.

Đằng Lĩnh thấy hắn cũng không ác ý, ngồi vào bên bàn.

“Đằng Xà?” Hai năm.

Động tác của Đằng Lĩnh hơi dừng, nhìn về phía Chung Chúc: “Ngài là…”

“Chúc Long.” Ba năm.

“Hôm nay tôi cùng Tiểu Hòa đến chơi, không có ý xấu.”

“Biết.” Bốn năm.

Đằng Lĩnh: “…”

Trước đây Đằng Lĩnh cũng có nghe qua tên Chung Chúc, biết vị chủ tịch tập đoàn Chung thị này đó giờ lạnh lùng, không thích giao tiếp với người ngoài, nhưng bây giờ gặp được người thật, làm anh hoài nghi là người này có lẽ nói nhiều sẽ bị lắp, cho nên chỉ có thể nói được một lần hai chữ.

Đằng Lĩnh không khỏi liếc mắt nhìn Chung Chúc một cái.

Xem ra cho dù có là rồng thần thượng cổ, vào đời cũng không tránh được hạn chế.

——

Chung Chúc: Cái ánh mắt thương hại này là gì hả? Tiên sinh nhà chú sắp bỏ chạy rồi kìa! Mà anh đây! Sắp! Động phòng!

35.

Lão trung y: “Oa cá câu được hôm nay thật lớn! Bên kia! Phao nhúc nhích rồi kìa! Mau mau kéo!”

… Đúng rồi hôm nay tui đến làm gì nhỉ? Sao luôn có cảm giác mình quên mất chuyện gì đó?

36

“Rắn?” Cả người Bạch Hòa run lên một cái, ngay cả cầm chén nước trong tay đều không vững.

“Còn là Đằng Xà.” Cố Hữu Dung đẩy cậu ngồi xuống ghế salon, “Tiểu Bạch, Đằng Lĩnh bên cậu ba năm, tớ biết hắn ta rất tốt với cậu, chuyện tình cảm của hai người tớ cũng không thể xen vào quá nhiều. Hắn ta không nói có lẽ do hắn có nỗi khổ tâm riêng, nhưng nếu tớ đã biết chuyện này, thì không thể giấu cậu được, nên giải quyết như thế nào thì đều là theo ý của cậu, nhưng tớ kiến nghị cậu với hắn ta hai mặt một lời nói rõ ràng.”

Giọng điệu của y hiếm khi trịnh trọng nghiêm túc như vậy, nhưng giờ phút này đầu óc Bạch Hòa nhão như bột, mờ mịt gật gật đầu.

Cố Hữu Dung nhớ lại chú thỏ nhỏ ngốc nghếch sợ người trước đây, không nhịn được đưa tay vuốt tóc Bạch Hòa, “Đừng sợ, có tớ tiếp thêm sức mạnh cho cậu, nếu như hắn ta dám làm cậu sợ, tớ kêu Chung Chúc đập hắn ta.”

“Không… Không đánh ảnh.” Hai mắt Bạch Hòa đỏ chót, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Đằng Lĩnh đang ngồi trong vườn hoa đột nhiên đứng lên.

“Tiểu Hòa.”

Anh lẩm bẩm gọi, nhanh chọng chạy đến gian phòng Bạch Hòa đang ở.

Chung Chúc chậm rãi đứng dậy.

Mười hai năm, khà khà khà.

37.

Đằng Lĩnh đẩy cửa phòng ra thì thấy một con thỏ nhỏ lông trắng như tuyết đang ngồi trên bàn, Cố Hữu Dung đang dùng một ngón tay vuốt lông trên đỉnh đầu nó.

Con thỏ nhỏ thút tha thút thít, phát ra tiếng khóc mềm mại yếu ớt.

“Tiểu Hòa!”

Đằng Lĩnh nhất thời sốt ruột, quên mất che giấu thân phận, xông đến ôm thỏ vào lòng mình.

Cố Hữu Dung lườm anh một cái, vỗ tay một cái như máy móc lạnh nhạt không tình cảm, “Giỏi quá ta, một phàm nhân, mới liếc mắt một cái đã nhận ra con thỏ này là Tiểu Bạch.”

Hai tay Đằng Lĩnh cứng đờ.

Cố Hữu Dung cũng không muốn để ý anh, đi thẳng đến cửa phòng, lúc gần đi còn không quên kéo Chung Chúc đến bên cạnh, vỗ vỗ bắp tay đầy cơ của Chung Chúc, cáo mượn oai hùm (rồng) uy hiếp Đằng Lĩnh, “Đừng hòng ăn hiếp Tiểu Bạch, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay.”

Lúc này Bạch Hòa đã thu dọn xong tâm tình,  dưới sự động viên an ủi của Cố Hữu Dung cậu khôi phục lý trí, định nói chuyện rõ ràng với Đằng Lĩnh.

Mặc kệ lí do vì sao anh giấu cậu, nhưng tình cảm ba năm qua không phải giả, Bạch Hòa cũng không phải không tim không phổi, sao có thể không nhận ra được tâm ý của Đằng Lĩnh.

Nhưng mà bị người yêu bên gối mình gạt mình lâu như vậy, cậu buồn bực trong lòng, không nhịn được biến về nguyên hình đòi được dỗ dành một chút, Cố Hữu Dung cũng rất biết ý tứ, chỉ xoa xoa đỉnh đầu đầy lông của cậu, không đụng mấy chỗ khác.

Cậu dùng hai chân đạp lên ngực Đằng Lĩnh một cái, ra hiệu cho Đằng Lĩnh đừng ôm siết như vậy nữa, cậu đau.

Đằng Lĩnh lại hiểu lầm, cho rằng Bạch Hòa đây là ghét mình, anh vội vàng thả Bạch Hòa xuống, bản thân cẩn thận từng li từng tí quỳ một gối xuống bên cạnh bàn, “Tiểu Hòa, em… em biết nguyên hình của anh đúng không?”

Bạch Hòa mềm nhũn “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Anh là Đằng Xà, đúng không?”

Đằng Lĩnh gật đầu, anh hơi vội vã muốn giải thích gì đó, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, trong lúc nhất thời gấp đến độ mi tâm nhíu chặt hai mắt đỏ lên, trái lại còn làm cho Bạch Hòa thấy mà cuống lên, vội vày nhảy nhảy vào trong ngực anh, khoác chân trước lên vai Đằng Lĩnh, nhẹ nhàng cọ cọ vào gáy đối phương.

“Đừng gấp, từ từ nói, em tin tưởng anh mà.”

Một câu này tưởng chừng như lệnh bài miễn chết, làm Đằng Lĩnh cuối cùng cũng thấy yên lòng.

38.

Ngay từ đầu Đằng Lĩnh đã biết Bạch Hòa là một con thỏ.

Một con thỏ vừa trắng vừa mềm, gấp lên thì hai mắt sẽ đỏ, có tức giận cũng chỉ có thể yếu ớt đánh người, là con thỏ đáng yêu nhất nhất trên cõi đời này.

Còn là con thỏ may mắn của anh.

39.

“Anh nói… năm đó lúc anh độ kiếp hạ phàm mượn công đức (1), là mượn em?”

“Lúc đó em còn nhỏ lắm, có lẽ đã quên anh rồi.”

Bạch Hòa vô cùng kinh ngạc.”Vậy thì… vậy thì anh đến bên em là để báo ân thôi sao?”

Đằng Lĩnh gật đầu lại lắc đầu, lúc sau anh vào nhân thế, ban đầu thực sự chỉ muốn tìm Bạch Hòa để báo ân.

“Nhưng mà Tiểu Hòa tốt quá, anh không thể không yêu Tiểu Hòa.”

Thân phận ngụy trang của Đằng Lĩnh là một giáo sư thuộc phòng nghiên cứu của một trường đại học, vừa có thể thường xuyên xuất hiện trong trường, không làm người khác chú ý, đồng thời còn có thể tự nhiên tiếp xúc với Bạch Hòa, giúp cậu chút chuyện không lớn không nhỏ.

Thế nhưng Bạch Hòa lại có ơn tất báo, Đằng Lĩnh đối xử tốt với cậu một phần, cậu sẽ hồi đáp lại gấp tám thậm chí gấp mười lần.

Biết Đẳng Lĩnh không thích ăn cơm căn tin, Bạch Hòa sẽ tự mình nấu cơm cho anh trong phòng trọ của mình; nghe được Đằng Lĩnh gặp vấn đề khó trong nghiên cứu, Bạch Hòa sẽ chạy hết tất cả thư viện trong thành phố để mượn sách anh cần; ngành Bạch Hòa học là thú y, nhưng vẫn thường chạy đến nghe giảng ké của trường y kế bên, vì nhiệt độ cơ thể Đằng Lĩnh vẫn luôn rất thấp, cậu sợ sức khỏe anh không tốt.

Tim Đằng Lĩnh có lạnh đến mức nào đi chăng nữa, cũng sớm đã bị Bạch Hòa ủ nóng.

“Cả thế giới nhiều thỏ như vậy, nhưng anh chỉ cần một chú thỏ quan tâm anh thôi.”

40.

Ban đầu Đằng Lĩnh còn cảm thấy rất tốt, anh là thần thú, Bạch Hòa là yêu, không có quá nhiều lo lắng như phàm nhân, còn có thể cùng nhau tu luyện, chỉ là bé thỏ yêu này thật sự ngốc quá, lâu như vậy mà không nhìn thấu được chân thân của anh, thế nên anh định vào lúc tỏ tình với Bạch Hòa, cũng nói ra thân phận thật của mình luôn.

“Vậy tại sao anh không nói?” Bạch Hòa bất an dùng móng vuốt vỗ vỗ lên gò má Đằng Lĩnh.

Đằng Lĩnh cười khổ một tiếng.”Tiểu Hòa, em quên mất chuyện đêm hôm đó rồi sao?”

Ngày hôm đó anh tràn trề hi vọng chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, thậm chí còn tính cả chuyện tỏ tình xong thì hiện chân thân của mình ra, muốn khoe đáng vẻ uy phong ngời ngời của mình ra trước mặt người yêu.

Anh dẫn Bạch Hòa đi ra bờ sông ngắm pháo hoa, hôn Bạch Hòa dưới bầu trời pháo hoa nở rộ, tỏ tình với cậu.

Tất cả thuận lợi y như trong kế hoạch, Bạch Họa vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc đồng ý, nhưng không ngờ là Bạch Hòa vô tình trông thấy một con rắn nước ở bãi bùn, sợ đến hôn mê bất tỉnh.

“Anh không ngờ là em sợ rắn như vậy, huống hồ…” Đằng Lĩnh thở dài, “Chuyện quan trọng nhất là, lấy tuổi thỏ của em, vẫn còn là vị thành niên.”

Như vậy là anh không còn ý định hiện thân rắn trước mặt Bạch Hòa nữa, cố gắng chăm chỉ tu luyện, bởi vì theo thiên tính của thần thú, nếu như giao phối với bạn đời, cuối cùng nhất định  phải hiển lộ chân thân.

Cho nên anh nghĩ, trước khi Bạch Hòa trưởng thành tuyệt đối phải tu luyện đến độ siêu thoát chân thân, đến lúc đó cho dù có phải giao phối cũng sẽ không bị lộ ra hình rắn, không làm Bạch hòa sợ, với cả trước đó… vẫn luôn có cảm giác mình già mà mất nết, yêu thú thượng cổ bắt nạt bé thỏ yêu vị thành niên, sẽ bị yêu quái đâm xương sống mất.

——

Bạch Hòa: Mọi người đều biết tui là thỏ yêu, nhưng tui chỉ biết mỗi Dung Dung là Cửu Vĩ Hồ, còn là do Dung Dung nói cho tui biết, tui ngốc quá. (bé thỏ con gớt nước mắt.jpg)

Đằng Lĩnh: Tiên sinh của anh vừa ngốc vừa đáng yêu. Rất muốn bóp bóp em. (Rắn vàng nhảy múa.mp3)

41.

“Nhưng mà…” Đợi một lúc lâu, Bạch Hòa yếu ớt biện giải, “Em không có sợ rắn, lúc đó em ngất đi, là bởi vì trước đó em ngồi xổm coi bắn pháo hoa với anh lâu quá, đột ngột đứng lên nên mới ngất.”

Bé thỏ che mặt, mắt nhìn thấy dáng vẻ Đằng Lĩnh như muốn ngất đi, vội vàng đưa móng vuốt vỗ nhè nhẹ lên ngực anh thuận khí, “Lúc đó em có chút thiếu máu, lại cảm thấy bệnh này làm em có hơi yếu đuối quá, không có khí khái đàn ông, nên mới giấu không nói cho anh, sau này… sau này hết rồi, nên càng không cần phải nói nữa.”

——

Đằng Lĩnh: Vậy bọn tui chờ nhiều năm như vậy làm gì?!

Bạch Hòa: (nhỏ giọng) em còn vị thành niên mà…

42.

Trường tương tư · Rồng X Hồ ly

Thoát hồng y, người như bạch ngọc

Mỹ nhân lười biếng đong đầy xuân ý, rồng trốn sau khe suối.

Nhặt nhành hoa rũ, cài lên tóc đen

Mặt điểm son như hoa đào, gió thổi mồ hôi rơi.

43.

Thất tuyệt · Rắn X Thỏ

Gương đồng ấm áp soi bóng người,

Trướng màn đong đưa tận canh ba.

Ngón tay bờ môi ngậm sương xuân,

Dạy cho tiên sinh đoạn dục hồn.

44.

Chung Chúc rất thích nguyên hình của tiên sinh nhà hắn.

Hồ ly đường nét mềm mại, lông bóng loáng mượt mà như nước, toàn thân trắng tinh.

Nói tóm lại trong mắt Chung Chúc, y chính là con hồ ly đẹp nhất từ thuở Hồng Hoang đến giờ, không chấp nhận phản đối.

Chỉ có điều trên mi tâm của tiên sinh của hắn có một vết đỏ, nghe tiên sinh của hắn nói, là do khi còn nhỏ bị mấy con thú khác nhuộm lên.

Chung Chúc ghen, chỉ là không nói.

Thế nên lại điên cuồng bình bịch.

Chờ cho Cố Hữu Dung mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Chung Chúc mới biến thành thân rồng, vòng lấy tiên sinh vào trong, đầu kề bên chiếc tai hồ ly đầy lông tơ mềm mượt.

Chung Chúc mơ một giấc mơ, mơ tới hơn một ngàn năm trước, về một câu chuyện xưa lúc mình đang nằm ngủ trên đỉnh núi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy xung quanh có tiếng khóc chút chít.

Chung Chúc không nhịn được phun ra một luồng hơi thở của rồng, tiếng khóc kia ngừng trong chốc lát, lại ngắt quãng vang lên.

Chung Chúc chỉ đành mở mắt.

Một tiểu hồ ly trắng như tuyết ngồi bên dòng suối dưới chân núi vừa tự ngắm mình vừa tự tủi thân khóc.

Vì không muốn để thân rồng thượng cổ hù chết tiểu hồ ly, Chung Chúc địa vị tôn quý đành phải nhân nhượng biến thành một con thuồng luồng, dừng bên người tiểu hồ ly.

“Đừng khóc.”

Tiểu hồ ly mở hai mắt đã khóc đến đỏ bừng ra liếc nhìn hắn, “Tui cứ khóc đó.”

“Tại sao khóc?”

“Trong tộc tổ chức thi hoa khôi, trên trán mấy con hồ ly khác đều được điểm hoa điền (2) màu đỏ, tui, tui không có…” Tiểu hồ ly vừa nói, lại vừa khóc nức nở.

Chung Chúc muốn bịt miệng y lại, nhưng sợ vừa đưa móng vuốt ra đã đập tiểu hồ ly thành thịt xay.

“Điểm hoa điền như thế nào?”

“Chính là, chính là điểm một vệt màu đỏ.” Tiểu hồ ly dùng móng vuốt vỗ vỗ lên trán, “Vẽ ở đây này.”

Chung Chúc cắn đầu ngón tay, một giọt máu rồng trân quý chảy ra, bồng bềnh bay bay vào lên trán tiểu hồ ly, một vết đỏ sinh động tươi đẹp hiện lên.

Tiểu hồ ly ngây ra, cười hì hì nhìn xuống suối soi nửa buổi, bỗng nhiên khóe miệng xụ xuống, lại muốn khóc nữa.

“Vẫn khóc?” Chung Chúc thật sự muốn đập y rồi.

Tiểu hồ ly khó chịu dùng móng vuốt gãi gãi lên mặt đất, “Thật ra chỉ có hồ ly cái mới có thể vẽ hoa điền, biến thành người còn có thể mặc váy… tui, tui là đực mà.”

“Không trái với thiên đạo, không trái với bản tâm, muốn mặc thì mặc.” Chung Chúc nói, hắn vừa nói vừa nhẩm đếm thứ, cả ngày hôm nay, hắn đã nói hết số lượng từ cần nói trong một năm.

Tiểu hồ ly vẫn không hiểu ý của hắn lắm, nhưng cũng biết đây là đồng ý cho mình mặc váy điểm hoa điền, trong lòng chợt vui vẻ, xòe vuốt ra chạy về phía núi Thanh Khâu, chuẩn bị tham gia nửa phần thi hoa khôi còn lại.

Chung Chúc nhìn bóng lưng y.

Tiểu hồ ly không lương tâm, còn chưa nói cảm ơn.

Bởi vì số lượng từ được nói trong năm nay đã dùng hết, nên câu trên Chung Chúc chỉ có thể nói thầm trong lòng.

Chung Chúc mở mắt, ngửi ngửi lên vệt đỏ trên trán của Cố Hữu Dung.

Hình như có mang chút mùi máu rồng của mình thật, hắn còn tưởng là do tinh dịch ban nãy tạo nên.

Nghĩ như vậy, Chung Chúc lại không ngủ được, một trăm năm, mà bây giờ chỉ mới qua được mười năm.

———-oOo———-

(1) mượn công đức: nguyên văn 讨封, hán việt “thảo phong”, tui không biết tiếng Việt như nào nên chỉnh đỡ như vậy, cũng không tìm thấy có giải thích chính xác nhưng có tra được vài thứ liên quan:

[zhihu] ASK: Hoàng Thử Lang (chồn) hỏi xin thảo phong có nên đồng ý hay không?

Nhìn vào đôi mắt thần bé nhỏ này:

[33 likes]

Tui góp nhặt trả lời trên mạng, có giúp gì được cho thím thì tốt.

1, Dân mạng A: Lúc thú sắp thành tinh, sẽ hỏi thím là nó giống người hay giống thú, nếu thím nói giống người, nó sẽ lập tức thành tinh, nhưng thế thì thành ra thím đần, còn nói nó giống thú, thì nó lại phí công sức, mai mốt sẽ trả thù.

2, Dân mạng B: Thảo phong là một cách mở linh trí của thú vật, có thể tu luyện nhưng muốn chọn đường tắt, thế nên chọn thảo phong, mượn của người được hỏi một phần tiên khí để thành tinh, mà chọn đi theo cách này thì chắc cũng không tốt lành gì.

3, Baidu:

Theo truyền thuyết, Hoàng Thử Lang là một trong ngũ đại tiên, tu luyện đến một thời điểm nhất định sẽ đi thảo phong. Cái gọi là thảo phong, là từ chính miệng thím nói ra nó giống người hay giống thần.

Tương truyền, nếu người nó hỏi nói nó giống người, thì một thân tu vi coi như vứt, nhưng sau đó có thể đi đứng thẳng như người; nhưng nếu nói nó giống thần, vậy thì nó sẽ thành tiên ngay lập tức, chính là “Hoàng tiên” mà người nông dân hay gọi.

Ở Đông Bắc, có lưu truyền thế này, người từng khiến Hoàng Bì Tử không thành tiên được, nó sẽ làm cho trong nhà gà chó không yên, ai biểu mấy người làm hỏng đi cả trăm năm tu hành của người ta; còn mà có thành tiên được, người được hỏi cũng chả có lợi lộc gì, nếu như ông nội tiên đó có muốn mượn miệng giúp đời, cũng sẽ chọn người đó, mà ai cũng biết rồi, làm thay một lần, quá lắm cũng chỉ ăn mặc không lo, không có giàu nứt đố đổ vách nổi.

Nguồn: zhihu.com

(2) hoa điền: nguyên văn 花钿, cái hoa vẽ giữa lông mày mà mấy phi tần trong phim Tàu hay có á, như này này:

u13586132592012995470fm26gp0

__

Tui cố hết sức rồi mà mấy cái thơ nó vẫn chuối TT^TT



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play