Buông vai ác kia ra để cho ta tới

Chương 1


1 năm


Sở Thiên Tầm tỉnh lại, đỡ đầu có chút đau nhức, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu. Cô vừa mơ một giấc mộng dài dòng lại chân thật, giấc mộng này thật sự quá mức chân thật khiến cô cảm thấy như mình đang ở một thế giới song song khác nhìn xem cuộc đời mỗi người xung quanh.
Tuy nhiên trước mắt cô cũng không rảnh suy xét loại chuyện không thực tế này, bởi vì thân thể cô hiện tại đang trong trạng thái cực kỳ khó chịu. Cổ họng khô rát đau đớn, cả người mệt mỏi, đầu váng mắt hoa, cơ hồ không bò dậy nổi từ cái giường hỗn độn này. 
Cô đây là bị làm sao vậy?
Sở Thiên Tầm xoa trán, duỗi tay lấy ly nước tráng men trên bàn nhỏ ở đầu giường. Cánh tay cô lúc này mềm mại vô lực, miễn cưỡng cầm lấy ly, đầu ngón tay run lên, toàn bộ ly nước từ trên bàn rơi xuống sàn nhà kêu loảng xoảng, lại xoay hai vòng trên mặt đất mới dừng lại. 
Một con bò sát nhỏ hoảng loạn bò ra từ cái ly khô cạn, kinh hoảng thất thố bỏ chạy. 
Cái ly này cũng không biết đã để bao lâu, một giọt nước cũng không có.
Nơi này là tinh tế năm 1225 thuộc tinh cầu X. Nhân loại đã từng là người thống trị tuyệt đối trên tinh cầu này, trình độ văn minh cao vật tư lại phong phú, nhưng thời đại tốt đẹp này cũng chỉ được đời sau nhắc lại với danh xưng Niên đại Hoàng kim.
Từ 5 năm trước, ánh trăng màu lục khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, lại biến mất trong giây lát. Trên bầu trời giáng xuống vô số ma chủng có thể ký sinh trên cơ thể người. Từ đây nền văn minh bị hủy diệt, ma vật hoành hành.
Xã hội nhân loại trở nên hỏng bét, Sở Thiên Tầm cũng trôi qua một cuộc sống hỏng bét. Cô chỉ là một tứ cấp thánh đồ phong hệ cực kỳ bình thường, vì sống tạm phải mạo hiểm cực lớn đi theo chiến đội ra ngoài săn ma, lại ở một lần hành động săn giết ma vật không lâu trước đây bị trọng thương.
May mắn còn có đồng đội nhớ tới kéo cô về từ chiến trường, ném vào gian nhà ở nhỏ hẹp này mà không phải ném cô ở bên ngoài làm đồ ăn trong mâm cho đám ma vật.
Sở Thiên Tầm muốn kêu lên tiếng, yết hầu lại như có rỉ sắt, chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ nghẹn ngào khó nghe. Cô biết mình không thể cứ tiếp tục nằm như vậy. Cho dù cô ở trong căn phòng nhỏ hẹp này nằm thành thây khô, chỉ sợ cũng sẽ k có người đi vào liếc mắt lấy một cái. Sở Thiên Tầm dùng sức chống thân thể, khẽ cắn môi, đem mình từ trên giường ném xuống sàn nhà, cô đỡ vách tường, bước chân phù phiếm hỗn độn một đường bò ra cửa. 
Ngắn ngủi vài bước chân cô phải đi mất nửa ngày mới vất vả bắt được then cửa hình tròn, đem toàn thân dùng sức vặn mở cửa phòng, lăn lông lốc ra ngoài hành lang.
"Ai u, cô tìm đường chết à, dọa bà đây nhảy dựng "
Ngoài cửa vừa lúc đi ngang qua một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, dáng người lả lướt, bị Sở Thiên Tầm đột nhiên xông ra làm cho hoảng sợ.
Người này là Cao Yến, ở cách vách Sở Thiên Tầm, lại là người cùng một chiến đội, xem như có chút tình bằng hữu gà mờ.
"Nước...cho tôi nước". Sở Thiên Tầm giơ tay bắt lấy tay cô ấy, cả người như muốn treo lên người Cao Yến.
"Ai, cô làm gì vậy? Mau buông ra, quần áo của bà đây sắp bị cô kéo rách rồi"
Cao Yến hùng hùng hổ hổ, cuối cùng vẫn xách Sở Thiên Tầm đem vào phòng mình.
Cô ấy quét rơi một đống đồ vật lộn xộn trên bàn, đem Sở Thiên Tầm ném vào bên cạnh bàn, rót cho cô nửa ly nước trong.
Phòng cô ấy so với cô còn loạn hơn, trong góc hỗn độn đầy tạp vật cũ nát, xe đạp cải tạo lung tung rồi loạn, giấy mỏng plastic rách tung tóe, cùng đủ loại xác sinh vật kỳ quái. 
Ma chủng buông xuống đã nhiều năm,vật tư cực kỳ khan hiếm, con người muốn cầu sinh cơ bản đều dưỡng thành một loại thói quen, đồ vật còn có thể lợi dụng căn bản không nỡ vứt bỏ.

Dù là vậy, đồ vật còn tàn dư từ niên đại Hoàng kim cũng đã ngày càng ít thấy. 
Trên thế giới này trải rộng các loại cường đại ma vật, nhân loại không còn đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn mà trở thành đồ ăn của giống loài cường đại đột nhiên xuất hiện trên địa cầu này.
Đồng thời cũng có không ít nhân loại kích phát ra đặc thù năng lực, ở tinh cầu X do tôn giáo thống trị, nhân loại có dị năng được gọi là thánh đồ.
Cao Yến là trọng lực dị năng thánh đồ gần cấp 4.Sở Thiên Tầm cùng nàng tám lạng nửa cân, hai người ở thời đại cường giả như mây này chỉ được xem như nhân vật nhỏ trà trộn trong xã hội, mỗi ngày lăn lê bò lết, miễn cưỡng có thể không cần bán đứng da thịt cũng sẽ không tới mức đem bản thân đói chết sống qua ngày.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play