Gia Tĩnh năm thứ mười một, trận tuyết đầu đông bao phủ khắp kinh thành. Hôm qua tuyết rơi cả đêm, sáng nay tỉnh dậy, trời đất trắng xóa, sương bạc đầy đất.

Các vú già ở Trấn Viễn Hầu phủ quét tuyết từ sáng sớm tinh mơ, chổi lùa trên mặt đất, phát ra những âm thanh có tiết tấu ‘xào xạc’, khiến đình viện càng thêm yên tĩnh.

Hai nha hoàn vấn tóc hai bên bê chung canh, bước từng bước qua hành lang. Hai người này không giống với các vú già quét rác, họ là nha hoàn bên cạnh chủ tử, xưa nay không cần làm việc nặng, mặc y phục sáng màu, tóc vấn cao, làm chủ tử vui còn có thể đeo trang sức, sống còn sung sướng hơn tiểu thư con nhà bình thường.

Bởi vậy, những nha hoàn này đi tới đâu cũng ngẩng cao đầu, cực kỳ kiêu ngạo. Nha hoàn mặc y phục đỏ hạ giọng, thầm nói với bạn đi cùng: “Ngươi nghe nói gì chưa, hôn sự của Hầu gia và Tam cô nương Vĩnh Bình Hầu phủ đã định. Bây giờ chỉ chờ qua tang kỳ của lão hầu gia nữa thôi. Ngày mai khai xuân sẽ công bố.”

Nha hoàn mặc y phục xanh nhạt bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chuyện này chẳng phải đương nhiên sao. Hầu gia mới hai mươi tuổi đã tập tước, văn võ song toàn, tướng mạo ngời ngời, còn được Võ Định Hầu tán dương, đương nhiên Hầu phu nhân muốn gả đại tiểu thư cho. Tam cô nương Vĩnh Bình Hầu phủ là cháu gái ngoại của Võ Định Hầu, Hầu gia lại làm việc với Võ Định Hầu, giờ Phó gia và Hồng gia kết thân, đó gọi là thân càng thâm thân, ai cũng vui mừng.”

Nha hoàn nói chuyện lúc trước nghe được xong, không ngừng bĩu môi về phía viện hướng Tây Bắc: “Nếu định thân với tam tiểu thư Vĩnh Bình hầu… thì vị kia thế nào?”

Nha hoàn mặc đồ xanh nhạt liếc mắt về phía trước, kỳ quái nói: “Nguyên hình tất hiện, ai về nhà nấy. Nàng ta chỉ là con gái của một quân hộ bình thường, trong nhà còn không có người nối dõi, lão hầu gia đón nàng ta vào phủ là để trả ân tình phụ thân nàng ta chắn mũi tên thay lão hầu gia trên chiến giường. Nàng ta có thể hưởng mười năm phú quý ở Hầu phủ là tốt lắm rồi. Lão hầu gia cũng thật là hồ đồ, còn muốn để nàng ta gả cho hầu gia. Nhưng lão hầu gia cũng chỉ nói vậy thôi, nàng ta thật sự nghĩ mình là Hầu phu nhân sao?”

Nha hoàn váy đó nghe vậy cũng có chút thổn thức: “Nàng ấy đã ở Hầu phủ mười năm, từ bảy tuổi đến mười bảy tuổi, luôn ở bên cạnh Hầu gia. Phận nữ nhân có mấy cái mười năm, nàng đã lớn như vậy rồi, sau này hôn sự phải làm sao đây?”

Nha hoàn mặc váy xanh nhạt không hiểu sao có chút vui vẻ, hơi dẩu miệng nói: “Hầu gia còn có thể nhìn nàng ta gả cho nam nhân khác sao? Ngươi đừng thương tiếc nàng ta, số nàng ta tốt hơn chúng ta, nói không chừng sau này chúng ta còn phải gọi người ta một tiếng chủ tử.”

“Suỵt!” Nha hoàn váy đỏ vội vàng nhắc nhở đồng bạn, ý bảo nàng đừng nói nữa. Một nha hoàn mặc váy lụa màu lam vén rèm đi từ chính phòng ra, đúng lúc đối mặt với hai nàng. Vẻ mặt nha hoàn áo lam nhàn nhạt nói: “Trời lạnh lắm, sao hai vị muội muội tới sớm vậy?”

Nha hoàn váy đỏ âm thầm nhéo đồng bạn một cái, chớp mắt mặt đầy ý cười: “Chào buổi sáng, Phỉ Thúy tỷ tỷ, lão phu nhân lo cô nương bị lạnh nên đặc biệt dặn nhà bếp hầm canh sữa dê, bảo bọn muội mang tới cho Vương cô nương.”

Phỉ Thúy liếc qua khuôn mặt tươi cười của nha hoàn váy đỏ, như thể không nghe thấy lời vừa rồi, tránh sang một bên nói: “Làm phiền hai vị. Mời vào trong.”

Nha hoàn váy đỏ không ngừng mỉm cười lấy lòng, nha hoàn váy xanh nhạt biết mình gây họa, cúi đầu xuống, yên lặng đi vào bên trong thỉnh an. Nàng có tùy tiện đến mấy cũng biết vị trí của bản thân, dù vị kia có xuất thân thế nào thì cũng là ân nhân của Phó gia, lại còn lớn lên cùng Hầu gia. Chỉ nói tới tình cảm thanh mai trúc mã thì e là Hầu phu nhân tương lai cũng không bằng. Hiện giờ tam tiểu thư Vĩnh Bình hầu phủ đang ngắm cảnh, chờ sau khi nhập phủ, còn chưa chắc có thể tranh lại vị này.

Tuy không nói rõ, nhưng tất cả người ở Trấn Viễn Hầu Phó gia đều ngầm thừa nhận, sau này Vương Ngôn Khanh vẫn sẽ ở lại Phó gia. Hầu gia là siêu phẩm hầu, dù sao nương tử chính thất cũng phải là tiểu thư quyền quý môn đăng hộ đối. Nhưng Vương Ngôn Khanh cũng bầu bạn bao năm, giữ lại làm thiếp cũng không sao.

Sau khi vào cửa, hai người họ không dám ngẩng đầu, loáng tháng nhìn thấy một bóng dáng sau Đa Bảo Các, lập tức hạ người hành lễ với Vương Ngôn Khanh: “Nô tỳ thỉnh an cô nương, cô nương vạn phúc.”

Một lúc sau, một âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Đứng dậy đi.”

Giọng nàng rất đặc biệt, không phải tiếng chuông bạc lanh lảnh trưởng bối thích nhất, cũng không phải kiểu kiều mị uyển chuyển nam nhân thích, mà như tuyết bên ngoài, trong trẻo tịch mịch, không tranh không đoạt, vừa nghe qua một lần, chắc chắn sẽ không quên.

Hai nha hoàn nói lời cảm tạ, chậm rãi đứng dậy. Nha hoàn váy xanh nhạt lặng lẽ nhìn thoáng qua, một nữ tử ngồi ở trên giường la Hán, bờ vai mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, chiếc cổ mảnh mai, hai chân đặt ở bục, nhìn có vẻ vô cùng thon dài. Nàng nghiêng mặt, càng làm nổi bật lên sự đẹp đẽ của khung xương, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn, khuôn hàm như một đường thẳng đổ dọc xuống, sạch sẽ mà quạnh quẽ.

Tướng mạo như vậy, không phải thứ son phấn có thể làm ra, chẳng trách Hầu gia thích nàng. Nha hoàn váy xanh nhạt cảm thấy ủ rũ, miễn cưỡng vâng một tiếng với Vương Ngôn Khanh, sau đó nhanh chóng lui ra.

Sau khi hai nha hoàn kia đi, cuối cùng Phỉ Thúy cũng không nén được lửa giận, tức tối nói: “Mấy nha đầu này đúng là to gan! Dám bàn tán sau lưng cô nương, nô tì phải bẩm báo Hầu gia, cho các nàng một trận!”

“Họ chỉ là mấy tiểu nha hoàn, không ra khỏi cửa phủ nửa bước, đánh họ có ích gì?” Vương Ngôn Khanh buông thìa, dùng khăn lau tay, khóe miệng như cong lên: “Là lão phu nhân muốn để ta nghe thấy mấy lời này, ngươi có thể xuống tay xử lý nha hoàn, nhưng có thể xử lý lão phu nhân sao?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phỉ Thúy lập tức im lặng, nàng ấy nhìn Vương Ngôn Khanh, mấp máy môi, vô cùng không đành lòng: “Cô nương…”

Vương Ngôn Khanh rũ mắt xuống, ánh mắt bình tĩnh như một hồ băng, không chút dao động. Chữ hiếu lớn hơn trời, suy cho cùng người ta mới là người một nhà, huống hồ, Phó Đình Châu thật sự không biết sao?

Lão phu nhân có thể ỷ vào quyền uy của bậc phụ mẫu để làm mai cho Phó Đình Châu, nhưng hôn sự muốn thành thì phải có sự đồng ý của Phó Đình Châu. Nghe nói vị Hồng tam cô nương là cháu ngoại của Võ Định Hầu, cưới nàng, là có thể tiến gần hơn một bước với Võ Định Hầu. Người thông minh như Phó Đình Châu, đương nhiên biết nên lấy hay bỏ.

Vương Ngôn Khanh đặt khăn ở bàn nhỏ, nhẹ nhàng thở dài: “Môn đăng hộ đối, tài tuấn nhân giai, chuyện tốt. Nên chúc mừng Nhị ca ca.”

Sự xót xa Phỉ Thúy đè nén suốt một tháng tuôn ra, nước mắt rơi lã chã: “Nhưng mà, cô nương mới là cháu dâu lão hầu gia chọn. Người đã đợi hầu gia mười năm rồi, mười năm đấy! Hầu gia muốn học võ, người không màng bản thân là nữ giới, cũng đi học cưỡi ngựa bắn tên. Hầu gia muốn chưởng quân, người lại cải trang nam nhân, cùng ngài ấy lăn lê bò lết trong quân doanh. Những năm qua, trên người người lưu lại bao nhiêu vết sẹo rồi? Bây giờ, họ dùng một câu môn đăng hộ đối là gạt bỏ hết những gì cô nương đã bỏ ra trong mười năm qua sao?”

Phỉ Thúy vừa lau nước mắt vừa kể khổ, Vương Ngôn Khoanh lại như người ngoài cuộc, thờ ơ ngồi đó. Phỉ Thúy đã ấm ức như vậy, Vương Ngôn Khanh là người trong cuộc mà thật sự không để bụng sao? Sao có thể.

Mười năm thanh xuân, nàng được đón tới Trấn Viễn Hầu phủ từ năm bảy tuổi, cuộc đời nàng, cũng chỉ có Phó Đình Châu.

Hiện giờ là năm Gia Tĩnh thứ mười một, năm thứ mười một hoàng đế thứ mười hai của Đại Minh tới kinh thành. Quan văn và quan võ, sĩ lâm và quý tộc có ranh giới rõ ràng, quan văn đều thi cử để định ra, hết một vụ lại đổi, nếu đời sau không học hành đàng hoàng thì rất có thể sẽ suy tàn, nhưng võ tướng lại được thừa kế. Ví dụ như Võ Định Hầu phủ, Vĩnh Bình Hầu phủ, đều là mấy đời tổ tiên chưởng quân, thời gian sống ở kinh thành còn dài hơn so với đương kim Hoàng đế.

Mấy năm gần đây Phó gia mới bắt đầu trở nên giàu có, nhưng tổ tiên cũng là quan quân, lập được quân công ở đời Phó Việt, tổ phụ của Phó Đình Châu, được tiên đế Chính Đức phong làm Trấn Viễn Hầu. Vì vậy, trước mặt Võ Định Hầu, Vĩnh Bình Hầu tôn quý ở kinh thành, Phó gia vẫn luôn thấp hơn một cái đầu.

Có điều dù nhà họ Phó lai lịch thế nào cũng không liên quan tới Vương Ngôn Khanh. Vốn dĩ, với thân phận của nàng, cả đời cũng không thể tiếp xúc với những tướng vương hầu này.

Quan võ đời đời tương truyền, sĩ binh cũng thừa kế. Sĩ binh và sĩ quan, chỉ khác nhau có một chữ, nhưng cách biệt một trời. Nguyên quán của Vương Ngôn Khanh là Đại Đồng phủ, trong nhà là quân hộ, nam nhân Vương gia vừa sinh ra đã là binh, tằng tổ phụ, tổ phụ, phụ thân của nàng đều chết trong trận chiến Đại Đồng với người Mông Cổ.

Năm Chính Đức thứ mười hai, phụ thân nàng được Trấn Viễn Hầu Phó Việt điều đi Đại Đồng nhậm tổng binh. Người dần nhận được sự tán dương của Phó Việt vì sự nhạy bén, quả cảm của mình. Trong một lần truy kích, vì chắn cho Phó Việt một mũi tên mà Vương Thông đã chết trận sa trường.

Sau đó trận chiến với người Mông Cổ giành thắng lợi, vì lập chiến công nên Phó Việt được điều về kinh thành. Phó Việt rất thích Vương Thông, hiện giờ Vương Thông lại chết vì ông, ông cố nén bi thương, Phó phái người về quê Vương Thông, trấn an góa phụ và người nhà Vương Thông.

Sau một thời gian mới biết, mấy năm nay Vương Thông không ở nhà, Thẩm Lan, thê tử Vương Thông qua đời vì cơ thể suy nhược sau sinh. Để nuôi sống cháu gái, mẫu thân Lý thị bất chấp tuổi già sức yếu cày cuốc ruộng đồng, đầu xuân té ngã cũng bệnh chết. Cả nhà từ trên xuống dưới chỉ còn lại một ấu nữ bảy tuổi - Vương Ngôn Khanh.

Có rất nhiều cô nhi có gia cảnh như Vương Ngôn Khanh, nhưng chứng kiến mọi việc xảy ra, Phó Việt không thể nào bỏ mặc. Sau khi thuộc hạ trở lại kinh thành phục mệnh Phó Việt, Phó Việt suy nghĩ một lát, quyết định nhận nuôi Vương Ngôn Khanh.

Với quyền thế của Trấn Viễn Hầu phủ, nuôi một tiểu cô cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu ông mặc kệ thì đứa trẻ này sẽ chết ở bên ngoài.

Năm Vương Ngôn Khanh bảy tuổi, vận mệnh có sự thay đổi lớn. Năm đó nàng mất đi người thân cuối cùng, được hàng xóm giúp đỡ lo xong xuôi tang sự cho tổ mẫu. Sau đó, đất nhà họ bị bà con họ hàng xa chiếm cứ, nhưng lại đùn đẩy nhau không chịu nhận nuôi Vương Ngôn Khanh, ai cũng không muốn nuôi thêm một miệng ăn.

Một đám người kỳ quái từng tới gặp nàng, một thời gian sau, đám người đó lại tới, hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người và tiền của. Bọn họ thắp cho Vương Thông nén hương, còn nói muốn đưa Vương Ngôn Khanh nhập kinh.

Đám họ hàng lập tức thay đổi, làng xóm trên dưới đều biết phần mộ tổ tiên Vương gia khói hương nghi ngút, Vương Thông được quý nhân khen ngợi, Vương Ngôn Khanh sắp vào trong thành hưởng phúc. Các thôn dân đều không hiểu khái niệm Trấn Viễn Hầu là gì, chỉ biết là chức quan rất cao, chủ quản toàn bộ quân đội Đại Đồng phủ. Những chú thím kia đều thay đổi sắc mặt, tranh nhau giành lấy Vương Ngôn Khanh, còn muốn lừa Vương Ngôn Khanh đổi cách xưng hô, đưa khuê nữ nhà họ đi.

Tuy Vương Ngôn Khanh mới bảy tuổi, nhưng cuộc sống khiến nàng sớm hiểu được sự thay đổi của lòng người, nhìn mặt đoán ý. Nàng không để lại một lời nào cho những người họ hàng đó, im lặng đi theo quân của Phó Việt, tiến vào kinh thành phía Bắc mà nàng hoàn toàn xa lạ.

Khi đó, nàng vẫn chưa biết nàng sắp vào một thế giới như thế nào. Nàng biết trên thế gian này có kẻ giàu người nghèo, có quan sai có nông dân, nhưng không ngờ, sự chênh lệch giai cấp lại to lớn đến thế.

Sau khi vào Tuyên Võ Môn, mỗi đồ vật ven đường đều là phồn hoa nàng chưa từng dám nghĩ, nàng choáng váng theo sự di chuyển của xe ngựa, cuối cùng, rẽ vào một tòa nhà hùng dũng uy phong.

Khi Vương Ngôn Khanh xuống xe, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sợ không dám nói nhiều, đi cũng không dám đi. Nhà cao cửa rộng, nguy nga tráng lệ, người hầu đi tới đi lui, bà tử quét rác cũng mặc đẹp hơn nhà trưởng thôn. Đây là nơi sau này nàng sẽ sống sao?

Vương Ngôn Khanh đang mờ mịt khó hiểu, đột nhiên sau lưng truyền tới giọng một thiếu niên: “Đây là ai?”

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên quý khí, khoảng trên dưới mười tuổi, đã cao lớn đĩnh đạc, dáng vẻ đường đường. Người bên cạnh đổi thái độ, lấy lòng nói: “Nhị thiếu gia, đây là bé gái mồ côi mà hầu gia muốn nhận nuôi.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, giống như nhớ lại chút ấn tượng về nàng, hỏi: “Tên là gì?”

“Bẩm nhị thiếu gia, nàng tên Vương…”

“Không hỏi ngươi.” Thiếu niên nhạt liếc tên đầy tớ một cái, hất cằm với Vương Ngôn Khang: “Để nàng ấy nói.”

Tuy vẫn chưa giới thiệu, nhưng Vương Ngôn Khanh đã hiểu tình hình. Nàng cúi đầu xuống, ngoan ngoãn trả lời: “Bẩm nhị thiếu gia, ta tên Vương Ngôn Khanh.”

Thiếu niên giống như hiếm lắm mới gặp bạn cùng tuổi, tự mình dẫn nàng tới gặp Trấn Viễn Hầu. Sau đó, Vương Ngôn Khanh mới biết, thiếu niên dẫn đường cho nàng là cháu trai của Phó Việt - Phó Đình Châu. Tuy mọi người gọi hắn ta là nhị thiếu gia, nhưng trong hàng cháu chắt chỉ có mình hắn là nam lang nên hắn ta chính là thế tử mà mọi người ngầm thừa nhận rồi. Trấn Viễn Hầu phủ náo nhiệt như vậy, bởi vì hôm đó trùng hợp là sinh thần Phó Đình Châu.

Sau đó Phó Đình Châu vẫn luôn đùa rằng Vương Ngôn Khanh là món quà sinh thần trời trao cho hắn ta. Đúng lúc tâm trạng hắn ta không tốt, muốn ra ngoài thư giãn, vừa rẽ vào đã gặp Vương Ngôn Khanh.

Phó Việt rất vui khi gặp Vương Ngôn Khanh, Vương Thông cũng tầm tuổi nhi tử của Phó Việt, tính tình lại nhanh nhẹn tốt bụng, ông vẫn luôn đối xử với Vương Thông như nhi tử mình. Không ngờ nữ nhi của Vương Thông lại trắng trẻo đáng yêu, không hề bướng bỉnh như Vương Thông.

Cả đời Phó Việt chinh chiến trên lưng ngựa, chất giọng huấn luyện binh sĩ, sấm rền gió cuốn đều đã nghe được ở ngoài doanh địa, lần đầu tiên thấy một tiểu cô nương mềm mại như vậy nên trái tim cũng muốn tan ra. Vừa hay Vương Ngôn Khanh cũng tầm tuổi Phó Đình Châu, Phó Việt bèn để hai đứa trẻ ở bên mình, tự mình nuôi dạy.

Nói đến chuyện này, thật ra còn có một vụ ồn ào khác. Phó Việt thường chinh chiến bên ngoài, liên tiếp đánh trận nhiều năm không về nhà. Nhi tử của Phó Việt là Phó Xương bị lão thê cưng chiều, sau đó chuyển tới kinh thành, lại thành nhi tử Hầu gia, cứ như vậy dạy ra một tên hư hỏng.

Khi Phó Việt từ Đại Đồng về Kinh sư, thấy nhi tử trăng hoa ong bướm, chọi gà cưỡi ngựa, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình. Nhưng khi đó Phó Xương đã sắp ba mươi rồi, thay đổi thế nào được nữa? Phó Việt đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thật sự không dạy lại nổi nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, chuyên tâm dạy dỗ cháu trai.

Những năm qua ông chinh chiến không hề dễ dàng, tuyệt đối không thể giao gia nghiệp lớn như vậy cho con cháu phá của. May mà Phó Đình Châu còn nhỏ, dạy vẫn kịp.

Đúng lúc này Vương Ngôn Khanh vào Phó gia. Phó Việt để Phó Đình Châu nhận Vương Ngôn Khanh làm muội muội, tự mình dạy họ đọc sách tập võ, khi rảnh rỗi dẫn Phó Đình Châu đi gặp đồng liêu chiến hữu, dạy dỗ không hề nương tay. Vương Ngôn Khanh hiểu rõ vị trí của mình, nàng là nữ nhi dưới trướng Phó Việt nhưng kém xa Phó gia. Phó Việt vì ơn cứu mạng mà nuôi dưỡng nàng bên mình, nhưng nàng hiểu rõ, người Phó Việt dạy là cháu trai mình, nàng chỉ là nhân tiện được hưởng ké.

Thế nên Vương Ngôn Khanh rất nghiêm túc học tập, Phó Đình Châu học gì nàng học đó, chưa bao giờ kêu hổ. Khi Phó Đình Châu tới trường học võ, nha hoàn đều nói Vương Ngôn Khanh là một cô nương, hà tất phải chịu khổ như vậy, nhưng Vương Ngôn Khanh không nói lời nào, kiên trì đi theo.

Vương gia là quân hộ, nhiều thế hệ tòng quân, thế nên khó bàn chuyện hôn sự, thường chỉ cưới gả với quân hộ. Tổ mẫu, mẫu thân của Vương Ngôn Khanh đều là nữ nhi gia đình quân binh, mà Đại Đồng Phủ là một trong chín đại trấn biên giới quan trọng, bảo vệ xung quanh kinh thành. Hàng năm khi xung đột với người Mông Cổ, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, bất luận già trẻ nam nữ, một giây trước còn dùng cuốc cày ruộng, giây tiếp theo đã giơ đao lên chém người, dù là nữ nhi cũng đầy nhiệt huyết chiến đấu trong người.

Vương Ngôn Khanh lớn lên trong thời kỳ hỗn loạn, trưởng thành hơn so với lứa bạn cùng tuổi, các quý nữ kinh thành cảm thấy khổ sở vất vả nhưng nàng vẫn có thể nhẫn nhịn. Mấy năm trước là để lấy lòng Phó Việt, mấy năm sau là vì Phó Đình Châu.

Phó Đình Châu kế thừa năng lực của tổ phụ hắn, cao lớn oai hùng, mày kiếm mắt sáng, kiên nghị quả quyết, hơn nữa vì sinh ra ở kinh thành nên còn thông minh và nhạy bén hơn cả Phó Việt. Mặc dù xung quanh đầy người danh giá ngọa hổ tàng long, Phó Đình Châu vẫn được nhiều người tôn là ‘tướng tài’. Phó Việt rất hài lòng với cháu trai, đồng thời vì quan tâm bé gái mồ côi dưới trướng, từng lén nói nước phù không chảy ruộng ngoài, để Vương Ngôn Khanh gả cho Phó Đình Châu.

Lời này của Phó Việt không chỉ là vì báo ân. Vương Ngôn Khanh càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thông minh, vừa biết bắn cung vừa có thể đọc sách viết chữ, còn không hơn những thiên kinh tiểu thư yểu điệu kia sao? Phó Việt tận mắt nhìn hai đứa trẻ trưởng thành, hợp hay không hợp, trong lòng ông rất rõ ràng.

Trước khi lâm chung, Phó Việt để lại hai khẩu lệnh, một là bỏ qua Phó Xương, trực tiếp truyền hầu vị tới tay Phó Đình Châu, hai là bảo Phó Đình Châu không cần giữ đạo hiếu, mau chóng thành hôn.

Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, điều thứ hai của Phó Việt là vì Vương Ngôn Khanh. Nhưng sau khi an táng Phó Việt xong, vợ chồng Phó Xương lại thay đổi. Bọn họ làm bộ không hiểu ý Phó Việt, gióng trống khua chiêng bàn chuyện hôn sự của Phó Đình Châu.

Phó Việt nói không cần giữ đạo hiếu, nhưng con cháu không thể đi quá giới hạn. Trong vòng một năm, Phó Đình Châu không được vui chơi tiệc tùng, túng dục đón dâu. Không thể đính hôn, nhưng tương lai có thể, vợ chồng Phó Xương chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng Vĩnh Bình hầu phủ vừa mới hồi kinh báo cáo công việc.

Trước đây Vĩnh Bình Hầu phòng thủ Xuyên Tây, tam nữ nhi vẫn chưa gả chồng, hai nhà hợp ý nhau. Phó Đình Châu âm thầm tới Vĩnh Bình hầu phủ, sau khi trở về cũng đồng ý. Tam tiểu thư Vĩnh Bình hầu có được rể hiền, Trấn Viễn hầu phủ mở được đường thân cận với gia tôc tôn quý, Võ Định Hầu lôi kéo được một thanh niên tướng tài, tất cả mọi người đều rất vui mừng, chỉ trừ Vương Ngôn Khanh.

Phó Đình Châu muốn cưới thiên kim Vĩnh Bình Hầu, vậy nàng thì sao?

Từ sau khi lão hầu gia Phó Việt qua đời, vị trí của Vương Ngôn Khanh ở Phó Gia lập tức trở nên xấu hổ. Hiện giờ hầu phủ không kiêng nể gì mai mối cho Phó Đình Châu, không còn nể mặt chút nào nữa rồi. Những nha hoàn đó tám dóc, chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Phỉ Thúy cảm thấy ấm ức thay cô nương nhà mình, nhưng sau khi nàng ấy khóc xong thì thật sự không biết phải làm sao. Tổ phụ, phụ thân Vương Ngôn Khanh đều chết trận, nàng không có huynh đệ, lão hầu gia vừa mất, hoàn toàn không có ai chống lưng cho nàng. Huống hồ, dù Vương gia có thúc bá, nhưng ở trước mặt Trấn Viễn Hầu phủ, có ai dám nói gì?

Nói khó nghe là, dựa vào thân phận của Vương Ngôn Khanh, có thể làm thiếp ở Trấn Viễn Hầu phủ đã là trèo cao rồi.

Phỉ Thúy thút tha thút thít, Vương Ngôn Khanh vẫn không nói lời nào, giống như một bức họa yên tĩnh ngồi đó. Trong lòng Phỉ Thúy khó chịu, viện cớ đi ra ngoài.

Vương Ngôn Khanh ngồi một mình trong phòng, giống như vô số ngày trước đây, đọc sách, luyện chữ, đọc binh pháp. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới một trận gió, một bóng dáng ngồi xuống trước mặt nàng, tự nhiên rút đồ vật trong tay nàng ra: “‘Hồ Kiềm kinh’? Cuối năm rồi còn mà còn đọc?”

Ngón tay Vương Ngôn Khanh nắm chặt lại, nàng ngẩng đầu, cố gắng dùng nụ cười không chút sơ hở đối mặt với hắn: “Nhị ca.”

App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play