Sau khi mất trí nhớ Vương Ngôn Khanh, thường xuyên cảm thấy nhị ca thay đổi, khiến nàng không thể phản kháng. Nàng bối rối một lúc lâu mới cho rằng Lục Hành lại đem nàng ra đùa giỡn, ủ rũ nói: “Nhị ca, huynh đừng lúc nào cũng như thế.”
“Lúc nào cũng như thế nào?” Lục Hành rũ mắt nhìn nàng, đột nhiên duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt theo gò má Vương Ngôn Khanh: “Muội bảy tuổi đến kinh thành, tám tuổi bởi vì luyện võ nên bệnh suốt cả mùa đông, mười tuổi quỳ gối với người khác ở từ đường đến mức suýt nữa chết vì sốt, mười hai tuổi vì cứu người mà bị ngã xuống ngựa, mười bốn tuổi gạt mọi người đi theo ta đến quân doanh lăn lộn suốt một tháng, sau khi trở về trên người có vết thương cũng không nói. Muội đối xử tốt với ta như vậy, ta bị thương vì muội thì có gì không đúng sao?”
Lục Hành lần lượt nói ra từng câu chuyện trong quá khứ, địa điểm, thời gian nhân quả đều rõ ràng. Vương Ngôn Khanh biết đây đều là những việc mình trải qua, nhưng giờ phút này nghe được từ trong miệng Lục Hành, nàng không hề cảm thấy chân thật mà lại có cảm giác xa xôi tựa như là chuyện xưa của người khác.
Trái tim Vương Ngôn Khanh mềm nhũn. Từ khi tỉnh lại, nàng đã quên mất tất cả nhưng nhị ca lại nhớ kỹ những năm tháng dài bên nhau, có lẽ trước đây bọn họ cũng từng thân thiết như vậy.
Vương Ngôn Khanh cảm thấy có chút áy náy, thấp giọng nói với Lục Hành: “Xin lỗi nhị ca, muội quên mất...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT