Sau một trận mây mưa rã rời, Hứa Tịnh Nhi cảm nhận người đàn ông trở mình ngồi dậy, đi vào phòng tắm, cô mệt nhoài nằm trên giường toàn thân mềm nhũn, không động đậy nổi.

Trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy tí tách, Hứa Tịnh Nhi miễn cưỡng mở mắt, nhìn chỗ quần áo vứt la liệt dưới đất, trong đầu bất giác nghĩ đến cảnh tượng âu yếm vừa nãy, ngón tay cô vô thức túm chặt lấy chăn, hai má ửng hồng.

Cô đã ngủ với Cố Khiết Thần rồi…
Từ bé cô đã được hứa hôn, nhưng Cố Khiết Thần vốn chẳng quan tâm đến cuộc hôn nhân này, cũng chẳng mặn mà gì với cô, khiến cô không tài nào đoán được suy nghĩ của anh.

Mãi đến khi anh gặp tai nạn, cô quên ăn quên ngủ, túc trực bên giường chăm sóc anh ba tháng, thái độ của anh đối với cô mới tốt lên một chút.

Bọn họ ở bên nhau được một thời gian rồi, giờ còn phát sinh quan hệ, vậy liệu anh có chịu trách nhiệm, có cưới cô không?
Nghĩ vậy, trái tim cô khẽ run lên, đôi mắt đen láy ánh lên một tia sáng.

Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, cánh cửa phòng tắm đẩy mở, người đàn ông từ tốn bước ra, Hứa Tịnh Nhi nhìn sang, anh chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, để lộ bộ ngực vạm vỡ gợi cảm, bên trên còn lấm tấm vài giọt nước chưa lau khô, vô cùng mê hoặc.

Mặc dù bọn họ đã thân mật đến mức đó, Hứa Tịnh Nhi vẫn xấu hổ nhắm mắt lại.

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần mang theo nét lạnh lùng, đôi mắt rất sâu, phảng phất sự lãnh cảm, anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, nhưng lại không nhìn cô lấy một cái, cứ thế bỏ chiếc khăn ra, thong thả mặc quần áo vào.

Hứa Tịnh Nhi túm chặt cái chăn hơn, hít một hơi dài, đắn đo lựa chọn từ ngữ, rồi mới yếu ớt lên tiếng.

“Cố Khiết Thần, chúng ta…”.

Mới thốt ra được mấy tiếng, Hứa Tịnh Nhi đã xấu hổ không dám nói tiếp, nhưng hình như Cố Khiết Thần không có ý định đáp trả, cô dừng lại vài giây, rồi vẫn cố đấm ăn xôi nói: “Chúng ta đã thế này rồi, có phải…”.

Cố Khiết Thần cài chiếc cúc cuối cùng trên bộ âu phục, từ từ quay người lại, mí mắt khẽ cụp xuống, nhìn về phía cô, khiến Hứa Tịnh Nhi bất giác im bặt.

Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng lạnh nhạt, nhưng lại có cảm giác áp lực khó tả, khiến trong lòng cô thấy thấp thỏm bất an.

Cố Khiết Thần từ tốn ngắm nghía gương mặt xinh xắn của Hứa Tịnh Nhi, lúc thấy cô căng thẳng lo lắng, mới từ từ khẽ hé đôi môi mỏng, đáp lời cô: “Thế này là thế nào?”.

Hứa Tịnh Nhi sững người.

Cái gì mà thế nào? Vừa nãy bọn họ đã lên giường rồi, sau này chẳng phải nên thuận theo đạo lý mà kết hôn sao?
Cố Khiết Thần bắt gặp ánh mắt hoang mang của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như giờ mới hiểu, bèn không khách khí châm chọc: “Ý cô là, cô chủ động lao vào vòng tay tôi, dâng hiến lần đầu tiên cho tôi, xong giờ bắt tôi chịu trách nhiệm với cô à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play