Vương Ngôn Khanh nghe được hai chữ ‘nhị ca’ thì khẽ nhíu lông mày lại, giống như người sắp chết đuối không nơi nương tựa vớ được khúc gỗ nổi, nhưng lại luôn cảm thấy khúc gỗ này không phải là đường để vào bờ. Lục Hành ngồi bên giường, khoảng cách giữa hai người rất gần, Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chần chừ lặp lại: “Nhị ca?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Lục Hành dịu dàng và trong vắt tựa mặt hồ, như thể bởi vì sự chần chừ của nàng mà đau lòng khôn xiết: “Ngay cả ta mà muội cũng không nhớ sao?”
Vẻ mặt của Lục Hành chân thành, tha thiết như vậy khiến Vương Ngôn Khanh đối diện với ánh mắt này ở khoảng cách gần có hơi lúng túng: “Không phải, nhị ca, muội chỉ là…”
Tay Lục Hành phủ lên tay Vương Ngôn Khanh, bàn tay thon dài có lực của hắn nắm chặt, lặng lẽ mà kiên định bao bọc Vương Ngôn Khanh: “Không sao, muội không cần giải thích với ta. Ta đã nghe nói bệnh tình của muội ta rồi, mất trí nhớ cũng không phải là lỗi của muội, muội cảnh giác với tất cả mọi người là chuyện tốt. Sao ta có thể trách muội được chứ?”
Lòng bàn tay của hắn ấm áp lại vững vàng, khiến người ta vô thức muốn ỷ lại. Vương Ngôn Khanh vừa tỉnh dậy sau cơn mờ mịt hốt hoảng, trái tim giống như tìm được bến đỗ, lập trường vô thức nghiêng về phía hắn: “Nhị ca…”
Lục Hành mỉm cười vuốt ve mái tóc nàng, sửa sang lại sợi tóc bên mặt Vương Ngôn Khanh, vui mừng nói: “Muội không sao là tốt rồi. Là ta thất trách, không bảo vệ được muội, hại muội bị người ta mai phục, mất đi ký ức.”
Vương Ngôn Khanh nghe được tin tức, nàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Nói ra rất dài.” Ngón tay Lục Hành lưu luyến lướt qua má nàng, cuối cùng rơi xuống mu bàn tay Vương Ngôn Khanh. Tay của hắn lớn hơn tay Vương Ngôn Khanh nhiều, hai bàn tay hợp lại, hắn dễ dàng bao lấy bàn tay ngọc ngà, mảnh mai của nàng. Lòng bàn tay Lục Hành không nhanh không chậm vuốt ve trên cổ tay nàng, hỏi: “Muội còn nhớ tên mình không?”
Vương Ngôn Khanh lắc đầu, Lục Hành nói: “Không sao, ta đã nhớ kỹ, ta sẽ kể chuyện của chúng ta cho muội nghe. Ta tên Lục Hành, bây giờ là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, tạm thời giữ chức chỉ huy sứ. Muội tên là Vương Ngôn Khanh, là Vương thị nữ của gia đình Đại Đồng phủ quân. Năm muội bảy tuổi, phụ thân Vương Thông của muội tử trận; mùng mười tháng năm cùng năm, tổ mẫu Lý thị của muội bị bệnh qua đời, muội trở thành bé gái mồ côi. Đất đai của tổ tiên bị người khác xâm chiếm, họ hàng lại không ai đồng ý thu dưỡng muội. Khi đó phụ thân của ta đốc chiến một vùng ở Đại Đồng, ông ấy thật sự không nhìn được cảnh đó nên đưa muội về Lục gia. Muội đến Lục gia vào năm ta mười hai tuổi, ta và muội quen nhau từ thời tóc còn để chỏm, là thanh mai trúc mã, không phải huynh muội mà còn hơn cả huynh muội. Ta đứng thứ hai trong nhà, cho nên muội cũng theo bọn họ gọi ta là nhị ca.”
Ngữ điệu của Lục Hành nhẹ nhàng, trong giọng nói bình tĩnh còn mang theo chút hoài niệm, Linh Tê, Linh Loan gần như đều tưởng là thật. Cảnh giới tối cao nhất của nói dối chính là nói thật, những việc Vương Ngôn Khanh đã trải qua là thật, Lục Tùng từng làm đốc quân cũng là thật, nhưng phòng tuyến ở Tây Bắc dài như vậy, Lục Tùng căn bản không biết Vương Thông, làm sao có thể thu dưỡng một bé gái mồ côi của Vương gia được?
Huống hồ, cuộc sống của Cẩm Y Vệ là mũi đao liếm máu, tư chất của Lục Tùng bình thường, duy chỉ có tính cẩn thận, ông tuyệt đối sẽ không đưa nữ tử tứ cố vô thân trở về Lục gia. Nhưng giờ Lục Tùng đã qua đời, Vương Ngôn Khanh cũng không biết những việc này, nàng bị lời nói của Lục Hành làm cho xúc động, tận sâu trong tâm trí sinh ra chút cảm giác mơ hồ.
Nàng không nhìn thấy chút dấu hiệu dối trá nào trên mặt Lục Hành, nhưng những cảm xúc đau lòng, biết ơn trong cơ thể đều đã chứng thực. Vương Ngôn Khanh không nghi ngờ nữa, lập tức tiếp nhận đây là nhị ca của mình: “Nhị ca, tại sao muội lại mất trí nhớ?”
Lục Hành thở dài một hơi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, nói: “Trách ta không tốt. Thời gian trước bởi vì chuyện Nam Thành binh mã ti, ta và công thần quyền quý trong kinh thành xảy ra chút mâu thuẫn. Những người đó gan to bằng trời, tùy ý làm bậy, dám bố trí mai phục trên đường muội đi dâng hương. Hôm đó ta ở Nam Trấn phủ ti, không đi cùng muội, không ngờ…”
Giọng nói của Lục Hành dừng lại, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt sâu thẳm, dường như không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Vương Ngôn Khanh an ủi ngược lại Lục Hành, nàng nói: “Nhị ca, huynh đừng tự trách mình, chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ nào có ngàn ngày phòng bọn. Bọn họ đã có ý định ám hại, thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội. Chẳng phải muội vẫn bình yên vô sự sao?”
Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh cười, đôi con ngươi màu hổ phách hơi nheo lại, càng giống như một vò rượu, nhẹ nhàng làm say lòng người: “Đúng vậy, may mà muội không sao.”
Sau khi Vương Ngôn Khanh tỉnh lại từ cơn hôn mê, người nàng nhìn thấy ngoài Lục Hành ra thì cũng chỉ có mấy tỳ nữ khác. Trong lòng Vương Ngôn Khanh bắt đầu lo lắng bất an, thăm dò hỏi: “Nhị ca, tại sao muội không gặp những người khác? Có phải muội đã gây ra rắc rối gì cho phủ không?”
Tất cả mọi người trong kinh thành đều nói Lục Hành tâm địa đen tối, làm việc độc ác, tương lai ắt sẽ gặp báo ứng. Lục Hành biết trên phố mắng hắn như thế nào, nhưng hắn vô tội, vẫn quyết làm theo ý mình, bức cung gài bẫy tiện tay là làm. Hắn nói dối với Vương Ngôn Khanh, suốt quá trình ánh mắt không hề dao động, nhưng giờ phút này nghe Vương Ngôn Khanh nói vậy, con người không tim không phổi như hắn cũng cảm thấy đau lòng.
Ngay cả tên mình nàng cũng không nhớ, nhưng theo bản năng lại muốn lấy lòng nữ chủ nhân trong phủ đệ của hắn. Rốt cuộc những năm qua Phó gia đã đối đãi với nàng như thế nào vậy? Một tiểu cô nương mới mười bảy tuổi, tại sao lại sống dè dặt cẩn trọng như vậy?
Lục Hành nắm chặt tay nàng, dùng hành động tiếp thêm sức mạnh cho nàng: “Năm nay phụ thân qua đời, huynh trưởng và mẫu thân đều về tổ trạch giữ đạo hiếu. Ban đầu ta cũng định đi, nhưng Hoàng đế đoạt tình, lệnh cho ta không cần giữ đạo hiếu, tiếp tục ở lại kinh thành đảm nhiệm chức vụ, cho nên ta và muội ở lại. Bây giờ bên trong Lục phủ chỉ có hai chúng ta, ta thường xuyên không ở nhà, có chuyện gì thì muội tự mình làm chủ là được, không cần kiêng kỵ.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Đây là sự thật, nhưng Lục Hành đã che giấu một phần. Lục Tùng qua đời vào tháng tám năm nay, còn Phó Việt qua đời vào tháng hai, về thời gian thì không khớp. Hơn nữa, những người ở Lục gia trở về An Lục cũng không hoàn toàn vì giữ đạo hiếu, nguyên nhân chủ yếu là để tránh họa.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ dù sao cũng là công việc rất dễ đắc tội người khác, người nhà của Phó Đình Châu còn bị trả thù, huống chi là Lục gia? Tranh thủ bây giờ Hoàng đế tín nhiệm Lục gia thì phải đi nhanh lên, nếu không sẽ không kip.
Vương Ngôn Khanh không nhớ nổi chuyện lúc trước, nhưng sâu thẳm trong lòng nàng cảm giác năm nay có một vị trưởng bối rất quan trọng với nàng đã qua đời, Lục Hành nói phụ thân của hắn qua đời, thời gian, nhân quả đều phù hợp. Chút lo lắng cuối cùng của Vương Ngôn Khanh cũng được buông xuống, không còn khúc mắc gì với Lục Hành nữa.
Vương Ngôn Khanh nghe nói trong phủ không có nữ chủ nhân, biểu cảm trên mặt vô thức giãn ra một chút, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Bá mẫu và huynh trưởng về quê giữ đạo hiếu nhưng muội lại không thể phụng dưỡng bên cạnh, thật sự có lỗi.”
“Muội cũng không phải nha hoàn, bên cạnh mẫu thân lại không thiếu người hầu hạ.” Lục Hành nói, như cười như không liếc nhìn Vương Ngôn Khanh: “Huống hồ, ta một mình ở lại kinh thành, mà muội chỉ muốn chăm sóc bá mẫu, không nghĩ tới chăm sóc nhị ca của muội sao?”
Vương Ngôn Khanh bị hắn nói làm đỏ mặt, thầm nghĩ từ khi nào mà nhị ca trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy. Nàng hơi ngây người, cảm thấy suy nghĩ này rất kỳ lạ, nhưng lúc nàng cẩn thận hồi tưởng lại thì bóng người trong đầu lại mơ mồ, dường như hắn chính là dáng vẻ của Lục Hành.
Vương Ngôn Khanh có chút không thoải mái, chỗ bị Lục Hành nắm lấy dường như muốn bốc cháy. Nàng nghiêng đầu vén tóc, tránh né vấn đề này, nói lảng sang chuyện khác: “Nhị ca, huynh đắc tội với người nào vậy? Có thể gặp nguy hiểm không?”
Bản thân mình còn mất trí nhớ mà lại lo lắng cho hắn. Lục Hành phát hiện nuôi một muội muội thật ra cũng rất tốt. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Cũng không hẳn là ta đắc đội người khác, mà là bọn họ đắc tội với ta. Có cho bọn họ thêm mười cái lá gan cũng không dám mai phục ta, muội xảy ra chuyện chỉ là việc ngoài ý muốn. Yên tâm đi, sau này sẽ không tái diễn nữa.”
Từ sau khi Lục Hành đi vào, hắn vẫn luôn mỉm cười dịu dàng, quan tâm chu đáo, cho nên Vương Ngôn Khanh cảm thấy hắn là một người hiền lành tốt bụng. Cho đến giờ phút này, khi hắn mỉm cười nói ra những lời đó, sự sắc bén trong mắt có thể chém người khác thành nhiều mảnh vụn mới khiến Vương Ngôn Khanh phát hiện ra, dường như tính cách của Lục Hành không tốt như nàng nghĩ.
Trong lòng Vương Ngôn Khanh nảy sinh chút cảm giác khó tả, nhị ca đối xử tàn nhẫn với kẻ khác, duy chỉ dịu dàng với mỗi mình nàng. Từ sau khi nàng tỉnh lại không còn nhớ rõ chuyện gì, chỉ nhớ mình có một nhị ca, là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng. Bây giờ tận mắt nhìn thấy thái độ của Lục Hành đối với mình, trong lòng Vương Ngôn Khanh càng thêm cảm động, nàng âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải đối xử thật tốt, thật tốt với nhị ca.
Vương Ngôn Khanh ôm suy nghĩ này hỏi Lục Hành: “Nhị ca, người ám toán huynh là ai?”
Lúc Vương Ngôn Khanh nói chuyện với Lục Hành, Linh Tê, Linh Loan và những nha hoàn khác đều tự giác lui ra bên ngoài bình phong. Lúc này nghe được lời Vương Ngôn Khanh, trong phòng dường như yên tĩnh trong phút chốc. Ngay sau đó, giọng nói không nhanh không chậm của Lục Hành vang lên: “Trấn Viễn Hầu, Phó Đình Châu.”
Vương Ngôn Khanh hơi nghiêng đầu, cần thận nhớ lại người này, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng một mảnh. Lục Hành chăm chú nhìn vào mắt Vương Ngôn Khanh, sau khi ngừng lại một lúc thì thản nhiên hỏi: “Sao vậy, muội có ấn tượng với hắn không?”
Vương Ngôn Khanh lắc đầu, ánh mắt trong veo vô tội: “Muội không nhớ được gì cả.”
Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh, thầm nghĩ đôi mắt thuần khiết như thế này, nam nhân kia làm sao có thể chống đỡ được vậy? Hắn bị Vương Ngôn Khanh nhìn cho ngứa ngáy, rất muốn sờ nắn khuôn mặt nàng, mà quả thật hắn cũng đã làm vậy: “Đừng lo, tên ngu xuẩn kia sẽ không còn cơ hội đâu.”
Lòng bàn tay của hắn hơi thô ráp, sờ lên khiến Vương Ngôn Khanh hơi ngứa một chút. Nàng cười né tránh, nắm lấy tay hắn nói: “Nhị ca, đừng lộn xộn.”
Lục Hành nhìn đôi mắt ươn ướt, lóng lánh của Vương Ngôn Khanh, nhẹ nhàng mỉm cười.
Tên Phó Đình Châu ngu xuẩn kia thật sự không còn cơ hội nữa rồi.
Lục Hành nói chuyện với Vương Ngôn Khanh, cảm thấy tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ. Hắn mỉm cười đặt tay Vương Ngôn Khanh xuống, kéo chăn cho nàng, sau đó đứng lên nói: “Nam Trấn phủ ti còn có chút việc, ta đi trước, buổi tối sẽ trở về với muội. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì gọi lang trung, đừng làm khổ mình, biết chưa?”
Vương Ngôn Khanh nhìn thấy nhị ca quan tâm đến mình thì trái tim đã trở lại đúng chỗ, không còn bất an vô định giống như khi vừa tỉnh lại. Nàng gật đầu, tha thiết nhìn Lục Hành, nói: “Nhị ca yên tâm, muội không sao đâu.”
Lục Hành lại dặn dò vài câu rồi vén rèm đi ra. Sau khi ra khỏi viện lạc của Vương Ngôn Khanh, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng nguội lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng giống như gã thợ săn.
Thuộc hạ nhanh chóng đi đến sau lưng Lục Hành, ôm quyền nói: “Chỉ huy sứ.”
Lục Hành mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Đi thăm dò những chuyện Vương Ngôn Khanh đã trải qua mấy năm nay, nàng đi đến đâu, nói gì, tất cả đều trình lên.”
“Vâng.”
Công việc của Cẩm Y Vệ chính là tình báo, mỗi ngày thủ hạ của Lục Hành đều trông thấy vô số bí mật xấu xa, một phiên vương ở xa tận chân trời góc biển đêm qua ngủ với tiểu thiếp nào Cẩm Y Vệ cũng biết, huống hồ là một dưỡng nữ của Trấn Viễn Hầu phủ.
Sau khi Lục Hành giao phó xong, hắn sải bước đi ra ngoài. Người gác cổng đã chuẩn bị xong ngựa, Lục Hành xoay người lên ngựa, thuần thục nắm chặt dây cương. Hắn ‘chậc’ một tiếng, bên môi nở nụ cười không rõ ý vị.
Càng ngày càng thú vị. Phó Đình Châu, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
App TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT