Cô đứng ở cửa mấy phút, ngẩng đầu hít sâu, cho
đến khi không còn cảm giác muốn khóc nữa, cô mới ổn định cảm xúc, đặt
chiếc chìa khóa vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống đáy chậu hoa.
Hứa Tịnh Nhi đứng thẳng dậy, lùi lại hai bước, sau đó kiên quyết xoay người rời đi.
Tuy cô chưa bao giờ thực sự coi căn chung cư này là nhà, nhưng không ngờ lúc rời đi, vẫn có sự buồn bã lưu luyến.
Nhưng cô không ngoảnh đầu lại, cũng không dừng bước, càng đi càng xa.
Xe của công ty chuyển nhà và xe của Hứa Tịnh Nhi lần lượt lái ra khỏi cổng khu chung cư, tiến về phía chỗ ở mới. Mười phút sau, thì đến dưới
tầng một của chung cư mới.
Kiều Sở đã đứng sẵn ở cổng, chờ Hứa Tịnh Nhi xuống xe, anh ta bước
tới, cười nói: “Cô Hứa, căn của cô là căn hộ B tầng 5, đây là chìa
khóa”.
Dứt lời, anh ta đưa cho Hứa Tịnh Nhi một chiếc thẻ ra vào và một chiếc chìa khóa.
Hứa Tịnh Nhi cầm lấy, nói: “Cảm ơn anh”.
“Đây là việc tôi nên làm mà”, Kiều Sở ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Cô Hứa, ở đây cần tôi giúp gì không?”.
“Không cần đâu, có người của công ty chuyển nhà rồi, bọn họ sẽ mang lên cho tôi”.
Kiều Sở gật đầu: “Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi nhé”.
“Ừ ừ, anh làm gì thì làm đi”.
Sau khi Kiều Sở rời đi, Hứa Tịnh Nhi nói một tiếng với người của công ty chuyển nhà, sau đó dẫn bọn họ lên.
Mỗi tầng có hai căn hộ, cô bước ra khỏi thang máy, nhìn quanh, hai
căn A và B nhìn nhau thẳng cửa, nhưng hành lang rất rộng rãi, về cơ bản
sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Trong nhà trang hoàng rất cao cấp tinh tế, hơn nữa… còn mang đậm hơi
thở thư hương. Trên tường treo tranh chữ, một bên phòng khách đặt một
chiếc bàn làm việc khắc hoa, bày văn phòng tứ bảo.
Có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng cho khách, một phòng làm
việc, đều rất rộng rãi thoải mái. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất
trong phòng làm việc là một vách tường được bày kín sách.
Cô đứng ở cửa phòng làm việc ngây người mất mười mấy giây.
Đây chắc chắn không phải là nơi ở mà Kiều Sở tạm thời tìm được, đây rõ ràng… là một ngôi nhà được sắp đặt tinh tế.
Nơi này… chắc không phải là chỗ ở của cấp trên đại nhân ở trong nước
đấy chứ? Bởi vì cô phải chuyển đi gấp, nên tạm thời cho cô ở đây sao?
Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi đang suy đoán các kiểu, thì người của công ty
chuyển nhà xách vali của cô tới, hỏi: “Cô Hứa, hành lý của cô để ở
đâu?”.
Ý thức của cô bị kéo ngược trở về, nếu là nơi ở bình thường thì cô sẽ không có áp lực tâm lý, chứ bây giờ cô quả thực có cảm giác không biết
nên sắp xếp thế nào.
Cô suy nghĩ một lát, nói: “Cứ để tạm ở phòng khách đi”.
“Được”.
Sau khi đặt ba chiếc vali ở phòng khách, người của công ty chuyển nhà lại xuống dưới, chuyển chậu cây lên giúp cô.
Chưa chuyển xong đồ đạc nên Hứa Tịnh Nhi không đóng cửa mà cứ để mở
toang, còn cô đứng giữa nhà, nhíu mày, suy nghĩ xem có cần gọi điện
thoại cho Kiều Sở hỏi cho rõ ràng hay không.
Còn chưa nghĩ xong thì ngoài cửa vang lên tiếng động, cô vô thức nhìn ra ngoài, không ngờ… lại nhìn thấy một bóng dáng mà cô không ngờ đến.
Đôi mắt đen của Hứa Tịnh Nhi co lại.
Một bóng dáng yểu điệu bước ra từ cửa căn hộ A đối diện, hôm nay mặc
một bộ đồ công sở chuyên nghiệp màu đen, mái tóc buộc cao, chiếc đuôi
ngựa gọn gàng già dặn, trang điểm lộng lẫy, tô son màu đỏ chót, khiến
khí thế càng lấn át người khác.
Tả Tư sống ở đối diện sao? Trùng hợp vậy?
Lúc cô nhìn sang đó, đúng lúc Tả Tư cũng nhìn thấy cô, liền khẽ nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT