Trên môi Lục Hành mang theo ý cười, hắn lặng lẽ nhìn Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh không để ý tới ánh mắt của Lục Hành, nàng rơi vào hồi ức trong quá khứ, rõ ràng vừa rồi cảnh tượng đó chợt lóe lên, thế nhưng khi cẩn thận hồi tưởng lại thì làm thế nào cũng không tìm ra được.
Nàng ngây người thật lâu, nghĩ đến cả đầu đau nhức nhưng cũng không có kết quả. Vương Ngôn Khanh đưa tay vỗ lên trán, Lục Hành kịp thời nắm chặt tay nàng lại, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Vương Ngôn Khanh ngẩng đầu, nàng giống như đã làm sai chuyện gì, tội nghiệp nói: “Nhị ca, muội xin lỗi, muội chỉ nhớ huynh bảo muội phải hiểu chuyện, còn lại thì không nhớ gì cả.”
Lông mày Lục Hành khẽ nhúc nhích, hắn nói à? Xem ra Vương Ngôn Khanh không thật sự nhớ ra, chỉ cần nàng nhớ lại thì sẽ biết người trước mặt căn bản không phải nhị ca của nàng. Trong lòng Lục Hành không biết là thả lỏng hay là thất vọng, hắn cười cười với Vương Ngôn Khanh, đuôi mắt nhướng lên, giống như hồ nước sâu thẳm dụ dỗ người ta đắm chìm: “Không sao, không nhớ ra thì thôi. Thời gian của chúng ta còn rất dài, không cần sốt ruột. Ngoài chuyện này ra thì còn gì nữa không?”
Vương Ngôn Khanh lắc đầu, ánh mắt dè dặt. Lục Hành biết hắn lại phải gánh nỗi oan ức này rồi. Hắn cúi đầu, vừa dỗ dành Vương Ngôn Khanh vừa tự bào chữa cho mình: “Muội có nhớ chuyện muội ngã bệnh vào năm tám tuổi không? Buổi sáng ta luyện võ muội cũng đòi đi theo, nhưng bài luyện võ là sắp xếp theo tiến độ của ta, cơ thể muội yếu ớt, rõ ràng không chịu nổi còn cứng đầu chống đỡ. Sau khi trở về lập tức ngã bệnh, ta bảo muội nghỉ ngơi mấy ngày nhưng muội không chịu, ngày hôm sau cứ nằng nặc đòi tiếp tục. Khi đó ta bảo muội không hiểu chuyện, không được lấy sức khỏe của mình ra đùa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT