Hứa Tịnh Nhi vừa kết thúc một đợt kháng nghị, quay lại chỗ ở, mệt đến mức nằm xụi lơ trên ghế sofa, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Cô muốn lờ đi nhưng
nó cứ vang liên tục, giống như không nghe máy thì không chịu thôi. Cô
gào lên một tiếng, đưa tay tìm tòi trong túi xách, lấy điện thoại ra,
xem người gọi tới, thở dài.
Sau đó, cô chịu thua bắt máy: “Thuần Thuần đại tiểu thư, xin hỏi cậu có việc gì?”.
Tiêu Thuần không nói lời thừa thãi, vào thẳng vấn đề: “Tháng sau mình kết hôn”.
Hứa Tịnh Nhi: “Chúc mừng, chúc mừng, mình nhất định sẽ bỏ thật nhiều tiền mừng”.
Tiêu Thuần: “Ai cần tiền mừng của cậu! Chị đây mà thiếu tiền à? Mình
thiếu phù dâu là cậu đấy, cậu không định về tiễn mình đi lấy chồng hay
sao?”.
Hứa Tịnh Nhi: “Thuần Thuần, đến lúc đó cậu mở live, mình nhất định sẽ chầu chực xem hết toàn bộ quá trình, tiễn người bạn thân yêu của mình
đi lấy chồng”.
Tiêu Thuần: “Cậu thôi đi, vậy mà bảo là bạn bè tốt, chị em tốt, những lúc quan trọng nhất trong cuộc đời mình đều không đến, tuyệt giao một
phút!”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi cười khẽ: “Cũng sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy”.
“Hừ, mình vẫn còn là một đứa trẻ con, mình còn không biết làm sao để
làm mẹ. Tất cả là tại tên Từ Soái khốn kiếp đó, vì kết hôn mà sử dụng
thủ đoạn hèn hạ, chọc thủng bao! Thế mà mình lại thật sự trúng chiêu,
tức quá mà! Không được, cậu đợi mình một lúc, mình đi đạp anh ta mấy cái rồi nói tiếp!”.
Đợi Tiêu Thuần quay lại, Hứa Tịnh Nhi hỏi: “Cậu sống có ổn không? Hạnh phúc không?”.
Giọng nói của Tiêu Thuần trở nên nghiêm túc hẳn: “Tiểu Tịnh Nhi, mình sống rất tốt, rất hạnh phúc, còn cậu thì sao? Một năm qua đi theo tổ
chức tình nguyện gì của cậu chạy đó đây, bảo vệ chính nghĩa, cậu có mệt
không?”.
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhuốm một tầng ấm áp: “Làm chuyện mình thích,
lại còn có thể giúp đỡ người khác, mình không mệt. Thuần Thuần, cậu biết không? Một năm này mình mới cảm thấy mình là Hứa Tịnh Nhi, chỉ là Hứa
Tịnh Nhi mà thôi. Cuối cùng mình cũng có thể sống cuộc sống của mình,
mình sống rất tốt, rất hạnh phúc”.
“Vậy thì tốt”, giọng nói của Tiêu Thuần hơi khàn. Cô ấy do dự một
lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Tuần trước mình đã đi thăm ông, tinh thần
ông rất tốt, biết mình mang thai còn rất vui, nói đợi đứa chắt nuôi này
ra đời. Còn nữa, anh Khiết Thần dùng sáu tháng để nhổ tận gốc thế lực
của Tả Thị ra khỏi Tập đoàn Cố Thị. Tả tổng là người đứng sau vụ tai nạn của bố mẹ anh Khiết Thần năm xưa, ông ta có mâu thuẫn với bố mẹ anh ấy
nên mới tìm mọi cách xóa sổ Cố Thị. Ba tháng trước, anh Khiết Thần đã
thu thập tất cả bằng chứng phạm tội của ông ta, tống ông ta vào tù. Mẹ
mình… đã đồng ý ra tòa làm chứng”.
“Hiện nay, Tập đoàn Tả Thị do Tả An và Tả Tư cùng nhau quản lý. Nghe
Từ Soái nói, Tả tổng rớt đài, ngoại trừ anh Khiết Thần ra tay, hai người con của ông ta cũng có giúp một phần sức, ác giả ác báo”.
Hứa Tịnh Nhi im lặng lắng nghe, lúc này mới đáp lại: “Mây tan mưa tạnh, mặt trời đã xuất hiện trở lại, tốt quá”.
“Nhưng, một tháng trước, anh Khiết Thần đã từ chức Tổng giám đốc, bây giờ Tập đoàn Cố Thị giao cho người đại diện doanh nghiệp quản lý, sau
đó anh ấy… không biết đi đâu rồi…”.
…
Ngày hôm sau.
Hứa Tịnh Nhi vừa bước vào cửa trung tâm tình nguyện, Mộng Mộng trợ lý của trung tâm dùng tốc độ chạy nhanh một trăm mét chạy đến trước mặt
cô, hai má đỏ bừng, vô cùng phấn khởi nói: “Chị Tịnh Nhi, hôm nay trung
tâm chúng ta có một tình nguyện viên mới đến, rất đẹp trai. Vẻ ngoài
hoàn hảo, vai rộng eo thon, chân dài, hơn nữa còn là một luật sư. A, em
chết mất!”.
“…”.
Nhưng giây sau, Mộng Mộng lại tỏ ra buồn rười rượi: “Nhưng mà… hình như anh ấy kết hôn rồi, trên ngón áp út có đeo nhẫn”.
“…”.
“Thôi bỏ đi, chúng ta ngắm vẻ ngoài thôi là được, ngày nào cũng nhìn
gương mặt đẹp trai đó, làm việc cũng sung sức ấy nhỉ? Đi thôi, em dẫn
chị vào trong chào hỏi. Sếp nói rồi, sau này anh ấy sẽ là cộng sự của
chị, hai người một người viết bài phê phán người khác, một người phụ
trách thu dọn cục diện hỗn loạn!”.
Hứa Tịnh Nhi đi vào phòng họp.
Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, trong không khí như có vầng sáng
nho nhỏ lững lờ trôi. Anh đứng quay lưng về phía cửa, cả người tắm trong ánh nắng, đứng nơi đó tựa như một bức tranh.
Nghe tiếng động, anh chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen láy dừng trên người Hứa Tịnh Nhi, khóe môi khẽ cong lên.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy anh nhấc chân, đi ngược ánh sáng về phía cô.
Ánh mặt trời tạo thành một đường viền màu vàng quanh người anh, giống
như trong giấc mơ. Cho đến khi anh đứng trước mặt cô, chìa tay ra, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên.
“Hứa Tịnh Nhi của tuổi hai mươi sáu, chào em, anh là Cố Khiết Thần, luật sư riêng của em”.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT