Thế giới này bị các đại tôn giáo thống trị, trong đó có một tổ chức tôn giáo khổng lồ tên là Thần Ái. Nó đã từng xuất ra một loại dược tề có thể hoạt tử nhân nhục bạch cốt (có nghĩa là: làm sống lại người chết, làm mọc thịt, nắn xương khô, làm cho người đã chết sống lại, xương đã khô mọc thịt ra).
Nghe nói đây là vật được Thần ban tặng để cứu vớt thế giới này, vì vậy thuốc này được đặt tên là Thánh huyết. Nhưng Sở Thiên Tầm lại biết rõ Thần Ái bề ngoài thánh khiết ngăn nắp này thực ra phía sau là chân tướng cỡ nào dơ bẩn.

Nếu những gì cô nhìn thấy trong mơ là sự thật, thứ gọi là Thánh huyết kia trên thực tế chính là huyết nhục của Nhân Ma Diệp Bùi Thiên. Lúc đầu khi ma chủng mới xuất hiện, tổ chức Thần Ái chỉ là một tập đoàn Dược phẩm nhỏ, ngoài ý muốn phát hiện ra Diệp Bùi Thiên bị trọng thương trong kho hàng lại biết được bản thân hắn là vĩnh sinh giả có được năng lực khôi phục hơn xa người thường. Nhân viên trong giáo hội mặt ngoài như lương thiện, tàn nhẫn cầm tù Diệp Bùi Thiên khi đó còn nhỏ yếu. Lợi dụng việc hắn sẽ không chết lặp đi lặp lại mà rút huyết nhục của hắn, chế tạo ra thần dược Thánh huyết, tuyên bố với bên ngoài đó là thánh dược trời ban. Mượn việc đó chiêu mộ tín đồ, khuếch trương thế lực.
Hiện giờ trên thị trường đã không có Thánh huyết, nhưng Bắc trấn là nơi được Thần Ái trọng điểm nghiên cứu, trên chợ đen dùng giá cao có lẽ có thể mua được một, hai lọ Thánh huyết, Sở Thiên Tầm phải vì Cao Yến đi thử một lần.
Ánh trăng sáng lạnh lẽo như băng treo cao trên trời, phía dưới là một mảnh chiến trường bị cát vàng bao trùm. Cơ hồ tất cả thánh đồ có mặt trên chiến trường lúc này đều cảm thấy hối hận, bọn họ đã chiến đấu suốt ba ngày, đã chết không ít chiến hữu, dùng cạn kiệt dị năng. Nhưng người nam nhân cả người đầm đìa máu tươi kia vẫn như cũ đứng giữa cát vàng bay đầy trời, phảng phất vĩnh viễn giết không chết, vĩnh viễn cũng sẽ không ngã xuống.
Cát quanh người hắn đều nhiễm máu đỏ hồng, hắn từng bước đi tới. Ác quỷ dưới đêm trăng, Tu La bước ra từ địa ngục, khiến mỗi lỗ chân lông trên người đều cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Một sợi tơ nhện trong suốt âm thầm cuốn lên tay Nhân Ma, tròng mắt tĩnh mịch của hắn xoay chuyển, dừng lại bước chân. Trong nháy mắt, vô số dây xích bạc thuận theo tơ nhện nhìn như tinh tế yếu ớt kia hiện ra, gắt gao cuốn quanh hai tay Diệp Bùi Thiên, đem hắn trói lên không trung.
"Bắt được...tôi bắt được hắn rồi!"
Tên thánh đồ vừa thi triển dị năng đặc thù để đánh lén mừng rỡ như điên.
"Mau, mọi người mau xông lên! Trước tiên chém đứt hai chân hắn".

Diệp Bùi Thiên nâng đôi lông mày, nam nhân này rõ ràng đang bị trói lại giống như vừa gặp được việc gì thú vị, tiếng cười tùy ý của hắn truyền ra từ bên trong cát bụi bay đầy trời. Cát vàng giữa không trung cuồn cuộn lưu động, cuốn quanh hai tay hắn, tự mình đem hai tay bẻ gãy.
Ma quỷ có được tự do xuất hiện từ cát bụi nhằm thẳng hướng kẻ địch muốn bao vây diệt trừ hắn.
Kẻ đánh lén từ xa xoay người bỏ chạy, hạt cát nhiễm máu đỏ tản ra khắp trời ngưng kết tạo thành đôi bàn tay khổng lồ đuổi theo bóp lấy hắn. (Giống Gara thế nhỉ)
Cùng lúc tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, từng dòng máu loãng từ khe hở cát chảy xuống dưới. 
"Ma....Ma quỷ." Nhóm thánh đồ còn đang bao vây chiến ý cuối cùng bị hủy diệt, bắt đầu xoay người bỏ chạy tứ tán. Huyết chiến ba ngày ba đêm, chiến trường lại quay về trầm tĩnh.
Cồn cát bao trùm phạm vi vài dặm trở thành phần mộ của những kẻ tham lam.
Ánh trăng lạnh lẽo, gió đêm phất qua, bên trên cồn cát tĩnh mịch, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Nhân Ma một thân bị tàn phá nằm giữa thây sơn biển máu, hắn mở to mắt lẳng lặng nhìn trăng tròn trên bầu trời. Hai tay hắn bị bẻ gãy, dị năng hao hết, cả người đều là vết thương đã mất đi năng lực hành động. Lúc này, cho dù tùy tiện tới một đứa trẻ cầm dao cũng có thể đem đầu hắn cắt bỏ.
Nhưng hắn không thèm quan tâm, tồn tại là sự tra tấn đối với hắn, tử vong mới là việc hắn cầu mà không được.
"Thật không thú vị, vậy mà vẫn không chết được. Đây là sự trừng phạt của trời cao đối với Nhân Ma sao?" Hắn nhếch khóe miệng, không tiếng động nở nụ cười.
Xem đi, nơi này đầy đất đều là máu của hắn. Đây là thứ đồ mà đám người đó như châu chấu muốn tranh nhau nhảy tới cướp đoạt. 
Diệp Bùi Thiên tuy rằng sống không có gì vui vẻ nhưng hắn lại cố tình đem thứ mà những kẻ đó ao ước trộn vào cát vàng, vùi lấp sâu trong đất cũng sẽ không để tiện nghi cho những kẻ đê tiện hay ra vẻ đạo mạo đó.
Trăng tròn trên bầu trời đêm dần bị mây che đậy, sắc mặt Diệp Bùi Thiên ngày càng ảm đạm. Hẳn là kẻ mang tiếng xấu sát nhân cuồng ma, hung danh hiển hách, mỗi người vừa nghe tên liền sợ hãi. Không người nào biết hắn có một nhược điểm buồn cười rằng...hắn- một ma đầu mà người ta chỉ nghe tên cũng sợ vỡ mật- lại sợ hãi bóng tối. 
Lúc đầu khi ma chủng mới buông xuống, hắn từng bị khóa nhốt trong bóng tối vô hạn vượt qua ba tháng, từ đó trở đi, bất luận hắn trở nên cường đại cỡ nào hắn đều không thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi cực đoan ẩn dấu trong lòng.
Hắn thầm cầu nguyện dưới đáy lòng để ánh trăng đừng biến mất. Nhưng hắn biết vô dụng. 
Thế giới này từ trước tới nay không có bất cứ người hay thứ gì từng đáp lại lời khẩn cầu của hắn. Hắn đã quen đối mặt với sợ hãi, từng vô số lần kinh nghiệm nói cho hắn, đối mặt với thống khổ, biện pháp duy nhất chính là nhẫn nhịn - bất kể hẳn có thể nhẫn nhịn nổi hay không.
Một tia ánh trăng duy nhất sắp biến mất, hắc ám hóa thân thành bàn tay lạnh lẽo, bắt đầu bò dọc theo da thịt hắn, rất nhanh sẽ che lấp miệng mũi hắn, nắm lấy trái tim kéo hắn vào một thế giới không thể thở nổi. 
Cồn cát bên cạnh trong rừng cây bỗng truyền đến tiếng động thật nhỏ. Tròng mắt Diệp Bùi Thiên chuyển động, ở rừng rậm tối đen bên cạnh, sáng lên một ánh lửa nhỏ. Ánh lửa màu vàng cam chiếu sáng một gương mặt nho nhỏ, gương mặt kia đang nhìn về phía bên này đánh giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play