Hai người nhìn nhau, Tả Tư đóng cửa phòng mình,
cất bước trên đôi giày cao gót, đi thẳng vào trong như nhà của mình, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi mới dừng lại.
Tả Tư có chút hứng thú đánh giá Hứa Tịnh Nhi, đôi môi đỏ hé mở: “Hôm qua mới gặp, cô còn nhớ chứ?”.
Tuy hành động này của Tả Tư rất mất lịch sự, nhưng khí thế của cô ta quá mạnh mẽ, khiến người ta bất giác bỏ qua chút tỳ vết đó.
Hứa Tịnh Nhi không ngờ cô ta lại chủ động chào hỏi cô. Trong tình
huống chưa biết rõ ràng, cô vẫn bình tĩnh ứng phó, khẽ gật đầu: “Ừ, tôi
có nhớ, cô Tả”.
“Hôm qua trở về cô không sao chứ?”, Tả Tư lại lười biếng hỏi một câu.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không sao”.
Dường như do cô quá bình thản, Tả Tư nhếch môi cười, nhưng không nói
gì, mà lướt mắt nhìn căn phòng, ánh mắt lóe lên cảm xúc khó nói, sau đó
lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Cô sống ở đây à?”.
Nói thật là… Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa nghĩ xong xem có nên ở đây hay không.
Thứ nhất, nếu đây là nơi ở của cấp trên đại nhân, thì cô ở đây không
thích hợp, sẽ rất áp lực. Thứ hai, hàng xóm của cô là Tả Tư, cô không
muốn có qua lại gì với cô ta cả.
Tả Tư cũng không chờ câu trả lời của Hứa Tịnh Nhi, chìa luôn tay ra:
“Tôi sống ở đối diện, sau này là hàng xóm, chúng ta làm quen nhé”.
“Tôi…”
Hứa Tịnh Nhi vừa mở miệng nói được một chữ, thì chuông điện thoại của Tả Tư vang lên. Cô ta thu lại bàn tay vừa chìa ra, lấy điện thoại ra
rồi ấn nút nghe.
“Được, bây giờ tôi xuống đây”.
Tả Tư tắt điện thoại xong lại nói với cô: “Lần sau gặp nhé”.
Cô ta nói xong, lập tức xoay người, dáng vẻ đi giày cao gót đầy khí thế, biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Tịnh Nhi.
Nghe tiếng cộp cộp càng ngày càng xa, Hứa Tịnh Nhi lập tức đưa ra quyết định. Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Kiều Sở.
…
Tả Tư xuống tầng một, trợ lý và vệ sĩ đã chờ cô ta ở trong xe.
Cô ta bước tới, mở cửa hàng ghế sau, cúi người chui vào. Sau khi ngồi ổn định, cô ta đóng cửa xe, vệ sĩ khởi động xe rồi lái đi.
Ngô Cầm đưa văn kiện cho cô ta, nhưng cô ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ
xe. Thấy người của công ty chuyển nhà đang chuyển các chậu cây vào tòa
chung cư, cô ta lại nhếch môi, thu hồi tầm mắt.
Cô ta vừa nhận văn kiện để xem, vừa chậm rãi nói: “Điều tra về cô gái hôm qua thế nào rồi?”.
Ngô Cầm biết trước giờ cô ta có yêu cầu cao về hiệu suất, đương nhiên mất cả đêm để tìm hiểu cặn kẽ về Hứa Tịnh Nhi, báo cáo chi tiết với cô
ta. Cuối cùng, giọng nói của cô ta nhỏ dần, kề sát tai Tả Tư, nói câu
quan trọng cuối cùng.
Khóe môi Tả Tư càng ngày càng cong lên, ánh mắt lấp lánh tia sáng: “Hứa Tịnh Nhi đúng không? Thú vị đấy”.
Cô ta nói xong lại bật cười, liếc nhìn Ngô Cầm một cái, nói: “Thú vị
hơn là hôm nay cô ta chuyển tới, ở đối diện phòng tôi luôn”.
Ngô Cầm không khỏi sửng sốt: “Cô chắc chắn chứ? Nhưng căn hộ đó…”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Tả Tư ngắt lời: “Vậy nên mới thú vị”.
Ngô Cầm nhất thời không tiếp lời.
Tả Tư cũng không cần Ngô Cầm tiếp lời, cô ta kết thúc cuộc nói chuyện, nói thẳng thừng: “Sắp xếp cuộc họp”.
Tuy suy nghĩ của cô ta xoay như chong chóng, nhưng Ngô Cầm vẫn nhanh chóng hoàn hồn lại: “Vâng”.
…
Hứa Tịnh Nhi không thể gọi được cho Kiều Sở, đầu bên kia cứ thông báo là máy bận. Cô chỉ đành chờ mười mấy phút, đúng lúc định gọi tiếp thì
nhận được điện thoại của cấp trên đại nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT