Lục Hành phán đoán được viên trân châu kia rơi ra từ giày nên việc tìm việc ra chủ nhân của nó đơn giản hơn rất nhiều. Hắn nhanh chóng tìm đến cửa hàng làm loại giày này, Vương Ngôn Khanh so sánh với hàng mẫu, phát hiện trân trân đính trên mũi giày giống hệt với viên mà Lương Phù nhặt được.

Vương Ngôn Khanh đặt đồ xuống, khẽ gật đầu với Lục Hành. Lục Hành thầm nghĩ lúc tra án mang theo một nữ tử vẫn rất cần thiết, ít nhất việc kiểm tra chứng cứ của một nữ nhân sẽ thuận tiện hơn. Lục Hành nhìn về phía chưởng quỹ của cửa tiệm, hỏi: “Loại giày này có ai mua chưa?”

Chưởng quỹ xoa xoa tay, khó xử nói: “Quan nhân, tiệm của bọn ta chỉ là một nơi buôn bán nhỏ, nhận đặt may y phục cho người nhà của các quan lại và phú thương. Hơn nữa vớ giày lại là đồ riêng tư của nữ tử, không tiện tiết lộ cho người ngoài.”

Chưởng quỹ tưởng là sau khi tiết lộ mạng lưới quan hệ của cửa hàng bọn họ thì mấy vị khách không biết trời cao đất rộng này sẽ thấy khó mà lui. Thế nhưng vị nam tử có bề ngoài xuất chúng đến mức gần như có thể nói là xinh đẹp này chỉ nhìn ông ta cười cười, không chút dao động lấy ra một tấm lệnh bài bằng sắt.

Chưởng quỹ liếc nhìn tấm lệnh bài, loáng thoáng lướt qua một chữ ‘Cẩm’ là ông ta không dám nhìn thêm nữa. Trên trán chưởng quỹ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cười làm lành nói: “Hóa ra là Cẩm Y Vệ đại nhân, đại nhân chờ một lát, tiểu nhân đi lấy sổ sách.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play