Sau khi Lục Hành rời đi, hậu trạch lại rơi vào an tĩnh một lần nữa. Linh Tê, Linh Loan đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về thì bưng chén thuốc tới nói: “Cô nương, thuốc đến rồi.”
Đôi mắt trong trẻo mà sâu thẳm của Vương Ngôn Khanh nhìn về phía họ, Linh Tê cảm thấy căng thẳng theo bản năng, nhưng mà nàng ta nhớ tới lời căn dặn của chỉ huy sứ, lại nỗ lực trấn định lại.
Bây giờ Lục Hành vừa tiếp nhận Nam Trấn phủ ti, người chú ý đến hắn chỉ có nhiều không có ít, hắn không có thời gian để tiêu hao ở chốn nội trạch. Trước khi hắn đi, đã để lại lời cho đám người trong phủ, trong thời gian Linh Tê và Linh Loan sắc thuốc thì bọn họ đã làm xong lời căn dặn của Lục Hành.
Trong đó có một cái, đó là chăm sóc ‘con gái nuôi của Lục gia’- Vương cô nương bị mất trí nhớ cho thật tốt.
Vương Ngôn Khanh thấy thuốc được bưng đến nhưng vẫn không có động tác gì. Linh Tê thấy thế, lập tức nói: “Trước đó nô tỳ đã thử qua, thuốc này tuyệt đối không có vấn đề. Nếu cô nương không tin, nô tỳ sẽ thử lại một lần.”
Nói xong, Linh Tê sai người đi lấy bát và thìa, nàng ta sẽ thử thuốc ngay trước mặt Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh lắc đầu, vươn tay nói: “Đưa thuốc cho ta đi.”
Linh Tê cảm thấy ngoài ý muốn: “Cô nương…”
Vương Ngôn Khanh nói: “Các ngươi là nha hoàn nhị ca sắp xếp, sẽ không có vấn đề gì. Ta tin tưởng nhị ca.”
Vương Ngôn Khanh tiếp nhận chén thuốc, nàng thử nhiệt độ một chút, quả nhiên vừa vặn. Vương Ngôn Khanh cúi đầu uống thuốc, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng động tác múc thuốc ổn định mà quả quyết, không có một chút dây dưa dài dòng. Rất nhanh đã thấy đáy bát, Vương Ngôn Khanh đặt thìa và bát thuốc sang một bên, Linh Tê lập tức dâng mứt hoa quả lên, Vương Ngôn Khanh lại khoát khoát tay, nói: “Không cần.”
Linh Tê và Linh Loan liếc nhau, đều cảm thấy kinh ngạc. Tiểu thư nội trạch, không ai là không được nuông chiều từ bé, đầu ngón tay bị kim đâm một cái đều đau đến rơi nước mắt. Mà Vương Ngôn Khanh uống thuốc một mạch, không hề giống với một nương tử khuê các. Linh Tê thử hỏi thăm: “Cô nương, người còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Vương Ngôn Khanh ngã xuống từ vách núi cao như vậy, làm sao có thể không có chuyện gì được. Từng chỗ trên người nàng đều đau nhức, nàng lại không có ký ức, nhưng bản năng nói cho nàng mấy cái này chỉ là vết thương bị té, cũng không chí mạng, thứ chân chính nghiêm trọng chính là vết ứ sưng sau đầu.
Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng chạm vào ót một cái, Linh Tê thấy thế thì trả lời: “Cô nương đừng dùng tay chạm vào, lang trung nói vết tụ máu sau đầu người còn chưa tan, mấy ngày nay không thể vận động kịch liệt, cảm xúc cũng phải tận lực giữ bình tĩnh, đặc biệt là không thể dùng ngoại lực để kích thích.”
Vương Ngôn Khanh nghe thấy lời nha hoàn nói thì lập tức dừng động tác của mình lại, sau đó quả nhiên không còn chạm vào nữa. Bây giờ nàng bị thương, không thể chạm vào ngay, không thể hoạt động, không thể đọc sách, vừa mới tỉnh ngủ, lại ngủ không được… Nàng buồn bực ngán ngẩm, ánh mắt không khỏi rơi xuống người những nha hoàn trước mặt này.
Linh Tê, Linh Loan nghĩ đến chỗ quái lạ của Vương Ngôn Khanh, lập tức căng cứng cả người. Nhất là Linh Loan, biểu cảm trên mặt cũng cứng ngắc. Vương Ngôn Khanh biết các nàng đều đang căng thẳng theo bản năng thì đã sớm cảm thấy kỳ lạ, dứt khoát hỏi: “Tại sao các ngươi lại kiêng dè ta như vậy?”
Nhị ca nói, nàng bảy tuổi đã đến Lục gia, ở đây đã mười năm rồi. Nếu đám nha hoàn này là nô tỳ của Lục gia thì tại sao lại vô cùng lạ lẫm với nàng, đồng thời còn mơ hồ có cảm giác phòng bị như vậy?
Linh Tê và Linh Loan liếc nhau, Linh Loan cúi đầu, Linh Tê thở dài, hành lễ vạn phúc với Vương Ngôn Khanh một cái, nói: “Cô nương đừng làm chúng nô tỳ sợ, nô tỳ là người thế nào, nào có xứng để khoa tay múa chân với cô nương? Nô tỳ là sợ bản thân mình phục vụ không tốt.”
Vương Ngôn Khanh hỏi: “Bởi vì nhị ca sao?”
Vương Ngôn Khanh đã sớm phát hiện, tất cả mọi người ở nơi này đều sợ Lục Hành. Cho dù là như thế thì Lục Hành cũng đã đi rồi, tại sao các nàng vẫn không dám thả lỏng?
Linh Tê nghe thấy Vương Ngôn Khanh kêu chỉ huy sứ là nhị ca, trong lòng thật sự vô cùng phức tạp. Linh Tê nhớ kỹ lời chỉ huy sứ, nói: “Không dám, là chúng nô tỳ thất trách, không hầu hạ cô nương thật tốt. Cô nương bị tập kích trên đường dâng hương, chỉ huy sứ giận dữ, bán toàn bộ nha hoàn và bà tử đã hầu hạ cô nương lúc trước đi hết, điều chúng nô tỳ thêm vào. Nô tỳ sợ không thể hầu hạ cô nương cho tốt nên mới liên tiếp phạm sai lầm. Xin cô nương thứ tội.”
Lời nói có thể trái lương tâm, biểu cảm có thể ngụy trang, nhưng sự thay đổi rất nhỏ của bắp thịt thì lại không lừa được. Vương Ngôn Khanh trời sinh đã am hiểu bắt lấy những biểu hiện rất nhỏ của con người, hơn nữa có thể trong nháy mắt điều chỉnh cảm xúc để đối ứng. Đây càng giống với một loại thiên phú hơn, giống như có một vài người sinh ra đã có trí nhớ tốt, giỏi âm luật. Vương Ngôn Khanh giỏi xem biểu cảm, cũng là thứ khắc sâu bên trong bản năng.
Bây giờ nàng không có ký ức, sẽ không bị thường thức và nhận biết lúc trước ràng buộc, phần thiên phú này ngược lại càng rõ ràng. Ngụy trang trước mặt loại cao thủ trời sinh đã biết nói dối như Vương Ngôn Khanh là vô dụng, nên dứt khoát không ngụy trang, đóng gói lời nói thật lại rồi nói ra một nửa là tốt nhất.
Cho nên lời mà Lục Hành sắp xếp cho Linh Tê, Linh Loan hoàn toàn có thể giải thích tại sao các nàng lại không quen thuộc với Vương Ngôn Khanh, cũng có thể giải thích cho việc tại sao lúc vừa mới nghe được Vương Ngôn Khanh mất trí nhớ lại bối rối như vậy.
Câu giải thích này phù hợp với tính cách của Lục Hành, cũng có thể giải thích được sự khác thường của mọi người với Vương Ngôn Khanh vừa mới tỉnh lại, Vương Ngôn Khanh suy nghĩ một chút thì tiếp nhận. Thuốc mà lang trung cho có cho thêm thành phần hỗ trợ giấc ngủ, sau khi Vương Ngôn Khanh uống thuốc không lâu thì mệt mỏi, thiếp đi trong lời khuyên bảo của nha hoàn. Linh Tê, Linh Loan thấy Vương Ngôn Khanh ngủ say rồi thì thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng, nhanh chóng ra ngoài bố trí.
Lục gia chỉ có hai huynh đệ Lục Mân và Lục Hành, cũng không có nữ nhi. Đến khi mẫu thân của Lục Hành về quê thì Lục phủ càng thêm trống trải, xưa nay rất quạnh quẽ. Bây giờ đột nhiên có thêm một đứa ‘con gái nuôi’ ở mười năm thì đương nhiên đồ cần đặt mua cũng không ít.
Đột nhiên từ trống rỗng trở thành nơi có vết tích của một người ở mười năm… Loại chuyện này cũng chỉ có Cẩm y vệ làm được. Thuốc bổ mà lang trung cho rất đủ, Vương Ngôn Khanh ngủ thẳng đến hoàng hôn.
Trong lúc đám nha hoàn Lục phủ vội vàng cải tạo hiện trường thì Lục Hành cũng đang chậm rãi lật xem giấy tờ trong Nam Trấn phủ ti.
Quách Thao đứng ở bên cạnh, không dám nhìn sắc mặt của Lục Hành, chỉ xấu hổ nói: “Chỉ huy sứ, thuộc hạ không cho bọn họ đồ ăn, thức uống theo như lời của ngài, để bọn họ đói cả ngày. Vừa rồi thuộc hạ đi thẩm vấn, còn lấy cả roi ra nhưng bọn họ vẫn không chịu nói. Nếu dùng hình mạnh hơn nữa thì không phải là một chút là có thể xong việc.”
Thật ra chức quan hiện tại của Lục Hành là chỉ huy thiêm sự, hắn chỉ tạm thay thế chức chỉ huy sứ. Nhưng đi đứng trên chốn quan trường, sao ngay cả loại tầm mắt này cũng không có chứ? Trên dưới Nam Trấn phủ ti đều đổi giọng gọi Lục Hành là chỉ huy sứ.
Lục Hành tạm thay làm chỉ huy sứ của Cẩm y vệ vào tháng mười một, chuyện thứ nhất hắn phải làm sau khi tiếp nhận chức vụ Nam Trấn phủ ti chính là điều tra án đút lót của Trương Vĩnh, Tiêu Kính.
Trương Vĩnh chính là một trong ‘bát hổ’ vô cùng nổi danh trong năm Chính Đức. Mặc dù Tiêu Kính không phải bát hổ, nhưng cũng là thái giám có quyền có thế trong triều Thành Hóa, Hoằng Trị, Chính Đức. Chính Đức đế trọng dụng thái giám, ‘bát hổ’ hoành hành cung đình, độc tài triều cương, rất nhiều tấu chương đều do bọn họ định đoạt. Sau này Chính Đức đế chết bệnh, Gia Tĩnh đăng cơ, bát hổ mới bị thanh trừ. Trong số đó, Trương Vĩnh phản bội trong thời khắc mấu chốt nên có công với văn thần, may mắn còn sống. Sau này, Trương Vĩnh bị biếm đến Hiếu Lăng, bảo vệ Hương Quang. Tuy rằng quãng đời còn lại không thể cầm quyền nhưng ít ra có thể bình an sống qua tuổi già. Gia Tĩnh năm thứ tám, Trương Vĩnh chết bệnh, triều đình còn phong thưởng huynh đệ người nhà của ông ta, xem như là một thái giám chết yên lành hiếm có.
Lúc đầu, mọi chuyện rất tốt, nhưng năm nay, bởi vì tranh đầu đại lễ nghị mà những chuyện cũ năm xưa này lại bị lật ra. Cấp sự trung Lư Xán vạch tội thứ phụ Trương Kính Cung chiêu quyền nhận hối lộ, Trương Kính Cung không cam lòng yếu thế, lập tức bày mưu đặt kế cho vây cánh buộc tội đối thủ nhận hối lộ của Trương Vĩnh, Tiêu Kính.
Quan viên trong triều cấu kết với thái giám, đây là tội lớn. Trương Kính Cung xuất kích dẫn phát một trận loạn đấu lớn, đảng phái triều đình hỗn chiến, càng ngày càng nhiều người bị cuốn vào chuyện này, tấu chương buộc tội bay lên trên bàn hoàng đế như tuyết rơi. Hoàng đế tức giận, hạ lệnh điều tra thật nghiêm, Cẩm y vệ lập tức tới cửa xách người, rất nhiều quan viên bị liên lụy, hạ ngục, trong đó không thiếu quan lớn, quan to, mà Nội Các được gọi là hậu hoa viên, Hàm Lâm Viện – thánh địa của người đọc sách trong thiên hạ thì gặp tai họa nghiêm trọng nhất.
Bây giờ, ai tham, ai không tham, ai cấu kết nội hoạn (1), ai bị oan uổng thì do Lục Hành đến điều tra. Nếu như Lục Hành có thể điều tra thỏa án này, vậy thì việc từ chỉ huy sứ tạm thay chuyển thành chỉ huy sứ chính thức chỉ là vấn đề thời gian.
Cách hôm hoàng đế hạ lệnh đã mười ngày rồi, bản án vẫn không có tiến triển. Những quan viên kia nắm chính xác chuyện Cẩm y vệ không dám làm gì bọn họ nên ai nấy đều cắn chết không chịu nói, ngẫu nhiên có người cung khai thì cũng đều là lời nói nhảm hết. Lục Hành nhanh chóng đảo qua lời khai, bên trên không có thứ gì hữu dụng cả, hắn lười xem thêm nữa, tiện tay ném vào trong đống giấy lộn.
Chút chuyện trên quan trường này, ai mà không biết chứ. Quan bổng Đại Minh ít ỏi, văn võ cả triều có ai dựa vào bổng lộc để sống đâu. Lúc tuổi già, vì tự vệ, Trương Vĩnh đưa chỗ tốt cho không ít quan viên đương quyền. Lục Hành rất rõ ràng, cái đám người bị bắt vào trong lao kia, có một người thì tính một người, đều nhận tiền của Trương Vĩnh hết.
Loại chuyện nhận hối lộ này tồn tại trong cả triều, nhưng sẽ không có ai thừa nhận. Cẩm y vệ muốn lập công, mà quan văn cũng phải lo cho tiền đồ của bọn họ. Trong lao có rất nhiều người là vây cánh của thủ phụ Dương Ứng Ninh, có thủ phụ ở đây, Cẩm y vệ không dám làm gì bọn họ. Chỉ cần bọn họ không khai, sau khi rời khỏi đây, thứ nghênh đón bọn họ chính là mây xanh tiến thẳng (2), danh thơm danh đẹp, nhưng nếu như bọn họ thừa nhận có qua lại với Trương Vĩnh, không chỉ là mình ngã ngựa, mà còn liên lụy đến người nhà của lão sư.
Bọn họ lại không ngốc, làm sao chịu loại mua bán thâm hụt tiền này chứ.
Lục Hành lấy từ trong hộc tối ra một tờ danh sách, phía trên đúng là những người bị bắt vào tù lần này, bên cạnh ghi chép gia sản, của cải của bọn họ, Lục Hành đảo qua từng nhóm tên người người, hắn biết rất rõ ràng đám người này đại khái đã tham bao nhiêu tiền, nhưng lại không có chứng cứ.
Trương Vĩnh từng là thái giám, hết sức quen thuộc thủ đoạn của Cẩm y vệ, Đông xưởng, Tây xưởng, ông ta tặng lễ, mà tặng rất sạch sẽ, chí ít bên ngoài thì Cẩm y vệ không bắt được chứng cứ. Ánh mắt của Lục Hành nhanh chóng lướt qua trên danh sách, khi quét đến một cái tên, đốt ngón tay hắn gõ lên trên một cái, nói: “Lễ Bộ thị lang Triệu Hoài nhát gan mềm yếu, không được việc nhất, ban đêm ông ta vừa ngủ thì đánh thức ông ta dậy, mang ra ngoài thẩm vấn một mình, sau khi treo ông ta nửa canh giờ thì thả vào lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy nửa canh giờ, cần phải khiến ông ta không ăn cơm không uống nước cả đêm, không thể chợp mắt một lát.”
Quách Thao nghe xong thì nghiêm nghị, thủ đoạn tra tấn người của chỉ huy sứ thật sự quá cao siêu, đây mới gọi là không đánh mà thắng, giết người trong vô hình. Quách Thao đang muốn đồng ý thì bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Hoài là học sinh của thủ phụ Dương Ứng Ninh, chỉ huy sứ chỉ nhằm vào một mình Triệu Hoài…
Sau khi Lục Hành nói xong, Quách Thao không nhúc nhích hồi lâu. Đôi mắt Lục Hành lặng lẽ quét tới, Quách Thao tiếp xúc đến ánh mắt của Lục Hành, trong nháy mắt đã bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Hắn ta không còn dám nghĩ ngợi, tranh thủ thời gian cúi đầu lĩnh mệnh: “Thuộc hạ tuân lệnh.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Lục Hành ném danh sách về chỗ cũ, nhìn lực đạo trên tay thì đoán ra được hắn không thích đám người này. Ngày nào cũng đấu trí đấu dũng với đám già đời này, Lục Hành chỉ cảm thấy mình già đi rất nhanh. Tâm trạng hắn không tốt nên muốn tìm một chút chuyện vui vẻ. Lục Hành hỏi: “Vật ta muốn đâu rồi?”
Quách Thao nghe xong thì sửng sốt, chỉ huy sứ muốn thứ gì? Đôi mắt màu hổ phách của Lục Hành nhìn hắn ta, cười như không cười, đặc biệt giống với báo săn khoan hậu thong dong nhìn chăm chú vào bầu cừu đang chơi đùa, Quách Thao bỗng nhiên nhớ tới, vỗ ót một cái nói: “A, đúng, chỉ huy sứ, ta đã mang đồ ngài cần đến rồi.”
Quách Thao mau chóng lấy ra quyển sổ đã sửa sang xong từ trong tay áo ra, cung kính đặt lên trên bàn Lục Hành, sau đó thì lập tức cáo lui. Chờ sau khi trong phòng khôi phục yên tĩnh một lần nữa, Lục Hành không nhanh không chậm, khoan thai cầm lấy tư liệu trên bàn.
Một nữ quyến thì có thể có bí mật gì, Cẩm y vệ chẳng mất nhiều thời gian đã điều tra xong nội tình của Vương Ngôn Khanh. Lục Hành lật từng tờ từng tờ, càng xem thì càng kinh ngạc.
Thực sự không nhìn ra được, vậy mà nàng đã học được nhiều thứ từ khi còn nhỏ như vậy. Luyện võ không phải là mồm mép trên dưới chạm nhau là có thể học được, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục(3), thật sự rất khổ cực.
Lục Hành nhanh chóng đọc xong những việc mà Vương Ngôn Khanh đã trải qua, so với việc nói phần sau là chú thích sinh hoạt thường ngày của nàng thì không bằng nói nó là ghi chép giám thị của Trấn Viễn Hầu phủ. Dù sao Vương Ngôn Khanh cũng chỉ là một đứa con gái nuôi, trong mắt tất cả mọi người đều không quan trọng gì, mật thám Cẩm y vệ không chê phiền, ghi chép mỗi tiếng nói cử động của Phó Đình Châu, nàng ở bên cạnh thì chỉ có một vài bút ít ỏi lướt qua.
Mặc dù là đôi câu vài lời thì cũng có thể nhìn ra được, tất cả sinh hoạt của nàng đều có liên quan đến Phó Đình Châu. Lục Hành đảo qua một đoạn đối thoại khi Phó Đình Châu lén ở chung với Vương Ngôn Khanh, không khỏi tặc lưỡi một tiếng.
Lục Hành vừa ghét bỏ một kẻ trông rất oai hùng dương cương như Phó Đình Châu, vậy mà lại âm thầm gọi nữ tử là ‘Khanh Khanh’. Lục Hành thầm than trong lòng, hắn ta lòi đuôi rồi.
Trách không được khi hắn gọi nàng là ‘muội muội’, biểu cảm của nàng rất chần chờ. Hóa ra, ngày thường Phó Đình Châu không gọi nàng là muội muội, mà là Khanh Khanh.
Lục Hành xem xong tư liệu của Vương Ngôn Khanh xong, hơi chú ý một chút rồi khắc vào trong lòng. Làm cái nghề như hắn, sớm đã rèn luyện ra trí nhớ gặp qua là không quên được, huống chi, bản thân hắn cũng là một người thông minh.
Hắn có thể làm bạn bên người hoàng đế nhiều năm như vậy, không chỉ dựa vào mỗi tình nghĩa làm bạn chơi vào thời thơ ấu với hoàng đế. Gia Tĩnh hoàng đế khó hầu hạ nhất, có thể ở lại bên người hoàng đế lâu dài thì ai nấy đều là hồ ly ngàn năm cả.
Lục Hành nghĩ đến chuyện sắp xảy ra sau này thì lập tức cảm thấy thú vị. Sau này hắn phải đóng vai một vị ‘huynh trưởng’ rồi, chuyện mà Phó Đình Châu đã từng làm, từng nói mười năm trước, từ nay đều do hắn làm hết.
Chuyện của Vương Ngôn Khanh chỉ là nốt nhạc đệm, không lâu sau, Lục Hành đã ném sổ đi, chú tâm xử lý công văn Nam Trấn phủ ti của hắn. Hắn cứ xử lý công văn như vậy, còn thời gian cứ thế trôi qua, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì sắc trời bên ngoài đã đen đặc.
Đêm đông đen kịt khô lạnh, Lục Hành bước ra khỏi Nam Trấn phủ ti, vừa nghĩ chuyện vừa bước về nhà. Sau khi hắn vào cửa, đám tôi tớ tự giác đuổi theo hắn, nào là dẫn ngựa, nào là chạy chân, không ai dám phát ra tiếng động, quấy rầy chỉ huy sứ suy nghĩ. Lục Hành chỉ đi theo bản năng, khi bước đến chủ viện, hắn phát hiện ánh đèn bên trong sáng lên thì lập tức bừng tỉnh.
Sao lại có người?
Tôi tớ thấy Lục Hành dừng lại bất động, vội vàng tiến lên nói: “Chỉ huy sứ, Vương cô nương khăng khăng muốn chờ ngài trở về. Chúng tiểu nhân khuyên nhiều lần nhưng Vương cô nương vẫn không chịu trở về.”
Đây là chuyện mà ban ngày Lục Hành đã căn dặn, từ nay về sau, tất cả mọi người trong phủ đều phải gọi Vương Ngôn Khanh là ‘cô nương’, đối đãi như muội muội của hắn. Nếu có người dám lỡ miệng thì lập tức bán cả nhà ra ngoài. Người bên trong Lục phủ đều theo tới từ An Lục, mặc dù không nhiều người, nhưng miệng vững, bớt lo. Lục Hành chỉ giao phó một câu, bọn họ đã chấp hành thực thi.
Lúc này, Lục Hành mới nhớ tới hắn nhặt về một vị ‘em gái nuôi’, hắn nhíu mày, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng bản năng đề phòng của cơ thể dần dần tan đi.
Hắn một thân một mình quen rồi, đột nhiên có thêm một người chờ hắn, cảm giác cũng không tệ.
Tụ máu phía sau đầu Vương Ngôn Khanh còn chưa tan, theo lý không nên hoạt động biên độ lớn. Nhưng Vương Ngôn Khanh khăng khăng muốn chờ Lục Hành trở về. Trong tiềm thức của nàng, đây là chuyện đương nhiên, nhị ca không trở về, nàng đương nhiên phải chờ.
Linh Tê, Linh Loan thử khuyên hai lần, phát hiện Vương Ngôn Khanh chỉ coi nó như lệ thường thì các nàng cũng không dám khuyên nữa. Nói nhiều thì sai nhiều, nói ít thì sai ít, còn khuyên ngăn nữa là sẽ lòi đuôi, các nàng đành phải im miệng.
Dù sao Vương Ngôn Khanh cũng là bệnh nhân, chờ đến đêm khuya, tinh thần không khỏi mệt mỏi. Ngay khi nàng mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Vương Ngôn Khanh bỗng nhiên bừng tỉnh, đứng dậy theo bản năng: “Nhị ca.”
Giọng nàng vui sướng, nhưng bởi vì đứng lên quá mạnh, miệng vết thương sau đầu bị kéo ra làm nàng cảm thấy choáng váng. Lục Hành vào cửa, vừa lúc nhìn thấy một màn này thì lập tức nói: “Không nên gấp, ta đã trở về rồi. Còn không mau đỡ lấy cô nương!”
Khi Vương Ngôn Khanh choáng váng, Linh Tê, Linh Loan đã kịp thời tiến lên đỡ lấy cánh tay của Vương Ngôn Khanh. Nhờ vậy mà nàng mới không ngã xuống mặt đất. Nàng đỡ đầu, cố nén từng đợt choáng váng trước mắt, ngay khi nàng đang đầu nặng chân nhẹ thì bỗng nhiên cảm thấy một đôi tay thon dài có lực cầm lấy cánh tay của nàng, cơ thể lơ lửng của nàng như là tìm được điểm dùng lực vậy, chậm rãi trở về mặt đất.
Lục Hành đỡ nàng ngồi xuống, hắn nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hơi nặng lời thêm: “Trên đầu muội có vết thương, không thể hành động mạnh mẽ, sao lại hấp tấp như vậy?”
Vương Ngôn Khanh dựa vào trên tay vịn, trước mắt cuối cùng cũng có thể thấy mọi vật. Mặt nàng trắng như tờ giấy, nhưng vẫn nhỏ giọng nói như cũ: “Ta muốn nhìn thấy nhị ca đầu tiên.”
Hơi thở của nàng không theo kịp, giọng nói chỉ có khí mà vô lực, nghe vô cùng đáng thương. Lục Hành quét mắt nhìn đồ ăn vẫn luôn hâm nóng bên cạnh, cũng không biết nên nói gì cho phải: “Muội bị thương thì tự trở về nghỉ ngơi, chờ ta làm cái gì? Không phải là muội chờ ta mà không chịu dùng bữa đấy chứ?”
Lục Hành nói xong, quét về phía Linh Tê, Linh Loan. Linh Tê và Linh Loan giật mình, tranh thủ thời gian cúi người xuống. Vương Ngôn Khanh đè cánh tay Lục Hành lại, nói: “Nhị ca, huynh không nên làm khó các nàng. Sau khi tỉnh lại thì ta đã dùng cơm, là ta khăng khăng muốn ở đây chờ huynh.”
Vương Ngôn Khanh ôm tất cả mọi chuyện lên trên người mình, Lục Hành cũng không phát tác nữa. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay của của Vương Ngôn Khanh, rõ ràng buồn ngủ rồi còn ráng mở mắt, bất đắc dĩ nói: “Nam Trấn phủ ti không giống với nha môn bình thường, ta không biết khi nào sẽ trở về. Người hầu hạ đều có, không để ta đói được, sau này muội không cần chờ nữa.”
“Bọn họ là bọn họ, ta là ta, chúng ta vẫn luôn như thế này.” Vương Ngôn Khanh nói xong, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Đừng cho là ta không biết, nếu ta không đợi huynh, buổi tối huynh lại lười ăn cơm.”
Không phải nói thêm, Lục Hành thật đúng là đang dự định thế này. Đêm hôm khuya khoắt trở về, trời vừa lạnh vừa tối, hắn đâu còn có tâm tư dùng cơm? Nhưng đồ ngốc này vẫn luôn chờ hắn, nếu là tối nay hắn không trở lại thì có phải nàng sẽ chờ một đêm hay không?
Hơn nữa nghe theo ý nàng, mười năm trước, nàng vẫn luôn chờ đợi Phó Đình Châu như thế này. Lục Hành nghĩ thầm, cái tên Phó Đình Châu này thật đúng là gặp may mắn, ngày đó chỉ bắn cho hắn ta một mũi tên đúng là lợi cho hắn ta rồi.
Tuy Lục Hành nghĩ như vậy nhưng biểu cảm trên mặt lại trở nên dịu dàng đến cả hắn cũng không thể nhận ra. Hắn vốn cảm thấy, dù làm cái gì cũng có người chờ là một chuyện vô cùng phiền phức, hắn ghét cái cảm giác bị người khác ràng buộc này, nhưng bây giờ Lục Hành lại cảm thấy, có lẽ nó cũng không tệ lắm.
Dù xảy ra chuyện gì thì trên đời này vẫn luôn có một nơi châm đèn, chờ hắn về nhà ăn cơm. Điều này khiến người ta phải an tâm cỡ nào chứ? Cho dù người mà nàng chờ thật ra cũng không phải là hắn.
Nghĩ đến đây, tay Lục Hành hơi cứng lại, nhưng không lâu sau đã khôi phục như thường. Hắn ngồi vào ghế đối diện, nắm bàn tay trắng nõn mềm mại của Vương Ngôn Khanh, giống như những huynh trưởng mẫu mực tốt lành trên đời này vậy, dịu dàng hỏi: “Khanh Khanh, bây giờ muội khỏe hơn chút nào chưa?”
(1) Nội hoạn: thái giám
(2) Mây xanh tiến thẳng: ví với địa vị cao
(3) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.
App TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT