Linh Tê, Linh Loan nghe thấy hai chữ ‘Khanh Khanh’ phát ra từ miệng chỉ huy sứ thì tim cũng hẫng đi mất một nhịp. Vương Ngôn Khanh ngồi quay lưng về phía Linh Tê và Linh Loan nên không nhìn ra sự khác lạ của hai người này, nếu không thì nàng nhất định sẽ nhận ra được sự bất thường ở ‘ca ca’ của mình.

Nhưng Vương Ngôn Khanh không nhìn thấy, nàng vẫn còn đang chìm đắm trong ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng của Lục Hành, bao nhiêu cảnh giác cũng dần tan biến: “Muội khỏe hơn nhiều rồi. Nhị ca, huynh ở Nam Trấn phủ ti lâu như vậy mới trở về nên chắc là đói rồi nhỉ? Muội chuẩn bị đồ ăn cho huynh rồi, có điều muội không nhớ huynh thích gì, nên đành gọi một món ăn khá ngon mà muội đã ăn trong bữa tối.”

Lục Hành làm việc rất kín đáo, hắn sợ người khác đầu độc mình, cho nên ngay đến cả đầu bếp của nhà họ Lục cũng không biết hắn thích ăn gì. Vương Ngôn Khanh không dò hỏi được nên chỉ đành chuẩn bị bữa tối cho Lục Hành theo sở thích của mình.

Lục Hành nhìn về phía chiếc bàn bát tiên bằng tử đàn đầy vân gỗ, trên đó có đặt vài món ăn đầy đủ các món chay, mặn, canh, rau, bên dưới mấy khay đồ ăn còn có cả một lớp giữ nhiệt, thỉnh thoảng các nha hoàn sẽ lại thay nước nóng vào đó nên đến tận bây giờ đồ ăn vẫn còn nóng hổi.

Lục Hành quay đầu lại thì thấy Vương Ngôn Khanh đang e dè nhìn mình, cứ như là sợ hắn không vui. Lục Hành bật cười, định xoa đầu Vương Ngôn Khanh, nhưng khi nhớ ra vết thương trên đầu nàng thì hắn lại thu tay về: “Ta đã nói rồi, muội ở trong nhà họ Lục muốn làm gì thì làm, không cần phải nhìn trước ngó sau, nơm nớp lo sợ như vậy. Trùng hợp là ta cũng rất thích mấy món này, nhưng đã khuya rồi, ta không có tâm trạng ăn uống...”

Linh Tê và Linh Loan cúi người ở phía sau, trong mắt không có chút kinh ngạc nào. Nhìn đi, bọn họ đã nói rồi, chỉ huy sứ sẽ không động vào chúng đâu.

Nhưng suy nghĩ của Linh Tê đã bị dập tắt, nàng ta nghe thấy Lục Hành thay đổi giọng điệu, cười nói: “Trừ phi là Khanh Khanh ăn với ta.”

Khóe miệng Linh Tê khẽ giật, thiếu chút nữa là không kiềm chế được biểu cảm của mình. Linh Tê và Linh Loan đã được dạy dỗ cẩn thận, dù cho có kinh ngạc đến mấy thì cũng không được ngước đầu lên nhìn. Ánh mắt của Lục Hành long lanh tựa nước, nhất là khi hắn chú tâm nhìn vào một người thì ánh mắt đó dường như có thể khiến người kia chết chìm trong đó. Mặt Vương Ngôn Khanh đỏ ửng lên, may mà không có ai nhìn về phía này, nàng lặng lẽ thở phào một hơi, rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Vương Ngôn Khanh không được cử động mạnh, Lục Hành đỡ Vương Ngôn Khanh chậm rãi đứng lên, thong thả đi về phía chiếc bàn. Các nha hoàn bước tới mở hộp thức ra rồi rời đi, Vương Ngôn Khanh mở nắp tô sứ, thuần thục múc canh: “Nhị ca, huynh vừa mới trở về, uống canh làm ấm cơ thể trước đã.”

Lục Hành mỉm cười đón lấy canh cá mà nàng đưa tới, mắt vẫn còn đang lặng lẽ quan sát. Nàng không còn nhớ gì, nhưng kỹ năng sống vẫn còn, nhìn động tách múc canh, đưa canh của nàng thì có thể thấy nàng đã quen làm những việc này từ trước. Người nàng quan tâm là ai thì không cần nói ra cũng biết, nhưng những gì Vương Ngôn Khanh thể hiện lại hơi khác so với những ghi chép trong tư liệu.

Vương Hành nhìn qua đồ ăn bày trên bàn, đều là những món ngọt, và nhạt, thịt trên bàn đều là thịt trắng, không giống với đặc điểm ‘Thích đồ ăn mặn, cay và thịt dê’ ở trong ghi chép.

Lục Hành ung dung uống một ngụm canh cá, hỏi: “Khanh Khanh, muội bị thương rồi, lang trung đã đặc biệt dặn dò là phải chú ý ăn uống. Thịt dê là bổ nhất, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ đưa đến một đàn dê vàng, muội thấy thế nào?”

Vương Ngôn Khanh khẽ cau mày hỏi: “Nhị ca, huynh muốn ăn sao?”

Lục Hành lắc đầu cười: “Không. Đưa đến bao nhiêu thì cũng đều là của muội hết.”

“Vậy thì thôi.” Vương Ngôn Khanh cúi đầu, múc canh lên, nói: “Muội không thích mùi tanh của thịt dê.”

Lục Hành đã xác định được, món mặn, cay và thịt dê đều không phải món khoái khẩu của Vương Ngôn Khanh mà là của Phó Đình Châu. Vương Ngôn Khanh vì muốn hùa theo Phó Đình Châu nên mới nói bản thân thích những thứ đó.

Lục Hành thầm tặc lưỡi ghét bỏ một cái trong lòng, hắn bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của những gì mình đang điều tra. Xem ra cũng không nên dựa tất vào tư liệu, chi tiết của sự việc vẫn nên dựa vào quan sát của mình thì hơn.

Lục Hành thấy Vương Ngôn Khanh cúi đầu khuấy canh thì không nhịn được mà cười một tiếng, vỗ vỗ vào tay nàng nói: “Không thích thì thôi, lỗi là tại dê có mùi tanh, muội việc gì mà phải buồn rầu?”

Vương Ngôn Khanh không nhịn được mà bật cười, nàng ngẩng đầu lên bất lực nhìn hắn một cái: “Huynh muốn ăn thịt người ta, lại còn trách người ta hôi tanh, làm gì có cái lý lẽ đó chứ?”

“Bọn chúng làm Khanh Khanh không vui nên đương nhiên đó là lỗi của bọn chúng.” Lục Hành bình thản nói ra cái suy luận ngang ngược của hắn mà không hề có chút cảm giác không thỏa đáng nào. Hắn thấy Phó Đình Châu thực sự là một tên đáng ghê tởm, nhưng gọi ‘Khanh Khanh’ nhiều như vậy, tự nhiên cũng thấy quen miệng.

Trước đây vào lúc ăn cơm, Lục Hành vẫn luôn im lặng và cảnh giác. Bởi vì hắn lo lắng mỗi miếng ăn vào đều có thể có độc, ăn đối với hắn mà nói, hoàn toàn không phải là một kiểu hưởng thụ, đó chỉ là nhu cầu thiết yếu của cơ thể mà thôi. Hôm nay có Vương Ngôn Khanh ở đây cùng, hắn lại có thể cười nói và ăn được nhiều hơn thường ngày.

Đồ ăn mà Vương Ngôn Khanh chuẩn bị rất thanh đạm, rất dễ tiêu, vừa ăn vào bụng là cơ thể lập tức ấm lên rất nhiều, mấy vụ án khiến người ta đau đầu ở trong đầu gần như cũng chẳng còn nữa. Vương Ngôn Khanh đã dừng bữa từ lúc chiều tối, bây giờ chỉ ở bên cạnh Lục Hành thôi. Sau khi Lục Hành buông bát đũa xuống thì nàng cũng buông đũa, cầm khăn lên lau miệng.

Các nha hoàn tiến lên, nhẹ nhàng thu dọn bàn ăn. Vương Ngôn Khanh rót trà cho Lục Hành, rồi khẽ khàng đặt nó sang bên tay hắn, thăm dò hỏi: “Nhị ca, huynh gặp rắc rối sao?”

Lục Hành định thần lại, vô thức nhớ lại vụ án vụ án của mình. Hắn mở nắp chén trà, thong thả ngửi trà, hơi nước nóng bỏng bốc lên trước gương mặt của hắn, khiến cho người khác nhất thời không nhìn ra được tâm trạng thực sự của Lục Hành.

Lục Hành quan sát Vương Ngôn Khanh qua một màn sương khói, hắn phát hiện Vương Ngôn Khanh rất nhạy bén trong việc nhìn sắc mặt của người khác, đến cả tâm sự của hắn mà nàng cũng nhìn ra. Hắn vốn còn tưởng rằng Vương Ngôn Khanh ăn nhờ ở đậu nên đã sớm luyện được thói quen quan sát sắc mặt của người khác, nhưng bây giờ xem ra nói giống trực giác hơn là thói quen.

Trời sinh mẫn cảm, cộng với việc rèn luyện nhiều ngày thì mới tạo ra ‘thuật đọc tâm’ của nàng. Kinh nghiệm từ cuộc sống trước đây nhắc nhở nàng rằng phải che đậy sự kỳ lạ của mình nên nàng mới cố ý kiềm chế, cứ tỏ vẻ đần độn một chút, cùng lắm thì người ngoài cũng chỉ cho rằng nàng phản ứng nhanh mà thôi. Bây giờ nàng đã mất trí nhớ, hành động lại như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, nhưng lại liên tục nói ra những lời khiến người khác kinh ngạc, thiên tư hơn người mới được lộ ra.

Đồng tử Lục Hành khẽ động, cần thận quan sát Vương Ngôn Khanh hơn nữa. Vương Ngôn Khanh bị hắn nhìn đến lúng túng, cười hỏi: “Nhị ca, tại sao lại nhìn muội như vậy? Muội nói sai cái gì sao?”

Mặc dù nàng cười, nhưng hai vai đã vô thức căng cả lên. Lục Hành khẽ cười, kéo tay nàng thì nhận ra đầu ngón tay đã đã vô cùng lạnh lẽo.

Lục Hành chậm rãi xoa bóp đầu ngón tay mảnh khảnh của Vương Ngôn Khanh, nói: “Khanh Khanh, muội không cần phải lựa ý hùa theo ta. Muội muốn nói gì cũng được, không cần phải thăm dò xem ta muốn nghe cái gì.”

Từ khi sinh ra nàng đã phải nhìn ‘sắc mặt’ người khác, nên rất giỏi nhìn cảm xúc của người ta, nàng có thể dựa vào sự thay đổi sắc mặt của họ để đoán ra đối phương muốn nghe cái gì. Đây quả thực là một kỹ năng sinh tồn, nhưng Lục Hành không mong Vương Ngôn Khanh sẽ dùng kỹ năng này với hắn.

Hắn muốn được nhìn thấy con người thật của Vương Ngôn Khanh.

Vương Ngôn Khanh giật mình, gặng hỏi: “Chúng ta không phải như vậy sao?”

Lục Hành không nhịn được mà khẽ bật cười: “Đương nhiên không phải. Nếu như tất cả mọi người trên đời đều có khả năng này giống muội, vậy thì mỗi ngày Hoàng Thượng cũng không cần tức giận như vậy. Đây là món quà mà trời cao ban cho muội, muội có thể lấy nó để phòng thân, nhưng đến khi ở với ta thì cứ thẳng thắn, không cần phải lo lắng, sợ hãi.”

Đây là lần đầu tiên Vương Ngôn Khanh biết được nàng và người khác không giống nhau, nên nàng vẫn không nhịn được mà quan sát sắc mặt của Lục Hành: “Thật sao?”

“Thật chứ.” Lục Hành ung dung ngồi xuống, mặc cho nàng quan sát. Lời này của hắn chắc chắn là thật, nên không sợ nàng nhìn ra. Lục Hành nắm lấy ngón tay của Vương Ngôn Khanh, cười nói: "Muội và ta là huynh muội lớn lên cùng nhau, so với huynh đệ thủ túc còn thân hơn. Huynh muội trong cùng một nhà, có chuyện gì mà muội không nói thẳng với ta, thì còn ai nhắc nhở ta nữa chứ?”

Vương Ngôn Khanh yên tâm, cả người cũng thả lỏng hẳn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thật lòng: "Được.”

Lục Hành được trong lòng bàn tay mình cứ như có một viên ngọc thạch, âm thầm nhìn nàng. Bắt được nàng hoàn toàn là tình cờ, vồn dĩ Lục Hành còn muốn Vương Ngôn Khanh khai mọi chuyện ra, nhưng sau khi phát hiện nàng đã mất trí nhớ thì Lục Hành lập tức thay đổi chủ ý. Hắn muốn nàng trở thành vũ khí bí mật để đối phó với Phó Đình Châu, nhưng bây giờ Lục Hành lại phát hiện, Vương Ngôn Khanh hữu dụng hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.

Có một thiên tài hiếm có có thể quan sát được tâm trạng của người khác mà lại chỉ để lại trong nhà bày mưu tính kế thì quá lãng phí. Nàng nên được đến những nơi rộng lớn hơn.

Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh bật cười, đột nhiên ngồi thẳng lên, trịnh trọng kéo tay Vương Ngôn Khanh lại, hỏi: “Khanh Khanh, muội có đồng ý giúp ca ca một việc không?”

“Giúp?” Vương Ngôn Khanh kinh ngạc mở to mắt: “Muội?”

Mặc dù Vương Ngôn Khanh còn chưa hiểu rõ về thế giới này, nhưng này biết Lục Hành là chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, nhìn thái độ của mọi người đối với hắn thì có thể thấy, quyền lực trong tay hắn là rất lớn. Một người như hắn, sao lại cần sự giúp đỡ từ nàng chứ? - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Vương Ngôn Khanh nghĩ vậy thì nói: “Muội đâu biết gì đâu, vả lại còn không biết ai cả, muội có thể giúp gì cho ca ca chứ...”

Lục Hành siết chặt tay nàng, cắt lời nàng nói: “Đừng tự ti như vậy. Khanh Khanh, những việc muội có thể giúp ta không ít đâu. Mấy ngày trước ta nhận được một tấu sớ, Lương Vệ là Cẩm Y vệ ở Bảo Định phủ đều đã chết, vợ ông ấy báo lên rằng, trong lúc này con gái lớn đã thông gian với người khác. Bảo Định phủ đã phán tử hình người phụ nữ đó và giao đến Kinh thành xét thẩm.”

Ở địa phương thì không có quyền hành phán xét tử hình, bất cứ một mạng người nào cũng phải giao cho Kinh thành xem xét lại. Kinh thành phê chuẩn rồi thì mới được tử hình, nếu phía Kinh thành cảm thấy có vấn đề thì cả vụ án đó đều phải điều tra lại. Vụ án này liên quan đến Cẩm Y vệ cho nên không cần thông qua lục bộ mà được Cẩm Y vệ xử lý nội bộ luôn.

Vương Ngôn Khanh nghe vậy thì nhíu mày, suy ngẫm một lát rồi hỏi: “Lương Văn thị là mẹ ruột của con gái lớn của Lương Vệ sao?”

Trong mắt Lục Hành lộ ra ý cười, rất thông minh, mới thế mà đã nắm được trọng điểm rồi. Lục Hành không đáp mà hỏi ngược lại: “Tại sao muội lại hỏi như vậy?”

“Không hợp lý lắm.” Vương Ngôn Khanh đáp: “Cha qua đời, tại sao con gái lại có tâm tình thông gian với người khác? Cho dù nàng ta thực sự làm ra chuyện đó trong lúc đám tang diễn ra, nhưng nếu mẫu thân nàng ta phát hiện thì cũng nghĩ cách lấp liếm, tại sao lại chủ động báo lên tận triều đình? Chỉ có một khả năng thôi, Lương Văn thị không phải mẫu thân của nàng ta, mà lại mẹ kế.”

Lục Hàng gật đầu, khẳng định suy đoán của nàng: “Không sai, Lương Văn thị quả thực là vợ lẽ của Lương Vệ. Còn gì nữa không?”

Vương Ngôn Khanh bất lực nói: “Huynh không kể hết mọi chuyện cho muội thì muội đoán kiểu gì? Nhưng nếu mẹ kế mà sát hại được con gái của vợ cả thì sẽ ắt là vì lợi ích. Bà ta dám ngang nhiên hãm hại con gái của của vợ cả thì phần lớn là do bản thân đã có chỗ dựa vững chắc. Bà ta có con trai không?”

“Có.” Lục Hành gật đầu, vui vẻ nói: “Lương Vệ có hai đứa con trai, con trai lớn và con gái lớn đều là do vợ cả Lưu thị sinh ra, chỉ có đứa con trai nhỏ là do vợ kế sinh ra. Vả lại ta có thể nói thêm cho muội một chuyện, Cẩm Y vệ thiên hộ là chức vị có thể kế thừa, Lương Vệ mất rồi, vị trí thiên hộ sẽ do con trai ông ấy thừa kế. Còn chuyện là đứa con trai nào được kế thừa thì còn phải xem xét.”

Theo luật lệ Đại Minh, cha mất rồi thì toàn bộ tài sản sẽ đều được truyền lại cho con cả, rồi con cả sẽ lại truyền cho cháu đích tôn. Nhưng Đại Minh đã tồn tại được trăm năm, luật đó được đặt ra khi vừa mới dựng nước, nên đến giờ cũng đã sớm bị biến dạng rồi. Ví dụ gần đây nhất là, Trấn Viễn hầu đã bỏ qua con trai mình mà trực tiếp truyền vị cho cháu trai, chỉ huy sứ thiêm sự Lục Tùng cũng bỏ qua con trai cả của mình mà giao chức Cẩm Y vệ cho con trai thứ là Lục Hành.

Phó Đình Châu và Lục Hành được đánh giá là người có khả năng vượt trội, có thể được phá lệ mà cho kế thừa, nhưng trên thế gian này lại có nhiều người bình thường hơn, cũng có rất ít người có sự khác biệt vượt trội về mặt tài trí. Ví dụ như cả nhà Lương Vệ, dựa theo luật thì phải truyền lại cho con trai lớn, nhưng cũng có thể truyền lại cho con trai thứ hai với lý do hắn có tài năng xuất chúng.

Thiên hộ là chức quan ngũ phẩm, đối với quý tộc mà nói thì nó không là gì, nhưng đối với người bình thường mà nói thì đây là một chức vị không hề thấp. Chức quan của Lương gia sẽ thuộc về đứa con trai nào, thực tế có thể lay chuyển được.

Vương Ngôn Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên, tức giận nói: “Nói vậy là hiểu rồi. Hài cốt của Lương Vệ còn chưa nguội, Lương Văn thị lại muốn ép chết con gái lớn của vợ cả, thậm chí đến cả thanh danh của gia tộc mình cũng không màng tới, chắc chắn là có âm mưu. Vụ án này chắc chắn không phải thông gian.”

Vương Ngôn Khanh nói, Lục Hành im lặng lắng nghe. Đợi đến khi Vương Ngôn Khanh nói xong, hắn thở dài nói: “Khanh Khanh thực sự rất thông minh, hơn hẳn mấy tên quan lại ngoài kia.”

Vương Ngôn Khanh nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền có dự cảm không lành: “Chẳng lẽ vụ án này đã được phán xử rồi sao?”

“Không sai.” Lục Hành uể oải nói, như thể đang thở dài, xác nhận suy đoán của Vương Ngôn Khanh: “Vụ án này đã xét xử rồi, Trần Đô chỉ huy sứ đã đồng ý với kết quả này, e rằng không bao lâu nữa, tiểu thư Lương gia kia sẽ bị định tội thông gian mà chết.”

Vương Ngôn Khanh gặng hỏi: “Trần Đô chỉ huy sứ là...”

“Trần Dần, Trần đại nhân.” Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh với ánh mắt sâu thăm thẳm, như muốn ám chỉ gì đó: “Chỉ huy sứ chính nhị phẩm, nắm giữ Cẩm Y vệ, cũng là cấp trên của ta.”

Vương Ngôn Khanh im lặng một lúc, vụ án do trưởng quản của Lục Hành phán xét, cái này...

Quan trường chính là như vậy, nhất là đối với nhà họ Lục tòng quân, thứ quan trọng nhất trong quân đội chính là tôn ti trật tự. Trưởng quản cho rằng đây là thông gian, phải chết, thì người phía dưới có thấy có điểm nào khả nghi thì cũng phải theo đó mà làm.

Vương Ngôn Khanh cúi mặt xuống, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy tức giận: “Nhưng mà đó là một mạng người đấy. Một cô nương chưa xuất giá đã bị xử chết vì tội thông gian, nếu cô nương ấy bị oan thì phải làm sao?”

Lục Hành thở dài, dùng ánh mắt sâu thăm thẳm Vương Ngôn Khanh. Đôi mắt hổ phách kia sáng lấp lánh, bên trong đó có thất vọng, có thở dài, có thỉnh cầu, như rượu ngon đặt trên bàn thờ lâu năm rót vào lòng Vương Ngôn Khanh: “Ta cũng không nỡ. Nhưng không tuân theo thượng quan là tội lớn, Khanh Khanh, muội có đồng ý giúp ta không?”



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play