Ánh mắt của Lục Hành chân thành và nhiệt tình, Vương Ngôn Khanh như bị mê hoặc vậy, vô thức muốn đồng ý với hắn. Nàng ngừng lại một lát mới hỏi: "Huynh muốn ta làm cái gì?"
Lục Hành nở nụ cười, thân mật xoa bóp tay của Vương Ngôn Khanh, an ủi: "Không cần phải căng thẳng, chẳng qua là nhờ muội để ý mấy người giúp ta, phân biệt xem bọn họ có nói dối hay không mà thôi. Vụ án mà Trần Đô chỉ huy sứ đã quyết định rồi, nếu ta muốn lật lại bản án thì phải nắm chắc tuyệt đối. Muội có sẵn lòng theo ta tới Bảo Định, tự mình đi Lương gia một chuyến không?"
Lúc này Vương Ngôn Khanh rất kinh ngạc, nàng chỉ mất trí nhớ thôi chứ không phải ngốc, đương nhiên là nàng ý thức được Lục Hành đang dẫn dụ mình. Nàng cho rằng Lục Hành muốn lợi dụng năng lực của nàng để làm gì đó, nhưng không ngờ lại chỉ nhằm vào vụ án này thôi.
Vương Ngôn Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Hành, thành thật nói: "Ta còn tưởng rằng huynh sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này cơ đấy."
Lục Hành là chính tam phẩm Chỉ huy sứ, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, một vụ án dân nữ thông dâm bình thường hoàn toàn không trình nổi tới tay hắn. Vụ án này không phải là do hắn phán, cũng chẳng phải do hắn thẩm vấn, vốn dĩ hắn không cần phải vì một kẻ tép riu mà chống lại cấp trên của chính mình.
Đôi mắt của Vương Ngôn Khanh trong vắt, nhìn một cái là có thể thấy đáy. Nhìn ánh mắt của nàng, Lục Hành ý thức được có lẽ nàng đã hiểu lầm gì đó. Lục Hành cười cười, nói: "Ta không hề cao thượng như muội nghĩ đâu, chuyện không liên quan đến mình thì từ trước đến nay ta không thèm để ý. Chẳng qua là vụ án này trùng hợp để ta thấy được, chỗ sơ hở lại quá là rõ ràng. Cho kẻ ngu dốt như vậy toại nguyện là sỉ nhục Cẩm y vệ, cho nên ta mới suy nghĩ hai ngày. Khanh Khanh, muội thông minh thật đấy, thế mà đã nhìn thấu ý đồ của ta rồi. Vậy ta hỏi muội, muội có bằng lòng không?"
Vương Ngôn Khanh khẽ thở dài, nói: "Huynh là nhị ca của ta, cho dù huynh xuất phát từ mục đích gì mà lật lại bản án giúp nữ tử Lương gia đi chăng nữa thì chỉ cần huynh bằng lòng ra tay là đủ rồi. Huynh bảo ta cứ nói thoải mái trước mặt huynh, vậy thì tương tự, huynh cũng không cần phải giải thích ý đồ của huynh với ta. Ta tin tưởng huynh."
"Tại sao?" Lục Hành nhướng mày, nơi đáy mắt ẩn giấu vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm vào nàng: "Chỉ bởi vì ta là ca ca của muội thôi sao?"
"Nếu ta đã lựa chọn tin huynh thì sẽ chấp nhận toàn bộ tính cách của huynh." Nói xong, Vương Ngôn Khanh cố ý chớp chớp mắt, cười nói: "Ai bảo lúc đầu huynh dẫn ta về nhà cơ chứ."
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là Vương Ngôn Khanh đã biết rõ người này tâm cơ khó lường, lòng dạ sâu nặng, sẽ không tự dưng lại bố thí ý tốt, hắn đã cho ai một thì ắt sẽ phải thu về ba. Kể cả tối nay hắn đột nhiên nói đến vụ án của Lương gia với nàng, phía sau cũng có ý định khác, nhưng Vương Ngôn Khanh cam tâm tình nguyện làm thanh đao trong tay hắn.
Đây là người mà kể cả nàng có mất trí nhớ cũng không thể quên thì sao nàng có thể từ chối hắn được chứ?
Vương Ngôn Khanh không muốn bầu không khí quá nặng nề, cố ý nói đùa để giải tỏa không khí, nhưng Lục Hành chỉ cười nhếch mép, có vẻ như không hề bị lấy lòng. Trong lòng Lục Hành cười lạnh, hắn không nên hỏi câu kia, chỉ dừng lại ở câu nói tin tưởng hắn của Vương Ngôn Khanh là được rồi, để tất cả ngừng lại trong sự tốt đẹp. Giả vờ tình sâu ý nặng không tốt sao? Hà cớ gì phải hỏi toạc ra làm mất hứng đây.
Lục Hành không để cho cảm xúc không tốt ảnh hưởng đến nét mặt, hắn cười cười, nói tiếp: "Khanh Khanh bằng lòng giúp đỡ thì không còn gì tốt hơn. Chờ vết thương của muội đỡ hơn một chút thì ta sẽ sắp xếp thủ tục, dẫn muội đi Bảo Định một chuyến, xem xem rốt cuộc thì Lương gia đang giở trò gì. Tuy nhiên, trước khi lấy được chứng cứ thì không nên rêu rao, cho nên chúng ta phải đổi một thân phận khác, chỉ lấy thân phận là hai huynh muội bình thường để ra khỏi thành. Khanh Khanh, có lẽ phải liên lụy khiến muội chịu uất ức rồi."
Vương Ngôn Khanh lắc đầu: "Không sao. Con đường làm quan của nhị ca là quan trọng nhất, ta chịu chút lạnh có là gì đâu."
Nàng càng nói vậy, trong lòng Lục Hành lại càng khó chịu. Tất cả sự dịu dàng săn sóc, chân thành tín nhiệm của nàng đều được xây dựng dựa trên nền tảng hắn là dưỡng huynh của nàng. Thật ra người mà nàng nhìn hiện giờ là một nam nhân khác.
Bên môi Lục Hành hàm chứa ý cười, thân mật sờ lên tóc của nàng, nói: "Được. Nhưng mà ta rời kinh thì phải nói với trong cung một tiếng, muội cứ ở nhà dưỡng bệnh trước, không cần phải quan tâm đến chuyện xuất hành. Tất cả đã có ta sắp xếp rồi. Đến khi nào xuất phát, ta sẽ phái người đến đón muội."
Vương Ngôn Khanh không hề dị nghị gì mà gật đầu đồng ý, cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngoài miệng Lục Hành nói là không vội nhưng sau khi tan triều ngày thứ hai, hắn trực tiếp đi tìm Hoàng đế. Cẩm y vệ có thể trực tiếp gặp vua, thái giám thấy là Lục Hành thì hoàn toàn không dám ngăn cản, chắp tay thi lễ lấy lòng: "Chào Lục đại nhân. Lục đại nhân, ngài tới bẩm báo sự tình với Hoàng thượng sao?"
"Đúng." Lục Hành cười gật đầu: "Làm phiền công công bẩm báo giúp."
Thái giám nói không dám, đi vào bên trong truyền lời. Không lâu sau, Trương Tá bên cạnh Hoàng đế tự mình ra đón, nói: "Lục đại nhân, mời vào trong."
Sau khi hỏi thăm Trương Tá, Lục Hành bước đi vững vàng vào trong điện. Trong Càn Thanh cung, Hoàng đế đang ngồi thiền trên trường kỷ, Lục Hành hành lễ với Hoàng đế: "Thần tham kiến Hoàng thượng, Thánh thượng vạn tuế."
Hoàng đế đáp lại, vẫn duy trì tư thế ngồi thiền. Lục Hành quan sát sắc mặt của Hoàng đế, nói: "Khí sắc của Thánh thượng hôm nay rất tốt, sắc mặt hồng hào, hơi thở ổn định, xem ra hiệu quả của Lưu Tiên Đan không tệ."
Nét mặt của Hoàng đế vẫn luôn hờ hững, nghe đến đây cuối cùng trên mặt ngài cũng để lộ chút ý cười, tự đắc nói: "Ngươi cũng nhìn ra hả? Sau khi uống xong, trẫm cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sáng sớm cũng không bị tim đập nhanh giống như trước đây nữa. Phương pháp tế rượu mà Triệu Thiên sư nói thật sự có tác dụng."
Lục Hành bàn luận với Hoàng đế về đạo, Hoàng đế nói chuyện rất vui vẻ, hỏi: "Ngươi tới có chuyện gì thế?"
Lục Hành nói: "Hoàng thượng, mấy ngày trước thần nhận được một vụ án, suy đi tính lại vẫn luôn cảm thấy có điểm đáng ngờ, muốn rời kinh để tự mình đi xem."
Hoàng đế quen biết Lục Hành gần mười năm rồi, giọng điệu nói chuyện đều rất tùy ý. Hoàng đế hỏi: "Vụ án gì?"
Lục Hành kể lại vụ án vợ kế của Lương Vệ tố cáo trưởng nữ thông dâm cho Hoàng đế nghe, cuối cùng, Lục Hành nói: "Một tiểu cô nương mười sáu tuổi thông dâm trong khoảng thời gian để tang phụ thân quả thực không đúng với lẽ thường. Cho dù đây có là thật đi chăng nữa thì nam nữ hoan ái cũng là chuyện thường tình, tội không đáng chết. Phán nữ tử Lương gia tội tử hình không khỏi quá nghiêm khắc."
Hoàng đế đến kinh thành đăng cơ lúc mười bốn tuổi, mới đầu có lẽ là do không quen khí hậu nên Hoàng đế bị bệnh nhiều năm liền, có nhiều lần suýt nữa thì qua đời. Trong khoảng thời gian đó, trong cung đều cảm thấy Hoàng đế sống không quá hai mươi. Sau này đạo sĩ vào kinh, từ từ điều dưỡng thân thể cho Hoàng đế, ngài mới dần dần khỏe mạnh hơn. Dù vậy, Hoàng đế vẫn thở dốc ho khan, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, không thể sánh được với cơ thể tinh lực dồi dào, có thể chạy lăng xăng khắp nơi của Lục Hành.
Thái y trị lâu vậy mà cũng chưa chữa khỏi, thế nhưng đạo sĩ lại làm được. Bọn họ cứu lại mạng của Hoàng đế, cộng thêm sự chăm sóc của đạo sĩ, sức khỏe của ngài mỗi ngày một tốt lên. Bởi vậy, Hoàng đế không tin thái y, không tin Phật Tổ, chỉ tin vào Đạo giáo.
Đạo gia không kiêng kị, coi trọng sự độ lượng, đạo đức, âm dương hài hòa như Phật gia. Hoàng đế ngẫm lại thấy cũng đúng. Con gái tới tuổi, nảy sinh tình cảm chỉ là chuyện thường của con người, đâu đáng để kêu đánh kêu giết? Hoàng đế gật gù, nói: “Nếu ngươi cảm thấy có nghi vấn thì đi thẩm tra một lượt đi.”
Lục Hành cúi đầu, đồng ý. Sự u ám xẹt qua trong mắt hắn. Lục Hành không nhắc một chữ tới Trần Dần, nhưng đã tố cáo một tội của Trần Dần. Hoàng đế là người thông minh. Sau này, ngài chắc chắn sẽ điều tra vụ án này để xem là xảy ra chuyện gì. Tất nhiên, ngài sẽ biết rằng Trần Dần đã dàn xếp bản án này. Thậm chí, ngài cũng có thể đoán được cả ý nghĩ bỏ qua Trần Dần để đến bẩm báo với Hoàng đế của Lục Hành.
Đây là phương pháp sống chung của Hoàng đế và Lục Hành. Đối phó với người thông minh, đừng bao giờ cố gắng giật dây người đó. Lục Hành thể hiện rõ tâm tư của bản thân cho Hoàng đế xem, Hoàng đế nhìn thấu thì sẽ bằng lòng khoan nhượng.
Nói trắng ra là con người hướng tới tầm cao, dòng nước hướng về chỗ thấp. Đây cũng chỉ là chuyện thường tình ở đời người mà thôi. Hoàng đế có thể chấp nhận hết những ham muốn xuất phát từ bản năng con người. Nếu có thứ hắn thật sự không chấp nhận được, vậy đó là nói dối. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Mục đích của Lục Hành đã đạt được. Hắn đang định cáo lui thì bỗng nghe thấy Hoàng đế hỏi: “Việc điều tra vụ án Trương Vĩnh và Tiêu Kính thế nào rồi?”
Trong lòng Lục Hành hơi rét lạnh: “Thần vẫn đang điều tra ạ.”
Hoàng đế gật đầu, không nói tiếp lời phía sau, trông như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Tuy nhiên, Lục Hành biết rằng Hoàng đế đã mất kiên nhẫn.
Hoàng đế phải nhìn thấy kết quả, trễ nhất là nửa tháng.
Lục Hành hành lễ, lùi về sau, rời khỏi cung điện. Hắn đi qua Càn Thanh Môn, bước chân dần tăng tốc. Lúc đi đến Tả Thuận Môn, Lục Hành chạm mặt với một người khác.
Ánh mắt của cả hai giao thoa, đôi bên đều cảm thấy đen đủi. Nhưng rất nhanh, Lục Hành đã bày ra ý cười nhạt của thường thấy của hắn, nói: “Trấn Viễn Hầu.”
Phó Đình Châu gật đầu với Lục Hành. Ánh mắt hắn ta tĩnh mịch, nghe kĩ ra thì còn hơi có vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Lục chỉ huy thiêm sự.”
Hiện tại Lục Hành đang đảm nhiệm chức chỉ huy sứ, nhưng người nể mặt trong ngoài kinh thành đều gọi hắn là ‘Lục chỉ huy sứ’. Hiển nhiên, Phó Đình Châu không thuộc một trong những người nể mặt.
Nghe thấy xưng hô của Phó Đình Châu, Lục Hành không hề tức giận mà trái lại, ý cười lại càng thêm sâu. Ánh mắt của Lục Hành quét qua Phó Đình Châu, nhìn cánh tay hắn ta một cách không rõ ý tứ, nói: “Nam Trấn phủ ti còn có việc. Ta đi trước, hôm khác sẽ ôn chuyện với Trấn Viễn Hầu.”
Phó Đình Châu nhìn chăm chăm hắn với vẻ lạnh như băng, ánh mắt đặc biệt bất thiện. Đón loại ánh mặt này, Lục Hành cũng chẳng hề áp lực, gật đầu cười với Phó Đình Châu. Vậy mà hắn muốn đi thật. Lục Hành đi hai bước, Phó Đình Châu không thể nhịn được nữa, xoay người, nói: “Lục đại nhân.”
Lục Hành dừng lại. Hắn không quay đầu, nói một cách thong thả, ung dung: “Không dám nhận câu đại nhân này của Trấn Viễn Hầu. Không biết Trấn Viễn Hầu còn chuyện gì?”
“Gần đây ta nhận được chút rượu ngon nên muốn mời Lục đại nhân thưởng thức. Chỉ tiếc rằng Lục đại nhân như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi (1). Không biết dạo gần đây Lục đại nhân đang bận việc gì?”
(1) Thần long thấy đầu mà không thấy đuôi: ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
Lục Hành cười, nghiêng nửa người nhìn về phía người ở sau. Ánh mặt trời của Tử Cấm Thành hoa lệ lại lạnh giá chiếu vào trong mắt hắn. Đôi con ngươi màu hổ phách kia càng lộ vẻ sóng sánh như nước, ánh nước lững lờ, không thấy rõ thần sắc thực sự.
Lục Hành nở một nụ cười hoàn mỹ, nói: “Chắc là Trấn Viễn Hầu cũng biết ta đang bận việc gì.”
Phó Đình Châu siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên cánh tay. Lục Hành đang gây hấn. Hắn vậy mà lại càn rỡ đến độ làm trò ngay trước mặt Phó Đình Châu.
Phó Đình Châu dùng quá nhiều sức khiến vết thương trên cánh tay lại đau. Vẻ mặt của Phó Đình Châu lạnh lùng tựa sắt đá, giọng nói kìm nén sự tức giận: “Lục chỉ huy thiêm sự, mọi việc nên một vừa hai phải thôi. Chớ có tự rước lấy họa.”
Lục Hành nhìn Phó Đình Châu, nở nụ cười. Hắn nhìn bầu trời cao xa, tẻ nhạt rồi nghiêng đầu, nhìn về phía Phó Đình Châu một cách thản nhiên. Trong giọng nói của hắn chứa đựng sự ngờ vực, vô tội vừa đủ: “Ta phụng thánh mệnh điều tra vụ án hối lộ của Trương Vĩnh và Tiêu Kính, sao Trấn Viễn Hầu lại căm giận vậy? Hay là ngài có quan hệ gì với Trương Vĩnh và Tiêu Kính?”
Môi mỏng của Phó Đình Châu mím chặt, gân xanh trên cổ nổi hết cả lên. Lục Hành chế nhạo đối thủ, tâm trạng rất tốt. Hắn còn ngại chưa đủ, bước đến, nói với vẻ chân thành: “Nghe nói Trấn Viễn Hầu và tam tiểu thư của Vĩnh Bình Hầu sắp có chuyện tốt. Tại đây, Lục mỗ chúc Trấn Viễn Hầu được như ý nguyện, mừng đón giai nhân. Tiếc thay, gần đây ta không ra khỏi Nam Trấn phủ ti được. Xem ra, Lục mỗ không có phúc được hưởng rượu ngon của Trấn Viễn Hầu rồi. Đến ngày đại hôn của Trấn Viễn Hầu, Lục mỗ nhất định sẽ tới nhà uống một chén rượu.”
Nói xong, Lục Hành gật đầu với Phó Đình Châu, xoay người đi ngay. Phó Đình Châu đứng trong đường hẻm của Tử Cẩm Thành trang nghiêm, lạnh lẽo, nhìn Lục Hành đi xa. Tứ trảo phi ngư (2) trên người hắn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làm cho mắt của con người ta đau nhói.
(2) Tứ trảo phi ngư: Kiểu họa tiết trên áo.
Nắm tay của Phó Đình Châu càng siết chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ. Trong lòng Phó Đình Châu biết rõ rằng Khanh Khanh đã bị Lục Hành bắt đi mất. Hai ngày nay, hắn ta luôn chờ Lục Hành ra điều kiện, thế nhưng Lục Hành vẫn bình tĩnh như cũ, không có hành động gì. Cuối cùng, Phó Đình Châu không giữ được bình tĩnh, chạy đi tìm Lục Hành, đòi một lời khẳng định. Kết quả, thằng nhãi Lục Hành vậy mà lại giả ngu.
Phó Đình Châu tức Lục Hành không từ thủ đoạn, song càng lo lắng cho Vương Ngôn Khanh hơn. Nàng là một cô gái, thế mà nay lại rơi vào trong tay loại người như Lục Hành. Mỗi lần đồng hồ cát báo, Phó Đình Châu đều kinh hồn bạt vía. Phó Đình Châu hít sâu một hơi. Không khí hanh khô của thành Bắc Kinh tràn vào phổi. Nó như con dao nhỏ, khiến cho cuộc sống của con người đau buốt. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía những ngói xanh mái đỏ liên tục nhấp nhô, trái tim giống như bị thiếu mất một mảnh, bị gió lạnh lẽo thổi qua không ngừng.
Khanh Khanh à, muội đang ở nơi nào?
Sau khi rời khỏi cung, trên môi Lục Hành vẫn cứ treo một ý cười không rõ. Hắn đã nói trước với Hoàng đế nên có thể lập tức xuất phát tới Bảo Định phủ để điều tra vụ án rồi. Lục Hành là Cẩm Y vệ, làm một danh tính giả cho bản thân cũng chẳng cần nhiều sức. Rất nhanh, hắn đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ. Sau đó, hắn dẫn theo Vương Ngôn Khanh ra khỏi kinh thành, phi về hướng Bảo Định phủ vào một sáng sớm nọ.
App TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT