Tiên sinh của tui là một đóa hoa cao lãnh

☆, hai


2 năm


6.

Ngày hôm sau, Cố Hữu Dung đang nằm ngủ nướng trên giường, thì nhận được lời mời call video của Bạch Hòa.

Sau khi y nhận video, gặp ngay đôi mắt sưng đỏ của Bạch Hòa, lập tức tỉnh táo hơn hắn, “Tiểu Bạch, sao vậy?”

Bạch Hòa dụi mắt, trong giọng nói mang theo khổ sở, “Tớ xác nhận rồi, Đằng Lĩnh ảnh thật sự…”

Hai chữ “không được” đảo quanh một vòng ở đầu lưỡi, nhưng vẫn bị Bạch Hòa nuốt xuống, cậu thở dài rất nhẹ, “Dung Dung, cậu hỏi giúp tớ chuyện khám bệnh nha.”

Cố Hữu Dung vội vàng an ủi cậu, nói với cậu là khả năng chữa khỏi cũng cao lắm, nếu thực sự không được thì để y về trong tộc tìm thử xem sao, nhìn xem có linh đan diệu dược nào cho người phàm dùng không.

“Đúng rồi, tộc thỏ có thuốc nào như vậy không?” Nghĩ đến thỏ yêu khi trưởng thành phải trải qua thời kì động dục khá lâu, Cố Hữu Dung hỏi.

Bạch Hòa lắc lắc đầu, “Tộc nhân bọn tớ đều… rất mãnh liệt, cho nên toàn phải dùng thuốc để kiềm bớt lại.”

Vậy thì nhất định không thể cho Đằng Lĩnh dùng rồi, đã đang không được, ăn vào chẳng phải bỏ luôn à.

Hai người than thở một lúc, Bạch Hòa thu thập tâm tình đi mở cửa tiệm, Cố Hữu Dung thì lại chậm rãi xuống giường thay quần áo, tối nay y có vở kịch phải diễn, là buổi ra mắt đội hình mới, y phải đi sớm để tập luyện trước.

Tuy nói lí do lúc đầu là để làm quen với Chung Chúc mới chọn nghề, nhưng thái độ Cố Hữu Dung lại rất nghiêm túc, trước giờ chưa từng coi nhẹ công việc này, trái lại còn rất cẩn thận, chăm chỉ hơn so với bất kỳ ai.

Mái tóc đen đen buộc lên thành đuôi ngựa cao, áo thun đơn giản cùng quần jean trắng tinh, hôm nay Cố Hữu Dung mặc như một cậu học sinh lớn lên trong tháp ngà, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Y sờ sờ vào mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, đó là không gian giới chỉ mà trưởng lão tộc hồ tộc tặng cho y, có thể dùng để chứa vạn vật ——

Chứa đầy đủ kiểu quần áo nữ, giày cao gót, mỹ phẩm dưỡng da của Cố Hữu Dung.

Hôm nay ra ngoài vẫn sớm, Cố Hữu Dung dùng xe đạp công cộng được để ở vỉa hè chạy đến chỗ đoàn kịch, y là vật phát sáng trời sinh, dù cho có để mặt mộc ra đường cũng có thể hấp dẫn một đống ánh mắt của người đi đường, hồi còn chưa tốt nghiệp đã có rất nhiều công ty tranh nhau muốn ký hợp đồng với y rồi, theo lời của thầy nói thì là, khuôn mặt y chính là bát cơm từ trên trời rớt xuống.

Khi đó Cố Hữu Dung chỉ thầm nói, đó là vì hồ tộc sinh mỹ nhân, huống chi là Thanh Khâu Hồ (1) còn nhân tài trong đó, mấy đời trước trong tộc hồ ly chỉ toàn là một đám hồ ly xấu xí, được công nhận là chủng tộc xấu nhất; sau khi tới nhân gian thì lại trở thành top “Khuôn mặt đẹp nhất của thế kỷ”.

Cố Hữu Dung đang dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ ở bên đường thì có người đến gần hỏi y có phải là minh tinh hay không, Cố Hữu Dung báo tên đoàn kịch, “Tôi chỉ là một diễn viên kịch.”

Lúc y nói chuyện thì khóe miệng mang theo một chút ý cười không lộ rõ, giọng nói là sự trung hòa của trong trẻo và lạnh lùng.

Cố Hữu Dung không biết, sau khi y rời đi, thì có người đem hình của y post lên mạng.

[Đó giờ vẫn nghĩ kịch là thể loại dành cho người lớn tuổi, nhưng không, tui sai rồi! Vì dung nhan của anh trai này tui nguyện hiến dâng đời mình cho kịch!]

Nhờ chủ thớt có rất nhiều followers và nhan sắc vô cực của Cố Hữu Dung, bài post đã leo lên top 10 hot search rất nhanh.

Thời đại Internet, tốc độ lan truyền thông tin có thể nói là điên cuồng, trong đống bình luận liếm màn hình và phải đi coi kịch, dần dần xuất hiện những lời bình khác.

[Trông quen quá, mặt ảnh giống với một chị gái mà tui có gặp mấy lần rồi, ở chỗ tiệm thú cưng Tiểu Bạch á, có người nào sống cùng thành phố có hình của chị gái đó không.]

7.

“Chúc buổi ra mắt thành công!”

Sau khi diễn tập xong, biên kịch cùng nhân viên tụ tập lại với nhau, cùng hô to.

Làm diễn viên chính, Cố Hữu Dung còn được tặng hoa trước cả đoàn kịch, thầy trong đoàn kịch tự tay đưa cho y, “Tiểu Cố, cứ duy trì trạng thái này, thì tối nay khẳng định không có vấn đề!”

“Cảm ơn thầy.” Cố Hữu Dung nhận hoa, bên cạnh có đồng nghiệp trêu ghẹo, “Bọn tôi cố tình chọn hoa khô đó, là loại không tốn bình hoa.”

Mỗi khi Cố Hữu Dung có phần diễn, thì sẽ luôn có người đưa tới một bó hoa tươi, Cố Hữu Dung có phòng riêng trong đoàn kịch, bên trong bình hoa luôn luôn có cắm hoa sen hoặc hoa bách hợp tươi, vô cùng hợp với khí chất thanh lãnh của Cố Hữu Dung.

Ban đầu mọi người còn tưởng là fan kịch tặng hoa, sau này Cố Hữu Dung đeo nhẫn cưới, mọi người mới biết là tiên sinh nhà y —— mặc dù kết hôn đồng tính chưa được pháp luật công nhận, nhưng người ta thoải mái come out, come out cũng đâu phải là ngoại tình, nên không ảnh hưởng gì tới nhân phẩm cả, không có ai có quyền ngang ngược chỉ trích họ được.

Chỉ là hình như tiên sinh của Cố Hữu Dung rất bận, lần nào cũng là hoa đến người không đến, làm cho những người tò mò là kẻ nào đã hái đóa hoa cao lãnh này là ai cũng không thể tìm được.

Tối nay cũng không ngoại lệ, Cố Hữu Dung ở trên sân khấu nhận được hoa bách hợp tươi từ tiệm bán hoa giao tới, trên mặt cánh hoa thuần trắng còn đọng giọt nước óng ánh, biểu cảm trên mặt Cố Hữu Dung vẫn nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, giống như buổi sáng gửi nụ hôn chào ngày mới bằng những ánh nắng mặt trời đầu tiên.

__

(1) Thanh Khâu Hồ: nguyên văn 青丘狐, không tìm được thông tin bằng tiếng Việt, mò trên baidu thì thấy có trong bài Cửu Vĩ Hồ, tui lược chọn mấy đoạn có nhắc đến như này:

[…]

Trong “Sơn Hải Kinh”, phần “Nam Sơn Kinh”, “Hải Ngoại Đông Kinh”, “Đại Hoang Đông Kinh” có ghi chép liên quan đến Cửu Vĩ Hồ như sao: “Chốn Thanh Khâu, núi có hồ ly, hồ ly có chín đuôi.” Còn có: “Bốn chân, kêu như trẻ nhỏ, cũng có khi ăn thịt người, ăn được thịt của Cửu Vĩ Hồ có thể tránh được yêu khí.” Nổi tiếng trong văn học thời Tây Tấn (265-317) – học gia Quách Phác giải từ sách cổ, có chú thích như sau: “Thái bình tắc xuất nhi vi thụy”. (đất nước thái bình có hồ ly thì may mắn sẽ đến)

[…]

Trong “Sơn Hải Kinh” có ghi lại Thanh Khâu Hồ và Cửu Vĩ Hồ, Cửu Vĩ Hồ gọi tắt là “Cửu Vĩ” hoặc “Cửu Vĩ Cầm” (cầm trong gia cầm). Bắt đầu thấy ở Tiên Tần (giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất), đến nhà Hán truyền là thú mang điềm lành, thường tượng trưng cho những người làm vua, được đề cập nhiều trong sách cổ.

Trong “Hải Ngoại Đông Kinh” của “Sơn Hải Kinh” có ghi Thanh Khâu nằm ở thung lũng phía Bắc mặt trời mọc, phía Nam Hắc Xỉ Quốc (một nơi nào đó có trong “Sơn Hải Kinh”, dài quá không muốn chú thích) trong “Đại Hoang Đông Kinh” có ghi Thanh Khâu Quốc nằm ở Hắc Xỉ Quốc, sao sáng giữa núi, gần với Bạch Dân Quốc và Doanh Thổ Quốc. “Quy tàng – Khải thệ” có ghi hoàng đế giết Xi Vưu – thủ lĩnh tộc Cửu Lê tại Thanh Khâu. Vậy mới nói Thanh Khâu nằm ở phía Đông Trung Nguyên, ý nghĩa của tên Thanh Khâu nằm trên mặt chữ, Khâu (丘) là đồi, tên đặt theo địa hình. […]

Cũng có học giả cho rằng “Thanh Khâu Quốc” và “Cửu Vĩ Hồ” trong “Sơn Hải Kinh” lấy hình tượng “vĩ tú” (tui tạm hiểu là đuôi sao) của “Đông phương Thanh Long”, vì “vĩ hữu cửu tinh” (đuôi có chín sao);[…]

Mấy cái […] là tui lược bỏ vì đọc không hiểu với thấy không cần.

Xin lỗi mọi người vì cái chú thích đọc xong chả hiểu gì này =)))) tui cố hết sức rồi huhu

Nên đăng song song 2 3 bộ hay đăng xong hết bộ này rồi mới đến bộ khác 🤔🤔🤔

8.

Vở kịch hôm nay có tên là “Một chiếc huân chương”, là kịch bản mà thầy biên kịch của đoàn soạn cả năm nay, ông thành thạo trong việc miêu tả cuộc đời nhân vật bằng bút pháp tăm tối nhưng hài hước, cốt truyện cũng rất đơn giản, một nhân viên tiêu thụ bất động sản sắp được nhận huân chương hạng nhất của năm trong lúc vô tình bị vướng vào một án mạng, bị tạm giam một tháng, do không đủ bằng chứng nên được thả, từ đó ánh mắt của người thân bè bạn nhìn anh ta chỉ còn là xem thường, lãnh đạo hay đồng nghiệp trong công ty còn cô lập anh ta, nói bóng nói gió là anh ta làm ảnh hưởng danh dự của công ty. Người nhân viên tiêu thụ đó biết, chỉ có khi tìm ra được hung thủ thật sự mới có thể rửa sạch hiềm nghi của anh ta, nhưng cảnh sát vì không để đánh rắn động cỏ nên đã không công bố manh mối, chàng nhân viên trong lúc nóng giận, quyết định nghỉ việc tự mình đi tìm chân tướng, anh ta bỏ công bỏ sức trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng tìm ra được người anh ta cho là “hung thủ” thì cùng lúc đó, tivi đưa tin —— cảnh sát tuyên bố người chết là tự sát.

Nhưng hành trình của anh ta vô tình đã trở thành quảng bá cho công ty, nên được giám đốc vui vẻ mời quay về, còn được trao cho huân chương người tốt việc tốt.

Sau cùng, anh ta vẫn không nhận được huân chương tiêu thụ hạng nhất của năm.

Ánh đèn cuối cùng cũng tắt, toàn trường chợt lặng im, một lần nữa đèn lại áng lên, nhóm diễn viên chính cùng nhau cúi đầu chào khán giả, tiếng vỗ tay như sấm động.

Trên mặt Cố Hữu Dung vẫn còn trang điểm, y chạy về phòng hóa trang, trên đường đi lại bị người của đoàn kịch ngăn lại.

“Sao vậy?” Người của đoàn kịch là đàn anh thời đại học của Cố Hữu Dung, quan hệ của hai người cũng không tệ.

Mi tâm của đối phương cau chặt kéo Cố Hữu Dung đi tới hàng hiên bên cạnh, xác nhận trước sau không có người khác, lúc này mới lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Cố Hữu Dung, “Tiểu Cố, em xem đây có phải em hay không? Có người tìm đến tài khoản V của đoàn kịch chúng.”

Cố Hữu Dung nhận điện thoại nhìn thử, trong lòng khẽ lộp bộp một tiếng.

Thế mà lại có người chụp được ảnh y mặc đồ nữ, chỉnh sửa thành ảnh mặt mộc, sau đó làm thành ảnh động đem đi đối chiếu với ảnh mặc đồ nam, hình như đối phương là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, làm rõ được mặt y sau khi tẩy trang, rõ ràng là gương mặt của nam.

Bình luận phía dưới có người khen y đẹp trai quá, cũng có người mắng y bất nam bất nữ, ồn ào tranh cãi không ngừng.

“Chuyện này có ảnh hưởng gì đến đoàn kịch chúng ta không?” Cố Hữu Dung tỉnh táo lại, hỏi.

“Không có gì lớn lắm, làm nghệ thuật mà… anh chỉ sợ em thôi, không ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của em chứ?”

Cố Hữu Dung nhìn hình mình giả nữ tùy ý khoa trương nở nụ cười, đau nhói cả đầu ấn ấn huyệt thái dương, “Không sao.”

Hiện tại y chỉ lo là Chung Chúc sẽ nhìn thấy được ảnh y giả nữ.

Nhiều năm như vậy mà Chung Chúc chỉ tham gia phỏng vấn một lần duy nhất, tiết mục đó Cố Hữu Dung quả thực đã thuộc làu làu, y nhớ rõ ràng, trong mục câu hỏi ngoài lề, người chủ trì dùng giọng điệu đùa bỡn hỏi nửa kia trong tưởng tượng Chung Chúc, là người phụ nữ như thế nào.

Nhưng Chung Chúc chỉ lễ phép mà lãnh đạm trả lời: “Cảm ơn, tôi không thích phụ nữ.”

Y có nên cảm ơn mình hôm qua đã muốn theo style ngự tỷ cao lãnh nên không mặc cái váy dài bằng lụa trắng vô cùng nữ tính không?

Cố Hữu Dung là đại hồ yêu, dù cho có tu luyện thành người đi chăng nữa, bản chất vẫn là yêu, thích làm gì thì làm nấy quen rồi, cũng chỉ có Chung Chúc mới có thể làm y phải cẩn trọng từng chút một, chỉ lo lộ tí sơ hở nào sẽ dọa đến con người mà mình vất vả lắm mới rước được về nhà——

Cũng may sáng sớm Chung Chúc có gọi điện thoại cho y, đối phương nói sớm nhất cũng phải chiều nay mới về được. Chỉ cần chút thời gian nửa ngày này, cũng đủ để y xử lý xong tất cả.

Cố Hữu Dung trở về phòng nghỉ, lập tức gọi điện thoại ra ngoài.

“Chú hai Dung… đúng, là con đây… Giúp con kéo xuống, dạ được… Không đi công ty của chú, con diễn kịch vui lắm, khi nào ngài đến con tặng vé cho!”

Chú hai Dung, đại lão hạng hai không ai hạng nhất của giới giải trí châu Á, nằm top “Khuôn mặt đẹp nhất thế kỉ”.

Trước đây là con Thanh Khâu Hồ xấu nhất đàn.

——

Chú hai Dung: Hứm!

9.

Chung Chúc ngồi trên lầu hai yên lặng chờ, mãi đến khi nhân viên chào cảm ơn lần thứ ba, hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng riêng.

Vừa đi ra khỏi cửa, trợ lý của hắn bước lên phía trước, hơi khó khăn cầm iPad đưa đến.

“Chung tổng, hình như Cố tiên sinh nổi tiếng, còn có… ngài xem tấm ảnh này, có lẽ trùng hợp giống mặt.”

Mi tâm Chung Chúc nhảy một cái, vừa nhận iPad nhìn thử, đập vào mắt chính là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chắc là do chụp trộm, nên góc chụp hay chất lượng ảnh cũng đều không tốt, nhưng càng là như thế, lại càng là khiến chủ nhân bức ảnh hiện ra một loại vẻ đẹp mông lung, đuôi mày khóe mắt đều giống như tranh thủy mặc vẽ bằng mực đen loang trên nước, làm cho người ta nảy sinh ra tâm tư muốn tìm tòi thực hư, muốn kéo tầng hơi nước kia ra, chính mắt tìm xem trong đôi mắt kia có giấu đi ngôi sao nào hay không.

Khuôn mặt này, cho dù có mang một lớp trang điểm hay ảnh chụp mờ mờ, Chung Chúc cũng vẫn nhận ra được, dù sao hắn đã từng vô số lần dùng ánh mắt gần như tham lam đoạt lấy, chậm rãi hôn lên mỗi tấc da thịt của đối phương.

Đây chính là tiên sinh của hắn, Cố Hữu Dung.

Trong lúc nhất thời Chung Chúc cũng không biết vì sao Cố Hữu Dung lại bị người ta chụp được bức hình này, nhìn nền thì hình như là một nơi đông người qua lại, mà ý cười nơi đáy mắt Cố Hữu Dung cũng không mang chút miễn cưỡng nào, hiển nhiên là chính y cũng đang rất hưởng thụ trạng thái này.

Chung Chúc tùy ý nhìn lướt qua phần bình luận tương quan, người có lượt like cao nhất chính là khen nhan sắc thế này thì là thần tiên hạ phàm. Chung Chúc cau mày.

Hạng hai là người hỏi vị này là tiểu ca ca hay là tiểu tỷ tỷ. Chung Chúc híp híp mắt.

Đứng thứ ba là có người âm dương quái khí nói bất nam bất nữ, nhất định bị biến thái. Chung Chúc hừ lạnh một tiếng.

Nói chung là, thấy có người soi mói bình phẩm tiên sinh nhà mình, Chung tổng rất là không vui.

Trợ lý đứng một bên nhìn thấy sắc mặt ông chủ đổi tới đổi lui, cuối cùng nghe thấy hắn truyền lệnh.

“Rút hết toàn bộ tin, dùng tiền trong tài khoản riêng của tôi, bao nhiêu tiền cũng được, cố gắng đè mọi ảnh hưởng tiêu cực xuống thấp nhất, không để tác động đến Hữu Dung.”

“Vậy thì Chung tổng ngài…”

“Tôi đi đón Hữu Dung về nhà.”

——

Chung Chúc: Tiên sinh, anh về rồi!

 

10.

Cố Hữu Dung đang ở trong phòng nghỉ chờ chú Hai Dung trả lời, thì cửa phòng bị một người nhẹ nhàng mở ra.

Y quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy người đến là ai, hai mắt lập tức sáng lên.

Tốt xấu gì y cũng nhớ hình tượng là một đóa băng sơn tuyết liên của mình, không có bất chấp nhào đến trong ngực Chung Chúc đòi ôm đòi hôn, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, như hoa tuyết vừa tan.

“Về rồi, không phải nói ngày mai mới về được sao?”

Chung Chúc cũng tận lực khắc chế sự kích động xông ra phía trước ôm chầm lấy y hung hăng cắn lên cổ y,  khẽ gật đầu với Cố Hữu Dung, “Anh đổi chuyến bay, đến đón em về nhà.”

Cố Hữu Dung sóng vai đi cùng với Chung Chúc, tuy rằng sắc mặt vẫn là nhàn nhạt, nhưng bất kì ai cũng đều có thể cảm nhận được niềm vui sướng phát ra từ nội tâm của y.

Chung Chúc cũng như thế, hắn trông vạn phần lạnh lùng, phảng phất luôn mang theo một loại khí tràng cách người vạn dặm, nhưng lại đặt Cố Hữu Dung bên trong vòng tròn đó, còn ỷ vào ưu thế chiều cao của bản thân mà nắm bả vai của đối phương, thỉnh thoảng cúi đầu thấp giọng trò chuyện cùng Cố Hữu Dung.

Thật ra hắn chỉ là muốn mượn cơ hội cọ cọ lên đỉnh đầu của Cố Hữu Dung, thuận tiện ngửi hương vị thanh đạm trên người đối phương mà thôi.

Chung Chúc đón Cố Hữu Dung thì đều là tự mình lái xe, ghế lái phụ luôn luôn dành cho Cố Hữu Dung, nhưng hôm nay y lại nói diễn tập quá mệt mỏi, muốn ra ghế sau nghỉ ngơi một chút.

Chung Chúc đương nhiên đồng ý, còn cố ý thả chậm tốc độ xe, cuối cùng còn bị chiếc xe máy điện bên rìa đường thành công vượt mặt.

Cố Hữu Dung nằm ghế sau, chỉnh độ sáng màn hình đến thấp nhất, điên cuồng oanh tạc chú hai nhà mình.

[Chú! Chú hai thân yêu của con! Chú mau kéo hot search xuống đi! Chú không kéo là con  sẽ chết vô cùng xấu cho chú coi! Váy của con còn chưa mặc hết, con không muốn chết!]

Gửi tin nhắn xong còn điên cuồng gửi kèm theo một đống sticker gấu mèo gớt nước mắt cho chú hai Dung, bởi vì quá kích động nên tay, không cẩn thận nhấn nhầm vào ô [Chỉ dành cho tiên sinh].

Một gói meme gửi sang cho chú hai Dung.

Một đóa sen trắng nở rộ, nhắn gửi tám chữ to: “Lòng dạ từ bi, không tranh với đời”.

Chú hai Dung nhìn chiếc meme trên màn hình điện thoại, cảm giác như mình vừa được giác ngộ .

——

Chung Chúc: Bầu trời bật lên một tiếng vang thật lớn, ông đây lóe sáng bước lên sàn.

Cố Hữu Dung: Phắc, thiếp lập hoa sen trắng như thế nào đây? Tiên sinh về bất ngờ quá tui quên ôn lại quy tắc bạch liên bông mới thêm rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play