Sở Thiên Tầm một hơi uống hết nửa chén nước, cảm giác trong cơ thể lại có được sức sống, rốt cuộc thành công vớt chính mình về từ cái chết cận kề. Cô gục đầu xuống bàn, duỗi tay đặt ly không ở trước mặt Cao Yến.
"Thật đói, lại cho tôi thêm chút đồ ăn"
"Đừng có quá đáng, tôi dựa vào cái gì phải cho cô ăn, bà đây thiếu cô à?"
Cao Yến là một người phụ nữ vừa chanh chua lại keo kiệt. 
"Lại không có đồ ăn là tôi sắp chết" Sở Thiên Tầm dán lên mặt bàn, hữu khí vô lực nhìn cô ấy.
Trước ngày hôm nay quan hệ giữa cô và Cao Yến thật bình đạm, trong lòng cô thậm chí còn có chút đề phòng, bài xích người hàng xóm xấu tính này. Nhưng ở thế giới song song kia, khi Cao Yến còn chưa bị năm tháng tra tấn thành bộ dáng chanh chua như bây giờ, cô ấy vừa ôn nhu vừa săn sóc, cẩn thận chiếu cố mỗi đội viên bên người, là người bạn thân mật nhất ở thế giới kia của Sở Thiên Tầm.
Trong miệng Cao Yến không ngừng lải nhải nhưng vẫn đứng lên mở ra cánh tủ bị khóa chặt, mân mê được nửa chén cháo không rõ làm từ nguyên liệu gì, cạnh một tiếng để trước mặt Sở Thiên Tầm.
"Nửa chết nửa sống nhiều ngày như vậy, vừa tỉnh lại tới làm phiền tôi, cô ăn đồ của tôi tôi đều nhớ kỹ, nhất định phải trả lại gấp đôi!"
Sở Thiên Tầm cầm chén, đem cháo nóng hầm hập chậm rãi uống vào bụng, cảm giác lỗ chân lông cả người đều thoải mái ấm áp. Cô buông chén, thở dài thỏa mãn, thân thể vừa nghiêng liền dựa vào Cao Yến đang ngồi trên mặt đất bên cạnh.
"Làm gì?! Cô đây là bị ma vật đánh cho choáng váng rồi sao?"
Cao Yến cả người nổi da gà, đẩy Sở Thiên tầm ra không được. Sở Thiên Tầm tựa như đem cả người đều dán lại đây.Cao Yến tính cách không tốt lắm, cũng không có người bạn nữ nào, chỉ có mỗi Sở Thiên Tầm ở gần cách vách lại đều thuộc cùng một dong binh đoàn, bình thường có thể nói chuyện mấy câu. Nhưng Sở Thiên Tầm lúc trước tính cách lạnh nhạt, vẫn luôn duy trì một loại quan hệ không xa không gần với cô ấy, chưa bao giờ thân cận quá giống như hôm nay làm Cao Yến có chút không quen.
Sở Thiên Tầm chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lần thứ hai nhớ lại thế giới song song trong mộng kia, bên trong từng giọt từng giọt, mỗi người mỗi vật, mỗi ngày trôi qua đều như dòng nước chảy lướt qua mắt cô như một cuộn phim tinh tế. Cho dù hiện giờ cô mở bừng mắt, cũng phân không rõ cảnh trong mơ với hiện thực. 
Ở thế giới kia, có người vốn dĩ đã sớm chết lại vẫn còn sống, có người vốn đang tồn tại lại là đã chết. Ác ma xấu xa lại là người ôn nhu săn sóc ngốc bạch ngọt, kẻ nổi danh Thần phụ hóa ra lại là ma quỷ khoác da người.
Rất nhiều người cô quen biết đều ở thế giới kia trải qua một cuộc sống rất khác biệt. 
"Chị Yến, thực ra cô là người tốt".Sở Thiên Tầm nhắm hai mắt, nhận ra cánh tay vẫn luôn không đẩy mình ra được kia có chút không quen cứng đờ lại.
"Ai muốn làm người tốt! Cô mới là người tốt, cả nhà cô đều là người tốt!" 
Cao Yến không muốn, tại thời đại hoang phế loại chuyện đốt giết, đánh cướp có thể tùy ý nhìn thấy này, hai chữ "người tốt" không phải từ ngữ khích lệ tốt đẹp gì. Một người nếu quá mức mềm lòng, cũng có nghĩa là hắn có nhược điểm, dễ lừa gạt, dễ cướp đoạt, là đối tượng bị mọi người khinh thường.
Sở Thiên Tầm bật cười lại nhớ tới một người khác. Người kia ở thế giới này là một nam nhân khủng bố khiến người nghe tên sợ vỡ mật, trong lời đồn hắn là kẻ thô bạo thị huyết, giết người như ma. 
"Diệp Bùi Thiên đâu? Gần đây anh ta đang ở chỗ nào?"
Cao Yến hoảng sợ, một tay bưng kín miệng Sở Thiên Tầm " Muốn chết à, cô nhắc tới Nhân Ma kia làm cái gì?!"
Cô ấy nhìn trái nhìn phải, xác định trong phòng không có người thứ ba, lúc này mới tới gần Sở Thiên Tầm nói nhỏ giọng.
"Cô không nghe nói sao? Trung tâm nghiên cứu Thần Ái ở Nga thành bị hủy diệt, toàn bộ căn cứ đều bị nam nhân khủng bố kia chôn dưới cát vàng"
Cô ấy lại đè thấp âm thanh, lặng lẽ thì thầm bên người Sở Thiên Tầm " Mấy ngày nay cô hôn mê, trong thành đều truyền tin, nghe nói Diệp Bùi Thiên đã tới vùng phụ cận thành, gần đây mọi người đều trốn trong thành không dám nhúc nhích, kể cả hoạt động săn ma cũng rất ít, chỉ sợ không cẩn thận đụng phải đại ma đầu kia".
Sở Thiên Tầm trầm mặc, Diệp Bùi Thiên là một vị Tử Thần luôn sinh sống trong hắc ám, nghe nói hắn sống một mình trong tòa lâu đài xây lên từ cát vàng, phàm là nơi hắn tới, ainh cơ hủy diệt, dân cư diệt sạch. Chỉ cần hắn giơ tay là sinh mệnh cả một tòa thành đều dễ như trở bàn tay mà bị vùi lấp dưới lớp cát vàng. Hắn là dị năng giả song hệ hiếm thấy, đồng thời có được dị năng Khống sa (điều khiển cát) và năng lực khôi phục cường đại, không ai có đủ khả năng chân chính giết được hắn.
Mọi người đều sợ hãi hắn, thậm chí không dám đàm luận gì về hắn. Cho rằng hắn sẽ mang tới nguy hại còn xa xa vượt qua cả những ma vật đang du đãng ngoài kia, họ gọi hắn với cái tên là Nhân Ma.
Nhưng trong mắt Sở Thiên Tầm lại nhìn thấy một Diệp Bùi Thiên khác, hắn tuy rằng như cũ có được dị năng vô cùng cường đại nhưng vừa ôn nhu vừa thiện lương, lại là người dễ dàng thẹn thùng, một nam nhân động chút là sẽ đỏ mặt. 
Sở Thiên Tầm nhớ tới bộ dáng hắn khi nhẹ giọng nở nụ cười nhạt, nhớ tới hắn đời này không chạy thoát khỏi những chuyện đáng sợ đó, gần như trở thành một Nhân Ma biến thái, trong lòng liền cảm thấy hụt hẫng.







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play