Sở Thiên Tầm sống trong một căn chung cư nhà ngang, ở đó gồm nhiều hộ gia đình, dân cư hỗn tạp chen chúc, mỗi tầng lầu bị chia thành 20, 30 gian nhà ở nhỏ, nhét đầy cả trăm người. Hiệu quả cách âm vô cùng kém, tầng trên tầng dưới ăn uống tiêu tiểu, đánh nhau, làm việc đều có thể nghe được rõ ràng.
Sở Thiên Tầm một tay bưng ấm sành, một tay cầm theo củi, cúi đầu nhìn những người mặc đủ thứ quần áo hoa hòe lòe loẹt đi lại ngoài hành lang, chui vào một phòng bếp công cộng. Vách tường trong phòng bếp bị khói lửa hun đen nhánh, xung quanh xây vòng bệ bếp bằng đất, bởi thời đại này điện lực đã trở thành một loại tài nguyên sang quý. Muốn ăn đồ ăn nóng hổi, chỉ có thể nhóm lửa nấu cơm.
Sở Thiên Tầm tìm được một cái bếp còn trống, thuần thục đun nóng một nồi nước, bẻ khối bã đậu trong tay ném vào nồi. Loại bã đậu màu vàng nâu này là cặn còn lại sau khi ép đậu nành, vừa cứng vừa khô, không ngâm vào nước khó có thể nuốt trôi, còn không có tý dinh dưỡng nào, ở Thời đại Hoàng kim dù là cho heo cũng bị ghét bỏ. Hiện giờ lại biến thành món chính của vô số người.
Sở Thiên Tầm khuấy cháo đậu nâu vàng trong nồi, trong lòng thầm tính toán số ma chủng còn dư. Hiện giờ, tiền thông dụng của nhân loại là một loại tinh thể ma chủng màu xanh lục. Giết chết ma vật hoang dã là có thể lấy được ma chủng từ thân thể chúng, hầu hết thánh đồ sở hữu dị năng đều cần dùng ma chủng tăng thực lực, bởi vậy ngoài lương thực ma chủng trở thành loại hàng hóa duy nhất được lưu thông.
Cho dù thân thể còn chưa khôi phục lại như cũ, Sở Thiên Tầm cũng biết chính mình không thể tiếp tục nghỉ ngơi. Cô tính chờ mấy người Cao Yến đi săn ma về liền đi báo danh lần hành động săn ma tiếp theo với tiểu đội trưởng.
Cháo đậu bắt đầu sôi trào, Sở Thiên Tầm từ trong túi lấy ra một quả cà chua nửa xanh nửa hồng. 
Cô trồng ở chậu đất bên cửa sổ phòng mình vài cây cà chua, mấy ngày nay dù không tưới nước, chẳng những chúng không chết mà còn tranh đua kết một quả cà chua nửa xanh nửa chín, làm trong lòng Sở Thiên Tầm vui sướng không thôi.
Hai người phụ nữ ở phía đối diện bệ bếp của cô dùng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn cô đem loại đồ ăn trân quý giàu vitamin này cắt ra, ngay cả cuống cũng không lãng phí đều bỏ vào nồi. 
"Gần đây nên ăn ít một chút, nhiều tồn trữ lương thực". Người phụ nữ nói với người bạn bên cạnh.
"Cũng phải vậy thôi, hiện giờ vị "Nhân ma" Diệp Bùi Thiên kia đang ở ngoài Bắc Trấn cách mấy chục km, Thần Ái triệu tập hơn mười vị cao thủ vùng phụ cận bao vây diệt trừ hắn mấy ngày nay. Ai biết cuối cùng sẽ đánh thành cái dạng gì, có thể lan tới gần Xuân Thành hay không, những tiểu dân như chúng ta vẫn nên nhiều làm chuẩn bị trước".
"Nghe nói Diệp Bùi Thiên là kẻ biến thái giết người không chớp mắt, hy vọng những đại lão đó sẽ ra sức, lần này có thể thật sự tiêu diệt tên ma quỷ đó, cũng làm chúng ta ra ngoài săn ma yên tâm hơn".
Thời điểm nghe tên Diệp Bùi Thiên, trong đầu Sở Thiên Tầm đột nhiên xuất hiện gương mặt một người nam nhân, người kia có gương mặt sạch sẽ tươi cười, ở thế giới trong mơ thường xuyên dùng sắc mặt ửng đỏ mà nắm tay mình. Cô lắc lắc đầu, đem những ý tưởng không thực tế đó loại bỏ.
Đừng nghĩ tới, đó chỉ là một giấc mộng, cẩn thận kẹp chặt đuôi sống tốt ngày tháng của mình, đừng đi trêu chọc mấy nhân vật khủng bố đó. 
Cô đem ấm sành đã hầm tốt bưng về hướng nhà ở. Vừa đi tới cửa, đám người thánh đồ tách ra đám người chắn đường, nâng theo một người cả người là máu đi vào phòng cách vách Sở Thiên Tầm.
"Sao lại thế này?" Sở Thiên Tầm buông đồ ăn trong tay chạy tới. 
Cao Yến nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai hàng lông mày gắt gao nhăn chặt, bụng cô ấy hình như bị một sinh vật nào đó rất lớn cắn trúng, vết thương ở eo khuyết một phần lớn. Máu đỏ từ băng vải cuốn lung tung trên người chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ toàn bộ khăn trải giường.
Cô ấy còn sống, nhưng cách cái chết cũng không xa. Cho dù có là thánh đồ năng lực phục hồi mạnh hơn người thường cũng không có cách nào chịu nổi thương thế nghiêm trọng như vậy. 
Mấy người đàn ông đưa Cao Yến trở về Sở Thiên Tầm có quen biết, một người trong đó là tiểu đội trưởng Vương Đại Chí trong chiến đội của Sở Thiên Tầm. 
Đám người Vương Đại chí nhìn Cao Yến lắc đầu, hắn không định làm thêm chút chuyện gì. Làm đồng đội, ở cái thời đại mỗi ngày đều có người chết này, có thể đem cô ấy về để cô ấy chết trong nhà cũng coi như đã đủ tâm ý.
"Lúc trước cô hôn mê bất tỉnh, Yến tử cũng coi như từng chăm sóc cô. Cô trông cô ấy, chờ người đi rồi thì gọi chúng tôi tới giúp một tay". Vương Đại Chí vỗ vố bả vai Sở Thiên Tầm, chuẩn bị đưa người rời đi. 
"Chờ một chút.” Sở Thiên Tầm ngăn lại bọn họ " Mời trị liệu sư, đội trưởng, xin phiền anh giúp đỡ mời một vị trị liệu sư tới đây".
Vương Đại Chí có chút kinh ngạc, ngày thường hắn không nhận ra quan hệ giữa Sở Thiên Tầm và Cao Yến lại tốt tới như vậy. Thánh đồ có được năng lực chữa khỏi, được xưng là trị liệu sư, ( cái này tui chém nha cả nhà, gọi cho thuận ấy tui k biết để thế nào, trong cv ghi la"chữa khỏi giả") trị liệu sư cấp cao ở thời đại này là một chức nghiệp rất được hoan nghênh, mời bọn họ tới một chuyến là phải trả một cái giá xa xỉ. Không có người nào sẽ nguyện ý vì một người sắp chết đã vô pháp cứu chữa mà lãng phí tiền. 
Trị liệu sư được mời tới là một người phụ nữ trung niên cao gầy, bà ta liếc mắt nhìn Cao Yến nằm trong vũng máu một cái rồi xoay người bỏ đi. 
"Đã là người chết, còn gọi tôi tới làm gì" 
"Xin ngài tận lực" Sở Thiên Tầm giữ bà lại " Chỉ cần cầm máu, kéo dài thêm mấy ngày là được".
Cô cầm trong tay một túi ma chủng cung kính đưa lên. Bà ta ước lượng cái túi trong tay, hừ một tiếng, hai tay sáng lên quang mang màu trắng chiếu vào miệng vết thương cực lớn bên hông Cao Yến.
Người trong phòng đều rời đi, Sở Thiên Tầm đổi khăn trải giường cho Cao Yến, nhìn mặt cô ấy, ngồi yên lặng bên mép giường sững sờ. Cao Yến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu nhưng thần chí vẫn còn tỉnh táo, cô ấy quay mặt đi không nhìn Sở Thiên Tầm. 
"Bên trong quạt điện" 
Thanh âm của Cao Yến từ sau ót cô truyền đến. 
Sở Thiên Tầm có chút không phản ứng kịp "Cô nói cái gì?" 
"Cái bệ ở quạt điện, mở ra đi". Cao Yến nhàn nhạt nói lại một lần.
Sở Thiên Tầm đem quạt điện nhỏ rỉ sét loang lổ trong góc phòng lấy ra. Mở bệ ra, bên trong nhét đầy tầng tầng lớp lớp túi kín, mở túi ra, bên trong tất cả đều là ma chủng xanh mơn mởn.
"Tiện nghi cô đấy, cầm đi". Cao Yến nói "Sớm muộn gì đều có một ngày như vậy, cái thế đạo này, bà đây cũng đã chán sống."
Sở Thiên Tầm ngơ ngác nhìn cái túi kia một lúc lâu sau mới đem túi khép lại.
"Không, cô chờ tôi, còn có cơ hội, tôi đi Bắc trấn một chuyến. Đi mua thuốc cứu cô." 

P/s : Cả nhà chuẩn bị tinh thần với màn lên sàn đầy máu me của n9 nào😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play